Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 5356 chữ

Sau khi Tiêu Bắc và Vệ Dương rời khỏi, Thẩm Tiêu trốn ở trong căn phòng chất đầy cỏ khô bị vứt đi phía đối diện căn nhà của người săn bắn. Xuyên qua cửa sổ vừa vặn có thể nhìn rõ mồn một tình huống của nhà thợ săn phía đối diện và cửa nhà trưởng thôn cách đó không xa.

Sắc trời dần dần sáng lên, khoảng năm giờ rưỡi sáng, thôn làng yên ắng cả đêm cuối cùng cũng bắt đầu có âm thanh.

Thôn dân trong thôn lần lượt thức dậy, trên đường đất vốn an tĩnh cũng dần dần bắt đầu có nói chuyện, tiếng khóc ầm ĩ và tiếng nô đùa của trẻ con xen lẫn với tiếng người lớn nhẹ dàng dỗ trẻ, láng giềng đang chào hỏi với nhau. Dưới nắng sớm bao phủ, cả thôn nhìn qua vừa tốt lành lại bình an, nhưng ai sẽ biết rằng dưới sự tốt lành và bình an giả dối này rốt cuộc đã ẩn giấu bao nhiêu sự dơ bẩn và thối nát.

Lúc này, sự yên lặng đã bị đánh vỡ bởi một tiếng kêu chói tai.

Lưu Tĩnh Thúy vừa mới tỉnh dậy đã bị con trai mình xu nịnh đến đưa cơm cho vợ mới mua trong nhà, con nhóc kia cực kì cứng đầu, đến hôm nay là đã ba ngày không ăn cái gì rồi, nếu cô ta cứ đói như vậy, thân thể kia nhất định là không chịu được, lỡ như bị bệnh còn phải tiêu tiền khám bệnh cho cô ta.

Cũng không phải là đối tốt với cô ta, chủ yếu là để mua được con nhóc kia bọn họ phải tiêu hết hai vạn, trong bụng còn chưa có đứa nhỏ, nếu như bị bệnh hoặc là bệnh chết, vậy thì bọn họ vừa lỗ lớn vừa gom không đủ hai vạn để mua con dâu khác.

Nghĩ đến đây, Lưu Tĩnh Thúy thở dài, mang mì đã đóng thành một cục chưa ăn còn thừa lại của đêm hôm qua, mang dép bông lớn một đường đi tới căn phòng củi nhỏ, lấy chìa khóa mở ổ khóa trên cửa, tức giận hét vào trong phòng: “Thế nào, suy nghĩ lâu như vậy còn chưa nghĩ thông sao? Cao Tử nhà chúng tôi tốt bụng, này không phải là thấy cô ba ngày không ăn gì, sợ cô đói bụng, bảo tôi đưa cơm đến cho cô này!”

“Để tôi nói, cô cũng đừng có nghĩ muốn chạy nữa, mau ăn no rồi sinh cho Cao Tử nhà chúng tôi một đứa con trai, đến lúc đó đảm bảo sẽ cho cô sống tốt...”

Lời của Lưu Tĩnh Thúy còn chưa nói hết, vừa mới quay đầu chuẩn bị buông bát xuống, lại phát hiện cô gái vốn nên bị khóa phía trong cánh cửa cài chốt đã không thấy, lúc này trên mặt đất trống rỗng, người sớm đã không thấy, chỉ còn lại có một cái xiềng xích thô ráp được mở khóa chứng minh mọi thứ đã từng phát sinh.

Bát mì lớn trong tay rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng vỡ vụn thanh thúy, mảnh gốm vỡ thành nhiều mảnh gạch ra một vết thương trên bắp chân của Lưu Tĩnh Thúy. Nhưng Lưu Tĩnh Thúy lại hoàn toàn không cảm thấy đau, cả người bà ta đều ngây dại, một nỗi sợ cực lớn bao trùm khắp người bà ta, khiến cả người bà ta rét run, giống bị người khác đẩy vào hầm băng vậy.

Vài giây trôi qua, rốt cục Lưu Tĩnh Thúy cũng hồi phục tinh thần lại, bà ta đặt mông ngồi trên mặt đất gào thét khóc rống lên, vừa khóc vừa thét lên: “Người đâu, mau tới đây, Cao Tử, Cao Tử vợ con chạy rồi, mọi người mau tới giúp đi, vợ của Cao Tử nhà chúng tôi chạy rồi! !”

Nghe được của âm thanh của bà ta, trước tiên chạy tới chính là đứa con trai Vương Cao của bà ta. Đó là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, làn da ngăm đen dáng người cao to cường tráng, anh ta một phen kéo mẹ ruột đang ngã ngồi ở cửa khóc thét không ngừng lên, tự mình đi vào trong nhà, nhìn thấy xích sắt trống rỗng, trong nháy mắt sắc mặt đen như đáy nồi.

Cắn răng hỏi: “Đây là có chuyện gì, lúc nào thì không thấy?”

Bị con trai hỏi như vậy, tâm Lưu Tĩnh Thúy vốn đang hoang mang, nhất thời còn hoang mang hơn, nước mắt nước mũi tèm lem lôi kéo ống quần của Vương Cao, vừa khóc vừa nói: “Mẹ cũng không biết nữa, buổi sáng sớm vừa tới đây đưa cơm cho cô ta, nhưng khi mẹ vừa mở cửa thì liền phát hiện không có người, Cao Tử, Cao Tử phải làm sao bây giờ! !”

Vương Cao vốn vì vợ đã chạy mà trong lòng rất là phiền, lúc này nhìn thấy bộ dạng này của Lưu Tĩnh Thúy, nhất thời càng thêm đau đầu, hắn ta một phen hất tay Lưu Tính Thúy ra, đi vào bên trong nhà kiểm tra tình huống một chút. Mặt đất và tấm thảm sớm đã lạnh, có thể thấy được thời gian mà người đã chạy không ngắn.

Nhưng vào lúc này, các thôn dân nghe được tiếng của Lưu Tĩnh Thúy mà chạy tới cũng cũng lục đục tới, một người đàn ông trung niên nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi trên mặt có một vết sẹo cau mày hỏi: “Sao lại thế này?”

Vương Cao tức giận đến quăng xích sắt trong tay xuống đất, vẻ mặt âm trầm đến đáng sợ, nói: “Chạy rồi, hẳn là chạy vào ban đêm.”

Người đàn ông trung niên vỗ bả vai Vương Cao: “Đường núi ban đêm không dễ đi, đoán chừng bây giờ còn chưa xuống núi. Bây giờ chúng ta đi thôn Lý Gia và thôn Vương Gia thông báo một tiếng, bảo bọn họ cùng đi tìm giúp, chạy không thoát đâu.”

Cũng không biết lời của người đàn ông trung niên có tác dụng hay là có nguyên nhân khác, vẻ mặt của Vương Cao cuối cùng cũng không còn khó coi như vậy, vừa mới chuẩn bị phát động mọi người cùng nhau phân ra mà tìm, ai ngờ cách đó không xa lại truyền tới một tiếng thét chói tai.

Đám người Vương Cao liền chạy qua, chỉ thấy tình huống của nhà họ Lưu kế bên so với nhà mình không sai biệt lắm, trong phòng chứa đồ lặt vặt cũng trống rỗng, chỉ còn một sợi dây xích treo ở đằng kia.

Lúc này, mọi người mới phát hiện, vốn dĩ người chạy trốn cũng không phải chỉ có vợ của nhà Vương Cao, một người chạy trốn có lẽ còn có thể là ngẫu nhiên, hai người thậm chí là ba người cùng chạy trốn, chuyện này hiển nhiên là không được bình thường rồi.

Người trong thôn cuối cùng cũng luống cuống, cũng không đoái hoài tới việc hỗ trợ tìm người, vội vàng trở về nhà mình xem vợ mà mình mua có còn ở đó hay không. Sau một phen kiểm tra, người mà vợ vẫn còn thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng có người trở về liền phát hiện vợ của mình cũng chạy thì vừa sợ vừa giận.

Trải qua thống kê của trưởng thôn, hôm qua trong thôn có tổng cộng ba người chạy trốn. Lúc này, toàn thôn đều sôi trào, những người đàn ông trong thôn cùng trưởng thôn tổ chức chia ra bắt đầu chuẩn bị xuống núi bắt người, chỉ để lại ba người đàn ông và mấy người già ở trong thôn xem chừng phụ nữ trong thôn, để ngừa bọn họ thừa dịp lúc những người đàn ông không ở nhà mà chạy trốn.

Phụ nữ được mua đến trong thôn bỏ chạy, toàn bộ những người khỏe mạnh trẻ trung trong thôn đều phải đi tìm, đây là quy định bất thành văn của toàn thôn. Hôm nay nhà phụ nữ nhà này biến mất, người kia giúp đỡ đi tìm, đổi sang hôm khác phụ nữ mà nhà kia mua được biết mất, nhà này tất nhiên cũng tới hỗ trợ đi tìm. Cho nên, vô luận bình thường trong thôn phát sinh ra nhiều chuyện lục đục hơn nữa, chỉ cần liên quan đến chuyện về phụ nữ, lại là sự thống nhất chưa từng có trước đây.

Sau khi vỗ ngực bảo đảm lát nữa nhất định sẽ tập trung tại cửa thôn đúng giờ, Lâm Đại Trụ tiễn trưởng thôn đi, đóng cửa lại, lại đi vào phòng, vỗ nhẹ người phụ nữ vẫn còn ngủ say trên giường một cái, sau khi đợi người phụ nữ mở mắt, lúc này Lâm Đại Trụ mới lên tiếng nói: “Gì đó ơi, hôm nay trong thôn có đàn bà chạy trốn, tôi phải đi theo trưởng thôn bọn họ xuống núi bắt người, mình đợi lát nữa tỉnh ngủ thì liền thức dậy, trên bàn có để lại cho mình hai quả trứng chim, mình lát nữa tự làm mà ăn.”

Thấy người phụ nữ trên giường không có động tĩnh, Lâm Đại Trụ bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người cầm áo khoác mặc lên rồi chuẩn bị rời đi. Trước khi đi lại chưa chịu từ bỏ ý định nhỏ giọng nói: “Tôi đi đây, tìm được người rồi tôi sẽ trở lại, giữa trưa mình cứ tùy tiện làm chút gì đó ăn, còn nếu không muốn làm thì đi sang nhà thím Vương gần đây ăn, chờ tôi trở lại sẽ trả tiền cơm cho bà ấy.”

“Còn nữa, hôm nay mình cố gắng đừng có đi ra ngoài, ba anh em Từ lão tam bọn họ đều ở lại trong thôn, cũng không phải là thứ gì tốt đẹp gì, tôi không có ở đây mình đừng để bọn họ khi dễ.”

Sau khi nói xong, Lâm Đại Trụ đợi sau một lúc lâu cũng không có chờ được câu trả lời, thở dài trong lòng, kéo cửa chính đi ra ngoài.

Thẳng cho đến khi cửa phòng đóng lại một lần nữa, người phụ nữ nằm ở trên giường vẫn không có động tĩnh cuối cùng cũng mở mắt ra, nghe tiếng bước chân của Lâm Đại Trụ dần dần đi xa, người phụ nữ này mới từ trên giường từ từ ngồi dậy.

Phương Tư Nhã đi xuống giường mặc quần áo tử tế, sắc mặt của cô ấy có chút trắng, khí sắc nhìn qua cũng không tốt lắm. Nhưng so với những cô gái khác bị bán đến đây cùng với cô ấy mà nói cuộc sống của cô ấy coi như là khá tốt.

Cô ấy bị bán đến nơi này đã hai năm rồi, người đàn ông mua cô ấy chính là người vừa rồi mới rời đi kia, Lâm Đại Trụ. Lâm Đại Trụ Là một người thợ mộc, ba mẹ chết sớm, cũng không có anh em nào khác, trước khi chưa có mua Phương Tư Nhã, trong nhà chỉ có một mình anh ta, ở trong thôn là phần độc nhất, ngày thường nhìn qua thì lại giấu diếm không lộ tài năng, nhưng khi bọn buôn người tới lại trực tiếp lấy tiền mua Phương Tư Nhã, người đắt gấp đôi so với cô gái khác.

So với những người khác mà nói, Lâm Đại Trụ đối cô ấy thật sự không tồi, ngoại trừ hạn chế tự do của cô ấy và chuyện cưỡng bức cô ấy sinh con thì vào lúc khác vẻ mặt đều ôn hòa, cho dù như thế mà bị không ít thôn dân cùng thôn giễu cợt, nhưng vẫn kiên trì đối tốt với cô ấy.

Tất cả mọi việc nặng nhọc trong nhà đều một mình ôm lấy, trong ngày thường ngẫu nhiên có lúc xuống núi làm việc cho người ta, vì để cô ấy vui vẻ cũng sẽ dẫn cô ấy cùng đi xuống núi.

Phụ nữ trong thôn đều nói cô ấy có phúc, khuyên cô ấy đừng có muốn rời đi, cứ sống ở chỗ này, sinh con trai cho Lâm Đại Trụ, sau đó người một nhà hòa hảo không phải rất tốt sao.

Nhưng Phương Tư Nhã lại không cam lòng, dựa vào cái gì chứ ? Ba mẹ cô ấy ngậm đắng nuốt cay nuôi cô ấy trưởng thành, dậy cô ấy phân biệt đúng sai nhưng lại vì mình lương thiện mà bị bán vào núi sâu, không thể liên lạc với ba mẹ và bạn bè. Từ một sinh viên có tương lai rực rỡ trở thành một công cụ để sinh con, sinh con dưỡng cái cho một tên cặn bã tham gia mua bán người.

Dựa vào cái gì chứ.

Nghĩ đến đây, Phương Tư Nhã tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, lòng ngực phập phồng dữ dội.

Cô ấy từ trên giường đứng lên, đi tới bên cạnh bàn, ở trong rổ đặt trên bàn có hai quả trứng chim Lâm đại trụ để lại, Phương Tư Nhã lấy trứng chim ra. Cô ấy phải sống cho tốt, cô ấy không thể chết được, chỉ có sống mới có hy vọng, chỉ có sống mới có khả năng rời khỏi nơi này.

Đợi cho tất cả mọi người tập trung lại xong, sau khi sắp xếp xong hết thảy mọi thứ trong thôn, trưởng thôn kêu gọi nhóm người cùng nhau xuống núi, chuẩn bị đi xuống chân núi thông báo cho người của thôn Lý gia và thôn Vương gia, bảo bọn họ giúp đỡ cùng đi ra ngoài tìm. Dù sao chuyện người mua bị mất tích ở núi Ngũ Liên của bọn họ chính là chuyền lớn hàng đầu, một khi người thật sự chạy thoát rồi, như thế thì toàn thôn đều sẽ bị liên lụy, bọn buôn người cũng không dám tới nơi này bán các cô gái nữa.

Nhưng khiến cho người của thôn Hoài Khẩu không nghĩ tới là, tình huống lúc này của thôn Lý Gia và thôn Vương Gia dưới chân núi so với bọn họ cũng không tốt hơn chỗ nào, thậm chí có thể nói so với bọn họ càng gây go hơn rất nhiều. Bên này của bọn họ bất quá chỉ có ba người bỏ trốn, cư dân thôn Lý Gia dưới chân núi trực tiếp đã mất sáu người, mà thôn Vương Gia cũng đã mất ba người.

Sau khi đợi cho thôn dân của thôn Hoài Khẩu xuống, phát hiện dưới chân núi cũng đã sớm loạn thành một đoàn, gần như nhà nào đều đang bận rộn tập hợp người xuống núi bắt người.

Đợi cho đến khi trưởng thôn dẫn người xuống núi, thôn làng ồn ào cả buổi sáng thôn cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, người được lưu lại xem chừng những người khác chính là ba người đàn ông nhìn qua rất cao to cường tráng, làn da ngâm đen, bộ dạng của bọn họ rất giống nhau, nhìn qua chắc hẳn là anh em ruột thịt.

Sau khi những người đàn ông rời đi, cũng không phải người phụ nữ nào cũng có thể may mắn được dặn là nghỉ ngơi ở nhà giống Phương Tư Nhã, thường thường những việt bọ họ làm có rất nhiều, đàn ông rời đi, những việc trong nhà đều cần có người làm, vì vậy chỉ có thể tự mình chống đỡ.

Nhất là khi xuống núi bắt phụ nữ chạy trốn, mỗi lần chỉ cần sau khi bắt được ngoài trở về, thì trong lòng những người đàn ông kia liền nghẹn một ngọn lửa lớn, nếu như trước kia chưa từng có ý đồ chạy trốn thì còn tốt, nếu như trước kia từng có tiền án chạy trốn, vào những lúc này liền đặc biệt thê thảm. Những người đàn ông này sẽ nhắc lại chuyện chạy trốn lúc trước của các cô ấy, một trận đòn hiểm độc là chuyện khó tránh khỏi.

Cho nên mỗi lần trong thôn xuất hiện tình huống này, các cô gái đều sẽ cố gắng làm thất tốt tất cả các việc lặt vặt trong nhà, chỉ đợi cho những người đàn ông kia trở về có thể bớt bị đánh một trận.

Trong tay Vương Tú Phân bưng một người chậu gỗ lớn, trong chậu bày vài món quần áo dơ, bà ấy liếc nhìn đồng hồ trên tường, xoa xoa tay, bưng chậu gỗ lên đi đến nhà của Lâm Đại Trụ ở gần đây, gõ cửa nhà anh ta, nói: “Tiểu Phương, con dậy chưa? Thím chuẩn bị đi giặt quần áo, con có muốn đi cùng thím không?”

Chờ giây lát sau, phía bên trong cánh cửa có một giọng nữ lạnh lùng truyền đến.

“Đi, chờ một chút.”

Nghe được Phương Tư Nhã đáp ứng, Vương Tú Phân vội vàng gật đầu: “Ừ, không có gì đừng vội, con cứ từ từ, cẩn thận một chút.”

Hai năm qua, cả thôn Hoài Khẩu ai không mà không biết, từ khi trả giá cao mua người vợ sinh viên đại học về, Lâm Đại Trụ trực tiếp xem người như là châu báu vậy, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, vô cùng thương cô ấy.

Nếu ai dám nói bậy với cô ấy một câu, người từ trước đến nay có tính tình tốt như Lâm Đại Trụ cũng có thể đỏ mắt mà đánh người.

Có lần Lâm Đại Trụ xuống núi làm việc cho người ta, có một tên côn đồ ăn chơi bời lêu lổng trong thôn thấy Phương Tư Nhã xinh đẹp, liền táy máy tay chân với cô ấy, sau đó lại bị Lâm Đại Trụ biết được, không thèm để ý người trong thôn khuyên can, trực tiếp đánh tên côn đồ kia đến mức nằm trên giường hai tháng, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, sau đó vẫn không thể tỉnh lại đươc, rồi chết.

Sau khi người kia bị đánh xong, những người đàn ông khác trong thôn vốn cũng bởi vì bộ dạng xinh đẹp của Phương Tư Nhã mà có chút ham muốn rục rịch để thu lại tâm tư, cho dù người có xinh đẹp đi nữa, vậy cũng phải có mạng xem hay không. Huống chi Lâm Đại Trụ là người thợ mộc duy nhất trong thôn, bình thường cũng thường xuyên giúp người trong thôn sửa mấy món đồ nhỏ, tính tình lại vô cùng nhiệt tình, nhân duyên trong thôn rất tốt.

Nhà ai cần làm vật dụng gì gì đó trong nhà, cũng đều cần Lâm Đại Trụ giúp, không cần phải vì một cô gái mà đắc tội với anh ta.

Nhà của Vương Tú Phân ở bên cạnh Lâm Đại Trụ, bình thường Lâm Đại Trụ luôn làm không ít việc giúp bà ấy, thỉnh thoảng còn mang cho bà ấy chút đồ vật lẻ tẻ, nhờ bà ấy ngày thường chăm sóc vợ anh ta nhiều một chút.

Đều nói bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm(1), Vương Tú Phân tất nhiên ghi nhớ lời dặn của Lâm Đại Trụ ở trong lòng. Trong ngày thường phàm là có thể giúp đỡ Phương Tư Nhã thì bọn họ sẽ cố hết sức đi giúp đỡ, thấy Phương Tư Nhã không hay lui tới với người trong thôn, liền luôn luôn chủ động đến gọi Phương Tư Nhã đi cùng bà ấy.

(1) Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm: Nghĩa là ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.

Nếu như nói lúc vừa mới bắt đầu bà ấy chăm sóc Phương Tư Nhã là bởi vì có được chỗ tốt của Lâm Đại Trụ, nhưng mà sau hai năm chung sống, Vương Tú Phân là thật tâm thích cô gái này, sau khi biết được một chút chuyện của Phương Tư Nhã, cũng thật sự đau lòng cho cô gái này, cho nên chỉ muốn đối tốt với cô gái một chút, dù chỉ một chút.

Khoảng mười phút sau, cửa phòng từ bên trong mở ra, trong tay Phương Tư Nhã cũng bưng một cái chậu gỗ nhỏ, bên trong chỉ có mấy bộ quần áo, phần lớn đều là của cô ấy.

Ngược lại không phải là là Phương Tư Nhã ích kỷ, mà là Lâm Đại Trụ khi không thì tay chân luôn rất chịu khó, vừa có quần áo dơ sẽ giặt sạch ngay hôm đó, không cho Phương Tư Nhã chạm vào, mấy món này là do Phương Tư Nhã cố chấp tìm ra, thật ra cũng đều sạch sẽ, không cần giặt.

Sau khi rời giường vào sáng nay, Phương Tư Nhã liền vẫn cảm thấy trong lòng không yên, luôn cảm giác như là có chuyện gì sắp xảy ra. Ngay vừa rồi, khi thím Vương gọi cô ấy, trong đầu cô như có một âm thanh một mực xúi giục cô ấy nhất định phải đi, nhất định phải đi, cho nên Phương Tư Nhã đáp ứng.

Cùng lúc đó, Thẩm Tiêu, người từ rạng sáng vẫn luôn không nhúc nhích núp vào trong căn phòng bị bỏ hoang nhìn chằm chằm tình huống bên ngoài, cuối cùng cũng có động tác.

Ánh mắt anh nhìn chăm chú vào Phương Tư Nhã, trong tay cầm ảnh chụp của Phương Tư Nhã.

Hai năm, bộ dạng của Phương Tư Nhã xác thực đã có biến hóa rất lớn, cô gái trong hình toàn thân đều mang phong độ của người trí thức, vừa điềm đạm lại không màng danh lợi. Mà cách đó không xa, cô gái ôm chậu gỗ kia so với lúc trước lại như già đi mười tuổi vậy. Khuôn mặt tiều tụy, thân hình thon gầy như gió thổi qua sẽ ngã xuống vậy.

Khiến cho Thẩm Tiêu cảm thấy kinh ngạc chính là cô gái kia cả người đều gầy gò, chỉ có phần bụng lại lộ ra một đường cong. Không biết vì cái gì, sau khi tầm mắt chạm đến đến bụng của Phương Tư Nhã, Thẩm Tiêu đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu.

Anh nhắm hai mắt, tình huống không muốn thấy nhất cuối cùng vẫn xảy ra, tuy rằng trong lòng đối với việc lần này đã sớm dự đoán, nhưng thật sự khi thấy một màn như vậy, Thẩm Tiêu lại vẫn cảm thấy nặng nề như cũ.

Đó chính là trong chuyển đi này, Phương Tư Nhã mà anh muốn tìm đã mang thai rồi.

Mắt thấy Phương Tư Nhã đã khóa kỹ cửa cùng Vương Tú Phân rời đi, Thẩm Tiêu nhìn thoáng qua ba người đàn ông nhàm chán cực kì đang đánh bài cách đó không xa, liền bò dậy từ trong đống cỏ chất đầy dưới đất, lặng yên không tiếng động đi theo hai người.

Lúc Vương Tú Phân dẫn theo Phương Tư Nhã đến bên dòng suối, bên dòng suối đã có hai người phụ nữ đang giặt quần áo. Sau khi nhìn thấy bọn họ đến đây, chỉ là nhìn thoáng qua, cũng không có ý định chào hỏi.

Tình huống như vậy Vương Tú Phân sớm đã thành thói quen, bà ấy một chút cũng đều không ngại, cùng Phương Tư Nhã đi đến phía tảng đá cách hai người có một khoảng cách ngồi chồm hổm xuống, bắt đầu múc nước tắm giặt quần áo trong chậu.

Lúc rửa còn tiện thể lấy đồ từ trong chậu của Phương Tư Nhã, lúc Phương Tư Nhã chuẩn bị cự tuyệt thì cười nói: “Con đang mang thai, nếu để cho Đại Trụ nhà con biết thím bảo con ra đây giặt quần áo, cậu ta còn không nhảy dựng lên với thím.”

“Hôm nay, sở dĩ thím kêu con tới giặt quần áo, là muốn để con ra ngoài hít thở không khí, đừng có buồn bực ở trong phòng, buồn bực sẽ bị bệnh đấy. "

Vừa nói, Vương Tú Phân vừa vò quần áo trong tay vừa ngẩng đầu nhìn về phía Phương Tư Nhã, khi Phương Tư Nhã an tĩnh ngồi ở chỗ kia nhìn chằm chằm dòng suối đến ngây ngô, Vương Tú Phân thở dài, khuyên: “Phương à, con đừng chê thím lắm miệng, trong thôn Hoài Khẩu của chúng ta nhiều đàn ông như vậy, Đại Trụ tuyệt đối được xem là rất rất tốt đấy.”

“Lúc trước chưa có con còn chưa tính, hiện tại chúng ta đều có con rồi, chuyện đã qua thì cho nó qua đi, chúng ta về sau sẽ luôn vui vẻ cùng Đại Trụ sống thật tốt, nhất định có thể khiến cuộc sống này càng ngày càng tốt hơn.”

“Trên đời này, không có trở ngại nào là không vượt qua được, con tin thím đi.” Trong âm thanh của Vương Tú Phân mang theo một sự tang thương không nói được, cảnh ngộ của bà ấy và Phương Tư Nhã cũng không sai biệt lắm, cũng là bị bán tới ngọn núi này/ Vừa mới bắt đầu bà ấy cũng nghĩ tới việc chạy trốn, nhất định phải thoát khỏi cái hố ma quỷ này, trở về với người thân của mình.

Nhưng từng bị đánh nhiều rồi, thời gian càng ngày càng lâu, Vương Tú Phân cũng dần dần nhận mệnh.

Sau đó, bà ấy vì người đàn ông kia mà sinh ra hai người con trai, đại khái là xem phân lượng của đứa nhỏ, người đàn ông kia cũng không còn đánh bà ấy nữa, thỉnh thoảng còn biết đau lòng cho bà ấy, cuộc sống cũng coi như khá hơn một chút.

Cũng chính là bởi vì có hai người con trai này, cảm tình của Vương Tú Phân đối với người đàn ông của bà ấy cũng không còn lúc chán ghét và oán hận như ban đầu mà dần dần trở nên bình tĩnh trở lại, không còn có ý nghĩ muốn bỏ chạy nữa. Không phải là chưa từng nghĩ người nhà và bạn bè của mình, không phải là chưa từng nghĩ tới thế giới bên ngoài núi kia. Nhưng muốn bà ấy bỏ hai người con trai của mình, bà ấy làm sao có thể bỏ được, bà ấy không nhẫn tâm như vậy được.

Nghe lời nói của Vương Tú Phân, Phương Tư Nhã vươn tay xoa bụng mình, đứa nhỏ, đây là của đứa nhỏ của cô ấy, nhưng cũng là đứa nhỏ của Lâm Đại Trụ. Từng lời nói, câu nói lọt vào trong tai lại chói tai như vậy, làm cho tim của Phương Tư Nhã như bị dao cắt.

Cô ấy từng tưởng tượng qua chính mình sẽ yêu đương như thế nào, nghĩ tới bộ dạng ý trung nhân của mình như thế nào, cũng nghĩ tới sau khi cưới bọn họ sẽ có một đứa nhỏ thuộc về mình, nhìn con từng chút lớn lên, cùng con lớn lên, sẽ dạy con phân biệt đúng sai, sẽ dạy con sống cho thật tốt.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn của hai năm trước kia lại như là một phen lưỡi dao sắc bén, hung hãn cắt đứt cuộc sống trước kia của cô ấy thành hai nửa. Cô ấy còn chưa từng yêu đương, đã bị bán cho một người đàn ông xa lạ, trở thành vợ của hắn ta, thậm chí có con với hắn.

Sắc mặt Phương Tư Nhã càng ngày càng khó coi, gần như có thể xem là trắng bệch. Nhưng bởi vì cô ấy cúi đầu nên Vương Tú Phân cũng không cảm thấy cô ấy không thích hợp, miệng vẫn đang lẩm bẩm khuyên bảo nên sống tốt với Lâm Đại Trụ.

“Đừng nói nữa!” Phương Tư Nhã cắn răng cắt lời Vương Tú Phân.

Tay đang giặt quần áo của Vương Tú Phân dừng một chút, ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện trạng thái của Phương Tư Nhã không đúng lắm, nhất thời bị dọa cho hết hồn, lập tức khẩn trương hỏi: “Ối, đây là thế nào, có phải thím nói sai rồi không, con đừng nóng giận, cũng ngàn vạn lần chớ tức giận...”

“Con không sao.”

Phương Tư Nhã miễn cưỡng cười cười, từ trên tảng đá đứng lên, nói với Vương Tú Phân: “Chỉ là hôm qua con ngủ không ngon, trở về ngủ một lát là được rồi, thím cứ tiếp tục giặt đi, con tự trở về là được rồi.”

Vừa nói xong, Phương Tư Nhã cự tuyệt sự giúp đỡ của Vương Tú Phân, thu quần áo của mình vào chậu gỗ, từ trên tảng đá đứng lên, chậm rãi đi về phía thôn.

Vương Tú Phân vốn cũng muốn đi cùng, nhưng mà vừa rồi giúp Phương Tư Nhã giặt quần áo, còn một chậu quần áo lớn mà mình mang tới một cái cũng chưa đụng vào, đều đã bị ngâm nước ướt hết rồi, không giặt xong mà liền mang về, vậy còn ra cái gì nữa.

Bà ấy nhìn bước chân của Phương Tư Nhã không vững, hơn nữa vừa rồi cũng không dính nước lạnh, dòng suối cách thôn cũng không xa bao nhiêu, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì. Nghĩ đến đây, Vương Tú phân nhìn hình ảnh Phương Tư Nhã dần dần biến mất, một lần nữa ngồi xuống, bắt đầu giặt quần áo trong tay.

Phải mau giặt sạch quần áo trong tay, sau đó một lát nữa quẹo vào nhà của Phương Tư Nhã nhìn xem mới được.

Phương Tư Nhã ôm chậu gỗ đi trên đường, gió trên núi ngẫu nhiên quát lên da, lạnh đến phát đau, nước trong chậu làm ướt quần áo trên người, Phương Tư Nhã lại không cảm thấy chủ nào. Ttrước mắt cô ấy dần dần biến thành màu đen, giống như là một giây kế tiếp sẽ ngã giữa đường vậy, cảm giác choáng váng khiến cô ấy không thể không dừng lại một chút, vịn lên một tảng đá ven đường.

Chỉ là còn chưa đi đến bên cạnh tảng đá, thân thể gần như sắp sụp đổ cũng không nhịn được lung lay sắp ngã. Mắt thấy mình sắp ngã, mà một khi ngã, đứa nhỏ trong bụng hành hạ cô ấy rất lâu, khiến cho cô ấy do dự rất lâu thì lúc này có thể sinh non.

Hoặc là, nếu cô ấy có thể mang theo đứa bé này cùng nhau chết thì tốt rồi.

Như vậy là có thể giải thoát rồi.

Thứ duy nhất có lỗi chính là cha mẹ của cô ấy, dưỡng dục cô ấy lớn như vậy, lại ngay cả một ngày được hưởng phúc cũng chưa có. Mà ngược lại, ở cái độ tuổi tri thiên mệnh(2) còn phải vì đứa con gái không chịu thua kém này như cô mà lo lắng.

(2) Độ tuổi tri thiên mệnh: Là độ tuổi 50, là độ tuổi có thể thông suốt được chân lý của tạo hoá, tức là hiểu được mệnh của trời.

Nếu, thật sự có kiếp sau, cô ấy nhất định không làm người tốt, cũng không làm người hiền lành gì nữa.

Ngay khi Phương Tư Nhã sắp quỵ người xuống đất, cánh tay lại bị một luồng sức lực giữ chặt lại.

Phương Tư Nhã cố gắng muốn mở mắt ra, nhưng tầm mắt chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một người có bộ dáng cao lớn. Cô ấy há miệng thở dốc, dùng âm thanh suy yếu đến mức không thể nghe nói: “Anh... Là ai.”

Bạn đang đọc Xuyên thành kẻ ăn bám của Thư Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi wendypham
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.