Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đông Phương Song Hoa (3)

Tiểu thuyết gốc · 2382 chữ

Chương 14.3 Đông Phương Song Hoa (3)

Thuỵ Vân Phu Nhân nằm bẹp dí trên bờ ao, chân ngâm trong nước, mông vểnh cao, ngọc môn mở ra co vào còn giật giật, vẫn đang trong cơn sung sướng cực độ. Tinh dịch trắng đục bị âm đạo co rút run rẩy trào ra, rơi vào trong nước, tan mất. Ánh mắt vô thần, xem ra đúng thật là sướng muốn chết, hồi lâu không động đậy, thân thể không ngừng rung động, mềm nhũn.

-Ta tưởng như ta đã chết mất rồi, phù.

Sau hồi lâu Thuỵ Vân Phu Nhân mới hoàn hồn, lục giai nha, không dễ chết như vậy, ngồi xuống một bên tựa đầu vào vai ta, cùng ngâm mình.

-Nhưng mà rất sung sướng đúng không, phu nhân? Haha.

- Sướng quá cũng khó chịu, ta vậy mà bắt đầu thích cảm giác làm tình nhẹ nhàng rồi. Thoái mái hơn.

Ta vòng tay phải ra sau lưng ôm Thuỵ Vân Phu Nhân tựa sát vào người mình, bàn tay cũng tiện thể túm lấy nãi cầu phải của nàng mà bóp chơi, ở trong nước cũng đem đến cảm giác sảng khoái khác lạ.

-Vậy phu nhân còn không mau hiến ra cúc huyệt cho bản công tử, để âm đạo phu nhân bớt khổ.

-Công tử không thể văn nhã tý sao, thật tục.

-Văn nhã cũng vui sướng mà tục tĩu cũng vui sướng. Mật huyệt hay cúc huyệt cũng đều là đều là sung sướng cả.

Thuỵ Vân Phu Nhân càng dựa sát người ta, tay vẽ vòng trên ngực ta, cũng không dám đưa xuống dưới sờ côn thịt vẫn đang ngỏng cao trong nước, sợ ta lại làm nàng, hơn nữa là làm cúc huyệt đấy, giọng nũng nịu.

-Cúc huyệt của ta chưa từng có ai làm qua, hiến cho công tử cũng được, nhưng mà… công tử đi Đào Hoa Đảo, rồi có quay lại Đông Phương Thành nữa không?

Nàng xem qua thư ta lấy tên Vô Dơ viết cho, nên biết chuyện ta đi Đào Hoa Đảo làm gì. Nhắc tới chuyện này, là đang muốn đem cục huyệt bán lấy một cái giá tốt đấy, thật là một cái yêu tinh tâm tư thâm trầm. Trầm Lãng vậy mà tha cho cúc huyệt của nàng, cũng là nàng lợi hại. Bất quá mặc dù hắn khoác lác không thôi, ta cũng không tin Trầm Lãng có thể đem Thuỵ Vân Phu Nhân làm sướng muốn chết như vừa nãy. Thiên Địa Thanh Lâu thân là Luân Hồi Bảo Khí, sự cường đại đã không cần nói nhiều, tuyệt kĩ chính tông mang lên dấu ấn Thiên Địa Thanh Lâu như Phong Ba Bão Táp, uy lực có bao nhiêu kinh khủng, vừa nãy đã rõ ràng. Nhìn Thuỵ Vân Phu Nhân vẫn còn đang hơi run nhẹ nằm trong lòng ta lại càng cho thêm một lời khẳng định chắc chắn.

Bởi vì mỗi lần hoan ái đều là Thuỵ Vân Phu Nhân cầu xin tha thứ mà kết thúc, cho nên tạo thành thế là nàng cần ta mà không phải ta cần nàng. Cho nên dù không muốn nàng đã cân nhắc bán ra cúc huyệt của mình, hiện tại chỉ là đang cò ké mặc cả thôi.

-Uỷ thác của lão sư không thể không làm. Qua loa ra chuyện, khi lão sư xuất quan đã là thất giai, ta chỉ có thể đi Sám Hối Động rồi. Ài ta cũng không nở rời xa thân thể phu nhân, nửa giây cũng không.

Ta cũng siết chặt tay ôm lấy thân thể mềm mại vô lực của Thuỵ Vân Phu Nhân vào lòng , cho nàng càng gần ta hơn, như không muốn xa rời. Bất quá nàng lại đã nhận ra ý tứ hư hỏng trong lời nói, đánh ta một cái.

-Hư hỏng, để ta nghỉ tý đã, mệt muốn chết. Công tử, thật ra Đông Nam Thiển Hải bây giờ cũng đang loạn, Đào Hoa Đảo lại là một khối bảo địa, cảng biển quan trọng, mất đi Hoàng Dược Sư, nhiều kẻ đang nhắm vào. Tình báo ta thu được cũng không khả quan, một mình Phùng Mạc Phong chống không được. Chi bằng công tử đón bọn họ đến Đông Phương Thành. Như vậy công tử vừa hoàn thành uỷ thác của Vô Dơ Đại Sư, mà đôi ta, cũng không cần tách rời.

Mẹ nó, câu cuối Thuỵ Vân Phu Nhân nhấn rất mạnh đấy. Tựa như thê tử ai oán ôm lấy tướng công sắp phải chinh chiến sa trường mà nũng nịu. Hắc, ta đâu dễ lừa. Cả ta lẫn người Đào Hoa Đảo nàng đều muốn, thao tác tốt một phen, nuốt luôn Đào Hoa Đảo cũng được đấy. Đã thế cái gì cũng không muốn bỏ ra, ta chơi nàng, nàng cũng sướng lên trời, nhìn lại thật chẳng mất cái gì.

Nhưng ai bảo ngoài thân thể nàng ra ta cái gì cũng không cần chứ.

Hơn nữa phu nhân Hoàng Lão Tà thật rất xinh đẹp, tiếc hận một cái chỉ là tam giai đỉnh phong, mà Hoàng Dược Sư tuy giàu có như thế, một viên Tiên Thiên Đan cũng không kiếm nổi, để nàng bao năm bị Mai Siêu Phong áp chế, ai oán không thôi. Tiên Thiên Đan người khác không có, ta lại nhiều, hơn nữa còn là linh đan, hắc, Phùng Hành Phu Nhân a, để bản công tử an ủi ngươi khỏi nỗi bi thương tóc trắng không giữ hồng nhan. Còn nữa hai nữ nhi của nàng đều xinh đẹp tuyệt luân, đặc biệt là Hoàng Tố Hy, mẹ nó, thật là gợi dục. Hồi xưa không để ý, bây giờ nghĩ lại liền thấy nứng.

A Sắc Dục Phần Tâm Hoả đáng chết, vậy mà làm ta nhớ thương thê nhi Hoàng Lão Tà, tội lỗi.

Lửa dục đã đốt cần dập tắt ngay lập tức. Ta quay người qua muốn hôn Thuỵ Vân Phu Nhân, nàng vậy mà tránh né.

-A phu nhân, ta vĩnh viễn cũng không muốn rời ngươi.

-A đừng, ta không chịu nổi, khốn khiếp, không muốn.

Nàng thật là không chịu nổi, vậy mà sẳng giọng giãy dụa dữ dội từ chối, sau lại thấy ta ngừng lại, biết mình hơi lỡ lời, liền lập tức nhào vào lòng ta, như hoa hải đường sau sóng gió, yếu đuối tàn tạ không chịu nổi van xin.

-Công tử, ngươi cho ta nghỉ một tý đi, ta thật là không chịu nổi. Nếu là ta còn tý sức lực, liền chiều công tử ngay, công tử cũng không phải không biết.

-Ừm, là ta hơi xúc động. Đi, ngâm mình lâu không tốt, chúng ta về phòng.

-Ưm.

Ta lại bế ngang nàng về lại phòng, giúp nàng lau khô thân thể, cùng ôm nhau nằm trên giường trò chuyện.

-Công tử thấy đề nghị của ta thế nào.

Thuỵ Vân Phu Nhân lại tựa đầu lên vai thủ thỉ, nhìn côn thịt vẫn còn đang hung dữ ngẩng cao đầu, vội vàng vận công phục hồi, nàng biết côn thịt của ta mà không cắm vào người làm một hồi nữa là không tha cho nàng đấy.

-Có thể thực hiện. Nhưng phải xem Phùng Mạc Phong và Phùng Hành Phu Nhân có đồng ý không đã. Đào Hoa Đảo thật đẹp, bọn hắn chắc không nỡ bỏ.

-Đào Hoa Đảo nào chỉ đẹp không đâu, còn rất giàu có và trù phú, nhưng phải có mạng mới hưởng được. Nếu không phải Hoàng Dược Sư rất hợp khẩu vị Trầm Lãng, các nàng làm gì được ở đấy.

Cũng đúng, danh tiếng Đào Hoa Đảo nổi khắp cả Cửu Châu, tuy rằng công chăm sóc và thẩm mĩ nghệ thuật của Hoàng Dược Sư góp phần không ít, nhưng không thể phủ nhận nơi đây thật là một chốn thế ngoại đào viên. Vẻ đẹp của nó, rất khắc sâu trong lòng ta. Ừm, lại làm ta nhớ đến Quyền Mẫn Nga, khoảnh khắc đó thật sự tuyệt đẹp, không chỉ nàng mà ta cũng nhớ kỹ không quên. Tuy rằng hình bóng phản chiếu trong con mắt đen tròn ngây thơ của nàng không phải là ta, nhưng thật ra vẫn chính là ta, DIO Trần Hùng.

-Hử Trầm Lãng còn có yêu thích như vậy, mẹ nó thật tởm.

-Ách, công tử nghĩ đi đâu, chuyện này, a thật ra ta cũng không biết.

Là không biết là không phải là khẳng định không có. Được rồi, ngày mai lấy chuyện này ra ghê tởm hắn một phen. Nếu hắn im lặng thừa nhận thì dùng phật pháp ấm áp đưa hắn về với đường ngay, còn nếu hắn chửi rủa phản đối, thì cũng dùng phật pháp ấm áp khiến hắn hiểu im lặng là vàng.

-Thế nào, công tử thấy được không. Chỉ cần công tử ở bên cạnh ta, tất cả của ta đều là của công tử đấy, kể cả, cúc huyệt.

Cuối cùng Thuỵ Vân Phu Nhân cũng đem cúc huyệt bán ra, một cái cúc huyệt đổi lấy Đào Hoa Đảo và hai cái Tiên Thiên Cường Giả, thật là một cuộc làm ăn một vốn trăm lời. Cúc huyệt lục giai cường giả từ khi nào đáng giá như vậy? Nàng biết mặc cả, ta lại không chắc. Bản đại phu sống trăm năm là chuyên buôn bán đan dược đấy, chưa lỗ bao giờ.

-Nhưng ta danh không phận, ở lại Đông Phương Gia cũng coi như, còn kéo theo nhiều người như vậy, người ta dèm pha ta không sao, lại dính đến lão sư, vậy phiền phức.

Thuỵ Vân Phu Nhân cũng thật là e ngại hai chữ Vô Dơ đấy. Hắc, cả cái Thập Vạn Sơn Châu còn ngại, cũng không phải mỗi mình nàng. Tin tức Tiên Thiên Đạo Thể duy nhất Thập Vạn Sơn Châu, truyền nhân Thiếu Lâm Tự, Vô Dơ Đại Sư đang bế tử quan đốt phá thất giai vậy mà đã lan truyền khắp một dải miền nam Cửu Châu rồi đấy. Mà kẻ thổi gió, chính là mĩ nhân yếu đuối vô lực đang bủn rủn tựa vào vai ta hừ khẽ đây này.

-Vậy ta gả nữ nhi cho công tử nha, như vậy công tử có thể ở lại Đông Phương Gia, về phía Phùng Mạc Phong, cũng có thể dùng cớ này để ngươi không phải trông nom bọn hắn. Hơn nữa Đông Nam Thiển Hải bây giờ thật loạn, Đào Hoa Đảo lúc nào cũng có thể thành chiến trường, ngươi qua đó, cũng chưa hắn bảo vệ được bọn hắn. Đông Phương Thành tuy rằng cũng sắp loạn, nhưng chỉ là nguy cơ, gia tộc chúng ta cổ lão ngàn năm, cũng không phải đơn giản như vẻ bên ngoài. Nếu không cũng không thể xuất hiện thất giai. Ai, đáng tiếc thất giai duy nhất trong lịch sử gia tộc lại từ bỏ mà đi.

Nàng thở dài, cũng chỉ hoi tiếc nuối mà thôi. Đông Phương Gia có thất giai, cũng khó phát triển thành bá chủ được, cùng lắm là mở rộng địa bàn bên Đông Nam Thiển Hải mà thôi. Bên Thập Vạn Sơn Châu, toàn là tay to, chấp mấy cái Đông Phương Bất Bại được đấy.

-Vậy nghe phu nhân, nhưng hai tỷ muội các nàng đều như hoa như ngọc, thật khó mà chọn lựa.

Thuỵ Vân Phu Nhân nhìn ta bằng ánh mắt quyến rũ, cười tươi như hoa.

-Chỉ có trẻ con mới phải chọn lựa, công tử có thể cưới cả hai đấy.

-A được không?

-Được.

-Sợ rằng các nàng không đồng ý.

-Có gì mà không đồng ý, ánh mắt các nàng nhìn công tử ra sao, ta nhìn liền biết, mừng rỡ còn không kịp đấy.

Thuỵ Vân Phu Nhân thật là quyết đoán, nhưng cũng hợp lý, hai cái bình hoa một tam giai một nhị giai, đổi lấy một cái lục giai hai mươi tuổi, phải thêm nàng vào làm tình nhân, mới coi như là trao đổi ngang bằng. Đương nhiên đó là nhìn công bằng. Từ góc nhìn của Thuỵ Vân Phu Nhân, nàng lời to, mấy ngày nay nàng là sướng muốn chết, làm tình nhân của ta, thoải mái là nàng, một chút thiệt thòi cũng không có. Mà ta, mấy ngày nay hồn nguyên dồi dào không dứt, linh niệm tăng tiến thấy rõ, làm sao mà bỏ nàng được.

Thật ra ta chỉ cần nàng thôi, nhưng mĩ nhân muốn giang sơn, vậy lấy giang sơn cho nàng vậy. Thêm hai đứa con gái, tốn thêm chút tinh dịch mà thôi, từ mật huyệt mẫu thân các nàng chừa lại chút là được, mây bay rồi.

-Ha ha, vậy sau này ta nên gọi là phu nhân hay nhạc mẫu đây.

Ta vội ôm lấy Thuỵ Vân Phu Nhân bóp vú nàng, cười lớn.

-A đừng, nhẹ chút, gọi gì cũng được, công tử muốn gọi gì thì gọi thế đó a

Có lẽ mục đích đạt thành nên Thuỵ Vân Phu Nhân có thêm được sức lực, hoặc đồ lẳng lơ này cố ý tỏ vẻ kiệt sức không cho ta làm để dễ bề cò kè mặc cả, người đẹp vậy mà vô cùng phối hợp ta cày cấy trên người nàng. Sau đó ôm lấy ta đón nhận tinh dịch bắn sâu vào người nàng, thủ thỉ bên tai bảo ngày mai sẽ dọn sạch cúc huyệt, hiến dâng cho ta, để ta làm người đầu tiên và duy nhất được hưởng lấy.

Ta sung sướng bắn tinh, sau đó giữ nguyên côn thịt trong người nàng, ôm người đẹp đã ngủ thiếp đi. Nửa đêm tỉnh dậy, lại nhấp nhả nhẹ nhẹ mấy cái, lại đem tinh dịch bắn vào thân thể người đẹp đang say ngủ, côn thịt cuối cùng mới chịu mềm đi, rời khỏi mật huyệt ướt đẫm mê người của Thuỵ Vân Phu Nhân.

Cả quá trình, người đẹp cũng không tỉnh giấc, miên man ngủ.

P/S: Cầu đề cử và ủng hộ.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 574

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.