Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến Trường Tống Kim (5)

Tiểu thuyết gốc · 3411 chữ

Chương 26.5 Chiến Trường Tống Kim (5)

Trong Kim Hoàng Trướng.

Tuy là trướng dựng nhưng độ sa hoa lộng lẫy cũng không so tử cấm thành của Tống Quốc kém. Dù sao thành cao hào sâu đối với Tiên Thiên Cường Giả đã là vô dụng, cho nên vấn đề không phải tường thành cao bao nhiêu mà là trận pháp mạnh bao nhiêu.

Phong cách kiến trúc Kim Quốc cũng tự tạo thành một hệ phái riêng, rất tiện nghi, cũng rất đẹp đẽ và lộng lẫy. Đem điểm đặc sắc của người dân thảo nguyên phát huy đến đỉnh cao.

Ta và Mộng Tiên Cô ngồi xếp bằng đối diện nguyên thần Vong Tình Lão Hoàng. Lão đã mất đi nhục thân, tựa cây không rễ, đang ngày càng khô héo, chỉ còn chờ đợi tử vong mà thôi. Mấy năm nay chính là ở bên Kim Long Hoàng hưởng ké đèn sinh mệnh đốt sáng liên tục duy trì sức sống.

-Hy vọng tiểu hữu có thể ngăn chặn chiến tranh giữa hai nước tiếp tục diễn ra.

-Ta sẽ cố hết sức chấm dứt chiến tranh.

-Haizz

Vong Tình Lão Hoàng thở dài một hơi. Lão cũng biết việc lão nhốt Kim Long Hoàng trong mộng càng khiến cho Chiến Trường Tống Kim tàn khốc hơn, liên luỵ cả người bình thường. Việc mà lão làm được chỉ là khiến Tống Quốc kéo dài hơn ba mươi năm mà thôi. Vong Tình Lão Hoàng đã cảm thấy mệt mỏi, cũng thấy không có ý nghĩa gì. Lão cũng không phải người Tống Quốc, chỉ là lão ở Tống Quốc cả đời người, không nỡ nhìn dân chúng Tống Quốc bị Kim Long Hoàng dẫn theo quân Kim đồ sát mà thôi, nên mới làm vậy. Cuối cùng lại gây ra nhiều thương vong hơn.

Cũng thật đủ bi ai.

-Tiểu hữu cũng luyện Đại Mộng Thần Công?

-Đúng vậy tiền bối, nhưng ta chỉ là học được từ trong bí kíp nhặt được thôi. Còn cần Mộng Tiên Cô kéo nhập mộng.

Ta cũng không giấu diếm, đem bí kíp lấy được trong Thiên Địa Thanh Lâu cho Vong Tình Lão Hoàng xem.

-Bí kíp không tệ, nhưng để tu được thần thông lại cần mất công nghiên cứu. Như vậy đi, ta truyền trước truyền Đại Mộng Thần Thông cho tiểu hữu, sau lại truyền thừa cho nàng, như vậy cũng là vẹn cả đôi đường.

-Đa tạ Lão Hoàng truyền thần thông.

-Ừm, còn có thể gặp lại tiểu nữ năm xưa, còn truyền thừa được y bát, đây là duyên số, cũng là may mắn của ta.

Vong Tình Lão Hoàng vẫn còn nhớ Mộng Tiên Cô. Xem ra nếu không có nàng, lão cũng không dễ dàng truyền thần thông cho ta như vậy.

Thần thông tinh đồ của Đại Mộng Thần Thông vô cùng phức tạp. Nhưng có Vong Tình Lão Hoàng tận tình chỉ dạy, ta mất một năm liền đem Đại Mộng Thần Thông học xong. Mà nguyên thần của Vong Tình Lão Hoàng lại dùng hồn nguyên của chính linh hồn Kim Long Hoàng cô đọng thành tẩm bổ kéo dài suốt một năm này. Hai người này đúng là có duyên phận sâu dày mà, đến chết vẫn còn dính lấy nhau.

Đại Mộng Thần Thông quả thật đáng giá hết thảy nỗ lực ta bỏ ra, để dễ hiểu, nó như một phần mềm chỉnh sửa và edit video, hình ảnh vậy. Nhưng thứ nó chỉnh sửa và edit là ký ức, cùng những giấc mơ. Luyện thành Đại Mộng Thần Thông, hải dương ký ức bên ngoài Thế Giới Tinh Thần cũng liền như nằm trong lòng bàn tay ta, tuỳ ý ta nhào nặn, khống chế. Mà ta đối với khống chế Sắc Dục Phần Tâm Hoả cũng tiến lên một bước mới, hoàn toàn nắm giữ nó trong lòng bàn tay, đem nó bao phủ lấy toàn bộ bong bóng ký ức, tạo nên một lớp màng bảo vệ. Lại thêm Tử Long Khí và Kim Long Khí, linh hồn ta hiện tại đã gần như bất khả xâm phạm.

Mà những ký ức xa xưa, cũng có thể dùng Đại Mộng Thần Thông làm rõ nét lại, tựa như phục chế ảnh cũ, để ta vậy mà nhìn rõ được nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt mệt mỏi của mẹ ta khi sinh ta ra. Nàng rời ta đi quá sớm, ta cũng đã sớm quên khuôn mặt của nàng rồi.

Đại Mộng Thần Thông thật sự rất thần kì.

Sau khi ta học xong Đại Mộng Thần Thông, cũng đảm bảo dùng được không trở ngại, Vong Tình Lão Hoàng liền hoá nguyên thần bản thân thành dưỡng chất, giúp Mộng Tiên Cô khai mở Thế Giới Tinh Thần.

Mộng Tiên Cô thành tựu thất giai Nguyên Thần Cảnh.

Hơn nữa Đại Mộng Thần Thông đã lưu lại hoàn chỉnh chỗ ta, dù quá trình truyền thừa tất nhiên có sai sót, để thần thông tinh đồ bị tổn hại, vậy cũng có thể sửa chữa, không đáng lo ngại.

Một năm này Chiến Trường Tống Kim hoàn toàn đình chiến, coi như là món quà tiễn biệt ta gửi tặng Vong Tình Lão Hoàng.

Hoàng Trướng Kim Quốc.

Ta ngồi trên hoàng toạ, cũng không thấy có gì đặc biệt. Là một người có thể bay, đương nhiên một cái ghế không thể đem lại cảm giác cao cao tại thượng. Là một cường giả thất giai, quyền lực của ta đều ở trong lòng bàn tay của chính ta, muốn ai sống ai chết, chỉ là một cái búng tay. Không có cái ghế này, ta vẫn như cũ là ta, người khác vẫn như cũ tôn kính không đổi. Mà không có ta, cái ghế này chỉ là một cái ghế bình thường.

Đây chính là điểm khác biệt của địa vị và quyền lực ở Cửu Châu so với ở trái đất. Hai từ quyền lực là dùng với thuần tuý nghĩa đen, mà địa vị, thì không đáng nhắc đến. Những kẻ đứng trên đỉnh của Cửu Châu đều bay được nha, muốn một cái vị trí trên đất làm con mẹ gì đâu.

-Hôm nay gọi các ngươi tới đây, chính là muốn thương nghị xem tiếp đến Kim Quốc sẽ hành động như thế nào. Như vậy đi, tránh cho rườm rà, ta cho các ngươi mỗi người một lá phiếu, muốn đánh hay hoà, là do các ngươi. Ta thế nào đều được, cũng sẽ không qua loa các ngươi.

Tại trường không tính ta và Mộng Tiên Cô, thì có Tây Vương Hậu và Đông Vương Hậu, Tam Vương Gia, Hoàn Nhan Thân Đông và Hoàn Nhan Khang. Vừa hay là số lẻ, cũng dễ dàng cho kết quả cuối cùng.

Chuyện này ta đã thông báo trước cho bọn hắn, hôm nay chỉ là đến bỏ phiếu nữa là xong. Trong quá trình đó thì bọn hắn thao tác lợi ích thế nào ta không can dự, cũng tỏ rõ ý đánh hay hoà đều được. Đối với chúng sinh ở Cửu Châu, ta đã là bất lực đến chết lặng, dù ta có làm gì, cũng đều không thể cứu được ai cả, chúng sinh cuối cùng đều phần lớn táng thân trong thảm hoạ do Thánh Thú gây ra.

Dứt khoát mặc kệ thôi.

Nhưng mà ta trước giờ cũng chỉ giết Luân Hồi Giả, hoặc là những người bị hãm trong Luân Hồi như đám người Tây Vương Hậu này. Có Chân Lý Chi Nhãn, liền dễ dàng nhìn ra, trước giờ chưa từng sai sót. Những người không thể Luân Hồi, vậy chính là những người sinh ra sau khi Luân Hồi thiết lập lại.

Bảy người nhanh chóng làm ra lựa chọn.

Xem nào.

Bốn hoà ba đánh.

Tây Vương Hậu, Hoàn Nhan Hồng Liệt, Hoàn Nhan Khang, Hoàn Nhan Thân Đông chủ hoà. Hoà ở đây cũng không phải là không chiến tranh nữa, mà chỉ là không tận lực xuôi nam diệt Tống thôi.

-Ba đánh bốn hoà. Vậy thì hoà đi, nhưng trước hết phải bắt chẹt Tống Quốc đòi bồi thường cùng kiếm chác chút lợi ích cái đã. Đông Vương Hậu cùng Hoàn Nhan Hồng Liệt trợ giúp Hoàn Nhan Quyết đánh chiếm Tương Dương Thành, ta cùng Hoàn Nhan Phục Dung đi đánh Tĩnh Khang Thành. Sau đó chiếm lấy một dải bờ bắc sông Nhân Hoài là được. Sau khi xong việc, Đông Vương Hậu về lại Kim Đô toàn quyền nhiếp chính, Tương Dương Thành giao cho Hoàn Nhan Quyết, Tĩnh Khang Thành giao cho Hoàn Nhan Phục Dung. Các ngươi có ý kiến gì không?

-Đều nghe theo Kim Hoàng.

-Tốt.

Ta gật đầu hài lòng, quay sang Mộng Tiên Cô.

-Phiền ngươi đi Tương Dương Thành một chuyến, vừa đột phá thất giai cũng nên ra chiến trường củng cố tu vi một chút.

-Hảo.

Bởi vì biết Mộng Tiên Cô cũng vừa đột phá thất giai, cho nên đám Đông Vương Hậu liền ngoan đến không được. Có hai Nguyên Thần Cảnh thân chinh, Tương Dương Thành và Tĩnh Khang Thành chắc chắn đổi tên rồi.

Một năm nay Kim Quốc đã tích luỹ đủ binh mã, rất nhanh có thể xuất chinh. Nhưng mà ta đã yêu cầu cho hết người bình thường xuất ngũ, chỉ để lại võ giả. Cho nên quân số Kim Quốc giảm mạnh, nhưng lòng dân đang lên, cho nên về chiến lực lại tăng mà không giảm. Binh lính xuất ngũ còn được cho một khoản trợ cấp, về nhà chuẩn bị xuôi nam sinh sống. Bởi vậy cả Kim Quốc một năm này hân hoan khắp chốn, ai ai cũng vui mừng khôn xiết.

Kim Quốc vui vẻ thì Tống Quốc lại sầu lo, liên tục gửi sứ giả cầu hoà. Ta bế quan không ra, Đông Vương Hậu chỉ có thể đem bọn hắn bắt nhốt lại, cũng gần hơn trăm người rồi. Bây giờ thì thả ra cho bọn hắn về báo tin cho Triệu Cát, cũng đem theo một yêu sách, bắt Tống Quốc trong vòng một tháng phải dâng lên hai thành Tương Dương và Tĩnh Khang, cùng một dải phía bắc sông Nhân Hoài. Kèm theo đó là một danh sách tài nguyên bồi thường chiến tranh, cùng cống nạp hàng năm.

Đêm khuya.

Hậu cung Kim Hoàng.

Đông Vương Hậu mặc áo yếm cùng tiết khố, thân hình nóng bỏng mê người ẩn hiện sau lớp áo lụa mỏng manh xuyên thấu, đứng trước người ta. Dáng nàng cao gầy, tầm một thước bay lăm phân, toàn thân lộ nhẹ cơ bắp rắn chắc. Bình thường nàng chính là một thân khôi giáp, anh tư hiên ngang. Mà lúc này đây, cũng có mấy phần nữ tính. Tiên Thiên là không cần trang điểm, nhưng Đông Vương Hậu hôm nay đến đây cũng cố ý trang điểm cho thêm phần dịu dàng.

Ta nhìn nàng cười.

-Cho ngươi Vô Thượng Đại La Thiên còn chưa thấy đủ sao? Còn muốn Kim Long Khí?

Vô Thượng Đại La Thiên là thần thông của Kim Long Hoàng, cất giấu trong mặt nạ hắn khí đó lưu lại, ta đã đưa nó cho Đông Vương Hậu. Còn thần thông Nội Đan Đỉnh, thì mất tích không rõ, không tìm được, xem ra đã tan thành mây bụi cùng Kim Long Hoàng rồi. Vô Thượng Đại La Thiên vô cùng lợi hại, gồm bốn thần thông dùng để giá ngự tứ đại địa thuỷ phong hoả. Có nó, Đông Vương Hậu cũng có thể có cơ hội đột phá thất giai.

Đông Vương Hậu ngồi lên đùi ta, ôm lấy cổ ta, nũng nịu.

-Là công tử đưa nó cho nhân gia, nhân gia cũng có đòi đâu. Hơn nữa công tử đã hứa cho nhân gia Kim Long Khí mà.

Nữ nhân này thật thông minh, biết ta ưa mềm không ưa cứng. Nhưng ta cũng không muốn ăn nàng. Ngoại trừ một lần bú côn chào hỏi lúc đầu, cũng không có quan hệ gì hết.

-Lúc đó lừa ngươi. Kim Long Khí, cho ngươi không được. Ngươi cũng đừng nên nhớ thương nữa. Hơn nữa ta cũng không hứa cho ngươi, chỉ là cho ngươi cơ hội lấy nó mà thôi. Bây giờ ngươi có Vô Thượng Đại La Thiên, cũng không cần Kim Long Khí nữa đâu.

Đông Vương Hậu im lặng không nói.

-Hơn nữa ta sẽ không ở lại Kim Quốc, ngươi làm nữ nhân của ta, so với làm nữ nhân của Kim Long Hoàng cũng không khác gì, thường xuyên một mình một giường mà thôi. Ngươi hiện tại có thể tự do theo đuổi tình yêu tự do của bản thân, cũng không cần tự trói bản thân vào ta làm gì.

-Công tử thật là hào phóng.

-Bản công tử tên Tuỳ Phong Lưu, cũng không phải là đặt cho có. Haha

-Nhân gia đã mất công chuẩn bị, cũng không nên cứ thế mà về chứ, chúng ta, tình một đêm thế nào?

-Tình một đêm sao, cũng được.

Đông Vương Hậu vội vàng hôn lấy ta, nồng nhiệt như lửa, nàng đã đói khát ba mươi năm, cũng bị đè nén ba mươi năm. Bây giờ muốn dùng tình dục để phóng thích bản thân. Đông Vương Hậu tầm mắt rất cao, cả cái Kim Quốc này hiện tại cũng chỉ có ta hợp mắt nàng mà thôi. Ta vậy cũng nhiệt tình đáp lại. Hai đầu lưỡi bắt đầu cuốn lấy nhau.

Ta vừa hôn Đông Vương Hậu vừa đứng dậy, cởi đi quần áo trên người, đưa ngón tay vói vào trong tiết khố của nàng, bên trong vẫn chưa ẩm ướt. Ta đem ngón giữa cắm vào mật huyệt của Đông Vương Hậu ngoáy loạn, nàng vừa hôn ta rên u ử, vừa vặn vẹo hạ thể hưởng ứng ngón tay ta chọc tới chọc lui trong âm đạo nàng, dâm thuỷ dần dần trào ra, thấm ướt ngón tay ta.

-A

Đông Vương Hậu la lên một tiếng, bị ta đẩy ra nằm ngửa giữa đệm. Tiền hí như vậy là đủ rồi, đối với Đông Vương Hậu ta cũng lười tâm tư đi âu yếm ân ái, banh chân nàng ra, lột xuống tiết khố cùng yếm đỏ. Nội y của Kim Quốc đúng là lạc hậu, thật không tình thú. Xem ra nên tạo con đường thông thương giữa Kim Quốc và Đông Nam Thiển Hải rồi.

-Á to quá.

Côn thịt ta xuyên thủng mật huyệt Đông Vương Hậu, cắm đến tận cùng. Mật huyệt Tiên Thiên lúc nào cũng chặt khít như xử nữ, cho nên dù nàng bị nam nhân chơi hàng ngày hay ba mươi năm mới bị nam nhân chơi cũng không khác nhau. Ta nằm đè lên người Đông Vương Hậu, tận tình cắm rút, nàng như một con bạch tuộc ôm chặt lấy ta, chưa được mấy hồi liền cao trào. Ta dừng lại để nàng cảm nhận sự sung sướng khi cao trào.

-Thật sướng, ư ta chưa từng thoải mái như vậy. A

-Còn chưa hết đâu.

Ta vậy cũng bị âm đạo co thắt dữ dội cùng dâm thuỷ ấm nóng của Đông Vương Hậu bóp côn thịt một trận thoải mái, thật là hưng phấn, đem nàng nằm sấp chổng mông lên, nắm lấy eo nàng cắm rút liên hồi. Âm thanh da thịt va chạm vang lên khắp trướng.

-A a thật thoải mái ư ư

Đông Vương Hậu nằm bẹp trên đệm rên rỉ.

-Ta bắn, thật sướng ư

Ta sung sướng xuất tinh, bắn rất nhiều, tận mười mấy giây, đem tinh dịch toàn bộ bơm đầy tử cung của Đông Vương Hậu. Sau đó nằm đè lên lưng nàng, luồn tay xuống dưới tìm bóp hai nãi cầu căng tròn bị đang bị thân thể của nàng đè ép.

Đương nhiên cuộc vui chưa kết thúc tại đây, chúng ta tận tình hoan lạc cả đêm. Sáng hôm nay Đông Vương Hậu mới thoả mãn mặt mày rạng rỡ rời khỏi Hoàng Trướng.

*

Một tháng sau.

Bên ngoài Tĩnh Khang Thành.

-Kim Hoàng, Tống Quốc vẫn ngoan cố giữ thành. Nên làm sao đây?

Hoàn Nhan Phục Dung đứng bên cạnh ta dò hỏi. Xung quanh chúng ta là thiên quân vạn mã khí thế như hồng, chỉ có hai người chúng ta cùng vài tướng soái đứng dưới đất, lộ vẻ không đồng bộ. Phía trước chính là tường thành Tương Dương Thành cao ngất.

Trên đường tiến tới có vài đoàn sứ giả tới cầu hoà, nhưng mấy tên đầu tiên tới tỏ ý muốn tăng cao bồi thường, lại không muốn dâng ra Tĩnh Khang Thành. Vậy đám sứ giả này liền bi kịch. Chém hết cho rảnh nợ, tránh ảnh hưởng toàn quân tiến lên.

-Còn làm thế nào, tấn công.

-Vâng.

-TOÀN QUÂN XÔNG LÊN, HẠ TĨNH KHANG THÀNH CHO TA.

-VÂNG.

Ta làm gương dẫn đầu, tự mình xông lên tường thành, tên tướng thủ thành là một danh tướng lục giai, đối với kẻ sắp chết ta vậy cũng không muốn nhớ tên. Một phát Lôi Cầu bắn tới. Trận pháp thủ thành hiện lên chữ nổi, kết thành tường ánh sáng, đỡ lấy công kích của ta.

Ầm

Tiếng nổ như sấm vang lên.

Đáng tiếc ba mươi năm Chiến Trường Tống Kim, mớ trận pháp này chỉ là chuyên đối phó lục giai, chống đỡ công kích xuất ra bởi thần thông của cường giả Nguyên Thần Cảnh, lại không đủ.

Ầm

Ầm

Ba phát Lôi Cầu, đem đại trận hộ thành phá nát. Quân Kim cũng đã lao tới dưới chân thành, bắt đầu leo lên. Một chiêu Linh Nhẫn, lại một chiêu Thiên Đao đem viên tướng thủ thành nọ chém đầu, nhanh gọn dứt khoát. Ta trấn giữ tường thành, dùng Tật Phong hoá thành roi khí, như mưa bão quét lên sạch quân Tống trên tường thành, tạo thế cho quân Kim tràn vào.

Cửa thành mở.

Đại quân tràn vào.

Máu chảy thành sông.

Bách tính đã bỏ chạy hết.

Một cuộc chiến công thành ba mươi năm, hoàn thành trong một buổi. Nguyên Thần Cảnh chính là kinh khủng như vậy, địa vị tương đương bom nguyên tử ở trái đất. Ta trấn giữ Tĩnh Khang Thành, Hoàn Nhan Phục Dung chia quân càn quét một dải phía bắc Nhân Hoài Giang.

Đồng thời gửi sứ giả đi Tống Đô, yêu cầu Triệu Cát tự mình tới cầu hoà, nếu sứ giả bị giết hoặc từ chối, vậy ta lập tức đem quân đánh xuống Tống Đô. Bên Tương Dương Thành chắc cũng không sai biệt lắm, có Mộng Tiên Cô tại, hầu như không có bất ngờ.

Một tuần sau.

Bên bờ Nhân Hoài Giang, Triệu Cát đại diện cho Tống Quốc cùng Đông Vương Hậu ký một hiệp ước bất bình đẳng. Nói một chút hiệp ước, giống kiểu hiệp ước thương mại hơn. Nó hạn chế bớt quyền lực của triều đình Tống Quốc đối với thương nhân, để cho thương mại ở Tống Quốc chắc chắn phát triển. Đây chính là trọng điểm để ta có thể từ Đông Nam Thiển Hải mở rộng thị trường vào Đông Thắng Thần Châu.

Ngoài việc biên giới hai nước hiện nay trở thành Nhân Hoài Giang, triều đình Tống Quốc hàng năm cống nạp thì cũng không có gì đáng chú ý cả.

Dân chúng Kim Quốc cũng đã có một mảnh đất màu mỡ rộng lớn để sinh sống, bắt đầu có thể định cư trồng trọt. Ai muốn định cư thì định cư, ai muốn du mục thì du mục. Vui vẻ thoải mái.

Còn Tống Quốc sau này ra sao, ta không mấy quan tâm. Triều đình Tống Quốc đã sớm thối nát, nội bộ giặc cướp khắp nơi, quan lại tham nhũng. Với hiệp ước đem lại lợi thế, đám thương nhân chắc chắn sẽ đem Tống Quốc quấy lên long trời lở đất.

Mà ta, thì đã cùng Mộng Tiên Cô đi Bắc Hải Băng Châu.

Tìm người.

P/S: ủng hộ và đề cử đi nào các đồng dâm.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 201

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.