Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỷ Diện

Tiểu thuyết gốc · 1520 chữ

Vụt! Vụt! Vụt! Vụt! Vụt!

Tiếp tục là năm tia sáng lóe lên từ bụi rậm và bay thẳng về hướng Vũ Duy Anh làm y giật mình trong thoáng chốc. Tuy vậy y phản ứng không chậm liền ngửa người ra sau thành công né tránh phát tấn công ám khí của đối thủ.

Y cũng thuộc dân võ nghệ, bản lĩnh có, chẳng hề sợ hãi vận nội công tung ba chưởng đáp trả.

Ầm! Ầm! Ầm!

Chưởng khí cách không đánh tới xới tung mấy cái bụi rậm ở đó ép đối phương lộ diện. Quả nhiên, có bóng đen lao vụt lên trời đồng thời ném hai cái phi tiêu. Quỹ tích phi tiêu cong cong khóa chặt hai phía trái phải.

Duy Anh vẫn bình tĩnh ứng phó, tay đẩy ra chưởng hất văng phi tiêu, chân nhún một cái lấy đà lao thẳng mà đến. Động tác nhuần nhuyễn không chút dư thừa. Vừa thủ liền công.

Lúc này, địch tiếp đất lại thấy Duy Anh lao tới vội vàng lộn người về sau tránh được một kiếm quét ngang của y.

Cả hai ổn định thân thể quan sát kẻ kia.

Vũ Duy Anh hơi kinh ngạc vì cái tên ném ám khí này đeo mặt nạ quỷ màu đỏ dữ tợn nên chẳng biết diện mạo thực sự. Gã có mái tóc màu trắng dài tận đến thắt lưng nhưng được cột chặt bởi cái dây đen chắc chắn. Trông rất lãng tử.

Quan sát từ bên ngoài dễ đoán ngay gã là con trai, tuổi tác tương đối nhỏ, tầm tầm Duy Anh thôi.

"Hừ! Cứ tỏ ra thần thần bí bí. Cái tên không dám lộ mặt kia, sao ngươi tấn công ta hả?", Duy Anh tính cách thẳng thắn hỏi luôn vào vấn đề.

"Ta nhìn ngươi không phải người ở đây. Ngươi từ nơi khác tới?", tên mang mặt lạ đáp lại bằng một câu hỏi.

Duy Anh đường đường chính chính nói:"Đúng! Sao nào?"

Tên mang mặt chỉ hừ cái rồi xoay người bật mạnh muốn rời đi.

Duy Anh thấy thế quát lớn:"Ê! Ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta đó! Tên kia!"

Y rút dao găm ném đi, mũi dao nhọn hoắt hướng lưng kẻ đeo mặt nạ mà đâm tới. Gã cảm nhận được nguy hiểm, xoay người phóng kim châm chặn mũi dao.

Keng!

Dao và châm va chạm rơi xuống đất. Gã cũng lộn vài vòng rồi tiếp đất, tức giận quát:"Ngươi muốn gì?"

Vũ Duy Anh nhếch mép cười cười:"Ngươi rõ ràng công kích ta trước, giờ thì muốn rời đi. Ngươi nghĩ ta dễ bắt nạt thế sao? Muốn đánh thì đánh, muốn đi thì đi? Nếu ngươi không cho ta một lời giải thích thỏa đáng thì đừng hòng đi đâu."

Y vận công, tay nắm chặt chuôi kiếm khí thế kéo căng, cả người di chuyển tấn công.

"Ta mà sợ ngươi sao?", gã cũng vận công lùi lại và ném ám khí. Hiển nhiên gã không giỏi cận chiến nên kéo dãn khoảng cách với y đồng thời phát động công kích từ xa.

Y nâng kiếm chém tan hết ám khí, cơ thể liền lách ra hướng khác núp sau thân cây lớn. Vũ Duy Anh cũng hiểu nếu cứ xông lên như thế thì đối phương sẽ tiếp tục kéo dài cự ly khó tiếp cận. Vì vậy y sẽ lợi dụng địa hình là rừng cây xung quanh để áp sát từ từ.

Gã mất mục tiêu chẳng phóng ám khi được bèn vừa lùi vừa đề phòng các phía.

Vụt!

Kẻ đeo mặt nạ thấy bóng người lướt qua bụi rậm, ánh mắt trở lên sắc bén, nội công gia trì vào mũi châm mà phóng:"Ở đây!"

Xoẹt!

Châm xuyên thấu qua các tầng lá cây xanh um đâm thủng thân cây chắc chắn một đường thẳng tiến.

Keng!

Có tiếng kim loại va chạm, kẻ đeo mặt na quỷ thầm hô:"Quả nhiên! Chết đi!"

Ba mũi châm khác liền vọt tới rất nhanh với hòng đánh phủ đầu không cho Vũ Duy Anh cơ hội phản kháng nào cả.

Keng! Keng! Phập!

Lại là ba âm thanh vang lên, kẻ đeo mặt nạ thầm đắc ý:"Xem ra ngươi đã trúng đòn rồi! May cho ngươi chẳng phải người của bọn chúng bằng không ta đã kết liễu cái mạng nhỏ của ngươi rồi!"

"Ngươi đòi kết liễu mạng ai hả?"

Kẻ đeo mặt nạ đang đắc ý thì bị tiếng quát trong bụi rậm phía bên trái làm giật nảy mình, vội vàng quay đầu nhìn sang, phát hiện Vũ Duy Anh lao đến với lưỡi kiếm sắc bén sáng choang phản chiếu ánh mặt trời.

Kẻ đeo mặt nạ hơi chút hoảng loạn phóng cùng lúc năm kim châm đâm hướng năm bộ vị khác nhau của Vũ Duy Anh. Y nhếch mép vận công hộ thân chân đạp một cái cả người xoay tròn trên không tránh thoát loạt ám khí đồng thời rút gắn khoảng cách.

Tên đeo mặt nạ chẳng kịp lùi ra xa nhưng vẫn cho thấy bản lĩnh của mình bèn phóng tiếp ám khí được gia trì nội lực. Vừa lúc, Duy Anh đáp đất ám khí cũng đã tới, né chẳng được chỉ còn nước lách nhẹ người sang bên để làm tránh trúng chỗ hiểm.

Phập!

Máu tươi tuôn trào, ám khí đâm xuyên vai trái của y, cảm giác đau đớn truyền khắp toàn thân nhưng y nghiến chặt răng nén đau công đến, kiếm quang léo sáng quét một đường tuyệt đẹp nhắm vào cổ địch nhân.

Kẻ đeo mặt nạ trợn to mắt cứng người bởi gã cảm nhận mùi vị tử vong bao trùng toàn bộ thân xác, bất kể mình có làm gì cũng đều vô dụng, không còn bất cứ đường sinh nào nữa cả.

Ấy vậy....khoảng khắc lưỡi kiếm kia có thể định đoạt sinh tử một con người thì nó bất chợt được thu lại thay vào đó là cùi trỏ chĩa ra.

Bốp!

Duy Anh thu kiếm mà trỏ thẳng mặt đối phương khiến kẻ đeo mặt nạ choáng váng đầu óc hộc máu mồm may chưa gãy răng. Gã lảo đảo lùi đến năm sáu bước chân mới tạm ổn định thân hình, ám mắt phẫn nộ lườm Duy Anh.

Y nhận ra cảm xúc tên này, nhướng mày:"Lườm cái gì? Ta không giết ngươi, ngươi còn không biết cảm ơn một tiếng hả?"

"Được! Được lắm! Hôm nay ta muốn hành hạ ngươi muốn ngươi kêu gào trong đau đớn tột cùng.", tên đeo mặt na gằn từng chữ.

"Thôi! Thôi! Thôi! Bớt lắm mồm đi! Ta đây sợ ngươi chắc?", Duy Anh vẫn vô tư đáp.

Cả hai biến mất tại chỗ, tiếp tục cuộc chiến.

...........

Hộc! Hộc! Hộc! Hộc!

Duy Anh và tên đeo mặt nạ đánh nguyên hai ngày hai đêm, so tài mấy trăm hiệp nhưng bất phân thắng bại. Hiển nhiên hai người đánh ngang tay.

Tên đeo mặt nạ hiểu nội lực kém hơn Duy Anh vài phần thành ra chơi chiến thuật vừa phóng ám khí vừa di chuyển, cực kì khó tiếp cận. Y thì lợi thế ở khoản đánh gần lại liên tục tìm cách áp sát lợi dụng địa hình có cây cố che chắn ấn lúp lạng lách.

Bất quá....hai tên này xuất thủ cũng thật độc.

Trên người Vũ Duy Anh ghim lấy hơn hai mươi mũi châm, quần áo tả tơi, máu tươi chảy chảy ồ ồ. Kẻ đeo mặt nạ chẳng khá hơn khi bị khắc khá nhiều vết chém dài ngắn khắp cơ thể, tiên huyết nhuộm đỏ y phục, mặt nạ vỡ mất một nửa do bị chém.

Tuy nhiên, nếu quan sát kĩ càng sẽ nhận thấy vài vấn đề, trông qua hai tên này như thể chiến đấu đến người sống ta chết, kỳ thật mọi vết thương đều không hề trúng chỗ hiểm hay yếu huyệt quan trọng, các mũi châm hay vết chém đều không sâu. Người bình thường chắc phải mất cả năm để khôi phục nhưng với dân võ nghệ thì mất hơn tháng là cùng.

"Hà hà! Coi như hòa! Ta là Vũ Duy Anh đến từ dãy núi Đông Tây. Còn ngươi? Khai tên đi!", y mở miệng bằng giọng khàn khàn, nghe rất ghê.

Tên kia dù mất một nửa mặt nạ nhưng tóc tai xõa bời không thấy rõ dung mạo ra sao. Gã chỉ nói:"Gọi ta là Quỷ Diện được rồi."

"Quỷ Diện sao? Chắc chắn không phải tên ngươi. Mà thôi kệ! Ít nhất cũng biết được danh tính. Sau này ta có thể gặp lại ngươi không?", y nở nụ cười.

Quỷ Diện liền đáp:"Có duyên sẽ gặp!"

Rồi gã xoay người rời đi biến mất trong rừng cây.

Vũ Duy Anh thì nằm vật xuống đất, giang hai tay hai chân, mặc dù rất đau đớn đấy nhưng hắn thấy đã, trận chiến đã nhất từ lúc mới sinh đến giờ.

Bạn đang đọc Ý Nghĩa Võ Đạo sáng tác bởi Sonknight

Truyện Ý Nghĩa Võ Đạo tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sonknight
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.