Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hư Vô sơn trang

Tiểu thuyết gốc · 1598 chữ

Lão Hắc quay về Hư Vô sơn trang thì gặp a Tử đang đứng ở bên ngoài. Hắn ngạc nhiên tiến lại hỏi lý do thì mới biết được là không vào được.

Các hộ vệ, tỳ nữ đều bị đuổi đi ra ngoài hết, hiện tại trong sơn trang chỉ còn công tử với tiểu thư.

A Tử đã mấy lần xông vào vào nhưng đều bị ngăn cản tại bên ngoài không cách nào cường công tiến vào.

Lão Hắc không tin cũng muốn thử đi vào cũng chỉ là vô ích, cũng chỉ có thể không công mà lui trở ra.

Chủ nhân đến cùng đang bày ra kinh thiên trận thế gì đây.

……….

Hắn đứng giữa không trung ôm tiểu hồng nhi, bốn phương tám hướng hiện lên từng chữ cổ nổi lên.

Phía đông – Chấn tự, phía đông nam – Tốn tự, phía nam – Ly tự, phía tây nam – Khôn tự, phía tây – Đoài tự, phía tây bắc – Càn tự, phía bắc – Khảm tự, phía đông bắc – Cấn tự.

Tám chữ cổ sừng sững trấn giữ tám phương như tám vị cổ thần khiến cho tiểu hồng nhi vô cùng thích thú.

“Đi”

Diệp Vô Thần quát to một tiếng, tám chữ cổ bay tới tám hướng của hộ trang đại trận Vạn hoa phong thiên trận cùng trận pháp hoà lại thành một thể.

Hiện tại Đào hoa sơn trang đã đổi tên thành Hư Vô sơn trang, cảnh vật tại đây so với trong tiên cảnh chẳng bao nhiêu.

Sau khi được Ngao gia cho người sửa sang lại theo thiết kế của hắn thì nơi đây có lẽ thật sự là một nơi bình yên mà thơ mộng đúng như trong suy nghĩ của hắn.

Đàn thú “cưng” hôm trước đuổi săn Ngao Bính cũng được hắn toàn bộ mang về làm thú nuôi để trông giữ nhà.

Hoa nở, chim hót tại đây nơi đâu cũng có thể thấy được. Cảnh vật như vẽ cũng khiến cho tiểu Hồng nhi lăng xăng chạy quanh vui đùa khắp nơi.

Hắn cùng nàng và đàn thú nô đùa khắp nơi quanh sơn trang. Tiếng cười tràn ngập mọi nơi.

Đây cũng là lý do tại sao hắn quên chưa mở đại trận cho đám người đang đứng bên ngoài vào. Đây cũng đâu phải việc thỉnh thoảng, việc hắn hay quên như vậy là điều quá thường ngày như cơm bữa.

………….

Cũng chẳng biết qua bao lâu, đám người a Tử, lão Hắc cùng hộ vệ mới được hắn mở trận cho đi vào.

Tất cả mọi người bước vào đều ngơ ngác nhìn cảnh vật vẫn như cũ không có cái gì khác nhưng tất cả đều cảm nhận được một áp lực vô hình. Kể cả hai người đi đầu a Tử cùng lão Hắc cũng không ngoại lệ.

Trong khi tất cả mọi người đang ngơ ngác tìm kiếm hình bóng của hắn thì toàn bộ khung cảnh xung quanh lại biến hoá thay đổi hoàn toàn thành một khu rừng đầy mộng mơ, hoa cỏ xanh tươi, từng đàn hồ điệp bay múa. Và dưới một gốc cổ thụ có một chiếc xích đu ngồi trên đó là một người mặc áo trắng đeo mặt nạ bế một bé gái đang ngủ. Hai người đó không phải ai xa lạ, chính là Diệp Vô Thần cùng tiểu Hồng nhi.

Diệp Vô Thần nhìn tất cả mọi người khẽ cười:

“Để tất cả chờ lâu rồi”

Tất cả mọi người nghe xong thì đều giật mình sực tỉnh, một chân quỳ xuống, tay vòng ra phía trước cúi đầu hô lớn:

“Tham kiến trang chủ”

“Tham kiến lão sư”

“Tham kiến công tử”

Hắn nhìn tất cả mọi người lắc đầu:

“Ta đã dặn là tại đây không cần quá nhiều quy tắc như vậy. Tất cả đứng lên đi”

Thấy tất cả đều đứng lên rồi hắn mới tiếp tục nói:

“Hiện tại ta có một số việc cần tuyên bố với các ngươi. Thứ nhất, từ nay trở đi nơi này sẽ đổi tên thành Hư Vô sơn trang. Nhưng khi đi ra bên ngoài thì vẫn sẽ mang cái tên cũ là Đào hoa sơn trang.Không được tiết lộ thân phận của chính ngươi cho ai biết, kể cả người thân thuộc nhất”

“Đã rõ.”

“Như vậy rất tốt. Nếu ta biết kẻ nào tiết lộ bí mật của nơi đây ta nhất định sẽ không tha thứ. Việc thứ 2, ta sẽ không thường xuyên quyết định mọi việc, việc quyết định ta giao lão Hắc làm thay, từ nay hắn sẽ là Hư Vô sơn trang đại quản gia. Các ngươi có gì cần thiết hãy tới gặp hắn. Hiểu không”

“Đã hiểu”

“A Tử nàng sẽ là thiếp thân thị vệ của ta, quyền lực tại nơi này không dưới lão Hắc, các ngươi cũng nên nhớ kĩ. Việc thứ 3 ta muốn tuyên bố là đàn thú trong sơn trang là ta nuôi, chúng sẽ không tấn công những kẻ mang lệnh bài của sơn trang. Lệnh bài này ta sẽ để lão Hắc cùng a Tử mang tới cho các ngươi trong vài ngày nữa, các ngươi sẽ đi đăng kí tại chỗ của hắn. Nếu để ta phát hiện ai giết hại thú tại đây nhất định sẽ không tha thứ. Các ngươi đã nhớ kĩ sao”

“Đã nhớ kĩ”

“Việc tiếp theo là hộ trang đại trận chỉ những kẻ có lệnh bài mới có thể đi qua, nếu không có lệnh bài các ngươi sẽ lạc trong ảo trận cho tới khi bị đàn thú ăn hết. Vậy nên hãy nhớ rằng lệnh bài không thể để mất, lệnh bài khi mất cũng đồng nghĩa với việc ngươi đã chết hoặc bị sơn trang đưa người diệt sát. Phải nhớ cho thật kĩ”

“Việc cuối cùng, trong sơn trang ta bố trí tàng thư các, các sân luyện võ, thí luyện tràng để các ngươi có thể nâng cao tu vi của mình. Mỗi tháng mỗi ngươi đều có một cơ hội tiến vào. Ngoài ra còn thiết lập cống hiến điểm thông qua nhiệm vụ sơn trang ban bố để đổi thêm số lần tiến vào. Con số sẽ được thể hiện thông qua lệnh bài của các ngươi. Nhưng đây không phải vấn đề chính ta muốn nói, việc ta muốn nói là tại trong sơn trang từ thí luyện tràng cùng Sinh tử đài có thể đụng võ còn không sẽ bị trận pháp hoặc có thể chính ta đánh chết.”

“Các ngươi khi bình thường đeo lên lệnh bài tại sơn trang sẽ bị áp chế tám thành chân khí, hãy nhớ rằng muốn tranh đấu thì lên Sinh tử đài. Hiện tại ai muốn rút lui có thể đứng ra, những người còn lại không đứng ra sẽ được coi là đồng ý. Hiện tại rút lui còn kịp”

Hắn vừa dứt lời thì có tiếng xì xào bên dưới, rất nhanh có một nửa đứng ra muốn lựa chọn rút lui, trong này toàn bộ là binh lính hộ vệ sơn trang muốn rút đi. Những nô bộc cùng nô tỳ đều không dám bước ra, bọn hắn là nô lệ, bọn hắn khế ước bán thân còn trong tay Diệp Vô Thần, nếu đi ra ngoài thì vẫn sẽ tiếp tục là một đám nô lệ thấp hèn như vậy.

Nhưng điều này cũng vô tình thay đổi số phận cuộc đời sau này của bọn hắn. Có lẽ không đứng ra lựa chọn rời đi là quyết định sáng suốt nhất của bọn hắn.

Diệp Vô Thần nhìn đám người muốn đi một lần khẽ hỏi lại:

“Các ngươi thật sự muốn đi? Sẽ không hối hận chứ”

Tất cả hơn một nửa đám hộ vệ kia đều nhìn nhau rồi đồng thanh:

“Thật sự. Không hối hận”

Diệp Vô Thần lắc đầu nhìn bọn hắn đầy thương tiếc nói:

“Được, ta cho các ngươi đi. Hiện tại nhìn vào mắt ta”

Cả đám đều vô ý thức nhìn vào tròng mắt phải của hắn. Con mắt hiện lên màu tím yêu dị, trong đồng tử lại như xuyên qua một thanh kiếm.

“Hãy quên đi tất cả những thứ về nơi này và rời đi”

Đám hộ vệ kia cũng đều vô thức:

“Quên tất cả… rời đi”

Vừa nói cả đám đều bước thành một hành rời đi khỏi sơn trang.

Hiện tại trong sân chỉ còn lại lác đác hơn 50 người vẫn đang đứng đó. Hắn nhìn tất cả cười nhạt:

“Những kẻ bị trục xuất vĩnh viễn sẽ không bao giờ được trở lại nơi đây. Chúc mừng các ngươi vì quyết định ngày hôm nay. Các ngươi sẽ không phải hối hận. Hiện tại các ngươi se được lão Hắc cùng a Tử đưa trở lại phòng của mình. Đi thôi”

Nói xong đưa tay vẫy lão Hắc, a Tử

“Lại đây”

Lão Hắc a tử cùng đến gần cúi người để hai ngón tay hắn chạm vào chán đưa vào bản đồ của sơn trang. Sau đó Diệp Vô Thần dặn dò:

“A Tử dẫn nữ tử tiến Bắc phương phòng an bài, còn lại theo lão Hắc tiến Nam phương an bài. An bài xong thì trở lại đây, ta có việc cần nói. Hiện tại đi thôi”

………….

Tối k bk còn ra dk nữa k

Sẽ cố gắng nha mn

Bạn đang đọc Vô Thiên sáng tác bởi Ha250801
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ha250801
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.