Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên bản xấu xa

Tiểu thuyết gốc · 2526 chữ

Chúng tôi đi xuống tầng 1 bằng cầu thang bộ. Chỉ có những cái xác nằm vạ vật ở khắp mọi nơi chứ chưa thấy ai có linh hồn hết. Tôi căng thẳng, cơ bắp căng cứng ko biết mấy cái xác có tự nhiên hành động như zombie ko. Yuri phát hiện ra một hộp cứu hỏa khẩn cấp đang mở và rút ra cây rìu cứu hỏa, kiểm tra xem có cầm vừa tay hay ko trước khi nhét nó vào balo. Tea cùng Tristan kinh hoàng nhìn nhưng tôi trừng mắt nhìn 2 thiếu niên khiến họ im lặng.

"Ổn rồi" tôi mừng thầm ngay lúc ra khỏi cầu thang. Phía trước, chúng tôi nghe thấy tiếng rên rỉ của nhóm lớn. "Còn biết kêu! Bên dưới ban công này là tới tầng 1 rồi. Mọi người đứng đây để tôi đi thám thính chút xem chúng ta có cần quay lại tìm lối đi khác ko." Tôi bước dc mấy bước thì 3 người họ vô thức bám theo. Quá căng thẳng để trách mắng, chỉ hy vọng họ nhớ trật tự.

Hóa ra chúng tôi có thể đi đường đường chính chính. Chả có ai quan tâm tới cả.

Một phần vì tất cả đang tập trung tới trận đấu bài trong lồng sắt.

"Cái quái gì đang diễn ra ở đây?" Tristian nhận xét khi tiến tới ban công nhìn xuống trận đấu đanh diễn ra. Đám đông bao quanh 2 bài thủ, 1 nam 1 nữ. Họ là đám đông kì là, bên là y tá bác sĩ bên là đám hoang dã như trong Mad Max. Đồ da, tóc kì quái, dao súng dắt ở hông. Làm thế quái nào bọn này chơi với nhau nhỉ. "Họ sao có thể thi đấu mà ko có sân đấu."

"Duel Disc"tôi trả lời. Một phiên bản tôi chưa từng thấy, nó có màu vàng đen, trông gai góc hơn tất cả các phiên bản mà Kaiba đã và sẽ tạo ra.

"Kia là... Joey!" Teq hướng tay mình về phía bên phải. Tôi nhìn theo hướng đó, cậu ta để kiểu tóc mohawk hơn là kiểu tóc phồng thông thường. Mặc trên người là bộ áo da đen nam đinh cùng vài chiếc khuyên tai. Phiên bản Joey này đang cười nham hiểm coi thường đối thủ, có thể làm Yami Marik suy sét về tiếng cười của hắn. "Tại sao cậu ấy lại trông như vậy?"

"Chiều ko gian khác, phiên bản Joey khác," tôi nhắc nhở Tea. Trong lòng có cảm giác ko ổn.

"Đã đến lúc cho mày nếm mùi đau khổ," Joey tuyên bố, giơ tay rút bài. "Lẽ ra mày nên biết vị trí của mình ở đâu. Hãy xem sức mạnh của chỉ huy thứ 2 tại Domino! Tao dung hợp Red Eyes Black Dragon với Summon Skull trong tay để triệu hồi ra Black Skull Dragon!" Con quái vật dc triệu hồi ra nhưng có gì đó... ko ổn với nó. Ngay lập tức, nó trông dữ tợn, khát máu hơn đồng thời... chân thực hơn. Tôi có thể nhìn thấy từng cái vảy trên cánh, từng đường gân trên cổ lẫn sức nóng từ ngọn lửa địa ngục tỏa ra từ miệng nó.

"Ôi đệch," tôi giậy mình, nhận ra làn sương màu tím đọng lại ở mắt cá chân của khán giả. "Trò chơi bóng tối!"

"Hả?" Yuri nói to hơn so với mong muốn của tôi, ngay cả khi đám đông bên dưới đang khát máu la hét điên cuồng.

"Khả năng mà các bảo vật ngàn năm có thể làm." Tea giải thích cho chị gái cô. "Pegasus cũng làm vậy trong trận đấu với Yugi. Biến một trận đấu bài thành trò chơi bóng tối."

"Và hình phạt cho việc thua cuộc là chính mạng sống của người thua!" Tristan bổ sung.

"Ở lượt tiếp theo, con Rồng của ta sẽ tiêu diệt mày! Mày mơ tưởng cuộc nổi loạn nho nhỏ này sẽ lật đổ tao dc ư? Vô ích thôi!" Joey tuyên bố. "Tao ko trách việc mày muốn thăng tiến , nhưng hãy bắt đầu từ dưới đáy . Đừng để mắt tới vị trí mày ko bao giờ chạm tới được."

"Nào nào anh trai,” kẻ thù của cậu ta cười nham.hiểm. “Đừng tưởng mình thắng chắc."

"S-Serenity?" Tristan lắp bắp khi em gái Joey giơ tay lên, những người ủng hộ cô bé la hét kêu gào kết liễu Joey. Cô bé thậm chí còn thay đổi hoàn toàn hơn Joey, đó là lý do tại sao tôi không nhận ra. Phiên bản Serenity Wheeler này đã cắt tóc ngắn đến mức gần như hói, mặc chiếc áo sơ mi cao cổ không tay và quần rộng thùng thình, đeo vài chiếc nhẫn vàng lòe loẹt trên các ngón tay. Chúng tôi có thể nhìn thấy làn da đầy những hình xăm, những hình xoắn ốc và những biểu tượng có chúa mới biết là gì. Mặc dù đáng ngạc nhiên nhất là thực tế, giống như Serenity của chúng tôi, người này có băng quấn quanh đầu.

"Rốt cuộc... đến lượt ta!" Cô tuyên bố, bốc ​​một lá bài. "Tuyệy vời," cô ấy nói với nụ cười nhếch mép kiêu ngạo. "Đầu tiên, ta sử dụng Evil Eye Remergence, nhằm triệu hồi một Evil Eye Token lên sân." Một con mắt quỷ xuất hiện trên sân, nhìn xung quanh một cách điên cuồng trước khi nhìn thẳng vào ở con rồng của Joey. "Nhưng nó sẽ không tồn tại lâu đâu! Ta hiến tế nó cùng Medusa để triệu hồi kẻ mang đến sự diệt vong cho ngươi! Zerrziel, Ruler of the Evil Eyed!"

Con quái vật xuất hiện trước mặt chúng tôi là một thứ bị tra tấn. Về bản chất là ma quỷ, nó dường như là sự kết hợp thất bại giữa người và rồng, nhìn quá tởm lợm, mọi thứ trên cơ thể như dc dùng kim khâu vá vào với nhau . Thứ duy nhất trông có vẻ ổn định là mấy đối mắt đang chớp chớp trên ngực, tay . Trên thực tế, nơi duy nhất ko có mắt đó là đầu của con quái vật.

Joey khinh bỉ nói. "Mày luôn là một đứa ngu ngốc, mày biết ko? Luôn ảo tưởng có thể bắt kịp tao. Đã bao lần tao.... tao phải chậm lại để cho mày bắt kịp rồi ko? Nếu ko phải vì sợ bị mẹ đánh thì tao còn lâu mới dính với mày. Từ bỏ đi, sau bao nhiêu năm mày vẫn vậy." Joey chỉ tay vào sân đấu. "Nhìn đi con ranh, Black Skull của tao mạnh hơn Zerziel của mày. Ngay cả khi mày có làm Zerziel mạnh hơn thì tao vẫn còn hơn 2000 điểm gốc!" Cậu ta tiến lên một bước và lắc đầu. "Mày vẫn và sẽ mãi mãi ko bao giờ bắt kịp tao, Serenity!"

"Vẫn là lượt của ta, anh trai" Serenity chế nhạo.

"Em ghét nơi này," Tea thì thầm, nước mắt lưng tròng. Tôi không trách cô ấy. Sự việc này quá... sai.

"Không phải bạn ," Yuri lặng lẽ nói với em gái cô, liếc nhìn tôi. "Đúng ko?"

Tôi gật đầu. "Chiều ko gian khác. Phiên bản khác."

"Phiên bản độc ác?" Tristian lẩm bẩm.

"Đạo đức đảo lộn. Thế giới này... thiện là ác và ác là thiện." Tôi nhìn thẳng vào cậu ta "Và nó sẽ chỉ tồi tệ hơn."

"Cậu đôi lúc làm người khác cảm thấy tốt hơn đấy, cậu biết ko?"

"Ừ, Mai từng nói rồi. Đâu phải tự nhiên nhiều kẻ muốn diệt tôi chứ?"

Serenity đặt một lá bài phép lên Duel Disc. "Ta kích hoạt ma pháp trang bị Evil Eye of Gorgoneio lên Zerziel!" Một thị kính nạm đá quý xuất hiện ép vào đầu con quái vật làm nó rú lên vì đau đớn. "Nó làm tăng sức tân công cho quái vật của ta bằng chênh lệch điểm gốc giữa 2 chúng ta, nâng sức tấn công của nó lên 4600."

"Black Skull!" Joey kêu lên, giọng nói giờ có chút sợ hãi

"Chưa hết," Serenity kinh khỉnh. " Khi Zerziel dc trang bị bằng ma pháp này, nó kích hoạt năng lực đặc biệt: chọn 1 quái vật đối phương và hủy diệt nó trước khi tấn công."

"Vậy thì tao sẽ bị tấn công trực diện!"

"Ôi Joey," Serenity nói một cách đe dọa, "luôn luôn nói điều hiển nhiên. Đó là một trong những đặc điểm thú vị hơn của anh. Ta sẽ nhớ nó khi anh chết."

"Đừng, đừng," Joey bắt đầu cầu xin, vẻ mặt tự tin đã biến mất. "Chờ đã, chúng ta... có thể bàn bạc. Chúng ta có thể kết thúc trận đấu ngay bây giờ. Em... em ko cần...làm như vậy!" Joey run rẩy, sợ sệt, ko còn chút ý chí chiến đấu nào. "Em có thể dùng chúng," cậu ta chỉ về phía khán giả. "Anh sẽ đưa em 10 người! Ko, anh đưa em tất chúng vì em xứng đáng dc như thế. Em đã trở nên mạnh mẽ đến nhường nào." Đám đông bắt đầu hú hét như thú hoang hơn là con người.

Serenity cười khúc khích. Đó ko phải âm thanh ngọt ngào, nữ tính. Mà là âm thạn của một linh hồn tan nát đã quên mất cách hét lên trong đau khổ. Cảnh tượng đáng sợ làm Tristian co rúm lại, Tea vùi mặt vào vai chị gái, Yuri đứng bất động. Còn tôi đứng đó quan sát, tách biệt cảm xúc ra khỏi bản thân. Sợ để sau... giờ quan trọng tìm hiểu chuyện quái gì đang xảy ra với đám người này để tìm ra lối thoát.

Serenity gãi gãi cằm. "Gần đây ta nghe tiếng cầu xin này đến nhàm tai rồi. Phải, từ đám rác rưởi, thấp hèn. 'Làm ơn đừng đấu bài với tôi! Tôi có thể hầu hạ ngài!' Đúng, chúng có hầu hạ ta theo một cách , đó là trở thành nguyên liệu tuyệt vời nhất." Joey quá run rẩy nên ko thể nói gì cả. Về phần mình, tôi đoán ra đại khái một đống xác ở trong bệnh viện kia là tác phẩm của ai rồi. "Anh cử ta đi đối đầu với Marko nhằm lợi dụng hắn giết ta? Hắn biết ta sẽ đến và cố gắng gài bẫy. Nhưng ta ko cho hắn cơ hội. Hắn cầu xin ta như anh vậy, hoàn toàn trong tức giận chứ ko có sợ hãi."

"Làm ơn!" Joey thút thít.

Mắt Serenity sáng lên. "Bây giờ giống tiếng cầu xin hơn rồi đất. Nó lại làm ta nhớ ra tuổi thơ địa ngục." Cô bé tức giận. " Khi anh lẻn vào phòng ta vào ban đêm, lúc mẹ say khướt còn bố bỏ nhà đi. Ta đã kéo chăn kín cổ với hy vọng thế là đủ để ngăn anh lại. Nhưng không bao giờ như vậy, phải không anh trai? Anh luôn xé toạc mọi thứ. Và cho dù ta có cầu xin bao nhiêu đi chăng nữa, ta vẫn cảm thấy bàn tay của anh trên khắp người ta-"

"Shit!" Tôi rùng mình.

"Thế nên, anh ko lắng nghe ta, tại sao ta phải tha cho anh?" Cô ra lệnh con quái thú sử dụng Evil Eye hủy đi Black Skull rồi tấn công trực tiếp Joey. Đòn tấn công lamg cậu ta bắn thẳng vào tường trong tiếng reo hồ cổ vũ. Joey ngã xuống như con búp bê bị vứt đi, đám đông tránh ra cho Serenity tới chỗ anh trai cô bé. Joey chảy rất nhiều máu lại còn gãy lưng nhưng rõ rành vẫn còn sống. Đáng đời tên khốn.

"Mày...mày ko thoát khỏi chuyện này đâu!" Joey cố gắng hét lên nhưng chỉ còn sức nói hổn hển. "Tao là cánh tay phải của ngài ấy."

"Anh chả là gì ngoài một kẻ khoác lác mà ngài ấy thương hại." Serenity gào lên, nắm đầu Joey. "Anh là một tên thất bại hoàn toàn. Anh từng có cơ hội trở thành người tuyệt vời nhưng kết quả vẫn chỉ là tên thích bắt nạt những kẻ yếu đuối xung quanh." Chiếc Duel Disc của Joey bắt đầu phát sáng làm cậu ta hét lên vì nó khiến da cậu bị bỏng. "Ngài ấy, cần một người mạnh mẽ, một người biết giành chiến thắng. Ta đoán..." Cô bé bắt đầu dùng tay tháo chiếc băng trên mặt. "Đó là lý don ngài ấy đưa ta cái này..." chiếc băng rơi xuống làm tôi ghê người.

Con mắt ngàn năm lóe lên trong hốc mắt trái Serenity.

Ko giống như Pegasus... cái này quá sai. Nó dc thực hiện theo cách vội vã, cẩu thả. Hoặc đây là cái giá phải trả cho việc sở hữu bảo vậy ngàn năm ở cái chiều ko gian vặn vẹo này. Bản thân con mắt vẫn như trong không gian của chúng ta. Vàng nguyên chất, không một chút tì vết, tỏa sáng rực rỡ. Con mắt đã hủy hoại khuôn mặt xinh đẹp cuat Serenity. Lớp da xung quanh con mắt nhăn nheo, có màu xanh lục , chỗ thì phồng lên chỗ thì lõm xuống. Hốc mắt thì đang bị thối rửa, mủ chảy ra tạo thành vết dọc trên má. Cô bé ko thèm quan tâm mà vẫn cứ dùng tay gãi những mảng da mưng mủ.

Joey mở miệng muốn nói… gì đó. Chúng tôi không bao giờ biết được vì trong khoảnh khắc đó vì Duel Disc của cậu ta lóe sáng khiến đối mắt Joey trở nên đờ đẫn, nhờ đó tôi biết linh hồn cậu ta đã bị lấy đi. Serenity dẫm chân lên ngực cái xác, giật mạnh Duel Disc ra khỏi tay Joey. Những ngón tay cậu ta bị gãy nhưng ko hề có phản ứng gì. Serenity cười khểnh giơ chiếc Duel Disc lên trong tiếng hò reo cổ vũ.

"Cúi đầu trước nữ chủ nhân của các ngươi." Cô bé tuyên bố, đám người khụy gối cúi đầu. Serenity nhìn lướt qua các thủ hạ mới của mình.

.... Sau đó phát hiện ra chúng tôi.

"Đệch, quên mất đi trốn' tôi nghĩ.

"Ngươi là kẻ nào?" Cô bé hỏi, cố gắng giữ giọng nói nhẹ nhàng. "Ngươi muốn thách đấu với ta? Ta ko nhận ra ngươi."

"À, xin lỗi, bọn tôi vô tình đi ngang qua thôi, đừng để ý, nhân tiện chúc mừng bạn đã dc lên chức." Tôi nói lớn, vận may cứt chó của tôi luôn thu hút mấy tên sỡ hữu bảo vật ngàn năm.

"Ta ko tin. Ngươi ở đây ko đơn giản như vậy. Có gì đó... ẩn giấu. Để ta xem ngươi đang giấu gì nào." Serenity sử dụng con mắt ngàn năm lên tôi.

"Ờ, nếu tôi là thì tôi sẽ ko làm vậy. Đó là ý tưởng tồi."

"Với ngươi"

"Haizz" tôi thở dài khi Serenity đi vào tâm trí tôi.

Bạn đang đọc Yu-Gi-Oh : Edwin Chaos sáng tác bởi vongoladex
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vongoladex
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.