Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 5530 chữ

Lâm Hạ cũng không biết bản thân đã đi được bao lâu, tứ chi mệt mỏi đến mức dường như cô ấy có thể ngã khụy trong phút chốc.

Nhưng cô ấy biết rõ bản thân không thể gục ngã, nếu cô ấy ngã xuống, người đàn ông đã thả cô chạy kia sẽ gặp nguy hiểm, ở trên núi tuy mới hai năm nhưng cô cũng đủ hiểu về sự “đôn hậu” “chất phác” của những người dân ở núi Ngũ Liên này, một khi phát hiện cô ấy được người đàn ông đó thả đi, nhất định bọn họ sẽ giết anh ta cho hả giận.

Dựa vào nghị lực này, Lâm Hạ dù té ngã lộn nhào xuống núi, dù đường trên núi rất khó đi, cô vẫn đi về phía trước.

Thời điểm cô được thả ra mới là rạng sáng, sắc trời còn chưa sáng bừng, có vô số lần Lâm Hạ vì chân yếu tay mềm mà suýt ngã quỵ đập đầu xuống dưới chân núi.

Đến khi cô đi tới thôn Vương gia, cả người thương tích đã đầy mình, có những miệng vết thương do bị đánh trước đó đã rách trở lại, có chút không cẩn thận bị té lăn trên đất gây ra những vết thương mới, toàn thân trông thật khổ sở chật vật.

Khi cô ấy đi đến tiệm tạp hóa dưới chân núi, bộ dạng thê thảm của cô ấy khiến Lục Minh Viễn và mẹ Phương đều không khỏi kinh hãi nhận được tin tức ở lại trong tiệm từ Thẩm Tiêu, lập tức chuẩn bị đưa cô ấy rời đi, nhưng không ngờ lại bị Lâm Hạ từ chối.

Lâm Hạ trước sau đều nhớ rõ lời nói của Thẩm Tiêu trước khi rời đi, với sự kiên trì của cô ấy, Lục Minh Viễn sửa sang lại hết những trang thiết bị có trong khoảng thời gian này và chuyển toàn bộ tư liệu có trong camera liên quan đến huyện T sang chiếc USB mà bọn họ mang từ trên núi xuống rồi đưa cho Lâm Hạ.

Đưa Lâm Hạ đến phía trước nơi bọn họ dừng xe ở bên cạnh huyện T, nơi đó đã được sắp xếp người và xe ổn thỏa để tiếp tục chở những cô gái đã được giải cứu từ trên núi xuống.

Phụ trách tiếp ứng chính là một người đàn ông trung niên tầm khoảng 40 tuổi tên Hà Phi, khi nhìn đến tình trạng thê thảm của Lâm hạ, tuy là một người lính kỳ cựu từ trước đến nay chỉ đổ máu chứ không đổ lệ, trong lòng ông cũng không khỏi cảm thấy khó chịu, sau khi nghe Lục Minh Viễn giải thích xong, ông đạp chân ga phóng xe thật nhanh rời đi.

Xuất phát điểm của bọn họ đã là gần 6 giờ, tốc độ xe đã chạy đến mức cực hạn, nhưng bởi lịch trình xa xôi, hơn nữa trung tâm hành chính của tỉnh L còn nằm ở thành phố B, khi Hà Phi đưa Lâm hạ đi tới chỗ công an tỉnh L cũng đã gần 9 giờ.

Vốn dĩ Hà Phi định đưa Lâm Hạ tới bệnh viện trước, còn bản thân sẽ cầm tài liệu đi báo án, nhưng vì bị Lâm Hạ yếu ớt trực tiếp cự tuyệt, kiên định muốn đích thân tự đi, bản thân mình chính là bằng chứng tốt nhất, ngược lại nếu để Hà Phi nói với cảnh sát, tuy rằng cũng rất có lý, nhưng thời gian tới còn cần yêu cầu xác định manh mối Hà Phi cung cấp có đúng sự thật hay không.

Nhưng tình huống hiện giờ trên núi Ngũ Liên đang rất nguy cấp, thứ bọn họ thiếu bây giờ chính là thời gian, căn bản không thể để chậm trễ thêm một giây một phút nào nữa.

Bộ dạng này của Lâm Hạ sẽ có sức thuyết phục nhất, chẳng những có thể khiến cảnh sát coi trọng chuyện lần này hơn, mau chóng điều động người tới càng sớm càng tốt, hơn nữa Lâm Hạ đã bị cầm tù sinh sống ở đó hai năm đương nhiên sẽ hiểu rõ tình hình ở núi Ngũ Liên nhất.

Hà Phi không thể thuyết phục được Lâm hạ, hơn nữa ông ấy cũng hiểu được tính khẩn cấp của tình hình, những đồng chí và đồng sự của ông ấy vẫn còn ở trên núi, hiện giờ từng giây từng phút đối với bọn họ đều vô cùng trân quý, cho nên với sự hạ quyết tâm của Lâm Hạ, ông ấy đưa Lâm Hạ cùng vào gặp công an tỉnh.

Trước khi bọn họ đi vào, Hà Phi còn liên hệ với mấy cơ quan truyền thông và đài truyền hình nội thành của tỉnh L, nghiêm khắc tiến hành theo yêu cầu của Thẩm Tiêu, nhất định phải làm náo loạn chuyện lần này, đem mọi ánh mắt chú ý bên ngoài dồn vào việc buôn bán người của dân cư ở huyện T, Thẩm Tiêu và bọn họ sẽ càng được an toàn.

Nửa giờ sau, sau khi xác nhận chứng cứ mà hai người Lâm Hạ và Hà Phi cung chấp là thật, Cục Công An thành phố A lập tức được liên hệ, hơn nữa còn điều nhiều loại cảnh binh chia làm hai đường đi tới huyện T của thành phố A.

Làm xong các thủ tục ghi chép, bên ngoài cục cảnh sát phải đối mặt với các nhà truyền thông lớn đã nhận được tin tức, Lâm Hạ mạnh mẽ lấy lại tinh thần rồi tiếp nhận phỏng vấn với phóng viên, tự mình giải thích đúng sự thật về cảnh ngộ mà mấy năm nay bản thân đã phải chịu đựng, không ngần ngại để lộ vết thương đang chảy máu của chính trước đèn ánh máy ảnh. Hình ảnh phỏng vấn được phát dưới sóng trực tiếp nhanh chóng khiến toàn bộ tỉnh L kinh động, mấy nhà đài truyền thông nổi tiếng nhất trong tỉnh đều lần lượt đưa tin này, cảnh ngộ của Lâm Hạnh cùng những chuyện dơ bẩn bị ẩn giấu dưới huyện T của thành phố A kia, việc dân cư trong thôn mua bán người, tất cả cuối cùng cũng được phơi bày tới trước mặt mọi người.

Ngay sau đó, lại sử dụng mạng lưới Internet truyền tin tới tỉnh ngoài, bộ dạng với thương tích đầy mình của Lâm Hạ kia đã tác động tới vô số những trung tâm internet, nhanh chóng thu hút được toàn bộ sự chú ý của các báo mạng.

Những việc đã đã được lấp liếm ở thôn núi hẻo lánh đến mấy chục năm nay, thậm chí càng vào sâu càng thấy ghê tởm và dơ bẩn mất nhân tính, cuối cùng cũng bị thẳng tay vạch trần, không thể che giấu.

Máu, khắp nơi đều có máu.

Vệ Dương phân vân không rõ lắm trong số những vết máu này, có bao nhiêu là của người một nhà, có bao nhiêu vệt máu là người thôn dân đến cướp đoạt.

Côn gậy trong tay anh ấy đã có chút biến dạng, cánh tay trở nên trầm trọng như thể bị rót chì vào tay, mắt thấy lại có một số người có ý định muốn tiến lên tấn công về phía bọn họ, những chiếc xe đang che khuất được bọn họ bỗng lại phóng đi, Vệ Dương nhắm mắt, lại ra sức vung đòn trên côn gậy đang cầm trong tay.

Từ sau khi bị đuổi theo, vẻ chờ đợi an tĩnh lưu thông qua trạm thu phí đã trở nên hỗn loạn chỉ trong nháy mắt.

Không thể đi qua trạm thu phí, các anh em binh lính xuất ngũ tự hiểu rằng chưa thể đi tiếp nên đã đồng loạt khoá chặt cửa xe, toàn bộ xe từ trên xuống dưới đều được bọn họ đừng chắn ở phía sau, bởi đó đều là những xe chở các cô gái mà bọn họ khó khăn lắm mới cứu thoát được.

Đối mặt với đá dân làng đông hơn bọn họ gấp mấy chục lần, bọn họ phải tự phối hợp thành hai bên, giữ những người dân trong thôn đó cách xa với các cô gái ở trong xe, từ đầu đến cuối đều không lùi dù chỉ một bước.

Nếu có người trong lúc hỗn chiến phải ngã xuống, sẽ có người khác tiên đến tiếp nhận vị trí của anh ta ngay lập tức, những đồng chí đã rời đi trước đó sau khi sắp xếp ổn thoả các cô gái ngồi trong xe, lại đánh tre quay trở về trạm thu phí, gia nhập trận chiến này.

Thể lực và phòng ngự của bọn họ so với những người dân trong thôn quả thật tốt hơn rất nhiều, nhưng đối phương lại ỷ vào người đông thế mạnh, đánh nhau với thể lực dần tiêu hao khiến bọn họ cảm thấy ngày càng mỏi mệt, dần dần bắt đầu không thể chống đỡ được nữa.

Tiêu Bắc dùng một chân đá bay một tên dân làng cao gầy, không chút nương tay cầm gậy sắt nện một đòn thật mạnh lên người đàn ông trung niên, còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt ông ta dường như đã bị anh ấy làm cho choáng váng.

Chỉ thấy khi Vệ Dương vừa mới xoay người nhào tới mạnh mẽ đối phó với người đàn ông bên cạnh, bên trái anh ấy đột nhiên xuất hiện một người đàn ông nhỏ gầy đang cầm con dao chẻ củi, giương con dao trong tay hướng thẳng vào ngay sát phía sau lưng Vệ Dương.

“Cẩn thận!!” Tiêu Bắc muốn chạy thật nhanh tới đẩy gã đàn ông kia sang một bên, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Thấy lưỡi dao sắp đâm thẳng vào da thịt của Vệ Dương, chỉ nghe thấy một tiếng “Rầm” rất lớn vang lên, gã đàn ông nhỏ gầy kia trực tiếp bị đánh sang một bên, con dao trong tay cũng vì cú va chạm đó mà rơi ra khỏi tay, thả xuống mặt đất.

Và không gì khác đã đẩy gã đàn ông nhỏ gầy đó ra, chỉ bằng đúng một cái mở cửa xe.

Vệ Dương vẫn gắt gao che chở cho mấy người phía trước, một bước cũng không rời khỏi chiếc xe kia, cửa xe đang đóng chặt bỗng được mở ra, một cô gái gầy yếu từ trên xe bước xuống, cô ấy run rẩy nhặt con dao chẻ củi sắc bén dưới mặt đất kia lên, đứng ở bên cạnh Vệ Dương.

Nghe được động tĩnh, Vệ Dương quay đầu lại, nhìn người con gái gầy gò chỉ còn da bọc xương kia đang đứng bên cạnh mình, anh ấy lập tức nôn nòn nói: “Vào trong đi, không phải đã nói dù bất luận có xảy ra chuyện gì cũng tuyệt đối không được xuống xe sao?”

Vệ Dương vừa dứt lời, cô gái gầy yếu đó chẳng những không nghe lời lên xe trở lại mà ngược lại còn quay đầu nhẹ giọng nói với những người trong xe: “Xuống xe.”

Lời cô nói ra giống như một then chốt vô hình, những cô gái vốn ngồi ở trong xe này lần lượt bước xuống từng người một, không chỉ ở một chiếc xe, mà dường như ở bất kỳ chiếc xe nào, những cô gái được bọn họ cứu thoát đều chậm rãi mở cửa, trầm mặc đi xuống xe.

Mọi chuyện diễn ra đột ngột như vậy khiến ai nấy đều sợ đứng người, những chủ xe vì sợ bị vạ lây mà trốn tránh ở trong xe xem toàn bộ quá trình của nhóm người bọn họ cũng trở nên thất thần.

Những cô gái vừa bước xuống xe đều gầy đến đáng sợ, có người thậm chí còn suýt chút nữa bị đánh gãy chân, có người phải chống nạn bên dưới mới có thể gắng gượng đứng thẳng dậy, các cô gái ấy đều phải chịu những vết thương chồng chất trên người, thế sự bị xoay vần.

Thân thể không ngừng run lên bần bật của họ cũng đủ để thấy được lúc này bọn họ đang sợ hãi đến nhường nào, nhưng những cô gái ấy vẫn nhất quyết xuống xe, chẳng sợ nếu ra khỏi xe thì rất có thể sẽ bị bắt lại về núi, đối mặt với với trận đánh hung ác và nhục nhã, chẳng sợ một khi đã bị bắt trở về, địa ngục sống không bằng chết đang đợi các cô, khả năng cao sẽ không bao giờ có được cơ hội thoát khỏi cái nơi quái quỷ kia nữa.

Nhưng những cô gái ấy vẫn một lòng xuống ra, phải trải qua cảnh ngộ bất công như vậy, có thể nói những tổn thương còn chưa nguôi ngoai, các cô vẫn đi xuống.

Thân hình gầy yếu chằng chịt những vết thương chồng chất lại cất giấu dũng khí và sự quyết tâm vô tận ở bên trong.

Các cô không thể trốn, không thể ngồi im ở trong xe trơ mắt nhìn những người vì cứu các cô thoát ra khỏi ải khổ mà bị liên lụy, bị đánh đập, thậm chí còn bị đám người lòng lang dạ sói đó dùng hung khí đánh chết.

Nhưng các cô cũng không định bất động chịu đứng yên, các cô sẽ dùng hết tất cả nhân lực mình có, cho dù có phải chết, cũng muốn đày những tên súc sinh đã từng làm nhục, đánh chửi, ngược đãi, tổn thương các cô hết thảy xuống địa ngục.

Nhìn thấy các cô vẫn cố chấp đứng đó, Tiểu Bắc hung hăng đưa tay hung hăng lau mắt.

“Mẹ kiếp!”

Nhiều người khác xung quanh anh ấy cũng làm như vậy, rất nhiều trong số bọn họ có xuất thân từ bộ đội đặc chủng, từng gặp qua máu nhiều hơn gấp trăm lần so với nước mắt, số ít còn lại là quân nhân xuất ngũ bình thường, nhưng dù là bộ đội loại nào cũng đều phải chịu huấn luyện, cuộc sống sau khi xuất ngũ cũng thật khó khăn, nhưng cho dù có gian nan đến nhường nào, bọn họ cũng chưa từng chơi một giọt nước mắt.

Nhưng hiện tại khóe mắt bọn họ đều trở nên đỏ hoe.

Khi nhìn những người dân làng giương nanh múa vuốt trước mặt, một chút lý trí còn sót lại trong mắt bọn họ cuối cùng cũng không còn nữa, bọn họ hung hăng nhào tới đám người đó, động tác ra đòn càng thêm hiểm ác, ở thời khắc này toàn bộ lý trí đều tan thành mây khói, bọn họ chỉ nghĩ tới một mục đích, nỗ lực bảo vệ những cô gái ở phía sau không bị gặp trắc trở.

Những cô gái ấy đã làm gì sai?

Một số người khi bị bắt cóc lên núi vẫn còn là một đứa trẻ, một số khác khi bị bắt cóc còn mới được làm cha, làm mẹ.

Bởi vì lòng tốt nhất thời, bởi vì giây phút mềm lòng ngắn ngủi, mà bị người xấu lợi dụng chính lòng tốt đó của mình, bị giam cầm trong núi sâu, trở thành một cỗ máy thỏa mãn dục vọng của đám đàn ông, chôn vùi tuổi xuân của chính mình.

Vì sao cơ chứ?

Nếu thật sự bắt buộc phải trả tiền cho sự thiện lương, vậy thì những người trả tiền đó không phải những cô gái này, mà là những tên lái buôn cùng đám người mua đáng chết kia.

Nhưng mà vào lúc này, những người vẫn yên lặng ngồi xem cũng phát hiện có điều gì đó không ổn, sau khi dò hỏi mấy cô gái, biết được sự thật nhóm người này là đám dân cư chuyên mua bắt người, một ít người có tâm huyết trong khắp các xe đều bước xuống, tùy tay tìm một đồ vật có thể sử dụng rồi xông lên cùng hỗ trợ, nếu không thể tìm được một công cụ nào thích hợp, bọn họ sẵn sàng bước xuống với tay không, một số người còn lại tuy rằng không xuông xe, nhưng cũng cầm điện thoại gọi điện báo án.

Ngay cả chủ bảo an và nhân viên công tác ở trạm thu phí lúc trước còn can ngăn khi biết được chân tướng sự việc, nhưng khi nhìn thấy thảm cảnh cùng những vết thương chằng chịt trên người những cô gái này cũng gia nhập cuộc chiến hỗn loạn, một trạm thu phí to như vậy bỗng nhiên trở thành một đoàn người cãi cọ ồn ào.

Mấy người phụ nữ tuy rằng không tham gia trận đánh này nhưng cũng vẫn xót thương góp sức viện trợ những cô gái đó, có người lấy ra đồ uống từ trong xe, có người đánh bạo kéo những cô gái đó vào xe mình trốn, có người còn lấy điện thoại quay lại toàn bộ màn hỗn loạn ở trạm thu phí này, chiếu trực tiếp công khai trên các nền tảng trang web, thậm chí còn tới được tay cảnh sát khi đang phát trên Weibo.

Về sau có một số người qua đường cũng gia nhập, những người dân làng vốn ỷ người đông thế mạch dần dần không còn địch được lại, bắt đầu để lộ sức lực suy tàn, các trưởng thôn dẫn đầu ba thôn đều cảm nhận được tình thế không còn ổn, nhưng lại không thể nói rốt cuộc đang không đúng chỗ nào.

Xét về mặt lý trí, nếu cứ tiếp tục đánh như vậy chỉ sợ làm kinh động đến cảnh sát, hơn nữa có quá nhiều người gia nhập ở đây, bọn họ có muốn đánh tiếp cũng khó thắng được, càng không có cách nào bắt những cô gái đó về, nhưng muốn khiến bọn họ hoàn toàn từ bỏ những cô gái đó rồi một mình trở về tay không lại là điều vô cùng bất khả thi.

Phải hiểu rằng, những cô gái này được bọn họ mua từ tay bọn buôn người với giá cao ngất ngưởng, về cơ bản một giá của cô gái đã tương đương với một ngôi nhà mà nửa đời người tích góp mới có được, lời nói của những người thôn trưởng này nhất định sẽ rất quyền lực, nhưng chuyện này chỉ có lợi về phía dân làng bọn họ, cho dù bọn họ có nguyện ý, nhưng mấy cô gái đó cũng không hề muốn phải rời ra gia đình mình!

Huống chi sự việc lần này còn lớn như vậy, nếu không thể đưa toàn bộ những cô gái trốn thoát này trở về, sau này đám người ở núi Ngũ Liên bọn họ còn có thể sống ở huyện T như nào được nữa, chưa kể bị người đời nhạo báng, chỉ nói đơn giản như lũ buôn người ở huyện T còn ai muốn bán người cho bọn họ nữa!

Trong lòng ba người trưởng thôn không ngừng kêu khổ, đặc biệt là trưởng thôn Hoài Khẩu, nhà ông ta cũng từng mua một cô gái, lần này một cô nữa lại chạy trốn, sẽ không có chuyện ông ta chịu về tay không như vậy, vì ông ta cũng mua người con gái đó với giá không hề rẻ, còn không sinh hạ được cho ông ta một đứa con trai, sao có thể dễ dàng chạy thoát như vậy.

Cho nên với tình huống này, dù biết nếu cứ tiếp tục đánh như vậy cũng vô dụng, nhưng những người dân làng đang sôi máu đó cũng chẳng có ý định sẽ rời đi, một mực khăng khăng hôm nay nhất định phải bắt được tất cả người về mới có thể cam tâm bằng lòng.

Nhưng bọn họ cũng không phải một lũ ngốc, do đã hiểu nếu tiếp tục đánh nhau sẽ chỉ rơi vào thế bất lợi, nên bọn họ căn bản không thèm quan tâm tới những người đàn ông đang chắn ở phía trước nữa mà nhắm thẳng tới những cô gái đang trốn trong xe phía sau.

Rất nhiều lần họ cố ý muốn đi qua những người đàn ông đang đứng tạo thành lá chắn để bắt những cô gái đó đi, nhưng lại đều bị người phát hiện kịp thời, mà thường với những loại người này, nếu càng cố chấp sẽ chỉ càng phải chịu thêm nhiều đòn tay đấm chân đá, trực tiếp bị đánh đến quỳ rạp trên mặt đất của trạm thu phí đến khi không đứng dậy nổi mới thôi.

Nói tới lương tâm, thì những người chủ xe đang hỗ trợ giúp đỡ đó cũng không phải những người quá lương thiện tốt bụng, chỉ là nhìn những cô gái này quả thật rất đáng thường, con người sống cả đời, ai mà chẳng có những người phụ nữ mình trân quý, nếu vợ con, chị em, bạn bè nhà bọn họ không may bị bắt cóc, còn bị bán vào sâu trong núi, chịu đựng ngược đãi như vậy, đâu ai có thể chịu được.

Ngày càng nhiều chủ xe gia nhập trận chiến, bên trong trạm thu phí biến thành một đoàn đánh nhau hỗn loạn, về sau một số ít chủ xe khi hiểu rõ sự tình, cũng không chút do dự mà nhập cuộc.

Cùng lúc đó, có mấy người còn phát trực tiếp video lên mấy phương tiện truyền thông, chỉ sau một thời gian ngắn ngủ đã khiến một mạng lưới mạng xã hội bùng nổ, Weibo, và một số nền tảng khác đều đang chú ý vào sự việc này nhiều nhất.

Không ít các cư dân mạng đã nhanh mắt phát hiện ra vị trí, không nhịn được tuyên bố vụ án dân làng lừa người ở tỉnh L sáng nay đều khớp về mặt vị trí, thời gian với vụ việc hiện tại, bên ngoài tỉnh các cư dân mạng đã tích cực liên hệ với bên cảnh sát, mà tổng cục ở tỉnh L hạ lệnh điều động đến các phân cục cảnh sát khác của thành phố A toàn bộ tập trung vào nơi này.

Cùng lúc đó, chuyện trước mắt ở trạm thu phí còn nhanh chóng được truyền tải đến những trạm radio lớn của thành phố A, phát sóng trực tiếp chuyện đang xảy ra ở trạm thu phí cho người nghe, triệu tập thêm mấy chiếc xe phụ chở phương tiện truyền thông nữa lập tức chạy tới nơi giúp đỡ.

Ngay sau những quảng cáo đó, không ít người chủ xe ở gần đó lập tức đuổi theo tới đây, ngay cả với những người ở xa hơn một chút, nếu không có việc gì đột cũng sẽ quay trở về ngay lập tức.

Vương Đại vừa mới là một tài xết taxi, trước thời điểm nghe được thông tin lan truyền này, ông ấy còn đang định chở một cặp đôi khách tới điểm đến, nhưng sau khi nghe được tin rêu rao, đột nhiên ông ấy nhớ tới con gái mình đang học đại học bên ngoài.

Nhớ lại kỳ nghỉ hè hai năm trước, con gái ông ấy khi trở về nhà lại vô cùng tức giận, nói rằng ở ngoài cổng trường cô bé có một người phụ nữ ôm con, quần áo cũ nát, sau khi nhìn thấy cô bé, người phụ nữ đó có chậm chạp đi tới, nói rằng tới nơi này để tìm cha đứa bé, nhưng khi vừa xuống xe lửa đã bị trộm hết sạch tiền, đã một ngày nay hai mẹ con chưa được ăn gì vào bụng, muốn nhờ cô bé đưa hai mẹ con họ đi ăn chút gì.

Lúc ấy trong tay của cô bé có một chút tiền lẻ, sau khi nghe xong liền đưa tiền lẻ này cho người phụ nữ, bảo cô ấy tự mình đi mua chút gì ăn, nhưng người phụ nữ đó vẫn nhất quyết không chịu nhận tiền của cô bé, nằng nặc năn nỉ cô bé hãy đưa hai mẹ con họ đến một quán ăn tùy tiện nào đó để mua chút đồ bỏ bụng là được.

Vốn bởi nhìn hai mẹ con họ quá đáng thương, từ chối nhận tiền của mình nên chắc chắn không phải lừa đảo, khiến cô bé không đề cao cảnh giác nữa mà chấp thuận với người phụ nữ kia, đồng ý đưa cô ấy đi ăn chút gì.

Bên ngoài cổng trường có nhiều cửa hàng bán đồ ăn như vậy, nhưng người phụ nữ đều từ chối vì lí do giá cả quá đắt đỏ, nói là biết một tiệm khác với giá cả hợp lý hơn, thuyết phục cô bé đi cùng cô ta, ngay khi cô bé đang không nhịn được mà đồng ý thì vừa hay đụng trúng một bạn học, bị bạn học đó kéo đi.

Một thời gian không lâu sau ngày hôm đó, cô bé nghe nói trong trường có một bạn sinh viên năm nhất mất tích, chuyện này đã gây chấn động toàn bộ trường học, cuối cùng nhà trường có điều tra sát sao và phát hiện kẻ tình nghi chính là người phụ nữ trung niên bế con nhìn qua có vẻ vô hại kia.

Chuyện này khiến con gái anh ta hoảng sợ trong khoảng thời gian dài, cũng bắt đầu từ ngày đó Vương Đại mới ý thức được rằng bọn buôn người vốn ở rất gần gia đình mình, Vương Đại cũng không dám nghĩ tới việc nếu ngày đó con gái mình không bị bạn học lôi đi, mà đi theo người phụ nữ đó vào cái nơi gọi là “một tiệm cơm nhỏ” thì không biết đã xảy ra hậu quả nghiêm trọng đến nhường nào.

Sau khi nghe được chuyện này qua lời kể của con gái, vợ chồng Vương Đại cảm thấy vô cùng lo lắng, bắt đầu chú ý đến những tin tức liên quan đến việc mua bán người này, nhưng càng quan tâm càng trở nên kinh hãi, mỗi năm trên toàn thế giới có tới 250 vạn người bị mất tích, hai vợ chồng không dám tìm hiểu sâu hơn về ý nghĩa đằng sau những con số gây sốc đó, nhưng sau sự việc lần đó, Vương Đại hoàn toàn căm hận bọn buôn người.

Sau khi nghe được tin tức truyền đến, Vương Đại nắm chặt lấy tay lái, ông ấy khó khăn quay đầu nói với hai vị khách phía sau vừa lên xe chưa được bao lâu: “Xin lỗi, tôi đột nhiên có chút việc gấp, không thể chở hai người đến nơi được nữa, sau giao lộ tôi sẽ đưa hai người tới một nơi chờ xe tương đối tốt, tiền xe lần này tôi sẽ không lấy, thật sự xin lỗi!”

Ngữ khi của ông ấy vô cùng khẩn trương, ông ấy đã có thể đoán trước được vẻ mặt của hai vị khách ngồi phía sau sẽ trở nên tức giận đến nhường nào, không ngờ rằng bọn họ lại trực tiếp đồng ý.

Sau khi tới giao lộ, vị khách nữ trên xuống xe trước đột nhiên lên tiếng hỏi:

“Chú, có phải chú muốn tới trạm thu phí đó không?”

Vương Đại nghe vậy không khỏi sửng sốt, gật đầu lia lịa theo sau, lời xin lỗi còn chưa kịp nói ra thì hai người khách vừa xuống xe đã xua tay.

“Chú à, chúng tôi không quan trọng, chú hãy mau đi đi, nhất định phải đưa những cô gái đó trở về, cố lên nha chú!”

Sau khi đóng cửa xe lại, Vương Đại vừa mới nhấn ga thì một nhiên có âm thanh vang lên, tiếp theo, ông ấy nghe được âm thanh thông báo từ phần mềm được cài đặt tự động.

“Đơn đặt hàng đã hoàn thành, toàn bộ hành trình tổng cộng 1.2 km, tiền xe 6 ngàn đã được chuyển đến, hành khách khen thưởng trả thêm 100 ngàn.”

Nghe phần mềm tự động thông báo, Vương Đại đột nhiên cảm thấy ấm lòng vô cùng, nhìn hình ảnh hai vị khách kia, tay lái của Vương Đại mới hung hăng hơn một chút, phía dưới chân gia cũng giẫm mạnh hơn, lái xe đi thẳng tới trạm thu phí.

Khi Vương Đại vừa chạy tới nơi, không chỉ có trạm thu phí đứng, ngay cả những trạm thu phí xung quanh cũng đã sớm có đủ loại kiểu xe đỗ chật như nên cối, thấy tình hình như vậy, tâm tư của Vương Đại lập tức nôn nóng lên, khi ông ấy đang định mở cửa xe chạy tới, đột nhiên nghe được một giọng nói vang lên bên cạnh.

“Ôi, ông Vương, ông cũng là vì tin tức đó nên mới tới sao?”

Nghe được giọng nói này, Vương Đại mới từ từ quay đầu lại mới phát hiện bên cạnh là một người quen, cũng là người bạn chạy xe thuê giống ông ấy, Lưu Thành.

Không chỉ ông ấy, Vương Đại nhìn sang xung quanh mới thấy có thật nhiều người quen, ông ấy còn nhớ rõ tên một số người, nhưng còn số khác bị khuất bởi những chiếc xe thể thao, nhìn dung mạo rất quen nhưng lại không thể nhớ tên, những người này cũng không ngoại lệ, toàn bộ đều là tài xế của một công ty taxi!

Vương Đại thấy vậy liền ngây người ngay tức khắc, phải đến hai giây sau, ông ấy mới có chút mơ hồ hỏi: “Các người chẳng lẽ cũng là…?”

Lưu Thành cười ha hả, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Vương Đại: “Đúng vậy, mấy người này cũng đều vì tin tức đang lan truyền mà tới, không chỉ chúng ta, còn có một số người đã sớm đi vào, chúng ta với muộn như vậy cũng chỉ có thể đứng chặn bên ngoài.”

“Này, anh nói bên ngoài nhiều xe đứng chặn như vậy đều là vì nghe được tin tức rêu rao nên tới sao??” Vương Đại không dám tin vào mắt mình, nhìn mấy chiếc xe đỗ đông nghịt bên ngoài.

Thấy phản ứng vừa rồi của Vương Đại, Lưu Thành sẽ sờ lên chiếc đầu trọc của mình, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không, còn có một bộ phận là nhìn thấy tin tức nên mới tới đây, mọi người đều đến để hỗ trợ, bảo đảm ngày hôm nay những kẻ có tâm can dơ bẩn đó đều không thể tháo chạy!”

Nói tới đây, trong mắt Lưu Thành hiện lên một vẻ căm hận, thanh âm có chút ngập ngừng nói: “Nếu không phải bên trong bị cảnh sát vây quanh không cho vào, mấy người anh ở đây nhất định đã vào đánh chết lũ buôn người vô nhân tính đó rồi!”

Nghe được Lưu Thành nói, Vương Đại nhất thời không biết nói gì, người đàn ông trung thực này bỗng nhiên mở cửa xe, đi vào trong xe lấy ra hai điếu thuốc, mời cả những người chủ xe không quen biết xung quanh.

Hút một điếu thuốc, Vương Đại im lặng một hồi lâu, cuối cùng cũng nghẹn ngào nói ra một câu:

“Đúng vậy, những tên vô nhân tính đó, hôm nay nhất định không thể chạy thoát!”

Cùng lúc đó, ở trạm thu phí thành phố A, nghe tin cảnh sát đã tới bao vây toàn bộ trạm thu phí, toàn bộ những người tham gia vào trận chiến này đều tạm thời bị giữ lại, yêu cầu lát nữa tới cục cảnh sát hoàn thành một số thủ tục ghi chép rồi mới có thể đi.

Tuy rằng mọi người đều bị bắt ở lại, nhưng dường như thái độ của cảnh sát lại chia thành hai thái cực khác nhau hoàn toàn.

Khi đối mặt với những người chủ xe hỗ trợ bảo vệ tận tình những cô gái ấy, động tác của cảnh xác rõ ràng vô cùng nhẹ nhàng, trái lại đối với những tên lưu manh, những người thôn dân bị đánh đến nỗi không đứng dậy nổi dưới trạm xe, hành động của cảnh sát lại không hề nhẹ nhàng như vậy, hoàn toàn xử lý theo thái độ cứng nhắc, một khi đối mặt với cảnh sát những người đó đều hấp hối giãy giụa muốn phản kháng…

Một khi muốn trực tiếp xông lên chống cự sẽ lập tức bị gán tội danh gây trở ngại người thực hiện công vụ và nhân viên, trực tiếp bị lĩnh vài đòn gậy cũng không phải là ít.

Bạn đang đọc Xuyên thành kẻ ăn bám của Thư Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi wendypham
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.