Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Song Hoa Du Hải (1)

Tiểu thuyết gốc · 3806 chữ

Chương 15.1 Song Hoa Du Hải (1)

Trời xanh mây trắng nắng vàng.

Một con thuyền mang tiêu chí Đông Phương Gia đang lướt đi nhanh chóng.

-Oa Phong ca, bên kia có con cá thật to.

Đông Phương Ân Trí reo lên vui thích. Nàng thật là lâu lắm mới được đi xa như vậy. Như con chim sẻ vậy líu ra líu ríu. Đông Nam Thiển Hải gọi là biển cạn, nhưng thật ra cũng không cạn, chỉ là không đủ sâu thôi, bởi vậy rất ít thuỷ quái khổng lồ, lại nhiều đảo nhỏ, phù hợp nhân loại sinh sống. Nếu là Thâm Hải Thanh Châu bên kia, thuyền cỡ này chỉ cần một ngụm.

-Phong ca, oa, tỷ tỷ lại ăn vụng.

Ta không trả lời nàng, là vi đang bận ăn lưỡi Đông Phương Hà Duyên đấy. Chỉ là nước bọt mĩ nhân bình thường, không ngọt như của mẫu thân nàng.

-Ca, ta cũng muốn.

Đông Phương Ân Trí vội nhào tới dâng lên môi thơm. Ta rời đi đôi môi của Đông Phương Hà Duyên chuyển qua ngoạn lấy đôi môi nhỏ xinh của nàng. Tỷ tỷ nhìn vị hôn phu hôn môi thân muội muội ngay trước mặt mình, một chút tức giận cũng không có, còn mỉm cười quyến rũ. Bởi cả hai nàng đều là hôn thê của ta rồi. Chậc, nước bọt của Đông Phương Ân Trí cũng không khác tỷ tỷ là mấy, không đáng chú ý, cái miệng nhỏ nhắn này, bú côn mới là sướng nhất.

Đại hôn thê mang một bộ bikini màu trắng, tiểu hôn thê mang một bộ bikini màu đen, thân hình nóng bỏng đốt người. Muội muội thì líu ra líu ríu không dứt, tỷ tỷ thì hiền dịu ít nói, lại hay cười, mắt lúc nào cũng híp thành một đoàn. Mà ta chỉ mặc một cái quần cộc hoa do chính hai nàng thiết kế, nằm trên boong thuyền Tuỳ Vân Hiệu sưởi nắng. Thỉnh thoảng lại hôn môi các nàng, cũng không đụng chạm nhiều hơn, để dành đấy.

Mới hôm qua chúng ta vừa gấp rút tổ chức lễ đính hôn, bởi Thuỵ Vân Phu Nhân đã gấp đến không được. Cũng bởi Đông Phương Kiều Ân lại có hành động, à nàng cũng được mời tới tham gia lễ đính hôn nha. Cũng chúc rượu ta rồi ẩn ý nói gì đó, ta cũng không mấy để ý. Hai vị hôn thê xinh tươi không nói, nhạc mẫu đại nhân hôm qua cũng phá lệ xinh đẹp động lòng người, bộ dạng ướt át, đứng ngồi không yên. Hắc, cũng đúng, phía dưới hai huyệt của nàng đang được lấp đầy bởi tinh dịch của chính ta đấy, cũng may có quần lót, nếu không đã rỉ xuống trên đất, để mọi người cùng chiêm ngưỡng, xem rõ nàng là cái đồ lẳng lơ đến mức nào. Nàng cứ như vậy nhận rượu hiếu kính của ta. Ta liếc mắt đưa tình một cái, nàng liền trừng lại, thể hiện ra phong cách nhạc mẫu uy nghi. Thật là một cái bách biến yêu tinh.

Đính hôn đương nhiên không động phòng, cho nên tối qua ta là ngủ ở phòng nhạc mẫu đấy, sáng nay trước khi rời đi còn bắn một phát chia ly, hiện tại cũng không nóng nảy.

Chuyến đi này còn dài, lần trước đi Đào Hoa Đảo mất hai tuần, bây giờ chắc còn bảy ngày. Bởi con thuyền này gọi Tuỳ Vân Hiệu, là thuyền đặc chế chuyên dụng của riêng Thuỵ Vân Phu Nhân ấy, làm con rể quả nhiên là không giống, lại được đạp lên thuyền của nhạc mẫu, nhìn Vô Dơ Đại Sư đại danh đỉnh đỉnh mà xem, cũng không có đãi ngộ này đâu. Trên thuyền toàn là nữ đấy, tu vi cũng không thấp, nhan sắc không tệ, là thân vệ của Thuỵ Vân Phu Nhân, gọi là Tuỳ Vân Vệ. Hắc, vốn là gọi thế rồi, cũng không phải Tuỳ Phong cộng Thuỵ Vân mà ra.

Đây có thể coi là duyên số sao? Không, là trùng hợp ngẫu nhiên, ai mà muốn có duyên số với cái đồ lẳng lơ đấy chứ. Vẫn là bảy vị nương tử ôn nhu động lòng người, sáng nay lại dẫn các nàng xuống núi ăn bánh canh ở một cái xó xỉnh nào đó, không biết các nàng là làm sao tìm được.

Biển xanh sóng bạc mĩ nhân như hoa.

Chuyến đi này cũng không buồn tẻ.

Đêm đến, vạn dặm sao trời không một áng mây, đẹp đến ngây người.

Cốc cốc

-Là ta.

-Huynh mau vào.

Đông Phương Hà Duyên mở cửa, tóc như vừa hong khô, toàn thân ướt át hơi dính lên lớp áo ngủ mỏng như cánh ve, quyến rũ nóng bỏng kinh người. Cả cái thuyền to như vậy chuyên dùng để phục vụ một người, đương nhiên tiện nghi đầy đủ, tắm rửa thoải mái. Không như ta lần trước đi Đào Hoa Đảo, lúc rời tàu một mùi mốc meo, cũng không thơm hơn lão ăn mày là mấy. Xem ra đại hôn thê đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi ta đến ngắt lấy.

Đông Phương Song Hoa, đương nhiên phải hái cả cụm.

-Đi, qua bên Ân Trí.

-Ưm

Đông Phương Hà Duyên đỏ mặt, hiểu ý, cũng thuận theo.

Cốc cốc

-Ai nha?

Đông Phương Ân Trí vội vàng ra mở cửa, trên thuyền không có người ngoài, nàng không cần đề phòng.

-A tỷ tỷ, ca ca.

Thấy tỷ tỷ mặc sẵn đồ ngủ khiêu gợi mặt đỏ hồng, ta đứng một bên, côn thịt đã đem quần đùi chống lên một đùm ta, Đông Phương Ân Trí lập tức hiểu ra đỏ mặt. Xem ra cái đồ lẳng lơ này cũng không ngây thơ như vẻ bề ngoài. Nàng lúc này mặc một cái nội khố màu xanh rêu, trên thân chỉ mang áo thun trắng, bên trong cũng không mang áo ngực, thân thể cũng hơi dính nước, xem ra cũng vừa tắm xong.

-Haha mau vào thôi.

Ta cũng mặc xác các nàng ngượng ngùng, hai tay ôm lấy hai người đẹp, đóng cửa tiến vào phòng.

Ta cúi đầu hôn lấy môi Đông Phương Ân Trí, cũng chỉ chốc lát, hôm nay đã ăn chán. Ta vỗ về tóc nàng, ấn đầu nàng xuống, người đẹp hiểu ý quỳ xuống trên sàn, kéo quần đùi là mảnh vải duy nhất trên người ta xuống, lộ ra côn thịt ngỏng cao.

-Oa, to quá.

Đông Phương Hà Duyên cũng cúi đầu nhìn xuống, mặt càng đỏ hơn, cũng thấy kinh ngạc. Côn thịt của ta tựa như một cây quyền trượng đầu bảo ngọc vậy, có một vẻ đẹp dâm mĩ, các nàng nhìn bề ngoài thì thanh thuần, bên trong tao lãng, cũng nhìn qua không ít côn thịt, đương nhiên biết hàng.

Ta lắc lư lấy côn thịt, cười hỏi.

-Thích không?

-Thích.

Đông Phương Ân Trí đáp một tiếng, cũng không e thẹn, dùng đôi môi nhỏ nhắn ngậm lấy quy đầu, nuốt vào trong, miệng nhỏ khá vất vả mới chứa nổi.

-A thật chặt, thật sướng. Đúng đúng như vậy, muội thật giỏi.

Kỹ thuật nàng kém xa mẫu thân, cũng chỉ có cái miệng nhỏ nhắn cùng khuôn mặt ngây thơ là lợi thế. Ta tận hưởng Đông Phương Ân Trí bú liếm, một bên chơi nãi cầu Đông Phương Hà Duyên, thật căng đầy, cũng mềm mại, nhưng không có được độ mềm dẻo kinh người như mẫu thân nàng, chỉ có đôi mắt biết cười là quyến rũ hơn hẳn. Hai cái nữ nhi cộng lại cũng không bằng mẫu thân, nhưng đây chỉ là hai cái dâm oa tặng kèm một cái đãng phụ, chơi tạm vậy.

Vốn là đang muốn cho mỗi nàng một mồi Sắc Dục Phần Tâm Hoả đấy, cho thêm phần nhiệt tình hứng thú, nhưng tay vừa vói vào ngọc môn Đông Phương Hà Duyên, ta liền đổi ý. Không cần lãng phí như vậy, con điếm ranh này bên dưới đã ướt đẫm, chơi lúc nào cũng được.

Ta cũng không khách khí, đem côn thịt rút ra khỏi miệng Đông Phương Ân Trí, đã được làm ướt hoàn toàn bởi nước bọt của nàng, sẵn sàng chiến đấu. Trên người Đông Phương Hà Duyên chỉ có một cái áo ngủ cùng một cái nội khố, nhanh chóng bị ta lột sạch, rồi đem nàng đẩy ngã giữa giường, nàng e thẹn dùng tay che lấy ngọc môn.

-A ca ca khoan đã.

Đông Phương Ân Trí vội vàng chạy đi lấy hai chiếc khăn lụa trắng, một cái lót dưới mông tỷ tỷ, một cái nữa, không nói cũng biết là cho mình dùng đấy. Hai con tiểu yêu tinh, cũng là học được trêu chọc nam nhân, bất quá các nàng phí lòng, có Sắc Dục Phần Tâm Hoả trong người, ta vĩnh viễn hứng thú với thân thể các nàng đấy, cũng không cần chiuê trò tình ái gì mấy. Đương nhiên nếu có cũng thêm mấy phần vui vẻ.

Đông Phương Hà Duyên dọn sẵn tư thế, chào đón ta tiến vào.

-Huynh, huynh tới đi.

-Haha ta tới đây.

Côn thịt phá tan màng trinh, đẩy đến tận cùng. Đông Phương Ân Trí ngồi một bên nhìn côn thịt to lớn hoàn toàn nhét vào mật huyệt nhỏ bé của tỷ tỷ, còn là lần đầu đấy, cũng thấy hơi sợ hãi, tay vốn nắm lấy tay tỷ tỷ cổ vũ cũng siết chặt lại, vô thức nuốt nước bọt, hiển nhiên trông mà thèm.

-A đau.

Đau cái gì mà đau, bên trong ướt như lũ lụt rồi, đúng là cái đồ điếm ranh, à không, nếu cộng tuổi lại phải gọi nàng là dâm phụ mới đúng. Ta cũng không khách khí, hắc, tốc độ cắm rút, hơn nữa càng lúc càng nhanh. Cũng không hề tỏ ý thương tiếc, tuỳ ý tàn phá. Đối với ta mà nói, không dùng tuyệt kĩ, là đã dịu dàng lắm rồi.

Đông Phương Hà Duyên dù sao cũng là nữ nhân có nhiều kinh nghiệm, hắc, trinh nữ lại có nhiều kinh nghiệm, nghĩ lại cũng không thấy có gì không đúng, cho nên rất nhanh thích ứng. Phá trinh tuy đau, nhưng bị côn thịt đâm đau hơn bị đao kiếm đâm sao? Dù gì cũng là võ giả, sức chịu đựng rất tốt, cũng không như Quyền Mẫn Nga yếu nhớt không chịu nổi như vậy. A thật là nhớ nàng, dù rằng vừa gặp lúc sáng, Đệ Nhất bên kia đang ở trong phòng cô đơn một mình đấy.

Ta vác hai chân Đông Phương Hà Duyên lên vai, tuỳ ý va chạm đùi nàng, máu tươi rỉ xuống trên khăn lụa đã bị dâm thuỷ làm nhoè đi.

-A đừng ta tới Á a a a sướng quá a

Tỷ tỷ cao trào, muội muội ở bên an ủi, thật ngoan ngoãn, nên thưởng. Ta tóm lấy Đông Phương Ân Trí, đặt nàng nằm sấp trên người tỷ tỷ, chổng mông hướng về phía ta, côn thịt nhắm ngay ngọc môn, lập tức tiến vào đem màng trinh phá tan.

-Á đau quá, to quá, bên trong vỡ ra mất á

Thật khít, sức ép ăn đứt tỷ tỷ, nhưng vẫn không bằng mẫu thân. Tiên Thiên không hổ là Tiên Thiên, phàm nhân không có tư cách so sánh, bất kể là phương diện nào đi nữa. Côn thịt ta cắm vào âm đạo Đông Phương Ân Trí, đến tận cùng, đem cả cái mật động căng ra, còn đội lên cổ tử cung ép vào, côn thịt vẫn không thể lút cán. Ta giữ yên tư thế, côn thịt giật giật.

-A đừng đau Á.

Đông Phương Ân Trí nhận ra, đáng tiếc đã muộn, ta lập tức xả tinh vào âm đạo nàng, trào cả vào tử cung, để nàng cảm thấy trong người một trận ấm nóng, cả người nhũn ra, nằm bẹp lên người tỷ tỷ, âm đạo co rút siết chặt, dâm thuỷ tuôn ra, vậy mà cao trào. Hắc, hai cái dâm oa này, dục vọng trong người cũng thật là mạnh.

Lại làm ta nhớ tới hai vị nương tử Phác Thảo Nga và Kim Tuyết Hiền. A, vậy mà nhớ gấp đôi, may ta chỉ có bảy vị nương tử, cùng lắm thì nhớ gấp bốn lần, không làm được nhớ gấp ngàn lần hơn.

Ca khúc Nhớ gấp bốn lần hơn, ca sĩ Trần Hùng, mời hai vị nữ khán giả dưới háng thưởng thức.

Quên mất, ta không biết hát, thay bằng vũ đạo vậy.

Ta ôm lấy mông Đông Phương Ân Trí, thật tròn thật căng, lại nhớ đến Thân Trí Mẫn, Từ Du Nhã, Kim Xán Mỹ và Thân Huệ Trinh, mông các nàng đều rất đẹp. Vừa vặn nhớ hết các vị đạo lữ, cũng nên là lúc thực hiện vũ đạo Nhớ gấp bốn lần hơn rồi.

Côn thịt kéo ra đút vào mật huyệt của Đông Phương Ân Trí, bởi có dâm thuỷ và tinh dịch bôi trơn, cũng không đến nỗi khó khăn, cứ bốn cái đút nhẹ lại đâm mạnh một cái, đem âm đạo nàng căng ra, thét lên một tiếng, tạo thành âm thanh dâm đãng có quy luật, vô cùng mê người. Tỷ tỷ ôn nhu vỗ về lấy muội muội, cổ vũ nàng chịu đựng nam nhân chơi lấy, cũng dùng thân thể nóng bỏng căng tràn của mình làm đệm, đỡ lấy muội muội thừa nhận nam nhân làm lấy, ôn nhu săn sóc hết mức.

Nên thưởng.

Đông Phương Ân Trí cao trào, mềm nhũn nằm bẹp ra, ta rút ra côn thịt dính hỗn hợp máu trinh, dâm thuỷ và tinh dịch của nàng, nhét vào âm đạo của tỷ tỷ nàng, lại quản cái gì gấp ba gấp bốn, tiến quân thần tốc.

-A đừng, huynh nhẹ một chút a á a muội ra á chết mất

Đông Phương Hà Duyên thét lên, muội muội nàng hết mực yêu thương chăm sóc nãy giờ lại như con cá chết chả giúp được gì, mặc nàng chịu đựng ta tàn phá, sau cùng lại bị tinh dịch ta tích luỹ được trong quá trình cắm rút mật huyệt muội muội của nàng phỏng một cái, tiến lên cao trào.

Ta rút ra côn thịt, nhìn ngắm thác tinh dịch từ mật huyệt Đông Phương Ân Trí chảy ra, hoà với suối tinh dịch từ mật huyệt Đông Phương Hà Duyên, cùng gộp dòng đổ xuống trên giường.

Phù, thật là thoải mái.

Nhưng vẫn không bằng mẫu thân các nàng, chơi tạm vậy.

Ta lật Đông Phương Ân Trí xuống khỏi người Đông Phương Hà Duyên, đặt nàng nằm ngửa một bên, chen vào nằm giữa, một tay ôm một cái, hai thân thể cao thấp bất đồng lại nóng bỏng ngang nhau tựa vào trong ngực thở hổn hển, cũng là vui thích. Côn thịt vẫn ngỏng cao, tơ máu hồng nhạt phá lệ nổi bật trên thân côn trắng nõn như ngọc.

Ghé qua Tiên Thiên Động, Trinh Nữ Huyệt cũng trở nên tầm thường.

Câu này không biết ai nói, nhưng cũng thật không sai.

Chỉ biết người này họ Trần, cũng xuất thân từ Hương Khê Trấn, đồng hương đấy, có khi còn là đồng tộc, nên ta nhớ kỹ. Thật là một bậc tiền bối đáng kính trong dâm đạo.

-Ca ca thật lợi hại, muội tưởng đã chết rồi chứ.

-Tỷ cũng vậy, nhưng cũng thật sướng.

Hai người đẹp trải qua cơn sướng cao trào, lấy lại sức lực trái phải ôm chặt lấy ta, thủ thỉ.

-Không lợi hại sao dám cưới hai cái yêu tinh mê người các muội. Haha

-Hừ, muội sẽ méc mẫu thân huynh ăn hiếp muội.

Đông Phương Ân Trí nhõng nhẽo.

-Để xem mẫu thân trừng phạt huynh một trận.

-Đúng vậy, mẫu thân chắc chắn hàng phục được huynh.

Đông Phương Hà Duyên góp ý, xem ra các nàng cũng biết chuyện ta dan díu với mẫu thân các nàng. Cũng không bất ngờ, từ khi ta đến Đông Phương Gia, đều ở trong biệt viện của Thuỵ Vân Phu Nhân đấy, có mấy khi nàng đến đều gặp ta từ phòng mẫu thân đi ra, đã sớm biết. Ba mẫu nữ, một tình nhân hai chính cung, xem ra có thể sống chung vui vẻ rồi, hắc hắc, cũng là tình nhân quá mạnh mẽ.

-Hắc, lúc đó lại biết, giờ ta phải hàng phục hai con yêu nữ các nàng, haha nhận của bản công tử một côn. Haha

-A đừng, căng quá

-Á còn kéo lên ta, a ư

Trong phòng lập tức xuân sắc vô biên.

Tuỳ Vân Hiệu cập cảng Đào Hoa Đảo.

Hai cái cô nương, không, nên gọi là hai tiểu phu nhân không nhịn được vội xuống tàu, muốn đi thăm thú cảnh đẹp tuyệt vời của Đào Hoa Đảo. Trải qua bảy ngày ta tận lực cày cấy, hai con điếm ranh đã hoàn toàn biến thành hai ả dâm phụ, cặp mông uốn éo của hai nàng khi vội xuống tàu cũng đã bị làm đến tròn vểnh lên. Quan khách trên bến thấy các nàng xinh đẹp, lại ăn mặc hở hang kỳ lạ, cũng nhìn nhiều mấy lần, nhưng vừa thấy ta liền quay đi lập tức.

Tuỳ Phong Lưu công tử vĩnh viễn là một thân trang phục thư sinh nho nhã màu trắng, khuôn mặt tuyệt thế vô song, mắt sáng tựa sao, thần thái nhàn nhã tự tin, điệu bộ tao nhã gọn gàng, chân đi nhẹ nhàng không để lại dấu. Trong tay phe phẩy quạt, ánh mắt xa xăm nhìn ngắm hoa đào rơi.

Thật xứng là một cái tuyệt thế mĩ nam tử.

Đào Hoa Đảo, ta đến rồi. Phùng Hành Phu Nhân, ta đến rồi.

-Tuỳ công tử, Đông Phương nhị vị tiểu thư, hoan nghênh tới Đào Hoa Đảo.

-Phùng đảo chủ đích thân ra đón, thật dốc lòng.

-Haha việc nên làm, mời.

Phùng Mạc Phong đã lên làm đảo chủ. Nên thế, cũng may hắn có tu vi ngũ giai, cũng tạm thời chống đỡ được Đào Hoa Đảo. Thất giai duy nhất đã bị bỏ tù, lục giai phần lớn tan thành tro bụi ở Vô Tận Viêm Châu, cũng không lạ kì chuyện hắn chỉ ngũ giai lại có thể làm đảo chủ đảo lớn như Đào Hoa Đảo.

Thư đi trước, người tới sau, cũng không cần nhiều lời.

-Vậy Phùng đảo chủ đã tính toán xong chưa.

Phùng Hành Phu Nhân ngồi một bên rót trà. Dung nhan rất là xinh đẹp, đáng tiếc bi bạch phát bất trú phương hoa, không thành Tiên Thiên, lại đẹp nữa cũng đều vô nghĩa. Nhìn nàng đi, tuổi vừa hơn bốn mươi, lại chỉ vì mất đi chỗ dựa vững chắc, lại đã lo lắng đến tiều tuỵ, so với lần trước gặp mặt đã già đi mấy tuổi. Tuy rằng trang điểm rất kỹ, lấy con mắt của ngũ giai đã nhìn rõ nếp nhăn của nàng.

-Đề nghị của công tử quả thật rất tốt, bất quá, Đông Phương Gia cách xa, phụ thuộc Đông Phương Gia, cũng không tốt.

-Không không không, Phùng huynh hiểu nhầm, cũng không trách huynh, thư là Thuỵ Vân Phu Nhân viết, nàng ta thích dài dòng. Ta nói thẳng luôn.

Ta ngúp một ngụm trà cho ngọt giọng, phe phẩy quạt cho có tý màu mè.

-Phụ thuộc Đông Phương Gia, là vì Phùng huynh bây giờ không có tư cách kết minh mà thôi. Trấn thủ Đào Hoa Đảo vẫn là dựa vào huynh đấy, huynh vẫn là đảo chủ, sau này đột phá lục giai lại thành minh hữu, đây chỉ là vấn đề danh nghĩa. Theo ta thấy, chả có tác dụng gì, nắm đấm mới là chân lý.

-Ta cũng hiểu ý công tử, nhưng đường lên lục giai mờ mịt khó khăn, ta không biết ngày nào mới đạt tới.

-Phùng huynh lại nhầm, lên thất giai còn có đường, huống chi lục giai. Huynh tuổi này đã đạt ngũ giai, cũng là kỳ tài rồi, thứ mà huynh thiếu để lên lục giai, chỉ có hai chữ.

-Chữ gì?

Phùng Mạc Phong gấp gáp hỏi.

-Tài nguyên, huynh tiếp quản Đào Hoa Đảo vội vàng, lại nhiều sói đói nhằm vào, nên chưa rõ chỗ tốt của việc làm chủ một đảo. Đường lên lục giai, chỉ cần tài nguyên chồng vào mà thôi.

-Hoá ra là vậy, đa tạ công tử chỉ điểm.

-Còn nữa Đào Hoa Đảo sắp tới chắc chắn không yên lành. Ta có thể giúp huynh một lát, huynh muốn thật sự làm đảo chủ Đào Hoa Đảo, không thể để ta giúp cả đời. Võ giả chúng ta, chính là tiến lên trên đầu dao lưỡi kiếm đấy.

-Chuyện này ta hiểu, là trước đây ta quá dựa dẫm vào sư phụ. Nhưng mà Tuỳ công tử nhọc lòng như vậy, không chỉ vì uỷ thác của Vô Dơ Đại Sư thôi chứ.

-Phùng huynh lại nhầm, ta thật là vi uỷ thác của lão sư mà tới đây. Phùng huynh hẳn chưa biết, lão sư đã bế tử quan đột phá thất giai rồi. Mà một thân công lực của ta hiện tại, là do lão sư truyền cho đấy.

-Ồ, vậy chúc mừng công tử, chúc mừng Vô Dơ Đại Sư thất giai thuận lợi.

-Đương nhiên, nếu có thể kiếm thêm được chút lợi, vậy ta cũng không từ chối. Mà thứ ta muốn nhất trên Đào Hoa Đảo này, chính là…

Phùng Mạc Phong theo ánh mắt của ta nhìn qua, lại thấy Phùng Hành Phu Nhân, nàng cũng nhìn ta. Cả hai suy nghĩ trong chốc lát. Cuối cùng là Phùng Hành Phu Nhân mở miệng.

-Công tử vừa đính hôn với hai vị Công Chúa Đông Phương Gia, còn chưa thành thân, giờ lại muốn nạp thiếp…

-Không không không

Ta ngắt lời nàng, gấp quạt lại chỉ vào người nàng, mặt nở nụ cười tuyệt thế vô song.

-Thứ là muốn, là phu nhân.

Phùng Hành Phu Nhân ngẩn người, Phùng Mạc Phong cũng ngẩn người.

-Lời đến đây thôi. Các vị cứ suy nghĩ kĩ.

Nói rồi xoè quạt ra tung áo bay bổng rời đi, tìm kiếm hai vị hôn thê như hoa như ngọc ngắm hoa đào.

P/S: Cầu đề cử và ủng hộ.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 633

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.