Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Động lòng

Tiểu thuyết gốc · 1811 chữ

Ở quán bar lỡ uống hơi nhiều rượu, khi về đến nhà, Lâm Nhụy bắt đầu thấy hơi đau đầu. Cô vội pha một li nước chanh, sau đó bò lên giường.

Cầm điện thoại, cô nhắn một tin cho Trịnh Lỗi

“Cậu về chưa?”

Điện thoại không có phản ứng.

Cô lại nhắn tiếp

“Vừa rồi cậu giận dỗi cái gì vậy chứ? Tôi đâu làm gì cậu?”

Vẫn không có hồi đáp.

Lâm Nhụy nheo mắt, quyết định nhắn một tin cuối cùng, nếu cậu ta còn bơ lác thì cô sẽ mặc kệ.

“Lý do tôi thích cậu, lần gặp tiếp theo sẽ cho cậu biết"

Quả nhiên một chiêu chí mạng này đã khơi dậy sự tò mò của tên nhãi Trịnh Lỗi kia. Chỉ thấy cậu ta nhắn lại một dấu “...”, Lâm Nhụy bĩu môi “Có cần phải kiệm lời thế không".

Nhưng cuối cùng Trịnh Lỗi cũng đã trả lời tin nhắn của cô, vậy coi như cũng có chút tiến triển. Nói thật, tuy bên ngoài mạnh miệng là thế nhưng Lâm Nhụy vẫn là người khá nhạy cảm, bị Trịnh Lỗi hết lần này đến lần khác ngó lơ, vừa nãy còn nói lời khó nghe với cô, Lâm Nhụy đã nghĩ liệu có nên tiếp tục theo đuổi đoạn tình cảm này không.

Bây giờ thấy cậu ta có chút phản ứng như vậy, cô mỉm cười đắc ý, sau đó quẳng điện thoại sang một bên, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Phía bên này, Trịnh Lỗi lặng lẽ nhìn tin nhắn trên màn hình đã seen, trong lòng 1 mảng rối ren.

Trần Khải thấy vậy vội huých tay

“Sao thế? Đi tăng 2 không?”

Trịnh Lỗi bóp trán, lắc đầu

“Không, về trước đây. Các cậu cứ đi đi, thanh toán bằng thẻ của tôi là được"

Trần Khải đẩy chiếc thẻ Trịnh Lỗi đưa ra, cười khẩy

“Ông đây thèm vào tiêu tiền của cậu, mà sao lúc nãy cậu lại gắt gỏng với Lâm Nhụy như vậy? Trước giờ nếu không thích ai, cậu đều im lặng đến chết cơ mà. Chẳng lẽ có ý gì với cô ấy rồi?”

Trịnh Lỗi không thèm để ý đến lời trêu chọc của Trần Khải, xua tay

“Nghĩ nhiều rồi"

Nhìn Trịnh Lỗi rời đi, đáy mắt Trần Khải ánh lên một tia phức tạp

Có câu nói như thế này, khi bạn thật sự thích một người, cả vũ trụ sẽ tiếp sức cho bạn.

Đại học X rộng lớn như vậy, mất 1 năm đầu tiên cô và Trịnh Lỗi chưa từng chạm mặt nhau. Vậy mà kể từ phi vụ tỏ tình chấn động kia, tần suất cô và cậu ta gặp nhau gần như không đếm xuể.

Khi thì chạm mặt ở canteen, khi thì gặp nhau trên sân bóng rổ, khi lại lướt qua nhau ở cổng trường. Cô không phù nhận thực ra 1 nửa số lần đó là mình cố tình tạo ra, nhưng nhờ vậy mà thái độ của Trịnh Lỗi với cô cũng không còn lạnh băng như trước nữa. Chỉ có điều cậu ta vẫn kiệm lời như vậy. Gặp nhau cùng lắm chỉ nhìn cô một cái thay lời chào, đúng là người được yêu luôn ở cửa trên.

Lâm Nhụy cũng tự thấy bản thân mình khi yêu thật ấu trĩ, những trò trẻ con như mua đồ ăn sáng, mua nước, đến cổ vũ thi đấu mà cô vẫn thường khinh bỉ bây giờ lại vận lên người cô.

Lâm Nhụy duy trì các “hành vi thể hiện tình cảm” suốt một tháng, Trịnh Lỗi cũng không còn bài xích nữa.

Mỗi ngày cô đều nhắn tin cho Trịnh Lỗi, cậu ta cao hứng thì trả lời, không thì im lặng. Người thông minh như Lâm Nhụy, thật sự cũng không biết cậu ta rốt cuộc đang nghĩ gì. Xung quanh cậu ta không có mối quan hệ nào, trước giờ cũng chưa từng nghe tin có bạn gái. Đang độ tuổi thanh xuân phơi phới mà cậu ta giữ thân như ngọc để làm gì chứ?

Buồn cười là, dù biết cậu ta sẽ không trả lời nhưng ngày nào cô cũng hỏi một câu “Cậu đã có cảm giác gì với tôi chưa?" Cái này thực ra là để nhắc nhở cô, nếu cô đã dùng hết sức theo đuổi mà cậu ta vẫn không rung động thì cô sẽ từ bỏ. Dù sao cô cũng chỉ còn 1 năm cuối ở trường, không thể chỉ vì một tên nhóc không biết thương hoa tiếc ngọc mà để thanh xuân trôi tuột được. Đại học X nhiều nam sinh như vậy, cô sợ gì không có người yêu.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người làm Lâm Nhụy cô đây rung động, quả thực chỉ có mình Trịnh Lỗi. Ai da, thật là tức chết mà.

Đang định đi ngủ, đột nhiên thông báo tin nhắn vang lên

“Ngày mai tôi thi đấu, có muốn đến xem không?”

Lâm Nhụy không tin vào mắt mình, tên nhóc Trịnh Lỗi này vậy mà lại mời cô đi xem thi đấu ư?

“Hehe, muốn tôi đến cổ vũ lấy tinh thần hả :D"

“...”

“Đừng ngại, chỉ cần cậu nói thích là được" “Bỏ đi, coi như tôi chưa nói gì"

Lâm Nhụy phì cười, đúng là đồ trẻ con.

Trịnh Lỗi ở trên sân quả thực quá sức đẹp trai. Chỉ dựa vào số nữ sinh đang gào thét tên cậu ta đến đinh tai nhức óc cũng đủ thấy tình địch của Lâm Nhụy ở Đại học X nhiều đến mức nào.

Tiểu Hoa ngồi bên cạnh cổ vũ cho Đại Bác- cậu ta cũng cùng CLB với Trịnh Lỗi, có điều hơn 1 tuổi.

“Tên nhóc Trịnh Lỗi kia cũng hot thật đấy, lâu rồi mới thấy đám nữ sinh trường ta tập trung ở sân đông như vậy. Mà bọn mày tiến triển đến đâu rồi đấy?”

Lâm Nhụy chống cằm, quan sát thân hình cường tráng, thỉnh thoảng lộ ra body sáu múi đang chuyền bóng trên sân kia, đáp:

“Vẫn thế, chưa có gì”

Tiểu Hoa bĩu môi

“Tao cũng nể mày thật đấy, theo đuổi hơn tháng trời không có kết quả mà còn cố chấp. Là tao thì đã bỏ lâu rồi"

Lâm Nhụy liếc Tiểu Hoa, cười

“Sao lúc mày theo đuổi Đại Bắc không mạnh miệng như thế đi. Nói người khác thì hay lắm"

Tiểu Hoa chột dạ, cười giả lả

“Hồi đấy tao chỉ mất 1 tuần là cưa đổ rồi, ai như mày”

Lâm Nhụy lắc đầu, không thèm tranh luận với cô bạn thân cả thèm chóng chán của mình. Tiếp tục quan sát trận đấu.

Không nằm ngoài dự đoán, đội Trịnh Lỗi dưới sự cổ vũ áp đảo của đám nữ sinh trên khán đài đã giành chiến thắng. Lâm Nhụy cầm chai nước khoáng vị dâu tây, đang tính mang ra cho Trịnh

Lỗi thì đã bị đám nữ sinh xung quanh chen lấn xô đẩy, nhanh chóng lao về phía trước.

Lâm Nhụy cả kinh lùi lại, nhìn đám người đang bu kín đằng xa, tặc lưỡi. Dù cô có thích Trịnh Lỗi đến mức nào thì cũng không đủ can đảm chen lấn với đám nữ sinh kia, có ngày bị dẫm bẹp không chừng.

Cô lắc đầu cười khổ, ai bảo dây vào nam thần làm gì chứ, cạnh tranh khốc liệt quá.

Đang tính quay người đi hướng khác thì tên nhãi Trần Khải từ đâu phi ra, choàng tay lên vai cô, giật lấy chai nước, cười giả lả (Do số lần chạm mặt với Trịnh Lỗi trong tháng qua tương đối nhiều, mà Trần Khải lại chơi thân với Trịnh Lỗi nên cô và cậu ta cũng tung hứng qua lại. Với tính cách đãi bôi của cậu ta, chưa đến một tháng mà đã coi cô như tri âm tri kỷ, thân thiết lắm không bằng)

“Chị gái xinh đẹp, đến đây cổ vũ tôi sao. Thật ngại quá"

Lâm Nhụy đẩy cậu ta ra, nhăn mặt

“Cút ra chỗ khác, hôi chết đi được"

Trần Khải mặt dày không sợ đạn, còn cố tính dí người sát vào mũi cô:

“Hôi chỗ nào, ngửi lại xem"

Lâm Nhụy vốn không thèm chấp mấy trò đùa vô lại của Trần Khải, đang tính bỏ đi thì đâm sầm vào một thân hình cao lớn phía sau. Cô ôm mặt, ai bảo CLB bóng rổ toàn quái vật cao trên m8 chứ. Đụng vào như bức tường vậy, đau gần chết.

Trịnh Lỗi nhìn bộ dáng thảm thương của Lâm Nhụy, hừ lạnh

“Cô cũng giỏi thật đấy, hết trêu hoa này lại ghẹo nguyệt kia. Vậy mà tôi tưởng cô nhất kiến chung tình với tôi lắm chứ”

Lâm Nhụy nghe giọng điệu đầy mùi giấm chua của Trịnh Lỗi, phì cười

“Tôi nói cậu đó, Không phải cũng có một đám bóng hồng vây quanh sao. Tôi lớn tuổi rồi, không tranh đoạt với các em gái trẻ trung phơi phới được, đành lùi bước về sau, lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa."

Trịnh Lỗi đã quen với trò rắn giả lươn của Lâm Nhụy, không thèm đôi co với cô mà giật lại chai nước trong tay Trần Khải

“Không phải cho cậu”

Trần Khải bĩu môi

“Một chai nước thôi mà, sao phải keo kiệt thế"

Nhìn Trịnh Lỗi không nói không rằng, mở chai nước tu một hơi gần hết, Lâm Nhụy như nở hoa trong lòng. Tên nhóc này uống nước thôi có cần đẹp trai đến vậy không.

Nhìn ánh mắt si tình của Lâm Nhụy, Tiểu Hoa véo một cái thật mạnh vào eo cô, gằn giọng

“Cô nương, thỉnh tự trọng"

Lâm Nhụy tỏ vẻ oan ức, trưng ra bộ mặt đáng thương.

Nhìn dáng vẻ đáng yêu của Lâm Nhụy trước mặt, Trịnh Lỗi bỗng thấy tim đập mạnh, còn hơn lúc chuyền bóng trên sân, không nhịn được mà xoa đầu cô một cái.

Hành động bột phát này khiến cả 4 người bao gồm Lâm Nhụy, Trần Khải, Tiểu Hoa và chính Trịnh Lỗi đột nhiên ngây người.

Cậu…cậu ta đang xoa đầu cô đấy à?

Lâm Nhuỵ mở to đôi mắt tròn đen láy của mình, đứng hình trước hành động bất ngờ của Trịnh Lỗi.

Nhận ra mình có hơi thất thố, Trịnh Lỗi vội rụt tay lại, lớn giọng che đi sự xấu hổ:

“Cất vẻ mặt đáng thương đó đi, trông xấu chết đi được”

Nói rồi, cậu ta quay người bỏ đi, nhưng Lâm Nhụy vẫn kịp nhìn thấy khóe môi cậu ta hơi nhếch lên, dù hạ xuống rất nhanh.

Bạn đang đọc Yêu lại tình đầu sáng tác bởi Con_tho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Con_tho
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.