Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liên tiếp ngoài ý muốn

Phiên bản Dịch · 1384 chữ

Thời điềm mà Lục tử bị một tay đáp lên bả vai, hắn lập tức hồn vía lên mây, động cũng không dám động. Ai mà biết được tên phía sau có cầm cái quái gì hay không chứ, nhưng mà mình bị tóm một cái thì chắc chắn không còn đường nào khác ngoài việc cho vô ngục giam.

"Không được! Mình tuyệt đối không thể vào ngục giam, liều chết cũng phải chạy trốn."

Ngay khi Lục tử chuẩn bị phản kích, người đứng phía sau lên tiếng, bất quá lại một cái giòn giòn giã giã thanh âm hỏi: "Ngươi gọi là Lục tử a?"

Thanh âm có chút quen thuộc, hắn ngó qua xem xét, ngoài ý muốn phát hiện ra người đứng phía sau nguyên lai là bím tóc đuôi ngựa.

Tuy Lục tử rất muốn gặp nàng, nhưng tuyệt đối không phải là dưới tình huống như thế này. Lúc ấy cũng có chút phát mộng, im lặng như một thằng câm đến nửa ngày mới gật đầu nhẹ một cách máy móc.

Bím tóc đuôi ngựa thấy hắn gật đầu, lập tức cười một cái rồi kéo tay Lục tử: '' Được rồi, ngươi đi theo ta. ''

Nàng lại một mực không biết tại sau khi thấy được nụ cười của nàng, Lục tử nguyên có bảy phách sớm đã cười tới nổi mất đi năm phách, còn hai phách còn lại cũng rất mơ hồ giữa trần đời. Đột nhiên bị bím tóc đuôi ngựa kéo một phát, chân liền giẫm vào khe nước bên tường, lảo đảo thân hình, đầu tựu đâm vào bên cạnh tường, lập tức máu tươi chảy dài.

Trần Lôi ở bên cạnh thấy rõ ràng, lập tức nhe răng nhếch miệng làm như người đâm vô tường lại chính là hắn.

Bím tóc đuôi ngựa thấy thế liền hoảng sợ, vội vàng tiến đến trước người Lục tử hỏi: "Ngươi không sao chớ?"

Lục tử ăn phải một cú va chạm này nên lập tức tỉnh táo lại, gặp bím tóc đuôi ngựa hỏi lập tức ưỡng lồng ngực gầy yếu của hắn lên trả lời: "Không có việc gì, không có việc gì, đúng rồi ngươi đây là... ?"

Bím tóc đuôi ngựa lúc này mới nói: "Ta tìm ngươi có một số việc, bất quá ngươi cái dạng này có phải hay không. . . . . Ngươi xác định ngươi không có việc gì?" Bím tóc đuôi ngựa lo lắng hỏi lại lần nữa.

Lục tử vội hỏi: "Không có việc gì, ngươi nhanh nói đi, là cái sự tình gì?" Nói xong còn huy vũ cánh tay một cái, dường như muốn chứng minh chính mình thật sự không có việc gì.

Trần Lôi gặp bím tóc đuôi ngựa đến tìm Lục ca, vừa cười gian vừa vội vàng đi ra vài bước chừa cho hai người không gian riêng để tâm sự.

Khi đi đến một chỗ khá xa đến mức không nghe được hai người nói gì, hắn nhìn lại thì thấy trên mặt Lục ca một mảng vết máu, trông rất hung dữ vung vẩy hai tay. Trần Lôi tưởng rằng hắn đã bị đụng hư mất đầu óc, nếu không phải đụng hư mất đầu óc hắn như thế nào lại làm bộ dáng như chuẩn bị đánh bím tóc đuôi ngựa?

Nghĩ tới đây Lôi Tử vội vàng chạy tới một phát, thấy Lôi tử vẫn đang huy động cánh tay liền lớn tiếng nói: "Lục ca ngươi không sao chớ? Lục ca!"

Lục tử nhìn xem Trần Lôi lại quay đầu nhìn nhìn bím tóc đuôi ngựa, đột nhiên hiểu được đưa tay sờ cái trán liền cảm thấy một mảng trơn trượt, không phải là máu thì là cái gì. Hắn vội vàng hô to: "Đáng chết, Lôi Tử nhanh mang nước lại cho ta."

Trần Lôi thấy Lục tử đã phục hồi tinh thần lại cũng thở phào nhẹ nhỏm, vội vội vàng vàng đi tìm nước.

Lục tử một tay bụm lấy cái trán, một tay ở trong túi áo đào lấy ra một điếu thuốc, ngậm trong mồm rồi đốt lửa. Sau đó nhìn thoáng qua bím tóc đuôi ngựa hỏi: "Chuyện gì ngươi nói đi, hiện tại chỉ có hai người chúng ta."

Bím tóc đuôi ngựa vốn là áy náy cười cười nói: "Là một cái thúc thúc của ta tìm ngươi, ta đang rất nóng lòng tìm ngươi. Thật sự là không có ý tứ."

Lục tử khoát tay áo nói: "Không có gì, một chút vết thương nhỏ này sớm đã thành thói quen. Nhưng chúng ta dường như không quen biết nhau a? Thúc thúc của ngươi là . . . ?"

Nghe nói không phải bím tóc đuôi ngựa tìm hắn mà là thúc thúc của nàng, hắn lập tức cảnh giác.

Lúc nàng đột nhiên xuất hiện thì Lục tử xuất thần liền trở tay không kịp, về sau lại bị đập đầu một cái nên nhất thời mơ hồ. Hiện tại đầu óc đã dần thanh tỉnh liền cảm giác không đúng.

Hắn dám khẳng định hắn không hề biết thúc thúc trong miệng bím tóc đuôi ngựa. Trước kia Lục tử có một bạn thân, quản hắn khỉ gió có tên gì chỉ biết gọi hắn là Tứ ca. Hắn bị gọi đi hành sự một chuyến nhưng lại bị phát hiện, bây giờ còn đang ngồi trong ngục giam, có lẽ cả đời này cũng đừng mong ra được.

Lục tử trộm vặt móc túi không ngừng nhưng chưa bao giờ dính vào vụ nào lớn, chỉ cần là vật phẩm hơi quý giá thì hắn rất ít khi ra tay.

Hắn tại ngay đây lớn lên từ nhỏ nên sớm đã rất quen thuộc nơi này. Rất nhiều tên muốn vận chuyển hàng cấm đều tới chỗ này tuyển người: thứ nhất là sẽ không ai chú ý tới mấy cái tiểu hài tử trên mười tuổi; thứ hai là phần lớn tiểu hài tử nơi đây thường không có thân phận gì, rất nhiều đứa không có nhà; thứ ba là phần lớn người đều đã từng trải qua cuộc sống một cách rất khổ cực, chỉ cần có thể mạo hiểm một lần có khả năng sẽ thu được một mớ lớn tiền của phi nghĩa, xác thực khó có thể cự tuyệt.

Bất quá số lượng bị bắt xác thực rất là ít, có mấy tên trước đây đều lăn lộn ở nơi này bằng vào mấy lần mua bán trái phép liền phát tài, không biết về sau lại đi đâu mất nhưng điều này lại làm cho rất nhiều lưu manh tâm động. Cho nên nhiều khi có người xa lạ tìm đến, Lục tử luôn rất cảnh giác.

Bím tóc đuôi ngựa gặp Lục tử đặt câu hỏi cũng không đáp lời, xuất ra trong bọc một cái khăn tay đưa cho Lục tử. Lúc này mới nói: "Việc này cũng không vội, ngươi trước tiên đem miệng vết thương của ngươi xử lý tốt đi!"

Lục tử gặp bím tóc đuôi ngựa không hối thúc tự nhiên chính mình cũng sẽ không ngốc nghếch nhắc tới, xoa xoa vết máu trên mặt, vừa vặn Trần Lôi cầm hai bình nước chạy tới, lại súc vết thương một chút. Miệng vết thương cũng không lớn, chỉ là vừa đủ để máu chảy ra, lúc đầu ra rất nhiều máu bây giờ đã bắt đầu ngừng lại.

Lục tử trong nội tâm đang suy nghĩ về chuyện bím tóc đuôi ngựa tìm mình nhưng lại chưa nói là chuyện gì, Trần Lôi thấy bầu không khí hai người không đúng nên cũng không dám nói chuyện.

Bím tóc đuôi ngựa vốn là có việc đến tìm Lục tử nhưng gặp Lục tử như vậy nhất thời cũng không hé miệng, lại thấy sắc mặt Lục tử có chút âm trầm, hơn nữa hai người cũng chưa quen thuộc nên không biết nói gì cho tốt, đứng một hồi thì tìm cái lấy cớ rời đi. Trước khi đi còn nói rằng về sau sẽ lại tìm đến hắn.

Lục tử thấy nàng đã đi xa, nói với Trần Lôi: "Cầm lên bao, chúng ta trở về."

Bạn đang đọc Võng Du Chi Chung Cực Hỗn Hỗn của Thất Ngô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi eruto103
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.