Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Số trời đã định ta gặp ngươi (1)

Tiểu thuyết gốc · 2364 chữ

Chương 20.1 Số trời đã định ta gặp ngươi (1)

Đông Phương Thành

-Ây za nhạc mẫu, ta rất nhớ ngươi.

-Hừ.

Thuỵ Vân Phu Nhân ngồi sau bàn, đang xem sổ sách, nhìn là biết không vui. Cũng phải nha, tình lang đi một lần biền biệt mấy tháng, còn có vô số giai nhân làm bạn, chơi vui đến quên cả trời đất, làm sao nhớ đến nàng. Nên ta vừa gọi nàng là nhạc mẫu, nàng giận không chỗ phát tiết, chỉ đành hừ lạnh. Tế tử cùng nữ nhi đi chơi nha, vui sướng liên quan gì đến nàng?

Mà ta nha, vì sợ Đông Phương Thành xảy ra loạn biến, nên đã để Phùng Hành Phu Nhân ở lại Đào Hoa Đảo, không dỗ Thuỵ Vân Phu Nhân nguôi giận, vậy tối nay không có chỗ cày hồn nguyên rồi.

-Haha nhạc mẫu xem ra có vẻ không vui, nhạc mẫu xem, tế tử mang gì cho nhạc mẫu nào?

-Thứ gì?

-Đồ tốt. Thứ gì thử một hơi liền biết.

Đồ, mà tốt, nên gọi là đồ tốt, haha.

Thuỵ Vân Phu Nhân nghi ngờ, nhìn tẩu thuốc trong tay ta, nàng không hút thuốc. Nhưng ta dù sao cũng là lục giai, có thể cho là đồ tốt, vậy chính là đồ tốt. Không giả được. Cho nên nàng cũng kề môi vào ngậm lấy tẩu thuốc, hút nhẹ một hơi.

-Hư khụ khụ ngươi cho ta hút thứ đồ gì khụ

-Haha

Ta cười một cái, đặt tẩu thuốc lên mồm, liếm một cái.

-Thật ngọt, nước bọt phu nhân vẫn ngọt ngào như xưa.

Nói rồi hút một hơi dài.

-Đây là thứ gì?

-Phù.

Ta thở ra một hơi khói, lập tức hoá thành Thuỵ Vân Phu Nhân, mờ ảo như bước ra từ trong mơ, nhảy một điệu vũ ngắn, rồi tan biến mất. Trần truồng. Cho nên người đẹp đỏ mặt rồi.

-Không đứng đắn.

Thuỵ Vân Phu Nhân cũng kinh ngạc đối với trình độ khống chế linh niệm của ta. Nhưng cái thứ như linh niệm này hoàn toàn tuỳ thuộc vào linh hồn mỗi người, một khi vào lục giai, cũng lại khó phân trước sau. Cũng không phải gừng càng già càng cay nha. Bởi vậy đồ tốt có thể tăng linh niệm rất hiếm có, Mai Thuý Phường tốn cả trăm năm cũng muốn nghiên cứu ra cách dùng Thiên Mĩ Thảo Hương là vì vậy.

-Đây là Thiên Mĩ Thảo Hương, đồ tốt nha.

-Hừ, ngươi làm như bản phu nhân không biết Thiên Mĩ Thảo Hương là thứ gì.

Vậy mà xưng bản phu nhân luôn rồi, xem ra thật giận.

-Vậy có món này đảm bảo nhạc mẫu hài lòng.

Ta móc ra một vò rượu đưa tới trước mặt nàng. Thuỵ Vân Phu Nhân tức giận túm lấy ném mạnh. Đào Hoa Đảo quy mô lớn mở xưởng chưng rượu, nàng đương nhiên biết được đây là cái gì. Ta vội vàng nhào người túm lấy vò rượu bay đi, tránh lãng phí nha. Sau đó cầm lấy vò rượu ngồi lên trên bàn, dạng chân trước mặt nàng.

-Giỡn chơi với phu nhân mà thôi, lần này là có quà cho phu nhân, thật luôn, đương nhiên phu nhân phải tự lấy nha.

-Hừ, tin công tử lần này.

Ta đổi qua gọi nàng là phu nhân, Thuỵ Vân Phu Nhân thông minh tuyệt đỉnh, đương nhiên nhận ra, cũng lại không tiện phát tác. Dù sao cũng chỉ là tình nhân nha. Quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Người đẹp thuần thục cởi quần ta ra, móc ra dương vật, cầm tay vuốt vuốt mấy cái liền đem côn thịt cứng rắn, đỏ mặt nhìn ta một cái, đồ lẳng lơ này cũng thật biết mắc cỡ, cúi đầu mở ra môi hồng thắm ngậm lấy quy đầu, nhiệt tình bú mút. Nàng bú côn thật rất ra sức đấy, xem ra là đói khát khó nhịn. Nữ nhân này cũng là hung ác, ta bỏ quên nàng mấy tháng, nàng cũng không tìm nam nhân khác dễ chịu mình. Làm chủ một gia tộc lớn, không chỉ cần nắm đấm đủ lớn, cũng phải có đầu óc mới được. Đương nhiên, nếu nàng là thất giai, vậy không cần phiền phức thế này.

Ta ngồi trên bàn hưởng thụ Thuỵ Vân Phu Nhân bú liếm phục vụ, cầm rượu trong tay uống một ngụm, lại một ngụm. Bức tranh lớn treo phía sau lưng Thuỵ Vân Phu Nhân cũng thật không tầm thường, chắc chắn xuất ra từ hoạ sĩ lục giai đấy, trong bức tranh vậy mà có ý. Nếu là thất giai vẽ tranh, tranh vẽ không khác ảnh động là bao, bỏ tâm huyết, làm thành một bộ phim tầm một tiếng cũng có thể. Còn bát giai, vậy liền có thể sáng tạo thứ kinh khủng như Thiên Địa Thanh Lâu.

Uống quen, Tuý Sinh Mộng Tử Tửu cũng không để ta lắc lư như lúc đầu nữa, nhưng có mĩ nhân bú côn nha, không say cũng không được.

-A sướng

-Ưm

Ta sảng khoái xuất tinh, đem tinh nguyên xả vào miệng Thuỵ Vân Phu Nhân, cũng không nhiều, bằng một phần mười tuổi thọ là được. Thuỵ Vân Phu Nhân vừa nhận tinh dịch vào miệng, đã nhận ra điểm khác biệt, vội vàng đón lấy, đem nuốt vào trong bụng. Ăn xong còn mút mạnh côn thịt của ta, hòng ép cạn tinh dịch còn tồn đọng trong tinh đạo. Hồi lâu mới nhả ra, dùng tay vuốt ve côn thịt.

-Thế nào phu nhân, phu nhân thích lễ vật này chứ?

-Ưm, thích, hiệu quả còn tốt hơn đan dược đỉnh cấp còn tốt hơn. Lại là vị sữa dứa, công tử có thể đổi vị tinh dịch?

-Có thể, nhưng không thể tuỳ ý, Ân Trí thích dứa, ta cũng chiều nàng. Hy vọng phu nhân cũng thích vị này, nếu không thật phiền phức nha.

-Ta cũng thích vị này, so với vị cũ ngon hơn.

-Vậy để ta cho phu nhân ăn tiếp.

Ta cùng nàng nhanh chóng đổi vị trí, nàng ngồi trên mép bàn, dạng chân ra, ta chớp mắt đem váy lẫn quần lót nàng lột sạch, treo trên cẳng chân phải, côn thịt nhanh chóng tiến vào mật huyệt thân thuộc, bên trong đã ướt đẫm, còn co bóp mạnh, ta một hơi cắm đến cuối cùng.

-A phu nhân, huyệt của ngươi thật khít, thật ướt, sướng quá.

-Ma quỷ, công tử hoang phế bản phu nhân lâu như vậy, đương nhiên chặt khít. A thoải mái, ta thật nhớ công tử.

Lời này là giả hay thật, vậy cũng không quan trọng, ta nghe vui là được. Ta lùi mông kéo côn thịt ra, chỉ chừa lại quy đầu, thịt mềm trong âm đạo hút lại, như không muốn xa rời, lại cắm vào một cái, sướng tê cả da đầu, toàn thân hưng phấn sảng khoái. Mật huyệt của Thuỵ Vân Phu Nhân vẫn là mềm mịn và ẩm ướt như xưa, không có thay đổi gì, chỉ là càng thêm chặt khít và co bóp mạnh. Xem ra nàng là thật nhớ ta.

Ta nhìn Thuỵ Vân Phu Nhân cười cười.

Nàng hiểu ý cầm ấm trà lên miệng, ngửa cổ đổ xuống miệng, như tuý cô uống rượu, súc miệng kĩ càng, còn lau môi.

-Các bệnh thích sạch sẽ này của công tử thật phiền phức.

Ta cũng không giải thích, cúi xuống gặm lấy đôi môi thắm quyến rũ của nàng, không son mà vẫn thắm, côn thịt nhẹ nhàng ra vào âm đạo mĩ phu nhân. Nàng nhiệt tình đáp lấy, the lưỡi ra cho ta ăn lấy nước bọt thơm ngọt của mình. Cũng thật là sảng khoái dễ chịu.

-Xem ra phu nhân đúng thật là nhớ ta.

-Ư không có, là nhớ côn thịt của công tử a

-A ra là vậy.

Thuỵ Vân Phu Nhân đương nhiên chỉ là vì tăng tình thú mới nói vậy. Nhưng vừa hay cây côn thịt này đúng không phải của ta. Mà thôi kệ, chơi vui là được. Không nên đau đầu vì mấy vấn đề này. Triết học cũng như toán học, không nên dây vào.

Ta vui vẻ va chạm âm hộ căng múp của Thuỵ Vân Phu Nhân, thoái mái dễ chịu. Nàng ôm chặt lấy cổ ta, rên rỉ bên tai ta, âm đạo co rút một trận, dâm thuỷ ùa ra, để ta vui vẻ bắn ra tinh dịch.

-Phù, huyệt của phu nhân vẫn sướng như cũ.

-Côn thịt của công tử cũng vậy, không hề mềm đi chút nào, ta tưởng công tử bị đám yêu tinh ngoài kia vắt cạn rồi chứ.

-Haha ngoài phu nhân ra còn ai đủ bản lĩnh vắt cạn ta chứ.

Ta rút ra côn thịt, nàng tụt người xuống khỏi bàn lại cầm lấy côn thịt của ta vệ sinh sạch sẽ.

-Vị vẫn như vậy, nhưng khác lạ nha.

-Đương nhiên, đồ tốt mà không hiếm, cũng không gọi là đồ tốt.

-Ưm, nhưng vậy có ảnh hưởng đến công tử không?

-Lâu lâu sản xuất tích trữ không có vấn đề.

-Ừm. Chú ý đừng quá đà, tổn hại sức khoẻ.

-Ta tự có chừng mực.

Thuỵ Vân Phu Nhân cũng không phải là giả mù sa mưa mà nói vậy. Cái đám lô đỉnh chuyên dùng để luyện công, sao giá trị bằng một cao thủ lục giai được. Nàng cũng không muốn nói nhiều, nhìn ta hút thuốc, uống rượu, toàn là thứ đồ đòi mạng, mà ta vẫn phơi phới, liền biết ta có chỗ đặc biệt. Nhưng cũng không đòi hỏi tinh nguyên, nữ nhân này, vẫn là luôn đáng sợ như vậy.

Nhưng ta thích.

Ta ôm nàng lên hôn má mĩ phu nhân một cái, ôm nàng ngồi lại trên ghế. Thuỵ Vân Phu Nhân cầm lấy côn thịt vẫn cứng rắn của ta, lại nhét vào mật huyệt, để ta có thể hưởng thụ âm đạo mềm mại ẩm ướt của nàng, cùng ta trò chuyện.

-Đông Phương Kiều Ân vậy mà thật thu phục được Ngũ Nhạc Kiếm Phái, không biết nàng định làm gì.

-Nàng mới tam giai, làm sao thu phục được bọn hắn?

-Nhậm Ngã Hành đối với nàng chỉ đâu đánh đấy. Bề ngoài là hắn làm chủ, sau lưng lại nghe lời Đông Phương Kiều Ân răm rắp, còn không hề che dấu. Không biết nàng là làm cách nào.

-Tự nhiên có cách của nàng ta.

Đây là lợi thế lớn nhất của Luân Hồi Giả đấy, có thể nắm trong tay tình báo cùng bí mật không thể nói. Dùng bí mật không thể bật mí điều khiển người khác, ở thế giới nào cũng hữu dụng cả. Nhìn đám Địch Lệ Nhiệt Ba mà xem, còn không phải có thể kéo cả cái Bái Hoả Giáo to thế đi chết, hơn nữa còn khí thế bừng bừng đấy.

-Vậy phải làm sao nha a ta cũng không biết nàng ta muốn làm gì ư E là bất thiện.

-Dễ thôi, hỏi nàng ta là được.

-A được á

-Ta đi hỏi cho, dễ mà, không được thì đánh, cũng không sợ nàng ta. À nàng ta ở ở đâu rồi?

-Đang ở Hoa Sơn ưm Cũng không biết là định làm gì. a a a Nhẹ chút a

Ta cũng là cơn tức ứa ra khó nhịn, bế Thuỵ Vân Phu Nhân nằm ngửa ra bàn, côn thịt vội vã tới lui mật huyệt mê người, thoải mái dễ chịu, lại bắn ra tinh dịch.

- Công tử mau a mau bắn cho ta ư ta rất nhớ ngươi a ư

- A ta cũng nhớ phu nhân a ta bắn bắn cho ngươi.

Ta lại đem tinh dịch lần nữa lấp đầy tử cung người đẹp, vui vẻ sảng khoải, nằm đè lên người nàng, cùng nàng hôn môi, hưởng thụ cảm giác sung sướng khi xuất tinh.

*

Một dải đông nam Thập Vạn Sơn Châu chính là thiên hạ của Ngũ Nhạc Kiếm Phái, bất quá Hành Sơn Phái đã diệt, không có Tả Lãnh Thiền, Tung Sơn Phái cũng thoi thóp. Lao Sơn Phái suy bại, không đáng để lo. Hằng Sơn Phái toàn là một đám nữ tu, vậy là còn Hoa Sơn Phái độc đại.

Xem ra Đông Phương Kiều Ân chọn trở về Đông Phương Gia, xem ra cũng là muốn tránh xa Đông Thắng Thần Châu đang đánh nhau tưng bừng nha. Hơn nữa đối với Luân Hồi Giả, thứ đáng sợ nhất không phải là Nguyên Thần Cảnh cường giả, mà là Thảm hoạ do Thánh Thú gây ra, Thánh Thú là bát giai đấy, một ngụm có thể đem cường giả thất giai ăn.

Hơn nữa, Đông Phương Kiều Ân chắc chắn có người quen ở Hoa Sơn Phái. Nếu không cũng không dễ thu phục Ngũ Nhạc Kiếm Phái như thế.

Là nên đi Hoa Sơn Phái hay ở lại Đông Phương Thành tìm nàng ta đây? Thật là khó chọn. Thôi thì chịu khó ngồi xe ngựa vậy, coi như là đi tham quan cho biết đây biết đó. Còn vì sao ngồi xe ngựa, đương nhiên là để nhét thêm Hồng Trân Anh và Hoàng Tố Hy rồi. Bản công tử bây giờ mỗi ngày không gái không vui, đương nhiên phải cặp theo các nàng. Các nàng là Luân Hồi Giả nha, hơn nữa mới nhị giai, xem ra đoán chừng phải mười năm nữa mới lên tam giai được, cho nên đi đây đi đó cũng không sợ ngỏm, không như Phùng Hành Phu Nhân, nàng nhưng tốn mất một viên Tiên Thiên Đan của bản công tử đấy, phải bảo vệ kỹ, đường lên thất giai của Vô Dơ Đại Sư trông chờ vào Phùng Hành Phu Nhân cả đấy.

Tu luyện thật khó khăn mà.

Thiên đố Luân Hồi Giả.

P/S: Cầu đề cử và ủng hộ.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 449

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.