Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hình phạt

Tiểu thuyết gốc · 1681 chữ

Hai người a Tử, lão Hắc quỳ tại sau lưng hắn. Hai người đều biết lần này phạm vào lỗi lớn khiến hắn rất tức giận. A Tử có thể không trách vì thực lực kém quá nhiều nhưng còn lão Hắc lấy lý do gì đây. Đương nhiên là chủ quan, đương nhiên là nghĩ không ai dám làm những việc như thế.

Điều này mới khiến cho một chuỗi sự việc như trọng thương a Tử, bắt đi tiểu hồng nhi, chạy ra khỏi Hư Vô sơn trang rồi hắn mới đến.

“Các ngươi tới rồi sao? Lần này xảy ra việc lớn như thế ngươi nói xem ta nên xử lý các ngươi ra sao? Đặc biệt là ngươi – tiểu Hắc”

Diệp Vô Thần tuy là không quay người lại nhưng lại khiến cho cả hai người đằng sau cảm nhận được uy thế ép xuống có chút ngột ngạt.

Cả hai đều cúi đầu không nói. Cũng có thể không dám nói, bọn hắn đều rất khó mở miệng vì người sai đều là bọn hắn.

Thấy cả hai đều im lặng, Diệp Vô Thần nghiêm giọng giáo huấn:

“Cả hai cũng đều không còn nhỏ nữa, đặc biệt là tiểu Hắc ngươi. A Tử có thể là một tiểu nha đầu 18 tuổi chưa trải sự đời nhưng ngươi một lão già sống cũng tới gần trăm tuổi rồi sao vẫn đi mắc lỗi sơ đẳng như vậy. Nếu chỉ cần chăm nom thì ta cần gì gọi cả hai người các ngươi tới. A Tử lúc tiểu hồng nhi bị bắt nàng còn ở đó đánh nhau với Ngao Bính, vậy còn ngươi lúc đó ở đâu?”

Càng mắng càng giận quay người lại, ánh mắt sắc bén như đao khiến cả hai đều cụp xuống ánh mắt. Hắn ngừng một chút rồi tiếp tục mắng:

“A Tử đứng lên trước đi. Tiểu Hắc ngươi không trả lời được phải không? Thế để ta giúp ngươi trả lời đi. Là ngươi coi trời bằng vung, ngươi chủ quan rằng mọi thứ không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay ngươi để ngươi bỏ lời ta nói ở ngoài tai. Kể cả việc ngươi không đi nói việc này cho ta biết mà đuổi theo Ngao Bính không phải là để ta không giết hắn thôi sao? Nếu không phải a Tử không quản thương thế tới báo tin cho ta thì hiện tại hiện tại sẽ thế nào?”

Hắn nói từng câu từng chữ như đi vào trong tâm của lão Hắc. Hắn đúng là muốn trước khi Diệp Vô Thần biết tin tức đoạt lại tiểu hồng nhi cứu hắn một mạng. Ai ngờ a Tử không quản thương thế đi tìm Diệp Vô Thần báo tin. Và cũng ai ngờ thủ đoạn của Diệp Vô Thần lại nhanh như vậy đã tìm ra nơi tên kia ẩn nấp.

Diệp Vô Thần nhìn chằm chằm vào hắn tiếp tục nói:

“Ngươi có phải hay không rất ngạc nhiên tại sao ta lại trước khi ba người các ngươi tới tìm ra nàng sao? Là ta có chút không yên tâm về việc giao cho các ngươi trông coi nên trước đó đặt lên người nàng ấn kí cùng phòng ngự trận pháp. Còn tên Ngao Bính kia sao? Như ngươi mong muốn, hắn không chết, thời gian sẽ làm cho hắn cảm nhận được rằng chết là điều xa xỉ ra sao. Ngươi cũng sẽ gặp lại sớm thôi”

Lão Hắc nghe vậy cũng có chút hơi run. Hắn biết rằng hắn vị này tiện nghi lão sư lần này thật sự nổi giận rồi. Hiện tại hắn càng nói sẽ khiến cho lão sư càng tức giận nên lựa chọn im lặng.

Đúng thế. Diệp Vô Thần sau khi mắng xong cũng đã bình tĩnh trở lại. Đối mặt với cả hai cái thuộc hạ vẫn yên lặng chịu trận cũng chẳng biết làm sao. Hắn lắc đầu ngao ngán:

“Đứng dậy đi. Lần này ta không thể nào không phạt các ngươi được. Hãy ghi nhớ rằng việc bình thường các ngươi có thể tuỳ ý nhưng việc ta giao phó hay việc ta cấm nhất định phải hoàn thành. Nhớ rõ chưa.”

Cả hai người thấy hắn không giận nữa thì cũng thở dài một cái, cúi đầu kính cần:

“Đã nhớ rõ thưa lão sư (công tử)”

“Được rồi, hiện tại ta sẽ nói tới hình phạt. Lão Hắc lần này đa số đều là lỗi của ngươi, sau khi hoàn thành công việc của sơn trang lập tức tới nơi ta bắt được Ngao Bính bế quan một tháng. Một ngày, một khắc cũng không thể thiếu. Trái lệnh ta sẽ đích thân tru sát ngươi. Đã rõ hình phạt của mình chưa”

Lão Hắc nghe nói phải bế quan tại đó một tháng chân cũng có chút run run, khi trước mới bước vào ngoại biên một chút thôi thì cơ thể hắn đã bắt đầu làm phản rồi.

Hắn khác với người bình thường là hắn tu luyện hai loại lực lượng, hơn nữa còn là hai loại đối nghịch nhau. Khi bình thường luôn được khống chế ở mức thăng bằng nhưng khúc “Loạn” lại có xu thế khiến tất cả trở nên bất thường khiến cho trạng thái cân bằng trong cơ thể hắn mất đi. Hai cái luôn có xu hướng nuốt nhau và cơ thể hắn trở thành chiến trường để đánh nhau.

Dù sợ nhưng hắn vẫn cúi đầu chấp nhận hình phạt:

“Đệ tử lãnh phạt”

“Được rồi, ngươi lui ra xử lý việc trong sơn trang trước đi. Ta sẽ cùng a Tử nói hình phạt của nàng”

Lão Hắc nghe vậy cũng cung kính rời đi để lại hai người a Tử cùng Diệp Vô Thần.

Diệp Vô Thần nhìn nàng cười:

“Ngồi đi. Ta có việc nói với ngươi”

Nàng lắc đầu:

“Thuộc hạ không dám. Mời công tử cứ nói”

Hắn lắc đầu đưa tay ấn nàng ngồi xuống cái ghế trước mặt nói:

“Ngồi đi. Lần này ta cũng không muốn phạt ngươi gì cả nhưng trước hết ta sẽ hỏi ngươi một vấn đề. Ngươi nói xem muốn để cha mẹ ngươi cùng Tư Đồ gia tộc nhận gia gia ngươi cùng ngươi có cách gì”

A Tử nghe xong người có chút run run, có lẽ nàng đã giấu việc này bao lâu nay trong đáy lòng, như vậy khẽ kích động ngập ngừng mở miệng:

“Chỉ cần công tử ngài chịu ra mặt thì bọn hắn chắc chắn sẽ đồng ý”

Nghe vậy hắn liền cười lớn:

“Ta ra mặt sao? Đương nhiên có thể rồi. Nhưng việc này ta sẽ không giúp ngươi. Ta muốn ngươi tự mình đạt được vì chỉ có bằng chính sức lực của mình đi đoạt lấy thì ngươi mới trân trọng nó một cách lớn nhất. Có phải hay không rất thất vọng”

Nàng nghe vậy trên mặt cũng có chút đượm buồn, mấy lần định cắn răng nói ra một chữ “không” nhưng mà sao nó lại khó như vậy chứ. Sau cùng vẫn cúi đầu lí nhí:

“Có đôi chút”

“Ha ha, thật chỉ có một chút thôi sao? “

Hắn cười lớn vỗ vai nàng. Sau đó nhìn nàng tiếp tục nói:

“Không cần thất vọng, ta không giúp ngươi có rất nhiều lý do. Tư Đồ gia cũng không phải như bề ngoài ngươi thấy, bọn hắn nơi này chỉ là một chi nhánh nhỏ của Tư Đồ gia tộc tại Thần Phong cổ quốc mà thôi. Mẹ ngươi hiện tại đã tiến vào bên trong chủ gia tu luyện rồi. Ngươi nếu muốn được công nhận thì hãy phải nhận được mẹ ngươi công nhận đầu tiên. Với nàng ngươi chỉ là cái sự cố khi nàng mất trí nhớ lấy cha ngươi mà thôi”

Nghe hắn nói xong thì a Tử nào còn khống chế được nữa ào lên gào thét:

“Không phải, không phải. Công tử người nói dối ta. Mẹ ta không phải là người như vậy. Ta không tin. Ta không tin.”

Hắn khẽ đưa tay ôm nàng vào ngực rồi tiếp tục nói:

“Không cần phải tuyệt vọng. Nàng chỉ là hiện tại chưa nhận ngươi mà thôi. Chỉ khi ngươi trong mắt mẹ ngươi cũng như Tư Đồ gia tộc phân lượng đủ nặng thì bọn hắn sẽ tự nhận ngươi. Thế nào, có thể tiếp tục nghe ta nói chứ”

A Tử nghe vậy cũng đưa tay gạt đi dòng nước mắt, kiên định nói:

“Thuộc hạ muốn. Không những thế ta muốn bọn họ phải trả giá vì đã coi thường ta, coi thường cha ta, gia gia ta”

Nghe vậy Diệp Vô Thần nhìn nàng lắc đầu nói:

“Không cần, cha ngươi cùng gia gia ngươi bên kia Nhan nhi sẽ tự lo liệu. Việc của ngươi chính là chứng minh giá trị của mình”

“Không riêng gì Tư Đồ gia, các đại thế lực đằng sau đều có các thế lực lớn tại cổ quốc chống lưng. Muốn chứng minh giá trị của ngươi cho Tư Đồ gia tộc thì ngươi phải tới được Thần Phong cổ quốc, trước đó ngươi lại cần để cho Tứ đại tông mồn còn có hoàng gia học viện coi trọng ngươi. Ta muốn ngươi lần này đoạt giải nhất trong cuộc cạnh tranh này. Nếu Nhan nhi cũng tham gia thì ngươi cũng có thể đọ sức cùng nàng để nghiệm chứng lời trước kia ta nói với ngươi. Nếu nàng tham gia, ngươi có thể thua cũng chỉ duy nhất là nàng. Đây vừa là thử thách vừa là hình phạt của ngươi.”

A Tử đứng dậy, ánh mắt tràn đầy kiên định:

“Thuộc hạ nhất định sẽ không làm công tử thất vọng”

Hắn gật đầu nhìn nàng:

“Từ giờ tới khi tuyển chọn ngươi ở lại ta nơi này. Ta đích thân huấn luyện cho ngươi."

................

Mai 1c nha ae

Bạn đang đọc Vô Thiên sáng tác bởi Ha250801
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ha250801
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.