Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

NGOÀI Ý MUỐN

Phiên bản Dịch · 1438 chữ

CHƯƠNG 6: NGOÀI Ý MUỐN

Edit: Lan Anh

Đối với án kiện này Diệp Bân thật không có đường nào xoay sở, anh muốn tìm điểm đột phá, mang theo Trần Huy cùng Trương Lam hai người, đi đến công ty của Lưu Gia Hưng, người đã đăng đoạn video về chiếc xe buýt kia.

Suốt cả quãng đường trằn trọc về cái chết của đứa bé, bọn họ cũng đã đến nơi.

“Công ty này cũng thật bí ẩn a!” Nhìn cái công ty cũ nát nằm trên con đường này, Trương Lam có chút cảm khái nói.

“Đúng vậy! Thật sự quá khó tìm.” Trần Huy cũng cười khổ, nguyên bản là ba người đã sớm đến đây, nhưng vì tìm cái công ty này mà tốn không ít thời gian.

“Chúng ta đi vào thôi.” Diệp Bân mở miệng, ba người cùng nhau tiến vào.

Tuy rằng công ty này bên ngoài nhìn cũ nát, đi vào bên trong, tuy là hơi xuống cấp nhưng cũng không tệ như bọn họ tưởng tượng.

Sau khi dò hỏi một phen, họ cũng đã tìm được người đăng đoạn video kia, Lưu Gia Hưng.

“Nga! Nguyên lai ngày hôm qua người gọi điện thoại là mấy người! Thật sự xin lỗi, bây giờ gọi điện thoại lừa đảo thật sự là quá nhiều, tôi còn tưởng rằng mấy người là kẻ lừa đảo đó.” Lưu Gia Hưng bận một bộ tây trang gọn gàng, vóc dáng không cao lắm, đeo một cặp mắt kính khiến cho người khác cảm thấy anh ta là thành phần tri thức.

“Không có việc gì.” Diệp Bân bình đạm mở miệng.

“Mấy anh tìm tôi là vì giao lộ u linh đúng không?” Lưu Gia Hưng đã biết được mục đích của bọn họ, vì có quan hệ với chuyện chuyến xe ‘tuyến 18’, Lưu Gia Hưng liền đi thẳng vào vấn đề.

Diệp Bân gật gật đầu, “Chúng tôi muốn biết, mấy người quay đoạn video đó, rốt cuộc là thật hay là giả, nếu là thật, thì mấy người quay từ khi nào, ở chỗ nào?”

“Aiz...”Sau khi nghe được câu hỏi của Diệp Bân, Lưu Gia Hưng không có trả lời, mà là sâu kín thở dài.

“Tại sao anh lại thở dài?” Trương Lam nghi hoặc mở miệng, không hiểu hỏi, vì sao đột nhiên đối phương lại thở dài.

“Mấy anh cảnh sát, thật không dám giấu diếm, đoạn video kia, thật ra không phải do tôi quay, mà là bạn của tôi quay.”

“Bạn anh? Vậy người đó giờ ở đâu?” Trương Lam hỏi.

“Hắn...” Nói tới đây, Lưu Gia Hưng cúi đầu, sắc mặt hơi trầm trọng, thật lâu sau mới mở miệng lần nữa, “Hai năm trước, hắn chết rồi.”

Nghe được câu trả lời của Lưu Gia Hưng, cả ba người Diệp Bân đều sửng sốt.

“Chết? Tại sao chết?” Trương Lam nôn nóng truy vấn.

“Vì cái đoạn video mà mấy anh đang hỏi.” Lưu Gia Hưng ngẩng đầu nhìn về phía ba người.

“Anh đang nói là cái đoạn video kỳ quái kia? Có ý gì?” Lúc này lại là Trần Huy mở miệng.

“Aiz...” Lưu Gia Hưng lại lần nữa thở dài, sau đó mới chậm rãi tường thuật.

“Đó là vào một đêm của hai năm trước, tôi cùng người bạn lái xe ra ngoài chơi, ngày đó chơi xong cũng đã khuya, tới khoảng 11 giờ đêm, chúng tôi mới ra khỏi quán bar, sau khi ra khỏi quán bar, bởi vì uống quá nhiều rượu cho nên chúng tôi định tìm khách sạn ngủ lại.” Đột nhiên sắc mặt Lưu Gia Hưng trầm trọng lên.

“Trong lúc đi đến khách sạn, chúng tôi đi ngang qua một cái trạm công cộng, cái trạm đó giống như bỏ hoang đã lâu rồi, ở bên cạnh trạm còn có một cây đèn đường, cái đèn đường đó cũng rất cũ, tôi còn nhớ rất rõ, lúc ấy bằng hữu của tôi còn nói, vì sao cái đèn đường kia cứ lúc sáng lúc tối, nhìn thật ngứa mắt, sau đó hắn liền đi tới chỗ cái trạm công cộng đó.”

“Lúc sau tôi thấy trong tay hắn cầm một bình rượu, hắn liền cầm bình rượu ném vào bóng đèn, cái đèn lập tức bị bể.” Lưu Gia Hưng nói chuyện thở gấp.

“Sau đó hắn quay lại chỗ tôi, rồi định đi về phía khách sạn, mà khi chúng tôi vừa cất bước thì bỗng nhiên nghe tiếng cửa xe mở ra, chúng tôi liền quay đầu lại, thì thấy ở cái trạm công cộng đó, không biết có một chiếc xe buýt đứng đó từ khi nào.” Lưu Gia Hưng vừa nói, vừa ở một bên không ngừng thở dốc, nhìn qua thập phần khẩn trương.

“Chiếc xe buýt đó, rất cũ, mấy tấm kính ở chỗ cửa sổ xe hầu như đều bị bể hết, toàn thân chiếc xe thì bị rỉ sét, tôi còn nhớ rõ, đáng sợ nhất là ở trên mặt kính của chỗ tài xế, có mấy cái dấu tay máu.”

Nghe Lưu Gia Hưng kể lại, bọn Diệp Bân cảm giác phía sau lưng có chút lạnh, một cỗ hàn ý đang không ngừng tìm cách xâm nhập vào cơ thể.

“Bằng hữu của tôi cũng thấy, men say cũng biến mất không ít, sau đó hắn móc di động ra quay lại chiếc xe buýt kia, hắn chưa quay được bao nhiêu thì cái bóng đèn bị đập vỡ ban nãy, lại một lần nữa sáng lên, lúc sáng lúc tối.”

Nói đến đây, thân mình của Lưu Gia Hưng bắt đầu phát run, trên trán mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra.

“Anh không sao chứ.” Diệp Bân quan tâm hỏi, bởi vì nhìn bộ dáng hiện tại của Lưu Gia Hưng có chút không thích hợp.

“Không có việc gì.” Lưu Gia Hưng lau mồ hôi trên trán, tiếp tục kể.

“Khi cái bóng đèn đó sáng trở lại, thì ngay trạm công cộng đó bỗng xuất hiện một bóng người, mà người kia chậm rãi quay đầu lại, lộ ra một khuôn mặt thập phần quỷ dị cười với chúng tôi, tiếp theo, tiếp theo...” Lưu Gia Hưng há miệng thở hổn hển, trên trán mồ hôi lạnh không ngừng chảy, sau đó đột nhiên la lên.

“Quỷ! Có quỷ! Có quỷ! Có quỷ a! Cứu mạng! Cứu mạng! Tôi không đi! Tôi không đi!” Lưu Gia đứng lên, hai tay ôm đầu, lớn tiếng kêu cứu.

“Này! Anh không sao chứ!” Ba người Diệp Bân thấy thế, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Diệp Bân tiến lên một bước, trực tiếp giữ chặt Lưu Gia Hưng, mà giờ phút này bộ mặt của anh ta vô cùng dữ tợn, không ngừng la hét, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm.

“Không! Tôi không đi! Tôi không đi!”

“Lưu Gia Hưng! Lưu Gia Hưng!” Diệp Bân gọi tên của anh ta, nhưng bây giờ anh ta đang lâm vào trạng thái điên cuồng, căn bản không nghe được gì.

Một lát sau, cơ thể Lưu Gia Hưng đột nhiên run rẩy.

“Này! Này!” Diệp Bân nhìn Lưu Gia Hưng, lớn tiếng kêu.

“Tôi không đi! Tôi không đi! Tôi....” Lưu Gia Hưng đột nhiên hét lên, vừa kêu vài tiếng, thân thể đột nhiên mất trọng tâm, ngã vào người Diệp Bân.

“Này!”

Nhìn Lưu Gia Hưng ngã vào người mình, Diệp Bân ý thức được sự tình không ổn, vội kêu Trần Huy với Trương Lam, “Mau kêu xe cứu thương!”

Trần Huy với Trương Lam đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức móc di động ra, gọi điện cho bên cưu thương.

Xe cứu thương cũng đến rất nhanh, nhưng Lưu Gia Hưng còn chưa kịp nâng lên xe, thì bác sĩ tuyên bố tử vong, “Nguyên nhân tử vong, chết do bị đứng tim.”

Nhìn Lưu Gia Hưng bị nâng lên xe cứu thương, ba người Diệp Bân ngây ngẩn cả người, ai cũng không nghĩ đến, anh ta vậy mà chết ngay trước mặt ba người họ. Quan trọng nhất là, dựa theo lời bác sĩ thì anh ta không có bệnh chứng gì trong người, tử vong đúng là điều ngoài ý muốn, bởi vì hưng phấn quá độ nên bị đứng tim.

Tuy rằng bác sĩ đã cho câu trả lời về nguyên nhân tử vong, nhưng họ lại là người minh bạch nhất, Lưu Gia Hưng chết, không phải là ‘Ngoài ý muốn’ đơn giản như vậy.

Bạn đang đọc 18 Lộ Tuyến Xe Buýt (Dịch Bàn Tơ Động) của Ngưu Lại Lại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.