Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Ảnh Hiệp Nữ (1)

Tiểu thuyết gốc · 2412 chữ

Bắc Hải Băng Châu có tới chín tháng là mùa đông, kéo dài từ tháng 7 đến tận tháng 3 sang năm.

Vào ba tháng mười, mười một và mười hai, bóng tối bao trùm toàn bộ lục địa, tựa như đêm đen, có lúc đưa tay không thấy ngón, lại chính là khoảng thời gian sinh vật hoạt động mạnh mẽ nhất.

Chiến đấu, săn mồi, giao phối.

Ẩn trong bóng đêm giá lạnh đó, là một thế giới tàn bạo mà lại đặc sắc vô cùng.

Chỉ là so với quá khứ, bây giờ càng có thêm nhiều sự hiện diện của con người hơn.

Những kẻ không cam tâm quy phục Ma Thiên Giáo, có thể lựa chọn đến Bắc Hải Băng Châu tránh né, bởi đây là nơi mà Lĩnh Vực của Huyền Vũ, một trong Tứ Linh bao trùm toàn bộ lục địa, cũng là nơi mà quyền uy của Ma Thiên Thánh khó mà với tới.

Mà càng gần đến mùa hè, nhịp sống ở Bắc Hải Băng Châu cũng chậm dần lại.

Mà bầu trời, cũng đang là mờ mờ như lúc rạng sáng.

Sâu trong lớp tuyết dày không thấy đáy, có một cặp đôi đang ẩn trong một ngôi nhà tuyết, cùng nhau ôm ấp, cũng thật là ấm áp giữa không gian giá rét căm căm này.

Có nhẫn không gian chứa đồ, cái hốc nhỏ của bọn hắn tuy rằng không tiện nghi, lại vẫn khá đầy đủ đồ vật thiết yếu: có đèn đốt sáng, có chăn nệm êm ái, có bếp lửa cầm tay chạy bằng đá linh năng đang nấu một nồi canh thơm phức. Nhưng mà cặp đôi cũng chẳng buồn ăn, đang cuốn lấy nhau không ngừng được.

Ở cái chỗ khỉ không ho nổi, cò không gáy được này, tình dục là cách giải trí duy nhất và tuyệt nhất.

-A…thân ái…ngươi làm ta thật nhột…ư…a…ư

Cù Hà Lạp vặn vẹo thân hình nhỏ nhắn không ngừng rên rỉ.

Nàng thật gầy, vòng eo không kham một nắm.

Lại chẳng phải vì đói ăn.

Tu vi cao đến lục giai, Cù Hà Lạp đã có thể chỉ cần hít không khí cũng sống được. Chỉ là nàng lấy gầy làm đẹp mà thôi. Trước ngực bằng phẳng một mảnh như quảng trường lại là nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể Cù Hà Lạp, đúng thật là lạ đời.

-Làm sao? Ngươi không thích ta liếm ngực ngươi sao?

Nam nhân rời lưỡi khỏi nhũ đỉnh nhỏ xinh phấn hồng của Cù Hà Lạp, ngẩng đầu cười hỏi. Thân hình hùng tráng cao tới một thước tám mươi cùng cơ bắp cuồn cuộn săn chắc, ôm lấy Cù Hà Lạp tựa như người khổng lồ ôm lấy người tý hon, tương phản mãnh liệt vô cùng.

-Không phải…ta rất thích…nhưng bên dưới của ta thật ngứa…a…ngươi mau làm ta đi…a

So với năm năm trước lần đầu cùng nhau hoan lạc, Cù Hà Lạp đã bớt rất nhiều thẹn thùng, chủ động hơn nhiều lắm. Có một vĩ nhân từng nói âm đạo là con đường ngắn nhất nối đến trái tim nữ nhân, bây giờ ngẫm lại, quả thật không sai.

-Hảo.

Nam nhân đáp gọn một tiếng, một tay đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh không kham một nắm của Cù Hà Lạp, đặt nhẹ nàng nằm ngửa xuống trên tấm da thú trải rộng ngăn cách với sàn tuyết lạnh bên dưới, nâng niu như sợ nàng vỡ mất. Cù Hà Lạp chủ động đem hai chân tách rộng ra thành hình chữ V thẳng tắp, phô bày hạ thể trắng muốt mịn màng như tuyết của nàng, không chút hoa cỏ, sạch sẽ và thơm tho. Cửa mật huyệt của nàng nhỏ xíu như một sợi chỉ đỏ, chỉ nhìn thật khó tin âm đạo của Cù Hà Lạp có thể nhận lấy côn thịt thô to đen đuốc nổi gân xanh đang hưng phấn bừng bừng của nam nhân.

Nhưng không cần lo lắng cho nàng, bởi đây đã là lần thứ 12846 hoan lạc của cả hai.

Sở dĩ nhớ rõ như vậy, vì nam nhân này không bình thường, thậm chí vượt qua tưởng tượng của Cù Hà Lạp.

-Ta vào đây.

Nam nhân đem đỉnh quy đầu chạm nhẹ lấy cửa mật huyệt của Cù Hà Lạp. Cánh hoa huyệt thật mảnh, lại vừa đủ che đậy mật huyệt nhỏ xíu.

-Ưm.

Cù Hà Lạp gật đầu đáp gọn một cái, lộ vẻ mong chờ.

Quy đầu thô to đỏ rực như than hồng, hung hăng đâm vào giữa âm hộ Cù Hà Lạp, đẩy hai bờ âm hộ sang hai bên, tiến vào trong mật huyệt của nàng.

Thật chặt.

Khít đến kinh người.

Nhưng mà côn thịt của nam nhân cứng rắn như sắt thép, mật huyệt Cù Hà Lạp càng siết chặt, càng làm hắn sung sướng.

-A…a…nhẹ chút…a…ư…a…không đúng…ư…ngươi mau vào hết đi…ư…a

Cù Hà Lạp chống cẳng tay nâng nửa thân trên lên, cúi đầu thấy rõ cảnh tượng côn thịt thô to của tình nhân đâm vào mật huyệt nhỏ xíu của nàng, má đỏ hây hây hưng phấn kích tình, mở to đôi mắt tròn xoe ra nhìn kỹ côn thịt chậm rãi lút cán trong mật huyệt của nàng, cho đến khi mu của nàng và nam nhân đè ép vào nhau không một tia kẽ hở.

Côn thịt của nam nhân lúc này hoàn toàn lấp đầy mật huyệt Cù Hà Lạp.

Quy đầu đè ép gắt gao lên cổ tử cung của Cù Hà Lạp, thân côn thịt lại căng âm đạo của nàng một mức vừa đủ, khiến nàng cảm thấy thoải mái dễ chịu.

Bộ phận sinh dục của cả hai tương thích một cách hoàn hảo.

Sau một phát lút cán, nam nhân đem hai bàn tay nắm lấy hai bên vòng eo tuyệt đỉnh của Cù Hà Lạp, quả thật là không kham một nắm, yêu thích vuốt ve vài cái, sau đó giữ chặt, bắt đầu đem côn thịt rút ra lại cắm vào mật huyệt của nàng. Cảnh tượng côn thịt thô to không ngừng nhồi vào mật huyệt nhỏ xíu của Cù Hà Lạp, quả thật vô cùng kích tình, khiến nam nhân cúi đầu nhìn, hưng phấn tăng cao không thể tự chủ mà tăng cao tốc độ quất cắm.

-A…ngươi làm ta…ư…thật thoải mái…ư…a…a…nữa…ta muốn nữa…ư…a

Cù Hà Lạp tận tình rên rỉ.

Thanh âm thánh thót của nàng tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp được chiếu rọi bởi ngọn đèn nhỏ mờ ảo. Không khí ngập tràn lãng mạn và mùi thơm của nồi canh bị bỏ quên đang sôi nhẹ. Cù Hà Lạp nhìn nam nhân đang ra sức rong ruổi trên người nàng, trong ánh mắt tràn đầy vô hạn cưng chiều và yêu thương.

Quen biết đã hai mươi năm.

Mười năm trước vì không chịu khuất phục Ma Thiên Giáo, lại cùng nhau trốn đến Bắc Hải Băng Châu.

Trải qua nhiều sinh tử, cuối cùng năm năm trước nam nhân đã đánh động được trái tim của Cù Hà Lạp. Bọn hắn cùng nhau một chỗ, từ đó đắm chìm trong vô tận hoan lạc vui sướng ở cái nơi băng tuyết ngập tràn này.

-A…ta không được…ư…muốn tới…a…a

Bị côn thịt thô to nhồi vào mật huyệt liên tục, Cù Hà Lạp nhanh chóng cao trào.

-A, ta cũng sắp bắn.

Nam nhân hai tay nắm lấy eo thon của Cù Hà Lạp, hông dùng sức đưa đẩy côn thịt như bay ra vào mật huyệt của nàng, cũng chẳng còn sợ có thể làm vỡ tan thân thể mong manh như búp be sứ của nàng.

-A…bắn đi…bắn cho ta…ư…a…a…A…A…Á

Cù Hà Lạp nhận lấy một cú đâm thật mạnh đem toàn bộ côn thịt của nam nhân nhét hết vào mật huyệt của nàng, vách thịt non âm đạo siết chặt lại thật mạnh, giữ chặt lấy côn thịt của nam nhân, rồi đem dâm thuỷ tràn trề nóng hổi tưới lên. Côn thịt nam nhân nhận đến khoái cảm tuyệt diệu, toàn thân thoải mái không nói nên lời, căng cứng đến cực hạn, côn thịt đâm lút cán vào trong mật huyệt Cù Hà Lạp, tê dại run giật bắn ra từng luồng tinh dịch, trực tiếp phun vào trong tử cung của nàng.

Bốn mắt nhìn nhau.

Có nhiều lời không thể nói rõ lại không cần phải nói nhiều.

Khuôn mặt tròn đều như trứng với ngũ quan tinh xảo, lộ vẻ nhỏ nhắn đáng yêu. Mà trái tim của nàng, cũng thật mong manh yếu đuối. Nếu không phải có nam nhân này, nàng đã đắm chìm trong tuyệt vọng từ mười năm trước. Đối đầu với Ma Thiên Giáo, chết là một loại giải thoát. Huống hồ Luân Hồi Giả như nàng, lại là không thể chết.

Trong mắt Cù Hà Lạp là nồng đậm yêu thương, còn trong mắt nam nhân là cả một thế giới rộng lớn vô biên, lại tươi đẹp vô ngần, tựa như cõi mộng.

-Phù

-Phù

Cả Cù Hà Lạp và nam nhân đồng thời rên dài một tiếng, thân thể đồng thời thả lỏng, có chút mềm nhũn lại mệt mỏi sau hoan lạc cao trào cực mạnh.

Nhưng một màn kịch liệt vừa rồi, lại mới chỉ là khởi động.

Nam nhân lại đưa tay vòng qua eo mảnh của Cù Hà Lạp, ôm lấy nàng trở mình, để cho thân thể nhỏ nhắn đáng yêu của nàng nằm sấp trên thân thể to lớn vạm vỡ của hắn, côn thịt vẫn ngâm trong mật huyệt của nàng, cùng nhau cảm nhận trọn vẹn cảm giác thoải mái dễ chịu sau cơn hoan lạc kích tình.

-Hân Tiên Cô đã được thả ra khỏi Ma Thiên Hải Ngục rồi. Ngươi muốn đi gặp nàng không?

Giọng nam nhân đột nhiên trở nên khác bọt, không giống như giọng nói mà Cù Hà Lạp vẫn luôn nghe suốt hai mươi năm nay, lại không khiến nàng giật mình hoảng sợ.

Giọng nói mới này, Cù Hà Lạp cũng là quen thuộc.

Bởi đó là giọng của ta, Ma Thiên Giáo Chủ Trần Hùng.

-Ngài cuối cùng cũng ngả bài rồi?

Cù Hà Lạp tựa má trên lồng ngực to lớn của ta, hay nói đúng hơn là của cỗ phân thân này, ngón trỏ còn không ngừng vẽ vòng tròn chơi đùa.

-Ta vẫn luôn chơi bài ngửa haha

Ta cười đáp, đưa tay vuốt ve tóc mây suôn mượt của Cù Hà Lạp.

-Một tấm thân nhỏ này của nhân gia, có gì đáng giá để ngài bỏ công mười năm như vậy?

-Người trong Luân Hồi, thân bất do kỷ. Muốn phá vỡ Luân Hồi, một mình ta là không đủ. Còn cần thêm các ngươi góp sức nữa.

Nghe ta nói, Cù Hà Lạp lại phì cười.

-Câu này không phải nên là “người trong giang hồ, thân bất do kỷ” sao?

Nàng nâng người dậy ngồi trên háng ta, mật huyệt chặt khít ôm ấp đè ép lấy toàn bộ bề mặt côn thịt, khiến ta thoải mái vô cùng. Mà eo thon không kham một nắm của Cù Hà Lạp bắt đầu uốn éo xoay tròn, khiến côn thịt của ta khuấy động trong mật huyệt của nàng, đem đến khoái cảm tuyệt vời, hứng khởi bừng bừng.

-Ta mượn dùng, không được sao?

Ta đem hai tay gối sau đầu, nhìn Cù Hà Lạp tuỳ ý nhún nhảy trên người ta, cười nói.

-Ngài nói được, ai dám nói không sao?

Trong giọng Cù Hà Lạp bất chợt mang theo ý oán trách lẫn cam chịu.

-Ta giống như người bá đạo như vậy sao?

-Đúng là không giống lắm hihi

Cù Hà Lạp cười đáp, lộ vẻ đáng yêu vô cùng.

-Các tỷ muội của nhân gia sao rồi?

-Các nàng đều đã trở lại Ma Thiên Giáo. Hân Tiên Cô đã thay các ngươi gánh hết mọi trừng phạt. Nàng thật sự rất quan tâm các ngươi, kể cả khi còn là Trầm Luân Giả hay giờ đã thành Luân Hồi Giả. Bọn hắn đều rất lo lắng cho ngươi.

Nghe ta nói, Cù Hà Lạp vậy mà dừng lại động tác, trầm ngâm suy nghĩ.

-Trải qua mấy lần Luân Hồi, ta vẫn là chưa trưởng thành. Đúng hơn là ta không muốn trưởng thành. Để các nàng vất vả nhiều rồi. Mười năm này, cảm tạ Giáo Chủ đã luôn ở bên cạnh nhân gia.

Trong Luân Hồi, chết không phải là giải thoát, mà là để chịu đựng chà đạp càng nhiều hơn thôi.

Cù Hà Lạp cuối cùng cũng đã lựa chọn đối đầu.

-Quãng thời gian này cùng ngươi, cũng thật vui vẻ.

Ta cười đáp.

Lời nói ra cũng không phải nói dối.

Nhưng một cái phân thân này ở cùng Cù Hà Lạp mười năm, lại chỉ là một trong trăm, ngàn phân thân của ta mà thôi, chẳng tốn bao nhiêu tâm trí công sức tài nguyên của ta. Mà Không Ảnh Hiệp Nữ, quả thật là một nhóm Luân Hồi Giả tiềm năng, đáng để ta tốn công đầu tư.

-Vậy sau này nhân gia xin nhờ cậy Giáo Chủ.

Cù Hà Lạp mỉm cười đáp lại, hai tay đưa lên vuốt tóc mây hất ra sau lưng một cái, lộ ra phong tình quyến rũ tràn đầy.

-Được.

Ta đáp gọn, côn thịt ngâm trong mật huyệt Cù Hà Lạp hưng phấn nhảy lên một cái.

-Chơi nhân gia mười năm, ngài còn hứng thú như vậy.

Cù Hà Lạp cảm nhận được rõ ràng côn thịt của ta đang trở nên cứng rắn hơn trong mật huyệt của nàng, lại uốn éo vòng eo khuấy động lấy côn thịt của ta.

-Mới chỉ mười năm haha ta phải làm ngươi thêm trăm năm nữa.

Ta cười lớn, hông dùng sức hẩy lên, khiến cho Cù Hà Lạp như đang chơi thú nhún trên người ta.

Dâm thanh lại vang vọng trong căn nhà tuyết nhỏ hẹp.

Chỉ là tiếng rên của Cù Hà Lạp sau khi cởi bỏ hoàn toàn khúc mắc và do dự, trở nên vui vẻ phóng khoáng hơn nhiều lắm.

Và nồi canh, cũng đã bị chúng ta quên mất luôn rồi.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.