Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Game thủ gà mờ

Phiên bản Dịch · 2205 chữ

Lục tử sau khi trở về liền kêu lên Trần Lôi, hai người vội mở ra cái bao da vừa trộm được, mất cả buổi mới mở được nhưng bên trong chỉ có một cái mũ lòe loẹt dở hơi và mấy cuốn sách nhỏ.

Hai người bưng lên cái mũ đồ chơi có tên ‘ Tứ Bất Tượng ’ , nghiên cứu cả buổi cũng không có hiểu rõ nó là cái thứ gì, thấy thế nào cũng giống cái nón bảo hiểm xe mô tô, nhưng phía trước lại không có kiếng phòng hộ. Lục tử có chút không kiên nhẫn được nữa, đem cái mũ đồ chơi quăng về phía góc tường, chọn một điếu thuốc híp mắt hỏi Trần Lôi: "Hôm nay có mối nào không?"

Hai người lúc không có chuyện gì làm thì luôn vô tiệm net cày game giúp người ta, tuy cũng không nhiều nhưng chỉ cần có thể kiếm sống là cả hai sẽ làm tất để lắp đầy cái bụng đói.

Cái cách kiếm tiền này là do Lục tử phát hiện ra trước, Lục tử điên cuồng say mê cái con bím tóc đuôi ngựa kia một hồi nên mỗi ngày đều chạy đến tiệm Internet. Một khoảng thời gian trôi qua, hắn liền phát hiện trong quán Internet có mấy cái nửa đại tiểu tử ( trẻ trâu ấy ) đại khái mười lăm mười sáu tuổi do còn phải đi học nên mướn người cày game hộ, bọn chúng không trả tiền nhưng sẽ thanh toán phí Internet cho cả ngày kể cả cơm trưa. Như vậy đám tiểu hài tử này sẽ cho người ta cày game giùm một ngày, đôi khi làm tốt khiến cố chủ cao hứng còn có thể ném lên một hộp thuốc xịn.

Lục tử quan sát vài ngày, cảm giác bản thân cũng có thể làm, vì vậy liền liên hệ mấy cái tên côn đồ phụ cận, dọa đuổi đi mấy cái lắc lư kề bên đám nửa đại tiểu tử. Chính mình cùng Trần Lôi liền kề kề ở bên tiệm Internet này ‘ nhận thầu ’ rồi.

Bất đồng chính là bọn hắn luyện game thế nhưng mà thu phí, một người một ngày mười nguyên ( chú thích: nguyên là đơn vị tiền tệ ). Ngay từ đầu những cái cố chủ kia cũng không tìm bọn hắn, nhưng mà mấy cái tên hay cày game giùm tụi nó mấy hôm nay lại biến đâu mất, chính mình lại không có thời gian đi train level.

Dù sao mười nguyên đối với bọn họ mà nói cũng không coi vào đâu, chỉ có điều trong nội tâm nhất thời có chút không công bằng mà thôi. Giữ vững được vài ngày đều không tìm được người, đành phải lại đây tìm hai người Lục tử.

Sau một thời gian dài, thấy hai cái tên này cũng thường xuyên luyện giùm, thế là đều quen thuộc.

Trong đó còn có mấy cái game thủ chuyên nghiệp, khác với thi đấu ở câu lạc bộ, bọn hắn mấy người đều cùng một chỗ cày thuê thăng cấp, đứa nào có cái lé vồ ( level ) cao thì hội cùng một chỗ đánh BOSS, giết người rớt trang bị, cái gì mà cướp của giết người, lừa đảo kết hôn làm vợ chồng trong game, giả mạo bằng hữu lừa gạt trang bị ... , mấy cái trò đó đều thấy được tầng tầng lớp lớp a.

Kỳ thật trước kia bọn hắn cũng là mấy cái thanh niên không nghề nghiệp cả ngày ngâm mình ở trong tiệm Internet, về sau trông thấy game online có thể có lợi tựu tiểu đả tiểu nháo ( ý là làm loạn cả lên ) chuyên môn phá game, mấy năm trôi qua nên hiện tại đều là đề phòng cả rồi.

Tuy không cần trở thành phú ông, nhưng là đối với Lục tử mà nói, có một cái phòng ở đàng hoàng cùng một cái xe bèo bèo cũng là truy cầu cao nhất của đời hắn rồi.

Bởi vì thường xuyên tiếp xúc cái loại hình này, Lục tử hai người cũng học xong rất nhiều dù quy tắc chính quy hay bất chính quy. Điều này cũng làm cho Lục tử tâm lung lay, gần nửa năm qua Lục tử đã dành dụm được mấy trăm khối tiền, hắn muốn tích lũy đủ tiền để về sau có thể tự làm một mình.

Đây là Lục tử mấy năm qua có thể nghĩ đến phương pháp xử lý chính xác nhất để thoát khỏi cái thân phận hạ nhân đáng chết này. Cho nên mỗi lúc trời tối, chỉ cần không có sự tình gì trọng yếu, Lục tử chắc chắn sẽ dạo chơi ở tiệm Internet. Cho nên có thể học nhiều hơn một điểm liền là một điểm, có thể có nhiều lợi nhuận hơn một điểm liền là một điểm. Chỉ cần cái ngành này một ngày không bị các giai cấp, tầng lớp chú ý tới thì ngày đó liền để cho Lục tử cảm giác được chính mình đã có hi vọng.

Trần Lôi đầu không có chút tinh thần, hữu khí vô lực nằm ở trên giường nói: "Gần đây chỉ sợ là không có gì làm để sống rồi."

Lục tử cũng buồn bực, rất nhanh liền trôi qua nửa tháng rồi mà bọn hắn chả nhận được vụ nào. Tình hình trước kia không có tệ như bây giờ a. Bây giờ nhìn bộ dạng của Trần Lôi hẳn là đã biết mấy thứ gì đó, liền hỏi: "Lôi Tử, đến cùng là xảy ra cớ sự gì ? Nghe được tin tức gì? Nhanh báo cho tao biết."

Trần Lôi vươn người ngồi dậy, ra vẻ thần bí nói: '' Biết rõ vì lý do gì mà gần đây lại có ít người muốn ra tiệm Internet không ? ''

Lục tử không kiên nhẫn vung tay lên: "Biết rõ còn hỏi ngươi? Đừng có cho ta thừa nước đục thả câu, có rắm mau thả."

Trần Lôi không khỏi có chút nhụt chí nói: " Nghe nói gần đây có một trò chơi mới rất là oanh oanh liệt liệt, nhiều thể loại người chơi đều đang chú ý đến nó, chờ đợi tới cái ngày mà vào được trò chơi đó đây này. ''

Lục tử nhẹ thở ra một hơi nói: "Khá tốt, chờ cái trò chơi mới này lên đây, chúng ta tựu lại có thể kiếm sống rồi."

Trần Lôi uể oải nói: "Ta xem ngươi hay vẫn là đừng suy nghĩ tới nó nữa, nghe nói cái trò chơi này dùng cái gì mà kỹ thuật công nghệ cao làm loạn thất bát cả lên. Đặc biệt là không cần dùng máy tính, không cần mớ dây mạng hay mạng lưới gì đó mà cũng có thể chơi được. Hơn nữa một người bị khóa cố định một dãy số tài khoản nên chỉ có thể chơi một tài khoản, muốn tìm người để cày thuê là không thể nào."

Lục tử tò mò hỏi: "Không cần máy tính? Không cần dây, mạng lưới? Vậy làm sao chơi?"

Trần Lôi rốt cuộc chờ được tới khoảnh khắc này, cười ha ha hãnh diện, dương dương đắc ý mà nói: "Ngươi không biết a? Ta đều đã nghe xong đây này, nghe nói cái trò chơi mới này chỉ cần đem một cái mũ bảo hiểm mang lên tại trên đầu là có thể chơi, nói là cái gì vệ tinh tiếp sóng. . . . ."

Bỗng nhiên Lôi tử thanh âm càng ngày càng nhỏ, chợt nhận ra có cái gì đó sai sai ở đây nhưng nghĩ mãi mà vẫn không ra. Phút chốc hai người nhìn mặt lẫn nhau rồi cấp tốc quay đầu lại, hai mắt tỏa sáng còn hơn cả cái đèn pha nhìn thẳng vào cái vật mà bị Lục tử tiện tay ném vào góc tường hôm nào, cái mũ ‘ Tứ Bất Tượng ’.

Lục tử từ từ quay đầu nhìn xem Trần Lôi, dè chừng đè nén thanh âm của mình xuống hỏi: '' Ngươi nói xem cái mũ trò chơi mà ngươi đang nói ấy nó trông như thế nào nhỉ ? ''

Lôi tử nuốt nước miếng, giọng run run trả lời: '' Cái hình dáng này sao mà ta cảm thấy nó giống như trong miêu tả thế nhỉ ? '' Nói rồi lập tức vỗ đùi, hú lên một tiếng quái dị, một bên nhanh chân phóng thẳng tới chỗ góc tường một bên hô: '' Nhất định là nó rồi, không sai được, không thể nào sai được, chính là nó, bằng không thì sao lại đóng gói kỹ càng như thế '' Nói xong lại hú lên như một con chó điên.

Vừa chộp vào cái nón bảo hiểm, sau đó tiếp tục rống cổ lên nói: '' Ha ha, nhất định là nó. Lục ca, ngươi mau xem, cái dấu hiệu bên trên không phải chính là cái dấu hiệu mà nó quảng cáo om sòm trời đất bên cạnh nhà ga kia sao. Há há. ''

Lục tử tập trung nhìn vào: '' Hừ, ta nói vừa nhìn xem cái dấu hiệu một cái đã thấy quen mắt. Mẹ, xém chết ah! Cái mũ này nếu mà ngày đó tao đem đi ném vô thùng rác thì thôi rồi, ôm đầu ngồi hối hận chết. ''

Trần Lôi ở đằng kia ôm mũ bảo hiểm hắc hắc cười ngây ngô. Lục tử xem cái bộ dạng ngốc nghếch kia thật sự nhịn không được, bay lại ‘ phanh ’ một cái vô đầu Lôi tử rồi nói: '' Ngốc ở đó cười cười cái gì? Còn không mau đưa đây cho ta xem xem, coi chừng hư bây giờ. ''

Trần Lôi lưu luyến đem mũ bảo hiểm đưa cho Lục tử nói: "Lục ca, vừa rồi ta chưa nói xong, cái mũ bảo hiểm này dường như giá cao lắm, muốn vài ngàn khối đâu này, nghe nói muốn mua cũng không dễ ah! ''

Lục tử cũng có chút ngây người, thứ đồ vật mắc như vậy, cái tên mập mạp kia làm sao lại dùng một cái kẹp dán tại ba lô ? Chắc thứ này tên đó cũng chả xem trọng gì mấy nha. Lục tử trái lo phải nghĩ cũng không có hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, dứt khoát không nghĩ nữa.

Thế nhưng Lục tử lại không biết, mập mạp vốn là đem ba lô ôm vào trong ngực ngủ, sợ mất đi cái mũ bảo hiểm mới kẹp trên ba lô thật kỹ. Về sau cái thời điểm mà hắn mơ mơ màng màng, cộng thêm tên đầu lĩnh kia hối thúc nên nhất thời gấp gáp, vác cái ba lô ra sau lưng, nhìn thoáng qua chỗ ngồi thấy không có rớt gì nên không nhìn lại nữa, vội vàng rời đi. Hắn nào biết trong lúc vác ba lô vô tình làm súc ra một cái kẹp, Lục tử lợi dụng sơ hở liền ra tay, kết quả thì ai cũng biết rồi.

Mấy ngàn khối đối với Lục tử hai người mà nói đã là một con số thiên văn rồi. Nhưng tin tức này vốn là phải làm cho Lục tử hưng phấn không thôi bây giờ lại lâm vào thế khó xử.

Sau khi biết rõ cái mũ ‘ Tứ Bất Tượng ’ này là cái mũ trò chơi mới thì Lục tử liền nghĩ đến, liệu mình có thể chơi cái trò chơi này để kiếm tiền. Nhưng giá trị của nó cũng quá cao làm hắn không khỏi do dự. Nếu như bán nó đi, chính mình có thể dùng số tiền kia để vùi đầu vào trong trò chơi khác bắt đầu nghề nghiệp người chơi chi lộ của mình rồi.

Lục tử cũng không phải người ngu, nhiều game thủ chuyên nghiệp như vậy đều chờ đợi cái trò chơi này nói lên cái trò chơi này khẳng định kiếm được tiền. Nhưng mình ngoại trừ cái mũ bảo hiểm này cùng hơn ba trăm khối tiền thì có thể nói là hai bàn tay trắng, nếu như mình thật sự muốn dựa vào cái trò chơi này đi kiếm tiền, vậy sau này khẳng định không thể đi nhà ga '' hành nghề '' rồi.

Thế thì chính mình có thể ăn cái gì, uống cái gì bây giờ ? Mặc dù là dựa vào hơn ba trăm khối tiền có thể kiên trì một thời gian ngắn, nhưng sau đó thì sao ? Chẳng lẽ phải cạp đất mà ăn ? Rồi cộng thêm cái trò chơi này nữa, không thể vào chơi thì làm sao kiếm tiền ? Chuyện này hiển nhiên không thể nào tin cậy được. ( Ý là không có gì ăn thì sức đâu mà chơi )

Hai người bàn nhau cả buổi mới quyết định ngày hôm sau sẽ đi ra ngoài nghe ngóng thoáng một phát, nếu như giá tiền phù hợp tựu bán nó đi.

Bạn đang đọc Võng Du Chi Chung Cực Hỗn Hỗn của Thất Ngô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi eruto103
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.