Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Oan gia ngõ hẹp

Phiên bản Dịch · 1062 chữ

Ngày hôm sau hai người liền khởi hành sớm, đã trang bị sẵn mũ bảo hiểm trò chơi, thay đổi một thân quần áo tương đối sạch sẽ, cao hứng bừng bừng xuất phát về phía nhà ga. Bọn hắn đã chuẩn bị tốt kế hoạch, trước tiên nên đi tiệm Internet phụ cận nhà ga hỏi một chút, nếu như không có người mua hoặc là giá tiền không tốt, thì đành phải đi những tiệm Internet ở khu chợ trung tâm, chỗ đó hẳn là có nhiều kẻ có tiền.

Đi vào tiệm Internet thường đi nhất, cũng chính là tiệm phụ cận nhà ga, tiệm net "Mạng lưới tầm nhìn" . Có lẽ là do đến hơi sớm nên trong quán net không có không khí " hot '' như mọi bữa, tràng diện có chút lạnh thanh. ( ý là vắng vẻ )

Lục tử gặp được lão bản đang ngồi bên trong quầy bar, có chút ngoài ý muốn. Những ngày bình thường rất khó gặp được lão bản, phần lớn chỉ gặp được tên thu ngân a.

Hai người Lục tử liền kéo nhau tới chỗ tên quản lý tiệm net quen thuộc hỏi: "Bạn thân, hôm nay mặt trời mọc từ đằng tây à, đại lão bản của các ngươi vậy mà xuất hiện." ( chú thích: mặt trời mọc đằng đông mới đúng, ý nói chuyện khó tin )

Cái tên quản lý kia vội vàng đem Lục tử kéo qua một bên nhỏ giọng nói: "Lục ca, ngươi có thể nói nhỏ chút không? Hôm nay đại lão bản có tâm tình cực kỳ không tốt, đều phát hỏa với chúng ta nhiều lần rồi."

Trần Lôi liền xem xét cái tên quản lý ra vẻ thần thần bí bí này, tên này có cái tật hay nói giỡn nên hắn cười cười nói: '' Chắc không phải là lão ca ngươi tham ô, nhận hối lộ bị nhà nước điều tra đi à nha? Hay là thông đồng với nhân viên nên bị phát hiện rồi hả? ''

Sắc mặt của tên quản lý liền hiện lên vẻ phát khổ: "Tham ô nhận hối lộ ngược lại là có, bất quá không phải ta mà thôi."

Trần Lôi có chút ngoài ý muốn hỏi: "Không thể nào? Thoáng một phát tựu đoán trúng? Ai nha?"

Tên quản lý hướng về phía quầy bar chép miệng. Lôi tử nhìn theo, phát hiện thu ngân ở trong quầy bar đã không thấy rồi.

"Ah, là Kỳ Khoái Hoạt làm? Làm bao nhiêu?"

Tên quản lý hướng Trần Lôi làm một cái động tác nhỏ giọng đi, sau đó mới nhỏ giọng mà nói: "Là Kỳ Khoái Hoạt cùng Tôn Siêu làm, nghe nói hai người họ làm cũng khoảng sáu vạn khối, đã vậy còn ăn uống hết một mớ đồ của tiệm."

Lục tử thè lưỡi: " Hai cái đứa này bộ chán sống rồi hả? Lão bản của các ngươi không đánh gãy tay các nàng à ? ''

Quản lý lắc đầu nói: '' Hai đứa nó sớm đã chạy mất xác, các ngươi có biết gần đây nổi lên một trò chơi Ma Huyễn thế giới không?"

Gặp hai người đều gật đầu, quản lý nói tiếp: "Cái trò chơi đó sắp chuẩn bị Open Server rồi, rất nhiều tên game thủ đều đi mua mũ bảo hiểm chuẩn bị lúc Open Server liền bay vào đây này. Các ngươi cũng biết cái trò chơi này là không cần máy tính, cho nên người trong quán Internet cũng dần ít đi. Vì lẽ đó mà trong khoảng thời gian này thu nhập mỗi ngày đều không cao. Đại lão bản nghe nói sinh ý không tốt lập tức chạy đến kiểm tra, nghe nói là lão bản chạy suốt đêm để tới tra sổ, hai người Kỳ Khoái Hoạt đã sớm nhận được tin liền biến mất. Lão bản nghe được hai người đều không đi làm, biết rõ chắc chắn là có việc, vì vậy lập tức dẫn người đến tra sổ. Cái này không tra không biết, đến khi biết được đã mất trắng gần sáu vạn. Tại thời điểm trước khi các ngươi tới, lão bản vừa phát hỏa xong, mà ngay cả ta chả hiểu chuyện gì cũng bị mắng nát đầu."

----

Hai người Lục tử ra khỏi tiệm Internet, đi tới quảng trường, Trần Lôi vẫn còn thổn thức: "Sáu vạn ah! Chuyến này Kỳ Khoái Hoạt cùng Tôn Siêu có thể phát tài. Tiền này nếu. . . . ."

Không đợi hắn nói xong, Lục tử liền kéo hắn một cái, giơ lên ngón tay chỉ hướng nhà ga nhỏ giọng nói: "Đi mau, cản trước mặt ta cái."

Trần Lôi lập tức đã minh bạch chuyện gì xảy ra, bước một bước về phía trước ngăn trước người Lục tử, cánh tay khoác lên vai Lục tử, hai người bước nhanh đến một nơi hẻo lánh không có người chú ý.

Hắn hướng bốn phía nhìn nhìn, gặp không có người theo tới, thở dài một hơi. Quay người hỏi Lục tử: "Làm sao vậy Lục ca? Gặp hổ rồi hả?" Gặp phải hổ rồi, đây là ám riêng của hai người, hổ ở đây nghĩa là gặp phải đối tượng đã từng bị mình trộm qua.

Lục tử cầm trong tay cái bao đựng mũ bảo hiểm vác lên sau lưng, nhìn phụ cận không có nguy hiểm gì mới nói: "Ân, gặp được cái tên mập mạp hôm bữa, sau lưng còn đi theo nhiều người. Mẹ, không phải là cố ý tới tìm ta a?"

Hắn lau mồ hôi lạnh, nghĩ thầm: khá tốt chính mình mắt sắc, bằng không bị đám người như vậy bắt được tựu thảm rồi. Cái này không thể so với những vụ trộm cắp bình thường được, cái mũ bảo hiểm đó giá trị lên tới mấy ngàn khối, đã đủ lập án rồi. Hai người cũng không muốn đi lao động cải tạo.

Sau khi hai người xác định không có gặp nguy hiểm, liền quyết định lập tức trở lại, hôm nay không thích hợp lắc lư ở bên ngoài rồi.

Ngay khi hai người lén lén lút lút chuẩn bị quay người trở về, đột nhiên, một cánh tay từ phía sau đáp lên bả vai Lục tử.

Bạn đang đọc Võng Du Chi Chung Cực Hỗn Hỗn của Thất Ngô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi eruto103
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.