Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điểm Đột Phá

Tiểu thuyết gốc · 1546 chữ

“Bình tĩnh nào. Nên nhớ là mày có một cái hệ thống vàng, nó chính là vũ khí duy nhất để mày sinh tồn ở thế giới này khi mà mọi thứ đều đang quá to lớn và chống lại mày”.

“Đm, nhưng thực tế thì nó như lòn, có giúp được gì cho tao đâu. Ấy, ấy, khoan, khoan đã. Hình như tao đã quên điều gì đó quan trọng. Không, là tao đã sai mới đúng”.

“Cốt lõi của hệ thống này là nằm ở tư duy, trình độ thông hiểu của não bộ. Nên cơ bản nó vốn dĩ chưa bao giờ phế, mà chỉ là do tao phế, não nghĩ không ra mà thôi”.

“Ngẫm lại tình huống lúc tao bắt đầu tu luyện. Người người đều nói tu luyện không phải chuyện dễ dàng, dù là thiên tài thông minh tuyệt đỉnh vẫn phải cần vài ngày mới thông hiểu nội thể, vận chuyển linh khí chảy xuôi trong kinh mạch, rồi bồi dưỡng thân thể, phát triển tu vi. Nhưng tao lại làm được điều này rất trôi chảy, cứ như ăn cơm uống nước, hay là làm một việc rất quen thuộc vậy”.

“Đây tuyệt đối không phải do tao thông minh hơn người. Vì tao tự biết não tao cũng chỉ bé như kiến, chẳng qua là có kinh nghiệm trong một số việc nhờ đọc sách nhiều. Khi đó tao đã cho rằng nó là một buff ngầm của người xuyên không nên ngu ngốc giản lược, nhưng giờ nghĩ lại, đúng ra là tao đã không nghĩ đến một khả năng”.

“Sự truyền tống thông tin trực tiếp từ hệ thống vào não bộ chính là khiến cho thứ đó trở thành thứ tao đã nắm chắc. Vậy ngược lại, nếu tao thông hiểu một kiến thức nào đó in vào não, do sự biến chất liên kết giữa não và hệ thống, thì rất có khả năng điều đó có lẽ cũng được tính là tao đã nắm chắc nó !”.

“Mà đối với thứ tao đã nắm chắc, khi sử dụng hệ thống trong những việc liên quan, số điểm giá trị sẽ mất rất ít, thậm chí là free. Đồng thời nếu tao kết hợp với quá trình suy diễn, tập luyện trong chức năng “mô phỏng” của hệ thống, thì tao chắc chắn sẽ đạt được rất nhiều thành tựu phi thường như vừa bật chế độ hack vậy”.

“Hè hè, nếu đúng như những gì tao đang nghĩ thì Tàng Thư Các vốn luôn mở rộng giành cho hoàng thân quốc thích, trong đó có vô vàng bí tịch luyện đan, luyện võ, tu khí, trận pháp, và vân vân mây mây các thứ, sẽ là nơi đặt cược cuối cùng của tao”.

“Nhưng mà trước tiên vẫn cứ thử nghiệm lại đã”.

Hựu Sinh liền rời ghế, trong đầu nhanh chóng nhớ lại một cách thức vận dụng bắn cung, bắn cùng một lúc năm mũi tên cùng trúng một mục tiêu rất hay.

Yêu cầu cơ bản để làm được điều này là người cầm cung phải đủ sức lực; biết cảm nhận độ nặng nhẹ của gió, của mũi tên; biết truyền lực vào 5 mũi tên một cách không đồng đều để các mũi tên khi bay ra đều đủ sức để chạm đến mục tiêu; và cốt lõi nhất chính là quá trình tập luyện để hoàn thiện cách bắn này.

Hựu Sinh cúi người xuống, hắn nhặt lên 3 viên đất nhỏ, sau đó nhắm tầm mắt vào một điểm trên mặt đất phía trước, với dụng ý là thực hiện việc tương tự như bắn 5 mũi tên, ném 3 viên đất nhỏ về phía trước nhưng với điều kiện khó hơn là viên đất thứ nhất rơi xuống trước, viên đất thứ hai rơi lên trên, đáp lên viên đất thứ nhất, cuối cùng là viên đất thứ ba rơi lên trên viên đất thứ hai.

Về sức lực và khoảng cách mục tiêu: hắn kiểm soát được.

Về cảm nhận độ nặng nhẹ của ba viên đất và lực cản-đẩy của gió: hắn biết cách để cảm nhận, còn thành thục hay không thì đây chính là ý nghĩa của cuộc thử nghiệm.

Cuối cùng, về truyền lực và quá trình tập luyện: đây cũng là ý nghĩa của cuộc thử nghiệm.

Hiu !

Không chần chừ, Hựu Sinh liền ném ba viên đất về phía trước.

Ba viên đất “hiu” một tiếng, sau đó cả ba viên đều đáp xuống cùng một chỗ rồi trồng lên nhau, tạo nên một khoảnh khắc mặc dù ngắn ngủi, chỉ chớp mắt là lại ngã thành ba viên rời rạc ở ba nơi, nhưng lại khiến Hựu Sinh nhếch mép cười tà.

Tiếp sau đó, hắn lại nhặt lên một chiếc lá khô, thân thể nghiêm rập, đôi mắt tĩnh lặng, rồi chỉ trong chốc lát liền phóng chiếc lá ra. Chiếc lá bay đi một đoạn nhỏ thì chia 5, xẻ 7, rơi rụng xuống đất.

Hắn không khỏi như kẻ điên dại trong lòng.

“Ôi trời, thế này thì chúng mày xong với bố rồi nhé, he he he he !!!”

Thử nghiệm của hắn đã kết thúc trong thành công mỹ mãn.

Quả thật, có lẽ nhờ sự kết nối với hệ thống mà não của hắn giờ đã giống như một cái CPU của máy tính. Chỉ cần nạp thông tin, kiến thức, cho nó biết nó cần làm cái gì, là những sợi neuron trong não sẽ lập tức tính toán chính xác mọi thứ, khiến hắn giờ đây hoàn hảo như một thần đồng, vừa học đã thông thạo mọi sự.

Đây chính là lời giải thích hợp lý nhất cho khả năng tu luyện nhanh, học tập nhanh của hắn, và đồng thời cũng là một cánh cửa SINH đầy to lớn vừa xuất hiện ngay trước mắt hắn.

Với cánh cửa SINH to lớn này, nó không chỉ cho hắn một cơ hội mười mươi thoát khỏi tình cảnh bế tắc hiện tại, mà còn cho hắn cả một khung trời mới để hắn tìm hiểu và sử dụng lại hệ thống sao cho hợp lý. Vì dẫu sao thì trước nay hệ thống vẫn luôn là một dấu chấm hỏi, nó không giới thiệu bản thân quá nhiều với hắn, mà hắn phải là người tự tìm ra đáp án về nó. Cho nên với một kẻ có đầu óc bình thường như hắn, có sự sai lầm trong hiểu biết, hoặc đi sai hướng hiểu về nó là một chuyện tất yếu không thể tránh khỏi.

Chỉ cần hắn đừng ngu quá là được.

Hựu Sinh lập tức quay người nhìn Khuynh Ca và Oản Oản. Cả hai cô bé vẫn là ngây thơ, xinh đẹp, mà thuần khiết như vậy, đưa đôi mắt tròn đẹp nhìn lại hắn. Mặc dù hai cô bé đều thấy hắn vừa ra làm hành động gì, nhưng vì cả hai đều chỉ là “cô bé”, hoàn toàn chưa nhận thức được hai hành động hắn làm là rất tài giỏi, xuất sắc, cần phải kinh ngạc, nên biểu cảm của cả hai chỉ như là “ngươi muốn gì, có chuyện gì sao”.

Hắn không khỏi cười nhẹ mà thở phào trong lòng.

“Đù má, may quá. Tý nữa là mình trở thành súc sinh rồi, nhìn hai em ấy dễ thương như thế mà mình lại muốn ấu dâm, đúng mắc dạy”.

“Mà cũng chịu thôi, khi con người rơi vào bế tắc của sự hèn yếu, bất lực, thì cái lòn gì bệnh hoạn nhất nó cũng nghĩ ra được và thực sự sẽ làm. Nhưng còn như lúc này, khi đã đủ an toàn, thoải mái và tự tin, thì thứ duy nhất mình nghĩ đến chỉ là một tương lai tốt đẹp”.

“Gái đẹp đương nhiên mình muốn. Nhưng mà mình muốn các em ấy phải tự động và khao khát được bú cu của mình, tự nguyện dang rộng đôi chân ngọc ra cho mình đẩy. Đó mới là hình mẫu của một người đàn ông thành đạt chân chính mình hướng đến. Chứ dăm ba thằng chỉ biết lợi dụng, hiếp dâm, thì ối dồi ôi, còn tệ hệ cả súc vật !”.

“Làm người chả ai làm thế bao giờ”.

Ánh mắt hắn nhìn về tiểu tỷ Oản Oản, một cô bé có làn da trắng tuyết, mái tóc đen tuyền, đôi mắt to tròn, màu lam ngọc di truyền từ mẹ, một đôi môi nhỏ, đỏ hồng, ươn ướt, mà nếu là một thiếu nữ thì thật mị hoặc lòng người làm sao.

Rồi hắn lại nhìn qua Khuynh Ca, một cô bé có mái tóc hồng nhạt, đôi môi nhỏ, đỏ, chúm chím còn nhai bánh, một đôi mắt sắc tím long lanh, pha thêm một nốt ruồi nhỏ bên dưới mí mắt trái, thật khiến người không khỏi hình dung ra một tuyệt đại mỹ nhân sắc nước hương trời đầy gợi tình trong tương lai.

Hắn... lắc đầu thanh tịnh, nhanh chóng rời đi chỗ khác để chờ tiết học chiều.

Thời gian thấm thoát trôi nhanh…

Bạn đang đọc Xuyên Đến Dị Giới - Tâm Ta Dần Thối Nát sáng tác bởi nhatbanhan208
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhatbanhan208
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.