Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TRÙNG HỢP

Phiên bản Dịch · 1460 chữ

CHƯƠNG 2: TRÙNG HỢP

Edit: Lan Anh

“Ta nói này Trương Lam, chuyện ma của ông có chút dọa người a! Nói cứ như thật!” Vị cảnh sát không mê tín dẫn đầu đánh vỡ sự xấu hổ, hướng Trương Lam cười trừ vài cái.

“Tiểu Lưu, tôi biết ông không mê tín, nhưng mà tôi không có nói giỡn, không tin thì mấy người lên công ty đó điều tra một chút.” Trương Lam nghiêm túc nói, không có dáng vẻ đùa giỡn chút nào.

“Lam béo, thật hay giả vậy?! Ông đừng làm tôi sợ, người đã chết, mà còn lái xe trong 5 năm nay, này... này con mẹ nó không phải chuyện ma thì là chuyện gì a!” Vị cảnh sát cao gầy cũng cười trừ, nhưng nụ cười có chút gượng ép, hiển nhiên là bị câu chuyện của Trương Lam dọa sợ rồi.

“Tôi thật sự không có nói giỡn, mấy người nhìn tôi giống nói giỡn lắm sao?” Trương Lam biểu hiện thập phần nghiêm túc, nhìn qua không giống như đang nói đùa.

“Diệp đội trưởng, anh nói gì đi, Lam béo này nói quá lên rồi phải không?!” cảnh sát cao gầy nhìn về phía Diệp Bân.

Giờ phút này, Diệp Bân vẫn còn đang lâm vào trầm tư, từ đầu đến cuối không hề mở miệng.

Hồi lâu sau, Diệp Bân ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng về phía Trương Lam, “Lam ca, những điều anh nói đều là thật?” Diệp Bân biểu hiện vô cùng bình tĩnh cùng nghiêm túc, đối với lời nói của Trương Lam cũng là bán tín bán nghi.

Trương Lam nhìn Diệp Bân, hơi hơi gật đầu, “Diệp đội trưởng, tuy rằng Lam béo tôi có hay nói giỡn, nhưng những lời tôi vừa nói, tôi đảm bào là không có nói giỡn, tất cả đều là sự thật!” Trương Lam nói xong còn giơ ba ngón tay phải lên, bảo đảm lời nói của mình là thật.

Nhìn đến cử chỉ của Trương Lam, mọi người đều minh bạch, Trương Lam đích thực không có nói giỡn, rốt cuộc trong tình huống này, mọi người không cảm thấy Trương Lam dám nói giỡn với Diệp Bân.

“Lam ca, Trần Huy, chúng ta đến công ty quản lý giao thông công cộng.” Diệp Bân không xem tiếp video theo dõi, mà trực tiếp đứng lên, mang theo Trương Lam cùng Trần Huy đi đến công ty quản lý giao thông công cộng.

Công ty đó cách cục cảnh sát cũng không xa, ba người lái xe đến đó cũng không đến nửa tiếng.

Sau khi đi vào công ty, Diệp Bân xuất trình thẻ cảnh sát, một lát sau có người ra tiếp đón ba người Diệp Bân.

“Chuyến xe buýt ‘tuyến 18’?”

Vừa gặp người, Diệp Bân liền hỏi về sự việc của chuyến xe buýt ‘tuyến 18’.

Người tiếp đãi Diệp Bân nghe câu hỏi, trên mặt tràn ngập nghi hoặc.

“Có phải các vị muốn điều tra về việc nam thanh niên bị mất tích kia?” Việc thanh niên kia bị mất tích, đã sớm truyền ra khắp internet, cho nên người tiếp đãi nghĩ rằng Diệp Bân vì muốn điều tra chuyện này nên mới đến đây.

“Đúng vậy.”

Diệp Bân gật gật đầu, trên thực tế, lần này đến đây để điều tra chiếc xe buýt bí ẩn đó, cũng là vì đi tìm thanh niên bị mất tích kia.

“Được, mọi người chờ một lát.” Người tiếp đãi đứng dậy, đi lấy một ít hồ sơ, sau đó đưa tới trước mặt ba người Diệp Bân, “Hồ sơ này, liên quan đến chuyến xe buýt đó.”

Nhìn qua thì thấy túi văn kiện đã hơi cũ kĩ, sau khi phủi đi tro bụi dính bên trên, thì phát hiện văn kiện này có lẽ chưa từng được mở ra.

Diệp Bân tiếp nhận túi văn kiện, nói cảm ơn, sau đó trực tiếp mở văn kiện ra xem.

Ở trong túi có một xấp tài liệu, Diệp Bân lấy ra, cùng với Trương Lam và Trần Huy cùng nhau xem xét.

Ở trong tài liệu có ghi rõ các chuyến xe của chiếc xe buýt ‘tuyến 18’. Bắt đầu và kết thúc trạm ở đâu, lúc mấy giờ...

Trừ bỏ phần này, ở tờ cuối cùng, lại xuất hiện một lỗ hổng, không biết tờ cuối cùng đã bị ai xé mất.

“Xin hỏi, tờ cuối cùng đâu? sao không thấy ở đây?” Diệp Bân hỏi, lại chỉ vào xấp tài liệu bị xé mất một tờ.

Bên này người tiếp đãi xấu hổ lắc đầu, “Cái này thật sự xin lỗi, túi văn kiện vẫn luôn đặt ở đó, cũng không có ai động qua, đến tột cùng là bị ai xé, tôi cũng không rõ ràng lắm.”

Diệp Bân gật gật đầu, đối với câu trả lời của đối phương, chính mình cũng đã đoán được, nhìn qua lớp bụi trên túi văn kiện, hiển nhiên tờ giấy kia cũng đã bị xé từ rất lâu rồi.

“Về chiếc xe buýt ‘tuyến 18’ đó, ngài có biết chút gì không?” Diệp Bân đem tài liệu bỏ lại vào túi văn kiện, trả lại cho anh ta, sau đó dò hỏi.

“Chiếc xe buýt ‘tuyến 18’.”Người tiếp đãi sờ sờ cằm, cố suy nghĩ, nhưng lại không nghĩ ra cái gì.

“Cái này tôi cũng không rõ ràng lắm, bởi vì tới thời điểm này, chiếc xe buýt đó hẳn là đã bị hủy.” Anh ta nói, hiển nhiên đối với sự tình của chiếc xe buýt này anh cũng không nắm rõ lắm.

“Lam ca, lúc trước người anh đến nhờ kiểm tra là ai?” Diệp Bân nhìn Trương Lam hỏi.

“Tên là... Tên là...” Trương Lam cau mày, trầm tư, thật lâu sau mới nghĩ ra,”A! Ta nghe mọi người gọi hắn là Vương lão đầu!”

“Nga! Các ngươi nói Vương lão đầu!” Diệp Bân còn chưa mở miệng, người tiếp đãi đã trực tiếp đáp.

“Ông ta còn ở trong công ty không?” Diệp Bân vội vàng hỏi.

Anh ta lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra thần sắc tiếc hận, “Aiz, nói đến Vương lão đầu, bệnh tim ông ấy bị đột phát trong đêm, sau đó liền qua đời!”

“Gì? Qua đời?” Trương Lam cả người sửng sốt, sau đó cảm giác được từng cơn lạnh lẽo xâm nhập vào thân thể mình.

“Đúng vậy! Vương lão đầu làm việc không tồi, đối với mọi người trong công ty cũng rất tốt, hơn nữa ông còn là nhân viên có thâm niên, làm ở đây cũng hơn hai mươi năm, bỗng nhiên ông ấy qua đời, thật là đáng tiếc.” Người tiếp đãi thở dài nói.

“Diệp đội trưởng, tình hình có vẻ không đúng! Chuyện này cũng thật là trùng hợp!” Trần Huy cũng hiện lên vẻ hoảng loạn.

Diệp Bân giơ tay, ý nói Trần Huy đừng nói tiếp.

“Thật sự xin lỗi, không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy!” Diệp Bân xấu hổ.

Người tiếp đãi thấy vậy, cũng xấu hổ cười nói: “Không có việc gì, không có việc gì, tôi cũng chỉ cảm khái một chút thôi.”

“Nếu như vậy, chúng ta cũng nên đi thôi, thật sự cảm ơn anh.” Diệp Bân vừa nói vừa đứng dậy.

Lúc sau, Diệp Bân cùng Trương Lam và Trần Huy rời khỏi công ty, sau khi ba người lên xe liền thảo luận về việc Vương lão đầu chết.

“Lam ca, Trần Huy, hai người cảm thấy sự việc Vương lão đầu chết như thế nào?” Diệp Bân dẫn đầu mở miệng, hỏi hai người.

“Aiz, tôi có cảm giác quá mức trùng hợp.” Trương Lam có chút cảm khái mà mở miệng, mấy ngày trước mới vừa gặp đối phương, ai có thể đoán được, chưa đến mấy ngày mà Vương lão đầu lại qua đời.

“Thật sự là quá trùng hợp, trùng hợp đến nỗi làm tôi cảm thấy có vấn đề.” Trần Huy nhẹ giọng lẩm bẩm.

“Bân tử, ngươi nói có phải bởi vì sự tình chuyến xe buýt ‘tuyến 18’, nên Vương lão đầu mới qua đời hay không?” Bởi vì là bạn học, nên ở ngoài Trần Huy đều gọi Diệp Bân là Bân tử, còn ở cục cảnh sát thì mới phải xưng hô là Diệp đội trưởng.

“Tôi cũng có cảm giác này.” Không đợi Diệp Bân nói chuyện, Trương Lam đã mở miệng nói.

Diệp Bân trầm tư, cũng không có nói gì, thật lâu sau mới chậm rãi nói: “Xem ra sự kiện lần này, so với chúng ta tưởng tượng còn phức tạp hơn rất nhiều.”

Bạn đang đọc 18 Lộ Tuyến Xe Buýt (Dịch Bàn Tơ Động) của Ngưu Lại Lại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.