Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giải đáp

Tiểu thuyết gốc · 4345 chữ

"Như này là sai trái" Tea nói lần thứ 10 khi cả nhóm tới 1 cửa hàng quần áo cao cấp. Cô ây xua xua 2 tay, nhìn xung quanh 1 cách lo lắng như thể mong đợi cảnh sát ập vào bắt hết vậy.

"Tất nhiên, ở thế giới này, nhiều khả năng băng nhóm tội phạm nào đó đã kiểm soát con phố này và tống tiền các chủ cửa hàng,' tôi nghĩ thầm khi mở khóa cánh cửa.

"Cậu làm ntn vậy?" Tristian ngạc nhiên hỏi. "Cánh cửa nó bị khóa rồi mà?"

"Chìa khóa ngàn năm," tôi giải thích khi 4 đứa đi vào trong. Nơi này bụi bặm, tối om nhưng chất đầy quần áo, vẫn treo trên giá như thể chỉ cần bật công tắc đèn và treo biển mở bán là dc. Tôi khóa lại bằng chìa khóa ngàn năm nhằm đề phòng có ai đó tính lén lút đi vào. "Miễn là có cái này, tôi có thể mở khóa bất cứ thứ gì." Trước kia tôi có thể do dự sử dụng nó nhưng bây giờ, với một số điều kiện và lý do chính đáng, tôi phải sử dụng. Nếu ko thì người chết lúc nãy là tôi chứ ko phải Serenity.

'Không, đừng nghĩ về điều đó', tôi tự nhủ, cố gắng chống lại cơn rùng mình sắp xé toạc toàn bộ cơ thể mình.

"Tiện lợi ghê," Tristian trả lời

"Nó còn có công dụng gì ko?" Yuri thắc mắc

"Ngoài ra thì tôi có thêt biến cánh cửa bất kì thành... à thì, một cổng dịch chuyển tức thời. Tôi nắm lấy tay nắm cửa, nghĩ về nơi muốn đến, và cánh cửa dẫn tới đó. Mai và tôi có thể đi lượn từ hòn đảo của Pegasus tới Paris bằng cách này.

Yuri ngay lập tức vui mừng. "Vậy bây giờ cậu... không", cô chua chát nói. "Cậu có thể đưa mọi người về nhà, nếu cậu tạo ra dc cánh cổng tới thế giới của chúng ta."

"Ừm" tôi nói, cố tỏ ra ko lo lắng. "Nhớ lúc nãy tôi biến mất trong vài giây ko? Tôi cố gắng thử rồi. Chạy quanh thế giới này thì ko vấn đề, nhưng ko thể đem chúng ta quay về nô chúng ta ở."

Và đây là điều làm tôi lo lắng. Trong trường hợp tốt nhất, chiếc khóa ko cho phép tôi đi qua các chiều ko gian. Còn trường hợp tệ nhất, điều tôi đang nghĩ tới, có thứ gì đó... hoặc ai đó... ngăn tôi thoát khỏi thế giới này. Đây là vấn đề đau đầu.

"Chúng ta không nên ở đây,” Tea nói, cắn môi. “Chúng ta đang đột nhập vào nơi này. Tại sao chúng ta lại ở đây?"

"Chúng ta ko đột nhập, mở cửa đàng hoàng." Nó ko làm Tea thấy thoải mái. "Nghe này, nếu có thể làm em thấy dễ chịu hơn thì khả năng cao chủ cửa hàng này là người xấu. Giống như đa số người chúng ta vừa gặp"

Bằng cách nào đó nó cũng ko làm Tea cảm thấy thoải mái hơn. Đây hẳn là lý do tôi hồi xưa ko theo chuyên ngành tâm lý học.

"Còn gì nữa?" Yuri bức xúc. "Tôi đang tìm xem chúng ta có thể làm gì để tự vệ và ngay bây giờ có vẻ như cậu sở hữu vũ khí tốt nhất."

Tôi đặt chìa khóa lên tay." Trừ khi tôi thua nó trong đánh cược hoặc tự nguyện từ bỏ nó, thì ko ai có thể cướp nó từ tay tôi."

"Từ đã, cậu chắc ko? Bởi vì tớ có thể lấy vòng tròn ngàn năm từ Bakura."

"Thử với chìa khóa xem" tôi đưa chìa khóa cho Tristian.

"Ờ... để tớ," Trisitan cầm lấy nó và đi ra xa rồi ngạc nhiên khi chiếc chìa khóa biến mất trong tay cậu ta mà trở lại trên cổ tôi. "Cái gì?"

"Như đã nói, bảo vậy ngàn năm chỉ có thể đổi chủ nếu người sở hữu tình nguyện bỏ nó, hoặc thua nó trong một trận đấu. Cậu ko có 1 trong 2 điều kiện kia, nên tôi chỉ cần gọi nó lại."

Tristan tái mặt. "Vậy ý cậu là Bakura-"

"Vẫn là chủ nhân của vòng tròn cho dù cậu ta chưa nhận ra." Tôi giơ tay lên mặc kệ Tea với Tristian phản ứng. "Tôi biết các cậu ko đồng tình như vậy, nhưng trừ khi ai đó chiến thắng cậu ta ko thì vòng tròn đó mắc kẹt với Bakura. Thậm chí ngay cả khi chiến thắng, cậu ta vẫn có thể giành lại nó. Tin tôi đi, tôi biết vài câu từ giúp bản thân giữ chiếc khóa này." Tôi thu lại chiếc chìa khóa. "Quay về chủ đề chính, ngoài ra tôi có thể khóa hoặc mở khóa tâm trí mọi người." Tôi thấy Tea lẫn Tristian bắt đầu hoảng hốt nên nhanh chóng trấn an. "Ko giống như Pegasus. Ông ta có thể đọc suy nghĩ của mọi người..từng có thể đọc. Về phầ mình tôi ấn chìa khóa vào đầu bất kì người nào, giúp tôi đi vào trong tâm trí người đó. Cái này Shadi giỏi hơn tôi."

"Shadi?" Yuri hỏi.

"Người trông giữ mộ. Mà giờ biến thành hồn ma rồi."

"Tất nhiên ma là có thật. Tại sao không." Tôi cười khúc khích, vâng, sống ở thế giới phép thuật cái này là bình thường. "Về vụ khóa tâm trí."

"Cơ bản là tạo ra bức tường bao bọc tâm trí. Tôi sử dụng nơ để ngăn Pegasus nhìn trộm suy nghĩ. Tôi chắc nó cũng ngăn cản dc trò chơi ngàn năm, hay mấy trò của vòng tròn ngàn năm." Hy vọng vậy, tôi cần phải thử trước khi bị Zorc dí thêm lần nữa. Hơn nữa, bản thân coi như miễn nhiễm trước trò tẩy não của Marik.

"Có phải... đó là những gì đã xảy ra với Serenity?" Tea khẽ hỏi.

"Không." Tôi quay lưng bước đi vì tôi không có tâm trạng để nói về điều đó… thật tệ là việc này đang ăn mòn tâm hồn tôi.

Khi Pegasus va phải bức tường bảo vệ tâm trí, ông ta nhận ra ko có cách vượt qua nên từ bỏ. Đơn giản, dễ hiểu.

Còn Serenity? Khi cô nhóc này vào trong... thứ gì đó đã xuất hiện. Thứ này rất mạnh mẽ

Ban đầu tôi còn nghĩ đó là nữ thần mà Atem nhắc tới nhưng nó phát ra giọng của đàn ông. Tôi dám chắc nó chính là tôi nhưng cũng ko hẳn là tôi. Một phần của tôi là chuẩn nhất.

"Heh, có khi mình điên mất," tôi lắc đầu cay đắng. "Chả nhẽ lại như Yugi, Bakura, Marik... tương lai xuất hiện Yami Edwin?" Đó ko khác gì thảm họa. Tôi mà bị phần bóng tôi xâm chiếm, với kiến thức biết về thế giới này cùng quyền năng của chìa khóa, cả thế giới sẽ tan tành. Giả dụ như mở khóa tên lửa hạt nhân.

Dù là gì đi nữa(tôi rất muốn biết câu mà nó nói với con nhóc lúc cuối cùng) , nó quyết định ko đuổi Serenity ra ngoài. Cứ như là phần mềm diệt virut vậy.

Nó/tôi đã đoạt lấy linh hồn của Serenity, và theo phép ẩn dụ, ném con bé vào chiếc quan tài rồi khóa chặt nó, tiếp quấn dây xích, phủ bê tông có ma thuật lên bề mặt. Mặc dù ko biết tại sao tôi lại biết thần chú trói buộc nhưng tôi có, lại thêm thứ để lo lắng. Sau đó, tôi đạp chiếc quan tài xuống tầng đáy địa ngục, đảm bảo chắc chắn con nhóc kẹt dưới đấy vĩnh viễn.

Tôi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình, ko thấy tóc trở nên dài ra, nhọn hơn hay mặt bí biếm dạng như Yami Marik, đó là dấu hiệu tốt. Theo mọi người, dấu hiệu duy nhất của tôi khi sử dụng chìa khóa là đôi mắt biến đổi, nhìn hơi kì dị và tôi ko muốn mắt mình như thế 24/7. "Thật tốt là nó đang biến mất."

"Em ghét nơi này,” Tea phàn nàn. "Những người bạn của chúng ta đang giết lẫn nhau... Serenity cướp đi linh hồn của Joey."

"Đó không phải là Serenity hay Joey chúng ta biết," Yuri nhắc em gái mình, vòng tay qua người cô ấy. "Chỉ cần nhắc nhở bản thân đây là một chiều không gian khác."

Nhưng họ trông giống nhau.

Tristan khịt mũi trước điều đó. "Uh... không hẳn." Tea lườm làm cậu ta đưa tay ra, kêu gọi bình tĩnh. "Này, cậu biết là tớ đúng mà! Joey trông giống như tay xã hội đen còn Serenity thì-"

"Mad max?" Mọi người nhìn tôi khó hiểu, "jeez, chắc phải tìm chiều ko gian mà có người hiểu câu ví von quá"

Tea cau mày trước câu nói đó, tạm quên mối bận tâm về Serenity và Joey phiên bản xấu xa. "Anh có kinh nghiệm về du hành ko gian? Và bằng chìa khóa đó?"

Tuyệt, Tea giúp mình có lý do hoàn hảo để bốc phét rồi. "Chính xác, nhưng ko phải như này. Ai muốn bị cưỡng chế đi qua chiều ko gian khác chứ?"

Yuri bỏ Tea ra, bắt đầu dạo quanh cửa hàng. "Vậy phiền cậu giải thích cho chúng tôi biết chính xác chiều không gian này là gì? Bởi vì nó thực sự làm tôi bối rối và câu nói, 'Thiện là ác và ác là thiện' không giúp làm sáng tỏ mọi thứ nhiều lắm."

"Ok!" Tôi vỗ 2 tay vào nhau." Các em, chú ý nghe thầy Edwim giảng bài! Chúng ta đang ở vũ trụ phản chiếu, nơi mọi thứ bị đảo ngược. Những tên nửa ác nửa thiện thì vẫn y nguyên. Còn những anh hùng, họ trở thành lũ phản diện nguy hiểm nhất. Còn những kẻ phản diện lại biến thành anh hùng." Tôi ngừng lại, đặt ra một dấu hỏi lớn. "Quan trọng bây giờ chúng ta đang ở thế giới phản chiếu nào?"

"Ôi ko, có nhiều hơn một chiều không gian mà bạn bè của chúng ta là phản diện,” Tristan nói một cách mỉa mai làm tôi không thể nhịn được… cười khúc khích. Hãy tặng một ngôi sao vàng cho Tristan vì khả năng bắt kịp rất nhanh này.

"Có 3 loại chính: vũ trụ phản chiếu, vũ trụ phản vật chất và... trái đất 2. Cái đầu tiên dễ nhất, phản chiếu. Giải thích cho dễ hiểu là trở nên tồi tệ là cách tốt nhất để đạt dc điều bạn muốn nên tất cả trở nên tồi tệ. Còn những kẻ nổi loạn ở thế giới chúng ta qua đây lại tin vào lòng tốt." Tôi chỉ vào Tristian. "Nếu bạn dc phép bắt nạt, cướp tiền của bạn học... chính xác hơn là giáo viên của cậu mong đợi, ủng hộ hành động như vậy, hoặc sẽ trừng phạt nếu cậu dám làm ngược lại. Thì cậu làm gì?"

"Tớ hiểu," Tristian trả lời. "Loại 2?"

"Một người khác đảm nhận vai trò tương tự với người chúng ta biết nhưng có ý nghĩ về đạo đức khác biệt. Giả sử giáo sư Hawkins nắm giữ trò chơi ngàn năm thay vì ông Moto. Tiếp ông ấy đưa nó cho cháu gái của ông ta và bằng cách nào đó Rebecca lắp thành công trò chơi ngàn năm. Cô ấy đánh thức linh hồn ngủ yên trong trò chơi, dạy cậu ta ghen tị, lòng báo thù vì muốn giành lại Blue Eyes cho ông cô."

"Em có thể thấy Rebecca làm như thế" Tea lặng lẽ nổi giận, rõ ràng có chút ghen tị vơi cô nhóc từng có xích mích với Yugi. Nhưng bạn ơi, con nhóc còn chưa học xong cấp 1, còn Yugi cấp 3 rồi. "Và vâng, em hiểu ý của anh. Hoặc như ông Hawkins ko tặng ông nội Yugi lá bài Blue Eyes thì Kaiba cũng sẽ ko tìm tới ông ấy mà là người khác, một người mà sẽ ko bỏ qua cho Kaiba."

"Chính xác, hiểu rất nhanh"

"Còn cuối cùng?" Yuri hỏi

"Tương tự như 2. Thay vì người khác đảm nhận vai trò đó thì chính những người mà chúng ta biết sẽ đưa ra những lựa chọn khác nhau dẫn đến những con đường khác nhau. Như ví dụ nếu Yugi ko tha lỗi cho Joey mà trừng phạt cậu ta bằng trò chơi ngàn năm. Pegasus đưa vợ ông ta đến đúng bác sĩ, và cô ấy dc cứu sống. Ông ta sẽ ko bao giờ sở hữu con mắt hay định hồi sinh cô ấy." Tôi nhún vai. "Chúng ta là tổng thể hoàn chỉnh của các hành động của chúng ta. Nhưng nếu bạn thay đổi một phần của phương trình hay giải pháp bị thay đổi. Kết quả mọi thứ đều thay đổi."

"Vậy chúng ta làm gì bây giờ?" Yuri hỏi.

"Đi tìm câu trả lời," tôi nói chắc chắn. "Bắt đầu bằng cách thoát khỏi mấy bộ đồ bệnh viện này." Tôi nhìn qua đống giá treo quần áo, chọn lấy áo sơ mi màu tím. "Đừng có ngượng ngùng, chúng ta lẩn trốn bằng cách trông giống như những người bản địa" Tôi nhếch mép cười khi nhìn vào một số bộ đồ trông khá lạ mắt; đã đến lúc tôi phải xứng đáng với biệt hiệu Ác quỷ của mình.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Em có thực sự cần phải mặc cái này không?" Tea phàn nàn, Yuri cười mỉm khi đưa cho em gái mình mặc thử cái áo sơ mi

"Mặc dù chị cũng khó chịu như em, nhưng Edwin nói đúng khi chúng ta phải hòa mình vào đám đông nhằm lẩn trốn. Cô đã liếc nhìn qua các khe cửa sổ đóng kín của cửa hàng và xác nhận rằng, thực sự, mọi người dường như ăn mặc phóng khoáng hơn một chút trong thế giới này. Ít nhất là những người không bị nhìn với ánh mắt sợ hãi, tự hỏi liệu họ có sắp bị bắt không.

'Nhưng đây không phải… em," Tea phàn nàn.

"Em đã quá quen với bộ đồng phục học sinh đó rồi," Yuri nhận xét.

2 chị em đi vào khu vực dành cho nữ giới. Edwin thì nhanh chóng thử nhiều bộ đồ vì anh ấy ko chỉ muốn hòa nhập mà còn phải trông thật ngầu. Tea cố gắng chọn những chiếc váy và áo sơ mi cơ bản nhưng chị gái cô kéo cô sang những bộ quần áo táo bạo hơn, cuối cùng Yuri tập trung vào phong cách goth và grunge mà cửa hàng bán, khiến Tea vô cùng kinh hãi. Yuri cảm thấy thoải mái hơn nhiều với những bộ quần áo như vậy, vì cô từng trải qua giai đoạn mê goth tại trường trung học trong một năm. Khuyên tai, trang điểm đậm, tóc nhuộm. Tea muốn từ chối nhưng bị Yuri đặt câu hỏi rằng em suốt ngày mặc váy ngắn mà ko sợ thì ngại gì mặc ntn.

"Bộ này?" Tea phàn nàn, bước ra khỏi phòng thử đồ và xoay người để chị gái cô có thể nhìn rõ bộ đồ của mình, rõ ràng là hy vọng rằng Yuri sẽ nhìn thấy những gì cô phối lại với nhau, cười nhạo nó và nói với em gái rằng cô đã đúng và cô ấy không cần phải mặc nó. 'Đi lấy thứ khác đi' là điều mà Tea mong muốn chị gái cô ấy sẽ nói.

Thật tệ cho Tea là mặc dù chị cô đã trở thành cảnh sát, chị cô vẫn yêu thích vẻ ngoài theo phong cách grunge và goth.

Tea mặc áo cổ lọ màu đen không tay kèm theo chiếc áo không tay màu vàng bên ngoài, cả hai đều có màu tối, đặc biệt là với dòng chữ 'No Ones Angel' được in ngay trên mặt áo. Quần cô ấy mặc ko rộng thùng thình nhưng có nhiều túi mặc sức sử dụng. Đôi ủng thì có đế dày, phù hợp cho việc đánh nhau nếu cần. Những dải băng màu bạc bị xỉn màu giống như vòng đeo tay. Thậm chí Yuri đã tìm thấy mất cái hình xăm tạm thời ở khu vực dành cho trẻ em và xăm hình lên bắp tay trái Tea, một đôi cánh thiên thần bốc cháy rất đẹp. Thành thật mà nói, Yuri nghĩ em gái cô cần có chút hình xăm. Bản thân cô cũng có một hình đầu lâu trên bả vai phải vào thời kì nổi loạn, cho đến khi bị bố cô phát hiện và bắt xóa nó.

"Hoàn hảo"

"Đây ko phải là em," Tea lên tiếng.

"Mấu chốt là thế," Yuri nhắc nhở . "Chúng ta cần trông giống như người dân của thế giới này nếu chúng ta muốn hòa nhập và tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra."

"Em chỉ muốn về nhà," Tea thú thật.

Yuri thở dài. "Chị cũng muốn, nhưng như Edwin nói cho đến khi tìm ra nguyên nhân gì chặn chiếc khóa ma thuật của cậu ấy-" thật kì là khi cô có thể nói như vậy với bộ mặt tỉnh bơ, "- hoặc tìm ra cách khác, chúng ta bị mắc kẹt ở đây. Đồng nghĩa phải tìm hiểu, điều tra manh mối. Em nghe này." Cô đặt tay lên em gái mình, "hãy nghĩ nó giống như một nhiệm vụ bí mật. Chúng ta phải diễn… thế thôi. Em muốn diễn đúng không?"

“Em muốn nhảy múa trên sân khấu,” Tea nói. "Và hát ở Broadway."

"Và nó cũng liên quan đến diễn xuất."

"Vâng, chị nói đúng” Tea thừa nhận. “Đây đơn giản là một vai diễn?"

"Chỉ là vai diễn," cuối cùng Tea đã chấp nhận. Yuri đi qua các giá quần áo lần nữa xem có bỏ sót thứ gì giúp cô ngụy trang ko.

Yuri cũng đã quyết định chọn trang phục theo phong cách goth và grunge. Nhưng cô xác định rằng nếu Tea trở thành cô phiên bản trường trung học thì Yuri sẽ là tương phản. Đồng nghĩa màu trắng tinh khiết. Vẫn phong cách goth thô bạo, hoang dã và hoàn toàn sắc sảo… nhưng giống như một thiên thần sa ngã tìm ra đường thoát khỏi địa ngục và giờ đã trở lại làm thiên thần nhưng chưa bao giờ quên đi địa ngục.

"Hmm, ko tệ ko tệ chút nào." Yuri ngắm mình trong gương. Cô mặc chiếc quần jean trắng rách, phía trên thì là sự pha trộn kì quặc của chiếc áo thun đen hở rốn nhưng lại che dc phần bụng nhờ lớp vải kiểu lưới cá ở dưới. Cô khoác áo da đen có đinh tán và đi đôi bốt đen sáng bóng, hoàn toàn hữu ích nếu có va chạm. Cô còn tìm thấy ít thuốc nhuộm tóc loại kẻ sọc, liền dùng nó quẹt màu trắng lên mái tóc sẫm màu cuả cô cho nổi bật. "Đẹp" cô nghĩ thầm, chỉnh lại cổ tay áo khoác. 'Tại sao mình lại ngừng ăn mặc như thế này?' Khuôn mặt cô nhăn lại trong một cái nhìn chua chát. 'Phải...bố"

Yuri luôn tự nói với bản thân rằng cô đã thoát khỏi giai đoạn ngổ ngáo, rằng đó chỉ là khoảnh khắc nổi loạn ngắn ngủi ở tuổi thiếu niên kéo dài một năm và bước tiếp. Nhưng bây giờ cô thấy mình đã không trưởng thành được bao nhiêu mà dần bị hao mòn bởi sự coi thường cùng sự phàn nàn liên tục của bố cô. Bố cô biết cô muốn trở thành cảnh sát nên liên tục mắng nhiếc một cách hung hăng về ngoại hình và lựa chọn thời trang của cô. "Con ăn mặc như bọn bị bố bắt khi đang bán thuốc," đây là lời mà cô phải nghe hàng ngày trước khi ra ở riêng. Cô mặc đồng phục trường học vào ban ngàt , về nhà thì liền vứt nó vào góc và mặc đồ như cách mình muốn. Nhưng bố cô ko muốn điều đó.... ông muốn cô trở nên nghiêm nghị, đứng đắn. Và cuối cùng cô đã làm như vậy, vì ước mơ được gia nhập lực lượng cảnh sát đã thúc đẩy cô ấy làm tất cả những gì có thể để hòa nhập

"Ngoại trừ việc tôi sẽ không bao giờ hòa nhập được vì bản thân không nhận hối lộ, "cô cay đắng nghĩ, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình. "Và hiện tại nhận lại dc gì? Một đống quần áo trong tủ mà bản thân ghét, công việc không cho phép tôi làm gì vì nó bảo vệ người bố giết người của tôi. Tôi nên làm gì với cuộc đời mình đây?"

"Này, các quý cô sẵn sàng chưa?" Tristian gọi to, bước tới chỗ 2 chị em. Cậu ta mặc quần jean đen, áo khoác da màu đỏ có mũ trùm đầu màu đen ở phía sau và đôi giày thể thao chất lượng cao. Bình thường hơn nhiều so với của Tea và Yuri nhưng với dáng người của mình, cậu ta có thể khiến một bộ trang phục như vậy trông giống một tay anh chị đường phố . "Wow... trông dc đấy, Tea"

"Tớ cảm thấy mình như đang bắt nạt bạn bè, trấn tiền tiêu vặt vậy?" Tea than phiền.

"Đó," Edwin kêu lên "chính là mấu chốt"

Yuri nhướn mày. Nếu họ trông giống như những tay xã hội đen, Edwin quyết định trở thành bộ mặt công chúng của tập đoàn tội phạm.

Quần đen, giày đen sáng bóng trông rất tiện dụng. Chiếc ao sơ mi màu tím, ko cà vạt, ko cài 2 nút trên, cổ áo rộng và phẳng. Chiếc áo vest màu xám với những đường chỉ bạc chạy dọc theo những hoa văn tinh xảo khiến toàn bộ trang phục trở nên lấp lánh. Bên ngoài là chiếc áo khoác đen được cắt theo kiểu đuôi én: phía trước ngắn tiêu chuẩn nhưng có một chiếc đuôi dài đơn mảnh có thể hất ra sau mỗi khi bước đi. Bên trong cũng tím, ve áo cũng tím phù hợp với chỉ bạc được khâu dọc theo chúng. Cổ tay áo, cúc áo đều là kim loại sáng, lấp lánh dưới ánh đèn của cửa hàng quần áo và Edwin nhếch mép cười khi giật mạnh tay áo đồng thời đưa hai cánh tay sang một bên, nghiêng đầu liếc nhìn cả nhóm bằng nụ cười toe toét đầy đe dọa.

Anh ta tự gọi mình là Ác quỷ hộ vệ. Bây giờ anh ấy thực sự trông giống.

"Chà, anh chắc chắn sẽ nổi bật," Tea nói.

"Đó là kế hoạch," Edwin nói.

"Mọi người cần nhớ lý lịch giả của chúng ta."

"Và đó là?” Tristan hỏi.

"Chúng tôi là người mới tới thành phố này… đang tìm cách tạo dấu ấn của mình. Xác định xem chúng ta cần làm ăn với ai hay cần đè bẹp ai. Tất cả các bạn đều là thuộc hạ tôi, thuộc hạ của tôi với quyền lực nhưng vẫn phục tùng tôi. Chúng ta sẽ ra ngoài làm những điều mà các bạn không thích. Phá vỡ các quy tắc của thế giới chúng ta nhưng hoàn toàn hợp pháp tại thế giới này."

"Chính xác thì chúng ta cần phải làm gì?" Yuri nhấn mạnh

"Làm cho người ở đây run sợ. Xử vài người nếu cần . Nói dối. Rất nhiều." Tea mở miệng nhưng Edwin giơ tay lên. "Chúng ta không có lựa chọn nào khác. Thế giới này quá tàn bạo so với thế giới của chúng ta. Những gì chúng ta coi là hành vi liều lĩnh, thấp hèn là tiêu chuẩn ở đây, thể hiện lòng tốt sẽ khiến bạn bị giết. Đã đến lúc trở nên xấu xa rồi."

"Tại sao chúng ta phải hạ mình nhằm trở thành những kẻ như vậy? Chúng ta nên giúp thay đổi thế giới này." Tristian phản đối.

"Họ ko muốn nhận sự giúp đỡ, đa số. Cậu đã thấy những gì ở bệnh viện. Họ cổ vũ bạo lực. Họ chất đống những cái xác vô hồn đó trong hành lang mà không quan tâm. Đôi khi... đôi khi người ta không muốn được cứu giúp." Anh quay lại đi về phía cửa. "Hãy nhớ, chúng ta còn có gia đình bạn bè đang chờ đợi chúng ta trở lại an toàn... thay vì lãng phí thời gian bảo vệ những người chắc chắn sẽ đâm sau lưng chúng ta. Đừng khóc cho những người chế nhạo nước mắt của bạn." Anh lấy Duel Disc từ Serenity gắn lên tay rồi cho bộ bài của mình vào. "Chúng ta đi?"

Tristan và Tea rõ ràng muốn tranh luận nhưng Yuri lắc đầu. "Edwin nói đúng."

"Cậu ta là tên khốn trong chuyện này" Tristan lẩm bẩm.

"Có lẽ bởi vì cậu ta đang sợ hãi." Yuri nói với 2 thiếu niên, Tristian trông có vẻ bất ngờ. "Chị là người bên cạnh cậu ta lúc cậu ta bị đâm... miệng cậu ta nói một kiểu..nhưng đôi mắt lại ám chỉ ngược lại. Ánh mắt Edwin bây giờ giống hệt lúc đó. Cậu ấy sợ hãi muốn kết thúc mọi việc thật nhanh lại biết 2 đứa còn sợ hơn nữa. Việc cậu ấy sợ chả giúp ích gì cả... nhưng trở nên quá tự tin? Đó là cách của nguòi đứng đầu làm." Yuri tiến ra cửa. "Hãy kết thúc chuyện này để chúng ta có thể về nhà."

Lát sau, các thiếu niên theo sau cô.

Bạn đang đọc Yu-Gi-Oh : Edwin Chaos sáng tác bởi vongoladex
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vongoladex
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.