Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt Đầu Cuộc Chơi

Tiểu thuyết gốc · 2328 chữ

Thế nhưng mọi sự khắc nghiệt vốn chỉ đến với kẻ yếu, còn đối với Hữu Sinh giờ đã như một lão quái thì lại là một chuyện hết sức đơn giản.

Do vậy, “việc chính” mà hắn nhắc đến chính là làm sao để chơi nát sự khắc nghiệt đó.

-Này là một quy luật tự nhiên, vì đâu ai lại muốn có kẻ khác mạnh hơn mình rồi khống chế cuộc sống của bản thân chứ. Là ta thì ta cũng thế thôi, mà có khi còn tàn ác hơn.

-Được rồi, người không vì mình, trời tru đất diệt. Ta muốn sống yên bình, không gây hại cho đời chắc chúng cũng chẳng cho đâu, bởi cái thân thể không rõ tu vi, cảnh giới này khiến chúng sợ hãi. Nếu đã thế thì đành chơi chúng trước vậy. Tre già cần chết bớt cho măng nó còn mọc, chứ sống dai thành quỷ thế kia thì măng nào mọc nổi thành tre được. Sẵn tiện cũng phô luôn sự bá khí, đẹp trai, cuỗm nguyên giàn harem tuyệt mỹ thì còn gì bằng. Tính ra ta cũng đã gần u40 rồi mà có từng được nếm mùi lòn đâu. Toàn cay lọ nhìn người ta nhét cu vào ở trong máy tính, nứng quá thì lè lưỡi liếm tranh ảnh trong điện thoại như một thằng biến thái. Nhiều lần được bạn bè lần rủ đi phá trinh cu ở đường Trần Duy Hưng, mà lại sợ nghiện, làm bao nhiêu tiền cũng đem ra chơi hết nên cũng chả dám thử. Haiz !

-Đây sẽ là một trận chiến trường kỳ mà ta hoàn toàn có thể đẩy đi theo chiều hướng tốt hoặc chiều hướng xấu.

-Chiều hướng tốt, dĩ nhiên sẽ cần người phải ngoan ngoãn nghe theo lời ta, sự sắp đặt của ta. Nhưng khổ nổi là con người. Mày là người, tao cũng là người, chứ tao có là chó hay pet của mày đâu mà tao phải nghe lời mày. Thành ra chiều hướng này là chiều hướng đẹp nhất, nhưng lại khó nhất, tỷ lệ thành công quá mông lung khi phải dựa vào sự phối hợp của người khác.

-Còn theo chiều hướng xấu, tất là sẽ rất ác, có người vô tội bắt buộc phải chết đi, nhưng nó lại dễ xài, dễ sử dụng, tỷ lệ thành công cao đến mức chỉ có ông trời mới có thể chuyển thắng thành bại.

-Hai chiều hướng này đều có tốt, có xấu. Mà ở đời thì dù là người xấu hay người tốt cũng đều rất dễ bị phân biệt, nhìn phát biết ngay, giăng bẫy bắt lấy. Duy chỉ có kẻ xảo trá, gian manh, ác không ra ác, hiền không ra hiền, mặt đần đần, ngu ngu, làm việc không mục đích, mới khó bị bắt bài. Cho nên trước nhất ta sẽ tạm thời giả danh làm người tốt, để thăm dò sự vận hành của xã hội rồi từ từ tính.

Để chơi với quy luật vận hành tự nhiên này, Hữu Sinh nghĩ ra một cách khá tốt là đưa bản thân hòa lẫn vào dòng người. Bên ngoài tỏ vẻ là kẻ bình thường, bên trong lại âm thầm đi kích động những điều bất thường nổ ra, không cần mục đích và cũng không cần biết chiều hướng phát triển như nào, chỉ cần tạo nên một vòng xoáy vô hình, cộng với “hiệu ứng cánh bướm”, cuốn được ánh mắt của quy luật dõi theo là được.

Chỉ cần quy luật này quan tâm đến, vậy hắn liền có vô số cách để khiến nó rơi vào sự dắt mũi của hắn. Nhất là khi nó có thể sống lâu, biết nhiều kiến thức, nhưng vì nó không có hệ thống giống hắn, nên nó tuyệt nhiên không thể có được những kiến thức bị xem là bí mật, bị người đời che giấu, cổ xưa bằng hắn.

Ví như thực trạng hắn đang gối đầu trên lưng một con hung thú cá sấu giữa hồ này. Bình thường, người nhìn vào sẽ cho rằng đó là bởi vì hắn là một Thuần thú sư, con cá sấu bị hắn thuần phục nên mới như thế. Nhưng thực tế chỉ đúng một nửa, bởi xung quanh đây vốn tràn ngập hung thú, nhưng rõ ràng không con nào dám lại gần hắn, trừ con cá sấu này và con trăn đòi buscu hắn vừa nãy. Chẳng lẽ hắn đã thuần phục hết cả khu rừng rộng lớn này rồi sao.

Đương nhiên không phải, mà nguyên nhân là bởi hắn đúng là một Thuần thú Sư, nhưng là Thuần thú sư đúng nghĩa, chứ không phải Thuần thú sư của thời nay. Thuần thú sư thời nay vẫn biết giao tiếp ngôn ngữ, ánh mắt, cử chỉ, hành động đối với hung thú, từ đó bồi dưỡng tình cảm hoặc đe dọa để thuần phục hung thú. Còn Thuần thú sư của hắn là giao tiếp bằng sóng âm nhận thức, là một hình thức giao tiếp cổ xưa nhất giữa người với hung thú. Với sự giao tiếp nhận thức này, con người và hung thú được đưa về cùng một giá trị sinh vật, có thể cảm ứng được lẫn nhau, biết ai mạnh, ai yếu, lúc nào đang vui, lúc nào đang buồn, cần sự giúp đỡ gì không, khó khăn như nào, giao dịch và trao đổi vật chất, hàng hóa ra sao,… như người đối xử với người vậy.

Những con thú không dám tiếp cận hắn là do chúng cảm giác được hắn mạnh hơn, nên sợ. Còn con cá sấu này là kẻ yếu đang sợ cường giả, bị hắn bắt làm gối thì buộc phải cay đắng nghe lời, làm gối cho hắn nằm. Con trăn thì như một đứa trẻ vô tri, đói quá mới làm liều nuốt cu hắn rồi bị hắn ném đi chỗ khác để cảnh cáo như một người lớn la mắng trẻ nhỏ vì hành động ngu ngốc.

Đây là một loại tri thức, trí tuệ cổ xưa mà có lẽ ở thời đại hiện tại của thế giới này, rất ít hoặc thậm chí không ai biết đến nữa.

Hoặc ví như hắn có thể dùng những kiến thức cổ xưa của hệ thống cung cấp để tạo ra những món vật ghê gớm, sau đó đặt bẫy, đợi chờ con mồi mắc câu.

Hoặc đơn giản hơn là tạo ra những tin đồn và làm cho nó có thật, khiến người tin tưởng, hấp dẫn sự chú ý của người đến, còn bản thân hắn thì như con nhện, cứ thế sắp đặt từng cái bẫy trên con đường giăng tơ.

Điều đáng sợ nhất của một kẻ có tri thức thâm sâu, đó là họ có thể điều khiển tâm lý, hành vi của một ai đó theo chiều hướng mà họ mong muốn một cách dễ dàng. Người giàu cứ thế giàu mãi cũng là vì họ có tri thức như vậy. Tri thức cho họ cách để khai quật toàn bộ sức lực của người lao động với một mức giá hợp lý nhưng mang lại lợi nhuận tốt nhất cho họ, mà người lao động luôn bị hút hết sức lực đó lại vẫn mỉm cười ha hả, vui vẻ làm việc cho họ, trung thành, tận tụy.

Mướn mày về tao mất 1 tháng 50 triệu trả lương cho mày, nhưng nhờ mày mà tao lời được 500 triệu một tháng.

Mày thì nghĩ mọi cách để làm tốt công việc, còn tao chỉ nghĩ làm sao để tuyển được mày làm việc cho tao 

Trong suốt 10 năm qua, khi bản thân ngày càng có nhiều kiến thức hơn, Hữu Sinh cũng đã nhiều lần nghĩ về quá khứ thất bại ở kiếp trước mà tức giận tự trách, tại sao bản thân lại có thể phế vật và lười nhác đến như vậy !

Ở thế giới này, kiến thức là vật phẩm quá mức xa xỉ, vì ai cũng muốn thằng khác ngu hơn để bản thân dễ quản lý, hành hạ, cho nên một người muốn có kiến thức đâu phải chuyện dễ, thậm chí còn phải nằm gai nếm mật. Chúng nó bảo chổng đít là chổng đít, ăn cứt là ăn cứt, chúng nó mới bố thí cho vài cái bánh kiến thức về tu luyện, về luyện đan, trận pháp, tăng trưởng tu vi mà học.

Còn ở Trái Đất, dưới thời đại công nghệ 5G, 8D, mọi kiến thức để trở nên giàu có hơn, đẹp trai hơn, tài giỏi hơn dường như đều được chia sẻ miễn phí trên mạng internet, nhưng hắn chả bao giờ chịu học. Suốt ngày cứ cắm đầu vào mấy bộ tiểu thuyết, truyện tranh nhảm lòn. Mê mẩn mấy tình tiết nghịch lý ngu độn, như nam chính phế vật vẫn có gái đẹp yêu thầm, hoặc nam chính làm lại cuộc mà đéo bao giờ học để tăng thêm kiến thức, suy nghĩ khác đi, suy nghĩ rộng rãi hơn, mà toàn dựa vào ngòi bút của tác giả vẽ, tác giả vẽ cho cái hệ thống bá đạo, tác giả vẽ cho một cái bí cảnh có đồ tốt để bản thân lụm, tác giả vẽ cho cái tình huống để bản thân trổ tài, khỏe mẽ, và tác giả vẽ cho bọn nhân vật phụ cứ như mấy đứa diễn viên đất sét, suốt ngày cứ kiếm nam chính để gây chuyện hoặc luôn ngồi ở một chỗ chờ đợi nam chính tìm đến, mà không bao giờ tự có ý thức riêng như là hôm nay phải làm cái gì, có nên đến nhà ngoại thăm cháu trai không, mai ta làm gì đây, hay là đi tu luyện nâng cao cảnh giới, tạo ra công pháp mới, hoặc xây dựng âm mưu này nọ để thống trị thế gian, trả thù kẻ địch, nghĩ tới một tương lai tương sáng hơn cho gia tộc.

Cuộc sống đời thực hắn chả lo, cứ mãi chăm lo hít hà vài ba cái khí “ảo tưởng” do truyện tạo ra, để rồi cứ như thằng nghiện, dù biết truyện là ảo mà vẫn cứ đâm đầu đọc cho phí thời gian của cuộc đời. Đã thế còn đọc những bộ truyện na ná nhau về khởi đầu, diễn biến, kết truyện, như là cứ đọc đi đọc lại duy nhất một bộ truyện vậy.

Người ta mất 5 tiếng đồng hồ cực khổ để làm ra 100 nghìn, lại còn học hỏi được kiến thức công việc, kiến thức giao tiếp, phát triển mối quan hệ ngoại giao, nhìn được nhiều bộ mặt tốt xấu của con người, về thái độ, hành vi. Còn mình cũng mất 5 tiếng cực khổ để đọc chữ, nhưng là 5 tiếng để đọc cho phê pha cái đầu óc vì tình tiết đó cuốn quá, hay quá, main đã sắp trổ tài, được gái đẹp yêu thích, sắp đến đoạn chịch gái rồi, hahaha,… trong khi nó chả mang lại lợi ích hay ứng dụng được vào thực tế.

“Kiến thức” rõ ràng luôn là một thứ rất dễ học, dễ có được, chỉ là bản thân liệu có muốn học hay không muốn học. Nếu muốn học, người rồi sẽ tìm mọi cách để học, vì ngay cả kẻ tàn tật tay chân tìm mọi cách để dùng miệng vẽ ra một bức tranh. Còn nếu không muốn học, vĩnh viễn luôn biện họ lý do.

Haizz…

Bất quá cuối cùng khi nghĩ lại, hắn cũng cảm thấy đây có lẽ là sứ mệnh trời ban cho hắn ở kiếp trước. Vì nếu đéo có mấy thằng ngu như hắn, thì việc làm tốt, lương cao trên đời đã bị hắn chiếm lấy, gái đẹp trên đời đã bị hắn đựu nát, nhiều đứa giỏi hơn vẫn phải trở thành nhân viên của hắn, nghe hắn suốt ngày chửi rủa.

Nó cũng là lý do duy nhất giải thích cho vì sao trong đầu hắn và rất rất nhiều người mặc dù vẫn luôn biết rằng : bản thân đừng nên phí phạm thời gian vào chơi game, đọc truyện nữa, sống thực tế đi, nhưng chỉ chốc lát vài giây sau thì tay, chân, mắt vẫn cứ tiếp tục đọc truyện, chơi game. Não bộ thì luôn mồm an ủi là “có sao đâu, mình vẫn có công việc ổn định, có bạn gái mà. Làm như con trâu điên, chết cũng có mang tiền đi được đâu. Phải vừa học vừa chơi, cuộc sống mới có ý nghĩa chứ, ứ ừ, ứ ừ”. Và rồi khi khó khăn thật sự xảy đến, bản thân mới khóc lóc, kêu gào tự trách, phải chi lúc đó chăm học, lương tháng 100 triệu thì mình đã gom đủ 10 tỷ đưa mẹ qua Mỹ chữa bệnh ung thư rồi. Phải chi mình có nhà riêng, cho vợ con vui vẻ sống ở đó thì họ đã không chết trong cái chung cư bị cháy đó.

Cho nên ở kiếp này, hắn tuyệt đối sẽ không để bản thân lặp lại sai lầm như vậy, nhất là khi hắn đã có hệ thống trong tay. Hắn sẽ chơi nát cái thế giới này để bù đắp cho cái vận mệnh chó đẻ ở kiếp trước của hắn.

Nếu sống và chiến thắng, hắn sẽ rất vui.

Còn nếu chết và thất bại, thì dù hắn có cay đắng, nuối tiếc, hắn cũng đành chịu, còn hơn là quay về vận mệnh suốt ngày đọc truyện, chơi game như lúc trước.

Đời người có mấy khi được nhiệt huyết muốn điên cuồng như thế này đâu, nên hắn rất quý trọng!

Bạn đang đọc Xuyên Đến Dị Giới - Tâm Ta Dần Thối Nát sáng tác bởi nhatbanhan208

Truyện Xuyên Đến Dị Giới - Tâm Ta Dần Thối Nát tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhatbanhan208
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.