Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai Lần Bị Sốc

Tiểu thuyết gốc · 1589 chữ

Sau lần Phương Cường và Phương Nhạn tới chơi cũng đã qua nửa tháng, mọi việc sinh hoạt hằng ngày vẫn diễn ra bình thường và yên bình. Dù sao Thất Sắc Dược Thảo thuộc dạng quý hiếm, mọi người chỉ nghe cho biết vậy thôi chứ chẳng để trong lòng.

Hôm nay, sắc trời dần ngả về chiều, ánh hoàng hôn vàng đỏ xuất hiện phủ xuống mặt đất một màu khiến người ta cảm thấy có chút buồn buồn.

Hừng hực! Hừng hực!

Tại mỏm đá hơi cao, thiếu niên trẻ tuổi nhắm mắt dưỡng thần, tư thế như ngồi thiền, toàn thân thả lỏng nhưng mồ hôi thì đã làm ướt hết cả y phục. Hiển nhiên là Vũ Duy Anh - Thiếu gia Vũ gia.

Y đang luyện nội công, từng luồng khí trong suốt thoát ra từ hàng triệu lỗ chân lông khiến không khí phải vặn vẹo.

Y luyện công đã qua hơn mười năm, nội lực tương đối khá. Đừng tưởng mười năm mà cho rằng nhiều. Những cao thủ nổi tiếng giang hồ đều có công lực cực kỳ cao thâm rất khó dò đấy.

Duy Anh đột nhiên mở mắt, quát khẽ:" Phát chưởng!"

Oành! Oành!

Y đánh liền hai chưởng, nội lực tuôn trào cách không đánh vỡ tảng đá lớn ngay gần đó.

Duy Anh thu công, miệng lẩm bẩm:"Nội công có phần tăng tiến. Chiêu thức cơ bản nắm rõ thuần thục, tiếc rằng ta chưa có học võ công nên các chiêu huy động không có sự biến ảo."

Y thở dài một tiếng, ngửa mặt nhìn lên trời, lúc này bầu trời đã chuyển thành một màu đen tuyền được khảm nạm vô số vì tinh tú lấp lánh đẹp đẽ.

"Có lẽ ta cần phải phiêu bạt giang hồ để rèn luyện chính bản thân mình cũng như tăng kinh nghiệm sống. Ở mãi trong gia tộc ta sẽ mãi chẳng biết bên ngoài kia ẩn chứa điều gì."

..........

Sáng sớm, chim chóc hót líu lo đón chào bình minh tươi đẹp. Từng loài sinh vật thức dậy sau giấc ngủ đêm dài, bắt đầu ngày mới tràn đầy năng lượng. Đương nhiên, con người cũng không ngoại lệ.

Ấy thế, trong đình viện nho nhỏ tại Vũ gia đã có hai thân ảnh ngồi đó nhâm nhi ly trà nóng hổi, một người trẻ cùng một người trung niên.

Đúng vậy, là hai cha con Vũ Duy Anh và Vũ Duy Dương.

Vũ Duy Dương nâng chén trà bằng gỗ đơn giản, thổi nhẹ, nhấp ngụm nhỏ. Nước trà màu xanh lục rất đậm, thơm ngào ngạt mùi thảo dược, vị lại ngọt thanh thanh. Quả thực là trà ngon mà.

"Con muốn nói gì với ta?", Vũ Duy Dương thong thả mở lời. Tất nhiên rồi, Vũ Duy Anh có chuyện muốn trao đổi với ông nên mới gọi ông ra đây vào giờ này chứ. Ông cũng chẳng lằng nhằng, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề.

Duy Anh cũng rất thẳng thắn, nói luôn:"Phụ thân! Con muốn đi phiêu bạt giang hồ một chuyến."

Duy Dương nhìn con, trong đôi mắt kia ta vẫn thấy được sự bình thản, không có cảm xúc gì cả. Ông hiểu, thân nam nhi mang nhiệt huyết sôi sục, lòng khám phá mãnh liệt với thế giới rộng lớn bên ngoài, đến lúc nào đó, thằng con trai yêu quý của ông sẽ nói ra những lời này. Bởi ngày xưa, ông đã từng như thế.

"Nhi tử! Con sẵn sàng chưa? Con chuẩn bị tốt tinh thần để đối mặt với biến cố giang hồ chưa? Hay con chỉ bồng bột muốn đi?", ông hỏi.

"Thưa phụ thân, con sẵn sàng rồi! Con thấy mình có đủ năng lực sống sót ở thế giới đầy rẫy cạm bẫy ngoài kia.", y lễ phép đáp lời.

Vũ Duy Dương gật gật đầu:"Tốt lắm! Vậy con hãy đi đi. Đi mà mở mang tầm mắt. Đi mà tôi luyện bản thân. Đi mà học hỏi nhiều thứ mới lạ. Đi mà cho tinh thân cứng cỏi. Và đi mà trở về."

"Đa tạ phụ thân đã lắng nghe ý kiến của con. Thế con xin phép quay về chuẩn bị hành trang cần thiết.", nói rồi, y đứng dậy cất bước rời khỏi.

Dõi theo bóng lưng nhi tử, Vũ Duy Dương chỉ nhấp ngụm trà, chẳng biết ông nghĩ gì.

.......

"Ha! Tiết trời thật tuyệt vời! Quả là một ngày tốt lành để ta bắt đầu cuộc hành trình của bản thân.", Duy Anh đứng trước cửa gian phòng đã ở mười mấy năm, hít thật sâu thở nhè nhẹ.

Y cất bước, vai đeo tay nải đựng vài vật dụng cần thiết và ít tiền vàng, eo dắt kiếm cùng dao găm, rất có phong thái lãng khách tiêu dao. Y chào hỏi người thân, trưởng bối trong tộc rồi đi qua con đường chính, rời khỏi phạm vị Vũ phủ.

Phương Lệ đứng dõi theo đứa con trai duy nhất, lòng nhói đau vì phải chia xa, hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Nàng không hề ngăn cản Vũ Duy Anh, ngược lại còn ủng hộ quyết định của y. Ấy vậy, nàng vẫn chẳng tránh khỏi cảm giác mất mát.

"Ông thực để nó đi vậy sao?", Phượng Lệ nhẹ nhàng hỏi.

Vũ Duy Dương từ đằng sau tiến tới chỉ gật đầu.

Vũ Duy Anh ngoảnh mặt nhìn Vũ phủ lần nữa, dứt khoát quay người, nội công vận chuyển liền biến mất trong rừng sâu. Y đương nhiên biết đường nào sẽ dẫn ra ngoài khu rừng bạt ngàn này, không có chuyện đi lạc.

"Giờ ta sẽ đi đâu?", y tự hỏi.

"Thôi thì cứ tìm tiểu trần gần đây dò hỏi xem đã.", y cũng tự nói luôn.

Sâm lâm cực kỳ rộng lớn, qua tuần thứ tư Vũ Duy Anh mới tới bìa rừng, quần áo có vẻ lộn xộn, tóc tai hơi rối, mọi thứ còn nguyên. Y không gặp bất kỳ nguy hiểm gì, đôi lúc bị vài con thú hoang tấn công kết cục thì chúng nó trở thành thức ăn cho chàng thanh niên tóc nâu.

Chát! Chát! Chát! Chát!

"Làm nhanh cái tay cái chân lên! Có tin ta giết chết cả nhà các ngươi không?"

Tiếng roi chát chúa vang vọng núi rừng cùng tiếng quát tháo đầy hống hách đã khiến Vũ Duy Anh phải nhướng mày lấy làm lạ. Y nổi lòng tò mò, lần theo âm thanh đó mà đến, tất nhiên đề phòng gặp phải kẻ bất thiện, y vừa di chuyển vừa ẩn lúp.

Tới gần, Vũ Duy Anh nhẹ nhàng nhảy lên cành cây như con sóc, được tán cây che khuất, người ngoài kia khó lòng phát hiện ra có kẻ đang quan sát chúng. Nhưng ngược lại, chàng thanh niên lại rất dễ dàng trông thấy hết.

Dưới kia, hơn hai chục người dân bình thường chủ yếu là người trẻ tay cầm cuốc xẻng đang ra sức đào bới, quanh đó có ba tên mặc quần áo đen xì cầm roi da thỉnh thoảng quất vào lưng bọn họ và buông lời chửi bới thô tục.

Hơn hai chục người không dám phản kháng đành cam chịu làm việc tiếp. Không phải họ không muốn, bởi Vũ Duy Anh đã nhìn ra, ba tên đồ đen biết võ công. Người thường sao đánh thắng người luyện võ chứ? Dù số lượng đông đi nữa cũng chẳng mang đến tác dụng gì quá lớn.

Vũ Duy Anh ở trong Vũ phủ, chưa từng gặp cảnh này, phản ứng đầu tiên của y là bị sốc nhẹ. Vừa rời phủ một tháng, y mang niềm ước mơ sẽ phiêu bạt giang hồ trở thành lãng khách tiêu dao tự tại, không ngờ chưa kịp làm gì lại gặp ngay cảnh tượng ngược đãi thế này.

Tâm thiện lương bộc phát, y nổi giận, nội công tuôn trào muốn lao lên diệt kẻ ác cứu bá tánh chịu khổ.

Vụt! Vụt! Vụt!

Vũ Duy Anh giật mình vì y nghe thấy ba tiếng xé gió truyền đến, động tác khựng ngay tại chỗ. Y chỉ thấy phía bụi rậm lóe lên ba tia sáng.

Phập! Phập! Phập!

Khoảng khắc, tiếp tục là ba âm thanh quái dị ré ré rất khó nghe. Hơn hai chục người kinh hoảng tột độ trợn mắt nhìn ba tên áo đen tay bưng cổ họng rồi ngã xuống đất.

Chết....chết thật.....

Vũ Duy Anh sốc tập hai. Y đã thấy cảnh giết người bao giờ đâu? Y cảm giác cổ họng có thứ gì tràn lên, cuối cùng y mạnh mẽ nuốt xuống dạ dày. Tý nữa thì nôn mửa. Cũng may bản thân luyện võ nên vẫn giữ được tâm trí tỉnh táo.

Bá tánh thường dân sau phút giây kinh hoảng thì như ong vỡ tổ chạy loạn khắp nơi. Họ thực sự bị dọa sợ.

"Ám khí sao? Kẻ xuất thủ hẳn phải sở hữu võ công không tầm thường. Quyết đoán và lạnh lùng. Thật đáng sợ!", Vũ Duy Anh vừa đánh giá vừa cảm thán trong lòng. Nếu khi nãy hắn xông lên có thể hạ gục ba kẻ áo đen đấy nhưng sẽ không lấy tánh mạng chúng mà thả đi mặc dù đang cực kì phẫn nộ.

Đó chính là sự khác biệt rất to lớn. Hắn không đủ tàn nhẫn.

Bạn đang đọc Ý Nghĩa Võ Đạo sáng tác bởi Sonknight
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sonknight
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.