Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ma Thiên Băng Ngục (1)

Tiểu thuyết gốc · 2336 chữ

Tuy là xây dựng sau, nhưng danh tiếng của Ma Thiên Băng Ngục cũng không thua kém Ma Thiên Hải Ngục ở Đào Hoa Đảo, đặc biệt là đối với người ở Đông Thắng Thần Châu, thì lại là như sấm bên tai, vừa nghe đến là phải rùng mình sợ hãi.

Bởi nơi này là nơi giam giữ các trọng phạm của Ma Thiên Giáo, hầu hết là đến từ Đông Thắng Thần Châu.

Một khi đã vào, thì không có ra.

Xứng với danh xưng địa ngục trần gian.

Ma Thiên Băng Ngục nằm ở cực bắc Kim Quốc, rất gần với Bắc Hải Băng Châu, chỉ cách một eo biển nhỏ, một năm chín tháng đóng băng, khá là thuận tiện cho di chuyển đi lại. Bắc Hải Băng Châu có khá nhiều tài nguyên đặc biệt, mang vào tính chất băng hàn, cho nên ở quanh Ma Thiên Băng Ngục đã lập nên một thị trấn vừa vừa, gọi Băng Ngục Trấn, dành làm chỗ nghỉ chân cho Mạo Hiểm Giả và định cư cho người nhà nhân viên nghiên cứu bên trong Ma Thiên Băng Ngục.

Chính ra không như lời đồn, cuộc sống ở Băng Ngục Trấn cũng được coi là nhộn nhịp.

Ma Thiên Băng Ngục vừa là nhà giam, vừa là cơ sở nghiên cứu.

Cũng là nơi Ma Thiên Giáo tích luỹ lực lượng, dành cho tiến công Âm Giới.

Tường bao quanh màu trắng gần như hoà lẫn với đất trời ngập tuyết xung quanh, đồng thời nổi bật với cảm giác lạnh lẽo âm u vượt trội.

“Người sống chớ vào.”

Đây là câu truyền miệng thường thấy của các cư dân Băng Ngục Trấn truyền tai nhau hàng ngày.

Bên trong Ma Thiên Băng Ngục

Đám tù nhân chịu đủ giày vò, lại không có nhiều tiếng rên thét. Bởi mang danh Băng Ngục, cực hình nơi này đều là liên quan tới băng giá. Đem tù phạm bỏ rét đóng băng gần chết, lại cứu tỉnh, rồi lại đem đóng băng, lặp lại tuần hoàn. Mà sau khi chết, xác của bọn chúng sẽ được đưa đi chế tạo cương thi.

Rất là vô nhân tính.

Nhưng ta trước nay không quen nhân từ với kẻ thù.

Khi Ma Thiên Băng Ngục xay dựng xong, giam giữ tù nhân gần hết là thuộc hạ của Thục Trinh Thái Hậu, Bạch Diện và Trọng Uyên Ma Kiếm. Đều là những kẻ nhuốm đầy máu của giáo chúng Ma Thiên Giáo.

Máu của Ma Thiên, không thể chảy uổng phí.

Trừng phạt những kẻ này, là vì ta trân trọng mỗi một giáo chúng thành kính đã ngã xuống vì Ma Thiên.

Mười năm nay bị tra tấn chết gần hết, cho nên Ma Thiên Băng Ngục cũng trở nên vắng vẻ hơn nhiều.

Chiến tranh kết thúc, hoà bình trở lại, trật tự được lập ra.

Luật pháp Ma Thiên Giáo nghiêm minh và có tính răn đe mạnh, để cho tội phạm giảm nhiều lắm. Cửu Châu hiện tại không còn là mảnh đất nơi mà kẻ mạnh có thể tuỳ ý ăn thịt kẻ yếu nữa rồi.

Chức năng giam giữ tra tấn giảm mạnh, chức năng nghiên cứu của Ma Thiên Băng Ngục lại không ngừng tăng nhanh, số lượng nhân viên cũng càng lúc càng đông, người người đi lại thảo luận sôi nổi. Dù rằng bởi vì âm khí và xác chết đầy xung quanh, khiến cho Ma Thiên Băng Ngục vẫn như cũ thâm trầm.

Phòng thí nghiệm của Lâm Triều Anh.

-Việc nghiên cứu cương thi của ngươi thế nào tiến triển thế nào rồi?

Ta cười hỏi Lâm Triều Anh, tiến đến phía sau lưng nàng.

Áo blouse trắng to đem toàn bộ thân hình của nàng che chắn khỏi tầm mắt của ta. Lâm Triều Anh gần đây cũng nếm thử phong cách thời trang hiện đại, một đầu tóc nâu uốn xoăn thoả trôi tuỳ ý sau lưng, bồng bềnh như sóng. Thân hình dưới chân là giày cao gót màu xanh lục mười hai phân, khiến Lâm Triều Anh càng thêm cao ngất.

Xinh đẹp và tài năng, Lâm Triều Anh hiện đang là Tổng Giám của Ma Thiên Băng Ngục.

Nàng đang chăm chú giải phẫu xác người.

Tuy rằng mặt xác chết trắng bệch, nhưng bất cứ ai trên Cửu Châu cũng không khó nhận ra đó là gương mặt nổi tiếng số một Thiên Hạ hiện nay, mặt của ta, Ma Thiên Giáo Chủ Trần Hùng.

Ma Thiên Băng Ngục, là một cơ sở chuyên nghiên cứu chế tạo, cường hoá, phát triển cương thi. Sâu bên dưới lòng đất Ma Thiên Băng Ngục, là một Âm Dương Môn được mở ra, tạo thành âm khí cuồn cuồn phục vụ Ma Thiên Băng Ngục hoạt động. Tính ra thì ta vẫn là có tinh thần nhân đạo, cho nên xác chết dùng cho nghiên cứu và chế tạo cương thi ở Ma Thiên Băng Ngục, hầu hết là xác của chính ta, dùng Ma Thiên Dung Mộc thai nghén mà thành. Các đó không xa trên một bàn giải phẫu khác, là một thân thể nữ tính trần truồng, đã bị mổ phanh ra, và khuôn mặt, là dung nhan xinh đẹp tuyệt sắc của chính Lâm Triều Anh. Không chỉ mình nàng, đám nhân viên Ma Thiên Băng Ngục cũng là yêu thích giải phẫu thân thể của chính mình, đủ hung ác.

-Ngài có rảnh thì giúp ta nghiên cứu với được không? Gần đây không có đột phá gì cả.

Lâm Triều Anh hơi bực bội ném xuống dao mổ, tháo găng tay, ưu nhã xoay người, lập tức lại khiến hai mắt của ta toả sáng.

Gương mặt Lâm Triều Anh xinh đẹp đến mức hoàn hảo, ngũ quan tinh xảo đến cùng cực, không bàn phím nào miêu tả cho hết được.

Nhưng ta nhìn nhiều rồi, cũng không bất ngờ.

Đáng nói là cách ăn mặc của Lâm Triều Anh hôm nay, rất là gợi dục.

Hai vạt áo blouse trắng mở rộng sang hai bên, để lộ cảnh tượng mê người ở giữa. Trang phục màu xanh lá cây, cùng màu với giày cao gót của Lâm Triều Anh, trước ngực có đồ án hình vuông, với cổ áo sơ mi, giống như quan phục nhà Thanh. Phía trước tựa như mành treo, thả lỏng tự do, bề ngang chỉ vừa bằng đúng vòng eo không kham một nắm của Lâm Triều Anh. Hai bên bờ nhũ cầu tròn căng tràn ra hai bên, che đậy hoàn toàn bên sườn của Lâm Triều Anh, cùng với bờ hông tuyệt đỉnh, tạo thành một đường cong vô cùng nóng bỏng, khiến cho miệng của ta lập tức khô khốc, dục hoả cháy lên bừng bừng. Côn thịt đẩy quần đùi nhô lên thật cao, để Lâm Triều Anh thấy rõ, mỉm cười hài lòng một cái, xinh đẹp không sai nói hết thành lời.

-Chuyện nghiên cứu vẫn là phải trông cậy cả vào ngươi, ta không am hiểu chút nào haha

Ta cười đáp, ánh mắt tận tình thưởng thức thân thể quyến rũ của Lâm Triều Anh.

-Chúng ta ra ngoài kia rồi nói.

Lâm Triều Anh ăn mặc bạo dạn dâm dục như vậy, đương nhiên là để chờ đón ta đến. Mà nơi này là phòng thí nghiệm, tràn đầy xác chết bị giải phẫu, quả thật không hợp để ân ái.

Lâm Triều Anh cởi ra áo blouse, ném treo trên móc áo, khoác lấy tay của ta, đem nhũ cầu căng mọng ép lên cánh tay, cùng nhau bước ra ngoài.

Vừa vào phòng làm việc, Lâm Triều Anh đã nhịn không được đẩy ta lên ghế sopha, đôi môi đỏ mọng khoá lấy môi ta ngấu nghiến, cái lưỡi mềm mại cũng không tha luồn vào trong miệng ta tìm lấy lưỡi ta quấn quýt không thôi. Nhớ lần đầu cùng nàng hôn, Lâm Triều Anh còn tỏ ra xấu hổ không hiểu chuyện, bây giờ môi lưỡi của nàng đã rất điêu luyện, cũng đều là do ta dạy dỗ và cùng nàng luyện tập thường xuyên.

Như một sắc nữ, Lâm Triều Anh dùng móng tay có vẻ sắc bén, sơn lên màu xanh lá cây, như một con cương thi cấu xé quần đùi áo thun của ta thành mảnh nhỏ, ném bay lả tả xung quanh, nhanh chóng đem ta lột trần như nhộng. Ta ngồi trên ghế sopha, để Lâm Triều Anh nghiêng người ép sát một bên, vừa ngấu nghiến lấy môi lưỡi của ta, vừa đưa tay ngọc xuống cầm lấy côn thịt khuấy động lên xuống không ngừng.

Ta không để nàng toàn bộ bày bố, đưa tay tới trước ngực Lâm Triều Anh, lại cảm thấy trên nhũ cầu của nàng dán lấy một tấm giấy. Lâm Triều Anh hôm nay hoá trang thành cương thi cũng thật triệt để, khiến ta hưng phấn tăng vọt, bàn tay xoè to nắm lấy nhũ cầu căng đầy của nàng dùng sức nhào nặn. Da nhũ mềm mại và giấy che thô ráp tạo thành cảm giác tương phản rõ rệt trong lòng bàn tay của ta, càng thêm kích thích, để ta chơi đùa không muốn buông tay.

-Lâu không cùng Ngài làm, để nhân gia nghẹn một thân dục hoả rồi.

Hôn một hồi thật lâu, Lâm Triều Anh mới nhả môi của ta ra, thè lưỡi liếm một vòng nước bọt dính bên khoé mép của nàng, rồi lại trượt người xuống dưới, quỳ xuống dưới sàn, đem dung nhan mỹ lệ của nàng kề bên côn thịt đã cứng ngắc nổi gân xanh của ta, phá lệ đối lập, cũng phá lệ kích tình.

-Nhân gia thật là nhớ nó hihi

Lâm Triều Anh nở một nụ cười dâm đãng, chu môi hôn lên quy đầu đỏ rực của ta một cái. Rất khó tưởng tượng nổi nữ nhân lẳng lơ này, là chưởng môn của Cổ Mộ Phái nổi danh cao ngạo lanh lùng một thời. Tất nhiên, cũng chỉ có ta mới có cơ hội chiêm ngưỡng bộ dạng dâm dục này của Lâm Triều Anh.

Coi như là trời có tình thì trời cũng già đi.

Lâm Triều Anh không già, tuổi hơn trăm lại vô cùng tươi trẻ.

Sắc đẹp của nàng là định nghĩa của hai từ hoàn hảo.

Mĩ nhân như vậy hé ra đôi môi đỏ thắm, ngậm lấy côn thịt, nhiệt tình bú liếm, có thể khiến cho bất cứ nam nhân nào cũng phải sung sướng tột cùng.

Cạch.

Cửa phòng mở ra, lại chẳng thể gián đoạn Lâm Triều Anh say mê bú mút côn thịt của ta.

Đều là người quen cả, nếu không, cũng đã không thể vào đến tận đây.

Mà ở bên cạnh ta, là nơi an toàn nhất Thiên Hạ, không có một trong, không cần lo lắng có kẻ não tàn đến ám sát. Thêm bản thân Lâm Triều Anh, cũng là cường giả Nguyên Thần Cảnh rất cường đại.

-Sư nương, chào buổi chiều.

Ngô Huệ Lân cười hỏi, dẫn theo Phác Tú Anh và Lâm Trân Nga tiến vào.

Các nàng vẫn luôn trẻ trung xinh đẹp như vậy, như hoa như ngọc. Đồng phục váy xoè ngang đầu gối, liền áo không ống tay, với sắc vàng đỏ làm màu chính. Cổ áo sơ mi bên trong màu vàng, ống tay áo cũng màu vàng rộng xuống ngang sườn, khiến cho người đứng bên có thể mơ hồ thấy được cái nách trắng mịn của các nàng. Đai lưng màu vàng thắt ngang eo, làn váy phía trước ở giữa có hình tam giác màu vàng với vạt màu đỏ phủ lên trên. Ngực áo có một đồ án hình vuông, cùng mũ vành ngược giống của quan triều Thanh. Vành mũ lấp lánh ánh kim, của Ngô Huệ Lân là vào vàng, của Phác Tú Anh là màu đỏ, còn của Lâm Trân Nga là màu xanh dương. Các nàng ăn mặc tuy không hợp với thời tiết giá lạnh ở nơi cực bắc Kim Quốc này, nhưng cũng coi như là kín đáo, nhiều vẻ đáng yêu khả ái.

Trang phục thường thấy của nhân viên Ma Thiên Băng Ngục, được thiết kế lấy phong cách quan lại nhà Thanh làm chủ, biến tấu thành đủ kiểu dáng, cũng coi như là đem đến màu sắc rực rỡ cho cái chỗ chứa đầy cương thi và âm khí thâm trầm này.

Lâm Trân Nga cùng họ với Lâm Triều Anh, hỏi ra thì là họ hàng xa lắc xa lơ.

Cũng coi như là có chút nhân duyên.

Sau một hồi suy nghĩ, Ngô Huệ Lân, Phác Tú Anh và Lâm Trân Nga đã quyết định từ chức Ma Thiên Cảnh Vệ, bái Lâm Triều Anh làm thầy, qua đây học tập nghiên cứu xác chết cùng. Lâm Triều Anh là Trầm Luân Giả, không dùng được Luân Hồi Bảo Khí, cần có người điểu khiển Từ Hy Châu thay nàng.

Xác thịt của ta được Ma Thiên Dung Mộc nhân bản ra, sẽ được chuyển đến Ma Thiên Băng Ngục, để cho ba cô nương dùng Từ Hy Châu biến thành cương thi, sau đó được Lâm Triều Anh dùng các loại bí pháp cường hoá cho mạnh mẽ hơn. Bản thân Lâm Triều Anh cũng tự chơi đùa với xác thịt được nhân bản của nàng, thậm chí còn chơi đến nghiện. So với sử dụng Từ Hy Châu, nàng càng thêm thích tạo ra cương thi bằng cách truyền thống.

So sánh, cương thi truyền thống tuy khó chế tạo, lại có tiềm năng phát triển lớn hơn cương thi do Từ Hy Châu tạo ra.

Cái tên Cổ Mộ Phái, được Lâm Triều Anh đặt ra cũng là có nguyên do.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.