Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguồn gốc của mùi hôi thối

Phiên bản Dịch · 1496 chữ

Chương 14: Nguồn gốc của mùi hôi thối

"Đây là mùi xác chết!" Trương Lam lấy tay che miệng và mũi ,nhìn chằm chằm vào phía trên nhà bếp.

"Xác? Mùi xác chết? Mùi gì? Có xác con chuột nào không?" Người phụ nữ trung niên tự hỏi, nghĩ rằng trong nhà mình có xác một con chuột chết.

Khuôn mặt của Trương Lam ảm đạm ,lạnh lùng mở miệng, "Đó là mùi xác người chết."

"Người ..." Người phụ nữ trung niên nghe những lời của Trương Lam ,ngẩn người tại chỗ, sững sờ một hồi lâu.

Trương Lam không để ý đến người phụ nữ trung niên, trực tiếp bước ra khỏi cửa quay lại chỗ hai người Diệp Bân.

"Diệp đội!Xảy ra chuyện rồi!"

"Có chuyện gì vậy?" Nhìn thấy sự hoảng loạn của Trương Lam, khuôn mặt Diệp Bân thoáng có nét nghi hoặc.

"Trên lầu có mùi xác chết."

"Mùi tử thi!" Diệp Bân nghe ngóng sắc mặt anh ta ngay lập tức trầm xuống. "Tôn Hi Đào!" Diệp Bân nói, nhìn về hướng căn phòng của Tôn Hi Đào.

"Trần Huy, liên hệ với người mở khóa ngay lập tức!"

"Rõ!"

Khoảng mười phút sau, người mở khóa đến. Vừa mở khóa cửa nhà Tôn Hi Đào, mùi hôi thối lập tức bốc lên, khiến tất cả các sĩ quan cảnh sát có mặt đều nôn ọe một hồi.

"Cái gì thế ? Thật là thối quá!"

"Ống cống của nhà ai bị rò rỉ vậy?"

"Ôi chúa ơi! Mùi này!"

Một số cư dân đã mở cửa để nghe ngóng, nhưng cánh cửa chỉ vừa mở được một nửa đã có mùi hôi thối ập đến. Mấy nhà kia thấy vậy vội vàng đóng cửa nhà lại, vì sợ rằng mùi hôi sẽ tràn vào .

Ba người Diệp Bân và một số nhân viên mở khóa đứng trước nhà của Tôn Hi Đào,nhìn vào trong mọi thứ trong nhà được sắp xếp gọn gàng nhưng nhìn qua hình như không có người sống.

"Có ai không?" Trần Huy bịt mũi và miệng, nhìn về phía hai căn phòng trong nhà, nhưng ngoài mùi hôi thối, Trần Huy cũng không phát hiện ra gì cả.

Diệp Bân mang giày vào, trên tay đeo một đôi găng tay trắng,sau đó bước vào nhà.

Nhà của Tôn Hi Đào cũng không lớn lắm, hai phòng ngủ và phòng khách,ước chừng rộng khoảng 70-80 mét vuông.

Diệp Bân đầu tiên kiểm tra hai căn phòng trước. Hai phòng ngủ được sắp xếp gọn gàng. Có một lớp bụi mỏng trên bàn rõ ràng là không có ai sống gần đây. Sau đó, Diệp Bân bước vào bếp, ngoại trừ mùi hôi thối bốc lên thì cũng không phát hiện ra gì, cuối cùng, Diệp Bân mở cửa kính của phòng tắm. Phòng tắm không lớn lắm, nhưng vẫn được sắp xếp gọn gàng. Sau vài lần tìm kiếm, Diệp Bân cũng không tìm thấy sự bất thường nào.

"Có đúng là ống thoát nước bị rò rỉ không?" Lúc này, Diệp Bân đã kiểm tra tất cả các phòng đều không phát hiện điều khác thường, khiến cho Diêp Bân nghĩ rằng rất có thể mùi hôi thối nguyên nhân chỉ là do rò rỉ ống thoát nước.

"Bân tử, mọi chuyện thế nào rồi?" Trần Huy và nhóm của anh không vào, vì vậy họ không biết chuyện gì đã xảy ra bên trong căn nhà.

"Không có gì bất thường cả." Diệp Bân cau mày đi đến cửa phòng.

"Không có gì bất thường!" Trương Lam nói trong lòng có chút nghi hoặc, "Chẳng lẽ chỉ là rò rỉ ống thoát nước thôi sao?" Trước đó có nghe mấy người hàng xóm nói về việc rò rỉ ống thooát nước bây giờ Diệp Bân cũng không phát hiện ra điều bất thường nào,điều đó không khỏi khiến Trương Lam nghĩ rằng mình đã sai.

"Ngôi nhà gọn gàng, ngăn nắp, ngoại trừ lớp bụi cho thấy không có người ở trong một thời gian dài thì không có gì bất thường cả" Vừa nói, Diệp Bân vừa kiểm tra tất cả các phòng một lần nữa đề phòng bản thân bỏ sót điều gì. Nhưng sau khi kiểm tra vẫn là không phát hiện ra điều gì khả nghi.

"Xem ra là sợ bóng sợ gió thôi, có thể thực sự là do đường ống thoát nước bị rò rỉ." Trương Lam mỉm cười ngượng ngùng, không ngờ lại làm trò cười cho mọi người.

"Mùi trong nhà quá nồng,hiện tại không thể phân biệt được mùi này xuất phát từ đâu." Diệp Bân cố gắng tìm nguồn gốc của mùi này, nhưng vì trong nhà không được thông gió trong một thời gian dài, khiến mùi này tràn ngập khắp phòng, Diệp Bân không thể phán đoán được nơi xuất phát mùi này.

"Tôi đi xem một chút." Trương Lam cũng đi giày, đeo găng tay rồi bước vào trong nhà Tôn Hi Đào.

Sau khi vào trong, Trương Lam cũng kiểm tra xung quanh, nhưng cũng giống như Diệp Bân vẫn là không có gì bất thường.

"Mùi ở đây quá nồng, mở cửa sổ cho bay bớt mùi đi, sau đó mới tìm nguồn gốc của mùi thối được." Trương Lam nói rồi đi về hướng ban công.

"Ừm." Diệp Bân gật đầu đồng ý.

Lúc Trương Lam bước ra định mở cửa ban công, nhưng lại ngửi thấy mùi này còn nồng nặc hơn ở trong phòng.

"Này! Diệp Bân. Đến đây, mùi ở đây rất nồng, rất có thể mùi thối phát ra từ đây!" Trương Lam hét gọi Diệp Bân.

Diệp Bân nghe thấy liền vội vàng chạy tới khi đi ra ban công, Diệp Bân cũng cảm thấy mùi ở đây còn nồng hơn cả trong nhà.

"Mùi này! Hẳn là không sai! Nơi phát tra chính là chỗ này." Nói rồi, Diệp Bân mở cửa sổ kiểm tra một lần nữa. "Đúng! Nơi này không có cống thoát nước!" Diệp Bân nghi ngờ nơi này căn bản không có ống cống , chỉ có một ống nhựa dưới mái nhà dùng để dẫn nước mưa không thể phát ra mùi hôi thối nồng như vậy được.

Trương Lam cùng Diệp Bân điều tra. Đột nhiên, Trương Lam có phát hiện vội vã hét gọi Diệp Bân ở bên cạnh, "Diệp đội! Ở đây!" Trương Lam ngồi xổm trên mặt đất và nhìn vào một bệ đá vôi ở bên cạnh.

Bệ đá vôi được làm hoàn toàn bằng vôi, rộng khoảng một mét vuông. Trên bệ đá vôi, còn có một chậu hoa lan điếu cành lá um tùm tươi tốt. Nếu không phải là Trương Lam quan sát cẩn thận, những chiếc lá leo của hoa lan hoàn toàn phủ lên nền bệ vôi, thoạt nhìn, rất khó để phát hiện ra. Phía dưới cây hoa lan, có một chiếc bệ vôi khoảng một mét vuông.

Diệp Bân và Trương Lam cùng nhau nhấc chậu hoa lan kia xuống, sau đó hai người bắt đầu kiểm tra chiếc bệ vôi.

"Mùi hôi thối bốc lên từ đây!" Hai người đồng thanh lên tiếng, họ đều cho rằng mùi hôi trong phòng phát ra từ chính chiếc bệ đá vôi trước mặt họ.

"Hình như có một cái gì đó trong chiếc bệ vôi này." Trương Lam gõ nhẹ vào chiếc bệ vôi, cảm thấy rằng chiếc bàn vôi rỗng ruột cũng không vững chắc cho lắm.

Diệp Bân nghe thấy vậy cũng nhẹ nhàng bước đến chỗ bệ vôi, gõ nhẹ. "Đúng! Bên trong đúng là rỗng ruột! Mở ra đi xem bên trong ruốt cục là gì?"

Diệp Bân và Trương Lam đứng dậy đi tìm dụng cụ, mượn một cây búa nhỏ và tuốc nơ vít từ mấy người hàng xóm. Sau đó, họ quay trở lại ban công, hai người từ từ dùng búa và tuốc nơ vít đập vỡ bệ vôi.

Thạch Hôi Đài Trung cũng không dày như hai người họ tưởng tượng. Chỉ đạp nhẹ một cái đã nứt một lỗ nhỏ. Mùi nồng nặc bỗng nhiên bốc ra khiến Diệp Bân và Trương Lam nôn ọe một hồi.

Hai người chạy ra phía cửa sổ, nhô đầu ra hít một vài hơi. Sau đó mới từ từ cầm đèn pin qua khe hở nhỏ nhìn vào bên trong.

"Đây là....!"

Trương Lam phụ trách việc chiếu sáng, trong khi Diệp Bên chịu trách nhiệm việc quan sát. Lúc Diệp Bân nhìn thấy bên trong chiếc bệ vôi sắc mặt Diệp Bân ngay lập tức trở nên trắng bệch.

"Thế nào rồi?" Khuôn mặt Trương Lam có chút nghi hoặc, lập tức nhìn qua khe hở nhỏ quan sát bên trong chiếc bệ vôi.Lúc Trương Lam nhìn thấy bên trong bệ vôi thân thể bỗng run rẩy một chút, ánh mắt ngay lập tức ngưng lại.

Bạn đang đọc 18 Lộ Tuyến Xe Buýt (Dịch Bàn Tơ Động) của Ngưu Lại Lại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.