Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bữa tiệc sinh nhật

Tiểu thuyết gốc · 3883 chữ

2 tháng sau

"Tại sao phải tắt đèn?" tôi hỏi.

"Suỵt!” ai đó, có lẽ là Tristan, tôi không chắc lắm, nhắc nhở tôi.

"Nhưng nghiêm túc mà nói, tại sao?" Tôi hỏi lại, lần này với giọng nhẹ nhàng hơn.

"Nó là một bất ngờ,” Joey nói. “Tớ đã giải thích rồi mà Ed."

Nếu mà ở thế giới thực chắc đầu gối tôi đang kêu gào vì nhức nhối. May mà ở đây tôi trẻ ra chục tuổi nên còn đỡ, nhưng ko có nghĩa tôi lúi cúi trong bóng tối sau ghế sofa.

"Chuyện này quá ngẩn." Tôi chịu hết nổi, đứng lên.

"Ed!" Joey quát khi tôi bật đèn. "Thôi nào anh bạn, cậu sẽ làm hỏng mọi thứ đấy!

"Joey nói đúng đấy," Tristian bằng lòng.

Tôi bắn cho cậu ta cái nhìn chán nản. "Chúng ta thực sự ko cần làm trò này."

"Edwin," Yugi nói, cố tỏ ra là thành viên điềm tĩnh nhất trong nhóm, "chúng ta làm điều này cho Serenity. Hôm nay là ngày đặc biệt của em ấy."

"Hiểu hiểu," tôi nói. “Nhưng… hỏi tý ko phải hiện tại Serenity đang bị mù?"

"Em ấy không có mù!" Joey gắt lên. "Đôi mắt em ấy rất tệ và cần phải băng bó trước khi phẫu thuật."

"Ờ ha. Tóm lại là con bé ko thấy gì, đúng chứ?"

Joey gầm gừ và bóp chặt tay lại. "Nghe đây-"

“Vậy nếu con bé không nhìn thấy gì,” tôi vội nói, giơ hai tay lên, “tại sao chúng ta phải trốn lại còn tắt đèn?"

Joey… đứng chết trân.

Tất cả đều quay lại nhìn chằm chằm vào cậu ta, há hốc mồm khi chợt nhận ra những gì tôi nói là chính xác.

"Ơ… hehe” Joey ngoan ngoãn nói, gãi gãi đầu.

"Về phần mình,” Yuri Gardner nói từ chỗ cô ấy đang ngồi trên đi băng, “Chị nhận ra việc này ngay từ đầu. Chị nghĩ rằng mấy đứa đang làm trò." Cô ấy lấy cuốn tạp chí và bắt đầu đọc nó; viên thám tử gần đây hơi ủ rũ.

Ko trách cô ấy dc, ai mà ko buồn khi bố mình phạm tội cố ý giết người.

Tea vòng qua Joey, túm lấy áo lắc mạnh. "Cậu bắt bọn tớ tốn công trốn trong bóng tối 15 phút."

"Thôi mà, do tớ không nghĩ thấu đáo, thế thôi!" Joey nói với chút kinh hoàng. Yugi đang cố giật Tea ra khỏi tay Joey trong khi Tristan lùi lại vì lo sợ cho tính mạng của mình. Yuri tiếp tục đọc tạp chí. Trong lúc đó, tôi nhận ra rằng Joey vừa nghĩ ra những từ dành cho nhà Wheeler: Tôi đã không suy nghĩ thấu đáo.

"Rõ ràng như vậy!" Tea kêu lên

Tôi cười khúc khích trước khi lên can ngăn. "Con bé vẫn có thể nghe thấy, Tea." Ngay lập tức làm đôi mắt của cô thiếu nữ tóc nâu mở to và cô ấy ngay lập tức đưa tay lên che miệng, như thể cô ấy nghĩ rằng mình có thể nhét những từ đó xuống cổ họng. “Vậy tại sao chúng ta không đứng hoặc ngồi hoặc bất cứ điều gì chúng ta muốn làm trước…”

Tiếng bước chân vang vọng ngoài sảnh.

"Mọi người trốn đi!" Joey kêu lên, chui ra sau chiếc ghế mà Yuri đang ngồi.

"…nghiêm túc?” Cô nàng thám tử hỏi, nghiêng người để nhìn chằm chằm vào Joey.

"Đi theo chị nào, Serenity," y tá nói, hướng dẫn cô gái trẻ vào phòng mà chúng tôi đã sắp xếp cho sự kiện nhỏ này. Con bé dường như phát triển sớm, hay là do thế giới này nó quy định như vậy, sao cũng dc.

Và tôi vô cùng đau lòng khi đứa trẻ tội nghiệp này phải trải qua quá nhiều thứ chết tiệt trong thời gian ngắn ngủi trên thế giới này.

"Em nghĩ chúng ta đã làm xong tất cả các bài kiểm tra," Serenity nói khi con bé đi ngang qua tôi và tôi ra hiệu cho những người khác giữ im lặng.

"Đúng, nhưng chỉ còn một chuyện nữa cho em.. một chuyện rất quan trọng-"

Ngạc nhiên chưa!" tất cả chúng tôi nói to. Không hét lên vì tránh làm cô bé giật mình hoảng sợ… nhưng đủ để khiến cô bé nhảy dựng lên một chút trước khi Joey nhảy qua chiếc ghế lao vào ôm em gái cậu ta.

"Anh Joey!" cô bé nói, nhận ra anh trai mình ngay tức khắc "Cái-?"

"Em nghĩ rằng hôm nay anh ko tổ chức tiệc tùng sao? Hôm nay là ngày quan trọng nhất của em đấy."

Tôi cười khẩy nhìn xung quanh. Vâng, chúng tôi đã trang trí mặc dù không cần nhưng tôi cảm thấy… đúng. Những quả bóng bay và dây buộc xung quanh nắm cửa, bánh ngọt, bánh pizza mới ra lò đã được chuyển đến. Tất cả dưới một biểu ngữ lớn được trang trí bằng tất cả các màu sắc của cầu vồng:

CHÚC MỪNG SINH NHẬT LẦN THỨ 13 SERENITY!

“Joey, anh… anh không cần làm như này,” Serenity nói, giọng hơi run run.

"Chính xác tôi đã tổ chức bữa tiệc này," Joey nói khi Tea chụp một số bức ảnh, để Serenity có thể xem bữa tiệc sau ca phẫu thuật của cô bé "Và lúc bạn anh biết kế hoạch của anh thì các bạn ấy vui vẻ giúp sức. Anh biết rằng bạn em ko thể đến tham gia nên anh hi vọng bạn anh sẽ làm em vui.

"Chào Serenity," Tea nói, bước tới nắm lấy tay cô gái trẻ. “Chị là Tea."

"Còn anh là Yugi."

"Tristan"

"Yuri,” chị của Tea nói, đặt cuốn tạp chí xuống, cố dùng chút năng lượng tích cực dành cho cô nhóc rõ ràng đang xúc động. "Chị là chị gái của Tea."

"Còn đây là Ed," Joey nói, quay Serenity về phía tôi. "Cậu ấy

giúp anh tổ chức bữa tiệc này."

"Chúc mừng sinh nhật em, Serenity," tôi nói, nắm nhẹ lấy tay cô bé

Serenity cười rạng rỡ. "Vâng, anh Joey đã kể về anh rất nhiều cho em nghe! Và những bức ảnh anh ấy gửi cho em... trước khi em phải băng mắt lại, tôi đã nghiên cứu chúng..." cô bé hơi cúi xuống. “Nhưng em xin lỗi… em ko biết mặt anh..."

“Đây,” tôi nói, cố gắng gạt bỏ cảm giác ghét bị người lạ chạm vào và nâng tay cô bé lên mặt tôi. Serenity xoa tay dọc theo má tôi trước khi chạm vào bộ râu của tôi khiến cô bê cười khúc khích và giật mình lùi lại rồi đưa tay ra lần nữa.

"Ồ... anh lớn tuổi hơn anh em phải không?"

"Anh. Anh-" Tôi dừng lại, suýt chút nữa nhỡ mồm nói tuổi thật sự của mình. "- 22 tuổi. Anh quen Joey tại Duelist Kingdom."

“Đúng vậy… hai anh đã đấu với nhau trong trận bán kết."

"Và cậu ấy suýt thắng anh. Cậu ấy có nói thế với em ko?"

Joey đỏ mặt. "Ed, anh bạn..."

"Đó là sự thật, có gì đâu phải ngại . Nào, ở đây có rất nhiều đồ ăn, quà tặng. Anh sẽ đích thân kể cho em chuyện anh trai em suýt chiến thắng Ác quỷ hộ mệnh."

Một giờ tiếp theo dành cho Serenity bữa tiệc sinh nhật tuyệt vời nhất trong bệnh viện. Pizza là thứ dc ăn nhiều nhất (bằng cách nào đón thì Tea là người ăn khủng nhất... hình ảnh cô ấy ngấu nghiến ăn chắc chắn in đậm trong tâm trí tôi). Sau khi tôi khích lệ Joey bằng câu chuyện về trận đấu của chúng tôi thì tôi ngồi xuống lắng nghe những câu chuyện của mọi người. Những kí ức của 2 anh em Joey và Serenity trước khi bố mẹ ly hôn. Tea và Yugi bị kẹt trong tủ quần áo ở trường, Tristian về chuyến du lịch tới New York 1 năm trước.

Người duy nhất im lặng là Yuri. Tea rất vất vả nài nỉ chị gái mình đến và tôi tình cờ gặp họ bên ngoài bệnh viện khi Yuri đang cố gắng từ chối Tea . Tôi không biết quá nhiều về những gì đã xảy ra sau vụ bố cô ấy đâm tôi; sau phẫu thuật, tôi vẫn cần nằm viện nhưng vẫn nào có dc nghỉ ngơi. Kaiba rất tức giận về những gì đã xảy ra nên yêu cầu tôi giúp rà soát tất cả nhân viên tại Kaibacorp để tìm ra 'những kẻ phản bội vì nghe theo lời hứa tiền tài của Big 5'. Tiếp đến, chú tôi muốn thuê một vệ sĩ cho riêng tôi, nghe có vẻ ổn nhưng ngẫm lại thì hoàn toàn ko. Ai biết dc vệ sĩ sẽ phản ứng ra sao nếu tận mắt thấy tôi sử dụng ma thuật của chìa khóa ngàn năm.

Ma thuật.

Đúng, một vấn đề khác mà tôi buộc phải giải quyết.

Sau sự kiện trong thế giới ảo, tôi hoàn toàn chấp nhận việc trở thành người nắm giữ Chìa khóa ngàn năm. Bây giờ tương tự Atem xuất hiện con mắt của Horus trên trán khi sử dụng trò chơi ngàn năm, chìa khóa ngàn năm sẽ phản ứng với cảm xúc của tôi. Nếu tôi quá xúc động, nó từ trong người tôi chui ra và biến mắt tôi thành màu đen cộng thêm có vòng tròn vàng ở mắt.

Quay trở lại vấn đề của Yuri, mọi thứ trở nên tồi tệ với cô thám tử và cả gia đình cô. Vì tôi xuất hiện tại thế giới này làm đảo lộn mọi thứ. Tôi tâm trạng có vui buồn lẫn lộn khi tới giai đoạn mở quà.

Mọi người rất chu đoán với những món quà dành cho Serenity. Yuri tặng rất nhiều dụng cụ vẽ, khuyên cô bé sau khi phẫu thuật nên thử vẽ để có thể thực sự tận hưởng thế giới. Tea thì tặng quần áo, rất tâm lý. Tristian tặng chiếc áo khoác và thừa nhận rằng là nhờ Tea chọn giúp, và trong khi Joey than phiền về việc nó quá bó lẫn ngắn thì Serenity rất thích nó làm Tristian có chút đỏ mặt.

Giờ tới lượt tôi.

"Khi mẹ anh ở bệnh viện, điều khiến bà ấy khó chịu nhất là cảm giác buồn chán." Tôi cố gắng nói nhanh tránh nhấn mạnh vào nó, tôi ko muốn nói về vấn đề này nếu ko tôi lại khóc nức nở mất. "Bạn bè, người thân đã giúp mẹ anh mua đủ món đồ giải trí ồn ào phức tạp, nhưng đôi khi đó ko phải là những thứ phù hợp. Đơn giản mẹ anh chỉ cần một thứ nhằm quên đi những gì bà ấy sắp phải đối mặt." Tôi tặng cô bé một chiếc hộp, nhờ sự trợ giúo của Joey bóc nó ra, lấy ra một chiếc mp3. "Trong này có rất nhiều bộ sách nói, đủ bộ, nhiều thể loại. Chúa nhẫn, Sherlock Home, Harry Potter và bộ trò chơi vương quyền anh thích nhất. Mai cũng có phần trong này."

"Ai là Mai ạ?" Cô bé hỏi.

"Cô ấy là-" Tôi ngập ngừng, không biết phải trả lời như thế nào. Sau khi tôi ra viện, Mai và tôi đã hẹn hò vài lần nhưng sau đó cô ấy nhận được tin có một giải đấu ở phía nam và cô ấy rời đi để thi đấu. Chúng tôi trò chuyện video vài ngày một lần… và một lần, khiến tôi rất ngạc nhiên, về bản chất đã trở nên khá… 18+… Nhưng tôi vẫn không biết thực sự chúng tôi là gì. Một cặp? Hai người bạn hay nhầm lẫn gần gũi với tình yêu? Mối quan hệ tạm thời hoặc sẽ sâu sắc hơn? Tôi thực sự ko biết trả lời thế nào.

"-bạn của bọ anh," Joey nói. "Anh đã kể với em về cô ấy rồi mà."

"Vâng, phải ha" Serenity ngọt ngào nói. Cô ấy quay sang tôi mỉm cười, ôm chặt chiếc máy nghe nhạc MP3. "Cảm ơn anh Edwin."

"Hãy tận hưởng nó. Nếu em cần thêm sách, cứ nói cho anh biết, anh sẽ đến tận nơi. Hoặc trường hợp ạn bận quán thì anh hướng dẫn Joey cách."

"Có lẽ tốt hơn nếu để tớ làm," Tristan trêu chọc. "Joey từng làm hỏng cái lò vi sóng đấy."

"Một lần!" Joey càm ràm. "Dù sao thì, anh đã để dành món quà tuyệt vời nhất ở cuối cùng!" Joey rút trong túi ra một chiếc sổ, trong đó có 1 đống giấy. "Em xem, đây là số phiếu yêu cầu anh làm những việc cùng em sau cuộc phẫu thuật.” Cậu ta bắt đầu lật giở cuốn sổ, giơ nó lên cho em gái mình xem… mà quên mất rằng cô bé thực sự không thể nhìn thấy nó. Nhưng đây là món quà xuất phát từ trái tim Joey nên ko ai nói gì. "Đây là phiếu đi tới bãi biển nguyên ngày. Còn đây là phiếu cùng em xem loạt phim tình cảm, dù nó sến súa đến đâu. Đây là phiếu đi chơi công viên giải trí..."

"Anh Joey, món quà này mà tuyệt nhất !" Serenity nói với nụ cười toe toét, ôm chầm lấy cậu ta . "Anh em mình sẽ phải lên kế hoạch khi anh có thể đến thăm."

"Không cần!" Joey nói, thở hổn hển vì phấn khích. "Anh sẽ luôn có mặt bất cứ khi nào em cần."

Serenity nghiêng đầu bối rối. “Nhưng… chuyến đi có thể tốn rất nhiều tiền…” Tôi đau lòng khi ở Nhật Bản, xứ sở của những chuyến tàu, vé tàu đi tới thăm em gái là gánh nặng mà Joey ko thể chi trả. Tôi biết cuộc sống của cậu ta rất khó khăn, nhưng may mắn là cậu ta ko sống lang thang ngoài đường

"Như anh đã nói, anh lo dc tất." Joey chỉ ngón tay cái vào ngực. "Anh trai em đã trúng xổ số thanh niên quốc tế KaibaCorp! 10.000 đô la! Quá đủ để cùng em làm mọi thứ! Hơn nữa đó là tiền của tên nhà giàu Kaiba! Hehe!"

"Anh Joey!" Serenity nói, giờ đang rơi vào trạng thqsi phấn khích giống như anh trai cô bé.

Tiếp tới là thời gian của bánh ngọt và những khoảng khắc vui vẻ nói chung. Cảm thấy bản thân như bảo mẫu, tôi từ từ lui góc phòng nhìn Serenity và nhóm thiếu niên vui đùa. không cần tôi lượn lờ xung quanh. Yuri hẳn cũng cảm thấy như vậy khi cô ấy đi ngang qua, gật đầu về phía cửa ra hiệu cho tôi đi theo. Tôi nhún vai ăn nốt chiếc bánh của mình rồi đi theo cô ấy dọc hành lang dẫn đến lối vào khu vườn nhỏ trong viện.

"Vậy," Yuri nói, "đó là cái tên tốt nhất mà cậu có thể nghĩ ra: Xổ số Thanh niên Quốc tế?"

"Cô lật tẩy tôi rồi " Tôi nói, không phủ nhận dù chỉ một giây những gì cô ấy đang ám chỉ.

"Cậu tốn bao nhiêu tiền để thiết lập tất cả?" Yuri hỏi.

"Khoảng gấp đôi những gì Joey nhận được. Một vài trang web để làm cho nó có vẻ hợp pháp, các mẫu đơn, thuê một chiếc xe tải đến nhà cậu ta với tấm séc khổng lồ… Joey thực sự đã cố gắng rút tiền tại một cửa hàng bán rượu trong khu phố của mình…” Tôi cười khúc khích khi nhớ lại Joey đang cố gắng hình dung tìm ra cách đưa tấm séc khổng lồ dài qua cửa chỉ để người chủ mắng cậu ta đến ngân hàng với tấm séc thật, nhỏ hơn.

"Cậu biết bản thân có thể gặp rắc rối pháp lý nếu bất kỳ ai khác vô tình tham gia màn xổ số này" Yuri với bản năng cạn sát, nhắc nhở tôi.

"Tôi biết chứ. Trang web chỉ hoạt động với địa chỉ IP của Joey, những người khác vào chỉ thấy thông báo lỗi. Và tuyên bố từ chối trách nhiệm pháp lý, nếu bạn đọc nó, tham chiếu đến Biểu mẫu 729, bản thân biểu mẫu này tham chiếu đến Biểu mẫu 12H. Chỉ có Joseph Wheeler của Domino mới có thể giành chiến thắng trong cuộc thi." Yuri ném cho cái lườm. "Thôi mà, thám tử, cậu bé này xứng đáng thắng gì đó một lần trong đời."

Yuri nheo mắt nhìn tôi trước khi thở dài và ngồi xuống ghế đá. "Xin lỗi. Vâng, tôi hiểu rồi. Chỉ là... thêm một trường hợp khác về việc những người giàu có tự ý làm những gì họ muốn."

tôi ngồi xuống cạnh cô ấy. "Tôi từng địn trả tiền cho ca phẫu thuật của Serenity, cô biết không? Đã thỏa thuận với Kaiba Seto về việc này."

"Việc gì khiến cậu đổi ý?"

"Joey không chấp nhận tiền từ thiện nên muốn tự mình quyết đấu với Kaiba để giành lấy nó. Thua tan tác và Kaiba ra phán quyết tôi phải giữ số tiền nhưng không được dùng nó để giúp đỡ gia đình Wheeler. Khi Yugi thắng Joey thì rút ra bài học và chấp nhận."

"Vậy tại sao không đưa tiền cho Joey thay vì làm... việc này?"

"Tôi ko phải một phần của nhóm này. Tôi là Edwin Chaos, một kẻ cơ hội lừa cả 2 chủ tịch tập đoàn lớn. Nên việc tặng tiền là có phần ko hợp lắm." Yuri chăm chú nghe, còn tôi thì thở dài. "Bọn họ luôn nói tin tưởng tôi, phối hợp với tôi nhưng sự thật luôn luôn có chút e ngại, nghi ngờ trong đó. Ko trách họ dc, hành động của tôi nhiều lúc đi ngược với bọn họ."

"Xem ra cuộc sống của cậu ko màu hồng như báo chí tô vẽ nhỉ?"

Tôi cười lớn. "Chú tôi là báo... tivi... lẫn tin tức mạng. Chú tôi lược bỏ đi tỷ thứ mà biên tậl muốn public ra rồi. Ngôi sao mới nổi ở Domimo, kẻ thách thức giới thượng tầng... ko dễ dàng gì."

"Phải," Yuri nói khẽ. "Tôi... chưa có cơ hội để xin lỗi.

"Cô ko cần xin lỗi, cô còn là ân nhân của tôi."

Yuri nhìn xuống đôi giày của mình, đá vào một viên sỏi nhỏ bên cạnh. "Tôi không cảm thấy như vậy hầu hết mọi lúc."

"Cô chỉ cần biết là cô ko mắc nợ tôi gì là dc. Hơn nữa, chú tôi cũng ko nhắc gì đến cô trong bài báo." Tôi nhăn mặt vì cứ như đang chờ câu cảm ơn từ Yuri.

Nhưng Yuri thậm chí còn không để ý. "Cảm ơn vì điều đó. Nhưng không... tôi trở thành vật tế thần."

"Ah shit!" Tôi giật mình." Mã xanh?"

"Mã xanh ( thuật ngữ được sử dụng để biểu thị quy tắc im lặng được cho là không chính thức giữa các sĩ quan cảnh sát không báo cáo về lỗi, hành vi sai trái hoặc tội ác của đồng nghiệp, đặc biệt là liên quan đến sự tàn bạo của cảnh sát)" Yuri đồng ý. "Tôi đã chống lại một cảnh sát khác, ngay cả khi đó là người làm việc cho Ủy viên Cảnh sát. Và với việc bố tôi bị bắt, chính phủ hiện đang đào sâu vào các mối quan hệ của ông ấy, loại bỏ tận gốc những cảnh sát bẩn thỉu."

"Và tất nhiên bởi vì mọi cảnh sát bẩn thỉu đều là những người tốt bụng nhất giúp đỡ mọi người, tất cả những gì họ làm là phạm một vài 'lỗi lầm nho nhỏ'?" Cô ấy gật đầu, vậy ra tâm trạng lúc này là do chuyện này. "Họ làm gì cô?"

"Nghỉ phép có lương. Vô thời hạn. Sở không thể sa thải tôi vì như vậy sẽ rất rắc rối-"

"Nếu dám thì tôi sẽ khiến đám cảnh sát hối hận." Yuri ngạc nhiên nhìn tôi. "Tôi ko thích một người làm đúng bổn phận của mình bị dòng đời xô đẩy. Tôi giờ có thể coi là Ông lớn, tôi ko thể đứng im nhìn."

"Tôi ngạc nhiên hơn khi Ác quỷ Hộ mệnh đang đề cập đến công lý theo cách tích cực."

"Cô có thể ngạc nhiên đó."

“Nhưng tóm lại là tôi xong rồi,” Yuri cay đắng nói. "Sở có thể đề nghị trả lương cho tôi trong suốt quãng đời như một lời xin lỗi 'chúng tôi xin lỗi vì bố cô là một tên khốn tham nhũng nên sẽ không có ai làm việc với cô nên hãy lấy một ít tiền đi'."

"Cô muốn tiếp tục làm việc."

"...đúng" Yuri cuối cùng cũng nói trước khi lắc đầu. "Nhưng đó chỉ là một giấc mơ viển vông. Nếu bây giờ tôi tham gia một vụ án thì tôi sẽ may mắn sống sót qua năm. Ai đó có quan hệ với bố tôi hoặc Big 5 hoặc bất kỳ tên tội phạm nào khác hiện đang bị điều tra sẽ ám sát tôi rồi cho một tên đàn em nào đó nhận thay. Tôi yêu cái nghề này nhưng tôi ko muốn chết."

Tôi ghét cô ấy nói đúng. "Vậy giờ sao?" Tôi nói, cố gắng giữ giọng bình thường. Không đầy sự thương hại đó điều cuối cùng cô ấy cần, hay ra vẻ ngầu vì sẽ mang vẻ trịch thượng.

"Tôi cũng không biết," Yuri thừa nhận.

"Hey!" Tea gọi to, đi ra ngoài tham gia cùng chúng tôi, Tristan theo sau với một miếng bánh. "Bọn em đang tự hỏi hai anh chị đã đi đâu."

"Cẩn thận Edwin, Mai biết thì ghen mất!" Tristan trêu chọc.

Tôi chán luôn. "Ôi mẹ ơi, đó là tất cả những gì tôi cần... Yuri yêu tôi và giờ tôi đang ở trong mối tình tay ba chết đâm. Cho tôi luôn đôi mắt xanh, mái tóc hồng nhằm biến tôi thành nhân vật chính trong số truyện tranh lãng mạn cấp ba." Tât nhiên tôi ko nói vậy

"Tôi nghĩ rằng sẽ cho các bạn trẻ không gian tự do mà không có người lớn rình rập xung quanh."

"Em muốn thông báo rằng bữa tiệc đã tàn" Tea nói. "Yugi và Joey đang dọn dẹp và chia thức ăn thừa. Serenity trở về phòng để nghỉ ngơi vì hết giờ thăm viếng. Thế nên, chúng ta đến giờ về nhà rồi."

"Được rồi,” tôi nói, đứng dậy vươn vai, Yuri tới cạnh Tea. “Có ai cần đi nhờ không? Chú tôi không cho tôi đi bất cứ đâu nếu không có một trong những tài xế của chú ấy. Ít nhất cho đến khi tôi có vệ sĩ riêng. Mọi người đi cùng cho vui."

"Mọi người lên hết xe chị nào" Yuri nói.

"Cảm ơn, em đi cùng Joey tới đây còn đang định bắt xe buýt về." Trisitan trả lời.

Đó là lúc không gian bị xé toạc.

Bạn đang đọc Yu-Gi-Oh : Edwin Chaos sáng tác bởi vongoladex
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vongoladex
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.