Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Legendary heroes aftermath

Tiểu thuyết gốc · 2085 chữ

Nếu bạn thấy mình kẹt trong thế giới fantasy và có cơ hội trút hết cơn thịnh nộ, nỗi đau bị kìm nén bằng cách hạ gục một con rồng khổng lồ. Hãy biết rằng mặc dù nó giúp giải tỏa hết cảm xúc tiêu cực... nhưng đổi lại cơ thể bạn gánh đủ.

Giác quan đầu tiền quay lại với tôi là xúc giác. Tôi đang nằm trên thứ gì đó vừa cứng vừa mềm (theo lời cô ấy nói, tôi chả cảm nhận dc gì cả). Ai đó đang đặt tay trên mặt tôi nhưng tôi quá mệt để gạt mấy cái tay đó ra, và nhận ra vẫn kẹt ở trong thế giới ảo đáng nguyền rủa này.

Khứu giác và vị giác chưa bao giờ có tác dụng ở đây. Vì vậy, có mỗi thính giác xài dc nên tôi quyết định nằm đó cố gắng định hướng lại bản thân một cách tuyệt vọng.

Và tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc. Tôi quay đầu về hướng phát ra âm thanh đó, cố gắng mở mắt ra nhưng nhận ra rằng ánh sáng quá chói nên quyết định nhắm mắt lại.

"Mai?" tôi rên rỉ.

"Một và duy nhất." Cô ấy trả lời khi những bàn tay trên mặt tôi bị gạt ra. "Cảm ơn vì đã đưa tôi trở lại và chữa lành vết thương cho anh ấy, nhưng bây giờ xin vui lòng bỏ tay ra khỏi người anh ấy, các bạn elf." Tôi đột nhiên bị kéo mạnh và giờ đầu tôi ở trên đùi cô ấy. "Này, anh ổn chứ?"

"Cảm giác như bị một chiếc xe tải tông vào người." Tôi lẩm bẩm.

Pharaoh chọn thời điểm đó để lên tiếng. "Edwin đã làm một điều ko tưởng. Tự tay chiến đấu với 5 Headed Dragon, giết nó, cứu rỗi thế giới này, trong đó có cả chúng ta."

"Ta có thể tự mình xử lý mà ko cần đến hắn," Kaiba hản đối ở đâu đó bên trái tôi.

Cuối cùng tôi mở mắt, lòng thấy nhẹ nhõm khi Mokuba lẫn Joey cũng an toàn, đứng bên cạnh. "Vậy lần tới, tôi sẽ cướp sạch mọi trang bị của cậu bằng cách hack con game này."

"Cậu chiến thắng bằng cách nào? Yug cố gắng giải thích nhưng tớ vẫn thấy khó hiểu."

"Đúng!" Mokuba phấn khích, "có phải tại do mắt của anh trông buồn cười đến vậy ko?"

"Hả?" Tôi ngạc nhiên. "Mắt anh làm sao?"

“Chúng… ồ!” Lông mày của Mokuba nhíu lại. "Chúng đã trở lại bình thường"

"Lúc nãy mắy anh bị sao?" Tôi chậm rãi nói, cảm thấy khó chịu vì không ai buồn thực sự trả lời câu hỏi chết tiệt. "Mắt của tôi? Muốn biết chuyện quái gì đã xảy ra với nó?"

"Mắt ngươi biến thành màu vàng, đen ai quan tâm?" Kaiba trả lời vì tất nhiên cậu ta ko quan tâm tới chút nào rằng mắt tôi giống như Gambit trong Xmen vậy. "Big 5 ko còn, ta muốn quay lại thế giới thực." Một cánh cổng ko gian mở ra ngay khi Kaiba nói. "Đi vào đây"

"Chưa dc, Kaiba!" Joey gọi to. "Cậu quên mất một chuyện"

"Chuyện gì?" Kaiba tỏ ra khó chịu.

"Ed bị thương... ở thế giới thực. Chúng ta quay lại bây giờ có thể làm Ed tỉnh dậy giữa cuộc phẫu thuật."

"Đừng làm thế!" Tôi hốt hoảng kêu lên, Mai ghì tôi xuống trước khi tôi vụt chạy như thỏ.

"Hắn ko chết nổi đâu." Kaiba chế giễu.

Mokub quay lại. "Ngay khi em tỉnh lại, em sẽ bảo bác sĩ gây mê cho anh, Edwin!" Và khiến tôi nhận ra rằng do chênh lệch thời gian giữa ảo và thực, tôi phải ở đây thêm vài tuần nữa.

"Thuận tiện làm sao" Joey nói

Tôi bật dậy. "Ko vấn đề gì hết. Chúng ta hãy lập tức rời khỏi đây."

"Khoan" Pharaoh nói, đưa tay đưa tay chạm vào chìa khóa ngàn năm.

“Chết tiệt,” tôi lẩm bẩm. "Mind Crush?" Tôi yếu ớt nói, Mai nhanh chóng vòng tay ôm tôi chặt hơn, bảo vệ. Không cần nhìn cũng biết cô ấy đang lườm thẳng vào Pharaoh, thách thức cậu ta.

"Anh lấy thứ này ở đâu?" Pharaoh hỏi, tôi coi đó là dấu hiệu tốt vì cậu ta ko có khó chịu hay sử dụng sức mạnh của trò chơi ngàn năm.

Tôi ko biết cậu đã chạm trán ông bạn ma chưa nên tôi nói thật 100%. "Một người trông mộ tên là Shadi tiếp cận tôi khi tôi hướng đến lâu đài của Pegasus. Lúc tôi đưa Mokuba ra khỏi hòn đảo thì ông ta lấy cái này ấn vào trán tôi, và tiếp theo là cuộc phiêu lưu ở trong tâm trí tôi."

"Trong tâm trí cậu?" Joey hỏi, rõ ràng ko tin.

"Hiện tại chúng ta đang ở trong thế giới ảo Joey, giờ còn chuyện gì khó tin hơn ?" Mai nói.

"Ờ thì... cậu nói có lý," Joey lập luận.

Trước khi Mai có thể đào sâu vào câu nói của Joey, tôi quyết định tiếp tục câu chuyện. "Shadi đi thăm tới mọi ngõ ngách trong đầu tôi, từ khoảng khắc vui nhất đến khoảng khắc tồi tệ nhất."

"Mẹ anh?" Mai thì thầm, đủ nhỏ để chỉ mình tôi nghe thấy.

"Ừ," tôi thì thầm đáp lại trước khi nói với giọng đủ to để những người khác nghe thấy, "Ông ta hỏi tôi có muốn sở hữu bảo vật ngàn năm ko , tôi nói là không, và ông ta vẫn đưa cho tôi thứ chết tiệt này. Tôi không thể vứt bỏ nó… ngay cả trong thế giới ảo." Tôi giơ chiếc khóa lên rồi thả nó xuống ngực. "Đó là tất cả."

"…vậy nó có cho cậu đôi mắt bắn laser hay bất cứ khả năng ngầu như thế không?" Pharaoh bắn cho Joey một ánh nhìn nhưng cậu ta mặc kệ. "Ai biết chiếc chìa khóa làm dc những khả năng ngầu lòi gì, ko giống cái của cậu, Yug."

"Chúng ta có việc quan trọng hơn - trò chơi ngàn năm là một bảo vật thần bí mạnh mẽ, Joey"

"Nó chả làm dc gì," Joey than vãn. "Đúng là nó có thể tẩy não mọi người, nhưng con mắt của Pegasus có thể đọc suy nghĩ, hay sử dụng trò chơi bóng tối."

"Tất cả bảo vậy ngàn năm đều có thêt triệu hồi trò chơi bóng tối." Tôi nói với Joey. "Chỉ là tôi ko có ý định thử, ít nhất là bây giờ."

"Vậy chìa khoá làm gì hả Ed?" Joey hào hứng.

Tôi nhún vai. "Cho đến nay? Khóa tâm trí của mình để ngăn Pegasus đọc trộm-"

"Thông minh," Mai lẩm bẩm.

"-Và từ một cánh cửa bất kì, mở ra một cánh cửa bất kì khác, tóm gọn là tôi có thể dịch chuyển tức thời."

Joey cười rạng rỡ. "Nó mở dc... kho tiền ngân hàng?"

"Chúng ta không sử dụng chìa khóa của Edwin để cướp ngân hàng, Joey," Pharaoh nghiêm khắc nói.

"Haizz... được rồi, trộm không tuyệt lắm nhưng... hãy nghĩ về tất cả số tiền đó." Joey xoa hai tay vào nhau. "Có thể là nơi cất tiền của Kaiba? Đó là tất cả những gì tớ gợi ý. Tên kiêu ngạo đó sẽ không bao giờ nhận ra nếu chúng ta động tay chân..." Cậu ta nhìn lên để thấy tôi, Pharaoh, và Mai ném cho cậu ta những cái nhìn bẩn thỉu làm Joey nhăn mặt. "Tớ, ờ, sẽ ra ngoài đảm bảm Mokuba và Kaiba chắc chắn quay về."

"Giờ còn 3 người." Tôi nói khô khan, nhìn Joey đi vào cổng dịch chuyển. "Đến lượt cậu rồi đó," tôi bảo Pharaoh, người đang chằm chằm nhìn tôi. "Hoặc ko."

"Tôi cũng đã gặp Shadi ở Duelist Kingdom. Ban đầu ông ta kiểm tra để xác nhận rằng Yugi có xứng đáng để linh hồn tôi nương nhờ ko . Shadi cân linh hồn cậu ấy với cọng lông lũ... Cọng lông rơi nhanh như một hòn đá chứng tỏ Yugi có trái tim thuần khiết."

"Tôi có thể giúp ông ta tiết kiệm thời gian bằng cách nói luôn cho ông ta biết." Mai nói, cảm thấy người này quá rắc rối.

Pharaoh gật đầu nhưng không cười. "Sau đó, ông ta cân linh hồn của tôi. Shadi... giật mình trước những gì nhìn thấy. Tôi cũng vậy." Atem nhìn xuống, rõ ràng vẫn còn bị ảnh hưởng bởi lần gặp gỡ. "Chiếc lông vũ và tâm hồn tôi nặng như nhau."

"Tại vì...." Mai gặng hỏi.

Tôi lên tiếng. "Ở Ai Cập cổ đại, người ta tin rằng một linh hồn nhẹ hơn một chiếc lông vũ miễn là nó không bị dính vào cái ác. Nhưng nếu càng đặt nhiều bóng tối vào một linh hồn thì linh hồn đó càng nặng nề hơn, tội lỗi hơn . Đối với một linh hồn nặng bằng một chiếc lông vũ..." Tôi nhún vai, không hiểu điều đó có nghĩa là gì.

Tuy nhiên, Pharaoh cung cấp câu trả lời. “Nghĩa là tôi đang cân bằng ở ranh giới giữa bóng tối và ánh sáng."

"Mọi người đều có tội lỗi" Mai nói.

Tuy nhiên, Pharaoh lắc đầu. "Đây không phải là tội lỗi. Cái cân không cân những gì bạn đã làm mà cân bạn là ai, trong sâu thẳm tâm hồn. Người tốt phạm tội, kẻ ác thể hiện lòng tốt. Nhưng điều đó không thay đổi con người bên trong họ. Tôi... có thể sa ngã hoặc vươn lên như Yugi. Shadi muốn tôi trở nên tốt hơn."

"Cậu ko cần nghĩ nhiều," tôi trấn an . " Tôi chưa từng nghĩ mình từng là ứng cử viên cho Chìa khóa... lúc đó hẳn ông ta quá tuyệt vọng ko thể chờ đợi thêm giây phút nào nữa nên ném luôn chìa khóa cho tôi và gọi đó là hoàn thành nhiệm vụ."

"Có lẽ... và có lẽ anh vẫn còn đóng một vai trò." Pharaoh trả lời. "Tôi biết tôi đã sẵn sàng cho anh một cơ hội Edwin, để chứng minh rằng Yugi đã đúng khi gọi anh là bạn của cậu ấy." Cùng với đó, Pharaoh biến mất vào cánh cổng.

"Nó… gần giống như một lời khen,” tôi lẩm bẩm. "Hoặc ít nhất là một câu tốt đẹp."

Mai cười khúch khích, đỡ tôi đi tới cánh cổng. "Đến lúc về nhà rồi"

"Miễn là anh không thức dậy với bác sĩ đang đào bới ruột của anh." Tôi nuốt lo lắng xuống . "Tất nhiên với tình hình thế này thì anh rất có thể sẽ bất tỉnh . Vì vậy… uh… hẹn gặp lại ngay khi anh ra viện."

“Anh sẽ thấy em ngay lúc anh tỉnh dậy” Mai hứa, hôn lên má tôi. "Anh còn nợ em một bữa tối, em ko để anh chạy đi đâu."

Và hai chúng tôi bước qua cánh cổng, bỏ lại thế giới ảo phía sau.

"Chúng ta... chúng ta đang ở đâu?" Nezbitt nói với một tiếng rên rỉ. Điều cuối cùng hắn nhớ là lúc Edwin Chaos nghiền nát hắn… "Chúng ta đã chết ?"

"Còn phụ thuộc vào định nghĩa của ngươi về ' cái chết'," một giọng nói vang lên.

Leichter lên tiếng. "Noah Kaiba?"

"Tốt, xem ra ta vẫn chưa bị lãng quên ." Thế giới ảo bị uốn cong và từ trong bóng tối xuất hiện người con trai ruột của Gozaburo Kaiba, nói với giọng kiêu ngạo. "Ta đã thấy những gì kẻ chiếm đoạt những gì thuộc về ta và bạn bè của hắn làm với với các người nên ta đưa các ngươi tới đây. Đừng bận tâm đứng dậy... Ta chưa cho các ngươi cơ thể."

Big 5 đột nhiên nhận ra chúng chỉ là những ý thức. Không cơ thể. Không có hình dáng. Không gì hết. Chúng bắt đầu la hét và Noah nghe đến khi đập mạnh vào lòng bàn tay của mình. "IM LẶNG"

Big 5 nín ngay lập tức.

"Giờ thì... các người thất bại vì đi chơi trò chơi của Seto. Ta sẽ ko làm điều tương tự . Chúng ta có hàng thế kỷ để chuẩn bị cho sự trở lại của bọn chúng, các quý ông." Noah cười nguy hiểm. "Và ta dự định giành chiến thắng."

Bạn đang đọc Yu-Gi-Oh : Edwin Chaos sáng tác bởi vongoladex
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vongoladex
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.