Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế giới phản chiếu

Tiểu thuyết gốc · 2085 chữ

Bốn người bọn tôi bắt đầu bị cơn lốc xoáy từ bên trong cổng ko gian bí ẩn kia cuốn vào. Mọi người nhanh chóng ôm chặt bất cứ thứ gì bên canj để tránh bị hút mất.

"Má nó, lại chuyện quái quỷ gì nữa đây." Tôi hét lên nhưng bị tiếng gió át bằng hết, lực hút của nó ngày càng mạnh làm tôi ko thể bám chặt vào chậu cây to dc nữa.

Tea hét lên và thế là xong. Cô ấy bị kéo mạnh về phía trước, nhưng ko ai trong số chúng tôi có thể làm gì để ngăn cản. Cơn lốc trở nên điên cuồng hơn hất bổng chúng tôi lên ko trung cuốn cả lũ vào phía cổng ko gian kia. Sau khi cơn lốc tan, tôi thấy mọi người đang nằm bệt dưới mặt đường

"Chết tiệt, tự dưng chui ở đâu ra cái thứ đó." Tôi bắt đầu nhìn xung quanh. "Có ai bị thương ko? Lên tiếng đi!"

"Em không sao," Tea nói, xoa đầu. "Ít nhất cho đến giờ. Ow"

"Ugh, không vui chút nào hết," Tristan nói, cậu ta đang nằm trên ghế đá.

Yuri đứng dậy, hơi choáng váng nhưng nhanh chóng lấy lại thăng bằng . "Chị ổn. Có ai biết chuyện quái gì vừa xảy ra không?"

Tôi cẩn thận quan sát xung quanh từng chút từng chút. Điều đầu tiên tôi nhận thấy là mọi thứ đều trở nên rùng rợn hơn. Cây cỏ mọc um tùm, khác rất nhiều so với khu vườn chúng tôi vừa ở. Cỏ dại mọc đầy trên đường, chiếc ghế đá mà Tristian hạ cánh đã bị nứt và bẩn. Bức tường của bệnh viện đầy những vết ố đen loang lổn khắp mọi chỗ. Đây là khu vương của bệnh viện dx chăm sóc kĩ càng để giúp nguồ bệnh giải tỏa căng thẳng mà tự nhiên biến thành bỏ hoang.

"Chuyện gì thế này?" Tea lo lắng, ko ngừng xoa xoa cánh tay.

"Tớ cũng ko biết nữa," Tristian trả lời.

Yuri và tôi bắt đầu giao tiếp bằng ánh mắt tránh để 2 bạn trẻ kia hoang mang, lo sợ. Tôi và cô ấy cùng nhìn lên bầu trời. Bầu trời trông cũng khác biệt. Trước đây nó trông màu xanh da trời nhạt với vài đám mây trôi bồng bênh trên đầu, giờ thì bầu trời đậm hơn, mây có vẻ nặng hơn, dày hơn với tông màu xám. Bầu trời này tôi cảm thấy... ko tự nhiên. Nó làm tôi sởn da gà vì chúng hình như cố hút sạch ánh sáng.

"Có gì đó sai sai," Yuri cuối cùng lên tiếng.

"Ý chị là sao?” Tristan nói. “Thì… ngoài việc chúng ta bị hút vào cái cổng ko gian đó. Nghe nó quá hoang đường kiểu gì ý."

"Và cậu nghĩ nó nhả chúng ta quay lại nơi bắt đầu?" Tôi hỏi cùng cái lắc đầu. " Chiều không gian khác. 100%"

"Chiều không gian khác?! " Tea nhăn mặt tỏ vẻ không tin nổi. "Nó không có thật"

"Nhưng cổ vật Ai Cập cổ đại có thể đọc được suy nghĩ của con người có thật?" Tôi đáp trả, ko hề có chút bực hay khó chịu . "Tea, Pegasus đã sử dụng trò chơi bóng tối trong trận đấu với Yugi."

"Đúng…” Tristan nói, “nhưng chuyện đó lại khác."

"Xin lỗi, trò chơi bóng tối?" Yuri bối rối hỏi.

"Nó khác biệt như thế nào?" tôi nhấn mạnh.

"Đừng lo, em sẽ giải thích sau," Tea nói với chị gái.

"Đó... à... đó là một thế giới khác còn cái cậu vừa nói là chiều không gian khác." Tôi lườm Tristan đủ khiến cậu ta chùn bước "Er... được rồi, tớ đoán chúng hơi giống nhau."

"Chiều ko gian khác. Và ở đây vừa giống vừa khác nơi chúng ta ở." Tôi quan sát.

Yuri, người có ít kinh nghiệm đối phó với các hiện tượng siêu nhiên nhận xét. "Cậu từng ở chiều ko gian khác sao mà tự tin vậy?"

Tôi không thể nhịn được. Tôi bắt đầu cười. Tristan và Tea nhìn tôi với vẻ lo lắng, nhưng tôi ko thể dừng cười. Chị gái của Tea hỏi tôi về việc du hành tới chiều ko gian khác.

"Ồ vâng," cuối cùng tôi nói, lấy lại bình tĩnh. "Tôi đã sống một cuộc sống thú vị." Tôi tiến về phía cửa nhưng Yuri vội vã tiến tới, ngăn tôi mở nó ra.

'Tôi sẽ không tranh luận về tất cả những điều này bởi vì chúng ta vừa bị cuốn vào một…"

"Cổng ko gian, vết nứt, khe nứt ko gian tùy cô gọi."

"Sao cũng được," Yuri nói. "Tôi có cảm giác tồi tệ đằng sau cánh cửa này." Yuri đặt tay lên cánh cửa. "Để tôi đi trước. Mọi người im lặng."

Toàn bộ gật đầu và Yuri mở cửa, lẻn vào bệnh viện, nhìn xung quanh trước khi ra hiệu cho chúng tôi đi theo. Điều đầu tiên tôi nhận thấy là ở đây hoàn toàn yên tĩnh. Những âm thanh bình thường mà tôi nhớ được khi đến bệnh viện không có. Thông thường, trừ thời điểm đêm khuya, luôn có người đi lại, những cuộc trò chuyện buồn tẻ được nghe thấy từ xa, âm thanh của máy móc và chuông báo động vang vọng khắp các sảnh. Bệnh viện chào đón chúng tôi bằng sự im lặng đến lạnh người

"Nếu thấy cánh cửa có dán cảnh báo nguy hiểm chết người, mình sẽ biến khỏi đây ngay lập tức," tôi nghĩ.

Mọi người đâu cả rồi?” Tea nói nhỏ.

"Tớ ko biết... mọi thứ quá yên tĩnh." Tristian trả lời.

Tôi quay lại ra dấu im lặng tới 2 người này, thật tình Yuri đã nói im mà cứ thích tả khung cảnh xung quanh mỗi phút.

"Xin lỗi," cả hai nói và tôi quay lên trước đi theo Yuri. Cô ấy đang kiểm tra các hành lang, thử các cánh cửa để xem chúng có mở không nhưng tất cả chúng đều bị khóa lẫn niêm phong, điều này khác với những gì chúng tôi đã thấy trong không gian của mình. Đa số dc mở hết chúng từng là phòng chờ, trung tâm hội nghị hoặc dành cho bệnh nhân đang điều trị tại bệnh viện.

Cuối cùng Yuri dẫn chúng tôi rẻ vào góc, và nhận ra chúng tôi ko chỉ có một mình.

Cái… cái gì-?" Tristan bắt đầu nói thì Tea lấy tay bịt miệng. Điều đó thật tốt vì tôi thực sự không muốn cậu ta nói gì hết. Cũng như tôi ước chúng tôi hoàn toàn cô độc trong bệnh viện.

Sảnh chật kín xác người.

Một số có vài chiếc giường tạm bợ để nằm nhưng những người đó nằm rải rác trên mặt đất, bị quăng quật ở đó và bị bỏ mặc cho mục nát. Họ chỉ mặc bộ đồ bệnh nhân, hoàn toàn im lặng bất động, không phản ứng gì trước sự hiện diện của chúng tôi. Tea sững người vì kinh hãi, hai tay bịt miệng còn Tristan trông như sắp phát ốm. Tôi không đổ lỗi cho họ… đây là điều mà tôi đã sợ gặp phải. Yuri bước tới người gần nhất đặt ngón tay của cô ấy lên cổ họng của người đàn ông, cau mày trước khi nhìn lên gật đầu với tôi, khiến tình hình càng trở nên tồi tệ hơn: những người này còn sống.

"Ôi trời ạ, chúng ta kẹt ở trong thế giới tệ nhất có thể." Tôi nghĩ, bản thân lùi lại, kéo cả Tea, Tristian lùi xuống luôn, Yuri là người cuối cùng. Khi trở lại sảnh yên tĩnh, bọn tôi vội vã quay lại khu vườn, chạy theo hướng ngược lại. Tôi cảm thấy rõ 2 bạn trẻ này muốn nói gì đó nhưng trước cái cảnh kinh dị vừa xong, nỗi sợ hẳn đã lấn át, làm họ á khẩu. Thế cũng tốt vì tôi tin nơi này ko trống vắng đến thế và tôi ko nhắc đến mấy cái xác vừa gặp lúc nãy.

Cuối cùng Yuri tìm thấy một cánh cửa mở nên lôi chúng tôi vào. Đây hẳn là phòng nghỉ rõ ràng dành cho y tá. Có một chiếc TV, đi văng và những chiếc khăn lau được gấp lại trên quầy cũng như chiếc máy bán hàng tự động ở góc bán kẹo, khoai tây chiên và rượu.

"Gì đây..." Tôi lẩm bẩm khi nhìn chằm chằm vào những chai vodka nhỏ trong máy bán hàng.

Tea có mối quan tâm khác. "Cái quái gì ở chỗ đó vậy? Tại sao... tại sao tất cả những người đấy lại nằm dưới đất như vậy?"

“Hết phòng,” Yuri lạnh lùng nói, kiểm tra cửa sổ duy nhất để xem có thứ gì bên ngoài cho chúng tôi manh mối hay không.

"Tuy nhiên," Tristian vẫn còn rùng mình. "Chuyện này kinh dị như việc chúng ta bị lôi tới đây vậy. Họ đã gặp phải chuyện gì?"

Tôi lo lắng liếm môi. "Nếu phải đoán? Linh hồn mấy người đó hẳn bị rút ra rồi."

"Anh nói sao?" Tea hoảng hốt.

"Edwin giờ ko phải lúc nói nhảm," Yuri cảnh báo.

"Nghiêm túc, ko đùa," tôi đáp. "Từng thấy cảnh này rồi."

"Cậu từng thấy?" Tristan kinh hoàng nói.

"Cuộc sống thú vị." Tôi cảm thấy mình ko cần phải giải thích rằng mình xem nó trước rồi. Đây là arc Doma/walking dragon, toàn bộ tác phẩm này hiển nhiên do Dartz làm. Phải chăng bằng cách nào đó chúng tôi nhảy vượt thời gian chứ ko phải đi vào chiều ko gian khác. Tôi biết Dartz đã quậy cho cả thế giới này một trận, hắn thu thập cả vạn linh hồn. Nhưng cái hành lang đó... tôi ngẫm lại. Liệu tôi có bỏ qua gì ko?

"Quá kinh khủng" Tea run rẩy làm Yuri đi tới ôm cô ấy, thì thầm nhẹ nhàng khi Tea cố kìm nước mắt. "Ai có thể làm chuyện độc ác như này?"

"Đáng buồn thay, nhiều người." Tôi trả lời, bản thân thì bí bách quá vì chỉ đứng lo lắng ko thì chả ích gì. Tôi cũng muốn bật tv nhằm thu thập thông tin, nhưng làm vậy khác gì thông báo cho những kẻ khác chúng tôi ở đây. Cái cửa số duy nhất trong phòng thì hướng ra bãi đỗ xe trống. Giờ chỉ còn một cách.

Tôi ném cho mọi người bộ đồ phẫu thuật. "Dc rồi, thay đồ thôi. Xanh hay hồng tùy ý."

"Gì?" viên cảnh sát hỏi, buông Tea ra. "Cậu lại muốn làm gì?"

"Ta đang ở trong một bệnh viện quái đản với vô số bí ẩn. Tôi đã xem quá đủ phim kinh dị để biết rằng phải ngụy trang nếu ko cả lũ sẽ gia nhập đống xác sống lúc nãy. Mặc đồ vào nhanh lên rồi té khỏi đây. Tôi ko muốn ở đây thêm giây phút nào nữa." Tôi chọn lấy bộ màu tím, nhân tiện vớ luôn đống balo dưới đất. "Mọi người nhét đồ quan trọng vào đây. Tiện mua cái gì ăn luôn ở máy bán hàng tự động."

"Anh ko thể ăn cắp của người khác như vậy dc Edwin, thế là sai trái." Tea trách móc tôi.

Tôi cố gắng ko quát. "Tea, bây giờ là lúc sống còn ko phải lúc nói về đạo đức. Nếu em muốn thì giờ viết bức thư xin lỗi người ta thì làm đi, anh ko đợi đâu. Tôi bắt đầu thay đồ, cất quần áo của tôi vào balo. "Bây giờ ngoại trừ việc em muốn biết anh mặc đồ lót siêu nhân hay màu hồng thì quay lưng lại và thay đồ nhanh lên."

"Chị cũng không thích,” Yuri thì thầm, “nhưng Edwin nói đúng."

"Tất nhiên rồi," tôi hát.

"Có gì đó sai sai ở đây. Bản năng của tôi đang gào thét rằng chúng ta té khỏi đây càng nhanh càng tốt. Nếu điều đó khiến chúng ta vi phạm pháp luật thì cứ mặc kệ... cái đấy sau này tính sau." Ko cần nhìn cũng biết Tea ko đồng tình, nhưng chẳng mấy chốc Yuri với Tea mặc lên bộ đồ y tá. Tôi đưa cho Yuri tập tài liệu đặt trên bàn rồi xách balo ra ngoài.

"Đi thôi."

Bạn đang đọc Yu-Gi-Oh : Edwin Chaos sáng tác bởi vongoladex
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vongoladex
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.