Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Ảnh Hiệp Nữ (2)

Tiểu thuyết gốc · 2339 chữ

Khu vực cực bắc Kim Quốc dù là sắp vào mùa hè, cũng là vẫn có hoa tuyết bay phấp phới, tạo thành cảnh tượng rất là lãng mạn. Tất nhiên chỉ là đối với võ giả có thể dùng chân khí sưởi ấm thân thể. Còn người bình thường muốn ở Băng Ngục Trấn này sinh sống, vẫn thật là một thử thách lớn.

Song kỹ thuật công nghệ của Ma Thiên Giáo so với mười năm trước đã tiến bộ vượt bậc, không chỉ quân sự mà còn cả dân sinh, khiến cho cuộc sống trở nên tiện nghi và dễ dàng hơn nhiều.

-Cảm giác ta như người tối cổ tiến vào thời hiện đại vậy.

Cù Hà Lạp khoác tay ta đi trên đường phố, bộ dạng hiếu kỳ nhìn ngắm xung quanh không ngừng. Nàng đeo một cái kính gọng đen, với một lọn tóc cột tách ra trên đầu bên phải, tạo thành bộ dạng vô cùng đáng yêu. Áo thun tay dài rộng thùng thình in hình mèo con trước ngực, cùng quần đùi jean, nhiều vẻ tươi trẻ năng động tràn đầy sức sống.

Có chân khí làm ấm thân thể, đối với võ giả tới nói, thời trang dễ dàng phang thẳng mặt thời tiết, bất chấp nhiệt độ xung quanh gần âm, với hoa tuyết bay đầy trời.

-Cảm giác được đi lại tự do thật tuyệt.

Lệnh truy nã của nàng đã biến mất như chưa từng được công bố, để nàng có thể quang minh chính đại sải bước giữa đám đông không lo bị tóm.

-Sau này còn có nhiều thời gian cho ngươi tham quan. Đi thôi, bọn hắn đang chờ.

Xuất hiện ở chỗ đông người, ta đương nhiên phải mang mặt nạ. Thân là Ma Thiên Giáo Chủ, Thiên Hạ đệ nhất cường giả, đệ nhất Thần Thánh được cả trăm triệu tín đồ tôn sùng thành kinh, nếu giơ cái mặt thương hiệu này ra, lập tức sẽ dẫn tới oanh động không đáng có, vẫn là nên giấu đi thì hơn.

Nếu không phải vướng lấy Cù Hà Lạp, ta có thể dùng Đại Mộng Vô Nhai che giấu bản thân. Nhưng mười năm mới gặp nhiều nhân loại như vậy, Cù Hà Lạp muốn nhìn người ta, cũng muốn người ta nhìn nàng. Cho nên ta chiều nàng, cùng nàng khoác tay nhau bước vào Băng Ngục Trấn, đi dạo trên đường phố một vòng.

-Ưm, nhân gia thật nhớ các tỷ muội.

Cù Hà Lạp ngoan ngoãn đáp, đem gương mặt xinh xắn vui vẻ kê lên vai ta, tay khoác lấy tay ra đi nhanh về phía trước.

Giữa muôn ngàn hoa tuyết bay lượn.

Cũng là hoa tuyết nhưng hoa tuyết ở Băng Ngục Trấn thật sự ấm áp hơn hoa tuyết ở Bắc Hải Băng Châu nhiều lắm.

Trong một căn biệt thự dựng hoàn toàn bằng gỗ, trang trọng và cổ kính.

-Hà Lạp, chúng ta rất nhớ ngươi. X4

Phác Khuê Lợi, Hàn Thắng Uyên, Trịnh Dung Châu và Khương Chi Anh đồng thời tiến lên ôm ấp lấy Cù Hà Lạp, mừng mừng tủi tủi, vui sướng đến không nói nên lời. Kỳ thật mười năm này các nàng vẫn luôn thông qua ta biết được tin tức của Cù Hà Lạp. Nhưng khi gặp mặt, vẫn là không giấu nổi xúc động.

Tình cảm của các nàng rất tốt.

Trải qua mấy kiếm Luân Hồi cùng nhau, qua bao nhiêu sóng gió, đã vô cùng sâu đậm và bền chặt, còn hơn cả thân tỷ muội.

-Sư nương.

Cù Hà Lạp khi thấy Hân Tiên Cô, lập tức như hoá thành đứa trẻ, sướt mướt nhào vào lòng nàng.

-Để ngươi phải chịu khổ rồi.

Lý Gia Hân nuông chiều vuốt ve đầu Cù Hà Lạp, bộ dạng hiền dịu mười phần.

Sau khi thức tỉnh ký ức trước Luân Hồi, nàng thật ra vẫn luôn chênh vênh giữa việc lựa chọn trở thành Lý Gia Hân hay là Hân Tiên Cô. Ký ức của Lý Gia Hân dù là thật, lại chỉ dài mấy chục năm. Mà ký ức của Hân Tiên Cô, dù là giả, lại nhiều đến hàng trăm năm, còn đặc sắc vô cùng, cho nên hơi có thế áp đảo. Bất quá khao khát có được một tình yêu đích thực thuộc về riêng nàng là mãnh liệt như nhau, và là bất chấp tất cả. Thục Trinh Thái Hậu biết được điều này, dùng Lê Minh mới có thể khiến Lý Gia Hân phản bội ta, phản bội Ma Thiên Giáo. Đồng thời kéo theo cả năm cô nương Không Ảnh Hiệp Nữ đi Thanh Quốc.

Cho nên ta mới có thể khoan dung với Cù Hà Lạp, với Không Ảnh Hiệp Nữ.

Ngoại trừ Cù Hà Lạp cố chấp bỏ trốn, bốn cô nương còn lại sớm đã khuất phục mà trở lại Ma Thiên Giáo. Có Hân Tiên Cô gánh hết trừng phạt, mười năm này các nàng thuận lợi phát triển, cũng làm được không tệ.

Cầm tù Lý Gia Hân mười năm, coi như là trừng phạt thích đáng với nàng.

Có người có thể nói ta qua loa cùng bao che, nhưng người và người là không giống nhau, có thể khi sinh ra là bình đẳng, nhưng lớn lên rồi thì lại không. Cường giả thất giai như Lý Gia Hân, tuỳ ý một chiêu, sức phá hoại đã ngang với đầu đạn hạt nhân. Lại có ai đi so đòi quyền bình đẳng với đầu đạn hạt nhân bao giờ chứ.

-Các ngươi mười năm này vẫn tốt chứ?

Cù Hà Lạp quan tâm hỏi han các tỷ muội.

-Chúng ta ấy à, rất tốt.

Phác Khuê Lợi là đại tỷ, cười đáp, lại đại diện giải thích tình hình của bốn tỷ muội mười năm này cho Cù Hà Lạp.

Sau khi đầu hàng, Phác Khuê Lợi, Hàn Thắng Uyên, Trịnh Dung Châu và Khương Chi Anh tạm lánh tai mắt người đời ít năm, sau khi Công Hội Ảnh Hiệp thành lập thì liền qua giúp Lý Thuận Khuê giúp quản lý phát triển.

Đạo tặc, thích thách là các nghề nghiệp rất đặc sắc, nhưng trong thời đại trật tự hoà bình được Ma Thiên Giáo lập ra như hiện nay, cực kì không phù hợp. Song vẫn là có chỗ cần dùng đến, ví dụ như ở trong đoàn đội mạo hiểm tới Nam Man Hoang Châu. Kết hợp cùng trinh sát và thám báo, tạo thành ảnh hiệp. Ảnh hiệp phát huy ưu thế tốc độ và linh hoạt của bản thân. Dò đường, đặt bẫy, thu thập thông tin, ăn trộm thiên tài địa bảo, đều cần đến ảnh hiệp. Mà trong chiến đấu cùng dị thú, ảnh hiệp có thể nhắm chuẩn cơ hội, tung ra một kích chí mạng kết liễu đối thủ, khiến chiến đấu kết thúc nhanh gọn, tránh gây ra càng nhiều thiệt hại hơn.

Công Hội Ảnh Hiệp do Lý Thuận Khuê hiện tại làm hội trưởng, đóng trụ sở Ma Thiên Nhai, cũng là rất có tiếng nói và được nhiều người đón nhận gia nhập.

Nhóm bốn người Phác Khuê Lợi, tạo thành một nhóm ảnh hiệp, gọi là Không Ảnh Hiệp Nữ. Bây giờ Cù Hà Lạp trở lại, cùng với Lý Gia Hân dẫn dắt, mới chính thức hoàn chỉnh.

Luân Hồi còn chưa biết đến bao giờ, con đường phía trước các nàng đi tới còn rất dài. Mười năm qua, chỉ là một bước chuyển biến ngắn mà thôi. Từ đó, Không Ảnh Hiệp Nữ sẽ theo ý chí của ta đi tới, cùng nhau hướng đến sự phá diệt của Luân Hồi.

-Các ngươi chậm rãi tâm sự. Ta không quấy rầy nữa.

Ta cười nói, muốn đánh bài chuồn.

-Ngươi cứ như vậy đi, không muốn chơi một bữa lớn sao?

Lý Gia Hân trong câu trước tỏ vẻ ngạc nhiên, câu sau lại tràn đầy mị ý mời gọi. Đôi mắt đa tình với lông mi cong vút quả thật rất là quyến rũ, bắn ra phong tình vạn chủng có thể mê chết hết thảy nam nhân Thiên Hạ.

-Ta giống như là người như vậy sao?

Ta cười nói.

-Ngươi không giống như, ngươi chính là.

Trong giọng nói của Lý Gia Hân giờ mang theo vẻ hờn dỗi, lại bày ra bộ dạng phong tình lẳng lơ, chọc ta cảm thấy ngứa ngáy khó chịu vô cùng.

Thật là một yêu tinh mê chết người không đền mạng.

Khó trách trước Luân Hồi có rất nhiều nam nhân giàu có nguyện ý bỏ vợ bỏ con chạy theo sau nâng niu gót ngọc của nàng. Mà sở thích của Lý Gia Hân, cũng là khá là biến thái và gợi đòn.

Nàng yêu thích nhất là chồng người ta.

Mà đã làm tiểu tam, còn thích trêu ngươi chính thất, còn sống đến tận khi Luân Hồi bắt đầu, chứng tỏ là nàng thật sự rất lợi hại.

Mà ta, với dàn hậu cung hùng hậu toàn thứ dữ, thật ra chính là đối tượng tốt nhất để Lý Gia Hân thoả thuê với đam mê làm con giáp thứ mười ba của nàng. Cũng không biết từ nay về sau khi gia nhập Công Hội Ảnh Hiệp, Lý Thuận Khuê có đủ khả năng kiềm chế Lý Gia Hân không nữa.

Vừa nghĩ đến đây, ta cũng không khỏi lo lắng thay cho nàng.

-Nếu đã mang tiếng, thì ta phải cắn miếng mới được haha

Ta cười dang rộng vòng tay, Lý Gia Hân liền chủ động sà vào.

Không thể không nói, nhan sắc của nàng đúng là tuyệt đỉnh, trước Luân Hồi đã là cấp bậc hoa hậu, thậm chí là đẳng cấp nổi tiếng châu lục. Mà bây giờ, dung nhan Lý Gia Hân trở nên hoàn mĩ không chút tì vết, kèm theo khí chất cao cao tại thượng của cường giả, thật là tựa như nữ thần, đẹp đến không thể tưởng tượng.

-Ngươi thật đẹp.

Ta gợi cái cằm tinh xảo của Lý Gia Hân lên, gần ngay trước mắt đánh giá dung nhan của Lý Gia Hân. So ra thì, vẻ tiều tuỵ khổ sở của nàng khi đó ở Ma Thiên Hải Ngục, càng dễ khiến ta thương tiếc và yêu thích hơn.

Miệng cúi xuống, hôn nhẹ lên đôi môi đỏ rực hồng nhung của Lý Gia Hân một cái, nhận lấy cảm giác thật mềm mại, đồng thời như mồi lửa đốt cháy lên dục hoả mãnh liệt trong linh hồn của Lý Gia Hân. Hai cánh tay ngọc ngà của nàng vói tới ôm lấy cổ ta, kéo ta tới gần nàng hơn, đôi môi mềm mại tham lam cuốn lấy môi của ta, còn duỗi ra cái lưỡi trơn ướt cùng lưỡi của ta cuốn lấy không ngừng.

Môi nàng thật mềm, lưỡi nàng thật ướt, nước bọt của nàng thật ngọt ngào.

Hai tay ta du tẩu trên thân thể mê người của Lý Gia Hân, thật căng đầy tươi ngon mọng nước. Bàn tay tham lam luồn vào trong quần áo, tuỳ ý vuốt ve cơ thể mềm mại cùng với làn da trơn mịn còn hơn tơ lụa của Lý Gia Hân, và nàng thì uốn éo đón hùa ta chơi đùa thân thể mê người của nàng.

-Sư nương cố lên hihi

Khương Chi Anh kêu lên cổ vũ Lý Gia Hân, trên mặt ửng hồng không phải vì xấu hổ mà là bởi bị kích thích bởi cảnh tượng dâm tình nồng nhiệt trước mặt. Tóc dài mái ngố uốn lượn như sóng, khá là hợp với khuôn mặt có vẻ tròn đều dễ thương của nàng. Va bây giờ hai má đầy ửng hồng, càng khiến Khương Chi Anh thêm khả ái đến vô cùng.

-Mười năm nay các ngươi vẫn cùng Giáo Chủ song tu luyện công?

Cù Hà Lạp lên tiếng hỏi.

-Đúng vậy a. Chính ra ngươi mới lợi hại, lưu lạc mười năm ở Bắc Hải Băng Châu mà tu vi cũng không kém chúng ta.

Phác Khuê Lợi cười đáp.

Dung nhan xuất sắc với cái mũi cao ngất tinh xảo, khiến cho người ta nghĩ đến nàng là một mĩ nhân xuất thân từ Tây Sa Mĩ Châu.

-Cũng là có Giáo Chủ giúp ta luyện công.

Cù Hà Lạp cười đáp.

-Chúng ta biết. Cho nên cũng không lo lắng. Chỉ là không ngờ tới cần mười năm, mới có thể gặp lại tỷ.

Trịnh Dung Châu nói. Một đầu tóc ngắn màu đen cùng áo ba lỗ, lộ vẻ trẻ trung năng động.

-Xin lỗi.

Cù Hà Lạp lộ vẻ áy náy.

Cô nương nhìn có vẻ nhỏ yếu mềm mại này, kỳ thực lại rất là cứng đầu.

-Không sao. Sau này chúng ta chúng ta ở cùng nhau, không rời xa nữa.

Hàn Thắng Uyên tiến lên ôm ấp muội muội vào lòng, cưng chiều vô cùng.

Không gian xao động, năm cỗ thân thể trần truồng bước ra, giống nhau như đúc.

-Tâm tình để sau đi haha hôm nay ta phải chơi các ngươi cái đủ.

Cũng đã hai mươi năm rồi không có gộp năm cô nương Không Ảnh Hiệp Nữ lại một chỗ vui vẻ, thật là hoài niệm.

Ngoại trừ tu vi tăng lên thật nhiều, đều đã là lục giai Linh Niệm Cảnh thì dung nhan hay tính cách của các nàng đều không thay đổi. Có chăng, thì là trái tim đã cứng cáp và kiên định hơn mà thôi.

-Hôm nay nhân gia phải xem có thể chịu đựng được Giáo Chủ tàn phá bao lâu hihi

Phác Khuê Lợi cười lên dâm đãng, dẫn theo các muội muội khúc khích mà theo.

Dâm tình bỗng chốc tràn lan trong phòng, vui vẻ sung sướng vô cùng.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.