Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế hoạch

Tiểu thuyết gốc · 2514 chữ

"Yo Ed, công việc của cậu dc trả lương hậu hĩnh ghê ta!" Joy tuyên bố khi cậu ta ngồi xuống chiếc bàn dài nằm giữa phòng chính của nhà tôi. Ngôi nhà khá đẹp, có chút thoáng với 2 tầng "Làm thế nào cậu kiếm dc công việc ntn?"

Tôi ngồi xuống đầu bàn và dựa lưng vào ghế. "Quét sạch hang hổ vampire, sau đó đối phó với đống quái vật dị hợm ở trong tàn tích cổ xưa. Norg... những người cai trị mỗi thị trấn lớn trên thế giới này, đã trao cho tôi chức vụ thẩm phán kèm theo cả ngôi nhà này"

"Trời ạ, có lẽ tớ nên tự mình đi tìm hang vampire!" Joey nói cùng vẻ mặt háo hức.

Nhà của Thẩm phán nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi và thoải mái. Cao hai tầng cùng một tầng hầm, tầng 1 chủ yếu là phòng ăn với nhà bếp và phòng ngủ của người hầu ở 2 bên trái phải . Lên cầu thang là phòng ngủ chính cùng phòng làm việc của tôi. Cuối cùng tầng hầm là sự kết hợp giữa nhà kho và nơi tập luyện . Nó được làm bằng gỗ với đá chất lượng cao kèm theo một lò sưởi lớn ở phía sau. Các bức tường được trang trí bằng tất cả chiến lợi phẩm mà tôi đã thu thập được trong vài tháng qua; cụ thể là kiếm, khiên hay các vũ khí khác lấy được từ những con boss. Một vài biểu ngữ, cúp, những thứ kì lạ khác cho thêm phần phong phú.

Mặc dù vậy, cả nhóm quan tâm nhiều hơn đến những thứ trên chiếc bàn dài. Một con gà nướng có kích thước gần bằng một con gà tây khổng lồ. Một loạt các loại trái cây hoang dã. Sườn tráng men với nước sốt kỳ lạ. Bánh cuộn chất đống với đĩa bơ bên cạnh. Món hầm và súp kem. Dưa và cà rốt. Bánh cuốn ngọt và đồ ngọt có thể lấp đầy cửa hàng bánh kẹo. Tất cả trừ Mokuba đều nhìn với ánh mắt đói khát.

Tôi chỉ biết thở dài quan sát họ, không động chạm đến thứ gì

"Anh chăm sóc tốt cho chính anh đấy, Edwin" Yugi nói khi ngồi xuống.

"Bây giờ thôi" tôi trả lời cậu ấy. "Lúc đầu làm gì dc như này. Giống như mấy cậu, ko có chút tên tuổi gì, lăn lộn mãi mới như ngày hôm nay. Tôi mới làm thẩm phán có 2 tháng thôi."

"Tsk tsk, thôi nào anh bạn, không cần phải ủ rũ như vậy!" Joey tham gia "Cậu đang sống như một ông hoàng"

Tôi gật đầu về phía thức ăn. "Cứ tự nhiên"

Joey là người đầu tiên nhập cuộc rồi Yugi lẫn Mai theo sát phía sau. Mokuba ko hề với tay lấy thức ăn, nét mặt nhăn nhó. 'Thằng bé giúp Kaiba thiết kế... thằng bé biết"

"Gì đây?" Joey phàn nàn, mồm đầy thịt gà. "Sao có thể?" Cậu ta nuốt nước bọt và chộp lấy một chiếc bánh ngọt, cắn một miếng lớn. "Tất cả những thứ này đều có vị như... như..."

"Không có vị gì!" Mai tuyên bố, ít nhất cô ấy còn có ý tứ lịch sự ko nói khi đang ăn. Cô ấy nâng ly rượu mật ong và uống cạn, cau có. "Nó thậm chí không có vị như nước lọc"

"Tớ cũng cảm thấy vậy" Yugi bổ sung.

Tôi buồn bã lắc đầu nhưng Mokuba mới là người nói. "Đây là một trò chơi. Anh hai đã thêm tất cả những thứ này vào để làm cho nó trông đẹp mắt... game vẫn chưa làm cho thức ăn có hương vị. Anh chị có thể ăn nó nhưng..." Thằng bé bỏ dở.

"Cái này đã được đặt trên bàn này kể từ khi tôi nhận được ngôi nhà," tôi lặng lẽ nói. "Hơn hai tháng. Không bao giờ hỏng. Không bao giờ bốc mùi. Tôi ăn một miếng đến ngày hôm sau nó lại có mặt trên bàn". Tôi áp lòng bàn tay vào cằm trong khi các ngón tay của tay gõ nhịp trên bàn. "Các cậu không nhận thấy rằng mọi thứ cũng không ổn sao?"

"Ý anh là sao?" Mai hỏi, đặt quả táo cô ấy đã thử xuống.

Tôi vẫy vẫy tay. "Hãy nhìn những gì mọi người đang mặc. Em đang mặc đầy đủ, Mai, trong khi Joey chơi nguyên bộ đồ lông . Tuy nhiên, ko ai cảm thấy nóng hay lạnh. Dù thế giới này đang là.mùa đông khắc nghiệt hay mùa hè nắng gắt cũng như nhau." Tôi ngửa đầu ra sau, áp sát vào ghế. "Ở đây không có vòi hoa sen hay bồn tắm vì ko ai trở nên bẩn hay sạch hơn những gì mặc định thiết lập. Mọi người có thể đi bơi, cảm giác thấy nổi nhưng ko cảm nhận dc nước ." Tôi lắc đầu. "Hiện tại chỉ mỗi lửa mới làm người chơi cảm thấy nóng. Game này còn lâu mới hoàn thiện."

Mokuba im lặng.

"Nghe không tệ lắm," Yugi nhẹ nhàng nói. "Ý em là, anh không thể bị thương-"

Tôi bắn cho cậu ấy một viễn cảnh đen tối. "Hãy tưởng tượng cậu sẽ không bao giờ được cảm nhận làn gió ấm áp nữa vào một ngày hè. Cảm giác thoải mái khi được đắp chăn trong một đêm se lạnh. Không bao giờ được nếm bất cứ thứ gì ngọt ngào hay cảm nhận bàn tay ấm áp của chính mình." Tôi đưa tay nắm lấy tay Mai và có thể nói rằng cô ấy cảm nhận được chính xác những gì tôi đang hướng tới: cô ấy có thể cảm thấy tôi siết chặt tay cô ấy nhưng ko hề CẢM NHẬN dc, giống như đeo găng tay độn. "Anh không thể...ngủ được," tôi nói với cô ấy một cách yếu ớt, sự mệt mỏi chảy vào lời nói của tôi. "Anh đi ngủ, nhắm mắt lại và thức dậy ngay lập tức 8 tiếng sau. Không quan trọng là ở đâu hay khi nào. Anh không... mơ. Tôi không quên đi bất cứ điều gì. Nó giống như chớp mắt ngoại trừ thế giới hoàn toàn thay đổi giữa những lần chớp mắt của tôi. Thậm chí không cần đi ngủ… anh đã không thử trong một tháng. Chỉ làm việc, ngày và đêm, giờ này qua giờ khác." Tôi chớp mắt, biết từ cách bọn họ nhìn tôi rằng tôi bắt đầu khóc. Nhưng tôi thậm chí không thể cảm nhận được những giọt nước mắt. "Anh chỉ... tiếp tục... như vậy thôi."

"Trong 8 tháng,” Mai thì thầm. “Ôi Edwin."

“Có lúc anh tưởng mình đã chết,” tôi thì thào, nghĩ lại cái cảnh khủng khiếp đó khi tôi chắc chắn rằng mình không sống sót sau vụ đâm. "Anh nghĩ rằng anh đã chết và đây là địa ngục." Tôi nắm lấy đầu mình, bóp mạnh đến nỗi nếu tôi ở thế giới thực thì chắc hộp sọ của tôi nứt ra mất. Nhưng không, không có gì hết. Mặc dù vậy, Mai đã nắm lấy cổ tay tôi buộc tôi phải dừng lại.

“Anh bạn,” Joey nói nhẹ nhàng, ánh mắt thương hại. "Chuyện này ... chuyện này sẽ khiến tớ phát điên"

Tôi cười phá lên. "Thực sự có một khoảng thời gian tôi phát điên. Nhưng rồi lại chán thành ra giờ tôi rất tỉnh táo, cực kì tỉnh táo." Chắc hẳn có gì đó thoáng qua mặt tôi làm mọi người có chút e sợ. "Nhưng đừng lo lắng... tôi cảm thấy tốt hơn rất rất nhiều rồi. Thế nên, mọi người đăng nhập vào để tổ chức giải cứu tôi và Kaiba?"

"Vâng!" Mokuba vui mừng kêu lên . "Chúng em sẽ đưa hai người ra khỏi đây."

Mai gật đầu. "Các bác sĩ đang phẫu thuật cho anh ngay bây giờ. Họ nói rằng ngay cả khi anh thoát khỏi đây, anh vẫn sẽ bị hôn mê... tóm lại ko có chuyện anh tỉnh ngay trong cuộc phẫu thuật."

"Thật nhẹ nhõm" tôi lẩm bẩm. Tôi đã lo lắng về việc này, một khi tôi xác nhận mình ko chết hay bị kẹt trong thế giới chết tiệt này. Chịu đựng 8 tháng rồi, thêm chút nữa cũng chả sao.

"Đợi đã!" Mokuba đột nhiên tuyên bố. "Nếu anh ở đây được 8 tháng, điều đó có nghĩa là anh hai còn ở đây lâu hơn!"

"Trời ạ, và nếu Kaiba đã-" Tôi đá Joe ở dưới gầm bên trước khi cậu ta nói hết câu. Nó không làm cậu ta đau nhưng làm cậu ta im miệng.

"Chúng a sẽ cứu cậu ấy, Mokuba," Yugi tuyên bố. "Chỉ cần tìm ra nơi Big 5 đang giam giữ cậu a là có thể cứu dc"Yugi đứng dậy và những người khác đứng lên theo.

"Các cậu sẽ tạch luôn vào ngày mai nếu dám đối đầu với Big 5" tôi gọi cả đám lại. "Đây là game RPG... các cậu ko thể đánh boss cuối ngay sau khi hoàn thành hướng dẫn."

"Ko vấn đề, chúng tớ sẽ xoay xở," Joey tuyên bố. "Với bốn người chúng tớ... chẳng có gì là-"

Tôi đứng dậy và trong nháy mắt triệu hồi Swords of Concealing Darkness, ném chúng vào nhóm và ghim cả bốn người họ vào vị trí. Một cơn gió bắt đầu thổi cùng lúc tôi tiến về phía họ, đeo lại chiếc mặt nạ, trừng mắt nhìn họ khi ma thuật mà tôi học được ở thế giới này xoay quanh cơ thể tôi.

"Vậy sao?" Tôi nói ngay khi tấn công Joey. Tôi đá cậu ta bay ra khỏi cửa. Tôi bước đi nhàn nhã. "Đống kiếm đó là phần thưởng lv5. Còn cú đá dc buff của lv3."

"Edwin!" Yugi gọi to và tôi giơ tay ra hiệu để bảo cậu ấy dừng lại. Mà cậu ấy cũng chả làm dc gì khi bị kẹt như vậy.

"Tất cả cần phải xem cái này." Tôi nghiêng đầu. "Chà Joey? Hãy coi tôi là Boss phụ. Vượt qua tôi thì cậu có thể đi tiếp." Xung quanh chúng tôi, người dân thị trấn chạy tán loạn… mặc dù tôi vẫn thấy có người mặc kệ, tiếp tục làm công việc thường ngày.

"Được rồi, anh bạn," Joey tràn đầy tự tin. "Để xem cậu xử lý nó như thế nào! Red Eyes Black Dragon."

Một con rồng đen xuất hiện trong một khoảng khắc liền bị tia sét đánh tan tành.

"Ragaki, mở khóa lv10." Tôi tiếp tục nói. "Nếu sát thương từ effect xảy ra bởi quái thú triệu hồi bị tiêu diệt bởi effect thì cậu chết rồi Joey." Câu nói này dường như đánh vào ý chí của Joey khi cậu loạng choạnh đứng dậy nhìn tôi. " Tôi chiến đấu ở đây8 tháng, còn cậu mới lv1,lv2. Big 5 còn ở đây lâu hơn tất cả chúng ta, ngoài ra bọn chúng còn hack dc vào game này, giờ bọn chúng chả khác nào đang sử dụng God Mode. Tìm chúng khác gì xin chết."

"Rồi rồi," Joey thừa nhận, giơ hai tay chịu thua. "Tớ hiểu rồi." Cậu ta xoa gáy. "Anh bạn, tớ cần phải làm rất nhiều để đạt tới cấp của cậu. Lv 10 thứ đó-"

"Là những gì tôi đã nhận được 7 tháng rưỡi trước," tôi thông báo cho cậu ta khi tôi gạt bỏ những thanh kiếm đang ghim những người khác một chỗ.

"Tôi hiện tại lv87"

Joey há hốc mồm… theo đúng nghĩa đen. Chắc hẳn là do trò này cường điệu hóa nó. Mồm cậu ta chạm tới rốn.

"Vậy là không có hi vọng?" Mokuba nhẹ nhàng hỏi

"Anh không nói thế,” tôi nói với thằng bé bằng giọng nhẹ nhàng. “Tôi biết nơi chúng ta cần tới tiếp theo: băng qua Đại Sa mạc. Nhưng nó bị khóa với những ai dưới lv4 . Tôi có thể đi nhưng các bạn thì không thể… và ngay cả ở lv87 , tôi cũng không thể tự mình cứu Seto. Tôi mạnh nhưng không đủ đánh bại đoàn quân của con rồng huyền thoại. Thế nên mọi người cần lên cấp."

"Ồ, em hiểu rồi!" Yugi nhanh nhảu. "Chúng ta cần phải kiếm điểm kinh nghiệm lên lv4."

"Chính xác. Và sau đó tôi có một số thủ thuật sẽ giúp mọi người nhiều hơn nữa... nhưng chúng sẽ không tác dụng trong làng."

Mai khoanh tay trước ngực. "Vậy thì chính xác thì bọn em phải làm gì, Edwin? Chúng em đã chạm trán với những con quái vật Ghostrick trong nghĩa địa, chúng mang tới vật phẩm, exp, tiền...."

"Phải. Em cần phải làm nhiều hơn nữa. May mắn thay, vì anh là Thẩm phán của ngôi làng này nên anh biết tất cả các nhiệm vụ khác nhau có sẵn trong khu vực." Tôi vẫy tay trước mặt và menu hiện ra, giống như màn hình tạm dừng trong game. "Và bởi vì mỗi người có nghề khác nhau nên có rất nhiều nhiệm vụ mà tôi không thể hoàn thành mà các cậu có thể." Tôi chỉ vào một cái có ghi 'Bard's College'. "Thấy chưa, mỗi nghề có một số nhiệm vụ nhất định mà chỉ nghề đó mới có thể nhận được. Hãy mở menu của mọi người lên."

“Đúng, em nhớ anh hai đã nói với em về điều này khi hai anh em thảo luận về cách giữ chân người chơi,” Mokuba nói. "Hừm... Society of the Quiet Hand. Để tham gia, em cần... đánh cắp một bức tượng có giá trị từ Thẩm phán của Ngôi làng Bí mật của các Pháp sư?" Thằng bé nhìn tôi nhăn nhó, còn tôi phì cười.

"Anh là ngưòi giàu nhất nơi này nên nó cũng hợp lý. Anh sẽ đi ngủ và em thì cứ tự nhiên lấy. Thêm nữa cho chắc ăn, anh cho người hầu đi ra ngoài làm vài việc vặt." Tôi vỗ tay, một trong những người hầu Apprentice Magician xuất hiện, với vài mệnh lệnh cơ bản, tôi đã cho anh ta đi ra ngoài làm việc.

Mai nhanh chóng mở menu của riêng mình. "Forest Guardians. Để tham gia, em cần săn Dark Grey sống trong rừng. Được rồi, đó là một nhiệm vụ đủ thấp đối với em"

"Hmmm," Yugi nói. "Tớ nghĩ tớ sẽ hoàn thành 'Legacy for the lost sword' cho The Mystic Edge. Dường như nó là chuỗi nhiệm vụ."

Joey là người cuối cùng. "Giết con thú sống trong Hang động của Jirai Gumo để trở thành Stronghand. Meh, tớ có thể xử lý noa dễ dàng"

Tôi vỗ tay, dẫn mọi người vào nhà. "Tuyệt vời. Hoàn thành chúng và tụ họp sau 5 ngày nữa." Trước khi họ kịp nói lời nào, tôi ngồi xuống, kích hoạt tùy chọn chế độ Ngủ-

Bạn đang đọc Yu-Gi-Oh : Edwin Chaos sáng tác bởi vongoladex
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vongoladex
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.