Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

LY KỲ

Phiên bản Dịch · 1422 chữ

CHƯƠNG 5: LY KỲ

Edit: Lan Anh

Sau một đêm điều tra, Diệp Bân và Trương Lam hầu như không chợp mắt, thẳng đến khi trời sáng, hai người mới ghé vào bàn làm việc nghỉ ngơi một chút.

“Diệp đội trưởng! Diệp đội trưởng!”

Một đạo thanh âm vang lên, đánh gãy giấc ngủ của Diệp Bân và Trương Lam, hai người gian nan mở mắt, vẻ mặt mệt mỏi, ngẩng đầu lên thì thấy sắc mặt hoảng loạn của Trần Huy.

“Trần Huy? Làm sao? Sao trông cậu hoang mang vậy, có việc gấp hả?” Diệp Bân tay vịn trán, miệng ngáp một cái, nhìn qua rất mệt mỏi.

“Diệp đội trưởng! Không tốt rồi! Xảy ra chuyện lớn, bạn học của thanh niên bị mất tích kia, đêm qua trốn ra khỏi nhà, sáng sớm hôm nay có người phát hiện ra thi thể của hắn, ở trong cái công viên bỏ hoang nằm ngoài ngoại thành.”

“Cậu nói cái gì?!” Mặt Diệp Bân vốn còn đang ủ rũ, nay cả người ngốc luôn tại chỗ.

Cùng lúc đó, Trương Lam ngồi bên cạnh cũng trực tiếp đứng lên, vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn Trần Huy.

“Hiện tại cảnh sát ở phụ cận đã đến hiện trường vụ án, Diệp đội trưởng, chúng ta cũng nhanh xuất phát đi!” Trần Huy không có đưa ra lời giải thích, thúc giục hai người nhanh chóng xuất phát.

Diệp Bân cùng Trương Lam gật đầu, hai người không chần chờ thêm giây nào, phủ thêm một lớp áo khoác, chạy như bay đi theo Trần Huy đến hiện trường vụ án.

“Đứa nhỏ này rời khỏi nhà khi nào?”

Đến trước hiện trường vụ án, Diệp Bân dò hỏi Trần Huy.

“Theo lời kể của cha mẹ người bị nạn, tựa hồ là 11 giờ đêm qua, cha mẹ của đứa nhỏ này nghe được tiếng đóng cửa, lúc sau mới phát hiện là hắn đã rời khỏi nhà, hai người vội vàng đuổi theo nhưng không tìm được tung tích của hắn, thẳng đến sáng ngày hôm nay, có một vị tài xế đi từ đường cao tốc đi ngang qua đây, mới ngoài ý muốn thấy được thi thể của hắn.”

Trần Huy trần thuật lại rất kỹ càng tỉ mỉ, nhưng sau khi nghe xong thì Diệp Bân lại nhíu mày.

“Biết được thời gian tử vong không?”

“Còn chưa xác định được, nhân viên pháp y cũng đang trên đường đi tới đây.”

“Ân.” Diệp Bân gật đầu, không tiếp tục mở miệng, mà một tay sờ cằm, bắt đầu trầm tư.

Công viên bỏ hoang này nằm ở ngoại thành, cách cục cảnh sát cũng cả một chặng đường, đến đây mất khoảng 40 phút, bọn họ nghe tin là chạy đến ngay.

Khi họ vừa xuống xe thì thấy trước cổng công viên, cảnh sát đã kéo giới tuyến, mà ở bên trong đã có không ít cảnh sát.

“Diệp đội trưởng!”

“Diệp đội trưởng!”

Sau khi thấy Diệp Bân xuất hiện, nhóm cảnh sát đều cung kính hướng Diệp Bân chào hỏi.

Diệp Bân gật đầu, đi thẳng vào công viên trò chơi.

Nhìn trái nhìn phải, hắn không có nhìn thấy thi thể, mà chỉ thấy cha mẹ của đứa nhỏ, đang nửa ngồi nửa quỳ khóc ở phía trước đu quay.

“Thi thể được đưa đi rồi sao?” Diệp Bân hỏi một cảnh sát trong đó.

Cảnh sát kia ngẩng đầu, ý bảo nhìn lên phía trên đu quay.

Diệp Bân được vị cảnh sát kia chỉ, chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó khuôn mặt Diệp Bân nháy mắt trở nên ngưng trọng.

Ở chỗ buồng quay cao nhất, có một khối thi thể bị giắt trên đó, cổ thi thể đó, không ai khác là đứa nhỏ kia.

“Sao lại không đem thi thể xuống?” Trương Lam cũng nhìn thấy, sau đó nghiêm khắc hỏi vị cảnh sát đó.

Hắn chỉ biết lộ ra nét mặt bất đắc dĩ nói, “Không phải là chúng tôi không đưa xuống! Mà cái đu quay này đã lâu không còn dùng được, căn bản không có cách nào làm cho nó hoạt động được.”

Trên thực tế, khi vừa mới phát hiện cái thi thể, có cảnh sát muốn khởi động cái đu quay này, đưa các khoang ngồi chuyển xuống, nhưng sau khi thử kiểm tra thì mới phát hiện, cần điều khiển của cái đu quay đã sớm bị hư, hoàn toàn không dùng được.

“Vậy còn lối thoát hiểm đâu?” Diệp Bân hỏi.

“Lối thoát hiểm đã bị hỏng rồi, không thể đi lên được.” Vị cảnh sát kia cười khổ, tất cả các phương thức để đi lên đó đều bị hỏng nặng.

“Vậy, thi thể kia làm sao ở trên đó được?” Trương Lam nói, trong lòng tràn ngập nghi vấn.

Vị cảnh sát này không biết làm sao, chỉ có thể lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Gọi cho đội cứu hộ chưa?”

“Đã gọi, hẳn là họ cũng sắp tới rồi.” Khi Diệp Bân đang nói chuyện với cảnh sát, thì đội cứu hộ cũng vừa tới.

Cuối cùng, đội cứu hộ đưa chiếc thang quay lên đến đỉnh của đu quay, mới có thể đem thi thể của đứa nhỏ xuống.

Sau khi Diệp Bân kiểm tra thi thể, rồi cùng với đội pháp y tiến hành xem xét.

“Người này tử vong vào 12 giờ đêm qua.” Sau khi trải qua giám định của pháp y, cuối cùng suy đoán ra thời gian tử vong vào khoảng 12 giờ đêm qua.

Diệp Bân gật gật đầu, chính mình kiểm tra sơ qua thi thể, cũng có đáp án tương tự như bên pháp y.

“Còn nguyên nhân tử vong?”

“Nguyên nhân tử vong, không phát hiện thấy ngoại thương trên thi thể, chỉ có vết bầm trên cổ, còn phải đem về để kiểm tra cẩn thận hơn.”

“Ân.” Diệp Bân gật gật đầu.“Trước đem thi thể đi tiến hành giám định.”

“Vâng.”

Cuối cùng, thi thể được nhân viên bên pháp y mang đi kiểm tra, Diệp Bân thì tiến đến hỏi thăm cha mẹ của đứa bé.

“Ngài có ổn không, đối với sự việc này, tôi có mấy vấn đề muốn hỏi ngài.”

“Aiz...” Người cha thở dài, vốn bề ngoài cũng còn khá trẻ, nhưng sau một đêm, tựa hồ già đi rất nhiều. “Anh hỏi đi.”

“Đêm hôm qua, con của anh rời khỏi nhà lúc nào?”

“Khoảng chừng 11 giờ đêm, tôi với mẹ nó vừa mới định đi ngủ, thì nghe được tiếng đóng cửa, sau đó tôi vội vàng chạy lên phòng con, thì phát hiện nó không có ở trong phòng, tôi với mẹ nó liền chạy đi tìm nhưng không thấy tung tích nó đâu cả, thẳng đến sáng sớm ngày hôm nay...” Nói tới đây, thanh âm của ông như nghẹn lại.

“Xin nén bi thương.” Diệp Bân nhẹ giọng mở miệng, lúc sau cũng không hỏi thêm vấn đề gì nữa.

“11 giờ rời khỏi nhà, 12 giờ là thời điểm tử vong, thời gian khoảng 1 tiếng, từ nhà của đứa bé đó đến đây, còn đem treo thi thể lên trên đu quay, chuyện như vậy, con người có thể làm được sao?” Trương Lam đứng bên cạnh Diệp Bân nhẹ giọng nói.

Đối với lời nói của Trương Lam, Diệp Bân cũng nhất trí. Đứa nhỏ chết ở cái công viên trò chơi này, cho dù đi đường ngắn nhất, cũng mất hết một tiếng rưỡi, lúc sau lại giết người, đem treo ở trên đỉnh đu quay, thời gian đi lên trên đó, tính thế nào cũng không đúng.

“Aiz...” Diệp Bân thở dài một hơi, những năm gần đây, chính mình gặp không ít các vụ án lớn lớn bé bé, nhưng từ khi chuyến xe ‘tuyến 18’ này bắt đầu, lại gặp liên tiếp các việc ly kỳ, làm cả người Diệp Bân lâm vào mê mang.

“Diệp đội trưởng, bây giờ mình nên làm gì nữa?” Trần Huy còn cảm thấy mê mang hơn cả Diệp Bân, lúc này chỉ có thể hỏi anh.

Diệp Bân nhìn cái đu quay một cái, trầm tư hồi lâu, sau đó nhớ tới ngày hôm qua mình vẫn luôn tìm cái người đăng đoạn video về chiếc xe buýt kia.

“Chờ kết quả bên đội pháp y, hiện tại chúng ta cần đi gặp một người.”

Bạn đang đọc 18 Lộ Tuyến Xe Buýt (Dịch Bàn Tơ Động) của Ngưu Lại Lại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.