Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần linh quyết

Tiểu thuyết gốc · 2027 chữ

Khang chầm chậm mở mắt ra, hắn đoán mình ngủ chắc khoảng hơn vài tiếng rồi, định ngồi dậy, thì hắn bỗng cảm nhận được một hơi thở nhẹ nhàng đang phào phào vào ngực mình thành từng hơi thở.

Tay hắn đang nắm chặt lấy một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, tay còn lại ôm một cái gì đó cảm giác như ôm gối ôm vậy, trong lòng hắn cảm giác có một thứ gì đó nhỏ bé, yếu ớt, đang hưởng thụ hơi ấm trong lòng của hắn, làm Khang nhớ về con mèo trắng hắn nuôi lúc nhỏ.

Lúc hắn ngủ nó thường nhân cơ hội chui vào lòng hắn hưởng thụ hơi ấm, đáng tiếc lúc hắn nuôi nó được 2 năm thì nó bị xe cán chết lúc đi qua đường, Khang theo bản năng mà nhìn xuống thứ đang nằm trong lòng mình, định xoa đầu như lúc nhỏ.

Hắn giật cả mình, tim gần như ngừng đập lại, thứ trong lòng hắn không phải mèo mà là Tuyết Anh sư phụ hắn, Khang tự hỏi sao nàng ta lại ở trong này, hắn nhìn nàng, hai mắt của Tuyết Anh đã nhắm lại rồi, mặt nàng ngủ có chút dễ thương.

Hư phàm tu sĩ không cần ngủ nhưng vì hơi ấm trong lòng của Khang quá ấm áp làm Tuyết Anh không kìm được chớp mắt ngủ một chút.

Hắn quyết định chuồn trong nhẹ nhàng, để tránh tình huống khó sử, Khang hơi thở nhẹ nhàng từ từ luồng tay qua, bỏ tay khỏi tay nàng.

Nhẹ nhàng uyển chuyển mà di chuyển thân thể của mình, thoát khỏi cái giường đá, bỗng nhiên Khang nhảy dựng lên, nhìn xuống tay của hắn bị nàng bấu chặt, Tuyết Anh mở mắt ra, nhìn Khang.

"Ngươi đi đâu đó" Khang vội vàng chạy lại đỡ Tuyết Anh dậy, dùng tay xoa bóp vai của nàng lấy lòng Tuyết Anh, Khang vội vàng nói:

"Ta thấy sư phụ ngủ ngon quá nên không muốn đánh thức người mà thôi" bộ dạng nhút nhát nhịn nhọt của Khang làm nàng cảm giác có chút dễ thương, tâm trạng này vui vẻ hơn không ít.

"Sư phụ cho ta xuống núi được không" Khang nhân cơ hội này nói ra ý định của mình, Tuyết Anh suy nghĩ một lúc thì lấy ra một tấm lệnh bài, rồi đưa cho Khang sau đó nói:

"Đây là truyền tống lệnh, ngươi có thể dùng nó truyền tống đi khắp nơi trong tông môn, với tấm lệnh bài này cùng với tấm lệnh bài chân truyền, ngươi có thể sử dụng gần như mọi quyền hành trong tông môn" Khang hai mắt sáng ngời, lấy cái lệnh bài truyền tống.

"Cảm ơn sư phụ~chụt" nói xong Khang liền hôn má nàng một cái, làm Tuyết Anh bất ngờ đến mức hoá đá, nhân cơ hội hắn liền sử dụng truyền tống lệnh chạy đi, ở lại chắc bị nàng lột da mất.

Truyền linh lực của mình vào trong truyền tống lệnh, kích hoạt truyền tống trận bên trong, hoán chốc truyền tống lệnh sáng lên rồi đưa thân hình Khang biến mất, Tuyết Anh ở lại mặt đỏ chót, miệng lẩm bẩm hai chữ:

"Nghịch đồ".

...

Truyền tống lệnh theo ý muốn đưa Khang đến một toà thư viện nhiều tầng bên trong tông môn, Khang nhìn vào những đệ tử đang ra vào liên tục, đây gọi là tàng bảo kinh, chứa đựng tất cả tuyệt học của Tuyết Vân Lan Tông.

Chia ra làm bốn tầng khác nhau, tầng càng cao chứa đựng tuyệt học càng mạnh, kèm theo đó là quyền hạn của người đó phải càng lớn nếu muốn lên tầng cao hơn trong tàng bảo kinh này.

Tầng một chứa đựng những công pháp tuyệt học hoàng phẩm từ hạ cấp đến thượng cấp, thỉnh thoảng có vài hoàng phẩm đỉnh cấp, tầng này chỉ cần là ngoại môn đệ tử liền có thể vào.

Tầng hai chứa đựng những công pháp tuyệt học hoàng phẩm đỉnh cấp và những huyền phẩm hạ cấp và trung cấp thỉnh thoảng có vài cái thượng cấp, là nội môn đệ tử liền có thể vào.

Tầng ba chứa đựng những công pháp tuyệt học huyền phẩm thượng cấp, đỉnh cấp, địa phẩm hạ cấp, trung cấp và thượng cấp, là tinh anh đệ tử liền có thể vào bên trong.

Tầng tư chứa đựng những công pháp tuyệt học cao cấp nhất, đỉnh cấp địa phẩm, thiên phẩm hạ cấp, trung cấp, thượng cấp, đỉnh cấp, thậm chí có vài lĩnh phẩm nữa, là tầng chỉ dành cho chân truyền đệ tử.

Khang nghĩ xong liền đi vào bên trong, hắn đây là muốn tìm công pháp và vũ kỹ thích hợp với mình, bên trong tầng một có những ngoại môn đệ tử liên tục đi qua lại tìm công pháp, vũ kỹ thích hợp với mình, bọn họ có thể mượn những quyển công pháp này để tu luyện.

Nhưng phải cần kha khá linh thạch để mượn, nếu mà bị phát hiện chép lại công pháp của tông môn đi bán ra ngoài bị bắt được sẽ bị giết làm gương, Khang đi lại cầu thang lên tầng hai, ngay chỗ cầu thang lên tầng hai có một quầy canh gác.

Khang đi lại, muốn đi lên tầng tiếp theo phải xác nhận thân phận với người bên trong quầy canh gác ở cầu thang, người bên trong quầy là trưởng lão thư viện, bên trong quầy là một lão bà, tuổi khoảng 65, tu vi thì hắn không biết.

"Nếu muốn lên tầng tiếp theo thì mau đưa lệnh bài chứng minh thân phận" bà ta không nói nhiều lời với Khang mà trực tiếp đi vào việc chính, hắn lấy lệnh bài chứng minh thân phận ra.

"À thì ra ngươi là người cứu con bé Anh Anh, được rồi thân phận được chứng minh" bà ta nhìn lệnh bài xong thì nói, Khang nghe thì biết bà ta thân phận không đơn giản, bởi vì gọi sư phụ hắn bằng tên thân mật như vậy.

"Ngươi đi lên cầu thang đi, nó sẽ dẫn ngươi trực tiếp lên tầng bốn" nói xong bà ta ném lệnh bài đến chỗ của Khang đang đứng, hắn bắt lấy, rồi không để mất thêm thời gian nhanh chóng đi lên cầu thang đi đến tầng thứ tư của tàng bảo kinh.

Khang rất nhanh đã đến tầng thứ tư của tàng bảo kinh, bên trong thay vì những tủ sách đơn giản bình thường, thì nó giống như một không gian khác, những cuốn sách, cuộn tre lơ lửng, nhưng không hỗn loạn mà vô cùng ngăn nắp.

Chia ra thành nhiều khu vực khá nhau tùy vào phẩm cấp của những cuộn trẻ và cuốn công pháp này, Khang suy tư, với Bất Hủ Vĩnh Sinh Kinh, hắn không lo lắng linh khí tiêu hao hết khi sử dụng những vũ kỹ công pháp cao cấp.

Giải thích về cơ chế của Bất Hủ Vĩnh Sinh Kinh thì nó hấp thu thiên địa dị vật để nâng cao tu vi của người tu luyện, nên người tu luyện không cần và không thể hấp thu linh khí để tu luyện được.

Bù lại linh khí sẽ bị Bất Hủ Vĩnh Sinh Kinh liên tục chuyển hoá thành linh lực bên trong đan điền cho chủ nhân sử dụng mãi mà không hết, chỉ cần linh khí trong thiên địa không cạn, thì linh lực trong đan điền của Khang cũng sẽ không cạn, dù hắn có sử dụng nhiều đến mức nào đi chăng nữa.

Khang bây giờ có thể sử dụng hai loại thuộc tính khác nhau, là băng và lửa, tuy cả hai là thiên địa dị vật hùng mạnh gây hại cho tu sĩ trúc cơ như hắn, nhưng nếu kìm nén nó và chỉ giải phóng một lượng nhỏ, thì Khang có thể khống chế và ít gây hại đến cơ thể.

Khang đi vòng vòng kiểm tra, hắn bây giờ chỉ có thể tu luyện hai cái thuộc tính mà thôi, đặc điểm của những quyển công pháp thuộc tính rất dễ phân biệt, thuộc tính của nó sẽ có trong tên của nó.

Ví dụ băng lan chưởng, hoặc tuyết vân kiếm quyết...vân vân và mây mây, Khang dạo vài vòng bên trong, ánh mắt hắn chú ý đến kệ sách thiên phẩm thượng cấp, vì có một thứ gì đó đang phát quang từ chỗ đó.

Khang đi lại lấy nó ra khỏi kệ sách, đó là một cuốn sách bìa khá là cũ, gần như rách nát, trên nó dính đầy khói bụi dấu vết của năm tháng, trên cuốn sách cổ này có ba trữ phần linh quyết.

Khang cầm cuốn sách trên tay, cảm giác cuốn sách này hình như vẫn còn một vật nữa bên trong, hắn mở nó ra, đoán vật bên trong là thứ đang phát sáng.

Bên trong cuốn sạch phần linh quyết này là một viên đá màu đỏ cam, bên trong có hình thù một ngọn lửa, nó đang phát ra ánh sáng hùng mạnh khi được Khang mở ra, Ngọc Nhi đã lâu không lên tiếng lúc này cũng mở miệng kinh ngạc nói:

"Chủ nhân vận khí của ngài hôm nay quả thật không tệ nha, vậy mà tìm được dị hoả thạch" nhìn biểu hiện của Ngọc Nhi, Khang đoán hình như hắn nhặt được bảo bối gì rồi.

"Mau giải thích cho ta nó có công dụng gì đi".

"Dị thạch là những tàn dư của thiên địa dị vật tạo ra trong quá trình hình thành, nó có thể cảm ứng được thiên địa dị vật tồn tại, bởi vậy nó vô cùng quý hiếm chả kém thiên địa dị vật là bao nhiêu, dựa vào hoa văn và màu sắc, thì đây là dị hoả thạch giữ nó, ngài có thể cảm ứng được dị hoả vô chủ gần nhất với mình".

Khang cầm dị hoả thạch trong tay thầm cảm nhận, hắn mờ nhạt cảm nhận được dị hoả rồi, tuy nhiên nó vô cùng xa nơi này, tạm thời ném dị hoả thạch vào trong thiên địa châu vậy.

Khang cầm hoá linh quyết trong tay, dị hoả thạch được bỏ vào bên trong hình như không đơn giản, chắc chắn nó có liên quan đến cách tu luyện công pháp này, hắn đọc thử một chút.

Sau một lúc cũng đọc xong, hắn khá bất ngờ không ngờ rằng nó chỉ là hoàng phẩm chứ không phải thiên phẩm, tuy nhiên nó còn 1 điểm thú vị chút nói sau.

Công pháp này liên quan mật thiết đến thiên địa dị vật, người tu bắt buộc phải hấp thu thiên địa dị vật mới có tu luyện được, điều này giải thích tại sao bên trong phần linh quyết có chứa dị thạch.

Người sáng tạo ra công pháp này khá chu đáo đấy, vậy mà để một loại dị thạch bên trong quyển công pháp, để hậu bối có thể dễ dàng tu luyện được công pháp.

Nếu bình thường con người chỉ có thể luyện hoá được duy nhất một loại thiên địa dị vật thì công pháp này cho phép hấp thu vô hạn thiên địa dị vật, số lượng thiên địa dị vật càng nhiều thì phần linh quyết sẽ tiến cấp theo.

Đây là điểm thú vị của công pháp này, càng hấp thu nhiều thiên địa dị vật nó càng mạnh, ngoài ra phần linh quyết còn có thể nâng cao ngộ tính của người tu luyện, giúp người tu luyện có thể khống chế thiên địa dị vật mà không chịu phản phệ, sáng tạo ra những vũ kỹ liên quan đến thiên địa dị vật.

Cảm giác hình như thứ này sinh ra dành cho hắn vậy, Khang không để mất thêm thời gian, liền bắt đầu tu luyện phần linh quyết...

Bạn đang đọc Vô Hạn Sống Lại, Ta Là Tà Đế. sáng tác bởi khanghaihuynh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanghaihuynh
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 113

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.