Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 5048 chữ

Khi Lưu Đại Sơn vừa dứt lời, bên tai truyền đến tiếng còi dồn dập của xe cảnh sát, Thẩm Tiểu ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Nguyên, chỉ thấy mấy chiếc xe cảnh sát đang hú còi di chuyển với tốc độ rất nhanh về chỗ bọn họ.

Thẩm Tiêu không nhìn đám người Lưu Đại Sơn nữa mà nhân lúc xe cảnh sát vẫn chưa tới, đi vào tầng cấp cứu của bệnh viện huyện trước.

Nhìn chung thì bởi vì chi phí của bệnh viện vượt quá thu nhập trung bình của người huyện T, cho nên trừ khi bệnh tình đặc biệt nghiêm trọng thì hầu hết người dân huyện T thường tự chịu đựng, hoặc là ở nhà dùng phương pháp dân gian để chữa trị hơn là đến bệnh viện, hiếm khi có người được đưa đi bệnh viện.

Cho nên Thầm Tiêu không tốn nhiều sức cũng tìm được mấy người phụ nữ mang Phương Tư Nhã đi, bọn họ nói với Thầm Tiêu rằng bây giờ Phương Tư Nhã còn đang phẫu thuật, bác sĩ nói cô ấy được đưa đến kịp thời, mặc dù không thể giữ được đứa trẻ nhưng người lớn thì không bị nguy hiểm tới tính mạng.

Nhận được tin này, Thẩm Tiêu cũng không cảm thấy bất ngờ, anh ngồi trên ghế chờ của bệnh viện trước cửa phòng phẫu thuật, cầm điện thoại gọi cho của ba Phương Tư Nhã.

Khi nhận được cú điện thoại của Thẩm Tiêu, ba Phương đang ở bệnh viện truyền nước biển. Sáng nay, ba mẹ của Phương Tư Nhã đã cùng bọn Tiêu Bắc dẫn mấy cô gái kia đi, vốn dĩ bọn họ định đợi tin của con gái ở dưới núi Ngũ Liên, nhưng bởi vì hình hình lúc đó rất nguy hiểm, thời gian lại vô cùng cấp bách, trạng thái của đôi vợ chồng này vô cùng tệ do phải tìm con gái liên tục trong thời gian dài, miễn cưỡng ở lại cũng sẽ gây phiền toái, làm vướng chân mà thôi.

Cho nên mặc dù đau lòng nhưng hai vợ chồng vẫn nghe theo sắp xếp của Thẩm Tiêu, đi theo đám người Tiêu Bắc dẫn những cô gái được giải cứu từ trên núi cùng trở về huyện T trong đêm. Có lẽ bởi vì con gái của ông bị mất tích, nên khi đối diện với những cô gái có hoàn cảnh giống với con gái bọn họ, hai vợ chồng đều vô cùng quan tâm, dọc đường cũng chăm sóc rất nhiều.

Ngay cả khi thôn dân đuổi tới trạm thu phí, đôi vợ chồng này cũng không nghe theo bọn Tiêu Bắc ngoan ngoãn trốn trên xe, mà xuống xe theo bọn họ, vì bảo vệ những cô gái phải gặp khó khăn như con gái của họ.

Nhưng mà trạng thái của hai vợ chồng thật sự quá kém, bởi vì đợi tin tức của con gái, đã lâu rồi hai người không có một giấc ngủ yên, thân thể vốn cũng đã là thế suy sức yếu, lại dùng hết sức đánh nhau với dân làng đuổi theo tới trạm thu phí, sau khi bị đưa về đồn cảnh sát lập biên bản xong, ba Phương cũng không chịu được mà té xỉu.

Lúc Thẩm Tiêu gọi điện thoại tới, ba Phương vẫn còn đang mê man ngủ, mẹ Phương nhận điện thoại, sau khi biết tìm được con gái bà thành công, mẹ Phương không cách nào kiếm chế tâm trạng của bà, ngồi ở mép giường chồng mà xúc động nhỏ giọng khóc sụt sùi.

Nhưng không đợi mẹ Phương vui mừng, ngay sau đó lại biết được một tin động trời, con gái mang thai, đứa trẻ có thể không giữ được.

Tay mẹ Phương bởi vì dùng sức nắm điện thoại quá mạnh mà ngón tay trắng bệch, bà mở miệng muốn nói, nhưng cho dù cố gắng như thế nào, giọng giống như bị một miếng bông dán y tế chặn lại, một câu cũng không nói được.

Trong đầu tiếng “ong ong” vang dội, bà gồng mình viết tên bệnh viện con gái đang ở xuống, sau khi cúp điện thoại, khí lực cả người như bị hút khô vậy, bà nằm gào khóc rống lên ở mép giường của chồng.

Rốt cuộc bà đã làm sai điều gì, tại sao báo ứng không trực tiếp báo ứng trên người của bà, mà lại đối xử với con gái của bà như thế?

Ba Phương bị tiếng khóc của vợ đánh thức, ông mở mắt ra liền thấy vợ đang nằm ở mép giường của ông khóc khàn cả giọng, nhất thời cảm giác trong lòng trầm xuống, lập tức ngọ nguậy muốn từ trên giường bò dậy: “Đây là thế nào, có phải Tiểu Nhã đã xảy ra chuyện gì hay không, đừng khóc, nói cho anh biết đi.”

Ông dùng sức rút ống truyền nước biển cản trở trên tay ra, ôm vợ đang đầy đau khổ vào trong lòng, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi từng chút một.

Sau khi biết chuyện của con gái từ vợ, ba Phương người từ trước tới giờ luôn bình tĩnh nội liễm cũng từ từ đỏ hoe vành mắt, sau khi ông trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên vỗ vai vợ một cái.

“Đừng khóc, chúng ta đi đón con gái về nhà thôi.”

Sau khi mẹ Phương nghe được giọng của chồng thì ngẩn người rồi sau đó dùng sức gật đầu một cái: “Được, đón con gái về nhà.”

Từ sau khi Thầm Tiêu rời đi, Giang Tử Khê liên tục cảm giác lòng không yên, ngay cả lúc làm việc cũng không cách nào hoàn toàn tập trung tinh thần, luôn cảm giác như sẽ phát sinh chuyện gì đó không tốt vậy.

Tối hôm qua, vất vả tan làm về nhà, nhưng luôn cảm giác giống như thiếu cái gì đó, ngay lúc Giang Tử Khê ngồi ở nhà suy nghĩ ngẩn ngơ thì nhận được điện thoại của thầy ở nhà trẻ gọi tới, mới giật mình nhận ra hôm nay Thẩm Tiêu không có ở đây, cô lại quên đến nhà trẻ đón Tiểu Duệ và Thư Thư tan học.

Giang Tử Khê vội vàng cầm chìa khóa xe chạy tới nhà trẻ đón hai đứa trẻ kia về nhà, đối mặt với hai đứa bé đang hỏi sao bố/ dượng không có ở nhà, lần đầu tiên Giang Tử Khê phát hiện hóa ra trong cái nhà này khắp nơi đều tràn đầy dấu vết của Thẩm Tiêu.

Có thể thấy rõ thời gian các cô và Thẩm Tiêu sống chung cực kỳ ngắn ngủi… hơn hai tháng mà thôi.

Giang Tử Khê lắc đầu, cố gắng không để ý tới khó chịu trong lòng cô, quy nguyên nhân của toàn bộ sự khác thường trong hai ngày này cho khoảng thời gian qua công việc quá mệt mỏi.

Chẳng qua là sáng sớm ngày hôm sau Giang Tử Khê mở mắt ra, phát hiện tấm chăn ở mép giường không xếp thành khối đậu hủ, sau khi đẩy cửa ra cũng không có ai sẽ mua bữa ăn sáng sẵn từ trước rồi chờ bọn họ thức dậy, càng không có ai biết lái xe đưa cô đi làm.

Cũng không ai vào lúc tạm biệt xòe tay đưa cho cô hai viên kẹo, nói với cô không nên làm việc quá mệt mỏi.

Sau khi đưa hai đứa bé đến nhà trẻ, một mình Giang Tử Khê lái xe đến công ty, không biết tại sao từ sáng sớm hôm nay, cô luôn cảm thấy có chút bất an, chính là vì bất an này mà khiến Giang Tử Khê khi qua đèn xanh đèn đỏ suýt chút nữa tông vào đuôi xe của chiếc xe trước mặt, xảy ra tai nạn giao thông.

Sau đó Giang Tử Khê gọi điện về công ty nói rõ tình hình, chậm rãi đậu xe sát ven đường.

Sau khi ngồi trong xe ngẩn người một lúc, cúi đầu lấy điện thoại di động ra, rồi mở danh bạ ra, lướt đến một dãy số điện thoại quen thuộc, sau một hồi do dự, Giang Tử Khê vẫn không thể nào ấn xuống gọi.

Nhưng khi cô muốn cất điện thoại đi, tiếp tục lái xe chạy tới công ty, trước mắt không tự chủ được xuất hiện gương mặt đó của Thẩm Tiêu.

Sau một lúc lâu, Giang Tử Khê thở dài, liếc nhìn dãy số của Thẩm Tiêu trên màn hình điện thoại, rốt cuộc vẫn quyết định nhấn phím gọi.

Sau khi khoảng thời gian ngắn yên lặng, điện thoại lại không thể như mong muốn mà nối được đường dây, trong điện thoại không còn vang lên giọng trầm thấp, khàn khàn của Thẩm Tiêu mà là một giọng nói máy móc điện tử lạnh như băng.

Tắt máy.

Giang Tử Khê nhìn màn hình điện thoại di động dần tối lại, có chút kinh ngạc, sững sờ.

Sự bất an trong lòng chẳng những không biến mất, mà ngược lại cùng với việc điện thoại không liên lạc được mà bộc phát mãnh liệt.

Thẩm Tiêu anh… Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.

Mặc dù Giang Tử Khê rất cố gắng thuyết phục bản thân rằng Thẩm Tiêu nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng trong thoáng chốc cô lại nghĩ tới một tuần mà Thẩm Tiêu mất tích vào hai tháng trước, lúc quay trở về, trên người Thẩm Tiêu mang đầy mùi máu tanh nồng.

Anh chưa bao giờ kể cho cô nghe những gì anh trải qua trong một tuần kia, cũng chưa từng kể về mùi máu tanh nồng nặc trên người anh, anh cho là anh đã giấu rất kỹ rồi.

Nhưng Giang Tử Khê biết hết rồi, từ nhỏ cô đã có khứu giác vô cùng nhạy bén, có lẽ là bởi vì khi còn bé cô thường xuyên bị đánh, cô rất nhạy cảm với mùi rượu cồn và mùi máu, cho nên ngày thứ nhất Thẩm Tiêu trở về, Giang Tử Khê biết rất rõ, người đàn ông này bị thương.

Thẩm Tiêu không muốn nói, cô cũng sẽ không hỏi, cứ xem như cô là một con đà điểu nhát gan là được, có một số việc nếu hỏi nhiều quá thì sẽ gây ra hậu quả khó mà vãn hồi.

Nhưng bây giờ, đột nhiên Giang Tử Khê có chút hối hận, nếu như lúc ấy cô hỏi thì tốt rồi, nếu như từ ban đầu thẳng thắn đi hỏi, cô tin là Thẩm Tiêu sẽ không nói dối cô.

Bây giờ cũng không tới nỗi không biết gì về tình hình của Thẩm Tiêu.

Giang Tử Khê ngồi trên xe rất lâu, mãi đến khi công ty gọi điện thoại báo với cô là khách hàng đang chờ, lúc này cô mới tỉnh táo lại tinh thần, xoa ấn đường, cất điện thoại vào, chân đạp ga tiếp tục chạy tới công ty.

Khi cô xuống lầu công ty thì đã gần chín giờ, vừa mới xuống thang máy đã thấy Tưởng Thần đứng ở cửa công ty.

Khi Giang Tử Khê nhìn thấy Tưởng Thần, trùng hợp Tưởng Thần cũng ngẩng đầu lên thấy được cô mới bước từ thang máy ra, lập tức cười đón, chào hỏi cô: “Cô Giang, chào buổi sáng, về việc sửa sang căn phòng kia của tôi, còn có một số chi tiết…”

Nhưng mà Tưởng Thần còn chưa nói hết đã bị Giang Tử Khê cắt ngang.

Giang Tử Khê thấy có lỗi cười một tiếng: “Xin lỗi, tôi tới trễ. Đợi chút nữa vào phòng làm việc rồi chúng ta nói, phương án chi tiết sửa sang cứ nhìn bản vẽ sẽ tương đối dễ trao đổi hơn.”

Vừa nói, không đợi Tưởng Thần có phản ứng gì, cô đã đi ngang qua anh ta rồi đẩy cửa kính phòng làm việc ra.

Tưởng Thần bị cắt ngang lời nói cũng không cảm thấy tức giận, nhún vai một cái, đi theo Giang Tử Khê vào phòng làm việc.

Giang Tử Khê vừa mới tới phòng làm việc, mới ngồi xuống đã thấy đồng nghiệp của cô đang tụ thành một nhóm nhỏ, đang nói gì đó.

Vốn dĩ Giang Tử Khê không hề cảm thấy quá hứng thứ với kiểu nói chuyện này, nhưng làm gì được khi người ngồi bên cạnh cô là Dương Bội Bội nổi danh là cái loa nhỏ trong công ty, thấy Giang Tử Khê tới, Dương Bội Bội lập tức vẫy tay với cô: “Tử Khê, mau tới đây!”

Giang Tử Khê vốn muốn từ chối, nhưng khi đi ngang qua vẫn bị kéo lại, bất đắc dĩ chỉ có thể nói xin lỗi với Tưởng Thần ở sau lưng, để cho anh ta đi vào phòng nghỉ chờ một lát, đợi chút nữa cô cầm bản vẽ qua.

Tưởng Thần cũng không ngại, trên thực tế anh ta đã vô cùng hài lòng với bản thiết kế trước đó mà Giang Tử Khê đưa cho anh ta, sở dĩ lại nhiều lần tìm tới cửa, nói cho hay là bàn về chi tiết, thật ra chính là mượn cơ hội này nhìn nữ thần của anh ta một chút, nói chuyện đôi ba câu với nữ thần mà thôi.

Không thể phủ nhận là, lúc đầu biết Giang Tử Khê có gia đình và có con, Tưởng Thần đã chuẩn bị từ bỏ, anh ta là một người vô cùng có nguyên tắc, nếu như vợ chồng người ta thắm thiết, gia đình hài hòa, dù anh ta thích Giang Tử Khê đi chăng nữa cũng sẽ không ra tay với cô.

Nhưng chuyện cũng không phải như vậy, hôn nhân của Giang Tử Khê cũng không có hạnh phúc, thậm chí có thể nói là thê thảm.

Tưởng Thần tự nhận là một người tương đối cởi mở, mặc dù chuyện Giang Tử Khê có gia đình thật sự làm cho anh ta sa sút một khoảng thời gian, nhưng sau khi điều tra được những chuyện ác mà chồng trước của cô gây ra, Tưởng Thần phát hiện anh ta càng yêu người phụ nữ kiên cường này hơn.

Anh ta sẽ không chủ động phá hoại gia đình Giang Tử Khê, nhưng Tưởng Thần cho rằng người chồng đó của Giang Tử Khê hoàn toàn không xứng đáng ở cùng với Giang Tử Khê, nói anh là một tên cặn bã cũng là đã coi trọng anh rồi, với tình huống như vậy, Tưởng Thần tự cho là có quyền được theo đuổi Giang Tử Khê, mà Giang Tử Khê cũng có quyền chọn lại người mình yêu.

Tưởng Thần cũng tin rằng anh ta tuyệt đối tốt hơn gấp trăm lần người chồng cặn bã của Giang Tử Khê bây giờ, cũng tự cho là anh ta có thể làm rung động tâm hồn thiếu nữ của nữ thần.

Ngay lúc Tưởng Thần đang mặc sức tưởng tượng về tương lai của anh ta và nữ thần thì bên kia Giang Tử Khê vừa mới bị Dương Bội Bội kéo qua, thấy hình ảnh tin tức đang chiếu trong máy tính.

Mặc dù cô không hỏi tới chuyện công ty an ninh của Thẩm Tiêu, nhưng rốt cuộc cũng là vợ chồng, đối với những nhân viên trong công ty của Thẩm Tiêu cô không quá quen thuộc, nhưng cô cũng xem như là biết họ.

Khi nhìn thấy người bị áp giải lên xe cảnh sát trong bức hình trên màn hình máy tính, trong nháy mắt Giang Tử Khê như rơi vào hầm băng, cô biết người đó, đó là Tiêu Bắc, lúc trước cùng với Thẩm Tiêu làm việc nghĩa từng cứu một cô bé từ trong tay kẻ buôn người, sau đó nghe Thẩm Tiêu nói Tiêu Bắc là quân nhân giải ngũ, sau này khi Thẩm Tiêu thành lập công ty an ninh thì Tiêu Bắc được anh mời về làm trong công ty an ninh.

Bây giờ Tiêu Bắc bị cảnh sát bắt, trong đầu Giang Tử Khê trống rỗng, cô một lần nữa nhớ lại lúc Thẩm Tiêu trở lại sau khi biến mất một tuần, mang về tấm thẻ kia, số tiền trong thẻ chừng hai triệu.

Làm chuyện gì mà trong vòng một tuần có thể kiếm được hai triệu, lúc ấy Giang Tử Khê không dám ngẫm nghĩ, cho đến giờ khắc này…

“Anh ấy thế nào??” Giọng Giang Tử Khê dồn dập chỉ vào Tiêu Bắc trong máy tính, nửa điểm tỉnh táo bình thường cũng không có, chẳng qua cô gấp gáp muốn có được một đáp án.

Dương Bội Bội ở gần cô nhất cũng bị dọa sợ hết hồn vì cô đột nhiên lên tiếng, nhưng khi thấy sắc mặt trắng bệch của Giang Tử Khê, cô ta liền đem toàn bộ lời than phiền và đùa giỡn nuốt vào trong, vội vàng giải thích: “Tử Khê cậu cũng biết người này sao, cậu yêu tâm đi anh ấy không có sao đâu, anh ấy là anh hùng, bị cảnh sát dẫn đi chẳng qua là để giúp đỡ điều tra, không có việc gì!”

Câu nói của Dương Bội Bội khiến cho Giang Tử Khê ngẩn người, lặp lại theo bản năng: “Anh hùng?”

Thấy mặt Giang Tử Khê đầy mờ mịt, Dương Bội Bội lập tức kể hết toàn bộ chuyện cô ta biết ra như trút đậu.

“…Đại khái chính là như vậy, là bọn họ cứu những cô gái bị gạt bán đi ở huyện T.”

Sau khi nghe xong chuyện đã xảy ra, sắc mặt Giang Tử Khê cũng không bình thường lại bao nhiêu, ngược lại còn trắng hơn, nhất là khi cô lướt xem những hình ảnh của tin tức kia, phát hiện bên trong bất cứ một tấm hình nào cũng không có Thẩm Tiêu, lòng cô lập tức trầm xuống mức thấp nhất.

Giang Tử Khê không thực sự nhìn thấy kẻ buôn người, nhưng điều này cũng không ảnh hướng tới sự hiểu biết của cô về sự hung tàn ra sao kẻ buôn người và những dân làng trong núi sâu, đặc biệt là sau khi nhìn thấy máu tươi chói mắt trên người Tiêu Bắc và những người khác trong hình, Giang Tử Khê cảm thấy tâm loạn như ma.

Cô hiểu Thẩm Tiêu, mặc dù thời gian sống cùng người này không lâu, nhưng Giang Tử Khê biết, Thẩm Tiêu không phải là loại người tham sống sợ chết, đem chuyện nguy hiểm đẩy cho người khác, nhưng hiện trường tin tức không có Thẩm Tiêu, điều này có nghĩa là sao?

Điều này có nghĩa là Thẩm Tiêu có thể đang ở một nơi còn nguy hiểm hơn chỗ này.

Giang Tử Khê mím môi, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay từ lúc nào, dường như cô không cảm giác được chút đau đớn nào vậy, ngơ ngác đứng ở đó, nhìn chằm chằm máy tính.

Dương Bội Bội thấy phản ứng của Giang Tử Khê, thận trọng nói: “Tử Khê, cậu có sao không?”

Lời nói của cô ta khiến Giang Tử Khê định thần lại, cô gượng cười một tiếng: “Không sao cả, tôi đi trước đây.” Sau khi nói xong, cô cũng không đợi Dương Bội Bội có phản ứng gì, xoay người bước nhanh về chỗ mình, mở máy tính nhanh chóng tìm thông tin liên quan tới huyện T.

Với những mẩu tin tức và hình ảnh hiện ra trước mặt cô, Giang Tử Khê cuối cùng cũng có câu trả lời mà cô muốn biết.

Thẩm Tiêu vẫn còn ở huyện T, thậm chí có thể vẫn còn ở trong núi, vì cứu người mà anh tự mình ở lại trên núi.

Giang Tử Khê đưa tay che mắt, phía dưới tin tức có người suy đoán mấy làng giáp huyện T đều tham gia mua bán người, cũng có người nói, mấy làng mua bán người kiểu này từ trước tới nay đều vô cùng đoàn kết, một khi nhà ai có phụ nữ chạy, tất cả dân làng cũng sẽ cùng nhau đi tìm.

Có thể Thẩm Tiêu chỉ có một mình thôi.

Cô không thể nào tưởng tượng được một mình Thẩm Tiêu làm thế nào để thoát khỏi vòng vây của nhiều người bao vây như thế, trạm thu phí của thành phố A có nhiều người như vậy, bọn người Tiêu Bắc đều bị thương ở các mức độ khác nhau, như vậy Thẩm Tiêu thì sao.

Thẩm Tiêu một người một ngựa, phải làm thế nào để trốn được sự lục soát của nhiều người như vậy, rồi làm sao có thể chạy khỏi chỗ chết.

Giang Tử Khê cố gắng khống chế tâm trạng của cô, nhưng không biết tại sao, chỉ cần nhắm mắt lại thì khuôn mặt của Thẩm Tiêu sẽ xuất hiện trong đầu cô, sáng sớm hôm qua lúc anh sắp đi còn nói với cô là nhất định sẽ nhanh chóng trở về.

Còn nói, chờ lần này anh về sẽ dẫn Tiểu Duệ và Thư Thư đi công viên Đại Dương chơi.

Bây giờ anh phải làm thế nào để quay trở lại.

Đã nói cùng đi công viên Đại Dương, hứa rồi thì làm sao có thể không làm được.

Giang Tử Khê ngơ ngác ngồi ở chỗ của mình, một lúc lâu sau, bỗng nhiên lấy điện thoại trong túi xách ra, cô chạy ra khỏi phòng làm việc dưới ánh mắt quan tâm hoặc tò mò của các đồng nghiệp.

Cô gọi điện cho Thẩm Tiêu hết lần này đến lần khác, bắt đầu từ mười giờ sáng và tiếp tục đến mười hai giờ.

Mặc cho đồng nghiệp trong công ty và Tưởng Thần ai tới khuyên cũng vô dụng, Giang Tử Khê đứng trước cửa sổ sát đất, đó là chỗ có tín hiệu tốt nhất trong cả tầng lầu của bọn họ, cô cố chấp gọi điện cho Thẩm Tiêu hết lần này tới lần khác.

Giọng nữ điện tử không có chút tình cảm nào hết lần này tới lần khác vang vọng bên tai.

Pin điện thoại từ chín mươi phần trăm tới bốn mươi phần trăm, ngón tay ấn phím gọi liên tục, cánh tay hết nâng lên rồi hạ xuống, mỏi nhừ như không còn cảm giác vậy.

Cô đứng ở đó, từ đầu đến cuối không có ý định từ bỏ.

Mười hai giờ công ty tan làm, những đồng nghiệp trong phòng làm việc đã lần lượt rời đi, trong tầng lầu lớn như vậy, chỉ còn lại Giang Tử Khê đứng cô đơn ở đó.

Bắt đầu từ buổi sáng, Tưởng Thần vẫn luôn nhìn người phụ nữ này, anh ta không biết Giang Tử Khê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng dần dần bao trùm lấy Giang Tử Khê, anh ta rất muốn đi đến ngăn cản Giang Tử Khê, còn muốn lớn tiếng mắng cô không nên gọi điện thoại nữa, điện thoại tắt máy, sẽ không có người nhận, vô dụng thôi.

Anh sẽ nghe điện thoại của cô.

Từ bỏ đi.

Tưởng Thần từ nhỏ đến lớn sống cũng thuận lợi, thật sự muốn nói có gì không thuận lợi cũng chỉ là thường xuyên gây gổ với mấy nhà đầu tư mà thôi, cho tới bây giờ chưa từng có một khắc nào như vậy, có thể làm cho Tưởng Thần cảm thấy như bị đánh bại vậy.

Anh ta tận mắt nhìn thấy Giang Tử Khê liên tục gọi cho số điện thoại dường như vĩnh viễn không liên lạc được, dãy số không có tên, nhưng trực giác của Tưởng Thần nói với anh ta, Giang Tử Khê đang gọi cho người chồng trước đó.

Tưởng Thần không nghĩ ra, tại sao Giang Tử Khê có thể móc hết tim phổi ra nhớ nhung một người rác rưởi như vậy, tại sao anh đã tổn thương cô như vậy, nhưng mà Giang Tử Khê lại không chịu buông tay, dù thương tích khắp người nhưng cứ nắm lấy không buông.

Nếu trước đây anh ta không biết về Giang Tử Khê, sau khi biết chuyện của Giang Tử Khê, nhất định sẽ coi thường người phụ nữ này, nói một câu đáng đời.

Nam cặn bã nữ ti tiện, một người thích đánh một người thích bị đánh, xứng đáng có cuộc sống không như ý muốn, đáng bị người đàn ông cặn bã ức hiếp.

Bây giờ sau khi biết Giang Tử Khê, sau khi thấy Giang Tử Khê cố chấp như vậy, Tưởng Thần chỉ cảm thấy từng trận đau đớn trong lòng.

Nhìn Giang Tử Khê đang không ngừng gọi điện thoại, rốt cuộc Tưởng Thần không thể chịu được nữa, anh ta tiến lên hai bước kéo cánh tay của Giang Tử Khê lại, có chút thô bạo, mạnh mẽ cướp lấy điện thoại trong tay cô.

“Đủ rồi!”

Sau khi điện thoại bị cướp đi, Giang Tử Khê ngơ ngác, sau đó mới lập tức phản ứng lại đi đoạt lại điện thoại của cô.

Tưởng Thần nắm lấy bả vai của Giang Tử Khê: “Em có thể tỉnh táo một chút hay không! Anh ta sẽ không nghe điện thoại của em!”

“Anh ta đã khóa máy, nói không chừng bây giờ đang lêu lổng với người phụ nữ nào đó, cho dù em có gọi điện thoại bao nhiêu lần, anh ta cũng sẽ không bắt máy, rốt cuộc em có hiểu hay không!”

Giọng nói của Tưởng Thần hoàn toàn không hề che giấu chút tức giận nào, anh ta nhìn người phụ nữ có chút chật vật nhưng vẫn cố gắng duy trì sự quật cường cuối cùng trước mặt này, lúc anh ta thấy sự bi thương và mệt mỏi trong đáy mắt của cô, vốn dĩ muốn hung hăng mắng cho cô tỉnh lại, nhưng lời có thể mắng một chữ cũng không nói ra được.

Giang Tử Khê nhìn Tưởng Thần, nghe những lời tự cho là đúng của anh ta vừa rồi, trong mắt không che giấu sự chán ghét, tránh khỏi tay của Tưởng Thần, lạnh lùng nói: “Có phải anh bị bệnh hay không, có bệnh thì đi bệnh viện đi, trả điện thoại lại cho tôi!”

Tưởng Thần sắp bị sự tức giận của Giang Tử Khê làm bùng phát tại chỗ, rõ ràng anh ta có ý tốt, nhưng người anh ta thích ngay cả một chút cảm kích cũng không có, điều này khiến những gì anh ta làm giống như một kẻ ngu ngốc tự rước lấy nhục nhã.

Được rồi, ai bảo anh thích Giang Tử Khê làm chi.

Tưởng Thần hít sâu một hơi, cố kiềm sự tức giận trong lòng xuống, muốn đưa tay ôm Giang Tử Khê vào trong lòng, nói với cô rằng cô vô cùng xuất sắc, giá trị hơn người, loại người cặn bã kia hoàn toàn không xứng với cô, từ bỏ đi.

Nhưng Tưởng Thần chỉ vừa kéo tay của Giang Tử Khê, liền bị ăn một cái tát mạnh vào mặt.

“Chát.”

Tiếng vang lanh lảnh vang vọng trong tầng lầu trống rỗng, Tưởng Thần không thể tin được nhìn người phụ nữ lạnh lùng như băng trước mặt anh ta.

Giang Tử Khê lạnh lùng nhìn anh ta giống như nhìn thứ gì đó rác rưởi vậy.

“Tôi nói một lần nữa, trả điện thoại lại cho tôi.”

Giọng cô lạnh lùng như có thể làm không khí xung quanh cô đọng lại, Tưởng Thần không nghi ngờ chút nào, nếu như anh ta tiếp tục cầm điện thoại không trả cho cô, đợi anh ta chính là cái bạt tai thứ hai.

Nhân lúc Tưởng Thần thất thần, Giang Tử Khê đoạt lấy điện thoại từ trong tay anh ta, xoay người rồi tiếp tục gọi cho Thẩm Tiêu.

Bất ngờ là lần này không còn là tiếng nhắc nhở tắt máy liên tục nữa, mà biến thành đường dây bận.

Giang Tử Khê chợt trợn to mắt, tay cô không khống chế được mà run lên, ngay khi cô vừa cúp máy, khi cô chuẩn bị gọi thêm lần nữa, một tràng chuông điện thoại dễ nghe vang lên giữa tầng lầu trống không.

Nhìn điện thoại di động hiện lên dãy số quen thuộc, Giang Tử Khê muốn bắt máy thật nhanh nhưng có thể là bởi vì khoảng thời gian dài gọi điện thoại vừa rồi, cũng có thể là quá xúc động, Giang Tử Khê cố gắng cũng không thể ấn phím nhận cuộc gọi.

Cuối cùng, ngay khi vành mắt Giang Tử Khê dần dần đỏ lên.

Đường dây điện thoại được kết nối.

Sau khi yên lặng một lát, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam trầm thấp quen thuộc.

“Tử Khê.”

Giang Tử Khê cầm điện thoại, sau khi nghe được giọng của Thẩm Tiêu, lòng chợt thắt lại, trong đầu có muôn vạn điều muốn nói với anh, cô muốn hỏi anh đi đâu vậy, muốn hỏi anh tại sao chuyện nguy hiểm như vậy cũng không nói một chữ với cô, muốn hỏi bây giờ anh như thế nào, khi nào sẽ quay về, có bị thương hay không, có thể…

Cuối cùng cũng chỉ nói ra được một câu.

“Anh có khỏe không.”

Thẩm Tiêu nghe giọng run run của Giang Tử Khê trong điện thoại, sau một hồi trầm mặc, mở miệng nói.

“Tôi rất ổn.”

“Đừng lo lắng nhé.”

Hai câu rất ngắn lại khiến Giang Tử Khê không còn khống chế tâm trạng của cô được nữa, cô lấy tay che mắt mình, thấp giọng nói: “…Quay về sớm một chút nhé.”

“Được.”

Bạn đang đọc Xuyên thành kẻ ăn bám của Thư Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi wendypham
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.