Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 5040 chữ

Sau khi từ công viên Đại Dương trở về, mọi thứ đã trở lại đúng hướng.

Về chuyện công việc của Giang Tử Khê, buổi tối Thẩm Tiêu có nói chuyện với cô, nói rằng ở nhà không cần tiền gấp nên đừng lo lắng về công việc, cứ từ từ tìm hoặc nếu Giang Tử Khê thực sự thích thiết kế, Thẩm Tiêu đề nghị có thể giúp Giang Tử Khê mở phòng làm việc của riêng mình.

Nhưng Giang Tử Khê lại từ chối, lý do từ chối của Giang Tử Khê cũng rất đầy đủ, hiện tại cô không có đủ khả năng và sức lực để quản lý và điều hành một phòng làm việc. Vì cần kiếm tiền nên trước đây Giang Tử Khê rất bận, mặc dù rất bận rộn nhưng phần lớn chỉ làm theo yêu cầu của khách hàng để thiết kế, ngược lại đã dần dần gác lại tài năng vốn có của mình.

Hiện tại hoàn cảnh gia đình đã ổn định, mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt hơn. Cuối cùng Giang Tử Khê cũng có thể nghỉ ngơi một chút, cô dự định sau khi công việc ổn định, cô sẽ học lại những kiến thức thiết kế mà trước đây cô bỏ dở. Nếu có thể, cô muốn thi lên thạc sĩ, vào trường học đào tạo chuyên sâu hơn.

Trên thực tế, khi Giang Tử Khê đang học đại học cô đã muốn học lên thạc sĩ, nhưng chi phí học thiết kế quá cao. Cho dù có thể xin vay sinh viên, sau khi trúng tuyển vào cao học cũng khó có thể trang trải chi phí học tập. Hơn nữa lúc đó Thẩm Tiêu không ủng hộ cô học thạc sĩ, cô cũng muốn có một ngôi nhà của riêng mình càng sớm càng tốt, thoát khỏi nơi tối tăm đó.

Giang Tử Khê là sinh viên của một trường đại học danh tiếng của Hoa Hạ, luôn có một bản lý lịch xuất sắc trong thời gian đi học. Cô vừa tốt nghiệp đã được một công ty trang trí nội thất lâu đời ký hợp đồng, vốn dĩ cô nghĩ sẽ vừa làm việc vừa chuẩn bị thi thạc sĩ, nhưng kết hôn với Thẩm Tiêu chưa được bao lâu đã mang thai.

Sau khi sinh Thẩm Duệ, Giang Tử Khê chưa kịp có kế hoạch gì thì Thẩm Tiêu đã mất việc và bộc lộ bản chất của mình, mọi gánh nặng và chi phí trong cuộc sống đều đè nặng lên vai cô. Từ khi còn nhỏ sức khoẻ của Thẩm Duệ đã không được tốt, vài ba bữa sẽ phải đến bệnh viện một lần, mỗi lần đi sẽ phải tiêu rất nhiều tiền.

Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian khó khăn và đen tối nhất mà Giang Tử Khê phải trải qua, ban ngày cô phải đi làm, buổi tối lại làm việc riêng để kiếm thêm tiền. Cô làm việc quần quật cả ngày lẫn đêm, đừng nói là học để thi thạc sĩ, ngay cả ngủ cũng đã trở thành một thứ xa xỉ.

Bây giờ, khó khăn lắm mọi thứ cũng đã ổn định. Sau khi hỏi ý kiến của Thẩm Tiêu, cuối cùng Giang Tử Khê cũng có thể nhắc lại chuyện thi lên thạc sĩ.

Mặc dù Thẩm Tiêu nói rằng cô có thể toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho kỳ thi và đừng lo lắng về vấn đề tiền bạc, nhưng Giang Tử Khê vẫn muốn tìm một công việc mới. Thẩm Tiêu có năng lực thì đó là Thẩm Tiêu, cô không thể dựa dẫm hoàn toàn vào Thẩm Tiêu, càng sẽ không nghĩ đến việc tiêu tiền của Thẩm Tiêu để Thẩm Tiêu nuôi mình hoàn toàn là một chuyện đương nhiên.

Mỗi người đều là một cá thể độc lập, Thẩm Tiêu cũng vậy và cô cũng vậy.

Thẩm Tiêu biết tính cách của cô và cũng biết cô luôn tỏ ra mạnh mẽ nên anh không hề tức giận, ngược lại lại rất hâm mộ Giang Tử Khê. Sau khi Giang Tử Khê nói rõ cô có kế hoạch của riêng mình, đương nhiên anh sẽ không ngăn cản. Cô muốn đi xông pha, muốn ngắm nhìn thế giới bên ngoài, vậy thì để cô đi, để cô ngắm nhìn.

Nếu sau này ở bên ngoài cô có gục ngã hay bị thương cũng không sao, cô là vợ của anh, anh nhất định sẽ bảo vệ cô.

Sáng thứ hai, Thẩm Tiêu đưa hai đứa nhỏ đến nhà trẻ như trước, sau đó lái xe đưa Giang Tử Khê đến công ty đã hẹn cô hôm nay phỏng vấn. Trước khi rời đi, vẫn giống như trước, trước khi Giang Tử Khê xuống xe, hai viên kẹo xuất hiện trong lòng bàn tay của cô.

Chỉ là trước đây nó là những viên kẹo trái cây nhiều màu sắc, nhưng ngày nay nó đã trở thành những viên kẹo sữa vượng tử hai lớp được gói trong những gói màu đỏ.

Giang Tử Khê hơi kinh ngạc, cô nhướng mày hỏi: "Đổi nhãn hiệu rồi hả?"

"Màu đỏ khá may mắn." Thẩm Tiêu nghiêm túc nói những câu nói đùa.

Nghe vậy, Giang Tử Khê bỗng nhiên cười, cô nắm chặt hai viên kẹo trong lòng bàn tay vẫy vẫy với Thẩm Tiêu: "Nhận lời chúc của anh."

Cho đến khi bóng dáng của Giang Tử Khê hoàn toàn biến mất, Thẩm Tiêu mới khởi động lại xe, lái về phía công ty của mình.

Vừa đến công ty, anh mở cửa phòng làm việc liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng sụt sùi yếu ớt, chân mày Thẩm Tiêu dần cau lại. Khi anh đi tới, anh nhìn thấy một người phụ nữ có đôi mắt đỏ hoe đang nói gì đó với Vệ Dương, vẻ mặt của Vệ Dương bất lực.

Không hiểu vì sao, Thẩm Tiêu luôn cảm thấy người phụ nữ đang quay lưng lại với mình trông khá quen thuộc, dường như anh đã nhìn thấy ở đâu đó.

Trước khi Thẩm Tiêu nhớ ra người này là ai, Vệ Dương đang ngồi đối diện với người phụ nữ đã nhìn thấy Thẩm Tiêu, anh ấy đứng dậy khỏi ghế chào hỏi anh.

Đúng lúc này, người phụ nữ đang mặt đối mặt với Vệ Dương và quay lưng về phía anh quay đầu lại. Sau khi nhìn rõ mặt của cô ta, cuối cùng Thẩm Tiêu cũng nhớ ra mình đã nhìn thấy người phụ nữ này ở đâu.

Sau khi người phụ nữ nhìn thấy Thẩm Tiêu, vẻ mặt còn đang rơi lệ sững sờ tại chỗ, mở to hai mắt nhìn Thẩm Tiêu, chỉ vài giây sau cô ta có chút không chắc chắn mở miệng: "Anh, anh là người trong thang máy ngày hôm đó...?"

Người phụ nữ còn chưa nói hết lời, nhưng Thẩm Tiêu đã hiểu cô ta đang muốn nói gì, dưới ánh mắt có phần sửng sốt của người phụ nữ đó anh khẽ gật đầu.

Thời gian quay về đêm khi Thẩm Tiêu vừa từ huyện T trở về, sau khi anh ở trong xe cúp điện thoại của Lâm Húc Hải, anh xuống xe đi tới thang máy. Đúng lúc cửa thang máy sắp đóng lại, có một người đàn ông gầy gò ăn mặc kỳ lạ bước vào, không nhấn bất kỳ tầng nào. Sau khi vào thang máy, anh ta thu mình lại trong góc thang máy và không nói gì.

Thông qua dáng vẻ cổ quái của người đàn ông kỳ quái lúc đó, cùng với vũ khí giống như con dao giấu trong chiếc áo khoác rộng và sát khí nồng nặc trên người anh ta, Thẩm Tiêu lập tức biết rõ e rằng người đàn ông kỳ quái này đang có ý định làm điều gì đó không tốt.

Ngay khi Thẩm Tiêu định bắt anh ta, cửa thang máy lại mở ra, một người phụ nữ rất hốc hác đi đến và kéo người đàn ông kỳ lạ ra khỏi thang máy.

Và người phụ nữ đang ở trong công ty của anh chính là người phụ nữ đã kéo người đàn ông gầy gò ra khỏi thang máy ngày hôm đó.

"Hai người quen nhau à?" Nhìn phản ứng của hai người, Vệ Dương có chút kinh ngạc.

Thẩm Tiêu lắc đầu nói: "Chỉ là có một lần gặp qua nhau, không tính là quen biết."

Vừa nói anh vừa đi qua người phụ nữ trước mặt, sải bước đi tới chỗ Vệ Dương, cúi đầu nhìn lướt qua tài liệu đã ghi lại trước đó, hỏi: "Tình hình thế nào?"

Vệ Dương liếc mắt nhìn người phụ nữ trước mặt rồi nói: "Sáng nay cô gái này đến tìm chúng ta, nói muốn thuê chúng ta giúp tìm người."

Lời của anh ấy vừa dứt, Thẩm Tiêu cau mày: "Lại tìm người sao?"

Vệ Dương cũng vừa từ huyện T trở về chưa được bao lâu nên đương nhiên hiểu được ý của Thẩm Tiêu, anh ấy lắc đầu nói: "Tình huống lần này không giống lần trước, người mà cô Dương muốn tìm là em trai của cô ấy. Năm nay mười bảy tuổi, đã mất tích được hai ngày."

Nghe vậy, Thẩm Tiêu đặt thông tin trong tay xuống, lắc đầu từ chối: "Cô nên nhờ cảnh sát tìm người, chúng tôi chỉ là công ty an ninh, không chịu trách nhiệm về những chuyện như vậy."

Thẩm Tiêu vừa dứt lời, người phụ nữ vốn đang im lặng đột nhiên lớn tiếng nói: "Không phải các anh cần tiền sao? Tôi có thể cho các anh tiền, một trăm nghìn tệ đủ không? Nếu không thì hai trăm nghìn tệ, hoặc là các anh ra giá, chỉ cần có thể giúp tôi tìm được em trai của tôi thì bao nhiêu tiền cũng được!"

Giọng cô ta rất kích động, không khó để nhận ra tâm trạng hiện tại của cô ta rất không ổn.

Nhưng cho dù là như vậy, quyết định của Thẩm Tiêu cũng không thay đổi, ánh mắt của anh bình tĩnh, giọng điệu trầm thấp nhưng lại có một tia áp lực khiến người ta không thể coi nhẹ.

"Xin lỗi, tôi đề nghị cô vẫn nên trực tiếp nhờ cảnh sát giúp đỡ thì tốt hơn."

"Nhưng tôi không thể báo cảnh sát!" Trên gương mặt của người phụ nữ thoáng hiện qua tia thất vọng, câu nói này như muốn rút đi hết sức lực của cô ta, khiến cô ta phải đỡ cái bàn để không bị ngã xuống đất.

Lời vừa dứt, người phụ nữ bắt đầu thở hổn hển, nhìn thấy tình hình này khiến Thẩm Tiêu sửng sốt, anh lập tức kêu Vệ Dương đang đứng bên cạnh đỡ cô ta ngồi xuống.

"Thuốc của cô đâu?" Thấy tình trạng của người phụ nữ càng ngày càng nặng, Thẩm Tiêu lập tức lớn tiếng hỏi.

Người phụ nữ đang dựa vào ghế khó nhọc thở hổn hển, sau khi nghe thấy giọng nói của Thẩm Tiêu, cô ta khó khăn giơ ngón tay lên chỉ vào túi xách của mình. Vệ Dương nhanh chóng lục trong túi, tìm được bình xịt thuốc của người phụ nữ kia.

Sau khi xịt thuốc, hô hấp của người phụ nữ dần bình tĩnh trở lại. Sau khoảng vài phút, vẻ đau khổ trên gương mặt người phụ nữ cuối cùng cũng mờ đi. Cô ta cẩn thận đứng dậy và đi đến trước mặt Thẩm Tiêu, cầu xin: "Tôi thật sự hết cách rồi, tôi chỉ có một người em trai Tiểu Quân này thôi, tôi phải tìm được nó. Xin các anh hãy giúp tôi, muốn đền đáp như thế nào cũng được."

Thẩm Tiêu nhìn người phụ nữ trước mặt, trông cô ta còn hốc hác hơn mấy ngày trước khi đứng trước thang máy, quầng thâm dày đặc dưới mắt cho thấy có lẽ cô ta đã không được nghỉ ngơi trong một thời gian dài.

Anh không phải là người máu lạnh, nhưng vấn đề này...

Thẩm Tiêu im lặng hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói: "Có phải em trai cô là người đàn ông bị cô kéo đi trong thang máy đêm đó không?"

Mặc dù đó là một câu hỏi, nhưng giọng điệu của Thẩm Tiêu không hề có chút nghi ngờ, có cũng chỉ là sự bình tĩnh và kiên định.

Sau khi nghe Thẩm Tiêu hỏi, người phụ nữ im lặng hồi lâu, cuối cùng gật đầu: "Đúng vậy, người đó là em trai tôi."

Sau khi người phụ nữ thừa nhận, Thẩm Tiêu tiếp tục hỏi: "Hôm đó, cậu ta định làm gì?"

Tay người phụ nữ vì câu hỏi sắc bén của Thẩm Tiêu mà khẽ run lên, một lúc lâu sau mới lắc đầu, trong mắt lóe lên chút mất tự nhiên, đáp: "...Nó chuẩn bị đi thăm một bề trên."

Nghe vậy, môi Thẩm Tiêu hơi cong lên, thản nhiên hỏi: "Cầm dao đi thăm à?"

Lời nói của Thẩm Tiêu thành công khiến cho sắc mặt người phụ nữ trong nháy mắt tái nhợt, dưới ánh mắt mãnh liệt của Thẩm Tiêu, người phụ nữ nắm chặt tay. Cho dù móng tay của cô ta đã cắm sâu vào da thịt thì dường như cô ta cũng không cảm thấy đau đớn, mím chặt môi, nặn ra một nụ cười rất miễn cưỡng.

"Tôi không hiểu anh đang nói gì."

Thấy vậy, Thẩm Tiêu cũng không tức giận, anh từ trên ghế đứng lên, nhẹ nhàng nói với Vệ Dương: "Dẫn cô gái này ra ngoài đi."

Sau khi nhận được chỉ thị của Thẩm Tiêu, Vệ Dương không do dự gật đầu, nói với người phụ nữ: "Thưa cô, mời."

Hành động và thái độ của hai người họ khiến cho người phụ nữ thoáng hiện qua tia hoảng sợ, hai tay nắm chắc thành ghế, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh. Cô ta nhắm mắt lại như đang đưa ra một lựa chọn khó khăn, hồi lâu sau, khi Thẩm Tiêu đang định nhờ người khiêng cô ta ra ngoài thì đột nhiên nghe thấy tiếng người phụ nữ đã im lặng hồi lâu lên tiếng.

"Có thể cho tôi điếu thuốc được không?" Người phụ nữ nhìn Thẩm Tiêu, khuôn mặt vốn thanh tú lúc này đầy u ám và mệt mỏi, giống như đã vùng vẫy lâu ngày trong đầm lầy, bùn nhão đã lan tràn tới trên cổ, ngay cả cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Thẩm Tiêu nháy mắt với Vệ Dương, Vệ Dương lấy trong túi áo ra một điếu thuốc, đưa cho người phụ nữ và giúp cô ta châm lửa.

Người phụ nữ hút thuốc và chậm rãi phả ra khói, khói bao trùm lấy khuôn mặt và làm mờ giọng nói của cô ta.

"Tên tôi là Dương Lộ, em trai tôi là Dương Quân."

"Tối hôm đó tôi cãi nhau với... bạn trai của mình, Tiểu Quân nghĩ tôi bị anh ấy ức hiếp nên muốn ra tay giúp tôi trút giận."

Khi Dương Lộ nói lời này, vẻ mặt của Thẩm Tiêu hơi chuyển động, rất bình tĩnh hỏi: "Dùng dao giúp cô trút giận?"

Dương Lộ chưa kịp trả lời, Thẩm Tiêu đã tiếp tục hỏi: "Cô vừa nói em trai mình tới tìm bạn trai cô để trút giận thay cô, vậy thì bạn trai cô sống ở tầng nào?"

Thân thể Dương Lộ trở nên cứng ngắc, cô ta im lặng một lát mới nói: "Tầng mười bảy."

Sau khi nghe câu trả lời của Dương Lộ, Thẩm Tiêu gật đầu: "Thật trùng hợp là tôi cũng sống ở tầng đó, nếu tôi nhớ không nhầm thì chỉ có hai hộ gia đình ở tầng mười bảy. Một hộ là một cặp vợ chồng lớn tuổi, tôi nghĩ có lẽ hộ đó không phải nhà bạn trai cô."

"Hộ còn lại đúng như lời cô nói, có một người đàn ông, nhưng ông ta không ở riêng mà có cả vợ và con gái."

Tàn thuốc trong tay đã cháy gần hết, trong căn phòng to lớn im lặng đến mức có thể nghe thấu tiếng kim rơi.

Một lúc sau, cuối cùng Thẩm Tiêu và Vệ Dương cũng nghe thấy giọng nói của Dương Lộ vang lên, giọng nói của cô ta so với vừa rồi đã khàn đi rất nhiều.

Trong tầm mắt của Thẩm Tiêu, Dương Lộ bỗng nhiên cười nhẹ, nhưng nụ cười đó lại đầy chua xót không nói nên lời.

"Đúng vậy, anh nói đúng, tôi là... tình nhân của anh ấy nuôi ở bên ngoài."

Thẩm Tiêu không hề cảm thấy kinh ngạc với kết quả này, anh không nói chuyện mà lẳng lặng nhìn Dương Lộ trước mặt, chờ cô ta nói tiếp.

Dương Lộ thở dài, dường như cuối cùng cô ta đã đưa ra quyết định nào đó, cô ta chậm rãi nói: "Trước đây tôi mang thai, nhưng đứa bé đã mất, bác sĩ nói rằng tôi sẽ không bao giờ có thể có con nữa. Đây vốn là chuyện giữa tôi và anh ấy, tôi không định nói với Tiểu Quân."

"Nhưng Tiểu Quân vẫn biết, nó tìm được bản báo cáo kiểm tra sức khỏe của tôi đã giấu, sau đó là chuyện của đêm hôm đó."

Nói đến đây, Dương Lộ cười tự giễu: "Tôi biết các anh muốn nói tôi phá hoại gia đình người khác, làm người thứ ba cho một người đàn ông đáng tuổi ba tôi, tự làm tự chịu và không biết xấu hổ. "

"Nhưng tôi có thể làm gì đây? Tôi hết cách rồi."

Giọng Dương Lộ run rẩy, cô ta cười với khuôn mặt tái nhợt: "Bây giờ nói những chuyện này cũng đã vô dụng, các anh cứ coi như tôi tự làm tự chịu. Việc Tiểu Quân mất tích chắc chắn liên quan đến anh ấy, xin các anh hãy giúp tôi, chỉ cần các anh có thể giúp tôi tìm được Tiểu Quân thì bao nhiêu tiền cũng được."

"...Nó là người thân duy nhất của tôi."

Sau khi cô ta thốt ra những lời này, Vệ Dương người đã không nói gì từ khi Thẩm Tiêu đến, đột nhiên hỏi: "Tại sao cô không báo cảnh sát? Công ty của chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm về an ninh, về phần tìm người, chắc chắn báo cảnh sát sẽ tốt hơn. Cô phải biết rằng thời gian em trai cô mất tích càng lâu, khả năng bị hại sẽ càng lớn."

"Thay vì đến tìm chúng tôi, tốt hơn là liên hệ trực tiếp với cảnh sát để giải thích tình hình, đây là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề hiện tại."

Vẻ mặt Vệ Dương có chút nghiêm trọng, nhưng cũng có chút bất lực. Theo lý mà nói, trước đây công ty an ninh của họ không nên tiếp nhận trường hợp của Phương Tư Nhã. Tìm người không nằm trong phạm vi phục vụ của họ, nhưng trường hợp này rất đặc thù, cộng thêm bên phía ba mẹ của Phương Tư Nhã đã có manh mối và xác định được vị trí cụ thể, cho nên bọn họ mới nhận.

Nhưng chuyện này không có nghĩa là họ sẽ nhận bất kỳ đơn đặt hàng nào cho việc tìm kiếm ai đó, chẳng hạn như trường hợp của Dương Lộ bây giờ.

Cô ta chỉ nói rằng em trai mình mất tích, sau đó có thể là bạn trai của cô ta đã làm điều này. Trừ những điều này ra thì ngay cả nơi mất tích, đã làm những việc gì vào hôm mất tích, gặp những ai, có thể ước tính được phạm vi mất tích hay không cũng hoàn toàn không biết.

Chỉ dựa vào manh mối này, muốn bọn họ tìm được người ở Hoa Hạ khổng lồ này còn khó hơn cả lên trời. Không phải là không tìm được, nhưng ai cũng biết thời gian mất tích càng lâu thì khả năng tử vong càng lớn.

Công ty của bọn họ vừa mới thành lập, tài nguyên có trong tay có thể dùng ít đến đáng thương, chỉ dùng sức người để tìm chứ chưa nói đến việc có tìm được hay không, chờ khi họ tìm thấy thì có thể người đó đã lạnh ngắt rồi.

Nghe Vệ Dương nói như vậy, Dương Lộ lắc đầu, tuyệt vọng nói: "Anh trai anh ấy là cục phó Cục Công an thành phố, vô ích thôi. Nếu như chuyện này là do anh ấy làm thì cho dù có báo cảnh sát cũng vô dụng, bọn họ sẽ đè ép chuyện này xuống."

Nụ cười trên mặt Dương Lộ càng ngày càng chua chát: "Các anh cho rằng tôi không báo cảnh sát sao? Tôi báo rồi, nhưng bọn họ nói sẽ mở vụ án để điều tra, nhưng đã hai ngày rồi, ngay cả người điều tra cũng không thấy đâu. Tôi đến hỏi thăm, bọn họ nói với tôi rằng họ đang điều tra, cũng không đuổi tôi đi, thái độ cũng rất tốt. Nhưng bọn họ cứ kéo dài, tôi có thể làm gì đây."

Vệ Dương và Thẩm Tiêu nghe xong đều hơi sững sờ, nếu sau lưng bạn trai của Dương Lộ vẫn còn mối quan hệ này thì sự việc thật sự rất khó xử lý.

"Nhưng cô có từng nghĩ tới bọn họ dám kéo dài như vậy, không sợ cô tới làm phiền có nghĩa là gì không?" Thẩm Tiêu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Dương Lộ.

Dương Lộ sững sờ, trong tiềm thức siết chặt lòng bàn tay.

"Nếu em trai cô thật sự xảy ra chuyện, vậy thì bạn trai cô có biết cô đã đi báo cảnh sát không?" Sau khi Thẩm Tiêu nhắc nhở, Vệ Dương nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng hỏi.

Dương Lộ gật đầu, không chút do dự nói: "Anh ấy biết, bởi vì trong những ngày qua anh ấy là người duy nhất có xung đột với Tiểu Quân, cho nên khi tôi phát hiện ra mình mất liên lạc với Tiểu Quân thì tôi đã gọi điện thoại chất vấn anh ấy."

"Lúc đó phản ứng của ông ta như thế nào?" Thẩm Tiêu hỏi.

Suy nghĩ một lúc, Dương Lộ mới nói: "Lúc đó anh ấy rất lạnh lùng, còn nói Tiểu Quân nhà tôi rảnh rỗi kiếm chuyện. Khi tôi dọa anh ấy sẽ gọi cảnh sát, anh ấy rất thờ ơ và để lại một câu bảo tôi cứ tùy ý mà báo, sau đó cúp điện thoại."

Thẩm Tiêu và Vệ Dương nhìn nhau, Vệ Dương bắt đầu phân tích: "Trong hoàn cảnh bình thường, nếu em trai của cô xảy ra chuyện thì khi cô chất vấn, ông ta nên có chút hoảng loạn, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc của cô rồi bảo cô không cần báo cảnh sát. Nhưng theo như cô nói thì dường như sau khi nghe cô nói muốn báo cảnh sát, ông ta lại không quan tâm lắm, vậy chỉ có hai khả năng."

"Thứ nhất, cô có báo cảnh sát hay không không quan trọng, bởi vì ông ta không làm gì em trai cô cả. Có lẽ em trai cô không bị tổn hại gì đáng kể, rất có thể cậu ấy chỉ tạm thời bị nhốt, nhưng không có vấn đề gì về sự an toàn."

Nghe được khả năng này, trái tim treo lơ lửng của Dương Lộ cũng rơi xuống hơn phân nửa. Thực ra dựa vào sự hiểu biết của mình về người đàn ông đó trong hai năm qua, mặc dù ông ta không phải là người tốt đẹp gì, nhưng thật ra ông ta là người vô cùng cẩn thận dè dặt, cũng chỉ là kẻ nhát gan.

Nếu ông ta thật sự làm gì đó với em trai cô ta, vậy thì ông ta sẽ không bao giờ bình tĩnh như vậy, nhất định trong lời nói sẽ lộ ra khuyết điểm.

Tuy nhiên, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Dương Lộ lại nghe thấy có người lên tiếng, lần này không phải Vệ Dương lên tiếng mà là Thẩm Tiêu đang ngồi đối diện với cô ta.

"Trường hợp khác là ông ta tin tưởng tuyệt đối vào người chống lưng của mình, tin rằng dù ông ta có làm gì đi chăng nữa thì cũng sẽ có người bao che cho mình. Nếu mà là trường hợp này thì tình hình không mấy lạc quan."

Giọng nói của Thẩm Tiêu rất ổn định, nhưng những gì anh nói lại khiến Dương Lộ lạnh cả sống lưng.

Dương Lộ ép mình phải bình tĩnh lại, nhưng cơ thể không ngừng run rẩy của cô ta lại lộ ra sự sợ hãi và hoảng sợ.

Thấy vậy, Vệ Dương bình tĩnh nói: "Nhưng cô cũng không cần phải lo lắng quá, chúng tôi nghĩ rằng khả năng trước cao hơn, dù sao thì em trai của cô đã có mâu thuẫn với ông ta trước khi cậu ấy biến mất. Nếu em trai của cô thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, kẻ tình nghi phạm tội đầu tiên sẽ là ông ta. Nguy hiểm quá lớn, chỉ cần ông ta không ngu ngốc thì sẽ không hấp tấp như vậy."

"Cô Dương."

Khi tâm trạng của Dương Lộ dịu đi một chút, cô ta lại đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp và lạnh lùng của Thẩm Tiêu. Cô ta bị doạ sợ run rẩy, nhưng nghĩ đến đứa em trai đang không biết sống chết thế nào của mình, Dương Lộ nhanh chóng bình tĩnh lại và ngẩng đầu nhìn Thẩm Tiêu, đáp lại: "Có chuyện gì vậy?"

"Cô có chắc là mình không giấu giếm điều gì khác ngoài những điều cô vừa nói không." Vẻ mặt Thẩm Tiêu hờ hững, nhưng khi nhìn chằm chằm vào Dương Lộ, giống như muốn nhìn thấu cả con người của cô ta từ trong ra ngoài.

Dưới cái nhìn như vậy, Dương Lộ lúng túng cười, lắc đầu phủ nhận: "Hết rồi, chỉ có như vậy..."

Cô ta còn chưa nói hết lời đã nghe thấy Thẩm Tiêu đột nhiên thở dài, anh nói với Vệ Dương ở bên cạnh: "Đưa cô Dương ra ngoài đi, chúng ta không thể nhận đơn này."

Đừng nói đến Dương Lộ, ngay cả Vệ Dương cũng sửng sốt sau khi nghe thấy những lời này của Thẩm Tiêu.

Nhưng chỉ là thoáng sửng sốt, Vệ Dương so với Tiêu Bắc bình tĩnh hơn rất nhiều. Mặc dù trong lòng anh ấy nghi hoặc, nhưng sẽ không bao giờ hỏi ngay tại chỗ. Nếu đổi lại là Tiêu Bắc, anh ấy sẽ lập tức không giữ được bình tĩnh, nhưng Vệ Dương thì không như vậy.

Sau một hồi sững sờ, Vệ Dương không chút do dự mà kéo Dương Lộ dậy khỏi ghế. Mặc dù lúc ra tay anh ấy cũng chú ý chừng mực, nhưng dù sao thì anh ấy cũng là lính đặc công, trong mỗi cử chỉ đều có nét cứng rắn. Khiến trong lòng Dương Lộ nóng như lửa đốt, lại không dám chống lại.

Bị Vệ Dương kéo tới cửa, Dương Lộ không thoát ra được nên quay đầu lại, lớn tiếng hỏi Thẩm Tiêu: "Tại sao?"

Thẩm Tiêu lại đột nhiên nở nụ cười, nâng mắt nhìn Dương Lộ, trong mắt không có nhiệt độ, giọng nói lạnh như băng.

"Tại sao, không phải vấn đề này phải do tôi hỏi cô Dương sao?"

Nói xong, Thẩm Tiêu đứng dậy, anh đi tới chỗ Dương Lộ, nhìn Dương Lộ rồi nhẹ nhàng nói: "Cô không hề báo cảnh sát, cũng không muốn chúng tôi giúp cô tìm em trai của mình."

"Bởi vì ngay từ đầu cậu ấy không hề mất tích, đúng không?"

Nghe thấy lời này của Thẩm Tiêu, chân Dương Lộ mềm nhũn, cô ta sắp ngã xuống đất, nếu Vệ Dương không kéo cô ta thì cô ta đã ngã xuống đất rồi.

Nhưng mà dường như Thẩm Tiêu cảm thấy còn chưa đủ, anh lại mở miệng nói tiếp: "Em trai của cô đang ở đâu, cô so với bất kỳ ai càng biết rõ. Cô đã dẫn dụ chúng tôi đi theo ý nghĩ của mình, không phải là muốn chúng tôi giúp cô tìm cậu ấy, mà là muốn chúng tôi giúp cô cứu cậu ấy."

Lời nói của Thẩm Tiêu vừa dứt, dường như Dương Lộ không chịu đựng được nữa, cô ta thoát ra khỏi sự kiềm chế của Vệ Dương, từ từ ngồi xổm xuống đất, che mặt và gào khóc như sụp đổ. Tiếng khóc chứa đựng quá nhiều thứ, nhưng rõ ràng nhất trong số đó là cảm giác áy náy.

Một cảm giác áy náy sâu sắc.

Sau khi Dương Lộ ngồi xổm trên đất khóc một hồi, cô ta đột nhiên quỳ xuống quỳ trước mặt Thẩm Tiêu, ngẩng mặt đầy nước mắt, nghẹn ngào nói với Thẩm Tiêu: "Tôi sai rồi, là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi. Tôi cầu xin anh, xin anh hãy cứu em trai tôi, nó sắp chết rồi, cầu xin anh hãy cứu nó, làm ơn!"

"Tôi không cứu được nó, tôi thực sự không cứu được nó, tất cả đều là lỗi của tôi, ngay từ đầu tôi đã sai rồi, thật sự đã sai rồi!" Dương Lộ khuỵu gối khóc trước mặt Thẩm Tiêu.

Thẩm Tiêu yên lặng nhìn Dương Lộ, thật lâu sau mới hỏi: "Người đang ở đâu?"

"Số sáu mươi ba, đường Tân Hoa, Trung tâm cải tạo nghiện internet Khải Minh."

Bạn đang đọc Xuyên thành kẻ ăn bám của Thư Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi wendypham
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.