Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vương Miện Vỡ Nửa (1)

Tiểu thuyết gốc · 4092 chữ

Chương 27.1 Vương Miện Vỡ Nửa (1)

Bắc Hải Băng Châu.

Nằm ngay cực bắc của Cửu Châu, chính là một khối băng khổng lồ nằm trên Bắc Băng Dương. Sinh vật cũng phong phú chứ không vắng vẻ chút nào, gấu trắng, hổ trắng, voi trắng, báo trắng, vân vân và mây mây, dị thú rất nhiều, điểm chung chính là đều màu trắng. Thịt là món duy nhất trong thực đơn hằng ngày ở nơi đây.

Bây giờ đang là mùa hè, Bắc Hải Băng Châu ánh sáng mặt trời chiếu rọi suốt ngày. Khung cảnh một mảnh tuyết phủ trắng toát, vô biên vô tận, mĩ lệ vô cùng. Lấy thị lực siêu cường của ta, có thể nhìn thấy lác đác những đốm màu đỏ tươi trên nền tuyết xa xa, là tàn dư bữa ăn của một dã thú nào đó. Thiên nhiên hoang dã, tươi đẹp nhưng cũng tàn khốc. Vẫn là xã hội hiện đại tốt.

Ta cùng Mộng Tiên Cô đổ bộ lên Bắc Hải Băng Châu, cũng không dám bay cao, chỉ là là sát mặt tuyết mà đi. Nhập gia tuỳ tục, ta một thân trang phục thư sinh trắng tinh. Mộng Tiên Cô thì lại một thân áo lông thú cũng màu trắng, tựa như biến thành một con gấu bông xinh đẹp.

Ở đây có con người sinh sống.

Sống trong nhà tạo nên từ băng tuyết, tạo hình con rùa. Ăn cá tuyết, cùng thịt dã thú. Quanh năm tranh đấu cùng giá lạnh. Đã quen, người bình thường cũng sống tốt, huống chi là võ giả.

Lấy tốc độ Nguyên Thần Cảnh, ta cùng Mộng Tiên Cô rất nhanh tìm tới mục tiêu.

-Các ngài tìm ta có chuyện gì?

Một nữ nhân tầm ba mươi tuổi mặc áo lông dày cộm đứng trước mặt ta. Những vết sẹo lồi trên mặt nàng, cùng vết bỏng không thể ngăn dung nhan nàng hiện tại trùng khớp với dung nhan nàng trong ký ức của ta.

Gần đây ta cũng chuyên tâm tu luyện Đại Mộng Thần Thông. Đem những ký ức xưa cũ làm rõ ràng sống động lại, liền có thể khiến linh hồn tăng trưởng. Nhìn lại ký ức dù là vui hay buồn thì đều là chuyện vô cùng không dễ chịu. Cũng may ta sống chưa từng gây sai lầm gì đáng kể, cho nên không có tiếc nuối gì. Vì để tìm nàng, ta cũng cố ý làm rõ những ký ức ta có về nàng. Đương nhiên những ký ức này chỉ là đơn phương mà thôi, ta biết nàng, người nổi tiếng nha, còn nàng không biết ta, ta chỉ là một tên vô danh.

Ngay cả giọng nói cũng hoàn toàn trùng khớp, xem ra là đúng người rồi.

Quan trọng nhất, Chân Lý Chi Nhãn chỉ nàng là Phác Chiêu Nghiên, vậy nàng liền là Phác Chiêu Nghiên. Ta có thể không tin ta, nhưng lại tuyệt đối tin tưởng Luân Hồi Bảo Khí.

-Chuẩn bị đi, ta đưa ngươi đi phương nam gặp Hàm Ân Tĩnh.

-A vậy thì đi thôi.

-Không chuẩn bị gì sao?

-Không cần.

-Ừm.

-Ngươi không sợ ta lừa ngươi?

-Ta một cái nữ nhân xấu xí có gì đáng để cho công tử lừa gạt chứ?

Xem ra nàng đã sớm chết lặng với thế giới tàn khốc này, khuôn mặt nàng hiện tại, chính là một loại tự vệ, để nàng có thể sống tiếp.

Ta ôm eo Phác Chiêu Nghiên, cùng Mộng Tiên Cô bay vút đi về phương nam. Đến nhanh và đi càng nhanh. Một đường toàn lực chạy, về đến cảnh nội Kim Quốc liền thở phào một cái, Bắc Hải Băng Châu, quả thật khiến người không thoải mái.

Nghỉ ngơi một hồi, chủ yếu là cho Phác Chiêu Nghiên thay y phục. Bây giờ Đông Thắng Thần Châu đang là mùa hè, nàng mang áo lông thú dày, lại chỉ mới nhị giai, sẽ vã mồ hôi chết mất. Ta cũng không nấn ná thêm ở Kim Quốc, một đường xuôi nam, băng qua Tống Quốc, tiến vào Tuỳ Quốc. Tống Quốc bây giờ loạn thành một đống, cướp bóc nổi lên khắp nơi, chả có gì đáng để xem cả.

Lý Phiệt.

Ta lăng không đứng giữa trời.

Vậy liền có người tự động ra đón tiếp.

-Tại hạ Lý Uyên, xin hỏi Hoàng Giả tới đây có việc gì dặn dò?

Lý Uyên rất là khách khí. Hoàng Giả là xưng hô dùng với Nguyên Thần Cảnh.

-Bản công tử Tuỳ Phong Lưu. Ta muốn Lý Trí Hiền.

-Công tử, nàng đã nhập cung được mấy ngày.

-Vậy còn không mang nàng trở lại, nàng mất một cọng lông, ta liền GIẾT cả nhà ngươi.

Lý Uyên bị sát khí của ta tập trung, là thật hoảng sợ. Mộng Tiên Cô cũng toả ra khí thế thất giai. Hai vị thất giai cùng đến đòi người, vậy thật là khó có người có thể chống cự.

-Vâng, vậy trước mời hia vị đại nhân vào nhà nghỉ ngơi trước, ta lập tức đi mang nàng trở lại.

-Ừm.

Lý Uyên sắp xếp chỗ cho chúng ta nghỉ ngơi xong, liền lập tức chạy đi Tuỳ Đô đòi lại nữ nhi của hắn từ chỗ Dương Quảng rồi.

Tuỳ Quốc hiện nay nói ra chính là rất yên bình đấy. Dương Quảng suốt ngày ăn chơi đàng điếm, làm một cái bù nhìn xứng chức. Tuỳ Quốc cũng không đi đánh nước nào, mà có Thiên Đao Tống Khuyết tại, cũng không nước nào dám đánh Tuỳ Quốc. Chỉ là Ma Giáo là dám ở Tuỳ Quốc hoạt động quấy phá mà thôi. Giáo chủ Ma Giáo hiện tại là Độc Cô Tinh Dạ có thâm thù đại hận với Tống Khuyết đấy. Mà cũng không chỉ giáo chủ, cả Ma Giáo hình như cũng nhận không ít ân huệ của Tống Khuyết đâu, nhưng thật ra cũng không làm gì được, chỉ có núp lùm quấy phá, lâu lâu nhảy ra cắn cái mà thôi.

Lý Uyên này làm việc đúng là nhanh.

Lý Trí Hiền rất nhanh xuất hiện trước mặt ta. Dung nhan vô cùng xinh đẹp, da trắng như tuyết, đôi mắt to tròn, trên chóp mũi có một nốt ruồi rất nổi bật. Trang phục Đường triều đem nãi cầu siêu to của nàng trình diễn ra, rất là loá mắt. Còn trinh, xem ra Dương Quảng chưa kịp đụng đến nàng. Với tình hình hiện tại Đông Thắng Thần Châu, Lý Uyên đừng mong làm Đường Thái Tổ, nên gọi là trang phục Tuỳ Quốc mới đúng.

So sánh thân hình, nàng vậy mà tương tự Mộng Tiên Cô cũng đang mang một thân trang phục Tuỳ Quốc bên cạnh ta. Chỉ là tóc Lý Trí Hiền vậy mà vàng óng, mỗi một sợi tóc tựa như tia nắng mặt trời, thật xinh đẹp.

-Tam muội, mặt của ngươi?

-Không sao, nhị tỷ.

-Ngươi khổ cực.

Hai tỷ muội ôm nhau thắm thiết.

Lý Uyên đưa Lý Trí Hiền tới xong liền bị ta dùng ánh mắt đuổi đi.

Trong đình viện hiện tại chỉ còn lại bốn người.

-Đa tạ công tử đã cho tỷ muội chúng ta gặp mặt. Xin hỏi công tử là?

Lý Trí Hiền trước hết cho ta một cái lễ cảm ơn, cúi người rất sâu, khe rãnh sâu không thấy đáy hiện lên trước mặt ta, thật là mlem.

-Không có gì. Hàm Ân Tĩnh và ta là bằng hữu, ta gọi Tuỳ Phong Lưu.

Chúng ta bốn người ngồi trong đình viện trò chuyện.

-Tam muội, ngươi vẫn luôn một mình sao.

-Còn có Trí Nghiên và Hiếu Mẫn, nhưng bọn hắn đã chết. Ngược lại tỷ vẫn luôn một mình sao.

-Ta một mình, nhưng sống rất tốt, phụ thân cũng vì tóc ta sinh ra vàng óng, coi ta là điềm lành, cũng rất chiều chuộng. Chỉ là gần đây không biết tên khốn nào đem thông tin của ta nói cho tên hôn quân Dương Quảng, ta cũng chỉ còn cách nhập cung. Vốn đang định tự sát đấy, cũng đã làm một lần, không còn sợ hãi gì, không ngờ các ngươi lại tới.

Đám nữ nhân này cũng thật hung ác. Toàn Bảo Lam đỡ kiếm cho muội muội, Hàm Ân Tĩnh ôm người nhảy vực, Phác Chiêu Nghiên tự huỷ dung, Phác Trí Nghiên và Hiếu Mẫn xem ra cũng là tự sát, Lý Trí Hiền cũng là tự sát đã quen. Các nàng cũng thật là số khổ.

-Công tử Hàm Ân Tĩnh vẫn tốt chứ?

-Nàng rất tốt, đang làm đệ tử của Ma Thiên Cư Sĩ ở Ma Thiên Nhai. Thông báo cho các ngươi một tin buồn, Toàn Bảo Lam chết hơn mười năm rồi.

-Chúng ta hiểu. Vậy xin phiền công tử đưa chúng ta một đoạn đường.

-Chúng ta? Ngươi cũng muốn đi.

Ta nhìn Lý Trí Hiền hỏi.

-Đúng vậy công tử, ta hiện tại ở Tuỳ Quốc cũng không còn an toàn nữa, với lại ta cũng muốn đi đây đó xem thử. Nghe nói ở Thập Vạn Sơn Châu và Đông Nam Thiển Hải rất tốt.

Tuỳ Quốc nằm ở phía nam Đông Thắng Thần Châu, phía nam giáp với Đông Nam Thiển Hải, lại yên bình, cho nên thông tin một dải phía nam Cửu Châu nắm rất rõ ràng. Công Ty Đông A cũng đã bắt đầu làm ăn cùng Tống Phiệt rồi.

-Vậy chờ mấy ngày rồi đi, ta còn phải đi bái phỏng Thiên Đao đại nhân cái đã, các ngươi muốn đi cùng không?

-Chúng ta đi cùng được không?

-Có gì mà không được. Ta bao các ngươi.

-Vậy tốt quá, nói thật ta còn chưa được thấy lão đâu. Nhưng câu chuyện về lão tràn đầy Tuỳ Quốc đấy, tựa như thần thoại vậy.

Lý Trí Hiền reo lên vui vẻ. Địa vị của Tống Khuyết tại Cửu Châu cũng tựa như thần minh, không chỉ tại mỗi Tuỳ Quốc đâu. Có so sánh liền biết quý trọng, các nước xung quanh chiến tranh đánh đến máu chảy thành sông, Tuỳ Quốc vẫn là một dạng yên bình thịnh thế, đều là nhờ chiến tích huy hoàng của Thiên Đao mà ra.

Một đao chém Độc Cô Tinh Dạ, hai đao bại Độc Cô Cầu Bại.

Độc Cô Gia đúng là bi kịch.

Cả Cửu Châu cũng chỉ mình lão mà thôi.

Thư đi trước người đi sau, nhận được hồi âm trả lời chắc chắn gặp mặt của Tống Khuyết.

Chúng ta bốn người ngồi thuyền xuôi nam.

*

Sám Hối Động.

Hôm nay đón một vị khách.

Là người quen cũ.

-Chỗ này không có gì để tiếp đón, xin Thái Hoàng đừng chê trách.

-Không cần đại sư, hôm nay ta là đến đây nhờ vả đại sư chuyện hậu sự đấy.

-Mời Thái Hoàng cứ nói. Ta chắc chắn dốc lòng.

Liệt Hoả Thái Hoàng đã vô cùng già nua, sinh mạng đã cạn kiệt. Từ sau vụ Vô Tận Viêm Châu, lão còn chống chịu sống được đến giờ, xem như cũng là rất trâu bò, là niềm tin và tín ngưỡng chống đỡ lão. Đúng là không nhờn với phần tử tôn giáo cuồng tín nha. Thật đáng sợ. Đám hoà thượng Thiếu Lâm Tự cũng là một dạng.

-Thứ nhất là nhờ đại sư trấn áp dùm bản nguyên hoả Sắc Dục Phần Tâm Hoả. Thứ hai là mười năm nay ta dựa vào Linh Viêm đã hoàn thiện một thần thông ta dốc lòng cả đời nghiên cứu, gọi là Vạn Hoả Hỗn Nguyên. Xin nhờ đại sư nếu có thể hãy mang theo nó vào Luân Hồi. Ta cũng hy vọng thần thông này có thể giúp ích cho đại sư gì đó. Thứ ba là lần này lỗi hẹn, sau này lại xin được cùng kề vai sát cánh chiến đấu cùng đại sư.

-Được, lần Luân Hồi sau lại nguyện cùng Thái Hoàng kề vai chiến đấu.

-Tạm biệt đại sư.

-Tạm biệt Thái Hoàng.

Liệt Hoả Thái Hoàng chờ ta nói xong liền tự bốc cháy lên, chốc lát hoá thành tro bụi bay ngược lên trên giếng trời trong Sám Hối Động, để lại một đốm lửa không màu. Ta hút lấy nó nhập vào người.

Làm xong hết thảy mới phát hiện ra mình chơi ngu rồi.

Bản nguyên hoả mạnh vl, mà ta đã lỡ dại đem Sắc Dục Phần Tâm Hoả bao phủ toàn bộ thế giới tinh thần cùng hải dương ký ức. Bản Nguyên Hoả lập tức thay thế đám lửa tàn cháy rực lên.

Dục vọng lập tức chiếm lấy tinh thần ta, vô cùng mãnh liệt, muốn ta lập tức đi thoả mãn nó.

Bảy vị nương tử, không đủ.

Mộng Tiên Cô, không đủ.

Võ Đang Thời Đại Đoàn, không đủ.

Ta muốn Phác Chiêu Nghiên.

Sắc Dục Phần Tâm Hoả có thể đem những ham muốn tình dục sâu kín nhất vô hạn phóng đại. Mà ta, khi vẫn còn là một sinh viên, đã ảo tưởng cùng nàng làm tình vô số lần, cũng ảo tưởng cùng nàng kết hôn, cùng nàng nuôi con dưỡng cái, cùng nhau sống đến đầu bạc răng long. Đương nhiên đó chỉ là những ảo tưởng mà thôi. Ngoài đời, ta cũng chưa từng thấy nàng một lần, mà nàng, lại hoàn toàn không biết trên thế giới có tồn tại một người như ta.

Những ảo tưởng này khi xưa chỉ là thoáng qua, nhưng lúc đó ta quả thật yêu thích nàng, đã vì các nàng dành ra một chỗ trống trong trái tim. Tuy không phải fan cuồng, nhưng thật sự là rất yêu thích.

Sắc Dục Phần Tâm Hoả chính là vì lý do này mà đem dục vọng của ta cháy bùng lên khiến ta không thể khống chế.

Mà hiện tại thế giới của ta và các nàng đã trùng khớp, ta cũng có thể đem ảo tưởng biến thành hiện thực.

Trên boong thuyền.

Phác Chiêu Nghiên đang đứng nhìn trời sao phương bắc trên con thuyền đang nhanh chóng xuôi nam. Nhìn không ra đang có tâm sự gì.

-A.

Ta đứng sau lưng nàng, để nàng giật mình quay lại.

-Hoá ra là công tử.

Khuôn mặt Phác Chiêu Nghiên lúc còn ở trái đất luôn là một bộ dạng lạnh lùng, chắc có lẽ bị đơ do phẫu thuật thẩm mĩ, mà trải qua vô số năm tháng ở Bắc Hải Băng Châu giãy dụa sinh tồn, trái tim nàng cũng đã trở nên lạnh giá, tựa như băng tuyết vạn năm không tan nơi cực bắc.

-Ta muốn ngươi.

Ta nhìn nàng, ánh mắt cháy bừng lửa dục dễ dàng để nàng nhìn thấu.

-Được.

Phác Chiêu Nghiên đơn giản đáp ứng, không hỏi lý do, cũng không cần lý do.

Ta hai tay nắm hai bên eo Phác Chiêu Nghiên, thật mềm mại, cũng không hề mảnh khảnh như rắn, đem nàng nhấc lên ngồi trên lan can. Ta tham lam hôn lấy đôi môi đầy đặn quyến rũ của nàng.

Hôn một cái, không đủ lại hôn cái nữa.

Phác Chiêu Nghiên bắt đầu nhiệt tình đáp lại ta, Sắc Dục Phần Tâm Hoả đã thông qua đôi môi bén vào linh hồn nàng. Lửa dục này, sắt thép kim cương cũng không chịu nổi, đường vào tim Phác Chiêu Nghiên dù là băng giá, cũng bị tan ra thành nước, tràn trề và nồng nhiệt.

-Ưm

Phác Chiêu Nghiên cũng có vẻ không thể tin được, nàng vậy mà hứng tình, đáp lại môi hôn của ta, còn dâng lên đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi của ta, trái tim dần dần đập nhanh trong lồng ngực.

Thời gian như đứng yên lại.

Ta tham lam ngửi lấy hơi thở đê mê ngây ngất của Phác Chiêu Nghiên, tham lam nuốt lấy vị ngọt ướt át trên đôi môi và lưỡi ấm của nàng. Tay trái siết lấy tấm lưng ngỏ bé của nàng, để nàng gần ta hơn. Tay phải đan vào tóc mây của nàng, để ta có thể hôn nàng sâu hơn.

Môi chúng ta rời ra.

Gò má ửng hồng e lệ, nhưng lại bị những vết sẹo lớn che lấp đi dung nhan kiều diễm. Băng giá trên gương mặt đã tan, nhưng những đau thương nó để lại vẫn còn đó. Nhưng mà thứ ta nhìn thấy lúc này chính là gương mặt ta từng thèm khát ảo tưởng khi xưa.

-Thật xinh đẹp.

Phác Chiêu Nghiên nhìn vào mắt ta, dường như có thể thấy thế giới tinh thần thâm thuý tựa trời đêm trong đó, cùng vô tận dục hoả đang thiêu đốt. Ta nhìn khuôn mặt nàng, thấy được một chút vui mừng. Đã bao lâu rồi không có người khen nàng xinh đẹp. Nàng từng vì muốn có được dung nhan xinh đẹp mà làm đủ mọi cách, rồi đến khi không tốn gì mà có được nó, lại phải tự tay đen khuôn mặt xinh đẹp của bản thân huỷ hoại. Thật đủ bi ai, cũng đủ buồn cười.

Trang phục Tuỳ Quốc của Phác Chiêu Nghiên buộc rất cao, ngang sát nách đem hai nãi cầu hoàn toàn che lấp, ta kéo một cái, nãi cầu tuyết trắng hiện lên trước mặt, có lẽ, so với tuyết Bắc Hải Băng Châu còn trắng hơn, hình dạng giọt nước vô cùng hoàn mĩ. Nhũ hoa hồng phấn như hoa nở trên tuyết, quyến rũ mê người. Ta cúi xuống ngậm lấy một ngũ hoa vào miệng, tham lam mút lấy nhũ đỉnh đã vì hưng phấn mà nhô lên, nhưng vẫn rất mềm mại, tay kia cầm lấy nãi cầu còn lại bóp nhẹ, cảm giác căng tràn mềm mịn tràn ngập trong lòng bàn tay, quá đã nghiền.

-Ưm

Phác Chiêu Nghiên rên lên một tiếng, vội vàng dùng một tay bịt miệng, một tay giữ lấy đầu ta ngăn cho người ngã ra sau, càng khiến đầu ta ép sát vào nãi cầu của nàng hơn. Da thịt nàng thật thơm mát, tựa như hoa nhài, để ta đầu óc mê muội hít lấy.

Ta đem váy Phác Chiêu Nghiên lột sạch, cũng đem nội khố của nàng kéo xuống, vứt trên boong thuyền, chỉ để nàng khoác lấy áo ngoài. Cỏ thơm um tùm giữa háng, hiển nhiên nàng cũng không hề chăm chút nơi này, che lấp cửa mật huyệt chưa từng có ai ghé thăm, vẫn còn một màu hồng phấn. Ta không ưa liếm huyệt nữ nhân, trừ các nương tử, lúc này cũng không nhịn được, quỳ xuống, dùng mũi ủi ra cỏ thơm, tìm thấy cửa vào mật huyệt. Dùng đầu lưỡi liếm lấy, có vị lạ lạ.

-Ưm ư ư

Phác Chiêu Nghiên dùng tay che miệng, nhưng không ngăn nổi bản thân rên rỉ, cùng run rẩy. Ta nghe tiếng rên của nàng, càng liếm hăng say, đầu lưỡi cố liếm vào trong, lại bị một tầng màng mỏng ngăn cản, xem ra là màng trinh của nàng. Ý nghĩ này vừa có, đầu óc ta một trận nổ tung, đứng dậy cởi xuống quần, lôi ra côn thịt đã sớm cứng ngắc. Dùng một chút lý trí còn lại đem côn thịt giảm kích thước đi một đoạn.

Lửa dục bốc cao ta nhịn không nổi nữa đặt quy đầu ngay ngọc môn Phác Chiêu Nghiên, động thân tiến tới, phá tan màng trinh, cắm vào đến tận cùng.

-A

Ta rên lên sung sướng.

Cảm giác sung sướng này, mạnh hơn bình thường gấp ngàn lần, lan ra chiếm lĩnh lấy toàn bộ linh hồn ta, để ta không thể khống chế nổi bản thân, lại kéo ra côn thịt, rồi lại cắm đến tận cùng.

-A

Phác Chiêu Nghiên đã rên lên vui sướng. Sắc Dục Phần Tâm Hoả không phải là thứ nàng có thể chống cự. Hai cánh tay trắng muốt ôm lấy cổ ta, dâng lên môi thơm, để ta lại gặm lấy không ngừng.

Tay ta nâng hai đùi Phác Chiêu Nghiên dạng rộng ra, để ta có thể tận tình cắm rút mật huyệt của nàng. Chỉ là nhẹ nhàng rút ra gần hết, lại cắm lút cán vào trong âm đạo, không chiêu trò kỹ xảo, mà lại sung sướng vô biên.

-Ư ư ư

Phác Chiêu Nghiên rên rỉ vui sướng, nàng lui đầu lại nhìn ta, ánh mắt đã mê ly, rồi lại nhắm mắt tiến tới chủ động hôn lấy ta. Ta nếm vị ngọt đôi môi nàng, mũi ngửi hơi thở đê mê của nàng, bàn tay tuỳ ý bóp mông và nãi cầu căng mềm của nàng, côn thịt vui vẻ ra vào mật huyệt ướt đẫm chặt khít của nàng. Cảm giác sung sướng lan tràn thân thể lẫn linh hồn ta, để ta cảm nhận được sự thoả mãn trước nay chưa từng có.

-Ưm ư

Phác Chiêu Nghiên rên rỉ dữ dội, âm đạo co rút bóp chặt lấy côn thịt ta, dâm thuỷ ấm nóng xối lên quy đầu ta một trận tê dại, ta ôm nàng cùng run rẩy, vui sướng đầm đìa cắm côn thịt vào sâu trong mật huyệt nàng, đặt ngay cổ tử cung, tinh dịch phun bắn mà ra.

-A aaa

Ta ngửa cổ lên trời rên rỉ.

Quá sướng rồi.

Khoái cảm vui sướng tràn lan trong linh hồn, Sắc Dục Phần Tâm Hoả như cành lá gặp mưa, reo hò hưởng ứng.

Phác Chiêu Nghiên ôm chặt giấu đầu trong lồng ngực ta, hai tay siết chặt, ta cũng ôm lấy nàng cùng nhau tận hưởng cảm giác dễ chịu khi cao trào, mãi hồi lâu mới tách ra. Tinh dịch trắng đục chảy ra khỏi âm đạo Phác Chiêu Nghiên rơi trên boong thuyền, để ta nhìn thấy cổ họng lại một trận khô khốc.

-Đi phòng của ta hay ngươi?

-Tìm phòng trống được không, nếu ngươi muốn Lý Trí Hiền, cũng có thể.

-Nàng có lẽ đã có người thương. Vẫn là thôi đi. Chúng ta đi tìm phòng trống.

Phác Chiêu Nghiên và Lý Trí Hiền chung phòng, tỷ muội nhiều năm không gặp, có quá nhiều chuyện để nói. Mà phòng ta thì có Mộng Tiên Cô. Đây là thuyền đón đưa đặc biệt của Tống Phiệt đấy, rất rộng rãi, lại chỉ có mình chúng ta là khách, phòng trống rất nhiều.

Ta cùng Phác Chiêu Nghiên trần trụi cuốn lấy nhau trên giường. Thân hình tuyết trắng của nàng vẫn hoàn hảo vô khuyết, ngực nở mông căng, nhìn có vẻ đầy đặn, mà ta ôm trong lòng cũng thật mềm mại tuyệt vời. Nàng đặc biệt nhiệt tình cùng ta hôn môi, có lẽ như thế có thể ngăn ta nhìn khuôn mặt của nàng. Ta vậy cũng nhiệt tình đáp lấy.

Chúng ta cùng triền miên đến khi chính bản thân ta cũng thấy mệt mỏi. Ôm lấy Phác Chiêu Nghiên nghỉ ngơi. Nàng tựa gối lên bắp tay ta, úp mặt vào lồng ngực của ta, chân gác lên đùi ta, tay ôm chặt lấy ta.

-Sau này ngươi làm nữ nhân của ta đi.

-Ta … không xứng.

Đầu Phác Chiêu Nghiên càng chôn sâu hơn vào lồng ngực ta.

-Xứng hay không, ta nói mới tính.

-Vậy…được.

Ta dùng tay đỡ cằm nàng ngước lên nhìn ta.

Một, hai, ba, năm, vết sẹo lớn hoàn toàn phá tan khuôn mặt xinh đẹp của Phác Chiêu Nghiên. Nàng hiện tại không còn xinh đẹp, nhưng đã tươi sáng trở lại. Ta dùng tay sờ từng vết sẹo. Nếu lần Luân Hồi này nàng thành tựu Tiên Thiên vậy thì những vết sẹo này sẽ tự tan biến. Nhưng lấy tu vi nhị giai gà mờ hiện tại của nàng cùng tư chất tu luyện phế vật của Luân Hồi Giả, xem ra Tiên Thiên còn lâu lắm. Tin chắc với sự thần kì của thế giới này, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Ta dạy Phác Chiêu Nghiên Hấp Tinh Đại Pháp, lại bắn cho nàng hai phát tinh nguyên, sau đó ôm nhau cùng ngủ.

P/S: ủng hộ và đề cử đi nào các đồng dâm.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 241

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.