Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Aiden Order

Tiểu thuyết gốc · 3832 chữ

"Vãi, mình vừa nhận ra mình rất thích làm mấy trò phạm tội này", tôi tự nhủ, bản thân vừa rời khỏi 1 cửa hàng mà ko thu thập dc chút thông tin hữu dụng nào, chỉ có lấp đầy tiền vào túi. Nhân tiện, đây là cửa hàng chuyên bán thuốc gây ảo giác cực mạnh (chúng tưởng tôi đòi tiền bảo kê...). Cửa hàng rất tích cực hợp tác trả lời mọi câu hỏi mà chúng tôi đặt ra, làm tôi hơi chút ái ngại lúc nhận tiền, nhưng chúng bảo đã quá quen với điều này.

Những người khác nhập vai khá đạt. Giỏi nhất là Yuri, từng có kinh nghiệm nằm vùng khi còn là lính mới, cô nhanh chóng dọa các chủ cửa hàng một cách dễ dàng. Tristian với kinh nghiệm từng đi bắt nạt bạn học cùng Joey kết hợp vóc dáng cao to khiến kha khá người vãi ra quần. Tôi lo nhất là Tea khi cô ấy quá mềm lòng, nhưng tới lúc có ônh chủ cửa hàng cứ lảng tránh câu hỏi của tôi thì cô ấy quát lão ta hồn bay phách tán, đên tôi còn giật mình. Sau đo, Tea phải quay mặt lại ngay lậo tức vì xấu hổ nhưng thế là quá đủ. Kết quả là bọn tôi vừa có tiền vừa có thông tin về Domino.

Nhưng ko quá nhiều.

Domino cơ bản là New York 1950-1970, một loạt các băng đảng hoạt động tại đây, tất cả băng nhóm liên kết với nhau tạo ra các băng nhóm lớn mạnh hơn, những nhóm này lại liên kết với những kẻ có quyền lực. Mỗi con phố đều có nhóm nhỏ hối hả chơi trò kiểm soát, hầu hết những cửa hàng tồn tại dc vài tháng đổ lên đều thuộc băng đảng nào đó. Ví dụ, bạn muốn mở cửa hàng sách? Tuyệt vời… tham gia Black Cobras và chúng sẽ đảm bảo rằng cửa hàng của bạn không bị thiêu rụi. Nếu muốn tồn tại lâu hơn, khoảng 1 năm? Gia nhập Knives, băng đảng mà nhóm Cobras đang phục vụ. Có thể xóa xổ Cobras trong vài ngày nếu có thành viên nào đó láo lếu hay nghĩ có ý nghĩ khôn lỏi nào.

Tất cả băng nhóm đều muốn leo lên vị trí cao nhưng ko thể, chùn bị khóa chặt lại ở vị trí của mình theo cách rất... Johny Wick. Chúng ta có tòa thị chính thối nát, thuê các băng đảng làm những công việc kinh doanh bẩn thỉu cho họ. Nữ hoàng của phía tây là một người phụ nữ tên là Margret… rõ ràng cô ấy giả vờ rằng mình chỉ là một người xã giao thích uống rượu, tiệc tùng nhưng thực sự là người cầm quyền phía tây của Domino và kiểm soát mọi thứ ra vào. Phía đông là 2 băng nhỏ hơn, luôn tranh giành nhau quyền cai trị. Phía nam do Harpooner kiểm soát. Phía bắc là mớ hỗn độn.

Người tốt duy nhất chắc chỉ có bố nuôi của Kaiba. Tuy vậy, tập đoàn Kaiba ko nằm trong địa phận cuat Domino. Họ chỉ có thể quyên góp thời gian và tiền bạc cho những người khó khăn. Kẻ thì quý họ, kẻ thì đơn giản là lợi dụng họ.

Còn vài kẻ quyền lực phía trên đỉnh thành phố Domino, nhưng người tôi chú ý nhất là tên Vua. Theo lời kể, hắn mới xuất hiện có vài năm, mà đã nhanh chóng đánh chiếm giành lấy cả thành phố. Phương pháp của hắn khiến tôi lo ngại: bài ma thuật. Hắn cử những tay sai đắc lực đi chiêu mộ những người khuất phục hay rút linh hồn người chống đối. Joey và Serenity là 1 phần của tổ chức của Vua, đống xác chất đống trong bệnh viện là mệnh lệnh của hắn. TẠI SAO hắn muốn linh hồn của mọi người, 'nguyên liệu' là cách Serenity gọi những người này. Ko ai rõ mục đích của hắn. Vua và đám thân tín điều hành tất cả sòng bạc, casino, quán bar từ hợp pháp đến bất hợp pháp ở đây

"Hai người ổn chứ?" Tôi hỏi khi chúng tôi đi xuống phố. Tea hoàn toàn mất bình tĩnh còn Tristan ngập tràn bối rối.

"Cậu cảm thấy thế nào khi biết mình đã chết trong một vũ trụ khác?" Tristan càu nhàu. Chủ cửa hàng cuối cùng tiết lộ rằng Tristan Taylor vũ trụ này đã bị giết bởi Joey để khẳng định mình là trợ thủ số một của nhà vua… ít nhất là trong một khoảng thời gian.

"Thuyết đa vũ trụ," tôi nói với cậu ta.

"Hả?"

"Trong một vũ trụ, chúng ta là vua. Ở một vũ trụ khác, chúng ta nghèo. Ở một vũ trụ khác, chúng ta không tồn tại vì cha mẹ chúng ta chưa bao giờ gặp nhau và trong một vũ trụ khác, con cá không bao giờ có can đảm trèo lên cạn nên cuộc sống như chúng ta biết nó không bao giờ xảy ra. Lo lắng về những thứ như vậy? Vô nghĩa."

"Vậy thì... tất cả đều vô nghĩa?" Tea hỏi.

"Ngược lại, tất cả đều có nghĩa vì ko gì là ko thể. Mọi lựa chọn của em đều dẫn ra các con đường khác nhau... ko có cái gì gọi là định mệnh hết. Anh hiểu rồi. Vũ trụ có thể kéo em vào con đường tốt nhất dành cho nó nhưng nếu em kháng cự đủ mạnh, em có thể làm bất cứ gì mình muốn"

"Thế cậu muốn gì?" Yuri hỏi tôi.

"Về nhà." Thành thật mà nói, câu này làm tôi khó chịu vì bản thân mơ hồ về ý nghĩa của nó. Về Domino? Hay nơi thực sự là nhà? Bây giờ nơi quái nào là nhà của tôi nữa chứ? "Tiếp theo, chúng ta đến sòng bạc. Nhưng lưu ý, nếu thất bất kì khuôn mặt quen thuộc nào mấy người gọi là bạn... thì chạy thật nhanh."

"Tại sao?" yuri hỏi.

"Nhà vua. Thu thập linh hồn. Joey. Trò chơi thẻ bài? Khá rõ ràng vị vua là ai."

"...anh không thể nghĩ Yugi là vua!" Tea nói, hơi to so với sở thích của tôi.

"Các manh mối đều phù hơpk" tôi nói với Tea.

"Không phải Yugi," cô bướng bỉnh nói.

Tristan nhanh chóng can thiệp. "Ừ, không phải Yugi CỦA BỌN MÌNH. Đây không phải là Yug của chúng ta, phải không?"

"Không hề. Chỉ là một con quái vật đội lốt Yugi thôi." Tôi lắc đầu. "Thật khó khăn nhưng hãy luôn nhắc nhở bản thân điều đó. Nó giống như người ngoài hành tinh quyết định bắt chước bạn của mọi người sau khi giết họ."

Tea hít một hơi trước khi gật đầu. "Phải rồi... vậy là chúng đang thiếu tôn trọng bạn bè của chúng ta bằng cách mang khuôn mặt và sử dụng tên của bạn chúng ta, thật kinh khủng."

"Chính xác."

"Vậy chúng ta sẽ đánh bại chúng"

Tôi cười, hài lòng vì cuối cùng Tea đã nhập cuộc. "Ok, chúng ta sẽ làm chút việc tốt... chút việc xấu... tất cả sẽ ổn thôi. Tin tôi đi, tôi ko thích lấy tiền bảo kê nhưng chúng ta cần phải ăn"

"Hiện tại Yugi có khả năng rút linh hồn.... liệu có khôn ngoan khi tiến thẳng đến một sòng back của cậu ta?" Yuri thắc mắc.

"Miễn là nhanh thì mọi việc ko có vấn đề đâu.' Tôi trả lời với cái nhún vai.

"Ko cần làm tới vậy đâu, thưa quý ông" một giọng nói vang lên phía sau lưng chúng tôi, giọng nói bị bóp méo, mang đầy sự chế nhạo. Tôi liền quay lại nhận ra con đường trở nên vắng vẻ, chỉ còn lại tên này. Một người đàn ông mặc đồ xám, đeo kính bảo hộ, đội mũ lưỡi trai rộng vành và đeo mặt nạ giống Bane để che đi những nét đặc trưng của bản thân. Từ cái cách hắn ta nhìn chằm chằm vào tôi, tôi có thể xác định gã này như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. " Nếu các bạn muốn biết thông tin về nhà vua, tôi rất sẵn lòng cung cấp."

"Ngon ăn ghê," tôi khô khan nói. "Với một mức giá."

“Với một mức giá,” người đàn ông tuyên bố trước khi cúi đầu thấp và sâu. "Giáo sư, cố vấn của Vua Domino Điện hạ. Anh là?"

"Ác quỷ hộ vệ" tôi nói đơn giản. Nếu hắn không cho tôi biết tên thật thì tôi cũng làm như vậy. Tôi tự hỏi ai có thể ở dưới bộ trang phục đó. Kaiba có lẽ? Cha dượng của cậu ta là một anh hùng trong thế giới này và tôi có thể thấy Seto là giáo sư này, làm việc dưới quyền của Yugi chứ không phải là đối thủ của cậu ấy. Đó cũng có thể là Pegasus, xét đến sự tinh tế và cảm giác kịch tính mà giáo sư mang tới. Chết tiệt, với danh hiệu đó, hắn có thể là giáo sư Hawkins.

Tôi không thích đi sâu vào thứ tôi ko biết một cách mù quáng.

"Quả là 1 biệt danh thú vị. Anh nghĩ nó quá tầm anh ko?"

"Nah, tôi cảm thấy vậy là khiêm tốn," tôi đáp trả, khéo léo ra hiệu mấy người còn lại lùi ra phía sau. Họ chưa thể chạy, nhưng ko thể đứng giữa ranh giới này, ngoài ra tôi là người duy nhất an toàn với mất trò điều khiển tâm trí. Tôi ko biết linh hồn mình có an toàn hay ko, nhưng cảm giác là có. Khi tôi sử dụng chìa khóa ngàn năm trên đầu, tôi đã bảo vệ linh hồn mình.

"Ồ, anh quả là thú vị... bạn đồng hành của anh thú vị ko kém." Giáo sư tiến lên một bước, ra hiệu về phía những người khác. "Tôi thấy ít nhất hai trong số những người đã chết đang ở đây." Đầu tiên, hắn chỉ vào Tristan tiếp đến là Tea trước khi tập trung vào Yuri. "Cô... cô là người sẽ đặt rất nhiều câu hỏi."

"Làm thế chó nào mày lại giống hệt tao?" Yuri nói... đó ko phải Yuri đứng cạnh tôi.

"Không..." Yuri thì thầm khi bản sao của cô ấy di chuyển đến đứng cạnh giáo sư...mặc đồng phục của cảnh sát trưởng.

Bởi tại thực tại này, cô là kẻ biến chất đứng đầu lực lượng cảnh sát Domino.

"Tao đã hỏi mày câu hỏi," Yuri xấu xa ra lệnh, tiến lên một bước, cơ mặt của cô ta trở nên cứng đơ khi trừng mắt nhìn Yuri đang kinh hoàng của chúng ta. "Tại sao mày trông giống tao?"

"Thực ra thì cô trông giống chị ấy" Tea nói, cảm thấy căng thẳng khi đối mặt với ai đó đang công kích chị gái mình. "Chỉ... tệ hơn thôi."

"Tea," Evil Yuri nói với vẻ thích thú, dừng lại gần và xem xét 'cô em gái' một cách cẩn thận. “Tao thấy mày cuối cùng cũng có chút can đảm . Thật kỳ lạ… mày luôn là một kẻ hèn nhát. Tìm lối thoát như kẻ hèn nhát. Trông mày khác hẳn so với lần cuối chúng ta gặp nhau…”

Xem xét tới việc giáo sư kể rằng tôi đang đi cùng 2 người chết thì Tea thế giố này làm bạn với giun rồi. Tôi hô to." Này! Mối đe dọa thực sự ở đây, tập trung vào." Tôi búng ngón tay, biết rằng mình là thằng ngốc vì chế nhạo ai đó có thể giết mình. "Người của tôi ko liên quan tới cố."

"Đó là mối bận tâm của tao khi chúng đang mang khuôn mặt của người chết." Yuri xấu xa nói, tay bắt đầu lấy dùi cui ra đe dọa. "Ko biết máu của mày có khác máu tao ko đây."

"Lần cuối cùng tôi kiểm tra, tĩnh mạch cô ấy ko bị thối nát như con hàng trước mặt."

"Nếu là tôi thì tôi ko nói vậy trước mặy cô ta đâu, ý kiến tồi" giáo sư khuyên nhủ.

"Lần này tớ thực sự đồng ý với tên mặt nạ" Tristan rít lên

"Chết mất thôi, tôi làm vậy nhằm thu hút chú ý của chúng giúp mấy cậu chạy trốn, còn đứng ì ra đấy làm cảnh à?" Tôi gầm gừ đáp trả.

"Bọn em sẽ ko bỏ anh lại đâu,"Tea khẳng định. Ôi tình bạn chết tiệt.

Tuy nhiên, Yuri đang bận nhìn chăm chú vào phiên bản độc ác của mình như thế đó là tấm gương trong nhà gương vui nhộn. "Vậy...cô đã hi sinh những gì để đạt dc quyền lực như này? Cô đã từ bỏ bao nhiêu phẩm giá và lòng tự trọng của mình chỉ để có thể trở thành con chó săn đứng đầu?"

"Phẩm giá là thứ mà những người giàu có tạo ra để khiến người nghèo chìm trong vũng lầy," Yuri xấu xa phản pháo. "Danh dự? Luật pháp? Mày nghĩ đó là những quyền cơ bản hả? Ồ, tao từng đối phó với những loại người như mày rồi, những kẻ bước vào nghĩ rằng chúng có thể làm rung chuyển hệ thống và thay đổi nó để nó hoạt động theo một phong cách thảm hại cao quý nào đó giống như tất cả những kẻ cặn bã trong khu ổ chuột nghĩ rằng nó nên làm như vậy. Không nhận hối lộ, không đập những kẻ nói xấu mày, luôn hỗ trợ đồng nghiệp. Thật dễ thương… cho đến khi mày nhận ra đó là cách thế giới vận hành."

"Đó là cách cô nghĩ vậy."

"Không, đó là cách thế giới vận hành. Nếu những người trên phố nếu không muốn bị thì chúng đã nổi dậy từ lâu. Bọ chúng đông hơn toàn bộ cảnh sát theo tỷ lệ 100 chọi 1. Chúng có thể xông vào trụ sở cảnh sát nhằm giết hết chúng ta. Nhưng chúng sẽ không… bởi vì điều đó sẽ hành động vì số đông mà trên thực tế ai cũng chỉ vì bản thân. Ngay cả khi chúng làm thế… nếu ngày mai tao bị loại bỏ và một hệ thống mới được đưa ra… nó sẽ trở nên thối nát như cũ. Bởi vì đó là bí mật mà mày không muốn thừa nhận: con người cực tồi tệ. Tất cả các quy tắc, luật lệ, những lời bàn tán về danh dự… chúng là những thứ được tạo ra bởi những kẻ có quyền lực để giữ cho xã hội vận hành theo ý muốn của họ." Yuri xấu xa nhếch mép cười, đôi mắt lóe lên vẻ chiến thắng. "Tao quyết định rằng tnên là người đưa ra các quy tắc.

"Vậy hãy làm đúng chức trách" Yuri bực bội nói.

"Vậy hãy làm cho đúng. Đéo ai quan tâm đến làm cho đúng"

"Vì vậy, cô vươn lên đứng đầu nhằm thay đổi mọi thứ và sau đó quyết định rằng hệ thống đó nên tiếp tục hoạt động." Yuri lắc đầu. “Bây giờ ai là kẻ hèn nhát?"

Khuôn mặt của Yuri xấu xa biến thành giận dữ. Ôi… có vẻ như Yuri của tôi đã chạm vào đúng chỗ ngứa. "TAO KHÔNG PHẢI KẺ HÈN NHÁT!" Cô ta tiến lên một nhưng tôi đứng ra chặn cô ấy, vẫy tay

"Tôi ko nghĩ vậy, lùi lại" tôi nói với nụ cười tự mãn. "Tôi còn chưa nói xong, ra chỗ khác chơi, ok?"

"Mày nghĩ có thể ra lệnh dc cho tao?"

"Ờ...ko... nhưng dám cá tên kia có thể." Tôi gật đầu về phía giáo sư. "Anh bạn đây chịu trách nghiệm đúng ko? Dù cô có tỏ vẻ ntn thì cô vẫn ko phải người to nhất. Cô dưới trướng nhà vua nhỉ? Nếu nhà vua muốn bọn tôi chết thì bọn tôi ko còn đứng ở đây nữa... Nhag vua muốn chúng tôi sống, hẳn ngài ấy hiếu kì với mấy người bọn tôi. Cất cái dùi cui đi đi, cầm nó phang là có người thăng thiên gặp thẳng chúa thay vì gặp vua đấy. Vì vậy, giáo sư-" tôi nhìn về phía người đàn ônh mặc đồ xám "-xích con chó này lại"

"Mày-"

"Đủ rồi," giáo sư lên tiếng với giọng ngọt ngào giả tạo. "Cô biết hắn nói đúng. Bệ hạ muốn chúng ta mang ác quỷ hộ vệ về cho ngài ấy... và tôi hình dung hắn sẽ ko chịu theo về nếu chúng ta làm hại bạn bè hắn. Vì vậy, hãy đứng sau lưng ta ra vẻ ra hung dữ tùy thích, nhưng hãy để người có đầu óc thực sự làm việc."

Evil Yuri quay về phía tên mặt nạ, run lên vì giận dữ và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhất, tôi thực sự nghĩ rằng cô ta sẽ tấn công hắn. Nhưng tiếp đó, dù cô ta ngoan ngoãn đi về đằnh sau gã, ko quên lườm chúng tôi bằng ánh mắt hình viên đạn.

Tôi không nói một lời nào. Ôi, có rất nhiều lời chế nhạo nảy ra trong đầu. Những trò đùa, những lời lăng mạ, châm chọc dành cho người phụ nữ mang khuôn mặt giống Yuri. Tôi tức giận vì sau những lần tiếp xúc với Yuri, đây hẳn là cơn ác mộng đối với cô ấy. Rằng cô ấy sẽ giống như bố mình, trở thành một phần của hệ thống hèn hạ dc tạo ra để đàn áp lẫn lợi dụng hơn là giúp đỡ mọi người, tất cả nhân danh lòng tham. Tôi muốn nói với cô ấy là mọi chuyện sẽ ổn thôi, phiên bản Yuri này là một cái tát thẳng vào mặt cô ấy.

Tôi im lặng, ko nói lời nào, thậm chí ko nhìn thẳng vào Yuri này. Người này chỉ là con tốt, tôi muốn nhắm đến ông trùm thực sự, đó là cách công kích hạng người này tốt nhất.

“Vậy thưa giáo sư,” tôi thản nhiên nói, hành động như thể chúng tôi là đồng nghiệp tình cờ gặp nhau trong phòng giải lao, "anh nghĩ sao về tất cả những điều này?"

Người đàn ông mặc đôg xám quan sát tôi cẩn thận rồi nói. "

Mấy người đến từ một thế giới khác, phải không? Một không gian giống như thế giới này nhưng khác. Ko phải nhân bản hay ma thuật gì... mấy người đến từ thế giới liền kề với bọn ta." Hắn dừng lại, quan sát tôi một lần nữa. "Tại sao ngươi lại ở đây, ác quỷ hộ vệ ? Trở thành anh hùng? Người giải phóng ? Kẻ chinh phục?"

"Tôi chỉ là một người đang cố gắng trở về nhà," tôi thành thật nói. "Tôi cùng các bạn của tôi không gặp vấn đề gì khi rời bỏ tất cả những điều này và quay về chiều ko gian của mình."

"Thật?" Giáo sư nói, tò mò. "Đơn giản thế thôi"

"Đơn giản thế thôi. Thế giới này có những quy tắc riêng của nó... không phải việc của tôi mà đi áp đặt đạo đức của tôi lên nó."

"Nhảm nhí," Evil Yuri ngắt lời, giáo sư giơ tay ra hiệu cho cô ta im lặng.

"Ta tin" kẻ đeo mặt nạ cuối cùng nói. Ngay cả khi giọng nói bị méo mó, tôi nhận thấy hắn ngạc nhiên. "Ta hoàn toàn tin," giáo sư lặp lại. "Thật kỳ lạ. Đó là điều cuối cùng ta nghĩ anh sẽ nói, ta không ngại nói với anh. Ta nghĩ chắc chắn rằng anh hẳn có ý tưởng ngu ngốc về ý định giải phóng thế giới này. Kẻ thù của chúng ta luôn luôn cố gắng tìm đồng mình nhằm lật đổ chúng ta. Tq cho rằng mấy người là nỗ lực khác của bọn chúng trong nỗ lực kiểm soát quyền lực, áp đặt lý tưởng của chúng lên thế giới. Nhưng anh không quan tâm đến điều đó chút nào… anh chỉ muốn về nhà."

"Đúng vậy," tôi nói,nghĩ thêm trong đầu, "sau đó khóa chặt không gian của chúng tôi để mấy người không thể tiến vào xâm lược."

Giáo sư thở dài. "Thật đáng tiếc khi chúng ta gặp nhau ơt tình huống này. Nếu mấy người tìm thấy tôi trước, im lặng hơn một chút, ta sẽ giúp mấy người an toàn về nhà."

"Ngươi tốt vậy sao?" Tôi hỏi, khoanh tay trước ngực, nói rõ rằng tôi không tin anh ấy.

Giáo sư gật đầu. Đúng thế. Nhưng màn ra mắt ấn tượng của anh làm nhà vua cực kì thích thú. Hãy dẫn kẻ dễ dàng đánh bại Serenity Wheeler. Nhà vua muốn gì... ngài ấy sẽ có bằng được. Giáo sư nhún vai bất lực. "Thế nên-"

"Thế nên," tôi trả lời. "Muốn tôi đơn giản đi gặp trùm của mấy người."

"Ko,ko,ko... anh ko dễ dàng làm theo như vậy." Hăn chỉ ngón tay vào tôi, giễu cợt. "Làm trận đấu bài đi, đó lag cách giải quyết mọi thứ ở thế giới này. Tất nhiên ko phải vì linh hồn của anh... ta nhắc lại. Bệ hạ muốn gặp mặt anh. Đây đơn giản là một trận đấu quyết định xem anh có đi theo ta hay ko. Ko hơn ko kem."

"Thú vị," tôi nói trước khi gật đầu. "Ok."

"Tuyệt vời!" Giáo sư vừa nói vừa búng ngón tay. Một trong những sĩ quan của Yuri xấu xa, người mà tôi chợt nhận ra đã ẩn nấp trong bóng tối, mang đến cho giáo sư một Duel Disc , hắn rút bộ bài của mình ra và xáo nó. "Ta tự hỏi, ác quỷ ... anh đã nhận ra chưa?

"Nhận ra gì?"

"Ai đang ở ngay trước mặt." Nói xong, giáo sư đưa tay lên bỏ mũ ra, đặt lên chiếc ghế đá gần đó, rồi nắm lấy mắt kính và tháo nó ra, lộ ra đôi mắt màu xam xám. Vài sợi tóc vàng sẫm rơi ra khỏi cái mặt nạ khi hắn đang cởi nó ra, bấm vài cái chốt, tiếng tách kêu lên, rũ bỏ hoàn toàn cái mặy nạ, để lộ khuôn mặt thật của hắn ta.

“Ôi chúa ơi,” Tea thì thầm.

"Đó là-?" Tristan thở hổn hển

"Không thể nào," Yuri nói

“Thật luôn,” tôi khẽ trả lời, tự hỏi làm thế nào mà tôi không đoán ra được hắn là ai, mặc dù có vết sẹo quanh miệng chứ không phải râu, nhưng lại có một khuôn mặt rất quen thuộc.

Khuôn mặt tôi.

Giới thiệu giáo sư Aiden Order

Chaos của trái đất 2.

Bạn đang đọc Yu-Gi-Oh : Edwin Chaos sáng tác bởi vongoladex
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vongoladex
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.