Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 7874 chữ

Bà Giang và Lâm Đại Hải nhanh chóng bị cảnh sát đưa về đồn cảnh sát.

Bởi vì hai người đều đã lớn tuổi, mà dáng vẻ hoàn toàn không biết tình hình gì hết, cho nên ghi lời khai không bao lâu liền được thả ra, nhưng mà dù vậy, vẻ mặt hai người cũng không chuyển biến tốt chút nào, trên mặt bọn họ đầy nóng nảy, họ không ngừng xin cảnh sát có thể cho họ gặp Lâm Húc Hải một chút hay không.

Đương nhiên nhận được câu trả lời là không.

Lâm Đại Hải là ba ruột của Lâm Húc Hải, Lâm Húc Hải là con trai duy nhất của Lâm Đại Hải, Lâm Đại Hải sốt ruột là chuyện đương nhiên, nhưng bà Giang lại khiến người khác không hiểu được, cũng không phải là con trai ruột, hơn nữa từ trước tới nay bình thường ở trong nhà Lâm Húc Hải luôn la lên mắng xuống người mẹ kế là bà Giang này, hoàn toàn không xem bà ấy là mẹ.

Ngược lại, nói là người giúp việc còn đúng hơn là mẹ.

Nhưng bây giờ người khóc ầm ĩ, dữ dội nhất là bà Giang, hai vợ chồng ngồi trên mặt đất lạnh như băng trong sảnh lớn của đồn cảnh sát, tiếng gào khóc vang khắp đồn cảnh sát, làm ồn đến đau cả đầu.

Lâm Đại Hải vẫn dễ nói chuyện hơn, cuối cùng ông ta vẫn còn nhớ mình là một người đàn ông, vẫn không khóc, nhưng mà miệng vẫn mắng chửi không ngừng, nhưng sau khi bị cảnh sát cảnh cáo mấy lần cũng hậm hực ngậm miệng lại.

Nhưng bà Giang không như vậy, bà ấy không mắng chửi một chữ nào, mà bà ấy khóc lóc, khóc không ngừng, tưởng chừng như muốn khóc cạn hết nước mắt, ánh mắt cũng khóc đến thành mờ đi, ai không biết e rằng còn cho là người bị bắt không phải con chồng mà là con ruột.

Mắng chửi người khác còn có thể cảnh cáo được, nhưng làm gì có điều luật nào của Hoa Hạ cấm mọi người khóc, bà Giang vừa không chửi bới cảnh sát, cũng không gây cản trợ công vụ, muốn mời bà ấy ra khỏi đồn cảnh sát, bây giờ bà ấy là người có tuổi, ngộ nhỡ lúc tranh chấp xảy ra chuyện gì sơ xuất, sẽ trông rất khó coi.

Thấy đây là đôi vợ chồng hoàn toàn không nghe khuyên bảo, cảnh sát chỉ có thể bắc đắc dĩ tra lại hộ khẩu một chút, sau khi biết được bà Giang còn có một người con gái ruột, gọi điện thoại cho Giang Tử Khê nhờ cô dẫn ông lão đi.

Nếu là lúc bình thường, điện thoại cá nhân của Giang Tử Khê sẽ có thể liên lạc được.

Nhưng hôm nay Thẩm Tiêu uống một chút rượu, có hơi nhức đầu, Giang Tử Khê sợ quấy rầy sự nghỉ ngơi của anh, sau khi thu xếp ổn thỏa cho Thẩm Tiêu, trước khi ngủ liền trực tiếp tắt điện thoại, sáng sớm ngày mai mới mở máy.

Chẳng qua không ai ngờ được lúc này lại trùng hợp như vậy, vừa khéo hôm nay Giang Tử Khê tắt máy, trùng hợp hôm nay Lâm Húc Hải lại xảy ra chuyện.

Nói trắng ra thì cũng không phải hoàn toàn là do trùng hợp. Điều duy nhất không phải chuyện trùng hợp đó là khi Thẩm Tiêu đi ngang qua quán rượu thấy Lâm Húc Hải bị người khác đuổi theo, cũng đã đoán trước được tối hôm nay không phải là một đêm bình yên.

Cho nên thật ra sự trùng hợp này hoàn toàn do Thẩm Tiêu cố ý thúc đẩy.

Thẩm Tiêu nói là nhức đầu, nhưng trên thực tế Thẩm Tiêu biết từ trước đến giờ Giang Tử Khê ngủ không ngon, nếu như bị chuyện của nhà họ Lâm đánh thức, trên căn bản thì cả một buổi tối hoàn toàn bị dày vò đến không ngủ được.

Nếu là những chuyện khác thì cũng được, nhưng đây là chuyện của Lâm Húc Hải, Thẩm Tiêu hoàn toàn cho rằng không cần phải bận rộn cả đêm vì một kẻ cặn bã, không bằng lúc này nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai còn đối phó với ba mẹ không đáng tin của nhà họ Lâm.

Trên thực tế Thẩm Tiêu lại thực sự đoán không hề sai, lúc hơn sáu giờ sáng, Thẩm Tiêu nghe được từ cửa nhà truyền đến một trận gõ cửa dữ dội, sau đó còn mơ hồ nghe được tiếng khóc, sau khi nghe được tiếng khóc này, Thẩm Tiêu liền biết người đến là ai.

Hiển nhiên Giang Tử Khê còn đang mơ ngủ cũng bị động tĩnh lớn như vậy ở bên ngoài đánh thức, cô vừa định đứng lên, lại thấy Thẩm Tiêu đứng dậy trước cô một bước, Giang Tử Khê vốn cũng muốn xuống giường đi xem một chút, lại bị Thẩm Tiêu ngăn cản.

“Tôi đi xem một chút là được rồi, em ngủ một lát nữa đi.” Có lẽ là do vừa tỉnh ngủ, giọng Thẩm Tiêu có hơi khàn khàn, vốn dĩ giọng nói của anh đã trầm thấp, êm tai lại pha thêm một chút khàn khàn, nghe giống như có vô số móc câu nhỏ cào vô tim vậy, gợi cảm đến mê người.

Động tác của Giang Tử Khê bởi vì lời nói của Thẩm Tiêu mà dừng lại, sau khi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của người đàn ông trầm ổn, sự bất an sinh ra trong lòng Giang Tử Khê cũng dần dần bình thường lại, dường như từ sau khi anh xuất hiện bên cạnh cô, Giang Tử Khê chỉ cần nhìn thấy anh liền cảm thấy được sự an lòng khó tả.

Hôm nay đã là cuối thu, nhưng Thẩm Tiêu vẫn chỉ mặc một đồ ba lỗ màu trắng như cũ, cũng không khoác thêm đồ nào, sau khi đóng cửa phòng lại, ánh mắt vốn dịu dàng của Thẩm Tiêu gần như lạnh xuống trong nháy mắt.

Anh đi lên phía trước mở cửa, đúng như dự đoán, ngoài cửa không ai khác chính là Lâm Đại Hải và bà Giang.

Ánh mắt bà Giang sưng đỏ, nhìn giống như đã khóc rất lâu, vốn đã cố gắng ngừng khóc nhưng khi thấy Thẩm Tiêu thì trong nháy mắt nước mắt lại lách tách rơi xuống, nếu ai không biết nhìn thấy cảnh này, e là không chừng sẽ nghĩ rằng Thẩm Tiêu đã làm chuyện gì với đôi vợ chồng này.

Cửa vừa mở ra, bà Giang và Lâm Đại Hải liền đi vào bên trong, nhưng Thẩm Tiêu giống như một ngọn núi lớn đứng chặn trước mặt họ không cách nào vượt qua được, hơn nữa từ đầu anh cũng không có ý định cho bọn họ vào trong, anh đi ra liền trực tiếp đóng cửa lại.

Bà Giang và Lâm Đại Hải đều bị một loạt động tác của Thẩm Tiêu làm bối rối, đợi đến sau khi phản ứng được Thẩm Tiêu đang làm gì, nước mắt của bà Giang chảy dữ dội hơn, vừa khóc vừa nói: “Tiểu Tiêu con làm cái gì vậy, con nhanh mở cửa ra đi, chúng tôi muốn tìm Tử Khê!”

Bà Giang còn có thể nói chuyện được, nhưng Lâm Đại Hải thì hoàn toàn không có cách nào trao đổi, trên mặt ông ta đầy bất mãn và tàn bạo, chẳng những miệng cứ luôn mắng ra những lời chửi thề dơ bẩn nghe không lọt lỗ tai mà còn không ngừng dùng tay đấm Thẩm Tiêu, muốn đẩy Thẩm Tiêu ra.

Mặc dù lần đầu tiên khi Thẩm Tiêu gặp Lâm Đại Hải thì anh đã thấy rõ được sự khốn nạn và ngang ngược của ông ta, nhưng tối nay Lâm Đại Hải ngày càng quá đáng hơn, cũng không biết là ỷ vào tuổi tác đã cao của ông ta, hay ỷ rằng ông ta là ba dượng của Giang Tử Khê, sau khi nhận thấy Thẩm Tiêu sẽ không ra tay với ông ta, ông ta vừa đập vừa đạp về phía Thẩm Tiêu, hơn nữa còn xuống tay đặc biệt thâm độc khiến người ta chán ghét, không giữ lại nửa phần sức lực, trực tiếp xuống tay một cách độc ác.

Từ trước tới nay con người Thẩm Tiêu thích mềm không thích cứng, nếu lúc đầu nói chuyện đàng hoàng với anh, nói rõ mục đích, nói không chừng Thẩm Tiêu còn nể mặt Giang Tử Khê mà giúp họ giải quyết chuyện này, nhưng hết lần này tới lần khác, hết người này tới người kia cho rằng anh không dám động tay nên cứ khóc lóc om sòm và khiêu khích.

Thật xin lỗi, Thẩm Tiêu thật sự không phải là người không dám động tay, ngược lại một khi anh ra tay, vậy thì Lâm Đại Hải không biết sẽ có chuyện gì.

Dưới ánh mắt hoảng sợ của bà Giang, Thẩm Tiêu trực tiếp xách cổ áo của Lâm Đại Hải xốc ông ta từ trước của nhà anh sang một bên, sau đó đổi xốc thành kéo, kéo Lâm Đại Hải đi tới thang máy như kéo thứ gì đó rác rưởi vậy.

Thấy sắc mặt tuyệt đối không dễ chọc vào của Thẩm Tiêu, bà Giang lo Thẩm Tiêu thật sự ra tay với Lâm Đại Hải, nhất thời quên luôn cả việc tiếp tục gõ cửa, đợi con gái có thể nghe động tĩnh bên ngoài mà nhanh chóng đi ra ngoài sớm một chút, bà ấy nhào tới chỗ Thẩm Tiêu và Lâm Đại Hải rời đi mà khóc lóc.

“Tiểu Tiêu, Tiểu Tiêu con làm gì vậy, con buông ba con ra đi, buông ông ấy ra, đó là ba của con mà!” Bà Giang vừa khóc lóc vừa lớn tiếng van xin.

Lâm Đại Hải cũng không phải là người an phận, đã bị kéo trên đất mà còn không biết rõ tình thế, cho rằng Thẩm Tiêu không dám ra tay với ông ta đâu, ông ta vừa mắng chửi vừa giãy giụa, cả người trông không khác gì kẻ điên, ồn ào không chịu được.

Thẩm Tiêu cũng lười nói đạo lý với hai người này, trực tiếp kéo người đi xuống lầu, tìm một góc chết của camera giám sát mà ném người xuống đất như xả rác vậy, dưới ánh mắt liều lĩnh của Lâm Đại Hải, dứt khoát đánh một trận.

Đời trước anh ở trong quân đội đều chấp hành những nhiệm vụ có độ nguy hiểm cao, mỗi một thành viên trong đội đều là những nhân tài tinh anh được lựa chọn trong rất nhiều người.

Cho nên trên căn bản thì mỗi một người trong đội trừ năng lực cơ bản nhất ra đều có đến một hoặc một số sở trường đặc biệt khác nhau.

Vô cùng không khéo thay đời trước thứ Thẩm Tiêu giỏi nhất bên cạnh đánh cận chiến ra chính là hình phạt và thủ đoạn tra hỏi, anh có thể không mượn bất kỳ công cụ nào cũng cạy được miệng của mục tiêu nhiệm vụ để lấy được tài liệu và tin tức mà anh muốn biết.

Đáng sợ nhất là sau khi anh thực hiện xong thì trên người của mục tiêu nhiệm vụ sẽ không lưu lại bất kỳ dấu vết gì, tất cả giống như không hề xảy ra chuyện gì, ngay cả khi nói ra tin tức cực kỳ bí mật thì mục tiêu nhiệm vụ cũng sẽ cho rằng tất cả những thứ này không thật sự xảy ra mà chỉ là một cơn ác mộng đau đớn đến tột cùng.

Thẩm Tiêu đưa tay nhấn nhẹ mấy cái trên người của Lâm Đại Hải, Lâm Đại Hải vốn đang không ngừng mắng chửi và giãy giụa, cả người ông ta lại run lên, câu chửi cũng không cách nào nói ra khỏi miệng, cả người ông ta đau đớn kịch liệt giống như tất cả nội tạng đều bị người khác đánh nát vậy, cả người không cầm được đau đớn mà run rẩy, ông ta trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Thẩm Tiêu, trừng mắt như muốn rớt ra ngoài vậy, tức giận mắng chửi thì lời nghẹn trong cổ họng, một chữ cũng không nói ra được.

Tất cả những thứ này thật sự diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức bà Giang thậm chí cũng không kịp phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, bà ấy há miệng một cái, nhìn Lâm Đại Hải đang đau đớn đến run rẩy cả người Lâm Đại Hải, cuối cùng bật lên khóc một trận sụt sùi, bà ấy lo lắng vỗ vai Lâm Đại Hải: “Đại Hải ơi, Đại Hải ông thế nào rồi, ông có bị sao không, chỗ đó có đau không?”

Nào ngờ bây giờ Lâm Đại Hải đã đau đến sắp trợn trắng mắt, mặc dù động tác vỗ vào của bà ấy không mạnh, nhưng đối với Lâm Đại Hải mà nói không khác gì đã khổ lại còn khổ hơn, cơn đau càng đau hơn, trên người ông ta không chịu được mà bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Rõ ràng là ngày cuối thu, nhưng mà chỉ trong chốc lát, quần áo trên người ông ta đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Thẩm Tiêu thấy Lâm Đại Hải không còn tỉnh táo nữa, lúc này mới đưa tay nhấn vài cái lên người ông ta, nhắc tới thì cũng kỳ quái, sau khi Thẩm Tiêu ra tay, người Lâm Đại Hải vốn đang run rẩy kịch liệt vì đau lại thật sự dần dần bình thường, trừ chân thỉnh thoảng co quắp một chút, biểu cảm trên mặt cũng không còn dữ tợn như thế.

Đợi sau khi Lâm Đại Hải hoàn toàn hết đau đớn, liền nghe được Thẩm Tiêu đứng trước mặt bọn họ từ trên cao nhìn xuống bỗng nhiên lên tiếng.

“Đến đây, nói nghe chút, có chuyện gì.” Vẻ mặt Thẩm Tiêu lãnh đạm nhìn bà Giang và Lâm Đại Hải trên đất trước mặt anh.

Lâm Đại Hải theo bản năng há miệng muốn chửi nhưng đương nhiên vừa rồi bị Thẩm Tiêu dạy dỗ khiến ông ta đau đến khắc cốt ghi tâm, mặc dù trong lòng cực kỳ không muốn, nhưng cũng không có can đảm làm chuyện gì quái quỷ nữa, ông ta cứng ngắc mở miệng nói: “…Tiểu Húc bị cảnh sát bắt rồi, cậu cho chúng tôi chút tiền, chúng tôi tới đồn cảnh sát bảo lãnh nó ra.”

Nghe Lâm Đại Hải nói ra lời cực kỳ vô sỉ như vậy, Thẩm Tiêu gần như bị người này chọc cho tức cười, anh và Giang Tử Khê là ai, là máy rút tiền di động hay gì?

Còn chưa kể bây giờ tội mà Lâm Húc Hải mắc phải là dính líu tới mưu sát, có thể bảo lãnh hay không, coi như có thể bảo lãnh, Thẩm Tiêu cũng không thể bỏ tiền để bảo lãnh Lâm Húc Hải ra, với giọng điệu tự nhiên như vậy, một chút thái độ van xin cũng không có, rốt cuộc nên nói Lâm Đại Hải tự tin hay là thiểu năng đây.

Đột nhiên Thẩm Tiêu cúi người xuống, xít lại gần Lâm Đại Hải, dưới ánh mắt hoảng sợ của đối phương, nhẹ giọng cười khẽ, nói: “Không có tiền.”

Lời nói của anh thành công khiến Lâm Đại Hải cứng đờ người, có lẽ là bởi vì tức giận quá mức, hơn nữa lại lo lắng cho con trai, cho nên không biết Lâm Đại Hải lấy can đảm ở đâu, đưa tay ra đẩy Thẩm Tiêu, thở hổn hển hét lên: “Không có tiền cái gì, đó chính là anh của cậu, bây giờ nó xảy ra chuyện, các cậu phải đi bảo lãnh nó!”

Trong nháy mắt khi ông ta đưa tay ra, Thẩm Tiêu trực tiếp lùi sang bên cạnh hai bước, Lâm Đại Hải muốn đẩy Thẩm Tiêu nhưng không thể đẩy được, mà đẩy vào không khí, bởi vì vừa rồi hai chân đau đớn kịch liệt còn chưa khỏi, khiến ông ta hoàn toàn không đủ sức, cuối cùng cứ như vậy mà ngã quỵ xuống.

Cũng may bà Giang bên cạnh không biết lấy sức lực ở đâu, đỡ Lâm Đại Hải sắp ngã xuống, nhưng đương nhiên bà ấy đã đánh giá thấp cân nặng của một người đàn ông trưởng thành, với thân hình gầy yếu của bà ấy là hoàn toàn đỡ không nổi, cho nên chẳng những không đỡ được người mà cả bà ấy cũng cùng té xuống.

Cuối cùng Thẩm Tiêu không chịu nổi nữa, đưa tay đỡ bà Giang một cái, lúc này mới giúp bà ấy không bị té xuống đất.

Cho dù như thế nào, bà Giang cũng là mẹ đẻ của Giang Tử Khê, mặc dù Giang Tử Khê cố gắng che giấu, nhưng Thẩm Tiêu lại biết, bà Giang đối với Giang Tử Khê mà nói vẫn là một người vô cùng quan trọng.

Đồng ý là anh có ý tốt, nhưng đương nhiên bà Giang không hề cảm kích, sau khi đứng vững liền gạt tay Thẩm Tiêu ra, thét to: “Cậu đừng đụng vào tôi!”

Nói xong nhanh chóng bước tới chỗ Lâm Đại Hải ngã xuống, muốn đưa tay đỡ ông ta, lại bị Lâm Đại Hải không chút cảm kích nào gạt tay qua một bên y như vậy.

Thấy một màn này, Thẩm Tiêu có chút im lặng, có nên nói hai người này nồi nào úp vung đó không, ngay cả những hành động vô ơn cũng giống nhau như đúc.

Thẩm Tiêu lười tiếp tục khua môi múa mép với hai người này, nói thẳng: “Tiền, một đồng cũng không có. Tôi sống lâu như vậy rồi, cũng chưa từng thấy anh kế phạm tội mà ba dượng lại tìm đến nhà con gái riêng của vợ đòi tiền. Nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”

Anh vừa nói xong, chỉ thấy Lâm Đại Hải từ dưới đất lồm cồm đứng dậy, nắm chặt quần áo của Thẩm Tiêu, trợn tròn mắt nói: “Cậu nói láo, cậu làm như tôi không biết, tôi nghe được hết từ trên tin tức, cậu mới từ huyện T trở về gần đây, đơn hàng đó kiếm được không ít tiền, tại sao lại không thể lấy ra cứu anh của cậu ?!”

Thẩm Tiêu vừa định gạt tay của Lâm Đại Hải, nhưng chợt nghe một giọng nữ trong trẻo, lạnh lùng không mang theo chút nhiệt độ nào từ phía sau truyền tới.

“Tôi không có anh.”

Lời vừa nói ra, động tác của Thẩm Tiêu dừng lại một chút, chậm rãi quay đầu, chỉ thấy Giang Tử Khê đã đứng sau lưng anh không biết từ lúc nào, cô mặc một bộ đồ ngủ họa tiết houndstooth mỏng, tóc không gọn gàng như ban ngày mà có chút loạn, nhìn thấy được xuống rất vội vàng, buổi tối cuối thu nhiệt độ rất thấp, nhưng cô ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc vào.

Nghĩ tới, mặc dù trước khi rời đi Thẩm Tiêu đã giảm bớt âm thanh nhất có thể, nhưng Giang Tử Khê vẫn nghe được giọng của Lâm Đại Hải và bà Giang, một người phụ nữ thông minh như cô, sao lại không biết từ trước đến giờ ba dượng và mẹ cô không có chuyện gì thì sẽ không tới tìm, nếu tìm tới rồi, lại còn gây ra động tĩnh lớn như vậy thì nhất định là xảy ra chuyện lớn gì đó.

Sợ Thẩm Tiêu không ứng phó được cho nên Giang Tử Khê vội vàng mở cửa phòng khóa kỹ chạy xuống lầu, vừa mới theo tiếng động mà chạy tới liền nghe được câu nói tự cho là vô cùng đúng của Lâm Đại Hải.

Chưa bao giờ có một khắc như ngày hôm nay, mặt của Lâm Đại Hải trong mắt Giang Tử Khê lại khó ưa như vậy.

Dường như lần nào cũng vậy, chỉ cần mỗi khi cuộc sống của cô có chút khởi sắc nào thì Lâm Đại Hải sẽ xông đến quậy phá cuộc sống khó khăn lắm mới chuyển biến tốt đẹp của cô thành một mớ hỗn loạn, hết lần này tới lần khác.

Bởi vì ba cô qua đời đột ngột, cô đã kiện tài xế gây tai nạn để đòi bồi thường trong nhiều năm, sau đó cuối cùng tài xế cũng bồi thường tiền, ngay khi Giang Tử Khê nghĩ là tất cả cũng sẽ từ từ trở nên tốt hơn, mẹ cô cầm tiền mà tài xế gây tai nạn bồi thường tái hôn với bạn cũ của ba cô – Lâm Đại Hải.

Không bao lâu số tiền bồi thường kia cũng bị Lâm Đại Hải xài hết sạch, từ đó về sau, cuộc sống của Giang Tử Khê lại không nhìn thấy chút ánh sáng nào, cô không thấy được tương lai, không thấy được hy vọng, trong tầm mắt của cô khắp nơi chỉ toàn là bóng tối.

Sau đó, nghe giáo viên nói chỉ cần học tập thật giỏi, sau này thi lên đại học liền có thể có được cuộc sống mới, vì vậy Giang Tử Khê đem hết tất cả đặt vào việc học tập, cô liều mạng học, học cả ngày lẫn đêm, chẳng qua bởi vì muốn có thể thi lên đại học thật sớm, để thoát khỏi căn nhà khiến cô tuyệt vọng và đến thở cũng khó khăn này.

Cô chưa từng nghĩ sẽ để cho Lâm Đại Hải chi trả học phí của cô, học phí là toàn bộ tiền mà cô nhân lúc nghỉ ngơi ngày thứ bảy và nghỉ hè để đi làm thêm, vất vả kiếm được, vốn dĩ cô cũng chưa từng kể chuyện này với ai, nhưng có lần mẹ lên cơn sốt, nhưng Lâm Đại Hải không muốn bỏ tiền ra cho mẹ khám bệnh, cô cũng không thể trơ mắt nhìn mẹ bị sốt suốt, cho nên liền lấy số tiền mà cô chuẩn bị đóng học phí mang mẹ đến bệnh viện.

Mẹ tỉnh lại liền hỏi tiền ở đâu ra, Giang Tử Khê chỉ có thể nói đúng sự thật, mẹ hứa sẽ đảm bảo giữ bí mật, sau khi trở về cũng thật sự không nói với Lâm Đại Hải, còn giúp cô cùng che giấu, khi đó Giang Tử Khê nghĩ tương lai nhất định sẽ làm việc thật giỏi, tranh thủ đưa mẹ rời khỏi căn nhà này thật sớm.

Nhưng mà, từ đó tới giờ Giang Tử Khê chưa từng nghĩ là từ đầu tới cuối mẹ cô hoàn toàn không muốn rời khỏi cái nhà này, không muốn rời khỏi người chồng coi rượu như mạng đó, ở trong mắt bà ấy, từ cái ngày khi tái hôn với Lâm Đại Hải, Lâm Đại Hải chính là bầu trời của bà ấy, mà cô cũng chỉ là con chồng trước mà thôi.

Khoảng thời gian chạy nước rút để thi đại học, bởi vì Giang Tử Khê quan trọng hiệu suất học tập, trong ba tháng cuối cùng ở lại trường không về nhà, sau đó phải lập tức thi đại học, nghỉ học ở trường, khi Giang Tử Khê về nhà để lấy đồ và giấy chứng nhận, thì phát hiện phong bì học phí đại học mà cô vất vả dành dụm rất lâu cất áp ở dưới giường đã trống rỗng.

Bên trong không còn cái gì, Giang Tử Khê đi chất vấn Lâm Đại Hải, đương nhiên là nhận được một trận mắng chửi lên đầu, thậm chí Lâm Đại Hải còn ra tay với cô, nếu là bình thường, Giang Tử Khê sẽ vì thương mẹ mà không đánh trả, nhưng lần này cô thật sự tức giận vô cùng, liền đánh nhau với Lâm Đại Hải, đánh tới đầu đầy máu.

Đầu Lâm Đại Hải bị cô đánh thủng một lỗ rất lớn, đi bệnh viện vá tổng cộng mười ba mũi, bây giờ Giang Tử Khê vẫn nhớ ánh mắt tràn đầy hận ý và tức giận lúc mẹ nhìn cô lúc ở trong bệnh viện.

Cũng chính là một khắc đó, Giang Tử Khê giống như bị dội một gáo nước lạnh, lập tức tỉnh táo.

Cô cho rằng mẹ tạm thời nhân nhượng nán lại trong nhà này vì lợi ích toàn cục của cô, không ngờ rằng thật ra thì mẹ cô chỉ vì bà ấy, cô cho rằng Lâm Đại Hải lén lút trộm tiền của cô, lại không nghĩ tiền cô giấu kín đáo như vậy, nếu không phải mẹ cô nói với Lâm Đại Hải, thì làm sao ông ta có thể tìm được, cô cho rằng mẹ yêu thương cô, lại không nghĩ rằng…

Từ đầu đến cuối người mẹ yêu quý đều là chính bản thân bà ấy.

Bởi vì chuyện học phí, trạng thái của Giang Tử Khê dạo trước kỳ thi tốt nghiệp trung học rất tệ, thật may kiến thức mà cô tích lũy vô cùng chắc, dưới tình huống như vậy vẫn thi đạt thành tích tốt, nhận được thông báo trúng tuyển của trường đại học nổi tiếng ở Hoa Hạ, nhưng cũng nhờ ở đại học, quen biết được Thẩm Tiêu trước kia.

Bây giờ, gia đình cô vừa mới khởi sắc, tất cả đều đang phát triển theo hướng tích cực, Lâm Đại Hải và mẹ cô lại một lần nữa đánh tới, muốn phá nát sự yên ổn và bình an này, muốn phá nát toàn bộ gia đình rất khó khăn mới có khởi sắc của cô, làm sao Giang Tử Khê có thể chịu đựng được.

Mặc dù cho tới bây giờ Thẩm Tiêu chưa từng ở trước mặt cô đề cập tới đơn hàng của công ty bọn họ, nhưng thông qua báo cáo trong tin tức và mấy ngày phập phồng lo sợ, đã đủ để Giang Tử Khê biết rõ, tiền mà Thẩm Tiêu kiếm được không phải trên trời rớt xuống, mà là dùng mạng để đổi lấy.

Làm sao cô có thể cam tâm để Thẩm Tiêu cầm tiền mà anh dùng mạng đổi lấy đi cứu kẻ cặn bã Lâm Húc Hải kia? Làm bẩn tay cô, bẩn tiền của Thẩm Tiêu, Lâm Húc Hải không xứng, Lâm Đại Hải càng không xứng.

Ba người đứng sững sờ tại chỗ, Giang Tử Khê vén mái tóc lộn xộn rủ trên gò má ra sau tai, từng câu từng chữ đều lộ ra vẻ kiên định và đoạn tuyệt mà trước đây chưa từng có.

“Tôi không có anh, cha cũng đã qua đời từ lâu, cho nên tôi sẽ không cầm một đồng nào đi cứu Lâm Húc Hải.”

Lúc này, ba người đang ngơ ngác nhao nhao lấy lại tinh thần, sau khi Lâm Đại Hải nghe được câu nói của Giang Tử Khê thì cả người nổi điên lên, miệng thật sự còn thối hơn cống thoát nước, hơn nữa còn muốn nhào về phía Giang Tử Khê, khí thế hung hăng như muốn đánh Giang Tử Khê.

Dĩ nhiên Thẩm Tiêu không thể nào để Lâm Đại Hải đến gần, ngay lúc ông ta vừa nhào tới, Thẩm Tiêu trực tiếp không chút lưu tình dùng một cước đạp ông ta lộn mèo trên mặt đất, trước đây nể mặt bởi vì để ý đến cảm nhận của Giang Tử Khê, nhưng bây giờ Giang Tử Khê đã tỏ rõ thái độ của cô, đương nhiên Thẩm Tiêu sẽ không nể tình nữa.

Sau khi đạp Lâm Đại Hải lộn mèo trên đất, miệng ông ta ngoài kêu đau ra, vẫn mắng chửi khó nghe thô tục như vậy, Thẩm Tiêu trực tiếp khom người xách cổ áo ông ta từ dưới đất lên, đánh một quyền vào cái miệng đang lảm nhảm kia, đi tới bên tai ông ta nói: “Tôi bảo ông yên tĩnh một chút, không nghe hay sao.”

Thẩm Tiêu xuống tay không giữ sức, một quyền đánh xuống khiến mặt Lâm Đại Hải nhanh chóng sưng lên, chắc là vì trong miệng bị rụng mấy cái răng, miệng đầy máu, nên trông thật sự rất dọa người, sau khi bị đánh quả nhiên đàng hoàng hơn, cái miệng lải nhải không ngừng cũng chịu khép lại, cũng không dám nói nữa, sợ nói tiếp thì đợi ông ta chính là một quyền thứ hai.

Ngay tại lúc này, không khí thật vất vả mới yên tĩnh đột nhiên bị một tiếng thét chói tai phá vỡ, mà người phát ra tiếng thét chói tay không ai khác chính là bà Giang ở bên cạnh bị một màn bất thình lình này làm cho sợ choáng váng.

Bà Giang vọt tới Thẩm Tiêu như điên vậy, dùng tay đấm điên cuồng trên cánh tay Thẩm Tiêu, giọng nức nở lớn tiếng mắng: “Đại Hải, Đại Hải ông có sao không, cậu buông ra, buông ba cậu ra nhanh lên!”

Nhưng mà với sức lực như gãi ngứa của bà ấy, Thẩm Tiêu vốn không thèm quan tâm tới, thấy Thẩm Tiêu không phản ứng, mặt bà Giang nôn nóng đều đầy nước mắt, bà ấy vừa kéo Thẩm Tiêu vừa quay đầu nói với Giang Tử Khê: “Tử Khê, mau kêu Thẩm Tiêu buông ba con ra, Đại hải là ba của con mà, sao con cứ trơ mắt nhìn một người ngoài đánh ba con như vậy hả!”

“Không phải trước đây con còn nói muốn ly hôn với Thẩm Tiêu sao, ly đi! Phải chấm dứt cuộc hôn nhân này! Con mau tới đây đi, ba con đang chảy máu!” Bởi vì sốt ruột mà bà Giang nói chuyện không lựa lời, lúc này bà ấy đã không còn lý trí, bà ấy chỉ biết mình đã mất một người chồng, người chồng này tuyệt đối không thể xảy ra chuyện nữa.

Năm nay bà ấy đã hơn sáu mươi tuổi, nếu như Lâm Đại Hải chết, tương lai bà ấy phải dựa vào ai, còn ai có thể để bà ấy dựa vào, trông cậy nào đứa con gái Giang Tử Khê này sao, bây giờ đứa con gái này thà chịu giúp chồng cô còn hơn chịu giúp đỡ mẹ ruột của mình nữa kìa!

Thấy dáng vẻ của mẹ cô, Giang Tử Khê hơi mệt mỏi nhắm hai mắt, cô kéo cánh tay của Thẩm Tiêu, nói: “Để bọn họ đi đi, chúng ta về thôi.”

Đã nhiều năm như vậy mà bà Giang vẫn là dáng vẻ này, bà ấy mãi mãi chỉ có dáng vẻ này, cả đời chỉ biết suy nghĩ phải dựa vào chồng, dựa vào con trai, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày bà ấy vùng lên, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ vì bản thân mà sống thật tốt.

Bệnh giai đoạn cuối, hết thuốc chữa.

Nghe được sự mệt mỏi trong giọng của Giang Tử Khê, Thẩm Tiêu buông lỏng tay xách Lâm Đại Hải, cũng không nói gì, xoay người đi về nhà, không để ý tới hai vợ chồng này nữa.

Lâm Đại Hải được bà Giang đỡ thấy Thẩm Tiêu và Giang Tử Khê rời đi, lập tức đẩy bà Giang đang đỡ mình ra, nổi giận đùng đùng hàm hồ nói: “Tiểu Húc, Tiểu Húc vẫn còn ở đồn cảnh sát, ngăn, ngăn bọn họ lại, đòi tiền!”

Bà Giang ngẩng đầu lên, nhìn theo ánh mắt của Lâm Đại Hải, thấy bóng lưng rời đi của con gái mình và Thẩm Tiêu, nước mắt lăn dài.

Hôm nay cảnh sát đã nói rất rõ ràng, người bị Lâm Húc Hải đâm là phú nhị đại trong thành phố, nhà có quyền thế, nhà đối phương đã lên tiếng vì chuyện này, nói nhất định sẽ truy cứu tới cùng, mời luật sư giỏi nhất tới xử lý vụ kiện này, đã quyết tâm muốn Lâm Húc Hải ở tù rục xương.

Bây giờ cách duy nhất có thể giảm án cho Lâm Húc Hải chính là xoay sở tiền, để cho người của gia đình kia hết giận, tốt nhất là có thể hòa giải, như thế thì đến lúc mở phiên tòa nhất định sẽ căn cứ tình huống mà giảm bớt hình phạt, dẫu sao mặc dù người bị thương nhưng cũng không nguy hiểm tới tính mạng, chỉ cần đối phương không truy cứu, nhiều lắm cũng chỉ bị giam bốn năm năm là được thả.

Mặc dù biết cơ hội mong manh nhưng Lâm Đại Hải và bà Giang vẫn phải thử một chút, đây chính là con trai độc đinh của nhà họ Lâm mà! Cho nên, bà Giang dẫn Lâm Đại Hải tới.

Bà ấy biết trước đây Giang Tử Khê sống cũng không dễ dàng, nhưng gần đây không phải Thẩm Tiêu kiếm được tiền sao, cho nên bà ấy nghĩ rằng chỉ cần nói với con gái một chút, con gái nhất định sẽ hiểu cho bà ấy, hào phóng lấy tiền ra, ai mà ngờ được hôm nay thái độ của Giang Tử Khê lại cứng rắn như vậy, cứng rắn đến khiến bà Giang cảm thấy kinh hãi.

Bà Giang mơ hồ có một cảm giác, hôm nay mọi chuyện thành ra thế này, nếu bây giờ bà ấy đi lên tìm con gái đòi tiền nữa, nói không chừng… Nói không chừng bà ấy sẽ mất đi người con gái này.

Cảm giác này khiến bà Giang phát hoảng từng trận trong lòng, mặc dù so với chồng và con trai, bà Giang quan tâm đứa con gái này tương đối ít, nhưng mà đó cũng là đứa con mà bà ấy sinh ra, huống chi từ nhỏ Giang Tử Khê đã rất hiểu chuyện, đối xử với bà ấy cũng vô cùng tốt, cho tới bây giờ bà ấy chưa từng nghĩ thật sự sẽ không cần đứa con gái này nữa.

Lâm Đại Hải thấy bà Giang chậm chạp không làm gì, lại thấy bóng người của Thẩm Tiêu và Giang Tử Khê càng đi càng xa, nhất thời không có chỗ phát tiết, dùng sức đẩy bà Giang một cái: “Đứng ngẩn người làm gì! Đuổi theo đi chứ, nếu mà còn không đòi được tiền thì bà cũng không cần quay về nữa!”

Ánh mắt bà Giang nhìn con gái rồi quay lại nhìn chồng mấy lần, trong mắt lóe lên sự chùn bước, bà ấy kéo cánh tay của Lâm Đại Hải, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Đại Hải ơi, hay là chúng ta tính lại, Tử Khê thật sự không có tiền mà, chúng ta, chúng ta suy nghĩ cách khác một chút, đúng, nhất định còn có cách khác mà, có được hay không?”

Nghe thấy lời bà Giang, Lâm Đại Hải thật sự giận điên lên, ông ta trực tiếp nấm tay lại đấm lên mặt bà Giang mấy cái, trong miệng mơ hồ không rõ mắng: “Không có tiền thì cút! Cút!!”

Lại một lần nữa bà Giang không nhịn được rớt nước mắt, lòng đầy khó chịu, bả vai bị Lâm Đại Hải đập khiến bà ấy đau đớn, bà ấy nhìn bóng dáng con gái, cắn răng, vẫn đuổi theo.

“Tử Khê, Tử Khê, con giúp mẹ một tay đi, mẹ thật sự không còn cách nào!”

Bà Giang đuổi theo phía sau, vừa định đưa tay kéo tay áo của Giang Tử Khê, lại bị một bàn tay ngăn cản, bà ấy ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy ánh mắt lạnh đến không có chút nhiệt độ nào của Thẩm Tiêu, nghĩ đến toàn bộ sự bắt đầu đột nhiên thay đổi của Giang Tử Khê đều là vì Thẩm Tiêu, ánh mắt bà ấy nhìn Thẩm Tiêu mang theo mấy phần căm hận.

Trong chốc lát, có một lúc đột nhiên bà Giang cảm thấy Thẩm Tiêu khiến cho thái độ của con gái mình thay đổi, bà ấy không hiểu, tại sao Thẩm Tiêu trước kia lại đột nhiên thay đổi dáng vẻ, trở nên cương quyết như vậy, dẫn đến con gái bà ấy cũng có tâm địa sắt đá hơn!

Giang Tử Khê dừng bước, cô thở dài, chậm rãi quay người lại, nhìn mẹ trước mặt, mở miệng nói: “Đôi khi thường xuyên con tự hỏi, rốt cuộc con có phải là con gái ruột của mẹ không, nếu như không phải, tại sao lúc mẹ tái hôn không dứt khoát bỏ con lại, để cho con tự sinh tự diệt không phải tốt hơn sao, tại sao còn muốn mãi cho con một ít ấm áp, nói với con là mẹ yêu con.”

“Nhưng nếu con là con gái ruột của mẹ, thì tại sao mẹ lại có thể tàn nhẫn đến như vậy, hết lần này đến lần khác bức bách và tổn thương tới con gái mình như vậy.”

Nói tới đây, Giang Tử Khê nhìn bà Giang cả người cứng ngắc một câu cũng không nói ra được trước mặt, bỗng nhiên tự giễu cười một tiếng, nói: “Trước kia con thật sự không nghĩ ra, cho dù mẹ gây ra chuyện gì, con cũng thầm chấp nhận, bởi vì con nghĩ mẹ là mẹ, người thân duy nhất trên thế giới này của con.”

“Nhưng hôm nay, bỗng nhiên con đã nghĩ thông suốt.”

Giọng Giang Tử Khê có chút run rẩy, đáy mắt mơ hồ có chút nước mắt, nhẹ giọng nói: “Ở trong mắt mẹ, vĩnh viễn chỉ có mẹ.”

“Năm đó mang tiền bồi thường cho ba tái hôn với Lâm Đại Hải, là muốn tìm đường lui cho mình.”

“Lúc tái hôn quyết định dẫn con theo, không phải vì mẹ yêu con.”

“Là bởi vì, con cũng là đường lui của mẹ.”

Giang Tử Khê nhìn chăm chú vào người phụ nữ mặt mài đã già nua tiều tụy trước mặt, khi nói những lời này, nội tâm của cô vô cùng bình tĩnh, qua nhiều năm như vậy, tất cả hận thù và yêu thương, tất cả nghi hoặc và thắc mắc, chấp niệm và tình cảm, tựa như trong nháy mắt, đột nhiên buông xuống.

Giống như đeo một tảng đá nặng nề trên lưng, chậm rãi đi về phía trước trong một khoảng thời gian rất dài, đến hôm nay, cuối cùng không chịu nổi gánh nặng, rốt cuộc cần học được cách buông xuống.

“Tử Khê, mẹ không phải…” Nhìn con gái trước mặt, môi bà Giang run rẩy, run đến ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói ra được, trong lòng bà ấy cực kỳ hoảng sợ, sợ hãi cực lớn bao trùm lấy bà ấy, giống như ngã vào hầm băng giữa mùa đông, cả người lạnh dữ dội.

Bà ấy thật sự sắp mất đi con gái của mình rồi.

Giang Tử Khê cười một tiếng, quay đầu nói với Thẩm Tiêu: “Có thể giúp em về nhà lấy một số thứ không, trong ngăn kéo thứ hai của tủ quần áo, một phong bì nằm bên dưới những vật linh tinh.”

Thẩm Tiêu không nói gì, không hỏi gì, cũng không ngăn cản, anh gật đầu một cái, trực tiếp xoay người đi lên lầu, trong chốc lát lại quay về bên cạnh Giang Tử Khê, trong tay còn cầm một phong bì.

Giang Tử Khê nhận lấy phong bì, rồi ngay trước mặt bà Giang và Thẩm Tiêu mở phong bì ra, bên trong có một xấp tiền giấy, Giang Tử Khê kiểm tra lại một chút, mở miệng nói: “Đây là hai tháng tiền lương của con.”

“Mặc dù con và Thẩm Tiêu là vợ chồng, nhưng số tiền kia là do anh ấy tự mình vất vả liều mạng kiếm được, con sẽ không lấy tiền của anh ấy nộp tiền bảo lãnh cho con trai của ba dượng, vậy quá dơ bẩn.”

“Tình hình của con mẹ cũng biết rất rõ, trước đây con còn không thể trả nổi học phí của Tiểu Duệ, con phải trả nợ vay mua ô tô và tiền thuê nhà, trước đây không lâu còn bị công ty đuổi việc, ngày hôm qua bởi vì một số chuyện mà mất việc lần nữa, cho nên, trước mắt những thứ này chính là toàn bộ tiền để dành của con.”

Vừa nói, cô đưa phong bì đến trước mặt bà Giang.

Bà Giang nhìn phong bì trước mặt, nhưng chậm chạp không nhận, bởi vì bà ấy biết, một khi nhận phong bì này, sau này con gái sẽ hoàn toàn vạch rõ giới hạn với bà ấy, sẽ không còn gì tới lui nữa.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên sau lưng truyền tới tiếng ho khan của Lâm Đại Hải, bà Giang quay đầu lại, thấy Lâm Đại Hải đang hung tợn nhìn bà ấy lom lom, bà ấy cười khổ một cái, tay vẫn run run nhận lấy phong bì đó.

Lúc bà ấy xoay người chuẩn bị cùng Lâm Đại Hải rời đi, chợt nghe giọng của Giang Tử Khê từ sau lưng truyền tới.

“Sau này, đừng tới nữa, con không muốn gặp mẹ.”

Bà Giang nghe vậy thì dừng bước, lúc quay lưng về phía Giang Tử Khê, nước mắt đã sớm không kiềm được mà rơi xuống, bàn tay khô gầy của bà ấy siết chặt phong bì còn mang hơi ấm của con gái trong tay, giống như muốn cảm nhận ấm áp cuối cùng.

Sau một lúc lâu, ngay khi Lâm Đại Hải không chờ được, bà Giang mới chậm rãi mở miệng nói.

“…Mẹ, đã biết rồi.”

Rõ ràng chỉ có bốn chữ ngắn ngủn, nhưng giống như bà Giang đã dùng hết khí lực trên người mới có thể nói ra vậy, bởi vì những lời này mà lưng của bà ấy càng còng hơn nữa, trông lập tức già đi rất nhiều.

Nhưng bà ấy không nhìn lại, cũng không có cơ hội quay đầu lại, đường cũng do mình chọn, cho dù như thế nào cũng phải đi tiếp, không phải sao.

Bóng dáng của bà Giang và Lâm Đại Hải càng lúc càng xa, thậm chí Giang Tử Khê còn có thể nghe được lời Lâm Đại Hải chỉ trích bà Giang vì không đòi thêm tiền, cùng với lời vâng vâng dạ dạ của bà Giang, nếu là trước kia, Giang Tử Khê nghĩ, cô nhất định sẽ rất tức giận, giận bà ấy không tranh cãi, thương cho sự bất hạnh của bà ấy.

Nhưng bây giờ, Giang Tử Khê lại phát hiện trong lòng cô bình tĩnh lạ thường.

Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, do mẹ tự chọn cuộc sống như vậy, một người chồng nghiện rượu, một đứa con riêng chỉ biết gây rắc rối, tất cả đều là do bà ấy lựa chọn, không ai có thể khuyên can, không người nào có thể thay bà ấy quyết định, càng không ai có thể kéo bà ấy ra khỏi vực sâu đó.

Bà ấy luôn nghĩ đến việc phải dựa vào chồng, con riêng, con gái, luôn dự tính cho tương lai của bản thân, chừa lại đường lui cho mình.

Nhưng cuối cùng bà ấy phát hiện, thật ra thì người duy nhất mà bà ấy có thể dựa vào, từ đầu tới cuối cũng chỉ có chính bản thân bà ấy mà thôi, đến nổi cái gọi là đường lui, ai có thể biết đến cuối cùng thì nó là đường lui hay là đường cùng đâu.

Ngay lúc Giang Tử Khê có chút xuất thần nhìn bóng người bà Giang rời đi, chợt nghe một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.

“Chúng ta về nhà thôi.”

Giang Tử Khê ngơ ngác, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trầm tĩnh nội liễm bên cạnh, sau một lúc lâu, gật đầu một cái.

Thật ra thì, từ rất lâu trước kia Giang Tử Khê đã từng nghĩ tới, nếu như tương lai có một ngày, khi phải hoàn toàn vạch rõ giới hạn với mẹ, cô chắc sẽ vô cùng đau khổ, dẫu sao, đó là người thân duy nhất của cô, cũng là… sự ấm áp duy nhất trong tất cả tuổi thơ đen tối của cô.

Nhưng khi ngày đó thật sự xảy ra, Giang Tử Khê lại phát hiện, so với đau khổ, thì sự thư thái và bình tĩnh lại nhiều hơn.

Mỗi một người từ khi sinh ra, hết lần này tới lần khác đều phải đối mặt với sự chia ly, không ai có thể mãi mãi làm bạn với mình cả đời, nhưng mà, đồng thời khi chia ly, thì cũng đang nghênh đón một cuộc gặp gỡ mới.

Giống như cô và mẹ.

Giống như cô cùng Thẩm Tiêu và Tiểu Duệ.

Cô đã không còn là cô bé ngày nào chỉ có mỗi mẹ, mỗi ngày lòng đầy sợ hãi và lo lắng bị cô đơn bao trùm, rời khỏi căn nhà khiến người ta nghẹt thở đó, bây giờ cô có Tiểu Duệ, có Thư Thư, còn có… Thẩm Tiêu.

Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Giang Tử Khê cười một tiếng, nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên đưa tay về phía Thẩm Tiêu, nói: “Đi thôi, về nhà.”

Thẩm Tiêu nhìn cánh tay thon dài trắng nõn trước mặt anh, sau một lúc lâu, chậm rãi nắm lấy tay cô, dắt cô cùng về nhà.

Khi sắp tới thang máy, bỗng nhiên Thẩm Tiêu mở miệng nói: “Em đừng buồn.”

Nghe vậy, Giang Tử Khê ngơ ngác, dưới ánh nhìn của người đàn ông, mở miệng nói: “Tôi không có buồn.”

Nếu là hai tháng trước, cô sẽ bời vì bị mẹ bức bách mà đau khổ, nhưng bây sẽ không như vậy.

Cô không thể nào mãi đứng một chỗ, lưu luyến quá khứ, ôm quá khứ với chút ấm áp kia cả đời, cuối cùng cô phải học buông bỏ, cũng học mở ra trang mới trong cuộc sống, tìm một cuộc sống mới tràn đầy nắng ấm và hy vọng.

Sau khi bọn họ rời đi cửa thang máy chậm rãi khép lại, tiếp tục đi lên những tầng khác.

Giang Tử Khê nhìn tay cô và Thẩm Tiêu nắm lấy nhau, môi cong lên.

Hơn nữa bây giờ.

Cô thực sự giống như đã tìm được rồi.

Bạn đang đọc Xuyên thành kẻ ăn bám của Thư Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi wendypham
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.