Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 7874 chữ

Khi Thẩm Tiêu về tới nhà cũng đã là buổi tối rồi, sắc trời tối tăm, màn đêm buông xuống.

Đèn đường của tiểu khu hình như có hai cái bị hư, lúc sáng lúc tắt.

Không biết làm sao, đột nhiên Thẩm Tiêu nghĩ tới cuộc điện thoại mấy ngày trước anh nhận được của Giang Tử Khê, dù cô đã cố gắng đè nén lại nhưng giọng nói vẫn có chút run run.

Hai người trao đổi không nhiều, một cuộc điện thoại từ đầu tới cuối chỉ có mấy câu nói ngắn gọn mà thôi, nhưng không biết tại sao, Thẩm Tiêu lại cảm nhận được sự... lo lắng từ cuộc gọi điện đó?

Cô đang lo lắng cho anh sao.

Nghĩ tới khả năng này, tâm trạng của Thẩm Tiêu dần trở nên hớn hở lên, anh đã không còn nhớ lần cuối cùng có người gọi điện hỏi lo lắng là lúc nào, hình như là từ khi ba mẹ qua đời thì đã không còn nữa rồi.

Thẩm Tiêu mang theo tâm trạng tốt hiếm thấy đi vào trong thang máy, cùng đi vào thang máy với anh còn có một người đàn ông đội mũ, không thấy rõ mặt mũi.

Cách ăn mặc của người kia có phần quái dị, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang che kín hơn nửa gương mặt, gần như chỉ lộ ra hai coi mắt, vào trong thang máy cũng không nhấn tầng lầu mà chỉ rúc lại tận bên trong góc của thang máy, cứ như muốn giảm cảm giác tồn tại của bản thân xuống thấp nhất.

Gã mặt một cái áo khoác dày màu đen, thoáng nhìn thì thấy bên trong áo khoác phồng lên, chắc là giấu thứ gì đó.

Ngay khi cửa thang máy sắp đóng lại, chợt nghe bên ngoài thang máy có một giọng nói lo lắng vang lên: “Chờ một chút, chờ một chút!”

Tiếp đó, chỉ thấy một người phụ nữ khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, mặt mũi tiều tụy chạy nhanh vào trong thang máy, cô ta liếc mắt liền nhìn thấy người đàn ông ăn mặc quái dị đang rúc lại trong góc thang máy, dưới ánh mắt bình thản của Thẩm Tiêu, cô ta nắm lấy tay của người đàn ông kia kéo ra khỏi thang máy.

Khi sắp rời đi, trên mặt người phụ nữ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười ngượng ngùng, nói với Thẩm Tiêu: “Xin lỗi nha, đầu óc em trai tôi có chút vấn đề, gây phiền phức cho cậu rồi.”

Thẩm Tiêu lắc đầu một cái, đứa mắt nhìn người phụ nữ kia dắt người ông ăn mặc quái dị đó ra khỏi tòa nhà.

Cửa thang máy vì thời gian dài không thể đóng lại mà phát ra tiếng “tích, tích, tích” chói tai, Thẩm Tiêu thu hồi tầm mắt, ấn đúng số tầng lầu một lần nữa, một lát sau đã xuất hiện ở cửa nhà quen thuộc.

Thẩm Tiêu lấy chìa khóa từ trong một bên túi ra mở cửa, vừa suy nghĩ tới người đàn ông có hành động kỳ lạ mà anh nhìn thấy trong tháng máy lúc nãy, bằng mắt nhìn của anh, anh có thể khẳng định chắc chắn rằng cái thứ giấu bên trong áo khoác rộng kia của người đàn ông là một món vũ khí, hình dạng giống một cây đao.

Khi nãy ở trong thang máy, nếu như người phụ nữ kia không kéo gã đi xuống thì Thẩm Tiêu sẽ ra tay, dẫu sao Giang Tử Khê và Tiểu Duệ cũng sống ở đây, anh sẽ cố hết sức giảm thiểu tai họa ngầm xuống mức thấp nhất.

Mở khóa cửa, Thẩm Tiêu đẩy cửa ra, vốn tưởng trễ như vậy rồi, hai người Giang Tử Khê và Thẩm Tiểu Duệ chắc đã ngủ rồi, trong phòng nhất định là tối thui, nhưng không ngờ tới vừa mới đẩy cửa ra thì đã có ánh đèn màu cam ấm áp chiếu vào cửa.

Nhìn ánh đèn trong phòng, vẻ mặt Thẩm Tiêu bỗng ngớ ra, rón rén đặt chìa khóa lên trên tủ giầy, vừa đi vào phòng khách đã nhìn thấy Giang Tử Khê đang ngủ trên sô pha, trên bàn trà nhỏ phía trước ghế sô pha còn bày mấy tờ bản vẽ.

Chắc bởi vì ngủ trên ghế sô pha không dễ chịu, đôi mày thanh tú cô khẽ cau lại, dưới đôi mắt xinh đẹp đang nhắm nghiền kia là quầng thâm nhàn nhạt, giữa hai hàng lông mày còn mang chút cảm giác mệt mỏi không dễ nhận ra. Khiến cho Thẩm Tiêu không khỏi cau mày khi nhìn thấy.

Cô như vậy là do gần đây công việc quá mệt mỏi, không được nghỉ ngơi tốt hay sao.

Nhưng chẳng hiểu tại sao Thẩm Tiêu lại nghĩ tới cuộc gọi mấy ngày trước.

Cùng với ánh đèn trong căn phòng này.

.... Hay là, vì lo lắng cho anh.

Nghĩ tới khả năng này, Thẩm Tiêu thấy ấm áp trong lòng, nếu như lúc này Giang Tử Khê tỉnh lại, sợ rằng cô sẽ nhìn thấy một Thẩm Tiêu mà trước giờ cô chưa từng thấy qua.

Dưới ánh đèn màu cam, mặt mày người đàn ông không còn chút vẻ lạnh lùng và nghiêm túc thường ngày, cả người dường như trở nên dịu dàng hơn, có lẽ anh sợ động tác mình quá lớn sẽ đánh thức người phụ nữ đang say giấc, động tác của Thẩm Tiêu nhẹ nhàng đến gần như có chút cẩn thận từng li từng tí.

Anh đưa tay ra, muốn ôm lấy Giang Tử Khê đang nằm trên ghế sô pha về trong phòng ngủ, ngủ trên ghế sô pha không tốt cho cột sống cổ, công việc của Giang Tử Khê đòi hỏi phải ngồi một chỗ trong thời gian dài và làm bản vẽ trên máy tính, vốn cột sống cổ và thắt lưng của cô đã không được khỏe, nếu như cứ ngủ một đêm trên sô pha như vậy thì sáng hôm sau chắc chắn sẽ khó chịu cả người.

Nhưng mà dù cho động tác của Thẩm Tiêu đã nhẹ nhàng hết mức có thể nhưng người phụ nữ đang ngủ mơ ấy vẫn dần tỉnh lại.

Giang Tử Khê có chú buồn ngủ mở mắt ra, đập vào mắt chính là gương mặt góc cạnh rõ ràng của Thẩm Tiêu, dường như trên chóp mũi vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm bột giặt trên người đàn ông này.

À, bột giặt có mùi hoa oải hương cô đã mua, ngửi rất thơm.

Thấy Giang Tử Khê tỉnh lại, động tác của Thẩm Tiêu ngừng một lát, vẫn giữ lấy tư thế ôm công chúa chuẩn bị đi về phòng ngủ, chậm rãi cúi đầu xuống, bốn mắt nhìn nhau.

“Tôi...”

“Anh...”

Giọng nói không hẹn mà lồng vào nhau, cả hai đều có chút lúng túng.

Mặt Giang Tử Khê nóng lên như phát sốt, cô giùng gằng muốn nhảy ra khỏi lòng ngực của Thẩm Tiêu, chỉ là chắc vì mới vừa tỉnh ngủ, chân cô có chút nhũn ra, chân vừa mới đạp xuống đất đã không đứng vững được mà ngã về phía sau.

Thay may Thẩm Tiêu đứng ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cánh tay của Giang Tử Khê, nhờ vậy cô mới không bị ngã nhào xuống.

Đợi đến khi Giang Tử Khê đứng vững rồi, Thẩm Tiêu mới thu tay về, mở miệng giải thích: “Ngủ trên ghế sô pha không có tốt cho cột sống cổ, cho nên tôi mới muốn ôm em về trong phòng ngủ.”

Giang Tử Khê gật đầu một cái, có hơi không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, nói cảm ơn với Thẩm Tiêu: “Cảm ơn anh.”

Bầu không khí trong căn phòng sau câu nói cảm ơn liền trở lại vẻ yên tĩnh một lần nữa, Thẩm Tiêu thấy bầu không khí có chút lúng túng, anh liền chủ động mở mieegnj đổi đề tài: “Tiểu Duệ và Thư Thư đã ngủ chưa?”

Thấy anh đổi chủ đề, Giang Tử Khê mới bớt đi phần nào căng thẳng, gật đầu nói: “Ngủ rồi.”

“Vậy em cũng mau đi nghỉ ngơi đi, lúc này đã hơn mười hai giờ rồi, ngày mai còn phải dậy sớm đó, lâu ngày cơ thể sẽ không chịu nổi đâu.” Vừa nói, Thẩm Tiêu cúi người sửa sang lại bản vẽ tán loạn trên bàn lại thật ngay ngắn.

Nhìn Thẩm Tiêu đang khom người sửa sang lại văn kiện cho cô, Giang Tử Khê ngớ ra, biết anh hiểu lầm cô đang làm việc, vì làm việc quá mệt nên mới ngủ trên ghế sô pha.

Sau khi cô do dự mấy giây, khi Thẩm Tiêu chuẩn bị xoay người đi rửa mặt thì cô bỗng mở miệng nói: “Tôi, sáng nay tôi thấy ở trên mạng tin mấy anh sẽ trở về.”

Bước chân Thẩm Tiêu dừng lại, khóe môi anh khẽ cong lên, thấp giọng hỏi: “Cho nên là, em đang đợi tôi?”

Giọng nói của anh trầm thấp, ôn hòa, truyền vào trong tai của Giang Tử Khê, rõ ràng chỉ là một câu nói rất bình thường nhưng lại lỗ tai Giang Tử Khê lại nóng rực, có chút ửng đỏ.

“Tôi đi vào trước, anh... chờ lát nữa rửa mặt xong thì khóa kỹ cửa lại.” Sau khi vội vã bỏ lại một câu như vậy, Giang Tử Khê ôm lấy bản vẽ trên bàn và máy tính đi nhanh vào trong phòng ngủ.

Chỉ để lại một mình Thẩm Tiêu, nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, không kiềm được mà bật cười.

Thật đúng là một người, không được tự nhiên mà.

Sáng sớm hôm sau, Giang Tử Khê mở mắt ra, đập vào mắt chính là khối đậu hủ được xếp ngay ngắn ở chân giường, mấy ngày không thấy, lần này thấy lại cảm giác còn thật sự thân thiết.

Nhìn cái khối đậu hủ vuông vức, ngay ngắn đó một hồi, Giang Tử Khê hiếm khi lộ ra chút tính trẻ con, cô nhảy xuống giường, giữ cái chăn của mình, dùng điện thoại xem hướng dẫn gấp chăn thành khối đậu hủ, bắt đầu nghiêm túc thử với cái chăn trong tay.

Thẩm Tiêu mua xong bữa sáng, vừa đẩy cửa ra đã thấy Giang Tử Khê ngồi trên giường đang dùng tay tạo góc cạnh cho cái chăn mềm nhũn, thử mấy lần cũng không thành công, nhất thời liền bật cười khanh khách.

“Để tôi, em đi ăn điểm tâm đi, tôi mua cháo bát bảo với bánh bao.”

Thẩm Tiêu vừa dứt lời, chỉ thấy cái chăn trong tay Giang Tử Khê lập tức rã ra, cô ngẩng đầu liền đối diện với tầm mắt của Thẩm Tiêu, lập tức trở nên có chút không được tự nhiên.

Giang Tử Khê cầm lấy cái chăn trong tay lần nữa, lắc đầu nói: “Không có sao đâu, anh ăn trước đi.”

Vừa nói, cô cũng không có ý định tiếp tục hành động ngây thơ khi nãy nữa, dứt khoát xếp cái chăn lại, mặc dù không có được trình như cái khối đậu hủ ở chân giường kia nhưng cũng gọn gàng.

Thấy vậy Thẩm Tiêu cũng không miễn cưỡng nữa, hai người lần lượt đi tới phòng ăn.

Trên bàn đã bày xong bữa sáng mà Thẩm Tiêu đã mua lúc tập thể dục sáng nay, cuối cùng không còn là sữa bò với bánh mì đơn điệu nữa, mà là món cháo thơm mềm ngọt ở tiệm điểm tâm trước công viên nhỏ bên cạnh tiểu khu.

Giang Tử Khê liếc nhìn đồng hồ treo tường, phát hiện đã gần đến giờ rồi, vừa mới chuẩn bị đứng dậy gọi hai bé thức dậy, bả vai đã được người kia nhẹ nhàng ấn xuống một cái, cô quay đầu, chỉ thấy Thẩm Tiêu đã đứng trước cô một bước, đang đi về phía phòng trẻ em của Thẩm Tiểu Duệ.

Lúc Thẩm Tiêu đẩy của, hai cái bánh bao nhỏ còn đang ngủ ngon lành ở trên giường, anh đi tới bên mép giường, đưa tay vỗ một cái thật nhẹ lên vai của Thẩm Tiểu Duệ, lại chọt chọt vào cái mặt đầy thịt của bạn nhỏ Thư Thư, một lát sau, hai cái bánh bao nhỏ một trước một sau mở đôi mắt long lanh ra, trên gương mặt nhỏ là vẻ nhậm nhèm buồn ngủ.

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt mình, bạn nhỏ Thẩm Tiểu Duệ vừa mới tỉnh ngủ đầu tiên ngớ ra, mấy giây sau mới phản ứng lại, không thể tin nổi mà mở to cặp mắt xinh đẹp kia, nhỏ giọng thử hỏi: “Ba?”

Đợi đến khi Thẩm Tiêu gật đầu, cậu bạn nhỏ mới đưa bàn tay nhỏ bé ra bóp nhẹ lên trên cánh tay nhóc một cái, sau khi cảm nhận được cơn đau thì lập tức từ trên giường nhảy cẩng xuống, vẫy vẫy cánh tay nhỏ lao về phía Thẩm Tiêu, lập tức nhào vào trong lòng ngực của Thẩm Tiêu.

“Ba, ba về rồi!”

Hai con mắt Thẩm Tiểu Duệ nhìn chằm chằm vào người Thẩm Tiêu, ngay cả chớp mắt cũng không dám chớp một cái, sợ nhóc vừa chớp mắt thì ba nhóc vất vả lắm mới quay về lại biến mất không thấy đâu, ngón tay nhỏ của nhóc nắm thật chặt lấy quần áo của Thẩm Tiêu, nói ra mấy lời nhớ nhung mấy ngày qua.

Nhìn Thẩm Tiểu Duệ treo trên người mình, môi Thẩm Tiêu hơi cong lên, đưa tay ra xoa đầu con nhỏ, nói: “Về rồi, có nhớ ba không nào?”

“Nhớ! Nhớ ba lắm luôn!” Gần như khi Thẩm Tiêu vừa dứt lời đã nghe thấy giọng nói non nớt của th cứ trả lời không ngừng.

Ý cười trong mắt Thẩm Tiêu càng đậm hơn, liếc mắt nhìn thấy Lâm Thư Thư đang yên tĩnh ngồi trên giường xem tương tác của hai người, mặc dù cô gái nhỏ đã rất cố gắng che giấu nhưng mà sự hâm mộ và mong đợi vẫn tràn dưới đáy mắt.

Anh đi hai bước đến mép giường, đưa ra cánh tay khác, hất càm với cô gái nhỏ, hỏi: “Thư Thư có nhớ chú không nào?”

Sau khi đối diện với ánh mắt của Thẩm Tiêu, bạn nhỏ Lâm Thư Thư lập tức kiêu ngạo lắc đầu một cái, khinh thường nói: “Không có.”

Nhận được câu trả lời phủ định, Thẩm Tiêu cũng không bất ngờ chút nào, anh gật đầu một cái, từ tốn nói: “Được thôi, nếu đã như vậy, chắc là con cũng sẽ không thích quà chú cố tình mua cho con rồi, haiz, chú còn cố ý chọn thật lâu, còn tưởng rằng con sẽ thích, thôi vậy, chú đành mang tới công ty cho bạn nhỏ khác thôi.”

Nghe thấy lời của anh, trái tim nhỏ bé của Lâm Thư Thư giống như ngồi trên xe qua núi vậy, lúc thì bay lên trên trời, lúc thì chìm xuống đáy cốc, sau khi Thẩm Tiêu nói muốn tặng cho bạn nhỏ khác thì lập tức không nhịn được, giận dữ nói: “Không thể cho bạn nhỏ khác được!”

Thẩm Tiêu giả vờ phiền não nói: “Nhưng không phải con không thích sao?”

“Ai nói con không thích!” Cô bé tức giận nhảy từ trên giường nhảy xuống, đi tới trước mặt Thẩm Tiêu, ngước cái đầu nhỏ lên nhìn anh.

Thẩm Tiêu nhíu mày, lại nói: “Nhưng mà, ngay cả chú con cũng không thích, sao có thể thích quà của chú tặng chứ?”

Cô bé suy tư một chút, sau một lúc lâu mới không được tự nhiên, nhỏ giọng nói: “Không có không thích chú.”

Lúc này, bạn nhỏ Thẩm Tiểu Duệ được Thẩm Tiêu ôm vào trong ngực cũng gấp gáp làm chứng giúp nói: “Ba, thật ra chị Thư Thư cũng rất nhớ ba, chị cũng giống con, rất thích, rất thích ba.”

“Sau khi ba ra khỏi nhà, chị Thư Thư còn nói với con, ba là một người ba tốt, nếu như ba của chị có thể giống ba thì tốt rồi, cho nên chị Thư Thư thật sự không có không thích ba đâu!”

Giống như là lo lắng Thẩm Tiêu sẽ không tin, Thẩm Tiểu Duệ lại vội vã bổ sung một câu, dưới tình thế cấp bách lại nói hết ra bí mật nhỏ của Lâm Thư Thư nói với cậu.

Nghe thấy lời của Thẩm Tiểu Duệ, Thẩm Tiêu có chúc bất ngờ nhìn cô gái nhỏ tức giận trước mặt anh, anh còn tưởng rằng cô bé thật ra không thích anh lắm, dẫu sao thì anh cũng đã chính tai nghe thấy biệt danh mà Lâm Thư Thư đặt cho anh, dường như gọi là Đại Ma Vương.

Lâm Thư Thư bị ánh nhìn của Thẩm Tiêu làm cho có chút xấu hổ, cô bé dậm chân, nhỏ giọng nói: “Con không muốn quà nữa, con muốn đi học!”

Chỉ là cô gái nhỏ vừa mới xoay người đã bị kéo lại, cô bé tức giận quay đầu, nhưng lại đối diện với ánh mắt dịu dàng, cưng chiều, ánh mắt như vậy từ rất lâu trước kia cô bé cũng từng nhìn thấy, nhớ mang máng hình như là lúc mẹ bé còn chưa rời đi luôn nhìn cô bé với ánh mắt như vậy.

“Bạn nhỏ Thư Thư, xin hỏi Đại Ma Vương có thể ôm một cái không?” Ánh mắt Thẩm Tiêu đầy ý cười nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

Động tác của Lâm Thư Thư ngừng lại một lát, sau khi im lặng mấy giây, không nhịn được mà xoay người, trong miệng thì thào mắng “Phiền quá đi”, vừa đến gần trước mặt Thẩm Tiêu, đưa cánh tay nhỏ ra ôm lấy Thẩm Tiêu ở trước mặt cô bé.

“Con muốn đi ăn cơm!”

Sau mấy giây ngắn ngủi ôm lấy này, cô gái nhỏ nhanh chóng kéo cửa chạy ra ngoài, giống như phía sau lưng có thứ gì đáng sợ đang đuổi theo cô bé vậy.

Nhìn bóng lưng của cô gái nhỏ, Thẩm Tiêu cười lắc đầu một cái, đưa tay kéo Thẩm Tiểu Duệ ở bên cạnh cùng nhau đi theo.

Sau khi ăn sáng xong, trước tiên Thẩm Tiêu đưa hai bánh bao nhỏ đến nhà trẻ, sau khi hai bé sắp xuống xe, anh lấy từ trong xe ra hai cái hộp nhỏ đưa cho hai đứa.

Trong hộp là hai con búp bê, là quà mà Thẩm Tiêu đặc biệt lựa chọn tại một cửa hàng quà tặng khi anh ở thành phố A, vì muốn tạo bất ngờ cho hai đứa nhóc.

Nói một cách nghiêm túc, truyền thống mua quà cho con nhỏ khi ra khỏi nhà là do anh học được từ ba anh.

Khi Thẩm Tiêu còn bé, mỗi lần ba anh đi xa sẽ nhớ mua quà về cho anh, lớn thì mô hình ô tô, vũ khí, nhỏ thì dấu trang và bút máy, nhiều món góp thành toàn bộ tuổi thơ của Thẩm Tiêu.

Sau đó Thẩm Tiêu tiến vào quân đội thực hiện nghĩa vụ quân sự, tỉnh thoảng ba anh đi công tác cũng sẽ gửi cho anh một ít đồ vật nhỏ, có khi là tem thư, có khi là những món đồ trang sức nhỏ đặc biệt của địa phương, nhớ khi Thẩm Tiêu đóng gói đồ đạc chuyển vào trong bộ đội đặc chủng năm ấy, hai thùng giấy lớn cũng không chứa đủ.

Từ sau khi ba anh qua đời, Thẩm Tiêu không còn nhận được những thứ như vậy.

Trước kia rất lâu Thẩm Tiêu đã nói với bản thân, nếu tương lai anh có con, anh cũng phải giống như ba anh, mỗi lần đi đâu xa cũng phải nhớ mua nhiều loại quà nhỏ cho con mình, nhưng mà khá tiếc là, đến cuối cuộc đời, đừng nói tới con, ngay cả bạn gái anh cũng không có.

Nhưng mà may mắn chính là, anh có được một cuộc đời mới, có đứa con trai khôn khéo, hiểu chuyện, một cô cháu gái dễ thương, kiêu ngạo và một người vợ bề ngoài lạnh lùng nhưng thực tế lại vô cùng hiền lành, dịu dàng, xem như đã đền bù tiếc nuối đời trước của anh rồi.

Sau khi đưa hai cái bánh bao nhỏ đi, trên xe chỉ còn lại Thẩm Tiêu và Giang Tử Khê, dọc đường đi hai người không nói lời nào, nhưng mà bầu không khí bên trong xe không có lúng túng chút nào, trái lại còn vô cùng hài hòa.

Đưa Giang Tử Khê đến dưới lầu công ty, ngay lúc Giang Tử Khê xuống xe, chuẩn bị đóng cửa xe đi vào công ty thì đột nhiên cửa kính xe đang đóng chặt chậm rãi kéo xuống, Giang Tử Khê cho là Thẩm Tiêu còn muốn nhắn nhủ chuyện gì đó, vì thế cô kiên nhẫn chờ cửa kính xe kéo xuống.

Không có lời nhắn nhủ trong dự liệu, chỉ có một cánh tay đưa ra từ trong xe, trên tay còn có một cái hộp nhỏ được đóng gói đẹp đẽ.

Giang Tử Khê chần chờ một lúc, nhận lấy cái hộp từ lòng bàn tay Thẩm Tiêu, lập tức bật cười hỏi: “Tôi cũng có quà à?”

Thẩm Tiêu gật đầu một cái: “Đương nhiên rồi, đi lên rồi xe, đừng để trễ.”

Giang Tử Khê nghe vậy cất cái hộp vào, phất phất tay với Thẩm Tiêu, đi về phía văn phòng công ty.

Cô mới vừa đi xuống thang máy liền phát hiện có một người đứng ở cửa thang máy, đồ vest trên người nhăn hết cả lên, bên trong đôi mắt tràn đầy tia máu, trên cằm lúng phúng râu, trên người còn có mùi rượu nhàn nhạt, cả người nhìn qua vừa chật vật lại chán chường.

Giang Tử Khê nhíu mày một cái, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn người nọ, đi thẳng về phía phòng làm việc, chẳng qua cô muốn đi nhưng lại có người không muốn cô đi dễ dàng như vậy.

Tưởng Thần kéo lấy cổ tay của Giang Tử Khê, đỏ mắt nhìn Giang Tử Khê, khàn cả giọng nói: “Em cứ thế mà không muốn nhìn thấy tôi sao?!”

Nhìn cánh tay bị Tưởng Thần siết chặt, trong ánh mắt Giang Tử Khê đầy chán ghét không chút che giấu, cô cau mày, lạnh lùng nói: “Tiên sinh Tương, xin anh buông tay ra, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ tới.”

Nghe thấy lời của Giang Tử Khê nói, Tưởng Thần không hề có ý định sẽ buông tay, ngược lại chỉ cảm thấy cơn giận bộc phát, ngay cả anh ta cũng không biết tại sao rõ ràng anh ta chỉ biết Giang Tử Khê mới hai tháng thôi, thế mà anh ta lại cứ như bị ma ám, luôn không kiềm được tự chủ mà bị cô hấp dẫn, chỉ cần chuyện có liên quan tới cô là sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của anh ta, khiến cho tâm trạng của anh ta phải thay đổi dữ dội.

Anh ta từng cho rằng mình là kiểu người cầm lên được thì bỏ xuống được, nếu người anh ta thích người không thích anh ta, hoặc bị người anh ta thích từ chối rõ ràng, dựa vào tính của anh ta thì vốn sẽ không tiếp tục cưỡng cầu nữa, thoải mái buông tay mới là tốt nhất, cũng là cách giữ tôn nghiêm nhất, nhưng mà hết lần này tới lần khác từ sau khi gặp Giang Tử Khê, tất cả mọi chuyện như lệch khỏi đường ray vậy, hoàn toàn không thể khống chế được.

Ngày đó, sau khi bị Giang Tử Khê tát, Thẩm Tiêu cho bản thân thời gian một tuần, suốt một tuần anh ta không có đến tìm Giang Tử Khê, muốn để bản thân tỉnh táo lại, nhưng hiển nhiên anh ta sai rồi, hậu quả của việc cưỡng ép bản thân không đi tìm Giang Tử Khê chính là anh ta sa vào nỗi đau khổ và nhớ thương từng ngày, anh ta sắp trở thành người mà chính anh ta cũng không còn nhận ra nữa.

“Cô Giang à, tôi chỉ muốn hỏi em một chút, thật sự không phải là tên cặn bã kia thì không thể sao?” Trong giọng nói của Tưởng Thần tràn đầy mâu thuẫn và đau đớn, nhìn vẻ chán ghét trong ánh mắt Giang Tử Khê trước mặt, anh ta chỉ cảm thấy lòng đau như bị người khác tùy tiện khoét ra vậy, đau đến mức anh ta thở cũng khó khăn.

Với những phản ứng gần đây của Tưởng Thần, Giang Tử Khê trừ càng cảm thấy chán ghét nhiều hơn thì chỉ cảm thấy không thể hiểu được gì.

Thời gian cô và Tưởng Thần biết nhau cũng không lâu, quan hệ của cả hai ngay từ đầu cũng chỉ là quan hệ công việc cơ bản nhất, trừ cái này ra thì thậm chí còn không tính là bạn. Dĩ nhiên Giang Tử Khê không phải là đứa ngốc, trong quá trình ở cạnh nhau cô có thể cảm giác được Tưởng Thần có hảo cảm với cô.

Nhưng mà sau khi biết được Tưởng Thần có hảo cảm, Giang Tử Khê bắt đầu lặng lẽ tránh ra anh ta ra, giữ khoảng cách nhất định với Tưởng Thần, trừ chuyện công việc ra, những chuyện riêng khác cô điều nhất quyết ngậm miệng không nói.

Giang Tử Khê thật sự không nghĩ ra, tại sao một người rõ ràng trông rất bình thường, sao tự nhiên nói bị điên là điên chứ?

Sau mấy lần giãy ra mà không có kết quả, Giang Tử Khê dứt khoát không giãy dụa nữa, trực tiếp lấy điện thoại ra bấm số điện cho văn phòng bảo vệ.

Nhưng mà cô chỉ vừa mới lấy điện thoại ra, Tưởng Thần giống như con trâu đực bị chọc giận vậy, gần như là thô bạo giật lấy điện thoại từ trong tay của cô, đỏ mắt nhìn cô, thấp giọng gào lên: “Có phải em lại định gọi cho tên cặn bã kia nữa hay không, không cần em gọi, hôm nay tôi sẽ để cho em thấy rõ bộ mặt thật của anh ta, em trong mắt anh ta không đáng giá một đồng!”

Nói xong, Tưởng Thần từ trong danh bạ điện thoại Giang Tử Khê tìm được dãy số điện thoại của Giang Tử Khê, thở hổn hển nhấn gọi điện.

Khi nhận được điện thoại, Thẩm Tiêu chỉ vừa mới đến dưới lầu công ty an ninh, sau khi lấy điện thoại ra thấy số trên đó là Giang Tử Khê, mi mắt lạnh lùng cũng không tự chủ mà dịu dàng mấy phần.

Chỉ là chút dịu dàng này ước chừng chỉ duy trì đến lúc điện thoại được kết nối, sau khi anh nghe thấy giọng nói truyền tới ở bên kia điện thoại không phải là giọng của Giang Tử Khê, mà là một giọng nam xa lạ, ánh mắt Thẩm Tiêu trầm xuống.

Đợi đến khi nghe được nội dung bên đầu kia điện thoại, sắc mặt của Thẩm Tiêu đã lạnh đến cùng cực, không đợi người ở bên đầu dây kia nói tiếp cái gì nữa thì anh đã cúp máy, xe vừa mới tắt máy lại được khởi động lại lần nữa, quay tay lái trực tiếp lái về phía công ty của Giang Tử Khê.

Bây giờ giờ cao điểm buổi sáng cũng gần kết thúc rồi, Thẩm Tiêu lái xe thật nhâm, đoạn đường từ công ty anh đến công ty Giang Tử Khê tổng công chỉ mất mười lăm phút, nhưng đã bị Thẩm Tiêu cố hết sức giảm bớt chỉ còn hơn mười phút.

Tưởng Thần nhìn điện thoại bị cúp máy, đột nhiên cười thành tiếng, trả điện thoại lại cho Giang Tử Khê, cao hứng nói: “Em nhìn xem, tôi nói anh ta là một tên cặn bã em còn không tin, vừa rồi tôi nói với anh ta, chỉ cần anh ta ly dị với em, tôi sẽ cho anh ta năm trăm nghìn, trong lòng anh ta em còn không đáng giá bằng năm trăm nghìn, giờ em thấy rõ chưa, đây chính là người chồng mà em hết lòng hết dạ yêu thương đó.”

Giang Tử Khê lười đôi co với Tưởng Thần, vừa vận lúc này đồng nghiệp trong phòng làm việc cũng vị động tĩnh bên ngoài của Tưởng Thần làm kinh động, dưới sự giúp đỡ của mấy người đồng nghiệp cuối cùng cô cũng thoát khỏi ràng buộc của Tưởng Thần, nghĩ tới hành đồng nhạt nhẽo của Tưởng Thần khi nãy, Giang Tử Khê lập tức gọi lại cho Thẩm Tiêu.

Chỉ là đường dây điện thoại không có được kết nối, Giang Tử Khê cau mày, lần nữa bấm gọi đi, sau khi chờ một lúc, cuối cùng lần này điện thoại cũng kết nối rồi,

Bên đầu kiên điện thoại vang lên giọng nói trầm thấp của Thẩm Tiêu, cùng vang lên lúc đó còn có một tiếng “đinh” thanh thúy tiếng thang máy báo đã đến tầng.

Giang Tử Khê có chút kinh ngạc nhìn về phía thang máy, chỉ thấy một bóng người cao lớn quen thuộc đi ra từ bên trong thang máy, chính là người vừa rồi đưa cô đến công ty – Thẩm Tiêu.

“Anh...”

Cô còn chưa mở miệng hỏi, thì đã thấy người đàn ông sải bước đến trước mặt cô, cau mày nhìn cổ tay cô, đợi đến khi nhìn thấy cổ tay rõ ràng còn trắng nõn đã bị đỏ bừng lên một mảng vì khi nãy bị Tưởng Thần dùng sức kéo, nhiệt độ cả người trong phút chốc bỗng giảm xuống.

“Đi làm đi, chỗ này để tôi xử lý.” Giọng của Thẩm Tiêu rất bình tĩnh, nhưng chính vì sự quá bình tĩnh này mới khiến cho Giang Tử Khê cảm thấy sợ hãi, dựa vào hơn hai tháng sống chung, Giang Tử Khê gần như đã đoán được tính tình của Thẩm Tiêu.

Người đàn ông trước mặt cô cứ như sẽ mãi trầm tĩnh, nội liễm, rất ít nói, nhưng tính cách lại tốt vô cùng, dù cho là khi với con nhỏ hay với cô thì sẽ luôn cảm nhận được sự kiên nhẫn và dịu dàng đến vô cùng.

Lần trước khi thấy dáng vẻ này của Thẩm Tiêu, là ngày Lâm Húc Hải tới công ty gây sự nửa tháng trước, cũng từ sau ngày đó, chẳng những Lâm Húc Hải không xuất hiện trước mặt cô mà ngay cả con gái ông ta cũng đưa tới, chưa từng hỏi qua câu nào.

Cô quá hiểu cái con người Lâm Húc Hải kia rồi, giống như hiểu Thẩm Tiêu trước kia vậy, từ trong máu thì bọn họ đã là những kẻ ích kỷ, lạnh lùng và tham lam, vì tiền có thể không từ thủ đoạn nào, khác biệt duy nhất là Lâm Húc Hải đòi tiền để uống rượu, còn Thẩm Tiêu trước kia là đòi tiền để đánh bạc mà thôi.

Con người tham lam lại thêm âm hiểm, ích kỷ như vậy làm sao có thể vì mấy câu ngày hôm đó của Thẩm Tiêu mà đã chịu thỏa hiệp, cải tà quy chánh?

Không thể nào, không có ai hiểu Lâm Húc Hải là thứ gì hơn Giang Tử Khê cả, người giống như con đỉa vậy, chỉ dùng tiền thì tuyệt đối không đuổi đi được, bạn cho gã một nghìn, gã sẽ muốn mười nghìn, cho gã mười nghìn, thì gã sẽ muốn một trăm nghìn, chỉ dựa vào tiền thì vĩnh viễn gã sẽ không thu tay lại, thậm chí còn nuôi cái sự tham lam gã càng ngày càng lớn hơn.

Sở dĩ gã thu tay lại, hoặc là vì Thẩm Tiêu cho gã đủ tiền, hoặc chính là Thẩm Tiêu đã làm gì đó khiến cho gã phải vô cùng kiêng kỵ, có khả năng nhất là, cả hai đều đúng, nếu không Lâm Húc Hải tuyệt đối sẽ không an phận như vậy.

Người có thể khiến cho Lâm Húc Hải phải sợ hãi và kiêng kỵ như vậy, Giang Tử Khê có chút sợ Thẩm Tiêu sẽ làm ra chuyện gì đó quá mức, cô kéo kéo ống tay áo của Thẩm Tiêu, trấn an nói: “Tôi không có bị gì hết, chuyện hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, anh đừng lo lắng...”

Lời cô còn chưa nói hết đã bị Thẩm Tiêu cắt ngang.

“Tôi biết, em đi làm đi, nghe lời.” Giọng của Thẩm Tiêu không lớn nhưng lại mang theo ý không được cự tuyệt.

Nghe ra sự lo lắng trong lời của Giang Tử Khê, Thẩm Tiêu đưa tay vỗ bả vai của cô một cái, tỏ ý cô cứ đi vào phòng làm việc đi, an ủi: “Em yên tâm, tôi tự có chừng mực.”

Giang Tử Khê vốn định khuyên nữa nhưng Thẩm Tiêu giống như có một năng lực đặc biệt vậy, câu khuyên nhủ khi đối diện cặp mắt đen sâu lắng kia lại không thể nói ra khỏi miệng.

Đưa Giang Tử Khê đến phòng làm việc, Thẩm Tiêu lại đi ra hành lang lần nữa, anh không hề do dự đi thẳng tới trước mặt Tưởng Thần đang đứng dựa vào tường cạnh thang máy.

Sở dĩ sớm hôm nay Tưởng Thần đến công ty chặn người lại, thật ra phần lớn nguyên do là vì anh ta bị rượu làm cho đầu óc mơ màng, dưới sự xúc động nhất thời mới có thể không lý trí như vậy, mấy ngày nay anh ta gần như một mực làm bạn với rượu, uống rượu không phân biệt ngày đêm.

Ban đầu là định mượn rượu giải sầu, nhưng không ngờ rằng sau khi uống rượu chẳng những không thể giải sầu mà ngược lại buồn càng buồn hơn.

Nhưng dù vậy, sau khi bị đồng nghiệp của Giang Tử Khê kéo ra ở đây thì cũng đã tỉnh táo mấy phần, lý trí cũng dần quay trở lại một chút, anh ta nhận ra được những gì vừa rồi anh ta làm đã gây ra rất nhiều phiền toái cho Giang Tử Khê, muốn đi nói xin lỗi, nhưng lời xin lỗi còn chưa nói ra khỏi miệng thì Thẩm Tiêu đã chạy tới,

Nhìn người đàn ông thân hình cao lớn, cả người tản ra hơi thở mạnh mẽ, trong phút chốc Tưởng Thần có chút choáng váng, người tước mặt này chính là người chồng cặn bã kia của Giang Tử Khê sao?

Nhưng mà, nhưng mà bên trong tài liệu, chồng của Giang Tử Khê không có dáng vẻ này, anh ta đã nhìn thấy hình rồi, mặc dù là cùng gương mặt với người đàn ông trước mặt nhưng khí chất tuyệt đối ngược lại hoàn toàn, hoàn troàn không phải dáng vẻ của người ở trước mặt này mà...

Chẳng lẽ là, thật ra người này là anh em của chồng Giang Tử Khê? Nhưng cũng không thể đâu, trong tài liệu anh ta nhận được rõ ràng có nói Thẩm Tiêu là con một mà.

Tưởng Thần chỉ cảm thấy đầu anh ta muốn xoắn lại hết rồi, còn chưa đợi anh ta nghĩ ra thì Tưởng Thần đã bị người ta xách cổ áo từ dưới lên như xách một con gà vậy, tiếp đó liền bị người đàn ông trước mặt kéo một đường dài đi về phía trước.

Có một khắc Tưởng Thần đã nghĩ có phải kiếp trước anh ta là một cái cây lau nhà hay không, nếu không sao anh ta có thể bị người ta lôi đi xa như vậy được.

Thẩm Tiêu kéo người tới phòng vệ sinh, ném người ngồi xuống đất dựa vào mặt tường, đưa tay ân nút mở nước của bồn rửa tay, mở ống nước chờ bồn rửa tay đựng đầy nước.

Sau khi bồn rửa tay đã đầy nước rồi, Thẩm Tiêu lôi Tưởng Thần từ trên đất dậy, chờ đến khi anh ta đứng vững thì anh nhấn đầu anh ta vào chính giữa bồn rửa tay đầy nước, đôi mắt sắc lạnh, dọa người, bình thản nhìn Tưởng Thần giãy dụa trong bồn rửa tay.

Đếm giờ, đợi đến lúc gần tới cực hạn thì kéo người ra khỏi bồn rửa tay, cho anh ta thời gian mấy giây để thở dốc rồi sau đó lại tiếp tục động tác vừa rồi, một lần nữa nhấn đầu Tưởng Thần vào.

Chỉ như thế lặp đi lặp lại bốn năm lần, Thẩm Tiêu kéo người ra ngoài, cứ như là nhìn thấy thứ gì rác rưởi vậy, buông lỏng tay.

Tưởng Thần mất đi chống đỡ cả người như con diều đứt dây, không tự chủ đường mà ngã xuống đất, thật may bên cạnh anh ta là bức tường, Tưởng Thần dùng hết sức lực cả người để vịn tường mới không để cho bản thân té úp mặt xuống đất.

Do bị sặc nước, anh ta điên cuồng ho khan, tiếng ho khan giằng xéo tim gan vang vọng trong phòng rửa tay, điều may mắn duy nhất là, nguyên cả tầng của văn phòng này đã được trụ sở công ty thiết kế của Giang Tử Khê thuê hết, mà vị trí của nhà vệ sinh cũng vừa vặn cách phòng làm việc khá xa, tuy là động tĩnh bên đây lớn nhưng cũng không làm quấy rầy đến nhân viên đang làm việc trong phòng làm việc.

Tưởng Thần vừa ho khan vừa gần như có chút tham lam hít lấy không khí trong lành, cảm giác hít thở không thông mới vừa rồi giống như là có thể chết bất cứ lúc nào vậy, nếu như không phải do người đàn ông kia tính chính xác cực hạn của anh ta, mỗi lần đều có thể kéo anh ta lên trước lúc anh ta sắp bị chết ngạt một bước, Tưởng Thần suýt chút nữa đã cho rằng Thẩm Tiêu thật sự muốn mạng của anh ta.

Cơn ho kịch liệt kéo dài thật lâu mới ngừng lại, trong phòng rửa tay yên tĩnh chỉ có tiếng nước rơi tí tách lên sàn nhà, yên tĩnh đến có chút dọa người.

Bộ vest màu xám bạc vốn đã nhăn nhúm của Tưởng Thần lại vì khi nãy anh ta giãy dụa khi bị Thẩm Tiêu dè xuống bồn rửa tay mà càng trở nên nhăn nhúm hơn, trên gương mặt nhã nhặn, đẹp trai dính đầy nước, còn vì ho khan và nín thở quá lâu mà đỏ bừng cả lên, quầng thâm mắt đen kịt có chút dọa người cùng với đám râu ria lúng lúng phúng đã khiến chút đẹp trai cuối cùng của Tưởng Thần cũng biến mất sạch.

“Tỉnh rồi sao.” Thẩm Tiêu nhìn đứng trước mặt Tưởng Thần nhếch nhác cả người, lạnh nhạt mở miệng hỏi.

Nghe thấy giọng nói của Thẩm Tiêu, Tưởng Thần tốn sức ngẩng đầu lên, ánh mắt hung tợn nhìn Thẩm Tiêu nhưng giọng nói lại vô cùng yếu ớt, nhẹ đến mức không lắng nghe kỹ thì sẽ bị nghe thấy: “Mày có ngon thì mày giết tao đi.”

Thẩm Tiêu nghe thấy.

Anh nhìn Tưởng Thần, trên môi hiện lên một độ cong châm chọc, giễu cợt nói: “Mạng của mày giá bao nhiêu, ba trăm nghìn, hay là... năm trăm nghìn.”

Biểu cảm trên mặt của Tưởng cứng đờ, năm trăm nghìn, đây chính là cái giá hồi nãy anh ta đưa ra với Thẩm Tiêu trong điện thoại, chỉ cần Thẩm Tiêu ly dị với Giang Tử Khê, anh ta sẽ cho Thẩm Tiêu năm trăm nghìn.

Thấy anh ta đã tỉnh táo lại, Thẩm Tiêu dẹp đi nụ cười bên mép, từ trên cao nhìn xuống anh ta, nói: “Mày yên tâm, tao sẽ không giết người, bởi vì mày không có giá trị.”

Bàn tay đang vịn tường vì những lời này của Thẩm Tiêu mà bất giác nắm chặt lại, Tưởng Thần nhìn Thẩm Tiêu trước mặt, vốn cơn giận vất vả lắm mới kiềm lại được lại một lần nữa bùng lên, anh ta đấm một quyền về phía Thẩm Tiêu: “Mày cho mày là cái gì, thằng cặn bã chỉ biết ăn bám, dựa vào vợ nuôi mà thôi, mà dựa vào cái gì chứ?”

Dựa vào cái gì mà trở thành chồng của Giang Tử Khê, dựa vào cái gì mà được cô bảo vệ, dựa vào cái gì mà khiến cô phải tuyệt vọng như vậy?

Lời còn sót lại Tưởng Thần không nói ra nhưng hiển nhiên Thẩm Tiêu hoàn toàn hiểu hết ý của anh ta.

Quả đấm dùng hết sức lực cả người mới vung ra được lại không đánh được vào mặt của Thẩm Tiêu, mà trực tiếp bị chặn lại,còn không đợi Tưởng Thần tiếp tục ra tay thì chỉ anh ta đã cảm thấy cả người đau đớn, cảm giác đau đớn đó cứ như là xương cả người đều bị đánh nát vậy, khiến cho Tưởng Thần cảm thấy trước mắt tối đen.

Tiếp đó, anh ta nghe thấy giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt của người đàn ông kia vô cùng rõ ràng truyền vào tay anh ta.

“Tao không thích cúi đầu nói chuyện với người khác, là đàn ông thì đứng lên đi.”

Tưởng Thần giống như bị kích thích vậy, bất chấp cơn đau trên mặt, liều mạng muốn từ dưới đất đứng dậy, nhưng mà rượu cồn và lúc nãy bị thiếu dưỡng khí đã cản trở anh ta, anh ta cố gắng vịn tường đứng dậy nhưng còn chưa đứng vững đã bị một lực không hề lưu tình đập vào mặt anh ta một lần nữa.

Sau một tiếng kêu đau, Tưởng Thần vừa mới đứng dậy lại bị té xuống nền đất lạnh băng lần nữa, phát ra một tiếng rên.

“Đứng dậy.”

Tưởng Thần bị đánh choáng váng mặt mày, nhưng mà dựa vào sự không phục với Thẩm Tiêu, cùng với chấp niệm với Giang Tử Khê, Tưởng Thần lại một lần nữa từ dưới đất lảo đảo đứng dậy.

“Rầm” một tiếng, lại một lần nữa, Tưởng Thần lại té ngã xuống đất.

“Tiếp.”

Trên mũi truyền tới cảm giác ướt át, Tưởng Thần tốn sức lau một chút, mở mắt liếc nhìn lòng bàn tay, lúc giãy giụa vì bị Thẩm Tiêu ấn vào bồn rửa tay khi nãy mắt kính của anh ta từ lâu không biết đã rơi ở chỗ nào rồi, mất đi mắt kính tầm nhìn của Tưởng Thần có chút mờ đi, nhưng mà cái này cũng không cản trở anh ta nhìn thấy vết máu lớn đỏ rực trên tay anh ta.

Sự không phục từ trong máu, cộng thêm sau khi bị mùi máu tanh kích thích, Tưởng Thần lại cố hết sức từ dưới đất đứng dậy một lần nữa.

Nhưng mà đối mặt với thực lực chân chính thì tinh thần và quật cường gì đó đều là trò cười cả, không có chút hồi hộp nào, Tưởng Thần vừa mới bò dậy lại bị Thẩm Tiêu đánh ngã, nặng nề ngã xuống đất.

Chắc vì lần này ngã mạnh, Tưởng Thần nằm trên đất dùng sức trợn tròn mắt, thử mấy lần cũng không thể bò dậy, máu mũi chảy khắp cả người, gương mặt nhã nhặn đẹp trai lúc nào giờ đã sưng lên như cái bánh bao, cả người trông thảm hại không chịu nổi.

Đợi một hồi, thấy Tưởng Thầnu không thể đứng lên được nữa, Thẩm Tiêu lấy từ trong túi áo ra một tấm danh thiếp, cúi người nhét vào trong tay Tưởng Thần.

“Đây là danh thiếp của tao, chờ mày lành thương rồi thì hoan nghênh mày đến tìm tao bất cứ lúc nào.”

Lời nói vừa dứt, Thẩm Tiêu ngồi dậy, cũng không thèm nhìn Tưởng Thần đang chật vật dưới đất nữa, xoay người chuẩn bị rời đi.

“Chờ đã, chờ tí đã.”

Ngay lúc này, trong phòng rửa tay yên tĩnh vang lên tiếng nói yếu ớt, không ổn định của Tưởng Thần.

Thẩm Tiêu dừng chân một cái, cũng không quay đầu lại.

Tưởng Thần thở hổn hển mấy cái, gồng mình nói: “Sao mày lại dừng tay lại, tao còn, còn chưa nhận thua đâu, tao sẽ, sẽ tiếp tục theo đuổi, Giang Tử Khê.”

Lời anh ta vừa dứt, người đàn ông vốn đã quay lưng chuẩn bị rời đi quay người sang, Tưởng Thần cười thảm một tiếng, nhắm mắt chờ đợi cơn tức giận của người đàn ông.

Nhưng mà cơn đau đớn trong dự liêu rất lâu lại không truyền tới, anh ta có chút kinh ngạc mở mắt ra, phát hiện Thẩm Tiêu đã đứng trước mặt anh ta, từ trên cao nhìn xuống anh ta, không biết tại sao, Tưởng Thần cảm thấy nhục nhã chưa từng có, anh ta vừa định nói thêm gì đó để chọc giận người đàn ông ngay cả đánh nhau cũng giữ lý trí trước mặt anh ta, bỗng lại nghe thấy Thẩm Tiêu mở miệng nói chuyện.

“Tao sẽ không đánh người ngay cả đứng lên cũng đứng không nổi.”

“Nếu mày muốn theo đuổi tk thì tao với mày có thể quang minh chính đại mà cạnh tranh.”

“Hôm nay tao đánh mày là vì mày là một thằng đàn ông mà lại ra tay với em ấy.

“Bất kỳ việc theo đuổi nào cũng phải dựa trên nguyên tắc bình đẳng, tự nguyện và tôn trọng.”

“Nhưng mày không có, mày chọn dùng vũ lực. Thế thì xem như là chồng của em ấy, tao cũng không ngại dùng vũ lực để giải quyết chuyện này.

Nói tới chỗ này, Thẩm Tiêu đưa tay ra nâng mặt Tưởng Thần lên, buộc anh ta phải nhìn ánh mắt anh.

Giọng nói bình tĩnh nhưng lại mang theo cảm giác cực kỳ áp bách.

“Chuyện hôm nay, nếu như còn xảy ra lần nữa, cánh tay nào của mày đụng tới em ấy, tôi liền bẻ gãy cánh tay đó.”

“Ngón tay nào đụng vào vào em ấy, tao bẻ gãy ngón tay đó.”

“Mày dám làm em ấy bị thương một chút.”

“Tao liền lấy mạng của mày.”

Bạn đang đọc Xuyên thành kẻ ăn bám của Thư Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi wendypham
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.