Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác quỷ

Tiểu thuyết gốc · 2192 chữ

Chiến điện,

“Chiến Thiên, tại sao lại ra lệnh rút quân. Ba kẻ kia là ai, đã đưa cho ngươi cái gì mà để ngươi ra lệnh rút quân. Không lẽ nào ngươi muốn việc này dừng lại như thế sao?”

Mặc lão nóng tính đập bàn nhìn Chiến Thiên mắng lớn nhưng mà từ khi Chiến Thiên trở về người ta lại nhìn ra được sự vui vẻ nhè nhẹ trên mặt hắn khiến Mặc lão càng tức giận.

Chiến Thiên nhìn Mặc lão cùng Độc lão rồi cười lớn:

“Hai vị, là việc vui”

Nghe xong thì cả tính tình lạnh nhạt như Độc lão cũng có chút nổi nóng nhìn hắn như muốn hỏi việc này liên quan gì tới cháu gái của bọn hắn. Chiến Thiên cùng biết không nên để hai lão già trước mặt đoán già đoán non nữa lập tức đưa ra tờ giấy nhận được ra cho bọn hắn xem xong rồi giảng:

“Bản tôn quả nhiên thủ đoạn thông thiên. Việc tiểu nha đầu kia hắn đã biết nhưng vì tiểu nha đầu Hồng nhi này linh hồn chưa đủ mạnh nên không thể nào giúp nàng sống lại nữa nên đành dùng pháp lực của mình nuôi dưỡng. Khi trước đến là ba vị thống lĩnh ba đại quân đoàn bí ẩn dưới trướng của bản tôn. Bọn hắn chuyển lời của bản tôn trước khi chuyển thế cho ta là hắn không muốn thiên giới quá loạn khi hắn trở về. Đây là lý do ta ra lệnh rút quân.”

Nghe hắn nói xong thì cả hai lão già đều vỗ xuống cái bàn bên cạnh một chưởng khiến nó tan thành đống mảnh vụn. Bọn hắn kích động không nói nên lời. Sau một hồi mới ấp úng:

“Ngươi nói là tiểu Hồng nhi của ta không chết sao? Nàng hiện tại ở đâu rồi, mau đưa ta đi gặp nàng.”

Nghe vậy thì Chiến Thiên lại lắc đầu:

“Hiện tại thì vẫn chưa thể. Linh hồn Hồng nhi quá yếu không thể trở lại thể xác hoặc đoạt xá. Vì vậy lần trước khi bản tôm mở ra luân hồi cũng mang nàng theo luôn. Khi bản tôn trở lại sẽ mang nàng về cùng với nhị lão.”

Nghe vậy cả hai lão giả bèn thở dài lắc đầu:

“Ài, quà nhiên là tên kia làm. Bảo sao ta đi hỏi cả tên Diêm Vương kia cũng không tìm ra nàng. Nàng theo hắn ta thì yên tâm rồi. Thật hoài niệm tiểu nha đầu đó mà. Khi nàng về ngươi phải lập tức thông báo cho ta đầu tiên”

“Không đúng, là báo cho ta trước, lão tử là nàng gia gia”

“Khốn kiếp, là lão tử trước, ta là nàng Mặc gia gia.”

“Ngươi có gì tốt đẹp, lão từ đang vì nàng bồi dưỡng một cây nhân sâm 10 vạn năm rồi ngươi lấy gì cùng lão tử so sánh. Đám gỗ mục của ngươi nàng chẳng thèm chơi”

“Lão già, ngươi nói cái gì. Lão tử mà lại sợ ngươi sao, chắc chắn nàng trở lại sẽ thích quà lão tử tặng nàng. Tiểu cô nương xinh đẹp như vậy ngươi lại mang một cây sâm xấu xí ra cho nàng làm quà. Chắc chắn nàng sẽ thích quà ta tặng hơn.”

Hai lão già này nào còn sót lại chút nào uy phong như khi mắng Cự Vô Cực, hiện tại bọn hắn đều phồng mang trợn mắt, râu tóc dựng ngược cãi nhau để giành đứa cháu gái còn chưa trở lại kia. Thấy vậy Chiến Thiên lại phải đứng ra giảng hoà:

“Nhị lão, các người bình tĩnh. Ta có ý này, hai người cùng ở chung một chỗ khi ta báo tin nàng trở lại thì cả hai vị đều nhận được tin tức. Nhị lão, các vị thấy thế nào”

“Cũng được. Coi như tiểu tử ngươi có chút thông minh. Vì nàng cũng đành tạm sống với lão già nhà ngươi vậy.”

……………

Đi săn bắt đầu. Nhưng chỉ có điều kẻ đi săn là bầy thú hung dữ đằng sau, kẻ bị săn đang thục mạng chạy ở phía trước không ai khác chính là Ngao Bính.

Hắn nào còn cái bộ dạng Ngao gia lão gia chủ lúc trước nữa. Đã bao lâu rồi hắn chưa chật vật như vậy. Nhưng hắn không thể bỏ cuộc được, Ngao gia kia còn phụ thuộc vào lần cược này của hắn. Thế nên hắn không thể gục ngã.

Đám mãnh thú bình thường phía sau vẫn đuổi theo hắn không rời chút nào cả, cái đám súc sinh này bình thường hắn khẽ hắn xì một cái cũng chết cả đám hiện tại lại mang cho hắn chí mạng uy hiếp.

Nhưng hắn có thể làm gì đây, từ khi tiếng đan vang lên hắn không có cảm giác gì cà cho tới khi hắn không thể xử dụng chân khí nữa, mà cũng không đúng, là có thể nhưng mà sử dụng thì cả người hắn sẽ như một quà tạc đạn sẽ phát nổ.

Tiếng đàn đáng sợ kia làm toàn bộ kinh mạch của hắn tất cả loạn thành một bầy như đám dây rối quấn vào nhau không biết cách nào gỡ ra. Hắn không dám vận công.

Hắn hiện tại như một phàm nhân lạc trong đám thú hoang kia. Hắn phải chạy. Vì chính hắn cũng vì chính gia tộc mà hắn bảo vệ kia.

Trời tối dần, cái lạnh khiến hắn run người, cơn đói, cơn khát cũng khiến cho hắn cảm thấy tuyệt vọng.

Tiếng đàn đã ngừng lại. Đàn thú cũng đã chỉ còn lẻ tẻ vài con đuổi theo hắn. Hắn cố gắng trèo tạm lên một cái cây lánh nạn trên đó.

Chỉ có vài canh giờ mà thôi, hắn đã bao lần cảm giác được tuyệt vọng. Đã bao lần hắn muốn từ bỏ nhưng lại sợ cái cảm giác bị sờ sờ gặm chết nên hắn lại tiếp tục chạy.

Chân hắn giày đã rách, chân hắn máu nhuộm đỏ máu, không còn cảm giác gì nữa. Có lẽ chính hắn cũng phải tự hỏi đây có phải chân của mình hay không.

Cái đói, cái lạnh, nỗi đau đớn trên cả thể xác lẫn tinh thần khiến cho hắn lúc nào cũng như muốn rời tay khỏi cái cây đang bám.

Nơi xa có ánh lửa.

Cũng không biết là hoa mắt hay là thực tế nữa nhưng cơn đói đã khiến cái thú tính trong người bộc phát ra. Hắn bò xuống khỏi thân cây, run rẩy từng bước từng bước đi về nơi có ánh lửa.

…………

Hắn đang ngồi trước đống lửa nướng thịt cho tiểu Hồng nhi ăn. Nàng ngồi trong lòng hắn, đôi mắt đen tròn mở to, nàng nhìn hắn rồi lại nhìn miếng thịt đang nướng kia, nước dãi khiến nàng nhiều khi phải thò tay áo quệt quệt đi trông rất đáng yêu.

Hắn một tay nướng thịt, một tay ôm lấy nàng để tránh đi cái lạnh giá. Thịt càng nướng càng thơm, tiểu nha đầu trong lòng cũng bắt đầu khẽ rục rịch không yên.

Hắn hôn lên trán nàng một cái trìu mến nói:

“Hiện tại có thể ăn rồi. Ngươi vẫn là cái tiểu nha đầu đáng yêu tham ăn mà. Đời chút ta giúp con.”

Nói xong thì gỡ xiên thịt nướng xuống, lấy từng miếng từng miếng bỏ đút vào miệng tiểu nha đầu, thỉnh thoảng còn đưa khăn giúp nàng lau dầu dính quanh miệng.

Thật giống như một cặp cha con thực thụ, mà không, cũng có thể coi đây là một cặp cha con mà, nàng là con gái nuôi của hắn.

Đây thật sự là kẻ đang hành hạ Ngao Bính thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ kia sao? Đây là thiên sứ thánh thiện chứ nào có chút gì ác độc cùng tàn bạo đâu.

Ăn no nêu, hắn lại ôm tiểu nha đầu vào lòng để sưởi ấm cho nàng, bắt đầu dạy nàng chữ. Tiểu nha đầu học rất nhanh, chẳng bao lâu liền đã có thể bắt đầu ấp úng nói:

“Cha…cha…con…gái…yêu cha…nhiều…nhiều lắm”

Hắn vui sướng ôm chặt nàng vào trong lòng cười to. Từ lúc biết nàng bị bắt đi thì hắn rất lo lắng. Nhìn hắn bình tĩnh, chậm chạp không cứu nàng không phải vì hắn không lo lắng, không thương yêu nàng mà vì hắn quá thương yêu nàng nên mới chuẩn bị thậy kĩ càng không để nàng chịu một tổn thương dù là nhỏ nhất.

Hiện tại cảm giác đó của hắn đã hoàn toàn tan biến chỉ còn lại những niềm vui bên tiểu nha đầu Hồng nhi này.

Tên tiểu nha đầu này hai lần đều là do hắn đặt cho nàng. Có lẽ trong sâu thẳm giữa nàng và hắn có cái gì đó không thể lý giải được. Hắn vẫn một lần nữa đặt cho nàng cái tên trước kia – Yến Kinh Hồng.

Tiểu Hồng nhi như một chú khỉ con rất ham học, rất ham nói. Nhìn bộ dạng đáng yêu khi nàng học nói hắn sao lại keo kiệt mà không dạy cho nàng.

Nàng học cho tới tận lúc mệt quá ngủ quên luôn trong ngực hắn cũng chẳng hay. Đã thế khi ngủ cái miệng nhỏ còn khẽ tru ra khiến nàng trông cực kì đáng yêu.

Thật yên bình...

……….

Con đường dưới chân núi một con quái vật đang từ từ bò lên. Toàn thân áo quần hắn rách nát, máu me be bét trông rất bẩn thỉu đang sợ. Hắn rạp người xuống đi bằng cả bốn chi. Mỗi lần đi qua sẽ để lại là một vệt máu màu đỏ.

Hắn chính là Ngao gia lão gia chủ.

Tiếng đàn của bản “Loạn” không chỉ có làm cho hắn kinh mạch thành một mớ bòng bong mà cả thần trí của hắn đều là những mảnh kí ức chắp vá. Hắn hiện tại tuy chưa điên loạn nhưng mà cả đời chắc cũng đừng mơ trở thành người bình thường.

Bằng chấp niệm bản tính của một con thú hắn cũng tiến lên được cái nơi có đống lửa ấm áp kia. Mùi thịt khiến cho hắn mất khống chế bỏ mặc Diệp Vô Thần ôm tiểu nha đầu ở bên cạnh cũng chẳng thèm để công.

Diệp Vô Thần nhìn bộ dạng của hắn hiện tại cũng chẳng có chút đồng cảm nào cả. Đây chính là cái giá khi đụng đến thân nhân của hắn. Diệp Vô Thần nhẹ nhàng lấy một giọt máu của Hồng nhi để nó trôi nổi trong lòng bàn tay bắt đầu kết chú ấn:

“Ta cho ngươi bất tử chi thân, tuổi thọ vạn năm. Thời gian này đủ cho ngươi chuộc tội cho việc làm của mình. Ta sẽ cho ngươi 2 ngày có 2 canh giờ thanh tỉnh để ngươi có thể làm những thứ ngươi thích. Hiện tại thì đi thôi. Tính từ bây giờ ngươi bắt đầu quá trình chuộc tội”

Nói xong Diệp Vô Thần kết ấn giải đi trận pháp phong toả nơi đây rồi ôm theo tiểu hồng nhi trở về Hư Vô sơn trang.

Từ đấy hoàng thành bắt đầu chứng kiến một con quái vật điên loạn khiến cho ai cũng phải sợ.

…………….

Nhóm ba người Nam Cung Hồng Nhan tới nơi thì tất cả đã không còn dấu tích gì khác thường. Chỉ có một điều khác thường là lão Hắc không thể nào tiến vào trong này được.

Dù chỉ là tàn âm của bản “Loạn” do Diệp Vô Thần đàn còn sót lại nhưng đối với lão Hắc còn đáng sợ hơn a Tử đàn.

Nam Cung Hồng Nhan cũng chỉ bắt lại được chút xíu khí tức của hắn xót lại tại nơi đây chứng minh hắn đã từng tại nơi đây mà thôi.

Nhưng kể cả sử dụng tử khí hay sinh khí nàng đều không cảm nhận được dấu hiệu giết người. Không lẽ hắn không muốn giết người? Như thế tốt nhất.

Như vậy nàng cũng yên tâm trở về rồi. Nghĩ xong liền cất bước rời đi.

Lão hoàng chủ bước vào được vài trăm bước thì tinh thần lập tức nhảy một cái khiến hắn tái mặt lập tức đi trở ra quay lại hoàng cung.

Lão Hắc biết Diệp Vô Thần ra tay như vậy thì đã giải quyết xong tất cả công việc rồi thì hiện tại hắn cũng nên trở về thỉnh tội là vừa. Nghĩ xong cũng cất bước trở về.

Nơi đây chỉ còn lại một con quỷ đang gặm xương trên vách đá mà không ai hay biết mà thôi. Phương hướng nó bắt đầu bò theo chính là hoàng thành

…………...

Sr ae nay mệt quá

Còn một đoạn nữa nhưng lười chưa viết

K có j khác thg mai vẫn 2c nha mn

Bạn đang đọc Vô Thiên sáng tác bởi Ha250801
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ha250801
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.