Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần này ta tới bảo vệ con (2)

Tiểu thuyết gốc · 2182 chữ

Hắn hai tay bắt đầu kết ấn. Muốn làm gì thì làm nhưng việc hắn quan trọng nhất là sự an toàn của tiểu nha đầu.

Hắn sao lại không lưu lại trên người nàng chút thủ đoạn chứ. Hắn đã ngu một lần để nàng mất đi, hiện tại sai lầm như thế hắn sẽ không phạm phải nữa.

Tốc độ kết ấn càng ngày càng nhanh, ấn kí cũng càng phức tạp, thiên địa linh khí xung quanh đã bị hút đi hội tụ trong từng nét hoa văn. Càng ngày hoa văn càng nhiều. Ấn kí cũng sắp thành rồi.

Một hang đá cách ngoại ô thành cũng vài chục dặm có hai người trong đó. Một già một trẻ ẩn tại đó chẳng chút nào hoà hợp, tiểu nha đầu lại như một tiểu thú gầm gừ chỉ chực cắn lão già kia. Còn lão già kia lấy thực lực mạnh mẽ chế trụ lại nàng không để cho nàng động đậy. Đó không phải ai khác chính là Ngao Bính cùng tiểu nha đầu bị hắn bắt đi.

Ngao Bính hiện tại hắn đang cược. Hắn cược hắn thắng thì tương lai Ngao gia sẽ lên mây, hắn bại thì sẽ trả bằng mạng của hắn. Mà hắn chết rồi thì Ngao gia của hắn cũng sẽ trở lại như trước kia, sẽ không bị hoàng tộc Uông gia nhằm vào nữa. Nói chung dù sao việc làm lần này kết quả ra sao thì Ngao gia của hắn đều sẽ có lợi.

Chỉ là hắn đánh giá sai mức độ nghiêm trọng của việc lần này, cũng đánh giá sai mức quan trọng của nha đầu kia trong lòng của Diệp Vô Thần.

Đột nhiên phát hiện tiểu nha đầu kia không còn tiếp tục quậy phá nữa mà đã lăn ra ngủ thì hắn cũng thu lại công lực trấn áp nàng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hắn không biết rằng ác mộng của hắn chuẩn bị bắt đầu.

………..

Trong sơn trang riêng của Kì Bảo các,

Trong gian phòng của Lâm Thiên Tuyết còn có 3 người a Tử, Trần lão cùng Lâm Thiên Tuyết. Nam Cung Hồng Nhan đã đuổi theo Diệp Vô Thần để tránh hắn lạm sát kẻ vô tội.

Trần lão nhìn a Tử một chút giọng run run hỏi:

“Thanh Lạc, ngươi vẫn khoẻ chứ?”

Lúc này bao nhiêu thiên chân vạn ngữ đêu không thể nào thốt ra, tất cả chỉ còn gói gọn trong một câu hỏi thăm sức khoẻ.

Trong phòng cũng không còn người lạ, a Tử cũng tháo xuống mặt nạ đến trước hai người bái kiến:

“A tử bái kiến phu nhân. Thanh Lạc bái kiến gia gia.”

Nghe nàng gọi vậy Lâm Thiên Tuyết cũng ngây người, sát ý bắt đầu nổi lên muốn giết người diệt khẩu thì đã nghe thấy a Tử tiếp tục nói:

“Phu nhân không cần phải ngạc nhiên. Là công tử cho bọn ta biết, không chỉ thân phận của người kể cả thân phận của Ảnh cô nương đều nói với chúng ta. Công tử nói với chúng ta: Nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi. Vậy nên xin phu nhân yên tâm”

Nói xong quay sang Trần lão nhìn hắn một cái rồi lại nói:

“Gia gia, hiện tại ta sống rất tốt. Lâu bao lâu nữa ta sẽ đưa cha mẹ tới gặp người, người phải cố giữ gìn sức khoẻ cho thật tốt.”

Trần lão nghe vậy cũng cố nén cảm xúc gật đầu. Hắn biết hiện tại Thanh Lạc của hắn trưởng thành hơn rất nhiều, con đường của nàng đi theo vị Vô công tử kia rất rộng mở, hắn cũng không thể nào kéo nàng chân sau.

Trần lão đang mông lung thì bên kia Lâm Thiên Tuyết nghi hoặc bắt đầu hỏi a Tử:

“Tiểu thư trong miệng ngươi là ai? Tại sao Ngao gia lão gia chủ lại phải bắt đi nàng để làm gì? Ta chưa bao giờ thấy tên tiểu tử kia tức giận như vậy. Ngươi kể ngọn ngành mọi việc cho ta"

A Tử lắc đầu đáp:

“Việc này ngọn ngành liên quan tới rất nhiều vấn đề không thể tiết lộ cho phu nhân. Xin phu nhân không nên làm khó thuộc hạ, đây là chính miệng công tử không cho ta nói bất kể ai.”

Nói xong nhìn một chút thấy Lâm Thiên Tuyết có chút khó chịu bèn phải tiếp tục:

“Tiểu thư trong miệng thuộc hạ chính là công tử con gái nuôi. Nàng được công tử yêu quý hết mực, lần này công tử tới đây giao cho bọn thuộc hạ chúng ta chăm sóc, chỉ là không nghĩ tới lão già kia sẽ động thủ”

……………

Trong hang động kia Ngao Bính vẫn chưa cảm nhận được điều gì vẫn ngồi đó tu luyện. Nhưng cách đó không xa, tiểu nha đầu hắn bắt được kia quanh thân hiện ra từng đạo phù văn thần bí xếp thành một cái trận pháp.

Đây chính là thủ đoạn hắn lưu lại trên người nàng, trận pháp này nếu muốn cường công thì ít nhất Nguyên Anh cửu trọng như lão Hắc mới làm được. Còn mấy kẻ chưa nhập Nguyên Anh cảnh như Ngao Bính muốn phá vỡ thì nằm mơ.

Diệp Vô Thần đã hoàn tất việc kết ấn mở ra phòng ngự trận pháp trên người tiểu nha đầu và lần theo ấn ký đuổi tới nơi này.

Hắn vị trí hiện tại cách Ngao Bính hai người cũng không bao xa, bên cạnh hắn còn một chiếc cổ cầm của a Tử mà khi bắt đầu đuổi theo đã tiện tay mang theo.

Hiện tại hắn vẫn chưa tới lúc động thủ, hắn muốn cho tất cả biết rằng đụng vào con gái của hắn sẽ là quyết định ngu xuẩn cỡ nào. Cái chết sẽ là một điều vô cũng xa xỉ đối với Ngao Bính.

………….

Nam Cung Hồng Nhan cũng mở ra Thiên sứ dực đuổi theo hắn nhưng mà nào còn bóng dáng nữa. Điều này làm nàng tức tới giậm chân, thực lực vẫn là kém hắn một đầu. Đột nhiên nàng cảm nhận thiên địa linh khí đang bị hút hết về một phía cách chỗ hiện tại của nàng không bao xa.

Là hắn thủ đoạn. Nàng chẳng để ý nữa lập tức theo dòng thiên địa linh khí xuôi về nơi phát ra nguồn hấp thụ kia. Nàng biết hắn tại đấy, nàng có lẽ sẽ tới kịp.

Không chỉ có nàng, lão hoàng chủ cùng lão Hắc đều cảm nhận được sự bất thường này cũng đều lập tức theo nơi bất thường kia. Lão hoàng chủ có lẽ coi đó là do bảo vật gì nhưng lão Hắc biết là lão sư của hắn bắt đầu động thủ rồi.

Khi cả ba cùng đến nơi thì đã không còn một ai cả. Nơi đây chỉ là nơi mà Diệp Vô Thần kích hoạt ra ấn kí phòng ngự của tiểu nha đầu mà thôi.

Hiện tại hắn đang ở rất gần với Ngao Bính, thứ cần chuẩn bị cũng đã hoàn thành rồi. Ngao Bính sẽ là người đầu tiên ở kiếp này cảm nhận được sự tàn độc của hắn.

Hai tay một lần nữa kết ấn, xung quanh cây cối như trở thành một bức tường chắn tự nhiên trong mê cung, tất cả đều trở thành một phần của trận pháp.

Một lần nữa lại kết ấn kích hoạt toàn bộ phòng ngự trên người tiểu nha đầu bao bọc nàng thành như một cái kén. Điều này kiến cho Ngao Bính bắt đầu chú ý tới, hắn chạy lại dùng sức phá tan lớp kén mỏng manh kia.

Nhưng đời nào như mơ, lớp kén kia tuy mong manh như lại kiên cố bất ngờ không cách nào phá tan được. Không những thế sau khi đã hấp thụ đủ sức mạnh hắn đánh vào thì lại bắt đầu phản đòn khiến cho hắn chịu một kích thụ thương.

Nhưng Ngao Bính vẫn không từ bỏ, nàng là thứ duy nhất hắn có thể cùng Diệp Vô Thần đàm điều kiện, nếu đàm không thành cũng sẽ là lá bùa bảo mệnh của hắn. Nếu mà không có, tỷ lệ sống sót của hắn còn nổi 1% sao.

1 quyền, 2 quyền, 3 quyền,….

1000 quyền,…

2000 quyền,…

Hắn từ bỏ rồi. Cái vỏ rùa bao bọc của nàng quá cứng, hắn không những không thể làm gì nó mà lại còn bị đánh cho hộc máu. Đã không thể làm gì thì hiện tại điều quan trọng nhất sẽ là giữ mạng. Hắn chạy.

Nhưng hắn chạy bao lâu, chạy bao xa thì vẫn về lại đúng vị trí lúc trước. Hắn đã cảm nhận được sự bất thường của nơi này. Hiện tại hắn có chút lo lắng, có chút sợ sệt.

Khi mà hắn quay lại hang động khi trước thì tiểu nha đầu đã biến mất không vết tích. Lần này hắn tuyệt vọng rồi. Hắn nhớ lại lời lão Hắc dặn lúc trước khi đi cầu xin Diệp Vô Thần:

“Với lão sư ta người sẽ không động thủ. Ngươi tốt nhất không nên dùng thứ tu vi mèo ba chân của mình ra oai. Như vậy ngươi sẽ chết rất nhanh.”

Hắn đang ngẩn người suy nghĩ thì đã nghe thấy tiếng Diệp Vô Thần không biết từ nơi đâu truyền đến:

“Ngao Bính, ngươi rất tốt. Con gái bản toạ ngươi cũng dám bắt. Nể tình ngươi cũng vì Ngao gia làm ra việc như thế bản toạ cược với ngươi một phen. Muốn cược cùng bổn toạ không?”

Âm thanh vẫn là âm thanh của Diệp Vô Thần khi trước, thế nhưng hiện tại lại mang theo uy thế của đế vương, của tuyệt thế cường giả khiến hắn có chút run sợ. Hắn bắt đầu run rẩy nói:

“Mời tôn giả giải hoặc”

Âm thanh từ mọi hướng vẫn đè ép về phía hắn:

“Bổn toạ cược với ngươi, nếu ngươi sống được tại nơi đây trong vòng 1 ngày, bản toạ giúp Ngao gia bảo trụ ; ngươi không sống được là bản toạ thắng cược, bản toạ sẽ mặc kệ các ngươi Ngao gia. Nhưng mạng ngươi thì sẽ do bản tạo rồi, dù sao ngươi phạm vào đại kị của ta, nếu ta để ngươi sống mặt mũi của ta để đâu.”

Ngao Bính run rẩy dữ dội, hắn có chút sợ. Ván cược này kết cục đều là tử cục với hắn. Hắn sợ không kiên trì được.

“Ngươi cũng vẫn còn một đường khác tuyển chọn, ngươi không cùng bản toạ cược. Cũng không sao cả, dù sao ta đang rảnh sẽ đến Ngao gia mang ít đồ tới giúp ngươi trợ hứng. Thế nào, ngươi tuyển cược hay không cược”

Ngao Bính nào còn chút do dự nào nữa. Hắn tuy không biết kẻ bên trên muốn đem quà gì tặng hắn nhưng mà hắn tới Ngao gia mang đồ thì chắc chắn chẳng lành. Hắn cắn răng hét lớn:

“Dừng lại, ta với ngươi cược.”

Ngay sau khi Ngao Bính hét lên thì trên trời truyền tới tiếng cười lớn:

“Vậy có phải tốt hơn không nào. Ta đang định đi Ngao gia mang ít đầu người cho ngươi làm quà nhưng ai nghĩ ra ngươi lại làm ra lựa chọn nhanh như vậy đâu. Thôi đành hết cách, không đi nữa. Ngươi có một khắc thời gian bắt đầu chạy trốn. Cố gắng lên, Ngao gia tính mạng bọn hắn đều nằm trong tay ngươi đó. Ha ha ha”

Nghe xong Ngao Bính lạnh ngươi, hắn bắt đầu chạy, chạy thục mạng không quay đầu lại.

Cách đó không xa, dưới một gốc cây cổ thụ xum xuê có hai bóng người đang ngồi đó. Nam tử áo trắng như tuyết ngồi ưu nhã chuẩn bị bắt đầu đánh đàn, bên cạnh là một tiểu cô nương đang ngồi nhìn hắn chăm chú.

Diệp Vô Thần vuốt ve cái đầu bé nhỏ của tiểu nha đầu khẽ hỏi:

“Hồng Nhi, lần này có làm con bị sợ hãi không”

Tiểu nha đầu này mới được hắn dạy được vài hôm chưa kịp dạy nàng nói. Nhưng nàng rất thông minh, nàng hiểu hắn muốn nói gì. Nàng chạy lại ôm hắn một cái, dui đầu vào lòng hắn làm nũng. Sau đó mở ra đôi mắt tròn đen nhánh nhìn hắn rồi gật đầu sau đó lại lắc đầu.

Hắn bật cười xoa cái đầu nhỏ của nàng một cái cười lớn:

“Không phải sợ. Lần trước ta để tên kia bảo vệ con là ta sai, lần này ta tới bảo vệ con được không?”

Tiểu nha đầu nghe xong liền gật liên hồi, dụi dụi đầu vào ngực hắn nằm vào trong đó.

Hắn bắt đầu đàn.

Bạn đang đọc Vô Thiên sáng tác bởi Ha250801
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ha250801
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.