Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại 10 Năm Trôi Qua

Tiểu thuyết gốc · 1626 chữ

Chớp mắt mười năm lại trôi qua.

Lúc này, tiết trời đã vào tháng 7. Nhiều nơi trên đại lục Nam Hoang dần trở nên khô nóng.

Tại một khu rừng hoang sơ, không tên gọi, nằm ở vùng tây bắc của tỉnh Triết Lương thuộc Nhật Long Đế Triều.

Hiện tại, Hữu Sinh đã là một chàng thiếu niên 14 tuổi, gương mặt trầm ổn, thân thể tráng kiện, đặc biệt hắn có một đôi mắt màu nâu đen đầy tĩnh lặng, trông vừa bình thường lại vừa trông dị thường, tà tà khó hiểu.

Hắn hiện đang tắm trong một cái hồ nước lớn ở giữa khu rừng. Xung quanh không thấy một bóng người, nhưng hung thú và yêu trùng thì lại tràn ngập, vì dẫu sao đây cũng là một khu rừng tự nhiên có linh khí nên hung thú và yêu trùng cứ thế được sinh ra, tự hành tu luyện mà phát triển, không con vật nào là bình thường.

-Nào, con trăn này đi chỗ khác chơi, làm nứng vãi cả ra.

Hắn đưa tay gỡ con trăn dài khoảng 7 thước (mét) đang cố gắng nuốt con cu của hắn ném ra chỗ khác. Sau đó, hắn gối đầu lên lưng một con cá sấu dài hơn 10 thước, sần sùi, đầy gai nhọn, miệng thì cười nhạt.

-Mọi sự chuẩn bị xem như hoàn tất, đến lúc nên làm việc chính rồi.

Mười năm trước, sau khi tìm được điểm đột phá trong hệ thống thì mọi sự sau đó của hắn dĩ nhiên đều lên như diều gặp gió. Hắn nhanh chóng tiến vào Tàng Thư Các của hoàng cung, sau đó thuận lợi học hết toàn bộ kiến thức bên trong, rồi tự tạo ra một phiên bản cải tiến thu nhỏ của truyền tống trận dưới sự trợ giúp của hệ thống, thoát ra bên ngoài. Do vậy từ đó đến nay, tên của hắn cũng trở về là Hữu Sinh, chứ không còn là Lưu Hựu Sinh nữa.

Vốn dĩ ban đầu hắn cũng muốn ở lại trong hoàng cung, từ từ phát triển đi lên từ vị trí hoàng tử. Nhưng hắn càng ở lâu, càng hiểu biết thêm nhiều, thì hắn càng rõ hơn một quy luật : “người sống dưới mái hiên, không thể không cúi đầu”.

Có lẽ với thân phận hoàng tử, hắn sẽ thực hiện trôi chảy được nhiều vấn đề nhờ vào danh tiếng và địa vị. Đi đâu cũng dễ dàng, được người đời kính trọng, lại không cần chứng minh năng lực với ai. Nhưng quá trình để trở thành một vị hoàng tử đúng nghĩa như vậy, cũng như sống được bên trong hoàng cung, một nơi tràn ngập những áp lực to lớn đến từ mọi phía, tất sẽ là điều không dễ. Nào là sáng sớm phải thế này, bữa trưa phải thế đó, buổi chiều là như vậy, buổi tối tất thế kia, gặp người phải thế thế, lúc này nên nọ, lúc nọ thì nên kia,… Ôí dồi ôi, mệt hết cả cái thân.

Tóm lại là hắn không có thời gian, hắn không muốn lãng phí thời gian vào những thứ vô bổ.

Nếu hắn là một đứa trẻ, không có hệ thống trợ giúp, xuyên qua thế giới này cái gì cũng không biết, thì đúng là hắn nên thuận theo ý trời, bám víu vào số phận đưa đẩy, dần dần phát triển đi lên.

Nhưng hắn có hệ thống, hệ thống ban cho hắn kiến thức, kinh nghiệm, như biến hắn trở thành một lão quái vật mất hết tu vi, phải tu luyện lại từ đầu. Cho nên hắn tự biết bản thân phải đi theo con đường nào, bản thân phải làm cái gì và tu luyện ra làm sao.

Nhìn lại thế gian có 9 cảnh giới lớn. Mỗi một cảnh giới lớn đều sẽ mang lại cho sinh vật những năng lực phi thường song song với sức mạnh, như là Chân Linh Cảnh sẽ ban cho sinh vật năng lực dung nhập thiên nhiên, Huyền Cảnh ban cho sinh vật năng lực điều khống thiên nhiên, hay Thiên Cảnh ban cho sinh vật năng lực tự do di chuyển trên không trung.

Nhưng nhờ hệ thống và nhờ vào sự tự nghiên cứu, suy diễn, mô phỏng của hắn, hắn biết đó chỉ là đối với người bình thường, một người khác, chứ không phải hắn. Còn hắn, do gánh chịu sứ mệnh đến từ hệ thống nên từ thiên phú tu luyện cho đến thể chất, sức mạnh, nó không giống bình thường, nghĩa là hắn phải đi theo một con đường riêng dựa vào trí tuệ đúc kết của bản thân hắn.

Do vậy, hắn buộc phải rời khỏi hoàng cung để có nhiều thời gian hơn giành cho bản thân dùng. Chứ nếu còn ở lại trong cung, với mỗi sáng, trưa, chiều, tối đều như vậy, rồi tương lai, lớn hơn, sau này,… thì ôi trời, thời gian của hắn ở đâu ra nữa.

Chưa kể, cường giả càng mạnh thì càng có nhiều năng lực, đặc biệt là Đế Cảnh. Họ tuy ngồi ở trong phòng nhưng vẫn biết được người yếu ở bên ngoài kia, cách tận nghìn thước, đang làm cái gì. Hắn mà làm bậy bạ, gây ra động tĩnh khác thường thì sợ là lão cha đế vương của hắn sẽ đến đầu tiên để nói chuyện “tình củm” với hắn. Nó đáng sợ vãi cả ra, chứ không đùa.

Cho nên việc rời đi đã là tất yếu với hắn.

Giờ đây, nhờ vào việc rời khỏi hoàng cung, hắn đã có cho mình thời gian mười năm rãnh rỗi. Nhờ đó, hắn đã hiểu hơn rất nhiều về thế giới này dựa vào hệ thống, cũng như càng rõ hơn cách dùng đối với hệ thống. Hắn đã tinh thông cả 9 chức nghiệp lớn trên thế gian, bao gồm: võ giả, trận đồ, luyện đan, đúc khí, ngự ma quỷ, thuần thú, chế tác phù, triệu hoán thuật, danh sư (thầy giáo). Nhưng muốn hành nghề thì hắn phải đi thi. Điều kiện thi tuy khắc nghiệt nhưng hắn lại buộc phải có để phụ trợ cho cuộc chơi sắp tới của hắn.

Hắn giờ đã như một lão quái vật trọng sinh, vì CPU (não) của hắn có khả năng sao chép và ghi nhớ hàng tỷ dữ liệu chỉ là trong vài ngày, huống hồ nay đã tận 10 năm, nên lượng thông tin kiến thức hắn thu thập được rất khổng lồ, như người đã sống trên hàng vạn năm.

Mà đối với một lão quái vật như vậy, chuyện tu luyện, đấu đá hay tranh giành đã là chuyện nhỏ rồi, không đáng để bận tâm. Điều cần thật sự bận tâm là làm sao để chinh phục thế gian này hoặc ít nhất là chơi đùa, tận hưởng tiêu diêu, tự do, tự tại mà không sợ bố con thằng nào.

Để làm được điều này, hắn cần thỏa mãn hai điều kiện :

Một, hắn phải hiểu rõ Huyền Vân Tinh, biết trên Huyền Vân Tinh có những thế lực lớn nào, thế lực nào mạnh nhất, tu vi cao nhất của bọn họ là gì, những quy tắc ràng buộc xung quanh.

Điều kiện này thì đã có hệ thống hỗ trợ, nên không có gì khó với hắn.

Hai, hắn cần có một vở kịch cuộc đời thật hoàn mỹ để đánh lừa tất cả nhân sinh, từ đó trong âm thầm, thuận tiện giúp hắn ngày càng trở nên lớn mạnh, sau đó thống trị hết thảy tất cả mọi thứ theo một lẽ tự nhiên nhất.

Điều kiện này là cực kỳ khó để thỏa mãn, thành hay bại cũng đều sẽ phụ thuộc hết vào trình độ tư duy của hắn. Bởi nên rõ một điều là trên thế gian này, đéo có thằng nào ngu mà cứ ngồi một chỗ để nhìn thằng khác ngày càng trở nên mạnh hơn, vượt qua bản thân, khiến bản thân trông như giun dế trước mặt nó.

Đó cũng là lý do vì sao không chỉ ở Huyền Vân Tinh, mà là cả cái dị giới này đều xuất hiện vô số quy tắc, luật lệ ép buộc người phải thực hiện theo, như là thi bằng cấp, tạo chứng nhận danh phận, gia nhập các thế lực lớn, tham gia hội, lễ có phần thưởng, được bài danh trên bảng vàng,… Vì ý nghĩa cốt lõi thật sự đằng sau chính là sự kiểm soát tuyệt đối của những kẻ mạnh.

Những kẻ mạnh này lấy danh cớ là lập ra tông môn, khai giáo phái, xây dựng vương triều, rồi kêu gọi hoặc chiêu sinh người người, lớp lớp nhân tài đến để bồi dưỡng, chẳng qua là hội tụ mấy đứa trẻ có thiên phú cực tốt, có khả năng mạnh hơn bản thân trong tương lai đến để thuận tiện khống chế sinh tử. Sau này đứa nào muốn đột phá tu vi cao hơn thì phải biết nghe lời, nữ thì banh háng, nam thì chổng đít, không làm được thì có cằk mà nó cho đột phá. Với lại, dù được cho đột phá thì nó cũng không bao giờ cho đột phá đến cấp bậc ngang tu vi nó, trừ phi là con cái hoặc vợ mà nó yêu thương.

Còn kẻ không gia nhập, tự hành tu luyện ở bên ngoài thì chúng gặp là chúng giết.

Đây chính là sự thật của thực tế.

Rất khắc nghiệt và không đùa.

Bạn đang đọc Xuyên Đến Dị Giới - Tâm Ta Dần Thối Nát sáng tác bởi nhatbanhan208
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhatbanhan208
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.