Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch gia trả giá

Tiểu thuyết gốc · 2002 chữ

Trong lúc Lão bất động không biết phải làm gì tiếp theo thì Tuyết Vũ Vân đã động thủ, nàng lấy ra thanh kiếm thiên phẩm thượng cấp đã theo mình chinh chiến không biết bao nhiêu năm ra, nó tên là tuyết vũ kiếm, đặt theo tên lót và họ của nàng.

Băng linh lực trào ra phủ lên thanh tuyết vũ kiếm, nguồn linh lực thuần khiết và vô cùng mạnh mẽ của đại thừa cường giả tràn vào bên trong kiếm, phát sáng cả một vùng trời.

Bạch Quân Khởi thân thể rung rẫy vì sợ hãi khi cảm nhận linh lực của đại thừa cảnh cường giả phát ra trên kiếm, cuối cùng lão cũng hiểu tại sao độ kiếp cảnh đứng trước đại thừa cảnh lại nhỏ bé như sâu kiến rồi.

"Tuyết Vân kiếm quyết" hư ảnh của một thanh băng kiếm khổng lồ xuất hiện sau lưng Tuyết Vũ Vân, cả Bạch Gia cảm nhận được một cổ hàn băng lạnh thấu xương đang lan truyền khắp không khí.

Họ bất giác rung rẫy lên vì lạnh lẽo và sợ hãi, Tuyết Vũ Vân dơ cao thanh kiếm của mình lên, theo đó hư ảnh băng kiếm khổng lồ phía sau cũng nâng cao lên theo, đám đệ tử tinh anh và những vị trưởng lão Tuyết Vân Lan Tông trần chồ trước sức mạnh của lão tổ mình.

Họ cảm nhận gần như cả không gian bị linh lực của nàng làm cho đóng băng lại, vô cùng lạnh lẽo, Tuyết Vũ Vân nhìn xuống Bạch Gia như là nhìn những con sâu kiến, tùy ý mà giẫm đạp lên, không chút thương tiếc.

"Khoan đã" Bạch Quân Khởi lúc này mới phản ứng lại sự việc trước mắt của lão, những nét sợ hãi xuất hiện trên gương mặt già nua của lão, lão hét lên với một tông giọng đầy sự tuyệt vọng, nhưng mọi thứ đã muộn.

Thân hình nhỏ bé của nàng vung xuống một kiếm, gương mặt nàng lạnh lùng và đầy sắc bén, hư ảnh băng kiếm to lớn phía sau, như tên lửa phóng xuống Bạch Gia.

Đùng.

Một tiếng Đùng một nửa Bạch Gia bị một kiếm này của Tuyết Vũ Vân sang bằng thành bình địa, không còn một chút gì gọi là tàn tích của những ngôi nhà của Bạch Gia từng tồn tại ở đó.

Hơn 1/3 người của Bạch Gia chết trong một kiếm đó, họ đến lúc chết cũng không hiểu tại sao mình lại chết nữa, cái chết đến quá nhanh với họ, mà họ còn không kịp cảm nhận, thay phản ứng lại.

Những cái bông tuyết rơi xuống, đây là những linh lực còn sót lại chưa tiêu tán sau đòn tấn công, Bạch Quân Khởi quỵ xuống trên không trung, cơ hàm cứng nhắc không thể cử động.

Lão rốt cuộc cũng cảm nhận được cảm giác của sự tuyệt vọng khi đứng trước cường giả mạnh mẽ hơn mình vô số lần, lão đứng trước nàng không chút năng lực kháng cự.

Giống như việc một con kiến bé nhỏ đứng trước con voi to lớn, chỉ cần một cái móng chân của con với, con kiến liền bị đè bẹp không chút phản kháng lại được.

"Xin chư vị dừng tay" lúc này có một thân ảnh phóng như bay lên, tu vi độ kiếp sơ kì, trên tay hắn đang nắm đầu một nam tử khác, hắn là Bạch Dương Lâm, tộc trưởng hiện tại của Bạch Gia, con của Bạch Quân Khởi.

Mà kẻ đang bị nắm đầu lôi đi, mặt hắn miếu máu chảy nước mắt, nước mũi, gương mặt nhăn nheo đầy sự sợ hãi, nếu nhìn kỹ quần hắn đang rỉ nước, hắn còn là ai khác ngoài tội đồ Bạch Tề Mặc chứ.

Hắn vốn tưởng lão tổ ra mặt hắn sẽ thoát, nào ngờ đối phương lại mạnh mẽ như vậy, sớm biết mọi chuyện xảy ra như thế này thì hắn sẽ không bày cái mu kế chết tiệt kia thì những chuyện này không xảy ra.

"Đây là kẻ chư vị cần, xin hãy tha cho Bạch Gia của ta" Bạch Dương Lâm dơ Bạch Tề Mặc ra trong bộ dạng sợ hãi tột cùng ra, Bạch Dương Lâm cũng không muốn giao con mình ra nhưng đáng tiếc thực lực hắn không đủ.

Bạch Tề Mặc là thiên tài trăm năm có một của Bạch Gia sở hữu lôi linh căn và thủy linh căn, song hệ linh căn, đặc biệt hơn cả hai linh căn của Bạch Tề Mặc đều là loại cực phẩm.

Một thiên tài thật sự chưa mất đến thời gian mấy trăm năm Bạch Tề Mặc đã đạt đến tu vi hư phàm cảnh, vì là thiên tài nên của hắn và cha mình đều nuông chiều Bạch Tề Mặc hết mức có thể, bồi dưỡng hắn thành gia chủ tiếp theo của Bạch gia.

Theo đó Bạch Tề Mặc trưởng thành trong sự nuông chiều, tính cách hắn dâm loạn, chỉ cần là nữ nhân hắn nhìn trúng, hắn sẽ bằng mọi giá, tính mọi kế bắt về làm tình nô cho mình chơi đùa dưới hán.

Trong một yến tiệc dành cho những thiên kiêu của bát lưu thế lực, hắn vô tình nhìn thấy Tuyết Anh, vừa nhìn hắn đã xác định nàng sẽ trở thành tình nô tiếp theo của mình.

Hắn không tiếc bỏ ra hàng trăm linh thạch cực phẩm, thuê người của ẩn bảo hội, tung tin giả rằng có bảo vật xuất thế trong yêu linh chi lâm, những thiên kiêu của bát lưu thế lực nhanh chóng tràn vào tìm bảo vật.

Tức nhiên trong đó có cả Tuyết Anh, sau đó thì hắn cùng hai nữ tình nô khác của mình vây khốn Tuyết Anh, tuy nhiên hắn không ngờ nàng lại có thực lực kinh khủng lại có thiên địa dị vật hùng mạnh.

Hắn rơi vào thế hạ phong, tuy nhiên bằng mưu hèn kế bẩn, hắn đã làm nàng trúng dâm độc, tuy nhiên hắn không ngờ nàng có dịch chuyển đạo không phù.

Cứ tưởng nàng ta chết chắc rồi, không ngờ nàng ta vậy mà còn sống, lão tổ của nàng ta vừa hay đột phá đại thừa cảnh giới, tìm đến tận cửa.

"Có phải nhanh hơn không, Bạch lão cẩu nhi tử của ngươi có vẻ thông minh hơn ngươi nhiều đó" Tuyết Vũ Vân tóm lấy Bạch Tế Mặc.

Hắn lúc này bị phòng bế huyệt đạo trên cơ thể không thể cử động, Tuyết Vũ Vân ném Bạch Tề Mặc lại trên không trung, Tuyết Anh từ trong đám đệ tử bước ra đi lại gần Bạch Tề Mặc, ánh mắt nàng nhìn hắn đầy khinh bỉ.

Hắn hoảng sợ nhìn lên, kẻ mà hắn đã tính kế đứng trước mặt hắn, Tuyết Anh cao cao tại thượng nhìn xuống hắn, Bạch Mặc Tề run rẩy muốn cầu sinh nàng tha thứ.

Hắn không muốn chết, tương lai hắn còn rất dài, hắn không muốn chết tại đây, miệng hắn dựt dựt lên muốn nói ra những lời cầu xin tha mạng đầy hèn nhát.

Ánh mắt của nàng nhìn xuống, như một kẻ săn mồi, còn Bạch Tề Mặc là con mồi, nàng ghê tởm nhìn cái kẻ hèn hạ này.

Nhưng nàng không để hắn nói lời nào cả, thanh kiếm từ eo được nàng rút ra khỏi vỏ, Tuyết Anh dứt khoát chém xuống một đường ngay cổ Bạch Tề Mặc, Bạch Tề Mặc cảm giác vô cùng đau khi đầu mình rơi xuống.

Thân hình của hắn theo cái đầu cùng rơi xuống từ trên không trung, va chạm xuống mặt đất, thịt nát xương tan trở thành cặn bã, không còn nhận ra được đó từng là một vị thiên tài của Bạch gia lừng lẫy một thời.

Linh hồn hắn vừa bay ra khỏi cơ thể liền bị Tuyết Vũ Vân bóp nát ra, mục đích là để Bạch Gia không cách nào hồi sinh lại Bạch Tề Mặc, vĩnh viễn không luân hồi, vĩnh viễn không siêu sinh.

"Bạch lão cẩu, lần này ta tạm tha, nếu có lần sau" Tuyết Vũ Vân vừa nói, tay vừa tụ ra một chưởng lực khủng bố đánh đến Bạch Quân Khởi, lão muốn tránh như cũng bất lực.

Vì đòn tấn công của nàng đánh đến quá nhanh, Bạch Quân Khởi ăn trọn đòn tấn công của Tuyết Vũ Vân, thân thể già nua của hắn bay ra xa, cả người trấn động, xương 3 phần gãy nát.

Nội tạng va đập trọng thương, cả người bị đánh bay vào một ngọn núi, miệng thổ huyết nghiêm trọng, điều đáng sợ ở đây là chưởng lực này của Tuyết Vũ Vân, chưa đến 1/10 của 1 phần sức mạnh thực sự của nàng.

Làm xong những người của Tuyết Vân Lan Tông đi về, bỏ lại Bạch Gia bị tàn phá nghiêm trọng, Bạch Dương Lâm bất lực tột cùng, thề sẽ có một ngày hắn diệt cả Tuyết Vân Lan Tông.

...

Khang nằm ngủ bên trong động phủ của mình, dù đã trở thành trúc cơ tu sĩ không cần phải đi ngủ, nhưng hắn vẫn còn thói quen phàm nhân đó chính là đi ngủ.

Với lại bên trong chỗ này khá chán không có việc gì làm cả, Khang định Tuyết Anh về, sẽ xin nàng cho mình xuống núi chơi, ngoài ra hắn đinh tìm cái thư viện chứa vũ kỹ công pháp của Tuyết Vân Lan Tông để tu luyện.

Khang trên đây mấy ngày rồi mà không thấy nàng về, ngoài ngủ hắn chả biết làm gì, linh khí trên núi mặc dù nồng đậm nhưng điều kiện để Khang tu luyện vô cùng khắc nghiệt đó là thiên địa dị vật.

Dù linh khí ở đây có nồng đậm hơn ngàn lần nữa cũng vô dụng với hắn, Khang nằm ngủ ngon lành trên chiếc giường đá, mà không biết đang có một cặp mắt đang nhìn mình.

"Không ngờ tên này lại lười biếng như vậy" cặp mắt đó không ai khác đó chính là Tuyết Anh, nàng giải quyết xong Bạch Gia thì liền trở về, thì thấy cảnh tượng Khang đang lười biếng nằm chảy thây ra trên giường thì nói.

Bỗng nhiên ánh mắt nàng thay đổi đầy kinh ngạc, nàng phát hiện ra tu vi hắn đại tăng, mấy ngày trước còn ở luyện khí cảnh, vậy mà mấy ngày sau tu vi liền là trúc cơ cảnh.

Nàng chạy lại cầm lấy tay hắn kiểm tra, cảm nhận linh lực đang chảy trong cơ thể Khang, nàng liền chắc chắn đây không phải giả, ánh mắt nàng nhìn hắn thay đổi, rốt cuộc là quái vật cỡ nào mới làm được.

Vỏn vẹn trong mấy ngày nâng một đại cảnh giới, bỗng nhiên tay Khang tóm lấy cổ tay nàng, kéo lên giường vào lòng hắn.

Quá bất ngờ nàng không kịp phản ứng lại, lúc hoàn hồn, nàng đã bên trong lòng của hắn, một tay hắn vòng qua ôm chặt lấy eo nàng, tay còn lại cầm chặt lấy tay nàng, Tuyết Anh lúc này không hiểu sao trái tim nhỏ của mình đập rộn lên không kiểm soát.

"Bỏ ta ra" Tuyết Anh nói, nhưng không hiểu tại sao dù muốn nói to nhưng nàng lại nói vô cùng nhỏ, muốn thoát khỏi lòng của Thiên nhưng cơ thể không chút sức lực.

Bằng với tu vi hư phàm của nàng vốn dĩ muốn thoát khỏi hắn là rất dễ dàng, nhưng không hiểu sao nàng bất lực không thể thoát ra được, lúc này Tuyết Anh ngước nhìn lên Khang.

Khoảng cách quá gần, nàng nhìn trực diện khuôn mặt của hắn, trong lòng nghĩ có chút đẹp trai...

Bạn đang đọc Vô Hạn Sống Lại, Ta Là Tà Đế. sáng tác bởi khanghaihuynh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanghaihuynh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 223

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.