Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 5568 chữ

Sau khi biết Thẩm Tiêu an toàn, cuối cùng nỗi lo lắng cả sáng nay của Giang Tử Khê cũng dần dần bớt đi một nửa.

Lòng cô thì bớt lo một chút, nhưng Tưởng Thần vừa mới bị cô tát một cái lại cảm thấy cực kỳ khó chịu, anh ta trơ mắt nhìn cả quá trình Giang Tử Khê thay đổi từ dáng vẻ cả người còn đang phòng bị, lạnh lùng lúc mới vừa rồi thành dáng vẻ dịu dàng sau khi điện thoại kết nối được.

Nhìn thấy Giang Tử Khê xem anh ta như không tồn tại, Thẩm Tiêu nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không thể nào nhịn được nữa, chắn lại trước mặt Giang Tử Khê, hỏi: “Em thích anh ta như vậy sao, cái gì anh ta có thể cho em tôi cũng có thể, cho dù nhìn kiểu gì thì tôi cũng xuất sắc hơn anh ta rất nhiều.”

Vừa dứt lời, anh ta thấy Giang Tử Khê không để ý gì đến mình, giọng nói của Tưởng Thần trở nên gấp gáp hơn: “Tôi đã điều tra người chồng đó của em rồi, anh ta chính là một tên cặn bã hàng thật giá thật, ăn bám, đánh vợ, còn là một con bạc, ở bên ngoài thiếu người ta không biết bao nhiêu tiền, hơn nữa người ngay cả con trai mình cũng không đối xử tệ như thế, em còn mong đợi anh ta có thể đối xử tốt với em kiểu gì chứ hả?”

Tưởng Thần vừa mới nói xong, chỉ thấy bước chân của Giang Tử Khê bỗng nhiên dừng lại, cô nhìn Tưởng Thần trước mặt, ánh mắt lạnh lùng khiến da đầu Tưởng Thần tê dại, ngay khi Tưởng Thần cho rằng Giang Tử Khê sẽ mở miệng nói gì đó thì Giang Tử Khê lại đẩy anh ta ra, trực tiếp đi qua ngang người anh ta.

Tưởng Thần không biết bao lâu rồi anh ta mới trải qua cái cảm giác bị người khác coi thường như vậy, giống như là bị tạt một gáo nước lại lên đầu vậy, dù có nhiệt tình hơn nữa bị bị thái độ đó của Giang Tử Khê tạt đến không còn gì nữa.

Vốn anh ta cũng chẳng phải là người mặt dày, không biết xấu hổ gì, ngược lại, từ nhỏ gia cảnh của Tưởng Thần đã rất tốt, điều kiện của bản thân anh ta cũng không tệ, từ trước tới nay luôn là người khác vây quanh, lởn vởn bên cạnh anh ta, hôm nay anh ta làm đến mức độ này rồi mà Giang Tử Khê còn không chịu tiếp nhận tình cảm của anh ta, hơn nữa còn vì điện thoại mà ra tay đánh anh ta.

Tưởng Thần vẫn luôn kìm nén cơn giận cuối cùng cũng bộc phát, anh ta nhìn bóng lưng của Giang Tử Khê, lớn tiếng gọi tên của cô.

Tay Giang Tử Khê đang nắm lấy của phòng làm việc ngừng lại một lát, rốt cuộc cô cũng chịu quay đầu lại, nhưng không đợi cơn giận của Tưởng Thần dần nguôi đi thì đã nghe thấy giọng nói bình tĩnh, không chút phập phồng nào của Giang Tử Khê vang lên: “Tiên sinh Tương à, về phương án sửa sang căn biệt thự kia của ngài, xế chiều hôm nay tôi sẽ chuyển giao nó cho nhà thiết kế lúc trước từng làm việc với ngài, nếu như ngài có gì cần điều chỉnh thì mời ngài trao đổi trực tiếp với nhà thiết kế.”

“Đúng rồi, nếu như ngài đã điều tra tôi rồi, chắc hẳn ngài cũng biết, tôi đã kết hôn rồi, tình cảm vợ chồng tôi vô cùng thắm thiết, tôi cũng không có ý định sẽ vượt quá giới hạn trong hôn nhân, cảm ơn tình cảm của ngài, tạm biệt.”

Nói xong, Giang Tử Khê dùng thẻ nhân viên quẹt mở cửa phòng làm việc, không chút quan tâm đến tiếng đập cửa của Tưởng Thần ở phía sau.

Khi Phương Tư Nhã mở mắt ra, đập vào mắt cô ấy không còn là ngôi nhà vách đất đơn sơn của nhà Ldt nữa, mà là một cái trần nhà màu trắng tinh tế, cùng với mùi thuốc khử trùng có phần gay mũi truyền tới chóp mũi cô ấy.

Chắc có lẽ do đã lâu rồi mắt không được nhìn thấy ánh sáng, nên khi đối diện với ánh đèn dây tóc trên trần nhà, mắt cô ấy không kiềm được mà chảy ra vài giọt nước mắt.

Nhưng dù như vậy, cô ấy vẫn không chịu nhắm mắt lại, cô ấy gần như có chút tham lam mà quan sát hoàn cảnh xung quanh, ngay cả Phương Tư Nhã cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi cô ấy không được nhìn thấy ánh sáng hay màu trắng mịn màng của bức tường được quét vôi.

Có một khoảng thời gian rất dài, rất dài, mỗi ngày cô ấy mở mắt ra đều nhìn thấy xà ngang bằng gỗ, vách tường được đúc từ phôi đất, cả căn phòng lúc nào cũng tràn ngập một cái mùi khó ngửi không cách nào miêu tả được.

Cô ấy đảo mắt nhìn một vòng căn phòng, cuối cùng mới quay về cái giường lúc này cô ấy đang nằm lên, bên cạnh giường của cô có một người đang nằm đó, mặt người kia đang úp vào khuỷu tay nên không nhìn thấy được, chỉ có thể thấy một đầu tóc đen trắng đan xen, dường như tuổi của bà đã lớn lắm rồi, số lượng tóc bạc trên đầu còn nhiều cả tóc đen, lưng cũng còng đi nhiều lắm.

Không biết tại sao Phương Tư Nhã lại cảm thấy hình như người phụ nữ đang nằm ở mép giường trước mắt này có chút thân quen.

Đúng vào lúc này, có lẽ người phụ nữ nằm sấp trên giường kia cảm nhận được động tác của Phương Tư Nhã, bà từ từ ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Phương Tư Nhã.

Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ kia, Phương Tư Nhã lập tức ngớ người, cô ấy ngơ ngác nhìn gương mặt quen thuộc nhưng lại già hơn trước rất nhiều, chỉ thấy như trong cổ họng có vật gì đó chặn lại, mấp máy môi nhưng một chữ cũng không nói ra được.

Sau khi thấy con gái đã tỉnh lại, mẹ Phương cũng sững sờ trong phút chốc, sau đó nước mắt đã không kiềm được mà rơi xuống, bà vội vàng lau nước mắt của mình, nhưng mà nước mắt kia cứ như không thể nào lau đi được vậy, dù bà có lau thế nào cũng không lau được hết, ngược lại nó càng chảy nhiều hơn.

Mẹ Phương có hơi sốt ruột, bà vội vã quay lưng lại, không muốn để con gái phải thấy dáng vẻ này của mình, chỉ là bà vừa mới đứng khỏi ghế thì đã bị một giọng nói có chút khàn khàn gọi lại.

“...Mẹ.”

Giọng của Phương Tư Nhã không lớn, thậm chí có hơi nhỏ, nhỏ đến mức nếu không nghe kỹ rất có thể sẽ bỏ qua, nhưng mà mẹ Phương vẫn nghe thấy.

Bà cứng đờ cả người, nước mắt càng chảy nhiều hơn.

Nhìn mẹ ở trước mặt, Phương Tư Nhã chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, trong mắt cô ấy, từ trước tới giờ mẹ cô đều xinh đẹp, đoan trang, vô cùng chú ý hình tượng, nhưng mà người trước mắt gầy đến nhìn không ra hình dạng, gần như gió thổi qua một cái là có thể thổi bay thật sự là mẹ của cô ấy sao.

Mẹ Phương nhìn thấy sắc mặt Phương Tư Nhã ngày càng tái đi, nhất thời sợ hãi trong lòng, nhớ đến bây giờ cơ thể của con gái không tốt, lập tức bỏ qua những chuyện khác, nhấn chuông gọi ở đầu giường.

Ba Phương đi ra ngoài mua cơm cho hai mẹ con, vừa mới đẩy cửa phòng bệnh đã thấy rất nhiều bác sĩ bao vây lấy giường con gái mình, trong lòng liền hoảng sợ, hộp cơm trên tay rơi xuống đất phát ra một tiếng vang thật lớn.

Một ít cháo nóng bắn lên trên đùi của ông, nhưng lúc này ba Phương giống như không cảm nhận được gì cả, mặc kệ mọi thứ, lập tức vọt đến bên cạnh giường.

Kéo lấy chiếc áo blouse trắng của bác sĩ lo lắng hỏi: “Bác sĩ, con gái tôi, con gái tôi, con bé làm sao...”

Lời còn chưa nói hết thì ông đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Ba...”

Ba Phương sửng sốt một chút, có chút không dám tin nhìn về phía giường, sau khi nhìn thấy con gái ngồi ở trên giường, ba Phương đứng tại chỗ, tay chân luống cuống, muốn xoa đầu con giống như trước kia, muốn hỏi con có còn đau không, cũng muốn hỏi con đã khá hơn chút nào chưa...

Nhưng những lời này đều bị nghẹn lại nơi cổ họng, cuối cùng thốt ra chỉ còn có biệt danh của con gái: “Nhã Nhã, Nhã Nhã ơi, Nhã Nhã ơi...”

Bác sĩ đứng ở bên giường biết cảnh ngộ của một nhà ba người này, bọn họ nhìn nhau một cái, một vị bác sĩ đứng đầu đeo khẩu trang nói với ba Phương và mẹ Phương: “Cơ thể không có gì đáng ngại, bình thường chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút, không bao lâu là có thể xuất viện.”

Sau khi nói xong thì để lại không gian cho một nhà ba người họ.

Trong hai năm con gái mất tích, ba Phương và mẹ Phương gần như không có ngày nào ngủ ngon cả, mỗi một ngày trong mắt họ đều như một sự giày vò, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu liền không tự chủ mà hiện lên gương mặt con gái mình, tinh thần của hai vợ chồng họ mỗi ngày đều đứng trên bờ vực sụp đổ, bọn họ không có cách nào ngừng lại được và không thể nào từ bỏ việc tìm kiếm con gái của mình.

Cũng chỉ có khi trên đường tìm con gái mới có thể có được một chút an lòng, bọn họ mới cảm thấy không có lỗi với con gái.

Bọn họ dạy con gái phải lương thiện, dạy con gái biết phân biệt thị phi, nhưng chưa từng dạy con làm thế nào để bảo vệ bản thân, làm thế nào để giữ cảnh giác, làm thế nào để phân biệt bộ mặt của người xấu, nên mới khiến lòng tốt của con gái bị người khác cố ý lợi dụng.

Hai năm qua, không có giây phút nào mà hai vợ chồng họ không phải tự trách bản thân.

Tìm được con gái, đưa con gái về nhà, đây là niềm tin duy nhất chống đỡ hai vợ chồng, nếu không phải có niềm tin này chống đỡ, sợ rằng có lẽ bọn họ đã không thể trụ vững nữa rồi.

Cũng may, sau hai năm, cuối cùng bọn họ cũng tìm được vị trí của con gái, hơn nữa còn quen đám người Thẩm Tiêu, thành công tìm được con gái về, hơn nữa còn cứu được rất nhiều cô gái có cùng hoàn cảnh với con gái mình.

Vụ án buôn người ở huyện T đã hấp dẫn sự chú ý rộng rãi của nhân dân Hoa Hạ cả nước, có bảy ngôi làng tham gia buôn người ở huyện T và bắt hơn trăm mấy kẻ tình nghi phạm tội.

Đi sâu hơn vào điều tra, tất cả những tội ác của những ngôi làng xa xôi vùng núi đã được phơi bày ra ánh sáng trước công chúng, trừ tội thu mua phụ nữ, trẻ em, tội xx, tội giam giữ phi pháp, tội cố ý gây thương tích, tội làm nhục ra thì còn dính dáng đến mấy chục cái án mạng, sau khi tin tức này được đưa ra ánh sáng, rất nhiều dân mạng thậm chí không thể tin được nhưng người dân làng quê nhìn chân chất, thật thà lại có thể độc ác đến như vậy.

Mỗi một người đều phải trả giá vì mỗi một việc mình làm, những người dân làng và những kẻ buôn người đã tham gia vào hoạt động buôn người, phạm vào tội nghiệt không thể tha thứ được, chờ đợi bọn họ sẽ là sự nghiêm trị của pháp luật, nặng thì chờ bọn họ chính là hình phạt cao nhất của Hoa Hạ, tử hình, nhẹ thì mấy chục năm tù tội là không thể nào tránh được.

Trừ cái này ra, sau vụ việc này của huyện T, Hoa Hạ đã bắt đầu phát động một làn sóng nghiêm trị hành vi buôn người, trong đó những ngôi làng núi nghèo khó, những huyện nghèo đều trở thành khu vực điều tra trọng điểm.

Trải qua lần nghiêm trị này, tổng cộng hai mươi bốn nghìn bảy trăm phụ nữ và trẻ em bị bắt cóc đã được giải cứu, đồng thời kiên quyết xử lý tội bắt cóc, mua bán phụ nữ và trẻ em, dù là bên mua hay bên bán đều có hình phạt nặng như nhau, không có ai may mắn hay ngoại lệ.

Mặc dù Hoa Hạ còn một chặng đường dài để chống nạn bắt cóc, nhưng mà tương lai nhất định sẽ càng trở nên tốt hơn khi pháp luật không ngừng được hoàn thiện, sẽ không còn bất cứ kẽ hở nào cho những kẻ buôn người có thể trốn thoát.

Không thể phủ nhận là trên thế giới này đầy tăm tối, đầy rẫy thất vọng lẫn tuyệt vọng.

Nhưng mà nơi nào tăm tối và âm u thì ắt sẽ có ánh mặt trời, nơi nào chứa sự tuyệt vọng thì ắt sẽ có hy vọng mới xuất hiện.

Có những ngôi làng thối nát tham gia vào buôn người cùng với những người dân quê hết sức tàn bạo như huyện T, thì cũng có những người anh hùng mặc kệ sống chết cũng phải cứu được người ra như đám người Thẩm Tiêu, còn có cả những chủ xe nhiệt tình ra tay giúp đỡ tại trạm thu phí và những người dân thành phố nóng lòng chạy đến giúp sau khi biết tin ngày hôm đó.

Khi bạn cảm thấy tuyệt vọng với thế giới này thì sẽ luôn có người còn chói mắt hơn cả ánh sáng mặt trời xuất hiện, thắp sáng thế giới tối tăm không ánh mặt trời của bạn, bạn không có cách nào thay đổi bản chất kinh tởm và ích kỷ đó của con người nhưng sau khi bạn được ánh mặt trời chiếu sáng thì bạn cũng có thể hóa thành ánh sáng thắp sáng những nơi tối tăm của người khác.

Một ngày sau khi Phương Tư Nhã tỉnh lại, Thẩm Tiêu nhận được điện thoại của ba Phương.

Hai người hẹn gặp nhau ở Cha Chaan Teng cạnh bệnh viện, khi Thẩm Tiêu đi từ phòng bệnh của vd ra, chạy tới Cha Chaan Teng thì ba Phương đã tới rồi, khí sắc của ông đã tốt hơn rất nhiều so với lần đầu tiên Thẩm Tiêu nhìn thấy ông vào mấy ngày trước.

Mặc dù nhìn qua vẫn còn rất gầy, nhưng mà sống lưng đã thẳng hơn, không còn còng như lần đầu mới gặp nữa, ánh mắt cũng không còn vẻ vô hồn mà trở nên sáng hơn, lúc thấy Thẩm Tiêu đi tới còn vẫy vẫy tay với anh từ phía xa xa.

Thẩm Tiêu đi đến vị trí trước mặt ông và ngồi xuống.

Ba Phương cười một tiếng, cần menu trên bàn đưa đến trước mặt Thẩm Tiêu: “Uống chút gì không, tôi mời.”

Thẩm Tiêu nhận lấy menu rồi tiện tay đặt sang một bên, nói với người phục vụ ở bên cạnh: “Một ly nước, cảm ơn.”

Thấy dáng vẻ của Thẩm Tiêu, ba Phương cũng không tức giận, ông bật cười, lắc đầu một cái: “Được rồi, vậy chúng ta trực tiếp vào chủ đề thôi.”

Vừa nói, ông lấy từ trong túi áo ra một tấm thẻ ngân hàng, đẩy tới trước mặt Thẩm Tiêu.

“Trong tấm thẻ này có một triệu, là thù lao mà trước đó chúng ta đã thỏa thuận, tiên sinh Thẩm à, lần này chuyện của Tiểu Nhã, vô cùng cảm ơn ngài.” Giọng của ba Phương không lớn nhưng lại vô cùng chân thành.

Không có đưa tay nhận lấy tấm thẻ kia, Thẩm Tiêu nhìn ba Phương ở trước mặt, nhíu mày, giọng nói bình tĩnh: “Đưa nhiều rồi, lúc ấy chúng ta nói tiền hoa hồng là một triệu, trước khi đi đến huyện T bác đã trả trước năm trăm nghìn tiền đặt cọc rồi.”

Nghe thấy lời anh nói, ba Phương chỉ khoát tay một cái, nói: “Không nhiều, không nhiều, trước khi đi tới đó chúng tôi cũng không nghĩ tới chuyến đi này sẽ nguy hiểm như vậy, nếu như không phải các cậu liều mình cứu giúp thì con gái tôi và những cô gái có cùng hoàn cảnh với con gái tôi bị lừa bán vào trong núi kia cũng không có khả năng trốn ra được.”

Vừa nói, ba Phương cũng không cho phép từ chối mà nhét thẻ ngân hàng vào trong lòng bàn tay của Thẩm Tiêu.

Ông ngẩng đầu lên nhìn vào mắt của Thẩm Tiêu, trong giọng nói đầy sự cảm kích và khẩn thiết: “Khoản tiền này, là do ba người tôi, vợ tôi và Tiểu Nhã thương lượng quyết định sau khi bàn với nhau, nói ra cũng không sợ ngài chê cười.”

Nói tới chỗ này, ba Phương cười khổ một cái, dừng lại mấy giây mới tiếp tục chậm rãi mở miệng nói: “Hai năm qua, tôi và vợ tôi vì tìm Tiểu Nhã mà đã hết sức mệt mỏi, ngay cả chúng tôi cũng không biết, nếu như không tìm thấy được Tiểu Nhã thì chúng tôi còn có thể chống đỡ được bao lâu.”

Trên thực tế, nếu như cứ tiếp tục trạng thái như trước kia thì có thể không bao lâu nữa bọn họ có thể sẽ qua đời, không tìm được con gái thì dù có nhiều tiền hơn cũng vô dụng, khi đó, tiền trong mắt bọn họ thậm chí còn không quan trọng bằng một cái manh mối liên quan đến con gái nữa.

Nghĩ tới tình trạng lúc ấy gay go như vậy, ba Phương bưng cái ly trên bàn uống một hớp trà, đợi đến khi tâm trạng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lúc này ông mới tiếp tục nói: “Nhà chúng tôi treo bán ở chỗ môi giới đã bán hết rồi, tổng cộng bán được hai triệu ba trăm nghìn, bỏ đi phần tiền hoa hồng phải trả mấy cậu ra thì có thể còn hơn tám trăm nghìn.”

“Tôi và vợ tôi đều là giáo sư của đại học C, sau khi bán ngôi nhà, trường học biết được tình huống của chúng tôi đã đặc biệt phê cho chúng tôi một căn nhà công chức, tiền lương mỗi tháng cũng không ít, ngài không cần lo lắng cho chúng tôi, cuộc sống của chúng tôi có thể được bảo đảm.”

“Hơn nữa nha, bởi vì chuyện này lần này, những người bạn đồng hành với ngài đều bị thương không ít, chỉ tiền chữa bệnh thôi đã không nhỏ rồi, cho nên ngài không cần phải khách khí với chúng tôi, nhận lấy đi.”

Nghe xong lời của ba Phương, Thẩm Tiêu im lặng thật lâu bỗng nhiên mở miệng nói: “Lúc trước con thấy ở trên mạng bác liên hệ với một số người thân của nạn nhân bị bắt cóc, thành lập một tổ chức chống buôn người?”

Thấy Thẩm Tiêu đột nhiên đổi chủ đề, hiển nhiên ba Phương có phần phản ứng không kịp, sau khi sửng sốt một lát, ông mới gật đầu một cái: “Đúng vậy, chúng tôi đã phải trải qua cảm giác dày vò khi con gái bị mất tích, đương nhiên cũng hiểu nỗi đau đớn này, chúng tôi và Tiểu Nhã xem như là khá may mắn, mặc dù phải trải qua rất nhiều trắc trở nhưng mà cuối cùng vẫn tìm được người về, nhưng mà vẫn còn rất nhiều gia đình giống như chúng tôi, cho tới bây giờ vẫn không tìm được con/ người thân/ vợ của mình.”

“Đối với chuyện này, chúng tôi cũng xem như là thấu hiểu và đồng cảm, cho nên, chúng tôi muốn dùng hết khả năng để giúp bọn họ một chút, đều nói góp gió thành bảo mà, tranh thủ có thể tìm về nhiều thêm một chút, cho nên chúng tôi và những người nhà này liền cùng nhau thành lập tổ chức này.” Ba Phương đơn giản kể lại câu chuyện một lần cho Thẩm Tiêu nghe.

Nghe vậy, Thẩm Tiêu gật đầu một cái, bỗng nhiên đứng lên nói với ba Phương: “Chờ con một chút.”

Sau khi nói xong, anh liền sãi bước rời khỏi Cha Chaan Teng.

Khoảng chừng mười phút sau, Thẩm Tiêu mới quay trở lại chỗ này, trong tay anh cầm một cái túi màu đen, hình như bên trong có chứa đồ gì đó, nhìn qua có vẻ không nhẹ.

Ngay lúc ba Phương đang nghi ngờ, lại thấy Thẩm Tiêu đem cái túi nilon đen đó đẩy đến trước mặt ông, nói: “Tổ chức phi lợi nhuận kiểu đó, để duy trì, vận hành và tìm người đều cần tốn không ít tiền, năm trăm nghìn này là lấy danh nghĩa công ty an ninh của chúng con quyên tặng cho tổ chức chống buôn người của các bác, coi như là chúng tâm ý của công ty an ninh chúng con.”

Nhìn túi nilon màu đen trước mặt, ba Phương há miệng một cái, lời từ chối làm thế nào cũng không thể thốt ra. Giống như Thẩm Tiêu có thể cảm nhận được sự chân thành và thành tâm của ba Phương, ba Phương cũng có thể cảm nhận được sự nghiêm túc của Thẩm Tiêu.

Sau khi trầm mặc một lúc lâu, ba Phương bỗng nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Thẩm Tiêu, mắt đỏ hoe cúi người thật lâu với Thẩm Tiêu.

“Cảm ơn, thật sự cảm ơn.”

“Tôi thay mặt con gái Tiểu Nhã và tất cả gia đình đã được và sắp được cứu giúp cảm ơn ngài, đồng thời, tôi cũng bảo đảm với ngài, số tiền mà ngài giao cho tôi mỗi khoản sẽ được chi cho những người và gia đình thật sự cần giúp đỡ, mỗi khoản giao dịch và vốn lưu động tôi sẽ định kỳ đăng lên trang web cứu trợ, tuyệt đối sẽ không phụ lòng tốt của ngài.”

Thẩm Tiêu đỡ người dậy, vỗ nhẹ một cái lên bả vai của ba Phương, nói: “Cố lên.”

Có lẽ sẽ vì đủ loại nguyên nhân mà cuộc chiến chống buôn người sẽ khó khăn trùng trùng, nhưng mà mọi chuyện đều do con người cả, khi mà tất cả mọi người không ngừng cố gắng thì chắc hẳn mọi thứ sẽ càng ngày càng tốt hơn, không phải sao.

Nếu như nói người dân làng lừa đảo ở huyện T khiến cho vô số người tức giận, thế thì qua sự kiện lần này vẫn có một số người khiến cho người khác kính nể và ủng hộ.

Không sai, những người đó chính là Thẩm Tiêu, Tiểu Bắc và những người trong công ty an ninh của bọn họ đã làm nhiệm vụ lần này.

Khi chuyện không ngừng được lên men, lúc mà dân mạng tức giận mắng những người dân làng mặt người dạ thú của huyện T, họ cũng bắt đầu chú ý nhiều hơn những anh hùng đứng sau sự kiện lần này.

Đúng vậy, những anh hùng.

Sau khi cư dân mạng biết được từ miệng những cô gái được giải cứu, thoát khỏi động quỷ rằng trong ban đêm đám người Thẩm Tiêu đã xông vào trong núi sâu, mang tới cho các cô gái một con đường sống, sau đó lại liều chết bảo vệ những cô gái này tránh khỏi sự đuổi bắt của dân làng, ánh mắt của cư dân mạng dần tập trung vào những người anh hùng sau khi cứu người liền yên lặng rời đi không chút tiếng động này.

Vì công ty an ninh của đám người Thẩm Tiêu chỉ mới vừa thành lập không lâu cho nên thật ra cũng không có danh tiếng gì, những mà cũng không hề khó tìm, vì vậy, dưới sự tra hỏi của những cư dân mạng quan tâm, sau khi biết được toàn bộ bọn họ đều là nhân viên an ninh của một công ty an ninh vừa mới khai trương không bao lâu thì lập tức dẫn tới một trận nghị luận sôi nổi.

Có cư dân mạng khi biết danh tính của bọn họ bày tỏ, bọn họ hẳn là được người khác thuê mà đến, chẳng qua là lấy tiền làm việc mà thối, cũng không tính là anh hùng gì, nhưng mà lời này vừa mới ló đầu ra không bao lâu đã bị vả mặt “chát, chát, chát”.

Vả mặt bọn họ không phải ai khác mà chính là vợ chùng nhà họ Phương và Lâm Hạ - người đầu tiên được Thẩm Tiêu giải cứu xuống núi và đưa đến sở công an tỉnh L trình báo cảnh sát.

Vợ chồng nhà họ Phương lập tức làm sáng tỏ, đám người Thẩm Tiêu đúng là do bọn họ thuê mới có thể đi tới huyện T, nhưng mà ban đầu bọn họ chỉ yêu cầu đám người Thẩm Tiêu trợ giúp bọn họ nghĩ cách cứu con gái của họ, nhưng mà đám người Thẩm Tiêu chẳng những cứu con gái họ mà còn mạo hiểm cả tính mạng cứu tất cả cô gái trên núi Ngũ Liên.

Cứu giúp một người và cứu giúp một đám người, hoàn toàn là hai khái niệm.

Nếu như thế này mà không tính là anh hùng thì như thế nào mới tính là anh hùng?!

Ngay khi lời nói của ba mẹ nhà họ Phương được đưa lên, lập tức nhấc lên một đợt thảo luận sôi nổi trên Internet, đúng vậy, chỉ dựa vào dáng vẻ được huấn luyện nghiêm chỉnh và thân thủ gọn gàng, sạch sẽ trong video ở trạm thu phí, muốn yên lặng không tiếng động cứu một người trong ban đêm, cũng không tính là việc khó gì.

Sở dĩ sau tạo thành tình cảnh nguy hiểm như vậy, chính là bởi vì bọn họ vì cứu người mà kinh động đến dân làng của cả ngọn núi mới tạo thành, bọn họ cũng không có nghĩa vụ phải giải cứu những người không phải mục tiêu nhiệm vụ ra đâu, nhưng bọn họ vẫn làm, thậm chí nếu không phải có những chủ xe nhiệt tình ở xung quanh chạy tới thì ngay cả bọn họ cũng có thể bị người dân làng tức giận đánh chết.

Nếu như đây không được gọi là anh hùng, vậy thì hạng người như thế nào mới được gọi là anh hùng.

Sau khi ba Phương mẹ Phương vừa tỏ rõ lập trường, còn không chờ các cư dân mạng tranh luận ra kết quả gì, xem như là người bị hại, Lâm Hạ đang còn trong bệnh viện tiếp nhận trị liệu, sau khi nghe tin gần như là lập tức đón nhận phỏng vấn của phóng viên ngay tại bên trong bệnh viện.

Khác hoàn toàn với sự rõ ràng, mạch lạc của ba Phương và mẹ Phương, Lâm Hạ rất xúc động khi tiếp nhận phỏng vấn.

Cô ấy đỏ hoe mắt trong xuất hiện trong ống kính, một lần lại một lần nói cho mọi người, xin một người đừng có chửi rủa ân nhân cứu mạng của các cô, nếu như không có bọn họ, vậy thì bây giờ Lâm Hạ cũng không dám tưởng tượng có phải cô ấy vẫn đang sống trong cơn ác mộng hay không.

Đối diện với ống kính, Lâm Hạ để lộ những vết sẹo được giấu dưới lớp quần áo bệnh nhân, giọng nói kiên định nói, nếu như không có những chứng cứ mà bọn họ cung cấp, nếu không phải lúc ấy Thẩm Tiêu nói cho cô ấy biết phải làm như thế nào thì có lẽ cho tới bây giờ những người dân làng huyện T kia vẫn còn đang ung dung ngoài vòng pháp luật.

Dường như ba Phương mẹ Phương và Lâm Hạ chỉ mới là bắt đầu, càng ngày càng nhiều cô gái được giải cứu từ trên núi và người thân của các cô, người này nối tiếp người kia đứng ra chứng minh cho đám người Thẩm Tiêu, nói chuyện vì họ, bày tỏ cảm ơn với họ.

Sau khi biết những chuyện mà đám người Thẩm Tiêu đã làm, khi nhìn thấy nạn nhân và gia đình của họ một người rồi lại một người đứng ra chứng minh cho đám người Thẩm Tiêu, những cư dân mạng vốn có nghi với đám người Thẩm Tiêu cuối cùng cũng ngậm miệng lại.

Mặc dù vẫn còn vài anh hùng bàn phím chưa từ bỏ ý định muốn khơi mào sự cố để tranh thủ sự chú ý, nhưng mà hoàn toàn không tạo nổi sóng gió gì, mới bắt đầu còn có người quan tâm bọn họ, sau thời gian dài, chẳng có ai rảnh rỗi để quan tâm đến đám anh hùng bàn phím này, lâu ngày, những anh hùng bàn phim cũng chỉ có thể lộ ra vẻ tức giận mà ngậm miệng lại, đuổi theo những chủ đề mới khác.

Trừ cái này ra, công ty an ninh của Thẩm Tiêu cũng vì chuyện này mà có danh tiếng, nhiều loại đơn yêu cầu và kháng cáo dồn dập tới như tuyết, tràn vào trong hòm thư chính thức của công ty an ninh.

Chỉ là tạm thời Thẩm Tiêu không có dự định nhận đơn, dù chuyến đi huyện T này xem như thành công, nhưng mà cũng không ít người trong công ty bị thương vì xảy ra đánh nhau với dân làng, dù là đám anh em lính giải ngũ kia rốt rít vỗ ngực bày tỏ bản thân không có bệnh gì nhưng mà vẫn bị Thẩm Tiêu cưỡng ép ở lại trong bệnh viện nghỉ ngơi một khoảng thời gian cho khỏe lại.

Hoàn toàn xử lý xong mọi việc ở huyện T cũng đã mất hơn một tuần, thời gian lâu hơn một chút so với dự tính ban đầu của Thẩm Tiêu, nhưng mà không có tổn thất về nhân viên, điều này thôi đã khiến cho Thẩm Tiêu vô cùng hài lòng.

Điều đáng nhắc tới chính là ngày mà đám người Thẩm Tiêu trở về, không biết tin tức sao lại truyền ra ngoài được, rất nhiều người đã đến đưa tiễn bọn anh, những người đó ngoại trừ những cô gái được cứu trên núi và gia đình bọn họ, người dân thành phố A nhiệt tình nghe tin chạy tới, thậm chí cả cảnh sát địa phương cũng tới.

Nhưng mà điều khiến cho đám người Thẩm Tiêu bất ngờ là, bà chủ quán mì, lúc bọn họ mới tới huyện T ngồi trong quán mì dò hỏi tin tức, cũng tới đưa tiễn bọn họ.

Đưa mắt nhìn chiếc xe chở đám người Thẩm Tiêu rời đi, những người đưa tiễn cũng dần tản đi, bà chủ lau khóe mắt ướt một cái, lấy ra từ trong túi một tấm ảnh đen trắng có chút nhăn vì được vuốt ve một khoảng thời gian dài, nhìn nụ cười của người trong tấm hình, từ từ thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Hoài Lương à, những người đó cũng gặp báo ứng rồi.”

“Những chuyện trước kia người không làm được, đã có người giúp người hoàn thành rồi.

“Người đó nha, an tâm đi thôi.”

Tác giả có lời muốn nói: “Chỉ có khi trên đường tìm con gái mới có thể có được một chút an lòng, bọn họ mới cảm thấy không có lỗi với con gái.”

Những lời này được phỏng theo câu thoại của Lưu Đức Hoa trong phim điện ảnh “Thất Cô”, nguyên văn là “Chỉ có khi tôi ở trên đường, tôi mới cảm giác tôi không có lỗi với con trai của mình.”

Một bộ phim hay vô cùng nhưng cũng rất nặng nè, thiên sứ nhỏ nào cảm thấy có hứng thú thì có thể đi xem một chút.

Bạn đang đọc Xuyên thành kẻ ăn bám của Thư Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi wendypham
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.