Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Song Hoa Du Hải (2)

Tiểu thuyết gốc · 3021 chữ

Chương 15.2 Song Hoa Du Hải (2)

-Hắn vậy mà để ý một cái quả phụ tàn hoa bại liễu như ngươi?

-Này, ngươi có ý gì?

Phùng Hành Phu Nhân đá chân huynh trưởng của mình.

-Ặc, ta lỡ lời.

-Nhưng đúng là không thể nghĩ tới, hơn nữa có vẻ là nói thật. Hắn muốn nữ nhi ta còn hợp lý, ta thật đúng là một cái tàn hoa bại liễu. Muốn đổi khẩu vị cũng không cần làm đến như thế chứ.

-Là thật hay giả, qua mấy ngày rồi biết, Mai Hoa Phường và Cự Kình Bang sắp có động tác rồi, nhanh thôi. Dung nhi sao rồi?

-Không thương đến tình mạng, nhưng con mắt e rằng không giữ được.

Phùng Hành Phu Nhân là đánh giá bản thân quá thấp, có lẽ là do thường xuyên tự so sánh với Mai Siêu Phong. Nàng rất đẹp, vô cùng đẹp, nếu không dù mang thai Hoàng Dược Sư cũng không lấy nàng làm chính thê, cùng lắm cho cái thân phận máy đẻ mà thôi, chỉ là thời gian không tha người mà thôi. Nhất thành Tiên Thiên, vậy chính là tuyệt sắc vô song. Hơn nữa tính cách thông minh lại nhu thuận, là một cái bồn chứa tinh hoàn hảo. Hắc hắc, lại thêm nàng là phu nhân của Hoàng Lão Tà nha, tên khốn ấy cùng Mai Siêu Phong ghê tởm ta suốt đoạn đường dài đi Vô Tận Viêm Châu, không trả thù sao được. Đợi ta chơi phu nhân của lão, lại đếm kĩ xem trên người nàng có bao nhiêu cọng lông, lần Luân Hồi sao đem ra ghê tởm lão, cộng thêm hai đứa con gái không giống lão tý nào, vậy Đào Hoa Đảo liền cháy. Hắc hắc.

Rừng đào Đào Hoa Đảo.

-Ca ca đừng như vậy, muội sắp đi gặp người quen đấy.

Trong rừng đào cánh hoa bay ngập trời, Đông Phương Ân Trí đứng chống tay lên thân cây, chân mang giày cao gót đứng thẳng trên mặt đất, mông vểnh lên, ta ngồi xổm dùng mặt cọ lấy mông nàng. Cái yêu tinh này vậy mà mặc một cái quần màu trắng đấy, đem cặp mông màu mỡ hoàn toàn hiển hiện ra, kết hợp với một cái áo thun tay dài màu hồng lộ rún, hoà màu cùng với muôn vạn cánh đào đang tung bay, ta vừa nhìn liền muốn chơi, há bỏ qua cho nàng.

-A thật nhột

-Mông muội thật đẹp, sao lại tròn vậy chứ.

Nước bọt của ta đã lấm tấm thấm ướt quần dài màu trắng, nhìn rất bắt mắt, vậy mà không mặc quần lót. Mẹ nó, thật dâm đãng. Ta há còn nhịn được. Đứng dậy cho mông nàng một cái tát.

Bép

-A

Mông lớn tròn trĩnh rung động không thôi.

Ta cúi xuống đưa tay tới háng nàng, tìm lấy khoá quần, mở ra, đem quần kéo xuống ngang đùi, mỗi tay một quả mông đem tách ra, ngọc môn đã ướt át thấy rõ, chẹp chẹp, vậy cũng không cần phí công tiền hí rồi, lập tức xách thương lên ngựa.

-A phê

-A sướng

Cả ta và Đông Phương Ân Trí cùng rên lên, cái đồ lẳng lơ này đúng là ân huệ của nam nhân, vừa sờ bóp mông nàng mấy cái huyệt liền ướt, ta một côn liền cắm đến tận cùng. Trong âm đạo vừa bót vừa khít, đâm vào rút ra đều sướng đến tê người.

-Sướng, huyệt của muội tuyệt quá.

-A muội cũng sướng ư ư

Ta vừa cắm rút mật huyệt của nàng, vừa bóp chơi lấy mông. Đông Phương Ân Trí người nhỏ nhưng mông lại lớn, hình dạng rất đẹp, eo nàng cũng mảnh khảnh, khiến cho mông càng thêm siêu to khổng lồ, rất đàn hồi, chơi rất sướng tay. Ta thích nhất là ở phía sau làm nàng, vừa chơi mông vừa chơi nãi cầu, toàn thân đều sung sướng.

-Sảng khoái.

-Ư muội cũng thật thoải mái.

Dâm nhạc giữa muôn vàn cánh hoa đào tung bay, dưới thân là người đẹp nhỏ xinh tuỳ ý ta chơi đùa, cũng thật là hết ý.

Mật đạo nàng chặt khít vô cùng, lúc kéo ra như muốn đem cả thịt mềm thành âm đạo kéo ra hết. Đâm vào thì như phá đá mở đường, quy đầu nhận sức ép rất lớn, sướng đến khó tả. Đâm đến tận cùng còn có thể cảm thấy toàn bộ mật huyệt của nàng bị côn thịt của ta căng ra, lực áp bách tăng mạnh, thật sướng khoái, côn thịt còn có một khúc ở bên ngoài đấy. Không biết là âm đạo nàng hay do côn thịt ta to. Nhưng như vậy

Âm đạo nàng trải qua côn thịt của ta chuyên dụng, đã hoàn toàn thích ứng. Cố gắng một chút, liền có thể đem côn thịt hoàn toàn cắm vào. Bất quá, là cắm vào tử cung đấy.

-A ca ca đừng mà, sẽ chết mất, á

Nàng biết ta muốn làm gì, giãy giụa mông chống cự. Hắc, chống cự là bụng bự, câu nói này không sai. Quy đầu ta tim lấy tử cung nàng, một hồi giãy dụa, liền đem cửa tử cung banh ra, quy đầu to lớn hoàn toàn tiến vào trong một mảnh mềm mại khác biệt.

-Sướng quá, sướng chết mất.

Ta sung sướng, Đông Phương Ân Trí cũng sung sướng, nhưng là sướng quá không chịu nổi, âm đạo co rút dữ dội, từ côn thịt truyền đến hai cảm giác khác biệt, thân côn thì bị ép chặt như muốn bị bóp gãy, mà quy đầu thì được tử cung mềm mại ôm ấp lấy, thoải mái vô cùng. Ta thoải mái ngâm côn trong người tiểu hôn thê, vói tay tới luồn vào trong áo thun dài tay màu hồng, không mặc nội y đấy, hai nãi cầu nặng trĩu trong tay. Trên nhũ phong dán lấy hai mảnh giấy, chậc, thật là đồ lẳng lơ.

-A sướng sướng chết mất a ư ư ư còn rung rung đấy, chết mất ư

Côn thịt bắt đầu rung lên nhẹ nhẹ, bởi vậy không cần cắm rút vẫn sướng ngất trời. Đông Phương Hà Duyên đâu nhỉ, mau tới đây dâng lên môi thơm cho bản công tử gặm nhấm.

Bên phải, một nữ nhân khá nhỏ con khuôn mặt lanh lợi đang dùng một con mắt đen láy nhìn chúng ta không chớp mắt. Là Hoàng Dung, hay nên gọi nàng là Hoàng Nhất Đồng nhỉ, con mắt che băng trắng kia là sao.

Bất quá những lúc như vậy việc nên làm là nở một nụ cười tự tin. Hoàng Dung nhìn ta cười soái đến ngây người, lúc này mới đỏ mặt, chậc, đẹp trai là không chừa một ai, nhưng nàng vẫn không rời mắt. Mẹ nó, nàng đã muốn xem thì cho nàng xem, bản công tử 20 phân 20 phút GG, há lại sợ nàng nhìn thấy.

Ta mặc kệ nàng, đổi từ chơi nãi cầu thành chơi mông tròn. Sướng đến toàn thân thoải mái.

Đông Phương Ân Trí đã nhìn thấy Hoàng Dung. Vậy mà cao trào, hắc, xem ra tiểu hôn thê thích bị người ta nhìn thấy đấy. Ta ôm chặt lấy eo nàng, vui sướng bắn ra tinh dịch. Sau lại đem côn thịt từ từ rút ra. Côn thịt dài mãi mới hoàn toàn rời khỏi âm đạo Đông Phương Ân Trí, sáng bóng bởi tinh dịch dâm thuỷ, cong như bảo đao, quy đầu đỏ hồng như ngọc. Toàn bộ quá trình đều chậm rãi từ tốn, để Hoàng Dung có thể xem kĩ.

-Ca ca, khăn.

Đông Phương Ân Trí mặt đỏ lựng xoè tay ra đòi đồ, giọng không hề khách khí.

-Haha.

Ta cười làm lành, từ vòng chứa đồ lấy ra khăn trắng đưa cho tiểu hôn thê, nàng lấy lau tinh dịch nơi ngọc môn, lại thấy không được, liền đem khăn lót xuống háng, kéo quần lên. Trốn sau lưng ta sửa sang lại mái tóc, mặt đỏ lựng như trái táo chín, đáng yêu vô cùng.

-Các ngươi là ai.

-Tại hạ Tuỳ Phong Lưu, là đệ tử ký danh của Vô Dơ Đại Sư, ra mắt tiểu thư. Đây là vị hôn thê của ta Đông Phương Ân Trí, đây cũng là vị hôn thê của ta, Đông Phương Hà Duyên.

Ta xoè quạt trước ngực, tự giới thiệu.

-Ra mắt Hoàng tiểu thư. X2

Đông Phương Hà Duyên đã quay lại, cùng muội muội không mất lễ phép chào hỏi.

-Tiểu nữ Hoàng Dung, ra mắt công tử và hai vị tiểu thư.

-Huynh còn không kéo quần lên.

-A ta vừa xuất tinh, còn nhớp nháp, không tiện kéo quần, nào, để Hoàng tiểu thư thấy tình cảm thắm thiết của chúng ta đi, Hoàng tiểu thư không ngại chứ.

-Các ngươi cứ tự nhiên.

-Ma quỷ, huynh thậ lắm trò.

Đông Phương Hà Duyên vậy cũng không ngại ngùng, ngồi xuống bú liếm lấy côn thịt của ta, thỉnh thoảng còn liếc về phía Hoàng Dung. Một cái thích nhìn, một cái thích bị nhìn, không, là hai cái, bất quá Đông Phương Ân Trí da mặt mỏng, nép lấy một bên ta, tránh né ánh mắt của Hoàng Dung. Những cũng nhìn tỷ tỷ mình mình bú côn. Học hỏi kinh nghiệm nha. Kỹ năng bú côn của Đông Phương Hà Duyên rất tốt, tuy không làm được thâm hầu nuốt tinh như mẫu thân, nhưng không kém nhiều.

-A sướng, ta bắn. Phù sướng.

Ta đem tinh dịch nhanh chóng bắn đầy miệng Đông Phương Hà Duyên.

Sắc Dục Phần Tâm Hoả đáng chết, ta vậy mà lại trở nên tà ác.

Đông Phương Hà Duyên đem tinh dịch nuốt xuống bụng, nhưng ta bắn tinh lần nào cũng rất nhiều, nàng chưa quen, bên mép còn sót chút tinh dịch, bình thường là Đông Phương Ân Trí sẽ đưa môi xinh tới xử lý nốt đấy, nhưng xem bộ dạng của tiểu hôn thê, ta đành lấy ra khăn tay, giúp đại hôn thê lau miệng. Sau đó đem côn thịt nhét lại trong quần, vẫn là một dạng ngọc thụ lâm phong, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

-Mắt của tiểu thư là chuyện gì xảy ra?

-Hôm qua Mai Thuý Phường dẫn người đánh lén, ta bị thương, xem ra con mắt sẽ hỏng.

-Ồ, vậy có thể cho tại hạ xem thử không, biết đâu.

-Huynh biết y thuật? X3

Cả ba nàng đều ngạc nhiên.

-Sao lại không?

Để chứng minh, hai ngón tay trỏ và cái của ta chụm lại trước mặt, một cây châm mảnh như sợi tóc dài tầm một tấc nhanh chóng hiện lên, óng ánh vàng chói, toả sáng nổi bật giữa bốn người.

Ta búng ngón trỏ đem châm búng ra, khí châm hoá thành một tia sáng biến mất trong cây đào phía xa.

Cây đào lập tức hoá thành một cây đào vàng ròng, sau đó hoá thành khói vàng bayd đầy trời, trong khung cảnh ngạn vạn cánh đào màu hồng tung bay, cũng lộ ra vẻ nổi bật cùng tuyệt mĩ.

Cả ba cô nương nhìn đến ngây người, đáng tiếc các nàng quá cùi bắp, không hiểu ảo diệu trong đó, chỉ thấy đẹp và lợi hại thôi.

-Vậy xin phiền công tử rồi.

Mọi người tự nhiên không nhắc đến chuyện xấu hổ lúc nãy, tựa như nó chưa từng xảy ra.

Hoàng Dung nằm trên giường, ta gỡ ra băng dính, rất nghiêm trọng, chắc chắn mù đấy, nhưng chưa thương đến thực thể, vẫn còn cứu được. Bất quá thế giới này tự có thần kỳ của nó, mấy bệnh chuyên khoa nội như này, mấy châm đâm xuống liền khỏi, mây bay rồi. Bất quá mắt Hoàng Dung thật tổn thương nặng.

-Cần điều trị một tháng, tĩnh dưỡng hai tháng, uống đủ thuốc, chú ý giữ gìn, liền khỏi. Mắt của tiểu thư là chuyện gì.

Ta cũng không nói quá thời gian chữa trị, thật đúng là dài như thế. Bởi vậy ở cái thế giới này, giết người dễ, cứu người lại khó như vậy đấy.

-Đa tạ công tử, là Quang Ưng Tiễn của Cự Điểu Bang, hôm qua bọn hắn tập kích Đào Hoa Đảo, may ta né kịp, chỉ sượt qua mắt, nếu không đã chết.

-Ừm tiễn khí Tiên Thiên chính là lợi hại như vậy, tiểu thư mạng lớn.

Hai bóng hồng chạy tới, là Hoàng Tố Hy và Hồng Trân Anh, Hồng Thất Công chết, nàng cũng không nơi để đi, ở lại đây luôn.

-Tỷ tỷ, ngươi không sao chứ, mắt của ngươi?

-Là nhờ Tuỳ công tử giúp đỡ, ta có thể không phải bị chột. Thật ra cũng không quan trọng, vốn là Nhất Đồng, vậy liền làm Nhất Đồng đi.

Ặc, nàng vậy mà có chung ý tưởng với ta.

-Tuỳ công tử, cám ơn huynh.

-Haha không có gì, tiện tay thôi.

Người trẻ tuổi với nhau, gặp nhau chính là nhiều chuyện. Ta một cái nam nhân, ở bên phe phẩy quạt ngồi nghe là được. Đông Phương Ân Trí và Hoàng Tố Hy cùng Hồng Trân Anh vốn quen biết đấy, tuy rằng không biết rõ, nhưng đang tranh thủ kéo quan hệ đấy, vui vẻ thoái mái, cười đùa không ngớt. Đặc biệt là Đông Phương Ân Trí, bên trong nàng đang tràn đầy tinh dịch của ta đấy, vậy mà sau một hồi đỏ mặt đã như không có gì.

Buổi tối đó ta vậy mà lại nằm phòng không.

Hiếm được thời gian rảnh chăm sóc Kim Xán Mỹ, tiểu nương tử càng lúc càng mềm rồi, ôm mãi không tiếc tay, vừa mềm mại đến muốn siết lấy, lại yếu đuối đến không nỡ mạnh tay. Vẫn là nương tử tốt nhất, ta ôm nàng nằm đến sáng, thoải mái vô cùng.

Ta cũng nhận ra một chuyện quan trọng, bởi bản tôn gần như hoàn toàn bất động trong trạng thái thiền định, mà có Linh Tê Ngân Tâm, thân thể cũng không hề mệt mỏi, để ta hoàn toàn không ngủ, vậy mà tinh thần cũng không rã rời, hơn nữa còn tăng cường, cộng thêm Sắc Dục Phần Tâm Hoả cung cấp hồn nguyên, linh hồn ta càng ngày càng mạnh lên thấy rõ.

Bởi vậy ta mới cố ý kiếm mấy cái mĩ phu nhân làm bồn chứa tinh nha, ta có thể làm tình một ngày 24 giờ, các nàng thì không được, phải thay phiên, hơn nữa phải tu vi cao mới được. Cho nên mới nhắm đến Phùng Hành Phu Nhân, nàng chính là vừa khéo. Kết hợp với chuyện Cự Điểu Bang hôm qua tấn công, đã nắm đến chín thành thu phục nàng. Hơn nữa ta đã chuẩn bị sẵn đòn sát thủ, Phùng Hành Phu Nhân chỉ có thể trầm luân.

Việc quan trọng hôm nay không để ngày mai, lập tức tiến hành, dù sao cũng không ngủ mà.

Cốc cốc cốc.

-Ai?

-Là tại hạ.

Phùng Hành Phu Nhân ăn mặc kín mít xong mới ra mở cửa. Hôm nay trăng đặc biệt sáng, ta đứng ngắm trăng, khuôn mặt soái phá thương khung được ánh trăng chiếu rọi càng là chấn động càn khôn. Phùng Hành Phu Nhân cũng là nhìn đến ngây người, nhớ lại lời ta nói lúc sáng, vậy mà đỏ mặt. Cái đẹp nha, nam nữ đều giống nhau, cùng yêu thích.

-Công tử gọi ta ra đây là có việc gì?

-Chính là muốn… A phu nhân, ngươi thật đẹp.

Ánh trăng chiếu lên người nàng, hiền dịu và xinh đẹp.

-Ta chỉ là một cái hoa tàn liễu héo mà thôi. Công tử bận lòng rồi.

Phùng Hành Phu Nhân không cho là đúng, nàng làm phu nhân của Hoàng Dược Sư, quen biết nhiều, gặp qua vô số nữ võ giả Tiên Thiên, dù là nàng lúc nhan sắc đỉnh cao cũng phải thua kém, huống hồ là bây giờ. Tiên phàm cách biệt, lúc này hiện ra rất rõ.

-Không không không, phu nhân, ngươi đánh giá thấp chính mình. Ngươi rất đẹp.

-Đẹp nữa cũng vô dụng, ta đã già, đời này Tiên Thiên vô vọng, rồi cũng sớm tóc bạc da nhăn.

-Ha ha đúng vậy, không thành Tiên Thiên, lại đẹp nữa cũng vô dụng. Nhưng mà ta hôm nay đến đây, chính là để giải nỗi ưu phiền này cho phu nhân.

Nói rồi như làm ảo thuật lấy ra một hộp gỗ, làm bằng trầm hương, phát ra mùi thơm đấy, rất quý, nhưng thứ bên trong còn quý hơn, nên mới phải lấy trầm hương làm hộp bảo quản.

-Cho phu nhân.

Phùng Hành Phu Nhân đón lấy, liền biết là đồ vật giá trị kinh người.

Cũng không từ chối ngay, mở ra xem.

Mùi hương đan dược bay lên, để chân khí trong người nàng xao động. Phải biết nàng đã là tam giai đỉnh phong, nhiều năm không đột phá nổi, mà nay chân khí xao động, vậy vật này, là Tiên Thiên Đan không sai. Hơn nữa trên đan dược nổi lên những đường vân óng ánh, là Tiên Thiên Đan, còn là linh đan. Hô hấp nàng trở nên dồn dập, nàng, khát vọng thứ này, hơn hết thảy mọi thứ trên đời.

-Thứ này, ta không thể nhận.

-Phu nhân đừng vội từ chối, cứ cầm lấy rồi suy nghĩ cho kỹ, bản công tử cho ngươi thời gian. Haha vậy đi, không quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi.

Ta liền như làm ảo thuật lập tức biến mất, để lại một mình Phùng Hành Phu Nhân thẫn thờ dưới ánh trăng.

Đêm nay, nàng chắc chắn mất ngủ.

P/S: Cầu đề cử và ủng hộ.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 517

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.