Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 5511 chữ

Thời gian chiến đấu dài như vậy, đã định trước là sẽ có tổn thương.

Nhưng may là ở phía sau có người hỗ trợ, trước khi gia nhập cuộc chiến này những người Tiểu Bắc cũng đã có thời gian nghỉ ngơi, cho nên mặc dù trên người mọi người cũng bị thương ít nhiều, tuy là nhìn qua thì những vết thương kia thật đúng là dọa người, nhưng cũng may là không nghiêm trọng đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng.

Trong đó, Vệ Dương là người bị thương nặng nhất, mặc dù thân thủ của Vệ Dương tốt, nhưng chỉ có một con mắt thì không thể nào nhìn thấy mọi thứ được, trước khi đánh nhau trên người anh ấy chẳng những đã bị rất nhiều vết thương, toàn thân giống như là được vớt ra từ trong bể máu vậy.

Tình hình của những người khác thì cũng có khá hơn Vệ Dương đôi chút, nhưng ai ai cũng vì thời gian đánh nhau quá dài mà kiệt sức, tuy vết thương trên người không nhiều như Vệ Dương, nhưng nhìn qua thì đúng là nhìn mà phát hoảng.

Cho tới cả cảnh sát mà vốn dĩ đang chuẩn bị đưa bọn họ trở về cục cảnh sát để viết tờ khai cũng không thể quay lại cục gọi điện cấp cứu được, vốn dĩ là muốn đưa bọn họ trở về bệnh viện ở gần đó thể tiến hành xử lý vết thương và cứu chữa trước.

Nhưng những thôn dân kia thì lại thảm hại hơn cả bọn họ, khi mới bắt đầu đánh với những người Vệ Dương thì thực lực bản thân chẳng ra làm sao, dựa vào người đông thế mạnh mới tạm thời chiếm thế thượng phong, tuy là vừa mới bắt đầu thì bị bọn người Vệ Dương áp chế, nhưng sau đó thể lực của bọn họ tiêu hao quá lớn nên mới để cho những thôn dân kia có cơ hội lợi dụng.

Nhưng dù có thừa cơ lợi dụng thì cũng không để cho bọn họ chiếm được quá nhiều lợi, ngay khi các thôn dân chuẩn bị phản công, những người đàn bà và các cô gái xuống xe, hoàn toàn kích phát sự tàn nhẫn của bọn họ, ra tay cũng không hề lưu tình, chỉ nói đến hai người Vệ Dương và Tiêu Bắc sau đó đã đánh đến mức mù quáng, chưa đến mức từng chiêu chiêu nào cũng có thể giết người, nhưng cũng sẽ tuyệt đối không để cho những thôn dân kia dễ chịu, nhẹ thì phải nằm viện mười ngày nửa tháng, còn nặng thì trực tiếp trở thành người tàn tật suốt đời cũng không phải là không có khả năng.

Bọn đều đã từng đi lính, lại còn xuất thân từ lính đặc chủng nữa, không ai là có thể quyền uy hơn bọn họ, mặc dù tức giận nhưng trước khi những cô gái kia xuống xe thì còn có giữ lại chút lý trí, nhưng những người đàn bà và những cô gái kia xuất hiện thì giống như là đã đã cắt đứt sợi dây mang tên lý trí trong đầu bọn họ vậy, khiến cho bọn họ không còn kiêng kỵ gì nữa.

Trong mắt bọn họ, những thôn dân này cũng đã sớm không còn là thôn dân nữa rồi, mà là từng con súc sinh bẩn thỉu khoác da người, đối xử với thôn dân thì cần nương tay, chú ý có chừng mực, nhưng đối xử với súc sinh thì không cần.

Sau đó, lại có chủ xe nhiệt tình và dân thành phố nghe được tin cũng nóng lòng chạy tới gia nhập, những thôn dân tới bắt người kia hoàn toàn bị đánh mất ưu thế, chỉ có thể ở đó bị động chịu đòn.

Thấy tình hình không ổn, không phải là không nghĩ tới rút lui ngay lập tức, vào lúc sáng sớm khi phát hiện ra tình hình không đúng, ba trưởng thôn cũng đã nảy sinh chút suy nghĩ trong lòng, nhưng khi đó bọn họ đã bị những dân thành phố và chủ xe đang tức giận vây lại, ngoại trừ những người thấy tình thế không ổn nên đã chạy ra trước thì không có một ai là có thể chạy thoát.

Đầu tiên là bị đám người Vệ Dương đánh một trận, sau đó lại bị chủ xe và dân thành phố nhiệt tình vây đánh, những thôn dân này sớm đã không còn sự kiêu căng phách lối khi tới nữa, từng người giống như con chuột chạy qua đường phố vậy, người người kêu đánh, người bị đánh chỉ còn có thể ôm đầu chạy thục mạng.

Tình hình những thôn dân bị thương còn nghiêm trọng hơn cả đám người Vệ Dương, có những người đã nằm trên đất không bò dậy nổi, nhưng bọn họ lại không được hưởng thụ những đãi ngộ như mấy người Vệ Dương, trừ mấy người bị thương đặc biệt nghiêm trọng, đã hoàn toàn mất đi năng lực hành động ra, xe cứu thương gì đó là không tồn tại, chờ đợi bọn họ chỉ có những còng tay lạnh lẽo như băng và bị cảnh sát thô bạo nhét vào trong xe cảnh sát.

Nhưng trong quá trình đợi trong xe cứu thương, tiếc rằng là những cảnh sát kia đã phát hiện, toàn bộ trạm thu phí xung quanh trên tất cả các đường bộ đều đã bị dân thành phố nhiệt tình chạy tới nơi này muốn giúp một tay làm cho nước chảy không lọt, đừng nói đến xe cứu thương, sợ là ngay cả những xe chạy bằng điện cũng không thể nào lái vào được.

Cuối cùng cảnh sát chỉ có thể tiến hành khai thông bằng đài phát thanh của xe, bắt đầu giải tán những người xung quanh, nhưng bởi vì những người lấp kín chỗ này quá nhiều, muốn khai thông toàn bộ khẳng định là phải cần rất nhiều thời gian.

Vết thương trên người đám Vệ Dương còn đang chảy máu không ngừng, nếu như còn tiếp tục chảy máu như vậy nữa, sợ là dù có không sao thì cũng sẽ trở thành có sao.

Đang là giờ phút khẩn cấp, chiếc xe vốn dĩ đang bất động lại bắt đầu di chuyển từng chút một, mặc dù phía trước kẹt xe, nhưng những chủ xe kia đã dùng hết khả năng lái xe của mình sang bên cạnh, dọn ra một lối đi nhỏ hẹp chỉ vẻn vẹn đủ cho một xe qua.

Có chủ xe thậm chí còn vô tình xảy ra va chạm nhẹ vào những xe khác khi di chuyển sang bên cạnh, những chủ xe thường ngày chỉ vì một chút va chạm là có thể cãi vã không ngừng, thậm chí là động tay động chân, nhưng bây giờ lại chẳng có một ai là đi quan tâm xe mình cả, sau khi dành ra một lối đi, ánh mắt của bọn họ cũng nhìn chằm chằm dán lấy đoàn xe cảnh sát chở bọn người Vệ Dương.

Tình huống như vậy làm cho những cảnh sát mặc thường phục ở đó cũng ngẩn ra.

“Đây là...?” Người lái xe là một chàng thanh niên vừa mới vào cục cảnh sát không lâu, anh ta kinh ngạc nhìn con đường nhỏ hẹp mà trước đó còn kẹt cứng đến nước chảy không lọt, vậy mà giờ đã được các chủ xe cố gắng dọn ra.

Người ngồi bên cạnh ghế tài xế là một vị cảnh sát có thâm niên trầm mặc trong chốc lát, sau đó đập mạnh vào bả vai chàng thanh niên bên cạnh: “Lái xe, đừng có lãng phí thời gian, làm trễ nãi anh hùng chữa trị, phụ lòng tốt của mọi người!”

Chàng thanh niên bị một cái đập này nhất thời hồn phách đã trở về, trong mắt anh ta lóe lên một ánh sáng kiên định thật nhanh, đạp chân ga, xe cảnh sát vững vàng chạy trên lối đi nhỏ hẹp kia.

Anh ta vừa mới tốt nghiệp từ trường cảnh sát không bao lâu, kiếp sống cảnh sát cũng chỉ vừa mới mở màn thôi, nhưng mà anh ta dám khẳng định chắc chắn là bất luận là sau này có làm trong nghề cảnh sát này bao nhiêu năm thì chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng nhất định sẽ vững vàng khắc ghi trong đầu anh ta, trở thành một phần vĩnh viễn không bao giờ bị phai nhạt.

Nhớ tới lúc mới vừa nhận được tin báo cảnh sát, vội vội vàng vàng chạy tới, nhìn thấy dáng vẻ vết thương chồng chất của những người đàn bà và cô cô gái được giải cứu kia, thấy những chủ xe nhiệt tình và dân thành phố lòng đầy căm phẫn vì bảo vệ những người bị hại mà phát sinh mâu thuẫn với thôn dân, những anh hùng bị thương toàn thân trong cuộc va chạm.

Còn cả lối đi hẹp một chiếc xe có thể đi qua được cố gắng dọn ra mà trước đó vẫn còn kẹt cứng không thể nhúc nhích.

Khi chiếc xe cảnh sát đang chậm rãi đi qua lối đi nhỏ hẹp đó, cũng không biết là chiếc xe nào mở đầu mà chủ xe trong xe rối rít hạ cửa kính xuống, hướng về phía chiếc xe mà lớn tiếng hô lên đủ loại lời tán thưởng, khen ngợi, cảm tạ.

“Cảm ơn mọi người!”

“Cực khổ rồi!”

“Cố gắng lên nha!”

“Nhất định phải khỏe lại!”

“...”

Những âm thanh như vậy thay nhau vang lên tràn ngập cả trạm thu phí, mỗi khi xe cảnh sát đi ngang qua là xe cộ ở hai bên lối đi lại hạ cửa xe xuống, dùng cách của riêng mình để bày tỏ thiện ý và sự kính trọng của bản thân với đám người Vệ Dương.

Nếu như không có bọn họ cứu được những cô gái từ trên núi kia, nếu như không có bọn họ bỏ ra tính mạng không nhường nửa bước mà dẫn đầu che chở cho những cô gái kia, vậy thì chuyện chưa chắc sẽ biến thành cục diện như bây giờ, là hành động của đám người Tiêu Bắc và những cô gái bị hại kia đã cảm hóa những chủ xe xung quanh, khiến cho bọn họ dũng cảm đứng lên ra tay tương trợ.

Cũng chính là vì có mọi người hỗ trợ mà những cô gái kia mới có thể an toàn chờ cảnh sát tới, cũng vì đám người Tiêu Bắc và Vệ Dương đã chia sẻ áp lực, giảm bớt thương vong.

Nếu như mọi người cũng chỉ lạnh lùng ở bên cạnh xem, vậy thì chỉ dựa vào đám người Vệ Dương để đối mặt với những thôn dân kia, như vậy tổn hại không những là gấp mấy lần bây giờ, thậm chí những cô cô gái rất vất vả mới trốn chạy được cũng có thể sẽ bị bắt trở về hầm quỷ lần nữa.

Cho nên, khi những chủ xe này cảm ơn đám người Vệ Dương, nhóm người Tiêu Bắc Vệ Dương ngồi trong xe cũng cảm ơn những chủ xe và những người dân thành phố nhiệt tình nghe tin chạy tới xung quanh trạm thu phí từ trong thâm tâm.

Tiêu Bắc nhìn cảnh tượng bên ngoài xe, đột nhiên nhếch khóe miệng cười một tiếng.

Thật ra thì tất cả mọi người đều không biết, khi vừa mới bắt đầu đánh, mấy người bọn họ cũng chưa từng nghĩ có thể sống mà trở về, chỉ là nghĩ nhất định không thể để cho những cô gái kia bị thôn dân bắt về.

Lục Minh Viễn sắc mặt tái nhợt ngồi bên cạnh anh ấy thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Tiêu Bắc, hỏi: “Cười cái gì?”

Tiêu Bắc nhíu mày, quay ra bên ngoài cửa sổ chép miệng: “Cậu nhìn xem, thật là tốt.”

Chỉ là nụ cười này không duy trì được bao lâu là biến thành cười khổ, Tiêu Bắc tựa đầu lên cửa xe, thấp giọng nói: “Cũng không biết tình hình bên lão đại thế nào rồi nữa.”

Nghe cậu ta nhắc đến Thẩm Tiêu, Lục Minh Viễn vốn dĩ ban đầu cũng khẽ nhếch môi nhưng giờ cũng đã trầm xuống, trong mắt anh ấy lóe lên vẻ buồn bã, mặc dù là biết được cục tỉnh và cục thành phố đều đã điều động số lượng lớn cảnh sát đang chạy về phía huyện T từ miệng của những cảnh sát ở trạm thu phí chỗ này, nhưng tim anh ấy vẫn cứ mãi như treo lên, không thể nào buông xuống được.

Nếu như nói tình hình bên này của bọn họ chỉ là nguy hiểm, vậy thì tình hình chỗ của Thẩm Tiêu lại càng nguy hiểm hơn.

Bọn họ dầu gì cũng ra khỏi huyện T, đang ở cửa trạm thu phí của thành phố A, cho dù tay của những thôn dân của huyện T kia có dài thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào nắm được lực lượng cảnh vệ của của cả một thành phố trong tay được, huống hồ chuyện trước mắt này đã ồn ào rất lớn, cho dù các thôn dân có người quen ở cục cảnh sát thành phố, cũng tuyệt đối không dám có hành động gì ở nơi mà tất cả mọi người đều nhìn chăm chú thế này được.

Sở dĩ ban đầu Thẩm Tiêu để cho Lâm Hạ đưa chuyện này cho truyền thông để đưa ra ánh sáng, tận lực làm lớn chuyện này lên, chính là vì thúc đẩy cục diện như hiện nay, nhiều cư dân mạng và dân thành phố nhìn thấy như vậy, ai mà dám nhúng tay vào thì nhất định sẽ làm cho mọi người nổi giận.

Nhưng Thẩm Tiêu vẫn còn ở huyện T, tình hình sẽ càng nguy hiểm hơn.

Huyện T tổng cộng cũng chỉ có một cục cảnh sát huyện, nơi đó vô cùng lạc hậu và tắc nghẽn, rất nhiều thôn đều nằm trên vùng núi sâu, cho dù bên ngoài có gây ra sóng to gió lớn gì thì tin tức muốn truyền vào huyện T cũng là một chuyện khó khăn, cần rất nhiều thời gian.

Cục cảnh sát huyện duy nhất ở huyện T đó cũng vô cùng có khả năng là cùng một giuộc với những thôn dân trên núi, như vậy chẳng những không thể cung cấp bất kỳ sự trợ giúp nào cho Thẩm Tiêu, ngược lại còn là họa vô đơn chí, sẽ càng ngăn cản bước chân của anh.

Mà căn cứ theo suy đoán của Thẩm Tiêu, toàn bộ số người tham gia mua bán của thôn trong huyện T khẳng định là không chỉ có một thôn trên núi Ngũ Liên được, thậm chí tất cả những thôn nằm trên núi xung quanh đều tham dự, hơn nữa còn thầm chấp nhận số người buôn bán loại chuyện này.

Từ thành phố A chạy tới huyện T ít nhất cũng cần hai giờ, Lâm Hạ vì để ngăn ngừa tin tức bị lộ ra ngoài, cũng vì làm sức ảnh hưởng của chuyện này lan truyền hết khả năng mà đã trực tiếp báo cảnh sát ở cục tỉnh, sở cảnh sát tỉnh tới chỗ thành phố B, nếu muốn chạy tới huyện T thì thời gian cần thiết nhất định cũng sẽ không ngắn.

Chỉ sợ trong khoảng thời gian mà cảnh sát chạy tới thì Thẩm Tiêu đã bị những thôn dân ở huyện T bắt được rồi, hậu quả như vậy đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Dầu gì thì chỗ này của bọn họ cũng đang ở trên đường lớn, nhưng Thẩm Tiêu lại là một thân một mình ở huyện T, còn phải dẫn theo một Phương Tư Nhã không hề có sức chiến đấu theo nữa, một khi phát sinh mâu thuẫn với những thôn dân ở địa phương hoặc là những cảnh sát ở cục cảnh sát cấu kết với thôn dân làm việc xấu, vậy chỉ có thể đánh đơn độc một mình, cho dù anh có bản lĩnh hơn đi chăng nữa thì cũng rất khó mà thoát ra khỏi được vòng vây tầng tầng lớp lớp.

Cùng lúc đó, huyện T.

Thẩm Tiêu ngồi trên xe, yên lặng nhìn con đường ở huyện T mà bắt buộc phải đi qua cách đó không xa đã có mấy người mặc trang phục cảnh sát vây quanh đang kiểm tra những xe cộ đi qua, thỉnh thoảng còn thò đầu nhìn vào bên trong xem xét, hình như là đang tìm kiếm người nào đó.

Giao lộ ra vào cũng đã bị thiết lập rào cản, muốn đi qua thì nhất định phải chấp nhận kiểm tra, nếu không thì hoàn toàn không thể nào đi qua được.

Ngoại trừ chuyện này ra, xung quanh còn có một vài người đàn ông ăn mặc cũ nát, mặt mũi nhìn qua thì cũng thật thà, hiền lành đang đi bộ ở bên cạnh đó, nhìn bộ dáng chắc là nằm vùng, còn mục đích chắc chắn cũng là tìm người.

Phương Tư Nhã ngồi ở ghế cạnh tài xế nhìn một màn trước mắt này, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, ngay cả lòng bàn tay bị bấm đến chảy máu mà cũng không cảm nhận được.

Thẩm Tiêu nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, an ủi: “Đừng khẩn trương.”

Phương Tư Nhã mím môi, sau một lúc im lặng thì thở dài một hơi thật thấp, giọng nói có chút khàn khàn mở miệng nói với Thẩm Tiêu: “Anh để tôi xuống đi, có chúng tôi đi theo bên cạnh anh, anh không thể nào ra ngoài được.”

Dừng lại một chút, Phương Tư Nhã lại nói: “Những người đó của cục cảnh sát căn bản đều là người đi ra từ trên núi, bọn họ và những thôn dân trên núi là cùng một nhóm, một khi phát hiện anh dẫn theo chúng tôi, anh sẽ không thể toàn mạng.”

Thẩm Tiêu liếc mắt nhìn thời gian trên xe: “Chờ một chút.”

“Vô dụng thôi, cho dù anh có trốn được khỏi chỗ này thì bọn họ cũng sẽ phát hiện ra rất nhanh, đến lúc đó tất cả đã trễ rồi. Bây giờ anh thả chúng tôi xuống, sau đó một mình anh rời đi, bọn họ không thấy có phụ nữ ngồi trên xe thì sẽ không làm khó anh đâu.” Phương Tư Nhã lắc lắc đầu, cười khổ nói.

Thẩm Tiêu im lặng trong chốc lát, không tiếp lời Phương Tư Nhã, mà bỗng nhiên lại mở miệng hỏi một vấn đề không liên quan: “Cô có muốn gặp ba mẹ của cô không?”

Nghe anh đột nhiên lại nhắc tới ba mẹ mình, những lời mà Phương Tư Nhã còn đang muốn tiếp tục khuyên nhủ đều bị chặn đứng trong cổ họng, một chữ cũng không nói ra miệng được.

“Ba mẹ cô rất nhớ cô, trong hai năm cô mất tích, bọn họ chưa bao giờ từ bỏ việc tìm lại cô.” Ánh mắt của Thẩm Tiêu nhìn thẳng về phía trước, giọng nói trầm thấp mà lại thong thả.

Theo những lời nói này, vành mắt Phương Tư Nhã dần dần đỏ lên, nước mắt lăn xuống từ hốc mắt lặng lẽ không tiếng động, từ khi bị bán vào trong núi này xong, cô ấy cũng chưa từng rơi nước mắt, bởi vì cô ấy biết, cho tới bây giờ số mệnh sẽ không bao giờ vì nước mắt của cô ấy mà có bất kỳ sự thay đổi nào.

Nhưng bây giờ nghe những lời Thẩm Tiêu nói, nước mắt lại giống như là không bị khống chế, chảy ra khỏi mắt không ngừng, giống như là khóc ra hết đủ loại tủi thân và khuất nhục phải chịu đựng trong hai năm này ra vậy.

“Cho nên, đừng nghĩ đến từ bỏ, có người còn đang chờ cô trở về nhà.”

Thẩm Tiêu rút ra một tờ giấy từ trong hộp giấy đưa đến trước mặt Phương Tư Nhã.

Không biết tại sao, khi nói tới đây, trong đầu Thẩm Tiêu lại chợt lóe lên khuôn mặt lúc nhỏ của Thẩm Tiểu Duệ và Giang Tử Khê rồi biến mất.

Cũng không biết là hai ngày qua bọn họ sống như thế nào nữa, Lâm Húc Hải và hai lão già nhà họ Lâm bên kia có đến cửa gây phiền toái không, còn có tâm trạng của cô gái nhỏ Lâm Thư Thư kia có tốt hơn chút nào không.

Trong lúc vô tình, Thẩm Tiêu chợt phát hiện ra, từ sau khi xuyên đến thế giới này xong, những việc trải qua trong mấy tháng này lại làm cho anh khắc sâu ấn tượng đến như vậy, nếu như lần này anh có thể thuận lợi trở về, vậy sau này...

“Tôi, tôi biết một con đường mòn, có lẽ, có lẽ chỗ đó không có ai trông chừng.”

Ngay khi suy nghĩ của Thẩm Tiêu đang hơi bay xa thì trong xe yên tĩnh lại truyền đến một giọng nữ có chút hèn nhát, mang theo giọng địa phương nhàn nhạt.

Thẩm Tiêu quay đầu, phát hiện người nói lời này là một người phụ nữ trung niên khoảng chừng ngoài bốn mươi tuổi, gầy tong teo.

Thấy Thẩm Tiêu nhìn cô ta, người phụ nữ hình như là có chút khẩn trương, cô ta vặn vẹo vạt áo trước người, trì hoãn một hồi rồi mới lấy lại được dũng khí nói: “Trước đó tôi và người đàn ông của tôi xuống núi, vào trong thành phố làm một chút chuyện, anh ta có dẫn tôi đi qua một lần.”

Nghe được lời nói của cô ta, Thẩm Tiêu nhíu mày một cái: “Nếu như anh ta biết, như vậy thì những người trong thôn hẳn đều sẽ biết, loại đường mòn như này lại càng phải kiểm tra nghiêm ngặt.”

Người phụ nữ lắc lắc đầu, tay siết chặt vạt áo lại, nói: “Không, không phải vậy, người đàn ông của tôi, không đúng, không đúng, lúc ấy anh ta nói với tôi đó là đường mòn anh ta phát hiện trong lúc vô tình, người, người khác hẳn là không thể biết được.”

Nói xong, giống như là sợ Thẩm Tiêu không tin, lại tiếp tục nói bổ sung không ngừng: “Tôi nói đều là thật...”

Ngay tại lúc này, những thôn dân cách đó không xa vẫn luôn đi bộ xung quanh chỗ rào chắn đã bắt đầu đi tới vị trí của bọn họ, nếu như bọn họ tiếp tục đậu ở chỗ này thì rất nhanh sẽ bị thôn dân phát hiện.

Nếu như chỉ có một mình Thẩm Tiêu, hoặc là dẫn theo Phương Tư Nhã, anh nắm chắc tám phần là có thể thuận lợi rời khỏi chỗ này, nhưng bây giờ trên xe anh ngoài Phương Tư Nhã ra còn có năm sáu cô gái chạy xuống từ trên núi cùng nhau.

Mắt Thẩm Tiêu trầm xuống, nói với người phụ nữ kia: “Chỉ đường.”

Người phụ nữ trung niên kia ngẩn ngơ, sau đó phản ứng lại thì gật đầu liên tục, bắt đầu chỉ đường cho Thẩm Tiêu.

Theo giọng nói của người phụ nữ trung niên kia, Thẩm Tiêu đạp chân ga, lái đi theo con đường mà cô ta chỉ. Trên đường, Thẩm Tiêu nhanh chóng ghi nhớ toàn bộ tình hình giao thông dọc theo đường đi vào trong đầu, nếu như lát nữa thật sự có người chặn ở con đường mòn trong miệng người đàn bà kia thì cũng có thể mau chóng tìm được đường rời đi.

Anh đã tính toán hết thảy, bởi vì bất luận là thôn dân trong núi hay là cảnh sát của cục cảnh sát huyện thì cơ bản đều sinh sống mấy đời ở nơi này rồi, trình độ quen thuộc địa hình sẽ hơn nhiều so với những cô gái bị nhốt trên núi sâu, mấy năm cũng chưa chắc đã có thể xuống núi một lần kia.

Sự thật đã chứng minh, quả thật đúng như Thẩm Tiêu dự đoán, dưới sự chỉ dẫn của người phụ nữ trung niên, bọn họ vừa mới đi lên con đường mòn kia chưa được bao lâu thì đã thấy hai thôn dân trông có vẻ như là đàn ông trung niên và hai người đàn ông mặc trang phục cảnh sát đang ngồi xổm hút thuốc cách đó không xa.

Khi nhìn thấy những người này, người phụ nữ trung niên cũng không nhịn được mà phát run lên, cô ta lẩm bẩm không ngừng: “Tại sao, tại sao lại có thể như vậy, sao nơi này lại có người được...”

Thẩm Tiêu không an ủi cô ta, chỉ là ngồi trên xe im lặng quan sát một hồi, đột nhiên mở miệng nói: “Mấy cô chờ ở đây, không được xuống xe, tôi sẽ trở lại rất nhanh.”

“Sau khi tôi xuống xe, khóa kín cửa xe lại, trừ phi là tôi tới, nếu không thì không được mở cửa.” Nói xong, rút chìa khóa ra đưa cho Phương Tư Nhã.

Nhìn thấy động tác của Thẩm Tiêu, Phương Tư Nhã mới vừa muốn mở miệng khuyên can, nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng thì bụng lại đau đớn kịch liệt làm cho sắc mặt cô ấy tái nhợt đi, dùng tay ôm lấy bụng, yếu ớt không thể thốt nên lời.

Từ lúc giặt quần áo bên khe suối ở làng Hoài Khẩu cô ấy cũng đã cảm giác được cơ thể không thoải mái, sau đó lại đi một đường xuống núi với Thẩm Tiêu, cho dù có phân nửa thời gian đi đường là được Thẩm Tiêu cõng xuống, nhưng bụng vẫn vô cùng đau đớn như cũ.

Chỉ là tình hình lúc đó cấp bách, trái tim cô ấy vẫn luôn như đang treo lơ lửng, tận lực cưỡng ép quên đi sự đau đớn này, cố gắng rời sự chú ý của mình đi, nhờ vậy mới không kêu đau thành tiếng.

Nhưng hiển nhiên đau đớn lại càng tăng lên, Phương Tư Nhã cũng không còn cách nào để che giấu nữa, trên trán cô ấy hiện lên một lớp mồ hôi lạnh, trên mặt lại không có một chút huyết sắc nào.

Thậm chí cô ấy còn có thể cảm nhận được giữa hai chân đang ẩm ướt, Phương Tư Nhã biết rõ chuyện này có nghĩa là gì, nhưng cô ấy vẫn lựa chọn không để ý tới chuyện này, không dùng bất kỳ phương pháp nào, thậm chí từ đầu đến cuối cũng không nói cho Thẩm Tiêu biết.

Vốn dĩ những người phụ nữ ngồi ở sau xe đều nhìn chằm chằm Thẩm Tiêu không chớp mắt, nhưng dần dần bên trong xe truyền tới một mùi máu tanh nhàn nhạt, chuyện này làm cho người phụ nữ chỉ đường cho Thẩm Tiêu lấy lại tinh thần, cô ta nhìn về phía Phương Tư Nhã ngồi ở ghế cạnh ghế tài xế, sắc mặt trắng bệch, thấy trên chân cô ấy là một màu đỏ tươi chói mắt thì toàn thân đều ngẩn ra.

Ngay khi cô ta cắn môi chuẩn bị nói gì đó thì lại thấy Phương Tư Nhã đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt cô ấy vô cùng bình tĩnh, miễn cưỡng đặt ngón tay lên trên môi, ra hiệu bằng tay là đừng có lên tiếng.

Người phụ nữ trung niên ngây ngẩn, cô ta kinh ngạc nhìn Phương Tư Nhã, sau một hồi do dự thì kiên quyết nhắm hai mắt lại, giữ nguyên sự yên lặng như Phương Tư Nhã muốn.

Cô ta đã bị bán lên núi Ngũ Liên được hơn hai mươi năm, ban đầu thì còn phản kháng, sau này thì đã cam chịu số phận, bao nhiêu năm qua đã từng nhìn thấy không ít loại đàn bà, cô ta biết ý nghĩ của Phương Tư Nhã, cũng hiểu cách làm của Phương Tư Nhã, nếu như thời gian lùi về mấy chục năm trước, nếu như có thể chạy ra khỏi núi sâu thì chắc là cô ta cũng sẽ đưa ra quyết định giống như Phương Tư Nhã.

Không phải là không yêu đứa con của mình, mà là nếu sinh ra đứa con trong tình hình như vậy, bất luận là đối với bản thân đứa bé hay là với người mẹ thì đều là một loại không công bằng và hành hạ.

Sau khi Thẩm Tiêu xử lý xong bốn người bên ngoài, trở về xe thì nhìn thấy dáng vẻ Phương Tư Nhã đang bất tỉnh ngồi ở trên ghế cạnh ghế lái, trên chân cô ấy đã bị nhuộm máu đỏ chói mắt ướt đẫm, thậm chí vẫn còn đang chảy máu ra ngoài không ngừng.

Trong xe tràn ngập mùi máu tanh gay mũi.

Liếc nhìn bụng Phương Tư Nhã, Thẩm Tiêu không nói gì, lần nữa ngồi vào trong xe, dưới chân dùng sức trực tiếp đạp lên chân ga, xe phát ra một tiếng nổ vang, sau đó chạy như bay thật nhanh trên con đường mòn lầy lội.

Thẩm Tiêu cũng chẳng quan tâm đến những thôn dân và cảnh sát kia nữa, anh lái xe thẳng một đường tới bệnh viện gần nhất theo sự chỉ dẫn của người phụ nữ ngồi sau xe.

Dọc theo con đường này, Thẩm Tiêu cũng không hề che giấu, càng không ẩn nấp gì nữa, anh cứ quang minh chính đại lại còn vô cùng phách lối mà cho xe lao vùn vụt trên đường, dưới tình huống không kiêng dè chút nào như vậy, tất nhiên là sẽ hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, trong đó bao gồm cả những thôn dân và cảnh sát huyện đang chặn đường kiểm tra xe cộ qua lại để tìm những người phụ nữ chạy trốn.

Bọn họ bám theo phía sau xe Thẩm Tiêu ở xa xa, Thẩm Tiêu đều biết rõ.

Sau khi xe dừng hẳn ở cửa bệnh viện, Thẩm Tiêu im lặng một đường nói với những người phụ nữ ngồi phía sau: “Các cô dẫn theo cô ấy, tìm bác sĩ chữa trị cho cô ấy đi.”

Thẩm Tiêu vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền tới mấy âm thanh phanh xe, những xe đuổi theo phía sau bọn họ đã chạy tới.

Thấy vậy, mấy người phụ nữ có chút khẩn trương, mới vừa muốn nói gì đó thì đã nhìn thấy ánh mắt âm u của Thẩm Tiêu, toàn bộ đều ngậm miệng lại, thận trọng bước xuống từ trên xe, cùng nhau đỡ lấy Phương Tư Nhã ngồi ở ghế cạnh ghế lái, đi đến phòng cấp cứu ở trên lầu.

Sau khi mấy người đó rời đi, Thẩm Tiêu mở thân ghế bên cạnh ghế lái ra, cầm một vật được quấn chặt bằng vải ra.

Gỡ bỏ lớp vải ở bên trên xuống, lúc này mới lộ ra thứ được bao bọc ở bên trong, nếu như là người đã từng đi lính hoặc là người đam mê có hiểu biết nhất định về vũ khí thì nhất định có thể nhận ra thứ trong tay Thẩm Tiêu.

Đó là một con dao găm nhỏ dài, toàn thân đen thui.

Nhìn thì giống như không có gì đáng xem, nhưng phía trên lại có ba cái rãnh nhỏ, là một loại vũ khí lạnh có lực sát thương vô cùng kinh người. Một khi bị nó đâm vào trong cơ thể thì giống như là bị người khác mở ra một lỗ lấy máu, không khí nhanh chóng thâm nhập vào thông qua rãnh nhỏ đó, chưa nói đến độ khó cầm máu cực kỳ cao, mà cho dù miễn cưỡng cầm được máu thì vết thương cũng rất khó khép lại.

Nếu như người cầm dao găm xoay thân dao trong tay trong quá trình sử dụng thì lực sát thương sẽ tăng gấp bội trong nháy mắt, tạo thành diện tích tổn thương rất lớn, tỷ lệ chết cực kỳ cao.

Nhìn những thôn dân đã mở cửa xe kia, Thẩm Tiêu chơi đùa dao găm trong tay, đưa tay mở cửa xe ra, đi xuống từ trong xe, chặn lại cửa đi lên phòng cấp cứu.

Nếu như đã muốn đến, vậy thì dứt khoát trực tiếp giữ lại đi.

Bạn đang đọc Xuyên thành kẻ ăn bám của Thư Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi wendypham
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.