Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giải quyết xong

Tiểu thuyết gốc · 1940 chữ

Câu nói của Khang làm mấy người kia hoá đá bất động, sự việc này cũng thu hút không ít người nhiều chuyện lại xem trò hay cũng bất động theo, lời nói này mang theo một tia bá đạo khí chất, hùng hồn và ngầu lòi, tuy nhiên cũng mang lại sự ngông cuồng vô cùng.

"Ngươi nói gì, nói lại lần nữa ta nghe xem" Hàm Mã mặt xuất hiện nét tức giận, những câu vừa rồi của Khang chả khác nào sỉ nhục hắn cả, hắn đường đường là chấp pháp giả của chấp pháp đường trước mặt nhiều người bị sỉ nhục như vậy, cục tức này hắn nuốt không trôi.

"Bố mày bảo, cho mày 3 giây quỳ xuống nhận lỗi, nghe không hiểu tiếng người à" câu nói tiếp theo của Khang làm tất cả mọi người ở hiện trường sững sờ, câu nói này mang theo một tia ngông cuồng cực điểm, cộng với gương mặt tiểu bạch kiểm này.

Mang lại cho không ít nữ đệ tử sự mê hoặc, báo đạo khí chất cùng với gương mặt xinh đẹp, thật sự quá thu hút người mà, trong lòng họ Khang bây giờ giống như một tên thần tượng.

"Hừ không biết trời cao đất dày, biết sai không sữa lại còn ngông cuồng, ta hôm nay tiền trảm hậu tấu tại chỗ" Hàm Mã mặt đỏ chót tức giận vô cùng, hắn lần đầu tiên cảm nhận tức giận như vậy hắn hôm nay quyết định tiền trảm hậu tấu tại chỗ.

Nếu ngày hôm nay tên ngoại môn đệ tử này không chết, thì mai sau ai còn sợ hắn nữa, ai còn coi chấp pháp đường, chấp pháp giả bọn hắn ra gì nữa, hôm nay Hàm Mã sẽ giết tên ngoại môn ngông cuồng này làm gương trước toàn bộ đệ tử.

Hàm Mã lấy ra từ nhẫn trữ vật một cây kiếm huyền phẩm thượng cấp, Tử Viêm lúc này sợ hãi dục Khang xin lỗi, hắn vẫn mặt lạnh như không, Hàm Mã lao đến bạo phát khí tức hư phàm, đẩy văng tất cả ra xa, chỉ còn Khang và hắn đối mặt.

Mọi người nhắm mắt lại không muốn nhìn thảm cảnh xuất hiện trước mặt mình, Vành Đông nở ra một nụ cười méo mó, hắn thầm cảm ơn Khang khi ngông cuồng như vậy, người hắn yêu cũng không cần đi chơi với tên mập này nữa, mà tên kia cũng chết, đúng là một mũi tên diệt hai con nhạn mà.

Trong lúc mọi người nhìn Hàm Mã tấn công Khang, kiếm của Hàm Mã phát ra luồng linh lực băng giá, thẳng một đường tấn công đến Khang, Khang trước mũi kiếm không có gì là sợ hãi cả.

Khang vẫn giữ một bộ mặt lạnh như không, hắn chậm rãi lấy ra một tấn lệnh bài, trên lệnh bài phát ra kim quang, đẩy lùi Hàm Mã bay ra xa, thân thể mập mạp va chạm xuống mặt đường, hắn trọng thương ói ra một ngụm máu tươi, không tin nhìn lên, tấm lệnh bài vẫn phát kim quang bảo vệ Khang.

"Chân...chân...truyền" Hàm Mã không tin, không chỉ một mình hắn không tin mà toàn bộ đều không tin, trước mặt họ là một vị chân truyền, phải biết chân truyền trong tông môn rất khó để thấy, bình thường họ đều không ra ngoài một đường bế quan tu luyện.

Nhưng dù không muốn tin cũng phải tin, bởi vì lệnh bài chân truyền kia không giả được, nó chứa đựng một tia uy nghiêm của trưởng môn, lưu lại để bảo vệ những chân truyền, cũng là thứ khẳng định vật này nó là thật thay giả.

Khang biết lệnh bài này có thể bảo vệ hắn, nên mới ngông cuồng như vậy, sau khi tiếp nhận lệnh bài này, hắn có thể cảm nhận một tia khí tức kì lạ truyền vào đầu, cho hắn biết, tấm lệnh bài này không đơn giản chỉ là chứng minh thân phận, còn là một lá bùa cứu mạng những lúc nguy hiểm.

"Tao bảo gì ấy nhỉ, tao cho mày 3 giây quỳ xuống nhận lỗi thì phải, 1...2..." Khang lúc này như một kẻ săn mồi, và Hàm Mã là con mồi, vị trí của cả hai hoán đổi trong chốc lát, tay Khang xuất hiện một thành kiếm hình thù kỳ dị lạ thường.

Hàm Mã sợ hãi, hắn là chấp pháp giả của chấp pháp đường thuộc lòng lòng những uy tắc của tông môn, hắn biết chân truyền địa vị chỉ đứng sau trưởng môn, trưởng lão và thiếu trưởng môn mà thôi.

Đối với các chân truyền bọn họ rất có quyền hành, nếu dán mạo phạm bọn họ ngoại trừ chân truyền khác thì không còn ai dám nữa, đối với những đệ tử đắc tội chân truyền, họ có quyền tiền trảm hậu tấu tại chỗ, mặc cho đệ tử đó thuộc phái đường nào đi nữa.

Hắn nhớ lại những gì Khang nói lúc này, Hàm Mã sợ hãi liền vội vàng đứng dậy, nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Khang, cả người béo mập run rẩy lên từng hồi trong vô cùng đáng thương.

"Hàm Mã xin lỗi không biết đại nhân là chân truyền..." Hàm Mã dập đầu xuống liên tục, hắn dập đầu đến gớm cả máu, toàn trường chết lặng với cảnh tượng này, bình thường tên Hàm Mã này kiêu căng ỉ mình là chấp pháp giả nên hống hách vô cùng.

Nay lại như một con chó ngoan ngoãn dập đầu lạy như vậy, Vành Đông sợ hãi đến mất thăng bằng ngã xuống đất, Tử Viêm không tinh trước mặt mình là một chân truyền.

Lúc này không ít nữ đệ tử đã trúng tiếng sét ái tình với Khang rồi, phòng độ, vẻ đẹp, khí chất đều vô cùng xuất chúng, các nàng vốn tưởng rằng tên này chỉ là một tên đẹp trai cuồng ngôn.

Không ngờ hắn lại như vậy, chân truyền đệ tử, thật sự là chân truyền đệ tử, hắn không phải cuồng ngôn mà là kiêu ngạo, quyền kiêu ngạo của một chân truyền đệ tử thật sự.

"...3 hết mẹ giờ rồi con chó" Khang sử dụng băng hoàng lăng không bộ, linh lực phủ lên hai chân của Khang, băng linh lực tạo thành một đôi giày băng giá, lăng không xé gió.

Hắn bức tốc đến chỗ Hàm Mã, băng hoàng lăng không bộ là bộ thân pháp linh phẩm hiếm hoi tồn tại trong tuyết vân lan tông này, tốc độ của nó mang lại cho người tu luyện nó, không phải dạng vừa đâu.

Khang nhìn Hàm Mã, ở thế giới này, người chết như ngoé, tuy ở thế giới trước kia của hắn cũng có những trường hợp kẻ mạnh giết kẻ yếu, nhưng nơi đó vẫn tồn tại thứ gọi là luật pháp.

Nơi này thì không, một thế giới không còn bị luật pháp kìm chế, hắn hạ quyết tâm ở thế giới này, hắn sẽ không yếu đuối nữa, bất kì kẻ nào dám chống lại hắn, bất kì kẻ nào ngán đường hắn, bất kì kẻ nào làm người thân hắn bị thương đều phải chết, hắn sẽ diệt đến khi không còn một kẻ nào dám đụng đến hắn.

"Băng hoả lưỡng nhi kiếm" hai nguồn linh lực băng, hoả hùng mạnh bộc phát, ánh mắt Khang lãnh khốc một điểm, hắn từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến việc giết một ai cả.

Nhưng hôm nay hắn sẽ vứt bỏ đi nhân tính của mình, hắn sẽ không phải một kẻ vô dụng yếu đuối nữa, tay hắn từ giờ sẽ phải rửa bằng máu, xích huyết hình như có phản ứng với hắn.

Linh lực khổng lồ của Bất Hủ Vĩnh Sinh Kinh cung cấp làm đòn tấn công của Khang mạnh mẽ hơn bình thường, băng hoả bao phủ lên xích huyết, tạo thành một đòn kiếm kỹ hùng mạnh.

Hàm Mã biết mình không thoát, hắn không muốn ngồi yên chờ chết đâu, hai mắt của Hàm Mã mở to ra, miệng cắn chặt môi, hắn điều động linh lực của mình.

"Ta liều với ngươi" Hàm Mã điều động hết linh lực trong đan điền của mình vung quyền đến chỗ của Khang, hắn biết dù có giết được Khang, hắn cũng khó mà sống tiếp khi giết 1 chân truyền đệ tử.

Thế thì sao, quan trọng lắm sao, đằng nào chả chết, thà chết khi đồng quy vô tận với địch nhân, để hắn làm đệm lót cho mình, không khống khoái hơn sau, chết cũng không chết 1 mình, cũng không cô đơn.

Đùngggggg

"Ngu xuẩn" Khang nói ra, khi Hàm Mã lần nữa bị lệnh bài chân truyền đánh bay đi, Hàm Mã hộc ta một ngụm máu nữa, Hàm Mã không can tâm, hắn đường đường là hư phàm cảnh, sắp bị một tên trúc cơ cảnh giết, nếu không có tấm lệnh bài đó, hắn đã là người thắng rồi.

Xẹt...xẹt....xẹt.

Băng hoàng lăng không bộ đạt đến tốc độ tối đa, phóng đến chỗ của Hàm Mã, hắn cầm xích huyết chém đôi người của Hàm Mã.

Băng hoả lưỡng nhi kiếm bạo phát linh lực phá hủy cơ thể của Hàm Mã, nửa trên cháy khét đen thui, nửa dưới đóng băng rồi nát bét, xích huyết hấp thu máu và linh hồn của hư phàm cường giả liền thăng đến huyền phẩm trung cấp, cũng mở ra một năng lực của xích huyết kiếm.

"Cảm giác cũng không tệ lắm" Khang đánh giá cảm giác lần đầu giết người, hắn cảm giác việc này quả thật cũng không tệ chút nào, hắn vốn tưởng mình phản dần vặt như không nó thật sự rất kích thích.

"Tao cho mày 3 giây quỳ xuống nhận lỗi" Khang hét lên, Vành Đông sợ hãi đến run rẩy,vội vàng quỳ xuống, lạy lục liên tục, đập mạnh đầu xuống, bắt đầu van xin:

"Xin lỗi...ta...xin lỗi đại nhân...xin lỗi ngài" Vành Đông hoảng sợ đến đái cả ra quần, một dòng nước ấm nóng hôi tanh chảy ra từ quần của hắn.

"Hahaha, đại sư huynh a, ngài cầm gì phải làm vậy chứ, đại sư huynh, mày lúc này nói phải làm rõ mọi chuyện sao" Khang sử dụng băng hoàng lăng không bộ đi đến chỗ của Vành Đông, đạp mạnh đầu của hắn xuống mặt đất.

"Lần này tao tạm tha cho mày, sẽ không có lần sau đâu" Khang nói, làm Vành Đông vui mừng vô cùng, bỗng nhiên Vành Đông cảm nhận được đau đớn vô cùng, băng hoả lưỡng nhi kiếm tàn phá cơ thể hắn.

"À tao không thích có lần sau nên mày cút tại đây được rồi" đây cũng là âm thanh cuối cùng mà Vành Đông nghe được, xích huyết hấp thu linh hồn và máu của Vành Đông như không thấy tiến hoá.

Khang đoán chắc do vừa nếm máu và linh hồn của hư phàm cường giả nên hoá phàm không còn ăn thua gì với xích huyết nữa, giải thích xong hai kẻ cản đường hắn quyết định trở về chỗ sư phụ mình, hắn ném xích huyết vào lại thiên địa châu, rồi lấy ra truyền tống lệnh.

"Hẹn gặp lại nha Tỷ Tỷ" Khang chào Tử Viêm xong, hắn truyền linh lực vào bên trong truyền tống đi...

Bạn đang đọc Vô Hạn Sống Lại, Ta Là Tà Đế. sáng tác bởi khanghaihuynh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanghaihuynh
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 100

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.