Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến vào thế giới ảo

Tiểu thuyết gốc · 6119 chữ

Cảnh diễn ra trước mặt Tea Gardner là tất cả những cơn ác mộng tồi tệ nhất của cô.

Cả nhóm im lặng trong suốt chuyến đi , thậm chí Joey còn ko có ý pha trò nữa. Thông thường đi trên một chiếc limo sẽ là một sự phấn khích lớn đối với tất cả nhưng sự việc Mokuba vừa kể lại đã khiến cả nhóm ớn lạnh. Khi đến Kaibacorp, chiếc xe được đỗ tại nhà để xe dưới tầng hầm, nơi Mokuba là người đầu tiên ra ngoài, xuất trình giấy tờ của mình cho người đứng đầu lực lượng an ninh mới thì mới dc phép tiến vào. Toàn bộ lối đi là dòng người hối hả tất bật xen kẽ với các nhân viên mặc đồ đen đứng gác tại các khu vực trọng yếu. Tea hoàn toàn quen với cái cảnh này trước đây, nhờ công việc đặc thù của bố cô

Nhưng cô ko thể lường trước những gì xảy ra phía trong căn phòng nghiên cứu của Kaiba.

Quang cảnh Tea chứng kiến quá choáng ngợp. Một nhóm đàn ông mặc vest đen túm tụm xung quanh một thiết bị giống như cái kén, trừng mắt nhìn bất cứ ai đến quá gần. Yuri cuộn mình trong góc, đôi mắt đỏ hoe thất thần với ánh mắt… trống rỗng. Giống như ai đó đã lấy đi linh hồn của cô ấy và chỉ để lại cái vỏ. Bố cô bị còng tay và bịt miệng, trừng mắt nhìn mọi người chỉ để quay đầu đi khi nhận thấy cô đến. Và phần quan trọng nhất: rất nhiều bác sĩ xúm quanh một cái kén khác, nó để lộ ra Edwin nằm đó, bất động như một xác chết. Cô không thể nhìn thấy nhiều những gì họ đang làm nhưng từ vết máu trên găng tay phẫu thuật của họ, không cần phải là một y sĩ cũng hiểu.

"Oooohhh," Tea choáng váng, lấy tay chống vào tường để tránh khỏi ngất đi.

"Tea!" Yugi nói, nhanh chóng đến đề nghị giúp đỡ. "Cậu không sao chứ?"

"Mình ổn," Tea nói, buộc bản thân phải đứng vững.

"Do ở đây quá nhiều máu?" Yugi hỏi.

Tea lắc đầu, mặc dù phải thừa nhận rằng máu là một phần lý do. Trong khoảnh khắc đó, cô có cảm giác như chưa bao giờ nhìn thấy máu trước đây và do đó nhìn thấy vết máu trên găng tay của các bác sĩ và biết rằng họ đang cố gắng hết sức cứu mạng sống của Edwin… nhưng đó không phải là lý do chính khiến cô bị choáng.

"Bố là thủ phạm," cô nghĩ trong đau đớn. 'Bố đâm Edwin... rồi tính đổ lỗi cho Kaiba! Bố đã cố giết Edwin!' Cô nhắm mắt lại. 'Không... đừng nghĩ về điều đó. Không phải bây giờ. Mày phải mạnh mẽ. Mày sẽ chẳng giúp ích gì nếu ngất xỉu làm cho mọi người lo lắng.

Vì vậy, thay vào đó, Tea lặng lẽ bước đến và ngồi xuống đất bên cạnh chị gái mình. Yuri không hề liếc nhìn cô mà chỉ chuyển sang tựa đầu vào vai cô.

"Có cách nào giúp anh hai thoát ra khỏi đó ko?" Mokuba hỏi, đội an ninh dịch sang bên giúp Tea thấy có một người mặc áo khoác phòng thí nghiệm cắm máy tính vào pod Kaiba đang nằm bên trong.

"Không thưa ngài,” kỹ thuật viên thừa nhận. “Từ những gì chúng tôi có thể thu thập được khi chủ tịch đăng nhập vào trò chơi, các biện pháp ngắt kết nối an toàn đã bị tắt.

"Thế nên không có cách nào để đưa cậu ta ra khỏi trò chơi đó?" Tristan hỏi, bản thân đi xung quanh nhìn pod . Nó nghiêm túc hơn so với việc Joey đang ngơ ngác mày mò pod rõ ràng là, cố gắng đánh thức Kaiba dậy.

Kĩ thuật viên lắc đầu. "Có thể nếu chủ tịch phá đảo trò chơi. Thứ gì đó khiến trò chơi ko thể bị can thiệp từ bên ngoài."

"Vậy thì tại sao anh hai vẫn chưa thoát khỏi ?" Mokuba . "Anh hai đã tạo ra nó. .. nên anh hai hẳn phải phá đảo nó dễ dàng."

"Trò chơi này ko còn là trò chơi Kaiba tạo ra nữa, Mokuba," Yugi nói với cậu bé. "Nếu ai đó đã can thiệp vào biện pháp an toàn của trò chơi thì cũng có thể khiến nó trở nên khó hơn làm Kaiba ko thể hoàn thành trò chơi dc"

"Còn Edwin thì sao?" Mai hỏi, đi tới pod của Edwin. Mọi người nhìn cô ấy thì Mai bắt đầu lườm họ. "Sao? Mấy người chỉ biết khâu vết thương cho anh ấy rồi mặc kệ để lo cho gã nhà giàu thôi?"

"Cô..." một nhân viên an ninh nói nhưng Mai ném cho anh ta một cái lườm dữ dội khiến Tea chỉ muốn chạy nhanh đến và bắt đầu cố gắng giúp Edwin.

"Tôi muốn anh ấy được chăm sóc, hiểu không?"

Mokuba là người lên tiếng. "Chúng ta phải giải thoát cho cả hai! Chúng ta phải làm dc!"

"Thưa ngài,” người kỹ thuật viên thêm vào, “sẽ mất kha khá thời gian để tìm ra cách… chủ tịch lập trình trò chơi này rất tốt, tường lửa cũng mạnh ko kém. Thật khó để giải thích nếu mọi người ko phải dân trong ngành. Đây là công nghệ tiên tiến nhất nên tôi cần phải tiến hành từ tốn"

"Nhưng rồi họ cũng thoát ra khỏi dc đúng chứ?" Joey hổ, nhìn vào pod của Kaiba. "Dù sao cũng chỉ mất một lúc"

"Điều đó không thể chấp nhận được," Mokuba nói thẳng. "Khi anh hai thiết kế trò chơi này, anh ấy đã tạo ra nó để nó có thể chạy nhanh như tâm trí con người. Nghĩa là thời gian ở trong đó hoạt động khác với ở đây. Thậm chí một ngày bên ngoài có thể bằng hàng tuần trong đó ... hàng tuần anh ấy có thể bị tra tấn. Chúng ta phải đưa anh hai ra ngoài ngay bây giờ."

"Nhưng nếu tôi làm quá nhanh thì có thể nướng chín đầu óc của họ"

“Vậy thì chúng ta cần cử người đến giúp họ,” Yugi nói. Cậu vẫy tay về phía bốn cái pod khác ngồi cạnh Kaiba và Edwin. "Nếu chúng ta đi vào, chúng ta có thể giúp họ phá đảo trò chơi"

"Hoặc mắc kẹt luôn bên trong" Yuri nhắc nhở.

Mokuba lắc đầu, nắm chặt tay và nở một nụ cười trên khuôn mặt. "Không, chúng ta sẽ không! Trò chơi được thiết kế cho nhiều người chơi, vì vậy càng có nhiều người trong trò chơi, chúng tôi càng có cơ hội đánh bại con trùm cuối và đưa anh hai ra khỏi đó!"

"Vậy thì tớ tham gia!" Joey tuyên bố.

“Tôi đã nghĩ là cậu muốn bỏ mặc Edwin thối rữa trong đó,” Mai lạnh lùng nói. "Vì anh ấy không xứng với tôi sao?"

Joey lườm cô, lông mày nhíu lại. "Này, tôi có thể nghĩ rằng cậu và Ed không nên hẹn hò nhưng cậu vẫn là bạn của tôi và tôi luôn giúp đỡ bạn mình"

Mai tròn xoe mắt nhưng vẫn gật đầu chấp nhận. "Tốt, tôi cũng sẽ vào, để ngăn Joey làm mọi thứ rối tung lên." Cô ấy di chuyển về phía chiếc pod bên cạnh Edwin, đẩy Joey ra và mở tấm kính . "Cái khe này để làm gì?" cô ấy hỏi, chỉ vào một cái hộp nhỏ có kích thước bằng hộp bơ.

"Đó là nơi người chơi đặt bộ bài của mình," Mokuba nói. "Anh hai thiết kế thứ này để người chơi có thể sử dụng bộ bài trong trò chơi."

“Xin lỗi, tớ ko thể giúp dc” Tristan nói, lùi lại.

“Tớ cũng vậy,” Tea nói. "Bộ bài của tớ quá yếu."

“Tôi tham gia ” Yugi nói, lấy bộ bài của mình ra. "Chúng ta cần phải cứu cả hai."

Joey cười khoái trí. "Đừng lo với bộ bài mới này của tớ, trò chơi này nó dễ như ăn kẹo."

"Vẫn còn sót lại một pod ," Tea nói và hướng về chị gái mình. "Chị?"

"Dù chị rất muốn giúp nhưng chị ko có bộ bài." Tea ngẩn ngơ và Yuri chế giễu. "Không phải ai cũng bị ám ảnh bởi trò chơi này..." mọi nhân viên an ninh, kỹ thuật viên và thậm chí cả các bác sĩ đều nhìn chằm chằm vào Yuri như muốn nói "nghiêm túc chứ cô gái?"

"Vậy thì em tham gia!" Mokuba nói, rút ​​ra một bộ bài.

Yuri đứng dậy. "Không đời nào chị để một đứa trẻ vào đó"

"Em đã giúp anh hai lập thiết kế trò chơi này… Ở đây em là người biết rõ về nó nhất, chúng ta phải tận dụng mọi lợi thế mình có"

Yuri rõ ràng muốn phản đối nhưng Mokuba di chuyển về phía pod , cho bộ bài của cậu vào trong cho máy tính quét, Joey liền bắt chước theo. Yugi và Mai là người cuối cùng, cả hai đều mất một lúc vì dường như Mai, giống như Yugi, giờ đây có nhiều bộ bài để lựa chọn.

"Chúc các cậu may mắn!" Tristan hô hào khi những chiếc pod đóng lại.

"Chúng tớ chờ ở đây!" Tea kêu lên khi những chiếc pod được kích hoạt và cả bốn người nằm xuống. Với các bạn của mình bất động , Tea liếc nhìn bố cô, khuôn mặt như sấm sét. "Nếu có chuyện gì xảy ra với họ..." Nói xong, cô quay lưng lại với bố mình, thậm chí từ chối thừa nhận sự tồn tại của ông.

Yugi nhìn xuống Duel Disc mà cậu đeo một cách lo lắng. Cả nhóm đến một khu vực rừng rậm được dựng lên giống như khu cắm trại, bốn người mở mắt ra thấy mình đang ngồi quanh đống lửa với vài chiếc nồi gang đung đưa trên đó với món hầm đang sủi bọt bên trong. "Mình rất vui vì có bộ bài bên cạnh nhưng tôi lo lắng về bộ đếm điểm gốc của mình. Ai biết chuyện gì xảy ra nếu mất điểm gốc ở đây"

"Trò chơi được cho là sẽ người chơi trở lại lần cuối save file hoặc thoát khỏi trò chơi hoàn toàn," Mokuba nói, nhìn qua Duel Disc của chính mình. "Nhưng với tình hình bây giờ?"

"Bây giờ không thể tin trò chơi hoạt động theo cách này nữa," Joey nói, cho tay về phía ngọn lửa chỉ để hét lên và rụt tay lại "Ouch! Nó nóng như thật vậy"

Tất nhiên!" Mokuba nói với một chút tự hào. "Toàn bộ trò chơi này được kết nối với bộ não và các giác quan. Nó cảm giác rất chân thật, như là thực sự xảy ra"

“Thường thì tôi nghĩ thế là tuyệt nếu chúng ta không tham gia vào một trò chơi bị vấn đề” Mai nói, đứng dậy. "Được rồi, trì hoãn đến thế thôi, khởi hành đi."

"Chúng ta không thể," Mokuba nói với Mai

"Chị không đợi đâu-Bốp!" Mai bật ra phía sau ngay khi đụng vào bức tường vô hình. "Cái-?"

“Chúng ta đang ở phần khởi tạo,” Mokuba thông báo và lần đầu tiên Yugi có thể nghe thấy một chút nhạc nhẹ đang phát ở phía trước. "Chúng ta cần tạo nhân vật trước khi bắt đầu."

"Tạo... cái gì mà-"

"À, xin chào các nhà thám hiểm!" một giọng nói vang lên, từ bụi cây hiện ra một ông già với bộ râu dài màu trắng, có sừng, tay và chân có vảy, trên lưng có đôi cánh nhỏ. Trước mặt anh ta xuất hiện dòng chữ trôi nổi đánh vần NGƯỜI CANH GIỮ ĐỀN. "Xin vui lòng, tôi có thể chia sẻ ngọn lửa của bạn? Tôi đang hướng đến đền rồng ở phía bắc nơi này và đêm nay trời trở nên khá lạnh." Ông ta ngồi xuống bên cạnh đống lửa, hơ tay. "Thật vui khi được gặp một nhóm người lang thang trong khu rừng này. Tôi có thể hỏi bạn là ai không?"

"À… vâng, tôi là Joey."

Ông ta ko có phản ứng gì

"Uh, ông già? Có nghe tôi nói không? Nàyyyyyyyyyy"

Mokuba cười. "Ông ta không có ý đó, anh Joey." Mokuba gõ vào Duel Disx của thằng bé và một màn hình phát sáng xuất hiện trước mặt, rồi nhắc nhở mọi người. "Anh chị phải chọn nghề nghiệl cho nhân vật cuat mình. Có 12 nghề nghiệp cơ bản của 1 game RPG tiêu chuẩn. Ngoài ra còn có các nghề ẩn khác nhưng hiện tại chúng ta ko nên đụng tới chúng."

Yugi chạm vào Duel Disc của chính mình và màn hình chọn hiện lên. "Hmmm... Phù thủy, Pháp sư." Cậu xem xét kĩ những gì đang thấy. "Chính xác chọn nghề thì có nghĩa gì?"

"Nghề nghiệp sẽ ảnh hưởng đến phần thưởng người chơi nhận được và cách các npc phản ứng với người chơi. Một số tăng cường sức mạnh cho quái vật, một số khác khiến phép thuật tấn công mạnh hơn. Có một số khiến cạm bẫy hoạt động tốt hơn hoặc cho phép người chơi làm những việc khác với bộ bài của mình."

"Huh." Joey cũng bắt đầu chọn lựa, Mai tham gia cùng. "Tuyệt . Vậy có nghề nghiệp nào tốt hơn tất cả ko?"

"Không. Tất cả đều có điểm mạnh và điểm yếu. Chị chỉ cần chọn một cái phù hợp nhất với mình."

Trong mười phút tiếp theo, cả nhóm lặng lẽ xem qua các lựa chọn của mình trước khi quyết định nghề nghiệp mà họ muốn. Khoảnh khắc Yugi, người cuối cùng quyết định, đưa ra lựa chọn của mình, người trông giữ đền bắt đầu nói lại.

'À, xin chào Joseph, Hoàng tử bộ tộc man rợ!" Người gác đền tuyên bố. Một tia sáng lóe lên biến bộ đồng phục củ Joey thằng bộ đồ lông thú, giâp đầu có hình đầu lâu và lớp sơn màu xanh lam trên mặy

"Quá ngầu luôn." Joey nhìn lại bản thân. "Mặc dù có hơi chút kì lạ"

"Và Mai, Chỉ huy của Darkwoods Rangers. Tất nhiên, bạn sẽ là một sự bổ sung tuyệt vời cho nhiệm vụ này!" Trang phục của Mai thay bằng đồ da màu xanh lục đậm, với một chiếc áo choàng dài trông giống như những chiếc lá rủ xuống vai."

“Thế này là được,” Mai gật đầu nói.

"Tất nhiên tôi sẽ không bao giờ quên ngài, Swift Mokuba thủ lĩnh sát thủ!" Trang phục của Mokuba biến thành màu đen bó sát che phủ mọi bộ phận của anh ta ngoại trừ đôi mắt, đủ loại túi nhỏ được khâu vào bộ đồ đen.

Người canh giữ quay sang Yugi. "Ngài Yugi. Thánh kị sĩ như ngài sẽ giúp ích rất nhiều vùng đất này!" Yugi có sự kết hợp giữa vải màu tím sẫm và áo giáp bạc, một chiếc vòng tròn xuất hiện trên đầu. "Bóng tối đang xâm chiếm thế giới này và chúng tôi đang rất cần sự giúp đỡ của bạn. Thời điểm của con rồng trong thần thoại đã đến mang theo rất nhiều bệnh dịch tàn phá vùng đất xinh đẹp này."

"Rồng trong thần thoại?" Mai hỏi.

"Thật vậy! Một con quái vật có sức mạnh vượt xa bất cứ thứ gì bạn từng thấy. Mỗi năm sự xuất hiện của nó được báo trước bởi sự trỗi dậy của những quái thủ mạnh khủng khiếp đi tấn công, khủng bố vùng đất. Cách duy nhất để xoa dịu nó là hiến tế."

"Hiến tế?” Joey hỏi. “Điều đó nghe không hay chút nào.”

"Một ngưòi trong ngôi làng dc chọn và một quý tộc trong gia tộc cai quản vùng đất đó sẽ là vật hiến tế cho con rồng để ngăn thảm họa cho toàn bộ các vùng lãnh thổ. Tôi đau lòng biết bao khi biết điều này xảy ra nhưng tôi chỉ đơn thuần là một người giữ đền… không phải là một anh hùng cao quý như các bạn. Có lẽ… các bạn có thể thay đổi mọi thứ"

Người giữ đền trở nên im lặng.

"Ơ... ông già?"

“Chúng ta phải đặt câu hỏi, anh Joey,” Mokuba nhắc nhở. "Ông ta chỉ là NPC nên chỉ có thể nói những gì dc lập trình sẵn"

Yugi gật đầu. "Phải rồi. Mà còn điều gì khác ông biết về Con Rồng Huyền Thoại đó không?"

Ông ta lắc đầu. "Thật không may đó tất cả là những gì tôi biết... nhưng có lẽ Ngôi làng bí mật của các pháp sư có thể giúp đỡ! Họ đã nghiên cứu các cuộn giấy liên quan đến Rồng trong thần thoại với hy vọng tìm ra cách cuối cùng chấm dứt nỗi kinh hoàng này"

"Vậy Ngôi làng bí mật ở đâu?" Yugi hỏi.

"Đó là bí mật, Yugi," Mai nhắc nhở cậu và cậu thiếu niên đỏ mặt vì mới ngỡ ra điều hiển nhiên.

Người canh giữ đền lên tiếng. "Tôi có thể đưa bạn đi, vì chỉ có tôi mới biết các tuyến đường xuyên qua khu rừng dẫn đến Ngôi làng... nhưng e rằng tôi không thể vào lúc này. Ngôi đền của tôi đang bị đe dọa bởi những nỗi kinh hoàng khủng khiếp đã bắt đầu len lỏi qua ranh giới của biệt thự bỏ hoang trên đồi. Tôi không thể để ngôi đền không được bảo vệ"

Mokuba đứng dậy. "Phải, đây là nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta."

"Có lý," Joey nói. "Chúng ta tiêu diệt bất cứ thứ gì đe dọa tới ngôi đền này thì người canh giữ sẽ trả ơn bằng cách đưa chúng ta đến ngôi làng kia."

"Được," Yugi nói, cũng đứng dậy. "Và chúng ta hoàn thành việc này càng sớm thì chúng ta càng sớm có thể bắt đầu tìm ra Kaiba và Edwin đang ở đâu."

"Chúng ta không phải đi tìm 2 người đó luôn sao ?" Mai đặt câu hỏi. "Tại sao lại phải chơi trò chơi này?"

Mokuba lắc đầu. "Chị phải hoàn thành phần hướng dẫn này mới có thể đến mở ra thế giới của trò chơi này."

Mai không hài lòng nhưng cuối cùng cũng gật đầu và cả bốn người đi xuyên qua khu rừng trong khoảng 10 phút trước khi đến một nghĩa địa có hàng rào bao quanh, trên một ngọn đồi cao là một dinh thự tối tăm và trông khá ma quái.

"Vậy, chúng ta nên trông đợi điều gì ở đây?" Yugi hỏi khi nhóm băng qua nghĩa địa. "Những nỗi kinh hoàng khủng khiếp-"

"Ko đến mức như thế" Mokuba thừa nhận. "Anh hai muốn làm những con zombie đáng sợ nhưng em bảo anh ấy rằng vì đây là cấp độ bắt đầu nên chỉ cần thiết kế đơn giản hướng dẫn người chơi cách chơi."

"Vậy nó ra sao” Mai hỏi. “Một đống quái-"

"BOOOOOOO!"

Mai hét lên khi một bóng ma bất ngờ hiện ra từ bia mộ.

Một con ma dễ thương, chibi.

GHOSTRICK SPECTER.

Joey ngã xuống, cười lăn lộn khi Mai hoảng hốt. "Nó ko vui đến vậy đâu!" cô gầm lên với Joey.

"Cậu nói đúng ... nó thật cuồng loạn!" Joey kêu lên, chỉ ngón tay run rẩy về phía cô. "Cậu sợ hãi con ma nhỏ ngây ngô-"

GRAAAAAH!" một thần chết chibi nhỏ xíu gào thét, chui ra từ ngôi mộ mở.

Joey hét lên và lao vào vòng tay của Mai.

"Uh... tớ muốn bảo vệ cậu?" Joey nói chỉ để bị Mai đẩy ngã.

GHOSTRICK SKELETON

Đứng dậy, Joey phủi phủi tay trước khi nhìn quanh nghĩa địa, bắt gặp thêm những con quái vật nhỏ, khá dễ thương, đang nấp sau bia mộ, chế nhạo chúng bằng tiếng cười tự mãn và khuôn mặt ngớ ngẩn. "Những thứ này chính là những thứ kinh hoàng khủng khiếp?" Cậu hỏi với vẻ giễu cợt.

Mokuba gật đầu. "Đây là màn chơi đầu tiên, anh Joey. Nó cần phải dễ dàng để dạy ngưòi chơi cách chơi. Hãy quan sát." Mokuba tiến lên vài bước rút một lá bài từ Duel Disc của bản thân . "Bất kỳ lá bài nào trong bộ bài của anh đều có thể được gọi ra, chỉ cần nghĩ về nó. Cyromancer of the Ice Barrier, tấn công!" Lá bài lóe lên và một chiến binh pháp sư đội mũ bảo hiểm xuất hiện, vung hai lưỡi kiếm băng vào lũ Ghostrick, khiến chúng hét lên lao đi ẩn nấp nhưng Mokuba đã kịp tiêu diệt con Skeleton.

"À, anh hiểu rồi!" Joey nói. "Flames Swordsman!"

"Ko đừng!" Mokuba cố gắng ngăn cản nhưng Joey đã triệu hồi Flames Swordsman và ra lệnh cho nó tấn công, hạ gục thêm một vài Ghostrick.

"Ha! Các cậu thấy chưa! Trò chơi thật tuyệt!" Nhóm nghe thấy tiếng cười liền quay lại thì thấy một phù thủy và một người sói, vừa dễ thương vừa chibi xuất hiện.

GHOSTRICK WITCH

GHOSTRICK WARWOLF

"Yug"

"Tới liền" Yugi tuyên bố, triệu hồi Dark Magician.

"Harpie Lady #2!" Mai góp vui.

"Dừng lại!" Mokuba kêu lên quá muộn, cả nhóm đã hạ gục lũ quái vật Ghostrick dễ dàng. Một tia sáng lóe lên và đột nhiên nghĩa địa tối tăm và ảm đạm đã biến thành… ồ, khi Yugi nhìn xung quanh, nó vẫn là nghĩa địa nhưng ko còn mang dáng vẻ u ám nữa, các bia mộ đc sửa lại, cỏ dc cắt gọn gàng, áng sáng mặt trời chiếu tới nơi đây.

"Các cậu, nhiệm vụ quá dễ dàng!" Joey ưỡn ngực tự mãn.

Mokuba lắc đầu. "Anh hãy thử triệu hồi Flame Swordsman lại xem"

"Sao? Ok thôi" Joey thử… chỉ để thấy rằng tất cả những gì còn giữ là một mẩu lá bài con quái vật. "Trời ơi! Tớ đã bị mất Flame Swordsman"

"Không, Joey," Yugi nói, lấy ra Dark Magician tình trạng giống như Joey: cũng chỉ là 1 mảnh nhỏ của lá bài. "Chúng ta đang ở trong thế giới ảo... những lá bài này không có thật." Cậu quay sang Mokuba. "Nhưng nó không giải thích được chuyện gì đang diễn ra."

"Đó là một cơ chế hồi chiêu," Mokuba nói. "Anh hai đưa nó vào khi em nói ra rằng anh hai có thể đánh bại cả trò chơi chỉ bằng Blue Eyes Dragon. Khi người chơi sử dụng một lá bài, nó sẽ bị khóa một khoảng thời gian nhất định". Cậu lấy Cryomancer của mình ra và mọi người rất ngạc nhiên khi thấy rằng lá bài của cậu bé to hơn so với tất cả . "Mỗi cấp độ tương ứng với 5 phút để hồi . Do đó Cryomancer của em mất 10 phút để triệu hồi thêm lần nữa. Anh Yugi sẽ phải đợi 35 phút, chị Mai 20 phút." Mokuba lắc lá bài và họ thấy bộ đếm thời gian nhỏ xuất hiện bên cạnh lá bài đang đếm ngược.

"Vì vậy, chúng ta cần suy nghĩ cẩn thận về những lá bài mà chúng ta triệu hồi," Yugi nói, "bởi vì chúng ta sẽ không thể sử dụng chúng trong một thời gian sau khi sử dụng."

"Đúng vậy"

"Khoan, đợi một chút," Joey nói, nhìn vào Flame Swordsman. "Tại sao của tớ lại nói là 12 phút? Đúng ra là 25 phút chứ?"

"Wow, Joey, cậu thực sự biết làm toán mà không cần cởi giày ra đếm," Mai châm chọc

"Hahahaha" Joey cười cách mỉa mai.

Đó là Perk của anh khi trở thành người man rợ. Nghề này giúp giảm thời gian hồi quái vật." Joey bắt đầu cười sung sướng với điều đó chỉ để Mokuba phá vỡ niềm vui của cậu ta . "Đổi lại ma pháp lẫn cạm bẫy của anh sẽ mất gấp đôi thời gian để hồi so với mọi người… và bởi vì Yugi là một thánh kị sĩ nên phép thuật của anh ấy hồi nhanh hơn 1 nửa so vơi em và chị Mai."

"Trời ạ!"Joey rên rỉ. " Liệu có nghề nào... giúp chúng ta sử dụng mọi lá bài nhanh chóng ko?"

"Xin lỗi Joey nhưng tớ không nghĩ vậy," Yugi nói. "Tất cả là để cân bằng... đó là lý do chúng ta có thể dùng những nghề nghiệp khác nhau hỗ trợ lẫn nhau. Như cậu có thể hỗ trợ bọn tớ bằng cách liên tục triệu hồi quái vật còn bọn tớ sử dụng ma pháp hay cạm bẫy.

Yeah… yeah!" Joey nhanh chóng đồng ý khá nhanh. "Được rồi, chúng ta hãy đến chỗ người trông đền"

"Chờ đã, Joey," Mai nói, bước tới nơi từng là Biệt thự Ghostrick, ngọn đồi bị xẹp xuống thành vùng đất bằng phẳng. Ở đó, Yugi nhận thấy, có một vài lá bài lơ lửng. "Mokuba, đây là gì?

"Ồ đúng rồi, hệ thống chiến lợi phẩm và EXP!" Mokuba vội vã chạy tới. "Đầu tiên, tất cả chúng ta đều nhận được điểm kinh nghiệm. Điều này giúp chúng ta tăng cấp và làm cho quái vật, ma pháp,cạm bẫy của chúng ta mạnh và quan trọng nhất tăng điểm gốc.

" Duel Disc hiển thị điểm gốc tăng lên 2100 khi dòng chữ LV 2 nhấp nháy trên màn hình "Tất cả chúng ta đều lên một cấp khi đánh bại Ghostrick. Bây giờ chúng ta cần chọn chiến lợi phẩm của mình. Có thể lấy các thẻ bài quái vật và thêm chúng vào bộ bài hoặc biến chúng thành tiền để có thể sử dụng để mua trang bị, vật phẩm hỗ trợ"

"Ồ, chọn lựa quá dễ dàng," Joey nói khi bắt đầu chọn phần thưởng . "Những con quái vật nhỏ đó quá yếu nên tớ chọn tiền để dùng cho sau nàu."

"Cậu nói đúng, Joey," Yugi nói và những người khác đồng ý, tất cả đều kiếm được 10 đồng tiền.

Sau đó, vấn đề chỉ đơn giản là quay gặp người trông đền, ông ta vui vẻ cảm ơn họ vì đã đánh bại Ghostrick. Tiếp theo mất 10 phút đi bộ đến một ngôi làng nhỏ trong rừng, nơi đủ loại pháp sư, phù thủy , cùng với những người dân bình thường, di chuyển đến các quầy hàng có đủ loại mặt hàng.

“Hãy nhìn tất cả những thứ này,” Mai kinh ngạc. "Potion, vũ khí, áo giáp, bản đồ... trò chơi này thực sự chi tiết"

"Vâng," Mokuba nói, gật đầu đồng tình. "Anh hai và em đã chăm chỉ làm tất cả để trò chơi này trở nên cuốn hút nhất có thể."

Yugi chỉ có thể im lặng ngạc nhiên trước tất cả. Câu yêu thích các trò chơi, câu đố và những câu chuyện phiêu lưu nhưng chưa bao giờ mong đợi bản thân sẽ ở trong một thứ như NÀY. Một trò chơi mà cậu là người đi dạo trên phố nói chuyện với mọi người, lên kế hoạch cho bước tiếp theo của mình. Không phải ngồi trước màn hình với tay cầm hay đọc tiểu thuyết phiêu lưu với sự thoải mái trong phòng. Nó kỳ diệu đến nỗi nó khiến cậu cuồng chân, háo hức khám phá thêm.

Đi đến một quầy bán thẻ bài, cậu xem qua chúng. Một số trong số chúng khá rẻ; Ví dụ, Sparks giá 10 đồng tiền. Mặc dù vậy, những thẻ bài khác thì siêu đắt, chẳng hạn như Terrorking Archfiend mà cậu cầm lên xem có giá 1000 đồng tiền.

Lá bài đột nhiên biến mất, dòng chữ BẠN ĐÃ BỊ PHÁT HIỆN hiện lên trước mặt Yugi.

"Hả?" Yugi thốt lên khi đột nhiên một ông già gầy gò lao ra từ phía sau dãy kệ, chỉ ngón tay cong queo vào cậu.

"Tên trộm!"

"Cậu làm cái quái gì thế, Yug?!" Joey sốt sắng khi lính canh tiến tới.

“Tớ… tớ vừa cầm lá bài lên."

"Nếu anh chạm vào bất cứ thứ gì được rao bán ở đây mà chưa trả tiền, đồng nghĩa là anh trộm nó" Mokuba lo lắng nói, nhìn quanh đám cảnh binh, tất cả đều mặc áo giáp của Breaker the Magic Warrior tiến về phía Yugi. Hoặc có lẽ tất cả đều là Breakers… thật khó để nói.

"Nhanh đặt lại chỗ cũ" Mai kêu lên, đứng giải thích cho lính canh, " xin lỗi, cậu ấy ko có ý cầm nó lên, cậu ấy đặt nó về chỗ cũ ngay"

Những cảnh vệ vẫn tiếp tục tiến tới chỗ Yugi.

"Chúng ta phải làm gì đây, Mokuba?" Yugi lo lắng, nhìn vào những thanh kiếm và từ từ với lấy một lá bài. "'Curse of Dragon? Hay đánh thì sẽ gây ra thiệt hại cho ngôi làng."

"Ờ thì, thông thường anh phải nộp phạt hoặc ngồi tù"

"Ngồi tù?!" Joey ré lên.

Mai nhếch mép cười. "Có lẽ cậu được định sẵn để nhìn thấy bên trong phòng giam vào một thời điểm nào đó, Joseph."

"Chỉ mất một ngày," Mokuba trấn an. "Hoặc chúng ta có thể chiến đấu hay bỏ chạy nhưng đồng nghĩa là chúng ta không thể quay lại làng mà chúng ta cần thông tin ở đây."

Yugi thở dài. "Tớ đoán chúng ta nộp phạt."

"Không nộp phạt," một trong những Breaker tuyên bố. "Ngươi sẽ bị lãnh chúa của những bài hát phán xét." Nói xong, cảnh vệ nắm lấy cánh tay Yugi và bắt đầu kéo cậu ta đi. Joey kêu lên một tiếng phản đối và cố gắng tóm lấy Breaker … chỉ để chịu chung số phận. Yugi nhìn ra phía sau thì phát hiện Mai cùng Mokuba đang bám theo khi cậu bị dẫn qua ngôi làng, đám đông nông dân cũng đi theo, tiếng xì xào nổi lên khi số lượng người dân tăng lên.

Yugi hơi ngạc nhiên khi thay vì được dẫn đến một tòa nhà nào đó mà người ta có thể coi là tòa án hay nhà tù, thì lại được dẫn đến một nhà hát ngoài trời thời trung cổ. Đám đông tràn vào khu vực chỗ ngồi trong khi Yugi cùng Joey được dẫn lên sân khấu.

"Cái này là cái gì?" Mai nói, nhìn xung quanh.

"Lãnh chúa của những bài hát sẽ phán xét tội lỗi của hắn." Một breaker tuyến bố

Giờ là lúc âm nhạc nổi lên.

Một nhạc công bước ra, chơi những dây nhanh trên cây đàn luýt, chỉ để được tham gia bởi một người thổi sáo đầu tiên và sau đó là hai người chơi đàn luýt khác. Bài hát, nhanh với nhịp dồn dập, lấp đầy không khí và Yugi nhìn quanh tự hỏi chuyện gì đang xảy ra khi một nhạc sĩ khác, người này đeo một chiếc trống bass lớn, bắt đầu gõ mạnh theo nhịp.

"Chuyện quái quỷ gì đây?" Joey hoàn toàn ko hiểu gì.

Mokuba nhìn xung quanh với đôi mắt mở to. "Em... em không biết! Anh haichưa bao giờ đề cập đến bất cứ điều gì như thế này."

“Sấm sét…” đám đông thì thầm theo nhịp trống. "Sấm sét..."

“Tôi thực sự không thích điều này,” Mai lo lắng nhìn đám đông chuyển từ thì thầm sang hô vang.

"Sấm sét, sấm sét, sấm sét!" Đám đông hô vang... chỉ để thì thầm trở lại khi một giọng nói vang lên.

"Tôi bị kẹt giữa đường ray xe ngựa! Tôi nhìn quanh và biết rằng không có đường quay lại! Đầu óc tôi quay cuồng và tôi nghĩ mình có thể làm gì? tôi biết không có sự giúp đỡ nào, không có sự giúp đỡ nào từ bất cứ người nào"

Tấm màn sân khấu vén ra, một người đàn ông chỉ có thể là lãnh chúa của những bài hát bước ra. Anh ấy đang mặc nhiều đồ màu tím khác nhau, từ chiếc quần tất màu tím đậm cho đến màu tím nhạt hơn, màu mận chín tạo nên chiếc quần harem và áo khoác cầu kỳ của anh ấy. Cổ tay áo có diềm diềm màu trắng lòi ra ở cuối ống tay áo và chiếc mũ lông vũ hơi nghiêng trên đầu. Nhưng đáng kinh ngạc nhất là chiếc mặt nạ màu hoa cà được chạm khắc, nhẵn nhụi, không có miệng và đôi mắt đen che đi những nét đặc trưng của khuôn mặt. Anh ấy cũng đang gảy đàn khi bước ra sân khấu, đám đông cổ vũ khi anh ấy hát.

"Tiếng trống! Nhịp đập trong trái tim tôi! Tiếng của súng! Xé toạc tôi ra!" Lãnh chúa xoay một vòng trước khi vung tay lên trời, " Oh Yeah!"

Mọi người la hét, vỗ tay khi âm nhạc kết thúc.

“Mang các tù nhân ra,” Lãnh chúa của những bài hát nói, giọng nói của anh ta bị bóp mép bởi chiếc mặt nạ. "Xem nào...hừm... ta có thể nói tên lùn này là loại tội phạm tồi tệ nhất."

"Tôi không có ý cầm lấy lá bài," Yugi cố gắng minh oan thì bị lãnh chúa cắt ngang.

"Im lặng! Với tội ác kể trên, ta kết án ngươi 20 năm làm việc trong mỏ axit!

Joey nhảy về phía trước thì bị cản lại. "Này, ngài không thể bắt bạn tôi làm điều đó!

"Tất nhiên ta có thể và ngươi cũng sẽ tham gia cùng hắn! Tất nhiên, các ngưòi sẽ được tặng kính bảo hộ… nhưng kính bảo hộ chẳng có tác dụng gì cả!" Lãnh chúa tuyên bố rồi quay sang Mokuba và Mai đang đứng bên dươizls. "Cậu nhóc sẽ được đưa về làng trong khi nữ chiến binh xinh đẹp sẽ cùng ta ăn tối. Nói cho cùng...” Lãnh chúa cởi bỏ mặt nạ lộ ra khuôn mặt quen thuộc. "Anh vẫn nợ em một bữa ăn tối"

"EDWIN!" Mai kêu lên, lao tới và ôm chầm lấy anh.

"Breaker, hãy thả 2 người kia. Họ là bạn của ta. Ta chi trả cho lá bài bị đánh cắp để làm sạch hồ sơ của Yugi." Edwin để chiếc mặt nạ bên hông. "Đi thôi, chúng ta có thể nói chuyện ở nhà của thẩm phán." Và trước khi họ có thể nói bất cứ điều gì khác, Edwin bắt đầu gảy đàn một lần nữa, "Có lần người hát rong khiêm tốn tình cờ đi cùng với Yugi xứ Domino. Và bài hát này xuất hiện..." tiếng chơi trở nên nhanh hơn. "Vua trò chơi chiến đấu với rồng năm đầu và đội quân yêu quái của chúng. Đội quân truy đuổi Joey bậc thầy của sự lừa dối. Chúng bẻ gãy hai tay lại còn đá vào mồm anh ta nữa!"

"Hey!" Joey phàn nàn.

"Trong khi móng vuốt của con draco băm nhỏ miếng thịt mềm của chúng ta nhưng Edwin hét lên, "Chúng ta không thể bị đánh bại!" Tung một lá bài cho duelist của bạn, Thung lũng O'Valley của rất nhiều, o'Valley của nhiều người, oooooo! Tung một lá bài cho duelist của bạn, O'valley của nhiều... oooooo"

Yugi lắc đầu đi theo Edwin, đám đông đã giải tán. "Lúc nãy ko vui chút nào." Edwin lườm cậu một cái. "Được rồi, có chút buồn cười."

"Nó cực kì buồn cười luôn, nhìn mặt của cậu lúc đó cực kì... !" Edwin cười khoái chí, một tay ôm lấy Mai, tay kia đặt trên vai Mokuba.

"Làm thế nào cậu trở thành boss ở đây thế Ed? Joey hỏi khi cả nhóm rời khỏi sân khấu và hướng tới một ngôi nhà hai tầng dường như là nơi ở của 'lãnh chúa của những bài hát'. "Mới có vài giờ-"

"Vài giờ?" Edwin nói, mặt nhăn lại. Anh nhìn xuống Mokuba. "Thời gian trong và ngoài khác nhau?"

"Vâng"

"Anh đã nghĩ tới nó” Edwin thở dài. “Hay ít nhất hy vọng như vậy. Anh còn nghĩ mình đã chết, còn em... giữ anh ở đây."

Mai dừng lại. "Edwin... anh ở đây bao lâu rồi?" Anh ấy quay đầu đi nhưng cô nắm lấy cằm anh ấy và buộc anh ấy phải nhìn thẳng vào cô. "Edwin..."

"…8 tháng." Anh rùng mình. "8...tháng ròng rã"

Bạn đang đọc Yu-Gi-Oh : Edwin Chaos sáng tác bởi vongoladex
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vongoladex
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.