Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thất Sắc Dược Thảo

Tiểu thuyết gốc · 1885 chữ

"Ông ngoại và dì con lâu lâu tới chơi. Nhớ đừng có quậy đấy.", mẫu thân Vũ Duy Anh - Phương Lệ, nói.

Phương Lệ trông qua khá trẻ, dáng người đầy đặn thành thục phong vận nhưng dung nhan lại cực kì bình phàm, chẳng có gì đáng để mắt.

Vũ Duy Anh ba phần giống mẹ, bảy phần giống cha.

Vũ Duy Dương thời trẻ đẹp trai phong độ ngời ngời, đến tận bây giờ vẫn giữ được nét nam tính càng hấp dẫn hơn. Vậy mà cưới Phương Lệ - một cô gái quá đỗi bình thường?

Nghe đâu, hai người gặp nhau trong hoàn cảnh đặc thù.

Hai mươi năm về trước, Vũ Duy Dương sấp xỉ tuổi Vũ Duy Anh bây giờ, mang tâm trạng sôi nổi nhiệt huyết muốn chinh phục các đỉnh núi cao ngất tại dãy Đông Tây. Hào khí bừng bừng, chân đạp thân pháp, người tựa sóc nâu nhanh nhẹn nhẹ nhàng leo núi.

Càng lên trên, không khí càng loãng, nhiệt độ giảm xuống cực thấp, xuất hiện tuyết rơi phủ trắng xóa cả vùng. Thật xui xẻo, khi Vũ Duy Dương đang ở độ cao cách mặt đất cả chục ngàn mét thì lại có tuyết nở.

Ông hốt hoảng bỏ chạy, tất nhiên không kịp, bị trận tuyết nở đó nhấn chìm hất văng xuống núi. Rất may mắn, ông là dân võ nghệ, vừa bám vừa đu vào các cành cây chìa ra khỏi sườn núi, cuối cùng cũng an toàn tiếp đất. Song cả người thụ thương nặng, quần áo rách nát, ngất ngay tại chỗ.

Trùng hợp, Phương Lệ đi ngang qua nơi đó hái một ít thảo dược cùng rau rừng bắt gặp người hoạn nạn, nàng thiếu nữ liền nổi tâm thiện lương ra tay cứu chữa.

Nàng cõng Vũ Duy Dương đến một cái hang đá nho nhỏ gần ngay đấy, chăm sóc chàng thanh niên rất tỉ mỉ.

Nàng biết y thuật nên chàng thanh niên hồi phục tương đối nhanh. Tuy nhiên cũng phải mất mười lăm mười sáu ngày.

Chàng thanh niên được cô gái săn sóc cẩn thận chu đáo, chàng cảm nhận được vẻ dịu dàng, ôn nhu đằng sau dung mạo bình thường đó liền sinh lòng mến thương. Và chuyện về sau không cần nói, hai người đến với nhau, có một tình yêu đẹp đẽ mặn nồng cho đến tận bây giờ.

Chàng thanh niên năm nào cũng trở thành Gia chủ của Vũ gia bảo.

Ấy thế, Phương Lệ lại có thân thế không hề tầm thường, để Vũ Duy Dương cảm thán cả đời. Nàng là con gái đầu lòng của Gia chủ Phương gia bảo - một gia tộc lâu đời ẩn cư tại dãy núi Đông Tây - tương lai kế nhiệm vị trí Gia chủ.

Phương gia - gia tộc chuyên nghiên cứu thảo dược, phương thuốc chữa bệnh. Nói chung là gia tộc của các thầy thuốc.

Phương Lệ lấy chồng, nên chức Gia chủ nàng liền nhường cho cô em gái - Phương Nhạn.

"Ồ!", Duy Anh nghe mẹ nói thì ồ một tiếng tiện tay cầm luôn đôi đũa gắp miếng thịt gà tính đưa lên miệng.

Vụt! Cạch!

Một cái đũa phóng tới đánh văng miếng thịt ra khỏi đôi đũa y đang gắp. Miếng thịt rơi trở về đúng cái đĩa thịt. Cực kì chuẩn xác.

"Không có được ăn trước như thế!", Phương Lệ lên tiếng. Hiển nhiên nàng vừa phi cái đũa đó.

"Mẫu thân à! Mỗi miếng thịt thôi mà! Con ăn đâu có mất mát gì?", Duy Anh thở dài, biết bản thân chẳng phải đối thủ của mẹ nên mở miệng nói.

Phương Lệ ngoài tài năng về dược thì cũng là cao thủ võ lâm đấy.

"Không được! Con nên bỏ cái tật xấu của con đi.", Phương Lệ vẫn nói nhẹ nhàng:"Ra ngoài cửa đón ông ngoại với dì đi. Đến rồi đấy!"

Vũ Duy Anh mặt mày ủ rũ đi ra ngoài cửa.

Bên ngoài có tiếng nói cười rất vui vẻ, y mở cửa liền thấy ba người vừa lúc tới.

Người thứ nhất là cha y, Vũ Duy Dương. Người thứ hai là ông lão râu tóc bạc trắng nhưng đi đứng vẫn nhanh nhẹn, cả người tỏa hương thảo dược thơm lừng - ông ngoại y - Phương Cường. Người cuối cùng thì có năm phần giống Phương Lệ, lại trẻ hơn Phương Lệ vài tuổi, tất nhiên là dì y - Phương Nhạn.

"Con chào phụ thân, ông ngoại, dì.", Duy Anh vui vẻ hô một tiếng.

"Cháu trai của ông, càng lớn con càng anh tuấn đấy, có muốn học y thuật không?", Phương Cường cười khà khà tiến tới nắm vai sờ tay sờ đầu chàng thiên niên:

"Cường độ thân thể rắn chắc, nội lực dồi dào tương đối mạnh."

Nhìn Phương Cường như đang âu yếm đứa cháu của mình, thực chất ông còn kiểm tra thể chất Vũ Duy Anh nữa, xem xem có chỗ nào bất ổn thì phải điều chỉnh ngay. Y thuật của Phương Cường rất cao minh đấy.

"Cha với em vào nhà đi, vợ con đã chuẩn bị cơm nước sẵn sàng hết cả rồi.", Vũ Duy Dương lên tiếng mời hai người vào trong.

Phương Cường và Phương Nhạn vui vẻ bước vào. Phương Lệ thấy cha và em gái liền mỉm cười nói:"Ngồi đi! Ngồi đi!"

Trên cái bàn ăn đã bày biện nhiều món được chế biến cầu kì đẹp mắt, cực kì kích thích thị giác cùng vị giác.

Phương Nhạn nhìn vị tỷ tỷ đã có chồng con, cười nói:"Bao nhiêu năm tỷ tỷ vẫn chu đáo như vậy."

Phương Lệ cũng mỉm cười đáp:"Muội cũng nên tính đến chuyện lập gia đình đi thôi. Đã có ý trung nhân nào chưa?"

"Tỷ thật biết nói đùa. Mọi công việc trong gia tộc tỷ dồn hết vào người muội còn tỷ thì hưởng cuộc sống hạnh phúc êm đẹp. Muội bận tối mặt tối mũi, thời gian đâu để ý đến chuyện tình cảm cá nhân cơ chứ?", Phương Nhạn thở dài dùng giọng điệu vừa than vãn vừa oán trách.

"Nha đầu nói chuyện như bà già.", Phương Cường cốc đầu Phương Nhạn một cái:"Nhanh nhanh kiếm rể về cho ta để ta và mẫu thân con còn được bế cháu."

Phương Nhạn nũng lịu:"Phụ thân, con lớn rồi, đừng gọi con là nha đầu nữa. Người ngoài nghe thấy họ lại cười con."

Cả nhà năm người liền cười to sảng khoái.

Nhưng Phương Lệ lại nhạy bén phát hiện điều hơi hơi bất thường ở người muội muội ruột thịt, nàng lên tiếng:

"Phương Nhạn, muội bị sao vậy? Hai bàn tay muội có phần nhợt nhạt và đang run run nhè nhẹ, kiểu như bị lạnh."

Lúc này, Vũ Duy Dương và Vũ Duy Anh mới chú ý đến bàn tay của Phương Nhạn.

Phương Cường thở dài, nói:

"Chả giấu gì! Vài ngày trước nha đầu này leo núi hái thảo dược quý hiếm về gia tộc, chẳng may bị Tuyết Trùng cắn trúng, toàn thân phát lạnh từ trong ra ngoài, rất may nội công mạnh mẽ chống được cái lạnh mà về tới nhà. Ta đã điều trị cho nó, vài ngày sẽ hết."

"Muội thật bất cẩn!", Phương Lệ trách cứ.

Hiển nhiên, với một gia tộc lâu đời chuyên về dược như Phương gia thì chữa trị vết thương do Tuyết Trùng cắn là điều rất dễ dàng, xem như chuyện quá đỗi bình thường, không có gì đáng bàn luận.

"Là lỗi của muội. Muội thật sơ suất. Đường đường gia chủ một gia tộc lại mắc phải sai lầm nhỏ tới vậy. Nhưng quả thực muội muốn tìm một loại thảo dược cực kỳ quý.", Phương Nhạn bình thản nói.

"Thảo dược gì?", Vũ Duy Dương hứng thú lên tiếng.

"Thất Sắc Dược Thảo.", Phương Nhạn đáp.

Nhất thời bầu không khí rơi vào trầm lắng.

Vũ Duy Anh ở một bên nghe người lớn nói chuyện cũng hiểu hiểu vài thứ.

Thất Sắc Dược Thảo hay còn có tên gọi khác là Thảo Dược Cầu Vồng. Tên như ý nghĩa. Loại cây thân thảo, cao khoảng chừng năm mươi xăng ty đến một mét, không có hoa.

Thất Sắc Dược Thảo được xếp vào hàng thảo dược cực độ quý hiếm, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, vậy nên rất dễ dàng nhận biết. Đặc điểm thì vô cùng dễ thấy bằng mắt thường, cụ thể: trên thân cây chỉ mọc duy nhất bảy chiếc lá với bảy màu khác nhau tương tự như câu vồng (đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím), sinh trưởng ở tất cả các môi trường.

Tuy thế, số lượng cực kì thưa thớt, vài ngàn năm mới có cây đạt độ trưởng thành. Bởi khi chưa lớn hoàn toàn, Thảo Dược Cầu Vồng chẳng khác nào những loài cây cỏ dại thường thấy, lá thì xum xêu màu xanh biếc, lúc tới tiêu chuẩn thì bắt đầu rụng lá và đổi màu.

Thất Sắc Dược Thảo tính ôn hòa, phối hợp được với tất cả các vị thuộc khác, nâng cao tác dụng. Song lại mất đi tác dụng khủng bố nhất của nó.

Mỗi một lá Thất Sắc Dược Thảo đều mang sinh mệnh lực và nguồn năng lượng khổng lồ. Chỉ cần ai đó thụ thương nặng đến mức nháy mắt có thể sang thế giới bên kia thì Thất Sắc Dược Thảo mang đến tia sáng hy vọng sống sót trong cái nháy mắt tử thần ấy.

Tác dụng phải dùng từ nghịch thiên mới hình dung ra.

Mọi người chẳng ngờ rằng Phương Nhạn đi tìm Thất Sắc Dược Thảo trên núi cao.

Kỳ thực, đôi khi Thất Sắc Dược Thảo ở ngay trước mắt ta nhưng chẳng qua nó chưa trưởng thành mà thôi. Nên mới nói chỉ ngộ mà không thể cầu.

"Nha đầu ngốc này!", Phương Cường yêu thương cốc đầu Phương Nhạn cái nữa.

Nếu Phương Nhạn quả thực tìm được Thất Sắc Dược Thảo thì chính là chí bảo của Phương gia, kỳ trân trấn tộc.

Tưởng tượng xem, cao tầng bên mình và bên địch đối đầu, bên địch bị thương nặng, bên mình có dị vật giúp người thụ thương trở về thời điểm toàn thịnh, sẽ thế nào? Hiển nhiên là áp đảo bên địch rồi.

Tất nhiên trong lịch sử cũng đã từng có nhân vật vận khí tuyệt vời sở hữu Thất Sắc Thảo Dược, song người đó thuộc về thời đại của mấy vạn năm quá khứ rồi. Hiện tại chưa nghe nói qua ai nắm giữ Thất Sắc Thảo Dược cả. Hoặc có người sở hữu mà che giấu làm lá bài tẩy sau cùng.

Dù sao tin tức về Thất Sắc Dược Thảo quá mức chấn động, vô số nhân vật nổi tiếng giang hồ sẽ vì nó mà nổi lòng tham, dùng nhiều thủ đoạn hòng cướp đoạt cho được.

Mà dù Phương gia hay Vũ gia có được Thất Sắc Dược Thảo thì là phúc hay họa? Điều đó chẳng ai dám phán cũng chẳng ai dám đưa ra ý kiến.

Bạn đang đọc Ý Nghĩa Võ Đạo sáng tác bởi Sonknight
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sonknight
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.