Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 5421 chữ

Tuy rằng không thấy rõ diện mạo của người này, nhưng Phương Tư Nhã có thể cảm nhận được khí chất của người này một cách rõ ràng, hoàn toàn trái ngược với những người dân ở thôn Hoài Khẩu.

“Phương tĩnh là tên của cha cô, tôi đã được cha của cô thuê tới cứu cô ra ngoài, từ giờ trở đi, không cần nói chuyện, hãy giữ lại chút sức lực, đi theo tôi.” Thẩm Tiêu trầm giọng nói nhẹ nhàng, nhưng thông tin cũng rất gãy gọn truyền tới tai Phương Tư Nhã.

Sau khi nghe thấy tên của phụ thân mình, toàn thân Phương Tư Nhã bỗng dưng run lên, khóe miệng cô ấy khẽ mấp máy, do có quá nhiều chuyện muốn dò hỏi Thẩm Tiêu, hỏi về cha mẹ, về bạn bè thân quen, về tất cả những điều ở thế giới bên ngoài, nhưng cô lại không hề lên tiếng, bởi những việc mà mấy năm nay cô đã phải trải qua cũng đủ khiến cô hiểu thôn Hoài Khẩu hơn ai khác.

Hiểu rõ những điều đó ở cái thôn làng này, thoáng nhìn vốn có vẻ chất phác vô hại, nhưng thật ra dân làng toàn những người tâm can đen tối, lạnh nhạt vô tình đến nỗi mất nhân tính, nến bọn họ bị bắt được, người đàn ông đang đứng trước mặt đến cứu cô ấy nhất định sẽ không giữ được mạng, và nếu như hài tử trong bụng cô ấy có may mắn được sống sót, thì nhất định cũng phải trải qua cảnh sống không bằng chết.

Đầu óc Phương Tư Nhã cũng không phải ngốc nghếch, ngược lại, cô ấy kỳ thật còn là một người khá thông minh, bằng không, sau khi bị bán sang thôn Hoài Khẩu, cô ấy cũng sẽ không còn giữ được bộ dạng hiện tại này, hơn nữa, sẽ càng không thể thuyết phục được Lâm Đại Trụng cùng nhau xuống núi kiếm sống, tìm được cơ hội tới cầu cứu cha mẹ cô ấy ở tiệm tạp hóa phía dưới chân núi.

Cô ấy mím chặt môi, ráng chịu đựng thân thể yếu ớt, vực lại tinh thần đi theo sau Thẩm Tiêu.

Cơ hội như vậy của ngày hôm nay, có thể nói là ngàn năm có một, toàn bộ những thanh niên trai tráng trong thôn vố đều xuống núi đi bắt người, trong thôn hiện tại tất thảy chỉ còn ba người đàn ông, nếu sắp xếp kỹ lưỡng, chắc chắn không thể bỏ chạy.

Sắc mặt Phương Tư Nhã gần như tái nhợt, nhưng một câu nói dừng lại hay đi chậm chút cô ấy cũng đều không có nói, liều mạng mà đuổi kịp theo bước chân của Thẩm Tiêu.

Muốn rời thôn xuống núi chỉ có duy nhất một con đường, mà ở cửa thông có ba anh em nhà họ từ cố thủ ở đó, muốn đi qua cửa thôn, tất nhiên phải đối mặt với ba anh em nhà kia.

Lâm Đại Trụ tuy rằng yêu thương Phương Tư Nhã, nhưng lại không hoàn toàn tin tưởng cô ấy, trước sau gì cũng vẫn có chút cảnh giác, Phương Tư Nhã ở trong thôn có thể tự do hoạt động, nhưng chỉ được giới hạn ở phạm vi trong thôn, muốn ra khỏi thôn, trừ khi Lâm Đại Trụ đưa cô ấy đi theo, thì tuyệt đối không thể được.

Ngoại trừ Phương Tư Nhã, những người phụ nữ bình dân khác bị mua tới trong thôn, mặc dù đã ít nhiều năm bị bó buộc ở đây, nhưng nếu không có người đàn ông đi cùng đều không thể ra khỏi thôn, đâu là luật bất thành văn của thôn Hoài Khẩu và thậm chí là của toàn bộ núi Ngũ Liên.

Thẩm Tiêu đưa Phương Tư Nhã đi một mạch về tới thôn, khi tới cửa nhà của Lâm Đại Trụ, Thẩm Tiêu nói với sắc mặt đang tái nhợt của Phương Tư Nhã: “Đi vào trong lấy thứ gì có thể che đậy khuôn mặt của cô, tôi đứng ở bên ngoài chờ, cô chỉ có thời gian năm phút.”

Phương Tư Nhã khẽ gật đầu, lấy chìa khóa mở cửa, đẩy cửa đi vào, rất mau đã bước ra với một tấm vải che hết nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt.

Lúc này đã sắp 10 giờ, không có đàn ông ở nhà, ở lại trong thôn chỉ có ba anh em nhà Từ nhân phẩm rách nát có tiếng, sau khi làm việc kiếm sống xong, rất ít phụ nữ ở lại bên ngoài, phần lớn đều trở về nhà.

Toàn bộ thôn im ắng, chỉ có tiếng ba anh em đánh bài và lâu lâu có mấy lời mắng mỏ vang lên ở phía cửa thôn.

Ngay sau khi đi đến cửa thôn, Thẩm Tiêu để Phương Tư Nhã tránh mặt ở sân sau của một hộ nhà, đích thân đi thẳng đến chỗ ba người anh em kia, nhân lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng đã mở đèn pin kích điện làm bất tỉnh một kẻ ở gần anh nhất.

Sau đó, anh lại cầm một con dao ra đòn dứt khoát với người đàn ông đang định đứng lên yểm trợ, trực tiếp khiến anh ta hôn mê bất tỉnh.

“Mày ở người ở cái thôn đếch nào!?” Nhìn hai anh em của mình lần lượt ngã xuống, lão Tam tức muốn hộc máu, liền cầm băng ghế lên định xông tới đánh Thẩm Tiêu, thân hình ông ta cao lớn, thoáng nhìn ra qua có vẻ là người biết đánh võ, băng ghế từ tay ông ta hướng tới đập vào đầu Thẩm Tiêu.

Âm thanh phá tan sự im lặng trong không trung đủ để thấy lão Tam này đã dùng bao nhiêu sức lực, lần này nếu có thể đánh một đòn dứt khoát ở trên đầu, e rằng Thẩm Tiêu nhất định sẽ bị đánh chết, nhưng Thẩm Tiêu lại không hề trốn tránh, một chân đạp bay băng ghế sang một bên, băng ghế gỗ rơi mạnh một phát xuống dưới sàn phát ra động tĩnh rất lớn, bị vỡ vụn thành mấy phần.

Cùng lúc đó, Thẩm Tiêu quay sang bắt lấy cánh tay của lão Tam nhà họ Từ, từ ánh mắt kinh ngạc của lão Tam nhà họ Từ đó chỉ nghe thấy tiếng “anh” phát ra rất nhỏ, anh kịch liệt làm lão Tam nhà họ Từ trước mặt trở nên đau đớn, hai mắt ông ta tối sầm, hai đùi mềm nhũn, đôi chân cứng như đá bỗng suýt nữa ngã quỵ trên mặt đất.

Thẩm Tiêu vẫn không bỏ qua, ánh mắt của lão Tam nhà họ Từ trở nên kinh hãi khi bị anh đè chặt cánh tay còn lại, Thẩm Tiêu ra tay không chút mảy may lưu tình, một tiếng rắc của xương cốt vang lên, còn kéo theo một tiếng kêu cuồng loạn thảm thiết.

Khi những âm thanh này kết thúc, hai cánh tay của lão Tam nhà họ Từ đã bị vặn thành một hình dạng vô cùng quỷ dị, một khuôn mặt vốn còn phẫn nộ, nay đã được thay thế bằng vẻ hoảng sợ tột cùng.

Bản thân ba anh em bọn họ chính là những tên lưu manh chơi bời lêu lổng ở thôn Hoài Khẩu, ngày thường chúng có thể hù dọa phụ nữ và trẻ em, còn một khi đã thật sự sôi máu đánh nhau, e rằng chỉ có thể là sự phô trương, ngày thường khi có xung đột với những người trong thôn, cũng là ba anh em bọn họ cùng dựa vào nhau đánh người, hiện tại chỉ còn mình lão Tam nhà họ Từ đơn độc đối mặt với Thẩm Tiêu xuất thân bộ đội đặc chủng, quả thực chẳng khác nào cầm trứng chọi đá.

Thẩm Tiêu sau khi đã đánh gục ông ta, anh trói ba anh em nằm trên mặt đất vào với nhau, buộc vào chuồng heo của một hộ gia đình ở trước cửa thôn.

Vừa mới xoay người chuẩn bị gọi Phương Tư Nhã, anh lại đột nhiên nghe được giọng nói của Phương Tư Nhã truyền đến bên tai.

“Cẩn thận!!”

Giọng nói của cô còn chưa dứt, anh đã cảm nhận được sự ớn lạnh ở ngang tai, trực giác nhạy bén từ vô số lần vào sinh ra tử, đối mặt với nguy hiểm đã khiến Thẩm Tiêu kịp thời nghĩ lại, nhanh chóng xoay người khẽ nghiêng đầu, nhưng vẫn chậm một bước.

Một người với thủ đoạn thành thạo cùng kỹ thuật thuần thục hung hăng cầm gậy gỗ đập vào bả vai của Thẩm Tiêu, nếu không phải Thẩm Tiêu kịp thời né sang một bên, thì đòn gậy này đã không chỉ dừng lại ở bả vai, mà là trên đầu của Thẩm Tiêu.

Tuy vậy, bị đánh một đòn mạnh như vậy cũng khiến Thẩm Tiêu không mấy dễ chịu, nơi bị đánh trở nên đau đớn đến nỗi anh phải chết lặng đi một hồi, không đợi Thẩm Tiêu xem xét vết thương, âm thanh của đòn đánh tiếp theo lại vang lên, ánh mắt Thẩm Tiêu lạnh lùng, xoay người một cái đã bắt được cây gậy gỗ mà người đó đang định đánh tới lần nữa.

Đây rõ ràng là bộ dạng của người đã tập kích anh hôm nọ, có vẻ là một người phụ nữ nhỏ nhắn gầy gầy, cô ta ước chừng khoảng ba bốn mươi tuổi, vóc dáng không cao, quần áo trên người cũng rất cũ nát, thậm chí khi Thẩm Tiêu quay đầu lại nhìn cô ta, còn có thể thấy được đủ vẻ hoảng sợ và rối loạn từ trên khuôn mặt cô ta.

Thẩm Tiêu đoạt lấy cây gậy trong tay cô ta, người phụ nữ này cho rằng nhất định Thẩm Tiêu sẽ hung hăng đánh mình, căng thẳng nhắm chặt hai mắt chuẩn bị nhận đòn, nhưng cảm thấy không có chút đau đớn gì truyền đến, cô tại thật cẩn thận mở to đôi mắt, lại thấy Thẩm Tiêu ném cây gậy gộc xuống đất, lập tức đi vòng qua người cô ta, cũng không có ý động thủ với cô.

Người phụ nữ này khẽ cắn môi, nhìn ba anh em đang bị trói chặt ở chuồng heo, đôi mắt hiện lên một chút do dự.

Không quan tâm tới người phụ nữ kia, Thẩm Tiêu xoay người trở về bên cạnh Phương Tư Nhã, nói: “Đi thôi.”

Phương Tư Nhã nhìn chỗ Thẩm Tiêu bị đánh sưng đỏ lên, có chút lo lắng hỏi:

“Anh không sao chứ?”

Thẩm Tiêu khẽ lắc đầu, đưa Phương Tư Nhã đi ra bên ngoài thôn, nhưng còn chưa đi được hai bước, anh đột nhiên nghe thấy một giọng nữ nhỏ nhẹ truyền đến từ phía sau.

“Cô ra khỏi nơi này liệu có thể chạy đến đâu, cô cứ cố thủ chịu đựng ở nơi này không phải rất tốt sao, cô cũng đã là người của anh ta, trong bụng còn đang mang con của anh ta, chẳng lẽ cô thật sự nhẫn tâm như vậy, muốn rời đi luôn sao? Nếu sau này cô đi rồi, thì đứa con trong bụng cô phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ cô nhẫn tâm để nó vừa sinh ra đã không có cha sao!”

“Hơn nữ, hiện giờ đám đàn ông trong thôn đều xuống núi bắt người, lúc này cô đi theo anh ta xuống núi chẳng khác nào đi vào chỗ chết, một khi bị bắt được, dù có bất tử cô cũng sẽ bị bọn họ lột da.”

Giọng nói của người phụ nữ này không lớn, nhưng thanh âm truyền đến tai Phương Tư Nhã lại rất rõ ràng, khiến Phương Tư Nhã phải dừng chân một hồi lâu.

Thẩm Tiêu quay đầu, thấy người đang nói chuyện phía sau không phải ai khác, đúng là người phụ nữ nhỏ gầy kia vừa cầm gậy gộc đánh lén từ sau lưng anh, cô ta đứng trước cửa thôn, đôi mắt đỏ rực, gắt gao nhìn chằm chằm vào Phương Tư Nhã.

Phương Tư Nhã chậm rãi đặt tay lên bụng mình, thấp giọng nói: “Ngay từ đầu, đứa nhỏ này đã không nên tồn tại.”

Cả người của cô gái kia bất giác run lên, đưa tay chỉ vào Phương Tư Nhã, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô đến đứa con của mình cũng bằng lòng từ bỏ?”

Phương Tư Nhã không trả lời lại cô ta, trực tiếp đi nhanh một mạch về phía trước, không quay đầu lại.

Bị bán đến một vùng núi sâu hẻo lánh sinh sống quả thật vô cùng nghiệt ngã, theo thời gian trôi đi, cứ phải chịu đựng dưới sự tra tấn như vậy, có người sớm đã chai lì với những đau khổ trên người, quên mất ước nguyện ban đầu của chính mình, quên mất rằng bản thân đã từng được sống ở thế giới bên ngoài, trở nên nhẫn nhục chịu đựng, trở nên bằng lòng với hiện trạng.

Thay đổi như vậy, có rất nhiều người đã quen với cuộc sống ở trên núi, số còn lại bởi vì có con cái, vì con cái mà không thể không lựa chọn ở lại.

Người phụ nữ này tên là Tú Nhi, Phương Tư Nhã đã từng nghe Vương Thẩm nói qua, cô ta từng bị bọn người Mầm Tẩu (bọn buôn người) bán cho ba anh em nhà họ Từ vào hai năm trước khi cô ấy đến đây, đúng vậy, chính là ba anh em hôm nay ở lại trong thôn, vừa rồi sau khi bị Thẩm Tiêu đánh thì trói vào sau chuồng heo.

Nói một chút về chuyện trước kia, ba anh em nhà họ Từ là những tên ăn chơi lêu lổng, không có công ăn việc làm gì khét tiếng ở thôn Hoài Khẩu, trước kia khi cha mẹ bọn họ còn sống, có hai vợ chồng già xuống đất làm việc, gia cảnh trong nhà cũng không tồi, sau này khi cha mẹ mất rồi, ba anh em nhà họ lười muốn chết, cuộc sống bỗng chốc trở nên khó khăn, chỉ có thể thỉnh thoảng mặt dày ở trong thôn, chỉ đông quát tây, lâu lâu cũng miễn cưỡng kiếm được mấy đồng đủ để sống sót.

Sau lại vì muốn có tiền cưới vợ, ba anh em gom hết toàn bộ đồ đạc cha mẹ để lại trong nhà đem đi bán, còn vay mượn người trong thôn không ít tiền, lúc này mới miễn cưỡng mua Tú Nhi, cả ba anh em cùng có chung một người vợ.

Bà Vương nói, khi Tú Nhi vừa bị bán qua đây một thời gian, mỗi ngày đều tìm mọi cách để bỏ trốn, kể cả bị phát hiện hay bị đánh đập, chỉ cần vết thương trên người dần hồi phục, cô ta sẽ tiếp tục bỏ chạy, sau này đến khi chạy trốn chọc giận ba anh em bọn họ, cô ta bị ba anh em nhà họ Từ đó đánh chỉ còn nằm thoi thóp một hơi.

Sau đó một thời gian không lâu, Tú Nhi có thai đứa con, sinh hạ một cặp song sinh, sau khi có con rồi cô ta mới chịu an phận, vừa hạ sinh cặp song sinh không lâu, cô ta lại tiếp tục có thai, từ lúc đó, Tú Nhi hoàn toàn chấp nhận số phận.

Bất luận ba anh em nhà họ Từ kia có khinh rẻ cô ta như nào, có đối xử với cô ta như nào, cô ta đều không còn nghĩ tới việc bỏ chạy nữa.

Ba anh em nhà họ Từ không phải dạng người tốt, thậm chí vì tiền mà không tiếc bán con gái mình cho người khác, ngoài miệng nói là con nuôi, nhưng kỳ thật cũng chẳng khác biệt với việc bán con là bao, đem con gái của mình cho một gia đình hiếm muộn trong thôn làm con nuôi.

Theo trí nhớ của bà Vương, sau khi Tú Nhi biết đã nổi điên một trận, cãi nhau một trận rất to với ba anh em nhà họ Từ, nhưng kết quả là bị đánh cho thừa sống thiếu chết mà vẫn không thể lấy lại con.

Khi Phương Tư Nhã nhìn thấy Tú Nhi, cô ấy không thể ngờ rằng người phụ nữ gầy gò luôn miệng vâng vâng dạ dạ với ba anh em nhà họ Từ này lại từng vô số lần có dũng khí chạy thoát khỏi núi sâu như vậy.

Nhưng mà đây là lựa chọn của cô ta, mỗi người đều có lựa chọn của chính mình, Phương Tư Nhã sẽ không can thiệp, nếu đổi lại là trước kia, có lẽ cô ấy đã đồng cảm trước cảnh ngộ của Tú Nhi mà không nhịn được giúp cô ta, nhưng hiện giờ, trong lòng Phương Tư Nhã đã không còn cái gọi là đồng cảm, đến chuyện của bản thân còn chưa lo xong, cô ấy có tư cách gì để đi đồng cảm với người khác.

Phương Tư Nhã cũng không bị dao động bởi lời nói của người phụ nữ kia, Thẩm Tiêu thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu Phương Tư Nhã thật sự muốn ở lại thôn Hoài Khẩu vì người phụ nữ này, thì đó mới là chuyện khó xử.

Cứ như vậy, Thẩm Tiêu và Phương Tư Nhã bắt đầu cùng nhau nhanh chóng xuống núi, anh cũng không quay lại khuyên bảo cô thôn nữ vừa rồi cùng bọn họ rời đi, bởi vì những người trông coi trong thôn đã bị anh giải quyết hết, nếu muốn rời đi cô ta đương nhiên sẽ tự tới đi theo bọn họ, nhưng đối với người còn nhiều vướng bận do dự trong lòng như vậy, cũng khó có thể vì dăm ba câu khuyên bảo của anh mà rời khỏi nơi này.

Cũng không biết có phải do ngày hôm qua bọn họ đã gây ra động tĩnh quá lớn hay không, mà khi Thẩm Tiêu và Phương Tư Nhã đi xuống núi, trong lúc đi vào con đường giữa sườn núi ở thôn Lý gia, phía trong thôn còn yên tĩnh hơn nhiều so với đỉnh núi thôn Hoài khẩu, toàn bộ thôn làng đều có vẻ trống rỗng, thoáng nhìn qua có chút lạnh người.

Thẩm Tiêu cũng không vì sự rỗng tuếch của thôn Lý gia mà cảm thấy yên tâm, ngược lại, người dân trên núi càng ít đồng nghĩa với việc những người xuống núi bắt phụ nữ chạy trốn càng nhiều, tình cảnh của Tiểu Bắc và Vệ Dương càng trở nên nguy hiểm.

Đó là những người trẻ cường tráng nhất trong ba thôn làng, thậm chí có thể số lượng sẽ càng nhiều, tuyệt đối không phải những người lợi hại mà họ có thể đối phó.

Nghĩ đến đây, Thẩm Tiêu không còn để ý tới những điều khác, nhìn sắc mặt khó coi của Phương Tư Nhã đi bên cạnh, tốc độ bước chân cũng ngày càng giảm, anh trực tiếp đi đến ngồi xuống trước mặt cô ấy, nói: “Để tôi cõng cô.”

Phương Tư Nhã vốn định từ chối, nhưng sau khi nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của Thẩm Tiêu, liền không nói gì, ngoan ngoãn ghé vào trên lưng của Thẩm Tiêu.

Cô ấy cũng không phải nha đầu ngốc, hôm nay trùng hợp trong thôn cũng có những người phụ nữ chạy trốn với quy mô lớn, trùng hợp hôm nay Thẩm Tiêu lại đến cứu cô ấy, nếu một thôn như vậy thì có thể nói là trùng hợp, nhưng tới ba thôn làng đều rơi vào tình trạng này, sao có thể vẫn là trùng hợp được nữa.

Có thể khiến toàn bộ trai tráng trong thôn rời đi, cũng đủ hiểu chuyện xảy ra hôm nay ở núi Ngũ Liên nghiêm trọng đến mức nào.

Nếu tất cả không phải là sự trùng hợp, như vậy nhất định là có người đã sắp đặt, mà người có khả năng làm ra những chuyện này, chỉ có thể là người đàn ông trước mặt.

Thẩm Tiêu cõng Phương Tư Nhã đi nhanh hơn, không bị cô ấy làm chậm tốc độ, so với vừa rồi còn nhanh hơn không ít, căn bản Thẩm Tiêu liều mạng chạy đua với thời gian hai giờ đồng hồ đường núi, còn trực tiếp rút ngắn thời gian lại gần gấp đôi, chưa đến một tiếng rưỡi đã tới được chân núi.

Đáng nói nhất là, khi bọn họ đi ngang qua thôn Vương gia, bị những người dân ở lại trong thôn Vương gia bắt được, họ đều ở trên cùng một ngọn núi, trên núi này tổng cộng cũng có ba thôn làng, mặc dù đôi khi lẫn lộn không nhớ tên, nhưng về cơ bản mọi người đều thấy quen mặt nhau.

Trong khi đó Thẩm Tiêu lại hoàn toàn là một người lạ mặt, trên lưng còn cõng một người phụ nữ, sao có thể không khiến cho người khác nghi ngờ.

Khi một vài người đàn ông ở lại trong thôn Vương gia ngăn Thẩm Tiêu lại để kiểm tra, Thẩm Tiêu buông Phương Tư Nhã xuống, đột nhiên xông lên dùng bạo lực giải quyết xung đột này, đến nỗi những người đàn ông đó bị đánh đến bất tỉnh và toàn bộ đều bị trói bên trong chuồng heo giống như những kẻ ở thôn Hoài Khẩu trước đó.

Nếu trong thôn có người phụ nữ nào muốn rời đi, có thể sẽ giống với cô thôn nữ ở thôn Hoài Khẩu trước đó, nếu đi theo hai người Thẩm Tiêu bọn họ, Thẩm Tiêu sẽ không đuổi các cô, nhưng cũng sẽ không cố ý dừng lại đứng chờ các cô.

Khi tới chân núi đã là 12 giờ trưa, chân núi kia có một tiệm tạp hóa đang mở cửa, Thẩm Tiêu đưa Phương Tư Nhã đi vào, phát hiện bên trong chỉ có một ông cụ bị trói chặt trên giường, Lục Minh Viễn và mẹ Phương ở lại nơi này trước đó đã rời đi.

Anh nghĩ rằng hẳn Tiêu Bắc và Vệ Dương đã cùng nhau thành công, đã lái xe suốt đêm rời khỏi nơi đây.

Ở trạm thu phí của thành phố A, không biết vì duyên cớ gì mà đã có một hàng dài xếp hàng, đảo mắt một cái về phía xa vẫn không thấy điểm dừng của hàng xe thật khiến người ta tuyệt vọng.

Bị kẹt giữa đoàn xe dài dằng dặc, Tiểu Bắc bực bội đập mạnh vào tay lái, anh ấy nhìn Lục Minh Viễn, nói: “Cứ bị chặn đường như vậy, đám người kia của Hỏa Nhi nhất định sẽ đuổi kịp được rất nhanh, thời gian Thẩm Tiêu cho chúng ta tranh thủ không còn nhiều.”

Sắc mặt Lục Minh Viễn lúc này cũng trầm xuống đến đáng sợ, anh ấy không đáp lại Tiểu Bắc, chỉ quay đầu, mắt nhìn mấy người phụ nữ xanh xao tiều tụy đang ngồi ở ghế sau, gắng gượng kiềm chế sự nôn nóng trong lòng, cố nói một cách trấn an: “Mọi người đừng nóng vội, hiện giờ chúng ta đã rời khỏi huyện T, chỉ cần qua được trạm thu phí này, chúng ta có thể ra khỏi thành phố A, nhất định sẽ không có việc gì, đừng sợ.”

Nghe được lời Lục Minh Viễn nói, Tiểu Bắc nhìn sắc mặt tái nhợt của mấy người phụ nữ đó qua gương xe, đôi tay gắt gao nắm chặt lấy tay vịn, rõ ràng cảm xúc đã căng thẳng tới cực điểm, Tiểu Bắc lập tức nhận ra ban nãy mình đã lỡ miệng.

Anh ấy vỗ một cái trên trán mình, cười nói: “Ây da, các cô đừng lo lắng, kỳ thật không có vấn đề gì, đợi vãn người chúng ta sẽ tiếp tục lái xe đi, đã đi lâu như vậy rồi, tôi có thể khẳng định rằng bọn họ không thể đuổi kịp tới, vừa rồi tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”

Thấy thần sắc của bọn họ cũng không hề bớt căng thẳng, Tiểu Bắc thở dài, dùng giọng nói vô cùng nghiêm túc lên tiếng: “Đừng sợ, có chúng tôi ở đây, chúng tôi sẽ bảo vệ các cô. Các cô có từng nghe qua về quân nhân chưa, trước kia chúng tôi và lão Lục đều là binh lính, tuy rằng chúng tôi ít người, nhưng đều vô cùng lợi hại.”

“Giả sử nếu bọn họ có thật sự đuổi theo, chúng tôi nhất định vẫn sẽ bảo vệ các cô, khiến bọn họ phải tháo chạy về núi, không để bọn họ làm tổn hại đến các cô.”

“Cứ tin tưởng chúng tôi, đừng sợ, sẽ không sao đâu.”

Nói đến đây, thanh âm của Tiêu Bắc trở nên cực kỳ nhẹ nhàng, lại kiên định đến lạ thường.

Anh ấy kiên định như vậy vốn vì lo lắng những cô gái ấy sẽ cảm thấy run sợ trước sự trì trệ trên đường trở về này, thật lâu sau đó, một giọng nữ khàn khàn đột nhiên vang lên trong buồng xe yên tĩnh:

“Cảm ơn các anh.”

Giọng nói này như một sự khởi xướng, sau đó, lời cảm tạ của những người khác lần lượt vang vọng tràn ngập trong toàn bộ buồng xe.

Tiểu Bắc và Lục Minh Viễn vì nghe được những lời cảm ơn trong tiếng khóc nức nở này, mà trong lòng cảm thấy như có một cục đá lớn, ép bọn họ đến không thở nổi, nghĩ đến khi đưa các cô xuống núi, toàn thân các cô đều là những vết thương khiến người khác không khỏi lo lắng, Tiểu Bắc chỉ cảm thấy đôi mắt bỗng trở nên khô khốc.

Như vậy một hồi, đồng thời trong xe cũng phát sinh ra chuyện khác.

Lúc trước bởi lo lắng sẽ bị đuổi kịp rồi bị tiến tới tiếp cận tấn công trực diện mà Tiểu Bắc và Vệ Dương cố ý phá tan toàn bộ hàng đoàn xe, chờ xen kẽ với đoàn xe ở bên trong trạm thu phí, cũng không đứng gần kề với nhau.

Nhưng dù vậy khoảng cách cũng không quá xa, đảo bảo một khi người dân ở thôn Hỏa Nhi đuổi kịp theo sau, một khi bị người vây quanh, có thể gọi chi viện ở khoảng cách gần nhất.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sau gần hai giờ bị tắc đường, cuối cùng đoàn xe ùn ứ cũng có thể tiến lên với tốc độ thật thong thả, Tiểu Bắc nhẹ nhàng thở phào, dưới chân giẫm chân ga đuổi kịp xe phía trước.

Thấy trạm thu phí đang gần ngay trước mắt, lúc này trong lòng mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Vào lúc này, Tiểu Bắc đột nhiên nghe được một trận âm thanh ồn ào truyền đến từ phía sau, Tiểu Bắc căng thẳng nắm lấy tay lái, ánh mắt nhìn vào gương chiếu hậu.

Một đám người không biết từ đâu tới bỗng ồ ạt đi về phía này, quần áo trên người bọn họ trông rất cũ nát, trên mặt thậm chí còn nở nụ cười hào sảng, đi tới từng chiếc xe một gõ gõ cửa sổ xe, vừa chắp tay xin lỗi vừa ngoái nhìn những chiếc xe xung quanh.

Một khi phát hiện không phải mục tiêu, bọn họ sẽ lập tức nở nụ cười càng thật thà hơn nữa và nhận lỗi.

Hô hấp của Tiểu Bắc bỗng bị cứng lại, anh ấy khẽ vỗ vào người Lục Minh Viễn, ý bảo anh ấy hãy nhìn về phía sau, Lục Minh Viễn nhìn theo ánh mắt của Tiểu Bắc, thấy những nam nhân đang kiểm tra từng chiếc xe cách đó không xa, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Lục Minh Viễn cắn chặt răng, nhìn trạm thu phí đang ở gần trong gang tấc, nói: “Đi thôi, họ có thể tới từng chiếc một, nhưng không thể kiểm tra toàn bộ xe ở chỗ này.”

Tiểu Bắc nghe hiểu hàm ý trong lời nói của anh ấy, ánh mắt hiện lên chút vẻ thâm trầm, nhưng anh ấy cũng không hề ngốc nghếch, đối phương có nhiều người như vậy, nếu trên xe chỉ có anh ấy và Lục Minh Viễn, anh ấy nhất định sẽ xuống xe hỗ trợ, nhưng vì trên xe còn nhiều phụ nữ như vậy, bọn họ mới thật khó khăn để giải cứu.

Anh ấy có thể thấy rõ sự sợ hãi và tuyệt vọng trong mắt các cô gái, nhưng các cô đều không nói gì, không thúc giục, không trách cứ, các cô chủ thu tay lại im lặng ngồi một chỗ, nhưng toàn thân đã không nhịn được mà run lên cầm cập, cũng không khỏi rưng rưng lệ vì việc xảy ra trước mắt.

Thấy đám người kia đang muốn đi đến bên cạnh Vệ Dương kiểm tra xe bọn họ, Tiểu Bắc cắn chặt răng, dùng sức giẫm mạnh chân gia, đuổi kịp chiếc xe phía trước, trả phí theo hướng dẫn của nhân viên thu phí, rồi phóng xe đi về phía xa, không quay đầu lại.

Gần, càng gần hơn nữa.

Vệ Dương dường như có thể nghe được tiếng những người đó nói chuyện với chủ xe ở phía sau, mấy người phụ nữ bên trong xe đã sợ hãi ôm chặt lấy nhau, không khí trong xe cũng trở nên nặng nề đến kinh người, bởi ở cuối cùng cũng là vị trí nguy hiểm nhất, trong xe Vệ Dương còn có ba người nữa.

Thấy mấy người đàn ông đó bắt đầu gõ cửa sổ xe bọn họ, Vệ Dương thở dài, quay đầu nhìn những người bạn đồng hành ngồi phía sau xe, nói: “Cầm lấy dụng cụ, chúng ta xuống xe.”

Ngồi ở ghế phụ là một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi, nghe thấy Vệ Dương nói, anh ta hung hăng dập tắt đầu mẩu thuốc lá trong tay, thấp giọng mắng một câu.

“Mẹ kiếp, xử hết bọn họ!”

Hai người đàn ông khác ngồi phía sau xe cũng sớm sôi máu chuẩn bị vũ khí thật tốt, không phải những đồ vật tiên tiến gì, chỉ là mấy cây côn sắt và mấy thanh điện cao thế mà thôi.

Bọn họ không sợ những người dân làng vô tri đó, nhưng bọn họ cũng không thể ra tay quá mạng, vì một khi đánh chết người, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, chuyện này Thẩm Tiêu đã từng nói qua khi mở cuộc họp ở công ty, Hoa Hạ yêu cầu đổi súng ống và vũ khí nóng rất nghiêm khắc, bình thường công ty không có đủ quyền trang bị những thứ này, mà vũ khí lạnh lại có tính sát thương quá lớn, như kiếm đao hay những vũ khí như dao găm linh tinh đều không thể sử dụng.

Vũ khí bọn họ có thể sử dụng kỳ thật không nhiều, chọn tới chọn lui, cuối cùng vẫn lựa chọn côn sắt mà mọi người đã sử dụng tương đối quen tay và thanh điện cao áp có thể khiến người khác bất tỉnh trong thời gian ngắn ngủi.

Vệ Dương là người cuối cùng xuống xe, trước khi xuống, anh ấy còn giao chìa khóa cho cô gái duy nhất lành lặn trên xe, nói: “Bắt đầu từ thời khắc này, bất luận bên ngoài có xảy ra việc gì, đều không được mở cửa, càng không được xuống xe.”

“Hiểu chưa?”

Cô gái nắm chặt chìa khóa trong lòng bàn tay, ứa nước mắt, nhanh tay kéo lấy tay áo của Vệ Dương, liều mạng lắc đầu: “Không, đừng đi, đừng đi xuống!”

Vệ Dương nhìn cô gái đó, bỗng nhiên cười nói: “Không sao, cứ tin tưởng tôi.”

“Tôi hứa.”

Bạn đang đọc Xuyên thành kẻ ăn bám của Thư Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi wendypham
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.