Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ghen?

Tiểu thuyết gốc · 2058 chữ

District K là tổ hợp ăn chơi nổi tiếng nhất của giới trẻ thành phố A. Không chỉ sở hữu vị trí đắc địa ngay trung tâm thành phố mà con có đủ loại tiện ích, từ ăn uống, game, ca nhạc đến vũ trường.

Trong đám người trẻ thành phố A tương truyền một câu như thế này “Chưa đến District K chưa thể trưởng thành". Tức là tuổi trẻ ai cũng phải đến đây ít nhất một lần.

Đám bạn Tiểu Hoa là khách quen của District K, Lâm Nhụy cũng có đi vài lần nhưng không quá đam mê. Vì cô học nhạc từ bé nên những loại âm thanh quá ồn ào thường khiến cô hơi khó chịu.

Chỉ là hôm nay trong lòng có tâm sự, cô cũng muốn náo nhiệt một chút.

Vừa uống cocktail vừa lắc lư theo điệu nhạc, Tiểu Hoa chợt thốt lên

“Ê, kia không phải là Trịnh Lỗi sao?”

Lâm Nhụy nhìn theo hướng tay Tiểu Hoa đang chỉ. Đập vào mắt là thân hình cao lớn của Trịnh Lỗi đang ngồi ở một góc khuất sau quầy bar. Đi cùng cậu ta có đám bạn cùng CLB bóng rổ, Lâm Nhụy đã gặp qua ở canteen. Còn có tên nhãi Trần Khải đang trêu chọc một cô gái ngồi bên cạnh. Lâm Nhụy âm thầm phỉ nhổ cậu ta, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Mẹ cô mà nhìn thấy bộ dạng này của cậu ta, không biết có rút lại mấy lời ca tụng hôm trước nữa không.

Mà Trịnh Lỗi lúc này cũng khiến cô bất ngờ. Vốn biết cậu ta cũng không phải kiểu thư sinh ngoan ngoãn hiền lành, nhưng khi gặp ở trường hay trên mạng xã hội, số ảnh ít ỏi của cậu ta chỉ toàn là dáng điệu khi chơi bóng rổ, khi nhận bằng khen hoặc tham gia các cuộc thi về CNTT.

Hôm nay, Trịnh Lỗi mặc một chiếc sơ mi đen được cách điệu, mở 2 cúc ngực. Chiếc áo dáng thụng không những không yểu điệu mà càng tôn lên vẻ nam tính của Trịnh Lỗi. Trông cậu ta như thế này, nói là diễn viên cũng chẳng ai dám phản bác.

Không biết vì bị cô nhìn quá chăm chú hay sao, Trịnh Lỗi như cảm nhận được gì đó. Lúc hai ánh mắt chạm nhau, Lâm Ngụy hơi chột dạ. Đã ngắm trộm trai còn bị trai phát hiện, thật đúng là muốn đào hố chui xuống cho đỡ ngại.

Thấy Trịnh Lỗi ngồi bất động, Trần Khải tò mò nhìn theo, phát hiện ra đám Lâm Nhụy ở phía này, cậu ta dường như hơi bối rối, sau đó nhanh chóng nở nụ cười tỏa nắng quen thuộc.

Bị 2 người đàn ông nhìn như vậy, Lâm Nhụy có chút không tự nhiên. Sau đó, cô sốc lại tinh thần, cầm ly cocktail đang uống dở đi sang đó.

Trịnh Lỗi nheo mắt nhìn cô gái đang tiến về phía mình. Từ lần gặp đầu tiên, ấn tượng của Trịnh Lỗi về Lâm Nhụy là một nữ sinh rất thanh thuần, mang đậm hơi thở thanh xuân vườn trường. Mái tóc đen dài, dường như chưa từng làm qua hóa chất. Đôi mắt to tròn, đen láy, khi tỏ tình với cậu hấp háy đầy sinh động. Trịnh Lỗi đã từng được rất nhiều nữ sinh tỏ tình, trong đó cũng có nhiều người đẹp. Nhưng người có đôi mắt thuần khiết như Lâm Nhụy thì mới gặp lần đầu.

Lúc này, cô đang mặc một chiếc áo phông trễ vai, trên áo in hình thù kì quái. Quần đùi cạp cao, lộ ra đôi chân thon dài, thẳng tắp. Chân mang đôi giày Puma trắng. Bộ dạng này vừa có chút tinh nghịch, lại có chút quyến rũ khó diễn tả thành lời.

Điểm khác biệt nữa là hôm nay cô có makeup. Đôi mắt to tròn được kẻ eyeliner mắt mèo hơi xếch lên, tăng thêm phần sắc sảo. Đôi môi đỏ mọng, chiếc mũi dọc dừa cao nhỏ nhắn. Rõ ràng Lâm Nhụy này khác hẳn với cô gái hôm trước tỏ tình với cậu.

Đám bạn Trịnh Lỗi vốn đã có ấn tượng sâu sắc từ lần Lâm Nhụy công khai tỏ tình trước lớp, sau đó cũng gặp qua một hai lần nên thấy Lâm Nhụy đi đến, cả đám chỉ cười trêu chọc mà không thắc mắc gì, cũng tránh được một màn chào hỏi.

Lâm Nhụy ngồi xuống bên cạnh Trịnh Lỗi vì đây cũng là chỗ trống duy nhất. Trần Khải thấy Lâm Nhuỵ, cười giảo hoạt:

“Ồ, không phải là vị thần tiên tỷ tỷ K32 Công nghệ thông tin đây sao? Thần thiên mà cũng đến chỗ ăn chơi này à?”

Lâm Nhụy dùng ánh mắt sắc bén, lườm cậu ta một cái.

Trần Khải được đà lấn tới

“À, mẹ tôi thích cái khăn kia lắm. Còn khen tôi chọn quà tinh tế. Công nhận chị khéo chọn thật đấy. Ơn này nhất định phải trả bằng một bữa ăn nữa mới được"

Nghe Trần Khải nói vậy, cả đám nam sinh cùng ồ lên

“Trần Khải à Trần Khải, cậu với Lâm tỉ có quan hệ gì vậy? Mới gặp một lần mà đã kết giao sâu vậy sao? Cậu đừng có hớt tay trên của Trịnh Lỗi đấy nhé"

Lâm Nhụy tức điên, tên nhãi Trần Khải kia không nói cũng đâu ai bảo cậu ta câm. Cô không quan tâm đám nam sinh đang náo

nhiệt, nhanh chóng liếc mắt sang Trịnh Lỗi, chỉ thấy cậu ta bày ra vẻ mặt thờ ơ, nhưng miệng lại cười khẩy một cái, nhìn qua có chút trào phúng? Cô không hiểu điệu cười này rốt cuộc có ý gì?

Lâm Nhụy hơi nghiêng đầu:

“Nhận được tin nhắn của tôi chưa?”

Trịnh Lỗi không nhìn Lâm Nhụy, tay gõ nhẹ lên thành ghế, miệng hơi nhếch lên.

“Nhận rồi"

Lâm Nhụy nhướn mày

“Sao không trả lời?”

Trịnh Lỗi vẫn duy trì dáng điệu dửng dưng, đáp

“Không muốn"

Lâm Nhụy im lặng, cố thể hiện dáng vẻ tự nhiên nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô thích một người đã bị người ta lạnh nhạt như vậy, thân là con gái cô cũng không tránh khỏi bối rối.

Lâm Nhụy cười:

“Thẳng thắn thật đấy. Ai bảo tôi lại thích cậu trước. Cũng được thôi, tôi đây mỗi ngày sẽ nhắn cho cậu một tin, đợi đến khi cậu hồi tâm chuyển ý"

Trịnh Lỗi nhìn xoáy vào mắt Lâm Nhuỵ, hai con ngươi sáng đến mức phản chiếu được cả hình ảnh mình trong đó.

“Cô thích tôi ở điểm gì?”

Lâm Nhụy giật mình, câu hỏi này cô chưa từng nghĩ đến, thật là không biết phải trả lời ra sao.

Trịnh Lỗi lại nói tiếp, vẫn dáng điệu hờ hững lúc trước:

“Thích ngoại hình, tính cách, học thức hay gia cảnh của tôi? Đừng nói với tôi là nhất kiến chung tình? Chúng ta không quen nhau, cô còn chưa nói chuyện với tôi bao giờ, dựa vào cái gì để nói là thích tôi? Không phải cô cũng giống như người khác, cho rằng vẻ bề ngoài của tôi ưa nhìn nên nảy sinh hứng thú hay sao?”

Lâm Nhụy sửng sốt, đây là lần đầu tiên Trịnh Lỗi mở miệng nói với cô nhiều như vậy. Nhưng từng lời cậu ta nói ra lại đầy ý công kích.

Đám nam sinh dường như chưa từng thấy Trịnh Lỗi phản ứng gay gắt như vậy bao giờ, có chút khó xử. Trần Khải thấy Lâm Nhụy lúng túng, vội chen vào:

“Cậu sao thế? Ai dẫm phải đuôi à?”

Trịnh Lỗi không nói gì, chỉ liếc xéo Trần Khải một cái

“Cậu nhiều chuyện gì chứ? Có vẻ hai người rất thân thiết, còn đi mua đồ cùng nhau cơ mà. Nếu cậu thích cô ta như vậy thì mau đến với nhau đi.”

Trần Khải có hơi men trong người, nghe Trịnh Lỗi nói vậy bắt đầu tức giận

“Trịnh Lỗi, cậu đừng có nói linh tinh”

Trịnh Lỗi im lặng không nói nữa, chỉ duy trì nụ cười đầy châm biếm trên môi.

Lâm Nhụy nãy giờ vẫn ngồi yên một chỗ, lúc này với tay lấy cốc rượu trên bàn, uống một hơi cạn sạch rồi bật cười:

“Trịnh Lỗi à Trịnh Lỗi, tôi thích cậu thật đấy, nhưng không phải là bia đỡ đạn cho cậu xả giận đâu. Cậu như vậy tôi lại nghĩ là đang ghen đấy"

Trần Khải không ngờ Lâm Nhụy lại trả lời bình tĩnh như vậy. Nếu không phải biết trước đây là mối tình đầu của cô thì chỉ dựa vào bản lĩnh này, cậu sẽ nghĩ cô gái này hẳn phải có tình trường đặc sắc lắm.

Một lời này của Lâm Nhụy phá tan không khí khó xử, đám nam sinh cười phá lên, vừa vỗ tay vừa nói:

“Không hổ danh là tỉ tỉ khóa trên, quả nhiên là không dễ bắt nạt. Trịnh Lỗi à, xem ra cậu đã gặp đối thủ ngang tầm rồi đấy"

Nhìn Trịnh Lỗi ngồi yên bất động, Lâm Nhụy buồn chán, không muốn ở đây mua vui cho bọn họ nữa, vừa quay lưng định rời đi thì cổ tay bị nắm lại. Trịnh Lỗi kéo cô ngồi mạnh xuống ghế, xém chút nữa là cô đã ngồi hẳn lên đùi cậu ta.

Lâm Nhụy hơi cau mày

“Làm gì vậy?”

Trịnh Lỗi ghé sát vào người cô. Thân thể cao lớn hơn 1m85 thiếu điều muốn đè cô xuống.

“Nếu tôi nói tôi ghen thì sao? Chị định làm gì để dỗ dành nào?”

Ánh mắt cậu ta như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Lâm Nhụy khó hiểu, rồi đột nhiên phá lên cười. Tự dưng cô cảm thấy Trịnh Lỗi hình như không phải kiểu lạnh lùng như cô vẫn tưởng. Tên nhãi này bình thường lầm lì ít nói, khiến người ta cảm thấy rất khó gần. Nhưng chứng kiến một mặt khác thường này, cô lại cảm thấy thực ra cậu ta chẳng khác gì đứa trẻ to xác đang giận dỗi. Mà cũng chẳng biết cậu ta đang giận dỗi ai, lại đi kiếm cớ gây sự với bà cô yêu đơn phương là cô đây.

Thực ra từ nhỏ cô đã là người phải đứng ra phân giải mỗi lần phụ thân phụ mẫu tranh luận không hồi kết, vậy nên mấy trò giận cá chém thớt này của cậu ta với cô chỉ là muỗi.

Thấy Lâm Nhụy cười, Trịnh Lỗi cau mày.

“Cậu ngồi gần tôi như thế làm gì. Định dùng gương mặt đẹp trai quyến rũ tôi đấy à? Xin lỗi, tuy chị đây yêu đơn phương thật, nhưng cũng không đến mức mất liêm sỉ. Đợi cậu đường đường chính chính thích tôi, lúc đó để xem cậu còn dám diễu võ dương oai không.”

Trịnh Lỗi nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt, tuy bề ngoài trông rất hiền lành vô hại, nhưng khi xù lông lên lại khiến người khác không thể phản kháng.

Nhìn Trịnh Lỗi ngẩn người, Lâm Nhụy không kiềm được mà nhéo má cậu ta một cái. Trịnh Lỗi giật mình, lùi ra sau.

Lâm Nhụy đứng dậy, tiêu sái rời đi, buông lại một câu:

“Buổi gặp hôm nay không tồi, hẳn là cậu cũng nhớ tôi rồi đấy. Gặp sau nhé"

Phía bên này, đám Tiểu Hoa đang theo dõi một màn kịch tính, thấy Lâm Nhụy quay lại bàn bèn xúm vào hỏi han.

Chuyện Lâm Nhụy thích nam sinh khóa dưới xôn xao một thời gian, hầu như không ai là không biết. Lâm Nhụy vốn là cô gái kiêu ngạo, trước giờ chưa từng khuất phục trước tình yêu, vậy mà lại vì Trịnh Lỗi hạ mình tỏ tình công khai.

Điều này khiến đám bạn cô rất bất ngờ, nhưng cũng không khỏi không cảm khái sự can đảm này. Tất cả đều chờ xem rốt cuộc cô sẽ dùng cách gì để chinh phục trái tim nam thần K33 CNTT.

Bạn đang đọc Yêu lại tình đầu sáng tác bởi Con_tho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Con_tho
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.