Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Số trời đã định ta gặp ngươi (2)

Tiểu thuyết gốc · 3748 chữ

Chương 20.2 Số trời đã định ta gặp ngươi (2)

Xe ngựa chuyên dụng của Thuỵ Vân Phu Nhân, rất rộng rãi, thoải mái, đầy đủ tiện nghi. Nhưng đi ỉa đi đái thì vẫn nên tìm bụi rậm nào đó ven đường. Trên xe có bô nha, nhưng mà thúi quắc à. Vẫn nên thành thật mà xuống xe đi.

Thập Vạn Sơn Châu toàn núi non, đường mòn. Dùng xe ngựa đi đường, xe phải rất chắc chắn không nói, còn phải chống rung lắc mạnh, ngựa kéo còn là loại ngựa quý, tương đương với tam giai võ giả đấy. Hai con ngựa một đen một trắng, còn có sừng trên đầu đấy, rất đắt giá. Thuỵ Vân Phu Nhân cũng thật là biết hưởng thụ, đương nhiên với thân phận lục giai cường giả và gia chủ Đông Phương Gia của nàng, cũng tương xứng.

Khi cần thì hãy gọi muội nhé

Muội sẽ đến bên bất cứ lúc nào

Ngày cũng được, đêm cũng xong

Bất cứ khi nào muội cũng đến bên huynh ngay

Nếu là người khác muội còn chẳng ngó tới

Nhưng nếu là huynh gọi

Thì muội sẽ bất chấp mà lao đến ngay

Tình yêu của muội luôn hướng về huynh, bất chấp hết, bất chấp tất cả luôn

Tình yêu của muội luôn dành cho huynh, là tình yêu số một đó nha

Dù là ở bên kia Nam Đại Dương, bên kia Thâm Lam Dương hoặc có là Bắc Băng Dương đi chăng nữa

Chỉ cần huynh gọi là muội có mặt ngay

Lập tức đến không cần điều kiện chi luôn.

Ca hát quả nhiên là sở trường của Hồng Trân Anh, phối hợp với Hoàng Tố Hy thổi kèn, quả là cặp đôi hoàn hảo.

-A ta bắn.

-Ưm.

Đã quen thuộc, Hoàng Tố Hy dễ dàng đem tinh dịch ra bắn ra nuốt hết vào bụng. Ta cũng không giữ lại chiết xuất tinh nguyên cho các nàng, còn dạy các nàng Hấp Tinh Đại Pháp. Cùng là Luân Hồi Giả nha, cần gì làm khó nhau.

-Phù, Anh muội hát thật hay, Hy muội cũng không kém.

-Muội hát không hay nha.

-Nhưng muội thổi kèn giỏi.

-Lưu manh.

Hồng Trân Anh vừa đinh thế chỗ Hoàng Tố Hy, bên ngoài đã có Tuỳ Vân Vệ tới thông báo.

-Tuỳ công tử, chúng ta đã đến nơi.

-A được.

Chuyến xe sắc dục hơn ngày này cuối cùng cũng kết thúc, hắc, đương nhiên chỉ là chuyến xe mà thôi.

Hoa Sơn Thành.

Môn phái cũng cần ăn cơm nha, đương nhiên có lập thành thị thu thế bảo kê. Hơn nữa cũng không phải ăn không trên xương máu của nhân dân, mà cũng tiến hành bảo vệ thành trì khỏi đám thú đói ngoài kia. Thập Vạn Sơn Châu không so được với Nam Man Hoang Châu, nhưng dị thú cũng nhiều, cũng đều khó chơi cả. Thành trì nhân loại bình thường, không trụ nổi ở đây.

Chúng ta định ở lại trong Hoa Sơn Thành, lại xem Đông Phương Kiều Ân có chịu đón tiếp không. Nếu không, thì coi như đi chơi một chuyến, xem thử Hoa Sơn trong truyền thuyết là như thế nào.

Hoa Sơn Thành không so được với Đông Phương Thành, hai mĩ nhân cũng vẫn hứng thú bừng bừng, lại cùng ta đi dạo phố, chỗ này khí hậu như xuân, khác hẳn với bên Đông Phương Thành một mảnh nóng ấm. Hai mĩ nhân mặt đồ thu đông hiện đại, cũng là thu hút ánh nhìn. Đương nhiên cũng không dám nhìn nhiều.

Bởi vì có ta.

Ta đi giữa hai mĩ nhân, áo trắng tinh thư sinh nhiễm lên mùi sách vở, khuôn mặt đáng ghét này của Đệ Nhị đúng là soái đến không biên giới, phối hợp với ánh mắt sắc bén của cao thủ cao cao thủ lục giai, quả thật không ai dám nhìn thẳng. Chân đi để lại cánh hoa anh đào màu trắng trên đất, bay lên không trung rồi lại tan vào không khí, làm được bộ bộ sinh hoa, rêu rao đến cực điểm. Tẩu thuốc cầm trên tay, tay kia phe phẩy quạt giữa tiết trời mát lạnh như thế này, cũng không thấy có gì không hợp. Miệng phì phèo thở ra khói hoá thành muôn vạn đoá hoa đào bay giữa không trung.

Soái đến ngây người.

Không ai có thể tranh phong.

Bản công tử, vô địch vậy.

-Huynh phe phẩy quạt làm gì, trời cũng không nóng.

-Hy muội, có một cổ nhân từng nói, nam nhân chỉ cần phong độ, không cần nhiệt độ, muội hiểu?

-Không.

-Chúng ta là võ giả, có chân khí hộ thể, nóng lạnh không quan trọng, đẹp là được.

-Đẹp thì có tác dụng gì chứ, chỉ mang đến đau khổ.

Hồng Trân Anh thở dài.

-Đương nhiên có, nếu muội không đẹp, ta cũng không chơi muội đâu.

-Huynh…

Nàng nổi giận, là giận thật đấy. Lời thô tục như thế, đương nhiên nữ nhân, cho dù là kỹ nữ, cũng không muốn nghe. Vậy thật là tổn thương người rồi. Bất quá, đây cũng không phải mặt của ta, nàng ghi hận, cũng không hận đến trên đầu ta. Dùng mặt người khác đi làm bậy, chính là thoải mái như thế đấy.

-Sao?

-Huynh…nói đúng.

Nàng không cách nào phản bác, chỉ còn biết thở dài. Hoàng Tố Hy cũng im lặng.

Đây là lí do ta coi trọng Nhất Đồng, bởi không phải ai cũng có ý chí thoát khỏi Luân Hồi như nàng. Có một cái Hàm Ân Tĩnh nữa. A Phi, có lẽ cũng là. Những người này, mới có tư cách cùng ta tìm đường thoát khỏi Luân Hồi, mà Hồng Trân Anh và Hoàng Tố Hy, thì làm bông hoa trong nhà ấm cung cấp ta hưởng thụ đi, để ta bảo vệ các nàng an lành trôi qua thêm một lần lại một lần Luân Hồi nữa đi.

-Haha bản công tử soái khí bức người, đương nhiên phải có đại mĩ nhân xinh đẹp như hai muội mới xứng với ta, không phải sao.

-Ưm X2

Đương nhiên nếu có thể dỗ ngọt, cần gì phải đánh người, nữ nhân dỗi, khen đẹp là được. Hơn nữa hai cô nương thật sự rất đẹp nha. Một thân váy ngắn bốt cao, làn váy đem cặp mông tròn trịa cùng đường cong hoàn mĩ hiển hiện ra, lại thêm trên thân khoác lấy áo lạnh mỏng, thật rất xinh đẹp. Cặp này lúc nào cũng cùng nhau, chọn đồ cũng theo cặp, tựa như sinh đôi. So ra càng giống chị em sinh đôi hơn Hoàng Dung và Hoàng Tố Hy.

-Tuỳ công tử, chủ nhân Đông Phương Kiều Ân có lời mời công tử. Đây là thiệp mời.

-Ừm ta đã biết.

Ta mở thiệp ra, chữ của Đông Phương Kiều Ân không sai, nhưng kèm theo hai đạo linh niệm hùng mạnh, một tựa như hố đen muốn nuốt chửng hết thảy, một như một thanh bảo kiếm thiên biến vạn hoá. Đông Phương Kiều Ân thật lợi hại, vậy mà thu phục được thêm một lục giai cường giả nữa rồi. Đông Phương Thuỵ Vân lo lắng không sai mà.

-Ta đi gặp mặt Đông Phương Kiều Ân, các nàng tuỳ ý đi dạo đi.

-Ưm X2

Cao thủ nói chuyện, các nàng ngồi bên nghe, lỡ đánh nhau, liền xui xẻo. Cho nên ngoan ngoãn tiếp tục đi dạo phố. Hoa Sơn Thành cũng có đặc sắc riêng, dù sao cũng là thành lớn mấy trăm năm, đủ cho các nàng chơi đã. Có Tuỳ Vân Vệ đi theo, cũng không sợ ra chuyện.

Thưởng Hoa Lâu.

Tầng cao nhất.

Cũng không cần người canh gác, bởi bốn người bên trong đã có tới ba cái lục giai cường giả, còn là loại rất mạnh trong lục giai.

-Hôm nay được gặp Phong Thanh Dương Phong tiền bối tại đây, đúng là may mắn, hạnh ngộ.

-Tuỳ Phong Lưu Tuỳ công tử tuổi trẻ tài cao, đúng là hạnh ngộ.

Phong Thanh Dương tóc trắng như tuyết, chải gọn gàng sau lưng, khuôn mặt hồng hào, khí thế như kiếm trong vỏ tuỳ thời xuất. Nhậm Ngã Hành tóc cũng bạc trắng, nhưng xoã tung lên như một con sư tử già, cơ bắp vạm vỡ cứng rắn như thép, cùng Phong Thanh Dương hình thành một cặp đôi hoàn hảo. Hai người cùng liên thủ, đem linh niệm không che lấp hướng về phía ta.

Ta làm như không thấy, tiến tới ngồi vào bàn, đối diện Đông Phương Kiều Ân, hắc, có Linh Tê Ngân Tâm, hai người hợp kích cũng không giết được ta ngay lập tức. Mà thật đánh nhau, cũng không sợ bọn hắn. Bần tank phòng ngự vô địch, chấp bọn hắn đánh gãy tay luôn.

Hai lão cáo già thấy vậy cũng thu lại linh niệm.

-Tiểu thư có chuyện gì gặp ta sao?

-Là công tử có chuyện muốn gặp ta mới đúng.

-Thôi, dẹp mấy câu âm mưu quỷ kế đi, phiền phức, ta chỉ muốn hỏi, ngươi muốn gì.

-Công tử thật thẳng thắn, ta muốn Đông Phương Gia.

-Đông Phương Gia có gì đáng cho ngươi nhớ thương thế. Cho ta, ta cũng không thèm.

-Công tử là người ra đường vấp phải núi vàng, đương nhiên không nhớ thương chút tiền lẻ, nhưng chúng ta thì có. Đông Phương Gia có tiền, có nhân thủ, có địa bàn, có danh tiếng. Ta đương nhiên muốn Đông Phương Gia.

-Ngươi cũng là trong nhà có núi vàng nha, vất vả chạy xa xôi như vậy làm gì?

-Đông Phương Bất Bại là tên điên, lúc nào cũng ảo tưởng thiên hạ vô địch, ta không muốn dây vào hắn. Bên kia chiến sự liên miên bất tuyệt, hắn cuối cùng sẽ bại vong. Lần Luân Hồi trước hắn chính là cùng lúc hạ chiến thư với ba cường giả thất giai, lại bị Hoàng Phủ Cực một quyền đánh nổ. Hề hước chí cực. Theo hắn, chỉ có huỷ diệt, mà ta, chính là nhân chứng.

Nàng ở trước mặt Phong Thanh Dương và Nhậm Ngã Hành nhắc Luân Hồi, xem ra cũng là dùng cách này để lôi kéo hai đại cao thủ. Cũng hợp lý. Tự do hai từ này, dù là thất giai hay bát giai cũng động lòng, tự nguyện đi tìm chết.

Thất giai cũng phân mạnh yếu, tuy rằng không thể dựa vào nói mõm suy luận, phải đánh thật, còn sinh tử đối quyết mới phân định được, nhưng dựa vào chiến tích thì vẫn có thể so sánh tương đối.

Ví như Thiên Đao Tống Khuyết, một đao bại Độc Cô Tinh Dạ, hai đao chém Độc Cô Cầu Bại, để hắn phải đổi tên thành Độc Cô Kiếm Ma, làm trò hề cho võ lâm chê cười. Độc Cô Gia cũng là chịu đủ oan ức. Mà Ma Giáo lại may mắn, nhờ Tống Khuyết mà lại có thêm hai cao thủ thất giai. Cho nên luận chiến lực Tống Khuyết luôn trong top đầu. Còn tựa như Tứ Đại Cao Tăng, được xưng thiên hạ vô địch, bốn đánh một nha, còn phối hợp ăn ý vô cùng, ai mà chơi lại, không vô địch, còn gì là thiên lý.

Còn lại thì khó nói.

Cửu Châu rộng lớn vô biên, đất đai trải rộng, thất giai đều tự mình chiếm lấy một mảnh trù phú mà phát triển, cũng ít khi va chạm. Chỉ có Đông Thắng Thần Châu bên kia là náo nhiệt nhất, đánh nhau lâu như vậy, còn chỉ mới thấy Trầm Lãng quỳ, xem ra là mở bát, mà bên kia, còn chưa tới cao trào nha. Chục năm nữa ta thành tựu thất giai, có lẽ cũng nên đi xem náo nhiệt.

-Cho nên ta lấy cớ muốn về thu phục Đông Phương Gia, trốn luôn. Có Tứ Đại Cao Tăng giữ cửa, lại thêm lời thề với đạo tâm không về Đông Phương Gia, hắn có hoài nghi, cũng không thể đến đây bắt ta. Mà lợi ích từ hắn, lần Luân Hồi trước ta kiên trì đến cuối cùng, đã lấy hết, ở lại Nhật Nguyệt Thần Giáo, không còn ý nghĩa.

-Ừm, hợp lý. Ngươi vậy mà đã đột phá tam giai, rất nhanh rồi đấy. Xem ra cũng là đang liều mạng tu luyện. Vậy ngươi từng nghĩ qua, thoát khỏi Luân Hồi, là cái dạng gì chưa?

-Ta chỉ muốn thoát khỏi nơi này. Là huỷ diệt, cũng tốt.

-Vĩnh hằng yên nghỉ, là tốt nhất.

-Đúng vậy, quá mệt mỏi rồi.

-Ta thưởng thức ngươi.

-Đa tạ công tử, vậy Đông Phương Gia?

-Không thể cho ngươi, dù sao ta cũng là tình nhân kiêm tế tử của Thuỵ Vân Phu Nhân, cũng không tiện phản nàng. Cho ngươi chỗ khác ngon hơn.

-Chỗ nào?

-Ma Thiên Nhai.

-Là chỗ tốt, Ma Thiên Nhai nghe nói đang mở cửa rầm rộ, lợi ích cực lớn, bên cạnh lại có Dược Vương Cốc. Quả thật béo bở hơn so với Đông Phương Thành, công tử có quan hệ với bên đó?

-Có. Ta cho các ngươi một lá thư, các ngươi tìm cách đưa cho Ma Thiên Cư Sĩ, chỉ cần không ảnh hưởng đến hắn, muốn làm gì thì làm.

Trong thư mang linh niệm, không thể dối lừa Tạ Yến Khách đấy, hắn chắc chắn nhận ra ta, bất quá hắn biết ta có Linh Tê Kim Tâm, không có vấn đề gì.

Mọi chuyện chốt kèo, Đông Phương Kiều Ân vẫn là nhận tổ quy tông, nhận được một phần tài nguyên từ gia tộc, kết hợp Hoa Sơn Phái chuẩn bị quy mô tiến quân Ma Thiên Nhai. Dù sao còn cách Dị Thú Quân Đoàn hai mươi năm, đủ để vơ vét lợi ích rồi chuồn. Còn chuồn đi đâu thì còn phải xem bản lĩnh từng người rồi.

Hoa Sơn.

Tư Quá Nhai.

Hai lão già một công tử cùng uống trà ngắm tuyết. Lại trò chuyện rất hợp, lục giai, bàn chuyện võ công, đương nhiên có cùng tiếng nói.

-Tuỳ công tử linh niệm thật mạnh mẽ tinh tế, nghe nói ngươi được truyền công mới đạt đến lục giai, lúc đầu có chút coi thường, là Nhậm mỗ thất lễ rồi.

-Chuyện thường mà thôi. Hấp Tinh Đại Pháp của Nhậm tiền bối thật lợi hại.

Chúng ta vừa luận bàn xong, tuy dùng hết sức, đang ngồi nghỉ chờ hồi phục chân khí, nhưng bầu không khí hoà ái, lấy tôn chỉ cùng nhau tiến bộ mà luận bàn, cho nên ai cũng vui vẻ. Đông Phương Kiều Ân đi chuẩn bị sự việc, có Hướng Vấn Thiên bảo kê, cũng không sợ có sai sót gì, cho nên Nhậm Ngã Hành ở đây cùng ta và lão Dương luận bàn.

Cùng là Hấp Tinh Đại Pháp nha, một lão già dùng lên người ta, để ta không được thoải mái. Nhưng không thể không nói Hấp Tinh Đại Pháp của Nhậm Ngã Hành hoàn toàn khác biệt, là võ kỹ chiến đấu, mà không phải là công pháp tu luyện. Hắn tu luyện bình thường cũng không đi hấp tinh người khác, vẫn là tự mình tu luyện. Mỗi một môn công pháp, cũng không phải hoàn toàn dùng hết ba trăm sáu mươi huyệt đạo trên người, mà công pháp của Nhậm Ngã Hành, chỉ dùng ba mươi sáu huyệt, bao gồn đan điền, tỷ lệ rất thấp. Những huyệt đạo còn lại, dựa vào công pháp, tạo thành những huyệt trống, Khi chiến đấu, Nhậm Ngã Hành sẽ hút chân khí của đối thủ vào trong người, chứa trong những huyệt trống này, sau đó một hơi bắn trả, tạo thành uy lực cực lớn. Bởi vậy cũng rất tổn thương thân thể, cho nên người Nhậm Ngã Hành to lớn vạm vỡ là do hắn còn là một cao thủ luyện thể, thể phách rất kinh người, mỗi đấm đều là thôi sơn động hải. Bởi vậy cho dù đến trăm cái ngũ giai, cũng bị hắn hút khô, chỉ là tốn chút thời gian mà thôi.

Đương nhiên cũng có điểm yếu, là không thể dùng với cao thủ có linh niệm mạnh hơn hắn. Chân khí có mang linh niệm, hắn không dễ dàng tiêu hoá được, gặp chân khí có linh niệm mạnh hơn, vậy hút vào trong người chính là tìm chết. Tựa như ngươi nuốt một con gián vào người, nếu nó đã chết, vậy ngươi có thể từ từ tiêu hoá, nhưng nếu con gián còn sống vậy có thể đem dạ dày ngươi cào nát.

Bởi vậy solo, Nhậm Ngã Hành khá cùi, nhưng chiến tranh, hắn chính là chiến thần không biết mệt mỏi.

Mà Phong Thanh Dương, thì ngược lại, hắn lúc nào cũng như một thanh bảo kiếm trong vỏ tụ lực, một khi xuất ra, chính là nhất kích tất sát. Hắn luyện là Tử Hà Thần Công, kiếm pháp cũng là Hoa Sơn Kiếm. Dù sao Độc Cô Cầu Bại cũng là ma nhân, lại ở Đông Thắng Thần Châu xa tít tắp, không liên quan Phong Thanh Dương. Hơn nữa không có võ công vô địch, chỉ có võ giả vô địch, không có Độc Cô Cửu Kiếm, Phong Thanh Dương cũng rất mạnh.

Hai lão già này ưu khuyết bù nhau, hoàn hảo. Đông Phương Kiều Ân có hai đại cao thủ này, có thể tung hoành thiên hạ rồi, đừng chọc thất giai là được. Ta cũng thấy Dịch Cân Kinh và Đồng Tử Công rất hợp Nhậm Ngã Hành và Phong Thanh Dương, nhưng hiện tại không thể truyền bọn hắn. Chờ ngày sau hoặc lần Luân Hồi sau lại nói.

Cùng cao thủ luận bàn là chuyện có thể giúp nâng cao thực lực, tăng thêm một chút uy lực cho bộ kỹ năng màu mè của ta.

-Phong lão đầu không đánh tiếp sao? Vậy thì chúng ta lại tới.

-Uầy, ta cũng không trâu bò được như các ngươi, nghỉ một lát đã.

Phong Thanh Dương ngồi bên bàn, rót một chén rượu nóng, ngắm nhìn hai cao thủ lục giai luận bàn dưới tuyết bay kín trời, cũng rất thi vị.

Chíu chíu x3.14

Lưu Tinh Tiễn Chỉ không đoạn mà ra, như mưa sao băng không dứt.

Bởi có hoa tuyết đầy trời, dù cho linh niệm bị áp chế gắt gao, Nhậm Ngã Hành cũng không phải mù mờ ứng phó, cơ bắp căng lên vung quyền đỡ hết tiễn khí. Thân thể của lão thật cứng, tiễn chỉ của ta không tụ lực, là phá không vào phòng ngự của lão.

Phá tan mưa tiễn khí, Nhậm Ngã Hành lao tới. Ta tụ kình vào hai đầu ngón tay trái phải, cùng nghên đón trảo thế của lão.

Đùng

Hoa tuyết dạt ra một mảnh chân không xung quanh chúng ta. Chỉ khí của ta xâm nhập lòng bàn tay Nhậm Ngã Hành, lại hoá thành khí bay ra từ lỗ chân lông trên cánh tay. Đây là cách lão đối chiến cường giả có linh niệm mạnh hơn, hiệu quả vô cùng.

Hai chúng ta dạt ra.

Bốn ngón tay của ta tê rần, mà hai cánh tay Nhậm Ngã Hành, vẫn còn đang bốc khói. Chỉ luận bàn mà thôi, không thể thương đến căn cơ. Chúng ta tự có chừng mực.

-Sảng khoái, Tuỳ công tử, thêm lực đi.

-Hảo, ta tới đây, Nhậm lão cẩn thận.

Ta lại tụ lực vào hai đầu ngón tay, dùng thân pháp hơn Nhậm Ngã Hành một bậc tiến hành du đấu. Bởi bản tôn và Đệ Nhất bên kia đang bất động, ta có thể toàn tâm điều khiển Đệ Nhị, làm được tay trái tay phải cùng xuất chiêu dễ dàng, uy lực tuy không đủ, nhưng lại biến hoá đa dạng. Nhậm Ngã Hành không hổ là cao thủ lâu năm, kinh nghiệm phong phú, dù linh niệm bị áp chế, cũng hoàn toàn có thể đón đỡ chỉ công của ta, còn tiến hành phản kích.

Một già một trẻ đánh đến hăng say. Chân khí khô cạn lại trở lại cái đình cỏ khô dựng tạm nghỉ ngơi, làm một hớp rượu nóng, trò chuyện về luận bàn. Rồi đổi người.

Phong Thanh Dương linh niệm kém ta, nhưng cũng không đến nỗi bị áp chế hoàn toàn như Nhậm Ngã Hành. Lão tự hình thành một kiếm vực xung quanh bản thân tầm một thước rưỡi, đủ dùng để chống cự ta tiến công, dùng bất biến ứng vạn biến, như mỏm đá giữ muôn trùng sóng giữ, vĩnh viễn không suy suyển. Mà ta, chính là áp dụng chân lý nước chảy đá mòn, tiễn chỉ liên miên không dứt, nhanh hết mức có thể, nhằm đột phá thế thủ của lão. Phong Thanh Dương tuy rằng không ung dung, phải tập trung hết sức, nhưng ta cũng không thể xuyên qua phòng ngự của hắn. Đánh với Phong Thanh Dương, chân khí hao tốn rất nhanh, cho nên chốc lát ta chỉ có thể xin thua. Bởi một khi mưa tiễn khí kết thúc, chính là lúc Phong Thanh Dương phản kích, nhất kích tất sát. Ta cũng thử đón đỡ một chiêu toàn lực của lão, bị đánh bay. Đây là nương tay rồi đấy. Nhưng phương pháp chiến thắng lão thì chính là cuốn lấy không cho lão tụ lực. Về phần này thì Nhậm Ngã Hành làm tốt hơn ta, hai lão đánh nhau chính là kiểu như chơi trò cút bắt. Phong Thanh Dương thì cố kéo giãn ra, Nhậm Ngã Hành thì cuốn lấy không rời.

Ta nhìn một hồi không thú vị, yên tĩnh uống rượu ngắm tuyết.

Hoa Sơn sở dĩ gọi là Hoa Sơn là vì nơi này khí hậu quanh năm như mùa xuân, mát mẻ dễ chịu, hoa nở khắp nơi, trăm hoa đua sắc. Tối đến cũng thường xuyên là trăng sáng treo cao, cảnh đẹp như thơ, say đắm lòng người.

P/S: Cầu đề cử và ủng hộ.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 335

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.