Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 7611 chữ

Khi Thẩm Tiêu và Giang Tử Khê trở về nhà thì cả Thẩm Duệ và Lâm Thư Thư vẫn đang ngủ, động tác của hai người họ cũng bắt đầu nhẹ nhàng.

Vẫn còn sớm, nhưng cả hai không thể ngủ được vì chuyện của nhà họ Lâm, nghĩ đến hôm nay sẽ đưa con đến công viên Đại Dương, hai người bắt đầu chuẩn bị đồ đạc mang cho chuyến đi hôm nay, Giang Tử Khê thu dọn đồ đạc, Thẩm Tiêu chuẩn bị bữa sáng nay.

Tất nhiên vì hành trình hôm nay nên Thẩm Tiêu không dám thể hiện tài nấu nướng kém cỏi của mình nữa, trong nhà có ngũ cốc và máy nướng bánh mì, anh đã pha ngũ cốc sữa và nướng bánh mì với mứt. Tương đối đơn giản, không cần nhiều kỹ thuật, Thẩm Tiêu vẫn có thể kiểm soát được chuyện này.

Lúc Thẩm Tiêu bận rộn trong bếp, Giang Tử Khê đang thu dọn đồ đạc trong phòng, Thẩm Duệ và Thư Thư đang tuổi mới lớn, sẽ rất nhanh đói.

Điểm đến của họ là nội thành, cũng là công viên lớn nhất cả nước, đến lúc đó các bé chơi đùa xong sẽ rất đói bụng. Đồ trong khu danh lam thắng cảnh không được vệ sinh cho lắm, lo hai trẻ ăn vào sẽ bị đau bụng cho nên Giang Tử Khê đã chuẩn bị trước một số đồ ăn vặt và bánh ngọt mà hai đứa trẻ thích, chuẩn bị để cho bọn trẻ ăn trên đường đi.

Thời tiết cuối thu khó lường nhất, có thể buổi sáng còn trong xanh, nhưng buổi chiều gió mây bỗng hóa mây mù, dù đã lái xe nhưng chắc chắn xe sẽ không thể vào công viên. Giang Tử Khê đã kiểm tra dự báo thời tiết, đề phòng lỡ như cô còn mang theo một chiếc áo khoác dày và ô.

Những thứ khác cần chuẩn bị là những thứ vặt vãnh, chẳng hạn như chứng minh nhân dân của bốn người họ và một ít tiền lẻ.

Sau khi Giang Tử Khê thu dọn đồ đạc xong, cô đi đến bên giường, mở tủ đầu giường lấy ra một phong bì màu trắng và một túi hồ sơ, đó là lá đơn từ chức của cô và bản vẽ thiết kế còn dang dở của khách hàng mà cô chịu trách nhiệm.

Nhìn phong bì và hồ sơ trong tay, Giang Tử Khê thở dài, cô cất hết vào túi.

Về việc Tưởng Thần bị công ty sa thải, Giang Tử Khê không cảm thấy hối tiếc. Dù là cô hay Thẩm Tiêu, cô cũng không nghĩ mình đã làm gì sai, thậm chí là nếu được lựa chọn lại, Giang Tử Khê vẫn sẽ lựa chọn như vậy.

Có thể người khác sẽ cho rằng hành động của Thẩm Tiêu ngày hôm đó là quá kích động và bốc đồng.

Nhưng Giang Tử Khê lại không bao giờ nghĩ khi cô cần sự giúp đỡ, Thẩm Tiêu lại có thể đứng trước mặt cô, khiến cô cảm thấy yên tâm chưa từng có, không ai có thể hiểu được tâm trạng của Giang Tử Khê lúc đó. Cho dù có khó khăn và nguy hiểm hơn thì chỉ cần anh đứng ở đó, cô được anh bảo vệ sẽ không bao giờ bị tổn thương.

Cô rất biết ơn vì lúc đó Thẩm Tiêu đã có thể đứng lên và bảo vệ cô.

Nghĩ đến tình huống sáng hôm qua, Giang Tử Khê đột nhiên nở nụ cười, chỉ là công việc thôi mà, vậy thì đi tìm là được. Cô có một người chồng tốt hơn công việc này gấp nhiều lần, điều này thật là tuyệt vời.

Nếu trong công việc này có chuyện gì khiến Giang Tử Khê hối tiếc thì e rằng đó là bản thiết kế nhà của bà Vệ còn chưa hoàn thành. Nghĩ đến bà ấy, Giang Tử Khê cảm thấy có chút hối tiếc, bà Vệ thật sự là một người phụ nữ rất tốt, cả hai luôn có thể thống nhất ý tưởng thiết kế và thẩm mỹ, tuy thời gian hợp tác chưa lâu nhưng họ rất thân thiết với nhau.

Trong lúc Giang Tử Khê đang ngồi suy ngẫm, cô đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa quay đầu lại thì thấy Thẩm Tiêu đang đứng ở cửa nhìn cô.

Thấy cô quay lại, Thẩm Tiêu nói: "Ra ăn sáng đi."

Giang Tử Khê gật đầu, xách túi đứng dậy, cùng Thẩm Tiêu rời khỏi phòng ngủ. Vừa mở cửa phòng trẻ con ra, cô hơi ngạc nhiên phát hiện hai đứa trẻ trên giường đã tỉnh, sau khi mặc quần áo xong thì ngồi ở mép giường, trông dáng vẻ thì hình như đang chuẩn bị đi giày.

Khi cô mở cửa bước vào, hai đứa trẻ còn đang nói gì đó, nét mặt chúng rất vui vẻ và hào hứng, có lẽ là nghĩ đến chuyện hôm nay chúng sẽ được đi công viên Đại Dương.

Nhìn thấy Giang Tử Khê bước vào, Thẩm Duệ và Lâm Thư Thư dừng động tác, cùng nhau chào buổi sáng với Giang Tử Khê.

Giang Tử Khê không khỏi thích thú trước dáng vẻ nghiêm túc của hai đứa trẻ, cô ra hiệu với hai bé: "Buổi sáng tốt lành, chúng ta ra ngoài ăn sáng thôi, sau khi ăn sáng xong sẽ xuất phát."

Vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng hoan hô nho nhỏ của Thẩm Duệ, Lâm Thư Thư ở bên cạnh không hề hoan hô, nhưng lại nắm chặt hai tay nhỏ đầy kích động, hai bé nhanh chóng đi giày, theo Giang Tử Khê cùng nhau đi ăn sáng.

Sau bữa sáng, Thẩm Tiêu lái xe đưa bốn người đến công ty của Giang Tử Khê, sau khi xe dừng lại, Giang Tử Khê ra hiệu cho Thẩm Tiêu ở đây đợi rồi mới xuống xe, cô xách túi đi lên lầu.

Lúc lên thang máy đến văn phòng của Đổng Triều Dương, cô không ngờ lại đụng phải Tưởng Thần vừa đi ra khỏi văn phòng của Đổng Triều Dương.

Khi Giang Tử Khê nhìn thấy mặt mũi Tưởng Thần sưng tím xanh, cô lập tức hiểu được vì sao lần này Đổng Triều Dương lại phải cách chức cô. Bạn thân lúc nhỏ của mình bị đánh thành dáng vẻ như thế này, có thể đứng ngồi không yên thì đúng là thần tiên rồi.

Nhưng nhìn mặt mũi Tưởng Thần sưng tím xanh rất thảm như vậy, trong lòng Giang Tử Khê lại không hề có chút thương cảm, thậm chí còn muốn bật cười, chẳng lẽ đây là... cái giá cho việc quấy rối phụ nữ đã có gia đình?

Giang Tử Khê thu hồi ánh mắt, không nhìn về phía Tưởng Thần nữa.

Nhưng khi Tưởng Thần thấy Giang Tử Khê như thế này, anh ta chỉ cảm thấy trong lồng ngực nghẹt thở không lên được và cũng không xuống được. Hôm qua, anh ta nhận được điện thoại của Đổng Triều Dương, biết được sáng nay Giang Tử Khê sẽ tới từ chức, nên anh ta đã đến đây từ sớm. Chỉ cần Giang Tử Khê có thể nhận lỗi với anh ta thì chuyện này sẽ cho qua, không bị mất việc.

Nhưng bây giờ Giang Tử Khê còn không thèm nhìn anh ta, rõ ràng là càng không thể nhận lỗi với anh ta.

Trong một khoảnh khắc, Tưởng Thần thực sự muốn hỏi Giang Tử Khê xem rốt cuộc cô có trái tim hay không, tại sao cô lại thà đi theo người đã làm tổn thương mình theo cách đó còn hơn là chấp nhận một người tốt hơn.

Đúng vậy, không thể phủ nhận rằng hiện tại Thẩm Tiêu đã khá hơn, nhưng ai có thể đảm bảo rằng Thẩm Tiêu sẽ tốt được bao lâu? Nếu anh lại trở về dáng vẻ của trước đây thì Giang Tử Khê còn có thể bình tĩnh và lạnh nhạt giống như hiện tại, còn có thể ngoảnh mặt làm ngơ anh ta không?

Sử dụng cái đã biết để cược cái chưa biết, hành vi như vậy là quá ngốc nghếch!

Tuy nhiên, anh ta lại không thể buông bỏ được người phụ nữ vô cùng ngốc nghếch này.

Sau khi nhìn thấy Giang Tử Khê, Tưởng Thần biết cô sẽ không cúi đầu trước mình, huống chi là khuất phục mình. Khi hai người đi ngang qua nhau, Tưởng Thần thở dài, thấp giọng nói: "Không cần phải nộp đơn xin từ chức nữa đâu, người nên đi là tôi chứ không phải là em."

Nghe vậy, bước chân của Giang Tử Khê không hề có chút dừng lại, khóe môi hơi cong lên, nhẹ nhàng đáp: "Không cần anh Tưởng phải lo lắng."

Sau khi nói xong, cô không chút do dự đẩy cửa phòng làm việc của Đổng Triều Dương, dứt khoát bước vào, không để lại chút mặt mũi nào cho Tưởng Thần.

Chân Tưởng Thần như dán chặt xuống đất, nhìn cửa văn phòng của Đổng Triều Dương đóng chặt, anh ta không thể động đậy.

Sau khi Giang Tử Khê vào cửa, cô nói ngắn gọn công việc của mình và khách hàng giao lại cho Đổng Triều Dương trước, sau khi xử lý xong việc, cô đưa đơn từ chức mà mình đã chuẩn bị cho Đổng Triều Dương.

Nhìn đơn xin từ chức đẩy tới trước mặt mình, Đổng Triều Dương biết chắc chắn Tưởng Thần không thể thương lượng với Giang Tử Khê. Cho dù chuyện này đã nằm trong dự đoán của anh ấy, nhưng trong lòng anh ấy vẫn cảm thấy tiếc nuối.

"Có lẽ vừa rồi cô cũng đã gặp Tưởng Thần, sáng nay cậu ấy tới tìm tôi chỉ là muốn tôi..."

Đổng Triều Dương chưa kịp nói xong thì đã bị Giang Tử Khê cắt ngang.

"Anh không cần phải nói gì cả, có một số việc không thể thu hồi lại." Giang Tử Khê nhìn Đổng Triều Dương, giọng nói lại rất rõ ràng khiến người ta không thể coi nhẹ.

Cô cười rồi nói tiếp: "Rất cảm ơn sự quan tâm của anh trong khoảng thời gian này, trên đời này không có bữa tiệc nào là không tàn, giám đốc Đổng, tạm biệt."

Nói xong, cô không còn chút lưu luyến nào nữa mà xoay người mở cửa phòng làm việc của Đổng Triều Dương rồi bước ra ngoài.

Cô đã xử lý mọi thứ trong phòng làm việc, nhưng ngày hôm qua cô sợ Thẩm Tiêu và con lo lắng nên cô không mang đồ xuống. Nhưng sáng nay vì chuyện của mẹ cô, Thẩm Tiêu đã biết hết mọi chuyện nên đương nhiên không cần che giấu nữa.

Giang Tử Khê ôm hộp đựng đồ của mình, nói lời tạm biệt với các đồng nghiệp, cuối cùng nhìn quanh nơi cô đã vật lộn trong hơn hai tháng rồi tiêu sái rời khỏi đây.

Khi cô đi, Tưởng Thần vẫn chưa đi, nhưng chuyện này cũng không liên quan gì đến Giang Tử Khê, cô vào thang máy đi xuống lầu, Thẩm Tiêu và các con vẫn đang đợi cô ở dưới lầu.

Nhìn thấy Giang Tử Khê ôm chiếc hộp đi ra, Thẩm Tiêu xuống xe mở cốp giúp cô, nhận lấy chiếc hộp trong tay cô bỏ vào trong, anh nghiêng người về phía Giang Tử Khê, hỏi: "Chúng ta xuất phát?"

Giang Tử Khê gật đầu, hiếm khi cô lộ ra dáng vẻ thoải mái, cười nói: "Đi, các con nóng lòng lắm rồi."

Công viên Đại Dương ở thành phố C là công viên Đại Dương lớn nhất cả nước, dù bạn đến vào thời điểm nào thì lượng hành khách ở đây cũng vô cùng đông. Nếu là ngày nghỉ thì toàn bộ công viên Đại Dương sẽ trở nên đông đúc, lượng hành khách sẽ đạt một con số khá kinh hoàng.

Khi Thẩm Tiêu và Giang Tử Khê lái xe đưa hai đứa trẻ tới nơi thì lúc đó chỉ mới chín giờ, chín rưỡi công viên mới mở cửa. Họ không đến muộn, nhưng đội ngũ xếp hàng ở phòng vé của công viên đã dài dằng dặc, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta có chút tuyệt vọng.

Giang Tử Khê vừa định đi xếp hàng, nhưng đã bị Thẩm Tiêu ngăn lại.

"Để tôi đi, có nhiều người như vậy em đừng chen lấn, em đưa Tiểu Duệ và Thư Thư đến nhà hàng bên cạnh nghỉ ngơi một lát đi." Thẩm Tiêu vừa nói vừa chỉ vào nhà hàng bên cạnh công viên được chế tạo trông giống như một con tàu.

Giang Tử Khê do dự một hồi, cuối cùng gật đầu: "Được rồi, bọn tôi qua đó chờ anh." Nói xong, cô cầm lấy tay của Thẩm Duệ trong tay Thẩm Tiêu, tay còn lại cầm lấy tay Thư Thư, ba người cùng nhau đi về phía nhà hàng có tạo hình đặc biệt tinh xảo.

Thẩm Tiêu đã xếp hàng gần một tiếng đồng hồ mới mua được vé, may mắn thay, ngoài việc phải xếp hàng mua vé thì xét theo lượng hành khách đông, lối vào công viên tổng cộng có tám lối đi, tốc độ rất nhanh nên không cần phải xếp hàng hai lần.

Khi họ vừa bước vào công viên, một nhân viên đứng ở cửa chào đón họ và đưa cho họ bản đồ phân bố các địa điểm và cơ sở giải trí khác nhau trong công viên, cũng như các địa điểm biểu diễn động vật khác nhau trong công viên ngày hôm nay và thời gian bắt đầu biểu diễn.

Ngoài ra còn đưa cho họ bốn cái bờm có hai sừng rồng nhỏ.

Dưới sự yêu cầu nhiệt tình của hai đứa trẻ, Thẩm Tiêu và Giang Tử Khê ngồi xổm xuống đeo cho chúng cái bờm cài đầu trẻ con vô cùng ngộ nghĩnh đó. Nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng hai đứa trẻ lại chưa hài lòng với chuyện này, ngược lại còn háo hức muốn đeo cái bờm đó cho hai người họ.

Hôm nay đi chơi là để hai đứa trẻ vui vẻ nên Thẩm Tiêu và Giang Tử Khê nhìn nhau, mặc dù nhìn thấy ánh mắt bất lực của nhau nhưng họ vẫn cúi đầu xuống rất hợp tác để hai đứa trẻ muốn làm gì thì làm.

Hậu quả của việc muốn làm gì thì làm đó chính là khi là Giang Tử Khê ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Tiêu, cô suýt nữa đã bật cười thành tiếng.

Có lẽ là bởi vì Thẩm Duệ không có đủ lực, mặc dù đã rất cố gắng đeo lại cái bờm cho Thẩm Tiêu nhưng cái bờm này vẫn bị vẹo, thay vì nói là đeo trên đầu thì thà nói là treo trên tóc còn hơn. Kết hợp với khuôn mặt vô cảm của Thẩm Tiêu trông thực sự rất hài hước và vui nhộn.

Tuy nhiên, khi Giang Tử Khê không nhịn được nở nụ cười, cô lại không ngờ rằng dáng vẻ hiện tại của cô thật ra cũng không hơn Thẩm Tiêu là bao. Mặc dù Thư Thư hơn Thẩm Duệ một tuổi, nhưng dáng vẻ của cô bé cũng tương đương với Thẩm Duệ. Bởi vì là trẻ con, mặc dù bình thường cô bé trông hung dữ, nhưng trên thực tế có lẽ lực của cô bé có thể không bằng Thẩm Duệ đâu.

Vì vậy, trong mắt của Thẩm Tiêu, cái bờm đeo trên đầu Giang Tử Khê không chỉ bị ngược ra sau mà còn vô tình đè vào đó một chiếc sừng rồng nhỏ. Khi nhìn thấy vẻ mặt không nhịn cười được của Giang Tử Khê, Thẩm Tiêu đoán rằng dáng vẻ hiện tại của mình chắc chả ra làm sao cả.

"Đừng nhúc nhích."

"Em đừng nhúc nhích."

Hai người đồng thanh lên tiếng, lời nói vừa dứt cả hai đều sững sờ.

"Bờm trên đầu."

"Bờm trên đầu bị lệch."

"..."

Sự hiểu biết ngầm không thể giải thích này khiến nụ cười khó khăn lắm mới nhịn được của Giang Tử Khê lại tiếp tục nở rộ, cô ho nhẹ một tiếng, che giấu sự ngượng ngùng không thể giải thích được, nói với Thẩm Tiêu: "Anh cúi đầu xuống đi."

Thẩm Tiêu ngoan ngoãn cúi đầu xuống, sau đó cảm giác được ngón tay ấm áp chạm vào trên đầu, động tác của cô rất nhẹ khiến toàn thân Thẩm Tiêu hơi cứng ngắc.

Vài giây sau, Giang Tử Khê thu tay về, hài lòng nhìn kiệt tác của mình, cười nói: "Được rồi."

Nghe vậy, Thẩm Tiêu rũ mắt xuống, nhỏ giọng đáp: "Ừ."

Lời vừa dứt, anh liền lợi dụng chiều cao của mình để giúp Giang Tử Khê cởi bỏ cái bờm trên đầu cô, vuốt lại mái tóc rối bù của cô khi đeo cái bờm vừa rồi, rồi anh lại đeo cặp sừng rồng vào cho cô. Trông anh rất nghiêm túc, như thể không phải anh đang đeo một cái bờm dễ thương mà là một chiếc vương miện trị giá ngàn vàng.

Tuy nhiên, có lẽ thứ mà Thẩm Tiêu cẩn thận đối xử không phải là thứ trong tay anh mà là người đang đeo nó.

Sau khi tỉ mỉ giúp Giang Tử Khê đeo vào, Thẩm Tiêu thu tay lại, phát hiện Giang Tử Khê đang nhìn mình chằm chằm, lúc này anh mới chợt nhận ra động tác của mình đã đi quá xa.

Thẩm Tiêu có chút xấu hổ, không biết tay thu về nên để ở nơi nào, anh có chút vội vàng nhìn đi chỗ khác, khô khan giải thích: "Bờm đeo ngược."

Nhìn thấy dáng vẻ khó xử của anh, Giang Tử Khê không biết vì sao lại đột nhiên càng muốn cười, cô vươn tay nắm lấy tay Lâm Thư Thư, nói: "Cảm ơn, chúng ta đi thôi."

Nhìn thấy Giang Tử Khê không có phản ứng gì cả, cuối cùng trái tim của Thẩm Tiêu chậm rãi rơi xuống, anh cũng nắm lấy đôi tay nhỏ của Thẩm Duệ, một gia đình bốn người đi vào bên trong công viên, bóng dáng trông rất hài hòa.

Sau khi thảo luận với hai đứa trẻ, họ đi đến thủy cung trước, đưa Lâm Thư Thư và Thẩm Duê đi xem các loại cá, cá đủ màu sắc và nhân viên nuôi cá trong bể. Mọi thứ trong thủy cung khiến hai đứa trẻ không thể rời mắt, chúng mở to hai mắt như muốn in hết những con cá ở đây vào trong tâm trí, chăm chú quan sát chúng.

Thấy bọn trẻ thích như vậy, Giang Tử Khê và Thẩm Tiêu cũng không thúc giục mà lặng lẽ đi theo bọn trẻ quan sát các loại cá và sinh vật biển bên trong.

Họ đã đi dạo trong thủy cung được gần một tiếng, hai đứa trẻ miễn cưỡng tạm biệt đàn cá trong thủy cung và lên đường đến điểm đến tiếp theo.

Mặc dù hệ thống thông gió trong bể cá rất tốt, nhưng suy cho cùng thì lượng hành khách rất đông, nhiều loài cá trong bể cá có yêu cầu cực kỳ khắt khe về môi trường sống nên nhiệt độ của cả bể cá cao hơn so với bên ngoài, chắc chắn lâu dần sẽ khiến mọi người cảm thấy hơi nhàm chán.

Nếu nhiệt độ trong bể cá cao, thì khu Polar Pavilion bên cạnh bể cá hoàn toàn là một thế giới khác.

Để các loài động vật trong công viên thích nghi, một mảnh băng và tuyết được khắc bên trong Polar Pavilion. Vì nhiều loài động vật ở vùng cực rất nhạy cảm nên để bảo vệ những loài động vật này và bảo vệ du khách, Polar Pavilion đã áp dụng hình thức tham quan bằng mô hình ô tô cho khách du lịch, đi xe tham quan khu Polar Pavilion.

Polar Pavilion chiếm một diện tích lớn, chiếm gần 1/4 diện tích của cả công viên Đại Dương, dù là xe buýt tham quan thì cũng phải mất hai mươi phút để tham quan trọn vẹn Polar Pavilion. Cũng chính vì diện tích rộng, các loài sinh vật và nhiều loài động vật ở trong Polar Pavilion của công viên Đại Dương ở thành phố C mới nổi tiếng hơn, thu hút vô số khách du lịch.

Nếu nói có điều gì đó không tốt thì e rằng cũng chỉ có việc cần xếp hàng.

Đúng vậy, nếu muốn đi xe cáp ngắm cảnh Polar Pavilion, việc đầu tiên là phải xếp một hàng dài thật dài. Theo kế hoạch ban đầu của Thẩm Tiêu và Giang Tử Khê thì hai người định đưa hai đứa trẻ đến những nơi khác để chơi trước, sẽ đến Polar Pavilion cuối cùng, nhưng Lâm Thư Thư và Thẩm Duệ lại rất có hứng thú với Polar Pavilion, vì vậy...

Chỉ có thể cay đắng tiếp tục đi xếp hàng.

Thẩm Tiêu vốn định để Giang Tử Khê đưa hai đứa trẻ đi chơi chỗ khác trước, anh xếp hàng xong sẽ gọi điện thoại cho bọn họ rồi sẽ quay lại.

Nhưng đề nghị này đã bị Giang Tử Khê từ chối ngay khi anh vừa mở miệng.

"Vì Thư Thư và Tiểu Duệ đã quyết định đến đây thì nên để tụi nhỏ tự đi xếp hàng, chúng ta chỉ có thể đồng hành, không thể làm điều đó thay tụi nhỏ."

Đây là những gì Giang Tử Khê đã nói.

Nghe xong lời này, hai đứa nhỏ vô cùng nghiêm túc gật đầu, không có một chút bất mãn nào cả, ngay sau đó liền đứng ở đuôi bắt đầu xếp hàng.

Thẩm Tiêu nghe vậy thì sững sờ, bởi vì anh chưa từng có con nên thực ra nuôi dạy con không được tốt lắm, nhiều nhất cũng chỉ là một ông bố ngốc nghếch mới vào nghề, về phần dạy con thì Giang Tử Khê càng có kinh nghiệm hơn.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Thẩm Tiêu bất giác mang theo chút kính nể nhìn về phía Giang Tử Khê.

Sau khi cảm nhận được sự thay đổi của Thẩm Tiêu, Giang Tử Khê gần như dở khóc dở cười trước phản ứng của anh, cô nói: "Sao lại nhìn tôi như vậy?"

Thẩm Tiêu lắc đầu nói thẳng: "Không phải, tôi chỉ cảm thấy em rất giỏi, là một người mẹ rất tốt."

Nghe được những gì Thẩm Tiêu nói, Giang Tử Khê sững sờ, hồi lâu sau, Thẩm Tiêu còn tưởng rằng cô sẽ không nói gì thì bỗng nhiên nghe thấy Giang Tử Khê nói nhỏ: "Cảm ơn."

Sau một vài giây ngừng lại, anh lại nghe thấy cô nói thêm một câu nữa.

"Anh cũng sẽ là một người ba tốt."

Không biết là có chuyện gì, sau khi nghe những lời này của Giang Tử Khê, Thẩm Tiêu đột nhiên cảm thấy mình có vẻ hơi nóng, có lẽ là do nhiệt độ ở đây quá cao!

"Tôi hơi nóng, tôi ra ngoài hít thở một chút, tôi sẽ quay lại ngay." Sau khi vội vàng nói với Giang Tử Khê, Thẩm Tiêu sải bước đi về phía cổng Polar Pavilion.

Đôi tình nhân trẻ đang đứng bên cạnh nghe thấy Thẩm Tiêu nói như vậy thì đã rất ngạc nhiên, chàng trai ngơ ngác hỏi bạn gái: "Em thấy nóng... không?"

Sau khi cô gái chạy đến chỗ Giang Tử Khê cười xin lỗi, cô ấy liền đập vào vai chàng trai với vẻ mặt tỉnh bơ: "Anh nói nhiều quá đấy, xếp hàng tử tế đi!"

Nhìn thấy vậy, Giang Tử Khê hơi bất lực lắc đầu, nhưng lúc cô cúi đầu xuống, nụ cười không che giấu được trên môi lộ rõ tâm trạng lúc này của cô rất tốt.

Sau khi đi ra khỏi khu Polar Pavilion, Thẩm Tiêu nhìn thấy một gian hàng nhỏ bán nước và nhiều đồ lưu niệm ở cách đó không xa, anh lập tức chạy tới.

Để ngăn ngừa việc du khách tùy ý cho các động vật ăn, khiến các loài động vật trong công viên bị ốm, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng vì chúng ăn phải thứ không thể ăn được. Công viên Đại Dương không cho phép du khách mang bất kỳ thức ăn nào vào công viên, nếu muốn ăn thì chỉ có thể mua ở trong công viên.

Khi Thẩm Tiêu đi qua, xung quanh gian hàng nhỏ đã có rất nhiều khách du lịch, Thẩm Tiêu lấy vài chai nước khoáng. Khi anh định trả tiền thì nhìn thấy một vòng hoa nhỏ treo bên cạnh quầy hàng, trông nó rất đẹp.

Ma xui quỷ khiến anh lại cầm lấy một vòng, hỏi ông chủ đang bận rộn đứng bên trong: "Cái vòng hoa này có bán không?"

Nghe vậy, ông chủ quay đầu lại, nhìn thấy vòng hoa trong tay Thẩm Tiêu, ông ta cười nói: "Không bán đâu, đó là thứ mà con gái của tôi rảnh rỗi làm ra để chơi thôi, nếu cậu thích thì lấy đi, không cần trả tiền, coi như là quà tặng."

Một cô bé chừng mười lăm, mười sáu tuổi đứng bên cạnh ông chủ cũng mỉm cười gật đầu, anh thầm nghĩ chắc đó là con gái ông chủ.

Sau khi cảm ơn ông chủ, Thẩm Tiêu cầm lấy một cái, nhưng đi được hai bước anh lại quay lại, cầm lấy một cái khác nữa, để lại năm mươi tệ, sau đó anh mới cầm chai nước đi về hướng Polar Pavilion.

Khi Thẩm Tiêu đi đến, cuối cùng chiếc xe tham quan đã quay trở lại và chở một nhóm du khách đang xếp hàng ở phía trước. Đám Giang Tử Khê đã xếp hàng ở phía trước, có lẽ một chuyến nữa là họ có thể lên xe.

Nhìn thấy Thẩm Tiêu đi tới, Giang Tử Khê lập tức nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Thẩm Duệ và Thư Thư vẫy tay với anh, ra hiệu rằng bọn họ đang ở đây.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Thẩm Tiêu không nói ra được là có cảm giác gì, anh tăng tốc bước đến bên cạnh bọn họ.

Mở nắp chai nước đã mua và đưa cho ba người họ, sau đó nhân lúc Thư Thư đang uống nước, anh đeo chiếc vòng hoa nhỏ giấu sau lưng đội lên đầu cô bé.

Cảm thấy trên đầu có chút ngứa, Lâm Thư Thư cầm chai nước trợn to hai mắt nhìn Thẩm Tiêu, như là đang hỏi Thẩm Tiêu có chuyện gì vậy.

Thẩm Tiêu nhún vai, giả vờ vô tội rằng mình không biết gì.

Tuy nhiên, bạn nhỏ Thẩm Duệ đang đứng cạnh Lâm Thư Thư ngạc nhiên nhìn Lâm Thư Thư và nói nhỏ: "Chị Thư Thư đội vòng hoa giống như một cô tiên nhỏ trong phim hoạt hình ý."

Giang Tử Khê buồn cười trước phản ứng của hai đứa nhỏ, cô còn chưa kịp nói chuyện đã cảm thấy trên đầu mình cũng hơi nặng, lúc này người kinh ngạc lại chính là Giang Tử Khê.

"Mẹ cũng trở thành tiên nữ!" Thẩm Duệ vỗ bàn tay nhỏ của mình, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.

Cô duỗi tay sờ đầu của mình, Giang Tử Khê nhìn Thẩm Tiêu không nói một lời giả như điêu khắc đứng ở bên cạnh, cô nhướng mày hỏi: "Thì ra là còn có phần của tôi."

Mặc dù không có nhắc tên, nhưng mọi người đều biết là Giang Tử Khê hỏi Thẩm Tiêu.

Sau khi Thẩm Tiêu im lặng một lúc, anh khẽ gật đầu, giọng nói đờ đẫn và cứng ngắc: "Ừ."

Nhìn dáng vẻ khó xử của Thẩm Tiêu, trong mắt Giang Tử Khê tràn đầy ý cười. Đột nhiên, Giang Tử Khê nhận ra hôm nay mình cười nhiều hơn mấy lần so với thường ngày trong năm, đúng thật là...

Biết Thẩm Tiêu khó xử, Giang Tử Khê cũng không trêu chọc anh nữa, bốn người yên lặng xếp hàng. Thỉnh thoảng nghe được hai đứa nhỏ nói chuyện, bầu không khí không có chút ngại ngùng nào, ngược lại trong yên lặng còn có chút ấm áp.

Cuối cùng, sau khi xếp hàng khoảng bốn mươi năm mươi phút, bốn người họ lên xe buýt tham quan như họ muốn và bắt đầu tham quan phong cảnh của Polar Pavilion, quan sát các loài động vật sống trong Polar Pavilion.

Mặc dù thời gian chờ đợi rất lâu nhưng phải thừa nhận rằng khung cảnh của Polar Pavilion và các loài động vật chắc chắn rất đáng để chờ đợi. Toàn bộ Polar Pavilion là một màu trắng trơn, khiến người ta có cảm giác như đang ở Bắc Cực, nhìn bao la một màu trắng xóa.

Khi xe tham quan chạy ngang qua, thỉnh thoảng các loài động vật sẽ tò mò nhìn vào đây. Một số con to gan hơn một chút, thậm chí còn chủ động đến xem xe đã đột nhập vào lãnh thổ của chúng.

Khi chiếc xe tham quan chạy đến khu chim cánh cụt, hai đứa trẻ nhìn đàn chim cánh cụt mũm mĩm đang đi lắc lư, chúng không thể rời mắt chút nào, chúng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, trong lòng tràn đầy phấn khích và ca ngợi.

Đặc biệt là khi xe tham quan dừng lại, một chú chim cánh cụt bất ngờ tách khỏi đoàn và loạng choạng bước về hướng xe tham quan, tất cả những người trên xe đều đột nhiên nín thở, không dám thở mạnh, sợ rằng hành động của mình sẽ vô tình làm giật mình chú chim cánh cụt đang đi chậm rãi.

Chú chim cánh cụt mập mạp đã không phụ sự mong đợi của mọi người, một đôi mắt nhỏ tràn đầy ngây thơ ra khỏi cửa kính ô tô ngắm cảnh với tốc độ rất chậm. Càng may mắn hơn là nơi chú chim cánh cụt đến lại tình cờ là ở trước mặt Thẩm Duệ và Lâm Thư Thư.

Hai đứa trẻ chưa bao giờ nhìn thấy một con chim cánh cụt ở gần như vậy nên đã choáng váng, chúng căng thẳng đến mức cứng đờ không dám nhúc nhích vì sợ con chim cánh cụt mập mạp sẽ bị doạ sợ mà chạy.

Tuy nhiên, dù cuối cùng chú chim cánh cụt không chạy nhưng đã đến giờ xe buýt tham quan cần phải đưa du khách trở lại. Khi chiếc xe từ từ di chuyển, hai đứa trẻ có chút miễn cưỡng nhìn chú chim cánh cụt đang biến mất và vẫy đôi tay nhỏ bé về phía cửa sổ, cũng có thể coi là một cái kết viên mãn cho cảnh tượng ngắn ngủi này.

Có lẽ là do chú chim cánh cụt chủ động đến gần xe tham quan nên cho dù có nhìn thấy bao nhiêu động vật ở phía sau, Lâm Thư Thư và Thẩm Duệ đều có hơi không có hứng thú. Cho đến khi tham quan Polar Pavilion kết thúc, trong đầu hai đứa trẻ vẫn là chú chim cánh cụt mập mạp đó.

Bọn trẻ luôn là đối tượng nhạy cảm nhất với phản ứng của chúng, thấy Thẩm Duệ và Thư Thư sau khi xuống xe vẫn ngoái đầu nhìn sau, hai người lớn Thẩm Tiêu và Giang Tử Khê cũng có chút bất lực.

Tuy nhiên, khi bốn người chuẩn bị rời khỏi Polar Pavilion thì bỗng nhiên nhìn thấy một quầy chụp ảnh ngay lối vào Polar Pavilion. Có một nhân viên đứng ở đó, bảo mọi người vào đây xem ảnh vừa chụp lúc nãy, nếu có bất kỳ bức ảnh nào mà bạn thích thì còn có thể được rửa ảnh và mang đi.

Tuy nhiên, phải trả phí rửa ảnh, một bức ảnh có giá hai mươi tệ, không tính là rẻ.

Nhưng dù vậy Thẩm Tiêu và Giang Tử Khê vẫn cùng hai đứa trẻ đi qua, khi xem ảnh, họ bất ngờ nhìn thấy hình ảnh hai đứa trẻ đứng bên cửa sổ ô tô ngắm cảnh, đối mặt với chú chim cánh cụt mập mạp bên ngoài cửa sổ. Đôi mắt ấm áp và xinh đẹp, mọi người chỉ cần nhìn vào là không thể không mỉm cười.

"Bức này đi!"

"Rửa bốn bức ảnh!"

Gần như ngay lúc nhìn thấy bức ảnh này, Thẩm Tiêu và Giang Tử Khê lại đồng thanh nói.

Chỉ có điều lần này cả hai nhìn nhau, ánh mắt của họ không còn ngượng ngùng mà là một nụ cười nhạt và sự thấu hiểu ngầm.

Cuối cùng, bức ảnh được rửa bốn tấm và đưa đến tay bốn người, sau khi hai đứa trẻ có được bức ảnh, tâm trạng vốn dĩ đang chán nản lập tức vui mừng trở lại. Nhìn chú chim cánh cụt mập mạp trong bức ảnh một cách đầy yêu thương, bàn tay nhỏ bé cẩn thận nâng niu chú chim cánh cụt trong bức ảnh, trên khuôn mặt lại nở nụ cười rạng rỡ.

Thời gian thư giãn luôn trôi qua nhanh chóng, sau khi rời Polar Pavilion, bốn người họ đi dạo quanh công viên chưa được bao lâu thì đã đến buổi trưa. Khu ăn uống đã chật ních người, còn có không ít người đang đứng ở bên cạnh bàn, rõ ràng là đang định chờ người khác ăn xong là đến lượt mình ngồi xuống.

Không chỉ vậy, ở những nơi bán đồ ăn cũng phải xếp hàng dài, điểm không tốt duy nhất ở khu danh lam thắng cảnh có lẽ là ở đây, đồ ăn ở khu danh lam thắng cảnh rất đắt và hương vị không được ngon cho lắm. Công viên Đại Dương cấm du khách mang đồ ăn ngoài vào nên dù giá đắt và không ngon, thì khi vừa đến giờ ăn khu ăn uống vẫn chật kín người.

Dù có vất vả mua cơm trưa đến mấy cũng phải đợi hoặc chỉ đứng ăn vì không còn chỗ, ăn một bữa chẳng khác gì đánh một trận chiến, nhốn nháo hoảng loạn.

Lúc Thẩm Tiêu và Giang Tử Khê cùng hai đứa trẻ ra khỏi khu ăn uống đã gần hai giờ chiều, hai người đều đã mệt, không phải thân thể có bao nhiêu mệt mỏi mà nhiều hơn nữa là trong lòng mệt mỏi. Không chỉ có mua cơm phải tìm chỗ ngồi, mà lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm hai đứa trẻ, nói ngắn gọn là còn mệt hơn lúc đi làm gấp trăm lần.

May mắn là hai giờ chiều vừa đúng lúc là thời gian diễn ra buổi biểu diễn đại dương, sau khi vào địa điểm cùng dòng người và tìm một chỗ ngồi ở hàng ghế đầu, cuối cùng thần kinh căng thẳng của Thẩm Tiêu và Giang Tử Khê cũng có thể thả lỏng một chút.

Điều đáng nói là khi xem màn biểu diễn, Thẩm Tiêu lại được chọn là khán giả may mắn để giao lưu với cá voi trắng.

Vốn dĩ Thẩm Tiêu không muốn đi, nhưng không chống lại nổi ánh mắt lấp lánh tràn đầy mong đợi của Thẩm Duệ và Lâm Thư Thư, nên anh chỉ có thể bất lực bước lên như mong muốn của bọn trẻ.

Ở kiếp trước, có lẽ là bởi vì tà khí trên người quá nặng nên cái duyên của Thẩm Tiêu với động vật khá kém, đã đến mức mèo ghét chó chê, đi tới đâu cũng bị động vật trừng mắt, nhe răng nhìn.

Ngay cả con chó cảnh sát được nuôi trong đội của họ cũng sẵn sàng lao vào cắn anh bất cứ lúc nào khi nó gặp anh, cho dù người huấn luyện có thuyết phục nó như thế nào thì cũng vô dụng. Nhớ rõ lúc đó chuyện này còn được lan truyền rộng rãi trong đội của họ, thu hút rất nhiều tiếng ríu rít của đồng đội.

Cũng may sau hơn một năm làm thân với nhau, cuối cùng khi nó nhìn thấy anh cũng không cắn anh nữa, thỉnh thoảng sẽ gào lên với anh, nhưng đối với Thẩm Tiêu mà nói thì như vậy cũng đã rất mãn nguyện rồi.

Sau khi Thẩm Tiêu đứng trên sân khấu, khi người hướng dẫn cá voi trắng nói với anh rằng anh cần hợp tác với cá voi trắng để có một nụ hôn, cuối cùng khuôn mặt luôn bình tĩnh và vô cảm của Thẩm Tiêu cũng có chút suy sụp. Nhưng khi nhìn thấy ba người Giang Tử Khê ở trên khán đài không ngừng vẫy tay với mình, Thẩm Tiêu lại nuốt lại lời từ chối của mình.

Anh cắn răng làm theo hướng dẫn của huấn luyện viên, đi bộ đến bể bơi và cúi người xuống.

Anh vốn dĩ cho rằng mình đã đổi thể xác thì duyên phận của mình với động vật sẽ cải thiện hơn chút, nhưng thực tế tàn khốc đã nhanh chóng nói với Thẩm Tiêu rằng duyên với động vật gì gì đó đều là giả và không tồn tại.

Sau khi nhìn thấy Thẩm Tiêu đến gần, con cá voi trắng vốn ngoan ngoãn đó đã nhảy khỏi mặt nước và đến trước mặt Thẩm Tiêu theo cử chỉ của người huấn luyện...

Phun nước vào mặt anh.

Thẩm Tiêu: "..."

Huấn luyện viên: "..."

Khán giả: "…"

Giang Tử Khê ngồi trên khán đài cầm điện thoại di động quay video: "...???"

Sau một lúc im lặng, cuối cùng huấn luyện viên cũng có phản ứng, anh ta lập tức xin lỗi Thẩm Tiêu: "Xin lỗi anh, bình thường Tiểu Bạch rất ngoan, chưa bao giờ xuất hiện tình huống như vậy, hay là chúng ta thử lại xem?"

Thẩm Tiêu dứt khoát lắc đầu: "Không sao, tôi hiểu được, nhưng không cần đâu."

Huấn luyện viên có chút ngượng ngùng một hồi, nhưng nhìn thấy Thẩm Tiêu bị cá voi trắng phun nước ướt sũng, toàn thân nhếch nhác, anh ta cũng cảm thấy ngại khi mà ngăn anh lại nên đành phải xin lỗi lần nữa. Để nhân viên tại chỗ mang khăn tắm và quần áo đến, Thẩm Tiêu được mời đến khu vực nghỉ ngơi của nhân viên để thay quần áo.

Nói ra cũng thật kỳ lạ, sau khi Thẩm Tiêu rời đi, lần lượt có thêm ba khán giả tiến lên, mỗi người đều hoàn thành xuất sắc nụ hôn với cá voi trắng, tình huống của Thẩm Tiêu không xuất hiện nữa.

Khi Thẩm Tiêu quay trở lại khán đài, anh mặc một chiếc áo phông trắng có in logo và tên công viên Đại Dương, nhìn thấy Giang Tử Khê đang cùng hai đứa nhỏ tụ tập và chăm chú xem cái gì đó, Thẩm Tiêu cũng tò mò nhìn qua.

Lúc này, Thẩm Tiêu lập tức không nói nên lời.

Không nhìn thấy gì khác ngoài đoạn video đang phát trên điện thoại di động do Giang Tử Khê cầm, chính là đoạn video vừa rồi con cá voi trắng phun nước vào anh.

Vẻ mặt Thẩm Tiêu có chút bất lực, anh ho nhẹ nhìn ba người đang chăm chú xem.

Nghe thấy giọng của Thẩm Tiêu, bàn tay đang cầm điện thoại của Giang Tử Khê khẽ run, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt bất lực của Thẩm Tiêu, cô có chút ngượng ngùng cất điện thoại đi. Mở miệng muốn an ủi anh, nhưng ai mà biết sau khi cô nhìn thấy áo Thẩm Tiêu đang mặc thì không nhịn được nữa mà cười thành tiếng.

Mặc dù hai đứa trẻ không biết tại sao mẹ/cô của mình đột nhiên cười, nhưng chúng lại không nhịn được mà cùng nhau cười.

Thẩm Tiêu càng bất lực, anh nói: "Buồn cười lắm à?"

Nghe vậy, Giang Tử Khê cố nén cười lắc đầu, nói dối không chớp mắt: "Không đâu, chỉ cảm thấy anh mặc bộ đồ này... khá là đẹp trai."

Nói lời trái với lương tâm như vậy, chẳng lẽ em nói ra không thấy đau lòng à?

Đúng lúc này, màn biểu diễn trên sân khấu cuối cùng cũng kết thúc, khán giả xung quanh cũng dần dần rút lui, Thẩm Tiêu thở dài, đưa tay về phía Giang Tử Khê.

Giang Tử Khê nhìn bàn tay to rõ từng khớp xương của người đàn ông, cô hơi giật mình một hồi, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Có rất nhiều người, em và các con đi bên cạnh tôi, tôi bảo vệ các em." Thẩm Tiêu đang nói chuyện, nhưng lại thấy cô gái bên cạnh Giang Tử Khê có vẻ bị xô đẩy nhào về phía Giang Tử Khê. Anh lập tức nắm lấy tay Giang Tử Khê, một tay ôm cô vào lòng, tay kia túm lấy áo của cô gái kia khi cô gái định ngã xuống đất.

Cô gái kia còn đang bàng hoàng sắp khóc đến nơi, vội vàng xin lỗi hai người: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi thật sự không cố ý."

Thẩm Tiêu lắc đầu không nói gì, thấy cô ấy đứng vững vàng mới buông tay ra, ôm Giang Tử Khê và hai đứa nhỏ đi theo dòng người rời khỏi sân vận động.

Cho đến khi ra khỏi sân vận động và đến một nơi không còn đông đúc nữa, Thẩm Tiêu mới buông tay.

Giang Tử Khê cảm thấy thân nhiệt nóng bỏng trên vai dần dần rút lui, nhìn Thẩm Tiêu đang bị hai đứa nhỏ kéo không biết đang nói gì, trong lòng chợt cảm thấy hơi mất mát.

Mặc dù ngay cả bản thân cô cũng không biết mình mất mát vì điều gì.

Sau khi rời khỏi địa điểm biểu diễn, bốn người bọn họ đến khu vui chơi giải trí rộng lớn, các phương tiện quá nguy hiểm, náo nhiệt hai đứa nhỏ không chơi được. Chỉ có thể chơi những trò chơi nhẹ nhàng như băng chuyền, vòng đu quay ngựa gỗ, đu quay hình cốc, cuộc dạo chơi trên mặt trăng và những thứ tương tự.

Nhưng hai đứa nhỏ vẫn chơi rất là vui vẻ, nhất là khi đi ngang qua mấy quầy bắn súng và các quầy ném vòng tròn các kiểu, Thẩm Duệ vô cùng phấn khích. Cậu bé còn nhớ rõ hai tháng trước ở công viên đại sát tứ phương, thắng được rất nhiều đồ chơi.

Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của anh bạn nhỏ Thẩm Duệ, Thẩm Tiêu đã không làm cậu bé thất vọng. Trước sự bất lực của Giang Tử Khê, hai người họ dẫn hai đứa trẻ đến quầy ném phi tiêu trước, lấy mười phi tiêu, trừ cái đầu tiên ném hơi vụng về ra thì chín cái còn lại đều trúng hồng tâm.

Không chỉ thu hút sự tán thưởng và cổ vũ của những du khách xung quanh mà còn giành được một con gấu bông cao bằng nửa người cho Lâm Thư Thư.

Đây mới chỉ là bắt đầu, Thẩm Tiêu đi từng quầy, dù là đập búp bê, bắn súng, đánh vòng hay ném bóng, không có trò nào làm khó được Thẩm Tiêu. Đi dạo càng nhiều quầy, chiến lợi phẩm thu được càng nhiều, từ búp bê lớn cho đến các loại ô tô và súng đồ chơi, đã nhiều đến mức bốn người không thể rảnh tay.

Ngay lúc Giang Tử Khê đang hăng hái bàn luận xem sẽ cùng hai đứa nhỏ đi đến quầy hàng nào tiếp theo, cuối cùng Thẩm Tiêu không nhịn được bất lực nhắc nhở một chút: "Đi tiếp nữa là chúng ta không cầm được hết đâu, hay là lần sau lại tới?"

Lúc này ba người đang thảo luận mới hoàn hồn lại, Giang Tử Khê liếc nhìn thứ mà mình và Thẩm Tiêu đang cầm. Cũng không phải là không cầm nổi, đừng nói là tiếp tục “chinh chiến”, thậm chí là lấy hết những thứ này đi đến xe cũng là một nhiệm vụ khó khăn.

Giang Tử Khê ngừng thảo luận, phất tay, nói với hai đứa nhỏ: "Hôm nay chơi đến đây thôi, lần sau chúng ta lại tới."

Cuối cùng họ cũng dọn đồ lên xe, loanh quanh ăn xong bữa tối cũng đã hơn bảy giờ tối. Chắc hôm nay vui quá nên xe vừa rời thành phố C, một lớn hai nhỏ đã ngủ luôn trên xe.

Là người duy nhất trên xe còn có thể tỉnh táo, Thẩm Tiêu đậu xe bên đường, anh lấy ra chiếc áo khoác sáng nay Giang Tử Khê đã chuẩn bị nhưng không dùng đến để ở trong cốp xe, nhẹ nhàng khoác lên ba người họ rồi ngồi trở về vị trí lái xe, xe lại bắt đầu lên đường.

Bạn đang đọc Xuyên thành kẻ ăn bám của Thư Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi wendypham
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.